Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Chương 478
60478.Lúc ấy anh Thiên Tuấn và Chu Mộng Chỉ vẫn chưa li hôn, vậy mà họ đã ở bên nhau rồi!
Chắc chắn là do An Điềm đã dụ dỗ anh Thiên Tuấn!
Ninh Tuyết Tuyết không cam tâm nghiến răng, trước đây, cô ta thấy Cố Thiên Tuấn kết hôn, tuy trong lòng rất buồn nhưng vẫn giữ thái độ chúc phúc.
Thế mà, sau khi Chu Mộng Chỉ chết, cô ta còn chưa kịp ra tay thì anh Thiên Tuấn đã bị An Điềm cướp đi rồi!
Lần này, mình tuyệt đối sẽ không để cơ hội vuột khỏi tầm tay nữa! Ánh mắt Ninh Tuyết Tuyết dần hiện lên nét kiên định và quyết đoán.
“Ừm.” An Điềm gật đầu, nhìn kĩ lại chiếc nhẫn trên tay mình, trong đầu lại nhớ lại những lời Cố Thiên Tuấn tối đó đã nói với mình.
Anh ấy đã bảo rằng, viên kim cương xanh này chỉ mới là bắt đầu, là khởi đầu cho việc anh ấy sẽ luôn đối xử tốt với mình.
Bây giờ Cố Thiên Tuấn đã làm được rồi!
Nghĩ đến đó, khóe môi An Điềm bất giác nở nụ cười.
Nhưng nụ cười ấy của An Điềm trong mắt Ninh Tuyết Tuyết lại trở thành nụ cười châm chọc, khiến cô ta càng thêm khó chịu với An Điềm.
“Đi thôi.” Ninh Tuyết Tuyết âm thầm giấu đi vẻ đố kị của mình, khoác tay An Điềm bước đi: Việc tiếp theo cần làm chính là phải tạo mối quan hệ tốt với An Điềm, chỉ có như vậy thì mình mới có thể từng bước từng bước có được anh Thiên Tuấn!
Thế là, An Điềm và Ninh Tuyết Tuyết dưới sự bảo vệ của các vệ sĩ đã đến một trung tâm mua sắm sang trọng trong thành phố H.
Vừa vào đến nơi, Ninh Tuyết Tuyết đã liền rất rành rẽ mà dẫn An Điềm bước vào một cửa hàng thời trang xa hoa. Mấy vệ sĩ đi theo An Điềm cũng mau chóng đi theo, việc An Điềm mất tích lần trước, họ vân còn nhớ rất rõ, thế nên lần này tuyệt đối sẽ không khinh suất.
An Điềm bị Ninh Tuyết Tuyết kéo vào trong tiệm, thấy quần áo ở đây đúng là rất đẹp thì cũng bắt đầu có hứng thú ngắm nghía.
Ninh Tuyết Tuyết tưởng An Điềm đã thích mấy bộ đồ ấy nên liền nở nụ cười khinh bỉ: Vừa nãy còn tỏ vẻ không muốn đi, bây giờ thì lại nhìn chằm chằm mấy bộ đồ đắt tiền này, An Điềm, không ngờ cô lại hiện nguyên hình một cách nhanh chóng như vậy!
Tuy trong lòng khinh miệt, nhưng ngoài mặt Ninh Tuyết Tuyết vẫn tươi cười, còn liên tục giúp An Điềm chọn quần áo. Tất nhiên một đại tiểu thư như cô ta thì toàn chọn những bộ đồ theo ý thích của mình.
“An Điềm, đôi giày da cá sấu này đẹp này, cô có muốn mang thử không?” Ninh Tuyết Tuyết chìa ngón tay được sơn đẹp đẽ của mình ra chỉ vào một đôi giày rồi vui vẻ nói, “Những người như chúng ta thì phải dùng những món đồ tốt nhất, mấy sản phẩm nhân tạo chỉ là dành cho đám người nghèo thôi!”
Nghe câu nói này của Ninh Tuyết Tuyết, An Điềm liền dời mắt sang nhìn đôi giày kia rồi lắc đầu với cô ta: “Tôi cảm thấy đồ nhân tạo cũng tốt mà, tôi không phản đối sở thích của người khác, ai muốn dùng đồ da gì đó thì cứ dùng, nhưng đối với tôi mà nói, nếu một người quá để tâm đến những thứ mà mình dùng, rồi lại dựa vào cách sinh hoạt vật chất của mình mà cảm thấy mình hơn người ta thì cách nghĩ đó đúng là quá thấp kém.”
An Điềm không phải muốn chống đối với Ninh Tuyết Tuyết, chỉ là không đồng ý với suy nghĩ này của cô ta thôi.
Nhưng qua tai của Ninh Tuyết Tuyết thì những lời đó đương nhiên mang đầy sự thù địch.
“Ha ha, nếu không thích thì thôi đừng mua.” Ninh Tuyết Tuyết rụt tay lại, cố kìm nén không cãi nhau với An Điềm: Còn giả vờ giả vịt trước mặt tôi sao? Cái gì mà không thích đồ da? Tôi thấy là do cô không có tiền thì có!
Đợi sau này tôi có được anh Thiên Tuấn rồi thì việc đầu tiên tôi làm chính là sẽ tống cổ cô đi đấy!
An Điềm mím môi, có thể nhận ra Ninh Tuyết Tuyết hình như không đồng ý với câu nói của mình lắm, nghĩ mình thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, thế nên vội vàng chuyển chủ đề: “Cô Ninh, chừng nào cô chọn xong quần sao rồi thì cùng tôi đi đến tiệm bán nước hoa có được không?”
“Tiệm bán nước hoa sao?” Ninh Tuyết Tuyết thắc mắc hỏi, “Chứ không phải cô rất thích mấy bộ đồ ở đây à?”
“Tôi đột nhiên đổi ý, cảm thấy nước hoa vẫn tốt hơn.” Nếu mình có mua quần áo đẹp thì Doanh Doanh cũng đâu thể nhìn thấy, ngược lại còn khiến em ấy buồn hơn, chi bằng mua nước hoa, ít ra Doanh Doanh có thể ngửi được.
“Thôi được rồi.” Ninh Tuyết Tuyết tuy rất bất mãn với việc đổi ý của An Điềm, nhưng cũng không phản đối, “Vậy bây giờ tôi với cô đi đến tiệm nước hoa đi, quần áo để mua sau cũng được.”
“Không sao đâu, cô cứ mua quần áo đi.” An Điềm lắc đầu, cảm thấy mình nên đợi Ninh Tuyết Tuyết chọn xong quần áo đã.
“Khỏi đi, cứ đi mua nước hoa trước đi!” Ninh Tuyết Tuyết sau khi xem một lượt thì thấy chẳng có quần áo nào đẹp, thôi thì cứ chìu theo An Điềm, đi chọn nước hoa vậy.
“Thôi được, cảm ơn cô nhé, cô Ninh.” An Điềm cười với Ninh Tuyết Tuyết, sau đó hai người lại được các vệ sĩ hộ tống đến một cửa hàng nước hoa.
Cửa tiệm nước hoa này cũng rất sang trọng, bên trong tỏa ra mùi hương thơm ngát quyến rũ. An Điềm khẽ khịt mũi, cảm thấy quyết định tặng nước hoa cho Doanh Doanh đúng là một lựa chọn sáng suốt.
“Cô cho tôi xem chai nước hoa kia nhé?”
An Điềm đang đắc ý thì chợt nghe một giọng nói rất quen thuộc vang lên bên tai, quay đầu sang nhìn liền trông thấy đó là Thẩm Sở Hà!
Thẩm Sở Hà lúc này đang đứng trước một cái tủ đưa tay chỉ một chai nước hoa, cách trang điểm ăn mặc của cô vẫn mang lại cho người ta cảm giác ấm áp dễ chịu, giọng nói vẫn vô cùng quyến rũ!
“Sở Hà!” An Điềm lập tức bước đến, nhiệt tình chào Thẩm Sở Hà.
Thẩm Sở Hà vừa nhận chai nước hoa từ nhân viên, quay sang đã trông thấy An Điềm đứng trước mặt mình, lúc đầu cô hơi ngẩn người, nhưng sau đó liền mừng rỡ nói với An Điềm: “An Điềm, sao cô lại ở đây? Thật là trùng hợp quá!”
“Phải đấy, cô cũng đến mua nước hoa à?” An Điềm gật đầu.
“Tôi…” Thẩm Sở Hà mấp máy miệng, nhưng một phút sau lại cười giải thích, “Tôi không phải mua cho mình đâu, mấy ngày nay tôi luôn muốn đến thăm Doanh Doanh, đang suy nghĩ không biết nên tặng quà gì, quan trọng là mắt của Doanh Doanh vẫn chưa nhìn được, thế nên quyết định sẽ mua nước hoa tặng cho em ấy!”
Thật ra, Thẩm Sở Hà đang định mua nước hoa cho mình, nhưng khi trông thấy An Điềm thì cô cảm thấy mình nên đổi cách nói sẽ tốt hơn.
“Tôi cũng nghĩ như vậy đấy!” An Điềm gật đầu thật mạnh, cảm thấy mình và Thẩm Sở Hà đúng là tâm linh tương thông, “Tôi cũng đang đi mua quà cho Doanh Doanh này!”
“Thẩm Sở Hà, lâu rồi không gặp nhỉ!”
Trong lúc An Điềm và Thẩm Sở Hà đang vui vẻ trò chuyện thì Ninh Tuyết Tuyết đứng đằng sau An Điềm cũng đã nhận ra Thẩm Sở Hà, cô ta nhớ Thẩm Sở Hà và Cố Thiên Kỳ hình như là bạn học cấp ba, khi còn ở Mỹ, Thẩm Sở Hà thường xuyên qua thăm mẹ của Cố Thiên Kỳ là Tống Mạn Nhu.
Cô Tống Mạn Nhu hình như từng nói với mình rằng, Thẩm Sở Hà này rất thông minh, có điều bố chỉ là một giáo sư, gia đình không giàu có lắm, nếu không thì cô ấy đã cho phép Thẩm Sở Hà qua lại với Cố Thiên Kỳ rồi.
Sau này, Thiên Kỳ về thành phố H, mình không còn gặp lại Thẩm Sở Hà nữa, không ngờ giờ lại tình cờ gặp Thẩm Sở Hà ở đây, không những vậy, nhìn cách An Điềm và Thẩm Sở Hà nói chuyện thì có vẻ hai người họ rất thân thiết với nhau.
“Ninh Tuyết Tuyết?” Thẩm Sở Hà sau khi nhìn thấy Ninh Tuyết Tuyết, sắc mặt lúc đầu có hơi hốt hoảng, nhưng sau đó liền vui vẻ bước lên nói với Ninh Tuyết Tuyết, “Cô cũng về thành phố H à?”
Chắc chắn là do An Điềm đã dụ dỗ anh Thiên Tuấn!
Ninh Tuyết Tuyết không cam tâm nghiến răng, trước đây, cô ta thấy Cố Thiên Tuấn kết hôn, tuy trong lòng rất buồn nhưng vẫn giữ thái độ chúc phúc.
Thế mà, sau khi Chu Mộng Chỉ chết, cô ta còn chưa kịp ra tay thì anh Thiên Tuấn đã bị An Điềm cướp đi rồi!
Lần này, mình tuyệt đối sẽ không để cơ hội vuột khỏi tầm tay nữa! Ánh mắt Ninh Tuyết Tuyết dần hiện lên nét kiên định và quyết đoán.
“Ừm.” An Điềm gật đầu, nhìn kĩ lại chiếc nhẫn trên tay mình, trong đầu lại nhớ lại những lời Cố Thiên Tuấn tối đó đã nói với mình.
Anh ấy đã bảo rằng, viên kim cương xanh này chỉ mới là bắt đầu, là khởi đầu cho việc anh ấy sẽ luôn đối xử tốt với mình.
Bây giờ Cố Thiên Tuấn đã làm được rồi!
Nghĩ đến đó, khóe môi An Điềm bất giác nở nụ cười.
Nhưng nụ cười ấy của An Điềm trong mắt Ninh Tuyết Tuyết lại trở thành nụ cười châm chọc, khiến cô ta càng thêm khó chịu với An Điềm.
“Đi thôi.” Ninh Tuyết Tuyết âm thầm giấu đi vẻ đố kị của mình, khoác tay An Điềm bước đi: Việc tiếp theo cần làm chính là phải tạo mối quan hệ tốt với An Điềm, chỉ có như vậy thì mình mới có thể từng bước từng bước có được anh Thiên Tuấn!
Thế là, An Điềm và Ninh Tuyết Tuyết dưới sự bảo vệ của các vệ sĩ đã đến một trung tâm mua sắm sang trọng trong thành phố H.
Vừa vào đến nơi, Ninh Tuyết Tuyết đã liền rất rành rẽ mà dẫn An Điềm bước vào một cửa hàng thời trang xa hoa. Mấy vệ sĩ đi theo An Điềm cũng mau chóng đi theo, việc An Điềm mất tích lần trước, họ vân còn nhớ rất rõ, thế nên lần này tuyệt đối sẽ không khinh suất.
An Điềm bị Ninh Tuyết Tuyết kéo vào trong tiệm, thấy quần áo ở đây đúng là rất đẹp thì cũng bắt đầu có hứng thú ngắm nghía.
Ninh Tuyết Tuyết tưởng An Điềm đã thích mấy bộ đồ ấy nên liền nở nụ cười khinh bỉ: Vừa nãy còn tỏ vẻ không muốn đi, bây giờ thì lại nhìn chằm chằm mấy bộ đồ đắt tiền này, An Điềm, không ngờ cô lại hiện nguyên hình một cách nhanh chóng như vậy!
Tuy trong lòng khinh miệt, nhưng ngoài mặt Ninh Tuyết Tuyết vẫn tươi cười, còn liên tục giúp An Điềm chọn quần áo. Tất nhiên một đại tiểu thư như cô ta thì toàn chọn những bộ đồ theo ý thích của mình.
“An Điềm, đôi giày da cá sấu này đẹp này, cô có muốn mang thử không?” Ninh Tuyết Tuyết chìa ngón tay được sơn đẹp đẽ của mình ra chỉ vào một đôi giày rồi vui vẻ nói, “Những người như chúng ta thì phải dùng những món đồ tốt nhất, mấy sản phẩm nhân tạo chỉ là dành cho đám người nghèo thôi!”
Nghe câu nói này của Ninh Tuyết Tuyết, An Điềm liền dời mắt sang nhìn đôi giày kia rồi lắc đầu với cô ta: “Tôi cảm thấy đồ nhân tạo cũng tốt mà, tôi không phản đối sở thích của người khác, ai muốn dùng đồ da gì đó thì cứ dùng, nhưng đối với tôi mà nói, nếu một người quá để tâm đến những thứ mà mình dùng, rồi lại dựa vào cách sinh hoạt vật chất của mình mà cảm thấy mình hơn người ta thì cách nghĩ đó đúng là quá thấp kém.”
An Điềm không phải muốn chống đối với Ninh Tuyết Tuyết, chỉ là không đồng ý với suy nghĩ này của cô ta thôi.
Nhưng qua tai của Ninh Tuyết Tuyết thì những lời đó đương nhiên mang đầy sự thù địch.
“Ha ha, nếu không thích thì thôi đừng mua.” Ninh Tuyết Tuyết rụt tay lại, cố kìm nén không cãi nhau với An Điềm: Còn giả vờ giả vịt trước mặt tôi sao? Cái gì mà không thích đồ da? Tôi thấy là do cô không có tiền thì có!
Đợi sau này tôi có được anh Thiên Tuấn rồi thì việc đầu tiên tôi làm chính là sẽ tống cổ cô đi đấy!
An Điềm mím môi, có thể nhận ra Ninh Tuyết Tuyết hình như không đồng ý với câu nói của mình lắm, nghĩ mình thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, thế nên vội vàng chuyển chủ đề: “Cô Ninh, chừng nào cô chọn xong quần sao rồi thì cùng tôi đi đến tiệm bán nước hoa có được không?”
“Tiệm bán nước hoa sao?” Ninh Tuyết Tuyết thắc mắc hỏi, “Chứ không phải cô rất thích mấy bộ đồ ở đây à?”
“Tôi đột nhiên đổi ý, cảm thấy nước hoa vẫn tốt hơn.” Nếu mình có mua quần áo đẹp thì Doanh Doanh cũng đâu thể nhìn thấy, ngược lại còn khiến em ấy buồn hơn, chi bằng mua nước hoa, ít ra Doanh Doanh có thể ngửi được.
“Thôi được rồi.” Ninh Tuyết Tuyết tuy rất bất mãn với việc đổi ý của An Điềm, nhưng cũng không phản đối, “Vậy bây giờ tôi với cô đi đến tiệm nước hoa đi, quần áo để mua sau cũng được.”
“Không sao đâu, cô cứ mua quần áo đi.” An Điềm lắc đầu, cảm thấy mình nên đợi Ninh Tuyết Tuyết chọn xong quần áo đã.
“Khỏi đi, cứ đi mua nước hoa trước đi!” Ninh Tuyết Tuyết sau khi xem một lượt thì thấy chẳng có quần áo nào đẹp, thôi thì cứ chìu theo An Điềm, đi chọn nước hoa vậy.
“Thôi được, cảm ơn cô nhé, cô Ninh.” An Điềm cười với Ninh Tuyết Tuyết, sau đó hai người lại được các vệ sĩ hộ tống đến một cửa hàng nước hoa.
Cửa tiệm nước hoa này cũng rất sang trọng, bên trong tỏa ra mùi hương thơm ngát quyến rũ. An Điềm khẽ khịt mũi, cảm thấy quyết định tặng nước hoa cho Doanh Doanh đúng là một lựa chọn sáng suốt.
“Cô cho tôi xem chai nước hoa kia nhé?”
An Điềm đang đắc ý thì chợt nghe một giọng nói rất quen thuộc vang lên bên tai, quay đầu sang nhìn liền trông thấy đó là Thẩm Sở Hà!
Thẩm Sở Hà lúc này đang đứng trước một cái tủ đưa tay chỉ một chai nước hoa, cách trang điểm ăn mặc của cô vẫn mang lại cho người ta cảm giác ấm áp dễ chịu, giọng nói vẫn vô cùng quyến rũ!
“Sở Hà!” An Điềm lập tức bước đến, nhiệt tình chào Thẩm Sở Hà.
Thẩm Sở Hà vừa nhận chai nước hoa từ nhân viên, quay sang đã trông thấy An Điềm đứng trước mặt mình, lúc đầu cô hơi ngẩn người, nhưng sau đó liền mừng rỡ nói với An Điềm: “An Điềm, sao cô lại ở đây? Thật là trùng hợp quá!”
“Phải đấy, cô cũng đến mua nước hoa à?” An Điềm gật đầu.
“Tôi…” Thẩm Sở Hà mấp máy miệng, nhưng một phút sau lại cười giải thích, “Tôi không phải mua cho mình đâu, mấy ngày nay tôi luôn muốn đến thăm Doanh Doanh, đang suy nghĩ không biết nên tặng quà gì, quan trọng là mắt của Doanh Doanh vẫn chưa nhìn được, thế nên quyết định sẽ mua nước hoa tặng cho em ấy!”
Thật ra, Thẩm Sở Hà đang định mua nước hoa cho mình, nhưng khi trông thấy An Điềm thì cô cảm thấy mình nên đổi cách nói sẽ tốt hơn.
“Tôi cũng nghĩ như vậy đấy!” An Điềm gật đầu thật mạnh, cảm thấy mình và Thẩm Sở Hà đúng là tâm linh tương thông, “Tôi cũng đang đi mua quà cho Doanh Doanh này!”
“Thẩm Sở Hà, lâu rồi không gặp nhỉ!”
Trong lúc An Điềm và Thẩm Sở Hà đang vui vẻ trò chuyện thì Ninh Tuyết Tuyết đứng đằng sau An Điềm cũng đã nhận ra Thẩm Sở Hà, cô ta nhớ Thẩm Sở Hà và Cố Thiên Kỳ hình như là bạn học cấp ba, khi còn ở Mỹ, Thẩm Sở Hà thường xuyên qua thăm mẹ của Cố Thiên Kỳ là Tống Mạn Nhu.
Cô Tống Mạn Nhu hình như từng nói với mình rằng, Thẩm Sở Hà này rất thông minh, có điều bố chỉ là một giáo sư, gia đình không giàu có lắm, nếu không thì cô ấy đã cho phép Thẩm Sở Hà qua lại với Cố Thiên Kỳ rồi.
Sau này, Thiên Kỳ về thành phố H, mình không còn gặp lại Thẩm Sở Hà nữa, không ngờ giờ lại tình cờ gặp Thẩm Sở Hà ở đây, không những vậy, nhìn cách An Điềm và Thẩm Sở Hà nói chuyện thì có vẻ hai người họ rất thân thiết với nhau.
“Ninh Tuyết Tuyết?” Thẩm Sở Hà sau khi nhìn thấy Ninh Tuyết Tuyết, sắc mặt lúc đầu có hơi hốt hoảng, nhưng sau đó liền vui vẻ bước lên nói với Ninh Tuyết Tuyết, “Cô cũng về thành phố H à?”
Bình luận truyện