Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Chương 480
60480.Khi hai người vừa ngồi xuống thì cà phê cũng được bưng ra.
Thẩm Sở Hà nhấp một ngụm cà phê rồi quay sang nói với An Điềm: “An Điềm, khi nào chúng ta đi thăm Doanh Doanh?”
An Điềm đặt cốc cà phê xuống, nghĩ một lát rồi nói: “Vậy chủ nhật tuần sau đi, cô không phải đi làm, chúng ta có thể ở bệnh viện chơi thật lâu với Doanh Doanh.”
“Cũng được.” Thẩm Sở Hà gật đầu, “Nhưng mà, bây giờ nhớ lại chuyện xảy ra với Doanh Doanh, tôi vẫn còn thấy rất sợ, tôi cũng sợ chúng ta đang đi trên đường cũng gặp chuyện như thế!”
Nghe Thẩm Sở Hà nói như thế, Ninh Tuyết Tuyết đang ngồi thẫn thờ uống cà phê bên cạnh chợt giật mình: Nếu An Điềm đi thăm Khưu Doanh Doanh thì chắc chắn sẽ không khua chiêng gióng trống mà dẫn theo một đám vệ sĩ, vậy thì đó chẳng phải là cơ hội tốt nhất để trừ khử cô ta hay sao?
“Không đâu, làm gì mà có chuyện gì?” An Điềm phẩy tay nói, tuy Chu Hán Khanh hiện giờ vẫn chưa bị bắt, nhưng hắn ta đang bị cảnh sát truy nã, không thể có khả năng bắt cóc cô được, ngoài hắn ra thì chẳng còn ai khác có lí do để bắt cô cả!
“Ừ, cũng phải.” Thẩm Sở Hà gật đầu, vô tình hữu ý đưa mắt nhìn Ninh Tuyết Tuyết, sau đó lại cúi mặt uống cà phê, ánh nắng chiếu vào chỗ cô, tạo ra một cái bóng đen rõ rệt đằng sau.
Uống cà phê xong, Ninh Tuyết Tuyết tinh thần bất định không còn chút hứng thú dạo phố nào nữa, cô ta cảm thấy cần phải nghĩ cách thực hiện được kế hoạch của mình.
“An Điềm, bây giờ đã mua được quà rồi, chúng ta về nhà thôi!” Ninh Tuyết Tuyết nói với An Điềm bằng giọng điệu phức tạp.
“Được!” An Điềm gật đầu, đứng dậy đeo túi vào.
“Vậy chúng ta chủ nhật tuần sau gặp lại nhé?” Thẩm Sở Hà cũng đứng dậy xách túi.
“Được!” An Điềm mỉm cười, rồi đột nhiên hai mắt sáng rực lên như vừa nhớ ra điều gì đó, bèn quay sang nói với Ninh Tuyết Tuyết, “Cô Ninh, cô đợi tôi một chút, tôi nói vài câu với Sở Hà rồi sẽ về với cô được không?”
Ninh Tuyết Tuyết bất mãn thở dài rồi gật đầu: “Vậy cô nhanh lên nhé!”
“Biết rồi!” An Điềm vừa trả lời vừa kéo Thẩm Sở Hà qua một bên.
“An Điềm, có chuyện gì vậy? Sao bí ẩn thế?” Thẩm Sở Hà tò mò nhìn An Điềm.
“Chuyện là… Sở Hà, cô có người yêu chưa?” An Điềm e dè hỏi Thẩm Sở Hà, bởi cô vừa nhớ ra chuyện Cố Thiên Kỳ thích Thẩm Sở Hà.
Thiên Kỳ còn vì muốn theo đuổi Thẩm Sở Hà mà lấy mình ra làm đối tượng luyện tập nữa mà! Thằng bé này vì Sở Hà mà vất vả như vậy, mình đương nhiên phải biết điều mà đứng ra làm bà mai chứ.
“An Điềm, sao cô lại hỏi chuyện đó?” Thẩm Sở Hà không biết An Điềm hỏi câu này là có ý đồ gì, đành phải tỏ vẻ ngượng ngùng cúi mặt.
“Tôi quan tâm cô mà.” An Điềm thấy gương mặt đỏ ửng của Thẩm Sở Hà bèn nói khẽ, “Cô nói đi, cô có thích ai chưa?”
“Nhưng cô phải nói xem tại sao lại hỏi tôi câu đó.” Thẩm Sở Hà đâu dễ dàng trả lời, trước khi xác định được mục đích hỏi của An Điềm thì cô sẽ không đưa ra đáp án cụ thể.
“Tôi hỏi thì đương nhiên là có mục đích rồi!” An Điềm bắt đầu vòng vo.
“Trời ơi, An Điềm, cô mau nói đi.” Thẩm Sở Hà lắc cánh tay An Điềm.
“Thôi được rồi!” An Điềm bật cười, “Tôi nhìn là biết cô chưa có bạn trai rồi, vậy thì có lẽ hai người sẽ có khả năng ở bên nhau đấy.”
“Rốt cuộc là sao?” Thẩm Sở Hà càng nghe An Điềm nói càng cảm thấy tò mò, không lẽ còn chuyện gì mà mình chưa biết sao?
“Sở Hà à, cô cảm thấy Thiên Kỳ như thế nào?”
An Điềm vừa dứt lời, trong đầu Thẩm Sở Hà đã bật ra muôn vàn suy nghĩ: Sao An Điềm lại nhắc đến Thiên Kỳ? Không lẽ cô ta đã biết quan hệ giữa mình và Thiên Kỳ rồi sao? Không, chuyện này là không thể nào! Hơn nữa nhìn dáng vẻ của An Điềm cũng không giống như đang tức giận.
Vậy tóm lại An Điềm muốn nói gì với mình?
“Thiên Kỳ… là người rất tốt.” Thẩm Sở Hà do dự một lúc rồi đưa ra câu trả lời cơ bản nhất.
“Rất tốt?” An Điềm tủm tỉm cười, nhìn Thẩm Sở Hà nói, “Nếu như trở thành bạn trai của cô thì có phải là càng tốt không?”
“Bạn trai?” Thẩm Sở Hà sững người một lúc lâu mới định thần lại: An Điềm đang muốn ghép đôi mình với Thiên Kỳ sao? Nhưng người mà Thiên Kỳ thích là An Điềm cơ mà! Sao An Điềm lại nảy ra suy nghĩ này chứ?
“Đúng rồi, là bạn trai đấy.” An Điềm gật đầu rất nghiêm túc.
Thẩm Sở Hà mím môi, cúi mặt suy nghĩ, hai mày từ từ giãn ra: Tuy không biết tại sao An Điềm lại đột nhiên nói như vậy, nhưng việc An Điềm muốn gán ghép mình với Thiên Kỳ, nói thế nào đi nữa cũng đều có lợi cho mình!
Nếu đã vậy thì…
Thẩm Sở Hà nghĩ một chút rồi giả vờ ngượng ngùng khẽ nói: “An Điềm, cô đừng có đùa mà, Thiên Kỳ chắc đã có người yêu rồi, tôi chỉ cần âm thầm ở bên cậu ấy, làm bạn thân của cậu ấy thôi là đủ rồi.”
Nghe Thẩm Sở Hà nói như thế, An Điềm lập tức vui vẻ vỗ tay đánh bốp một tiếng: “Sở Hà, nghe cách cô nói thì hình như cô cũng thích Thiên Kỳ đúng không?”
“An Điềm, sao cô lại dùng từ ‘cũng’?” Thẩm Sở Hà vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nhìn An Điềm, nói thế nghĩa là sao? Không lẽ Thiên Kỳ đã bảo với An Điềm là cậu ấy thích mình à?
“Tôi dùng từ ‘cũng’ đương nhiên là muốn nói với cô rằng, Thiên Kỳ cũng thích cô!” An Điềm đắc ý mỉm cười, trên thế gian này không có tình yêu nào đẹp hơn tình yêu đơn phương cả!
Chậc chậc chậc, mình làm bà mai đúng là có trách nhiệm quá, nếu không nhờ có mình đục thủng bức tường này thì chắc có lẽ Sở Hà và Thiên Kỳ còn phải yêu thầm nhau thêm một khoảng thời gian nữa rồi!
“Chuyện… chuyện này sao có thể?” Thẩm Sở Hà kinh ngạc lùi lại một bước, Thiên Kỳ không phải thích An Điềm sao? Sao lại nói với An Điềm như vậy?
“Chẳng có gì là không thể cả!” An Điềm hân hoan nói, “Chuyện này là do chính miệng Thiên Kỳ nói với tôi!”
“Chính miệng cậu ấy nói sao?” Thẩm Sở Hà lập tức nắm tay An Điềm, cảm thấy sự việc không thể đơn giản như vậy, “An Điềm, cô có thể cho tôi biết, Thiên Kỳ đã nói với cô rằng cậu ấy thích tôi như thế nào không?”
“Thì là sau lần trước gặp nhau ở siêu thị, Thiên Kỳ đã nói đấy.” An Điềm nói đến đây liền nhìn Thẩm Sở Hà, “Sở Hà, tôi còn một việc nữa muốn hỏi cô.”
“Ừ, cô hỏi đi.” Thẩm Sở Hà gật đầu.
“Thật ra, từ lâu cô đã biết tôi sống cùng Cố Thiên Tuấn rồi đúng không?”
An Điềm cảm thấy, chỉ khi cho Thẩm Sở Hà biết rõ mối quan hệ giữa mình và Cố Thiên Kỳ thì mới tăng thêm độ đáng tin cho lời nói của mình, lấy thân phận là chị dâu của Cố Thiên Kỳ ra mà nói thì đương nhiên phải đáng tin chứ!
“Thật ra, tôi cũng chỉ là suy đoán thôi…” An Điềm đã hỏi như vậy rồi, Thẩm Sở Hà cũng không cần giả ngốc nữa, gật đầu nói, “Bởi vì tôi biết Thiên Kỳ là em trai của Cố tổng, hôm đó ở siêu thị cô lại gọi Thiên Kỳ là em, vậy nên tôi liền đoán ra được, nhưng do cô không chủ động nói với tôi nghĩa là cô không muốn nói, thế nên tôi cũng không hỏi cô.”
“Cô nói đúng đấy, thật ra tôi và Cố Thiên Tuấn đang ở bên nhau, nhưng vì một số lí do nên chưa công khai được.” An Điềm bất giác cảm thán, “Sở Hà, cô hiểu chuyện như vậy, Thiên Kỳ đúng là nhặt được vàng rồi!”
“Cũng đâu có gì, tôi trước nay không bao giờ ép người khác nói ra điều họ không muốn nói cả.” Thẩm Sở Hà lắc đầu rồi hỏi An Điềm đầy kì vọng, “Nhưng mà vừa rồi chuyện cô nói Thiên Kỳ thích tôi, là thật sao?”
“Đương nhiên là thật rồi!” An Điềm nghiêm túc gật đầu, “Lúc ấy cậu ấy còn vì muốn theo đuổi được cô mà còn đem tôi ra làm đối tượng luyện tập đấy!”
“Đối tượng luyện tập?” Nét vui mừng trên mặt Thẩm Sở Hà lập tức tan đi.
Thẩm Sở Hà nhấp một ngụm cà phê rồi quay sang nói với An Điềm: “An Điềm, khi nào chúng ta đi thăm Doanh Doanh?”
An Điềm đặt cốc cà phê xuống, nghĩ một lát rồi nói: “Vậy chủ nhật tuần sau đi, cô không phải đi làm, chúng ta có thể ở bệnh viện chơi thật lâu với Doanh Doanh.”
“Cũng được.” Thẩm Sở Hà gật đầu, “Nhưng mà, bây giờ nhớ lại chuyện xảy ra với Doanh Doanh, tôi vẫn còn thấy rất sợ, tôi cũng sợ chúng ta đang đi trên đường cũng gặp chuyện như thế!”
Nghe Thẩm Sở Hà nói như thế, Ninh Tuyết Tuyết đang ngồi thẫn thờ uống cà phê bên cạnh chợt giật mình: Nếu An Điềm đi thăm Khưu Doanh Doanh thì chắc chắn sẽ không khua chiêng gióng trống mà dẫn theo một đám vệ sĩ, vậy thì đó chẳng phải là cơ hội tốt nhất để trừ khử cô ta hay sao?
“Không đâu, làm gì mà có chuyện gì?” An Điềm phẩy tay nói, tuy Chu Hán Khanh hiện giờ vẫn chưa bị bắt, nhưng hắn ta đang bị cảnh sát truy nã, không thể có khả năng bắt cóc cô được, ngoài hắn ra thì chẳng còn ai khác có lí do để bắt cô cả!
“Ừ, cũng phải.” Thẩm Sở Hà gật đầu, vô tình hữu ý đưa mắt nhìn Ninh Tuyết Tuyết, sau đó lại cúi mặt uống cà phê, ánh nắng chiếu vào chỗ cô, tạo ra một cái bóng đen rõ rệt đằng sau.
Uống cà phê xong, Ninh Tuyết Tuyết tinh thần bất định không còn chút hứng thú dạo phố nào nữa, cô ta cảm thấy cần phải nghĩ cách thực hiện được kế hoạch của mình.
“An Điềm, bây giờ đã mua được quà rồi, chúng ta về nhà thôi!” Ninh Tuyết Tuyết nói với An Điềm bằng giọng điệu phức tạp.
“Được!” An Điềm gật đầu, đứng dậy đeo túi vào.
“Vậy chúng ta chủ nhật tuần sau gặp lại nhé?” Thẩm Sở Hà cũng đứng dậy xách túi.
“Được!” An Điềm mỉm cười, rồi đột nhiên hai mắt sáng rực lên như vừa nhớ ra điều gì đó, bèn quay sang nói với Ninh Tuyết Tuyết, “Cô Ninh, cô đợi tôi một chút, tôi nói vài câu với Sở Hà rồi sẽ về với cô được không?”
Ninh Tuyết Tuyết bất mãn thở dài rồi gật đầu: “Vậy cô nhanh lên nhé!”
“Biết rồi!” An Điềm vừa trả lời vừa kéo Thẩm Sở Hà qua một bên.
“An Điềm, có chuyện gì vậy? Sao bí ẩn thế?” Thẩm Sở Hà tò mò nhìn An Điềm.
“Chuyện là… Sở Hà, cô có người yêu chưa?” An Điềm e dè hỏi Thẩm Sở Hà, bởi cô vừa nhớ ra chuyện Cố Thiên Kỳ thích Thẩm Sở Hà.
Thiên Kỳ còn vì muốn theo đuổi Thẩm Sở Hà mà lấy mình ra làm đối tượng luyện tập nữa mà! Thằng bé này vì Sở Hà mà vất vả như vậy, mình đương nhiên phải biết điều mà đứng ra làm bà mai chứ.
“An Điềm, sao cô lại hỏi chuyện đó?” Thẩm Sở Hà không biết An Điềm hỏi câu này là có ý đồ gì, đành phải tỏ vẻ ngượng ngùng cúi mặt.
“Tôi quan tâm cô mà.” An Điềm thấy gương mặt đỏ ửng của Thẩm Sở Hà bèn nói khẽ, “Cô nói đi, cô có thích ai chưa?”
“Nhưng cô phải nói xem tại sao lại hỏi tôi câu đó.” Thẩm Sở Hà đâu dễ dàng trả lời, trước khi xác định được mục đích hỏi của An Điềm thì cô sẽ không đưa ra đáp án cụ thể.
“Tôi hỏi thì đương nhiên là có mục đích rồi!” An Điềm bắt đầu vòng vo.
“Trời ơi, An Điềm, cô mau nói đi.” Thẩm Sở Hà lắc cánh tay An Điềm.
“Thôi được rồi!” An Điềm bật cười, “Tôi nhìn là biết cô chưa có bạn trai rồi, vậy thì có lẽ hai người sẽ có khả năng ở bên nhau đấy.”
“Rốt cuộc là sao?” Thẩm Sở Hà càng nghe An Điềm nói càng cảm thấy tò mò, không lẽ còn chuyện gì mà mình chưa biết sao?
“Sở Hà à, cô cảm thấy Thiên Kỳ như thế nào?”
An Điềm vừa dứt lời, trong đầu Thẩm Sở Hà đã bật ra muôn vàn suy nghĩ: Sao An Điềm lại nhắc đến Thiên Kỳ? Không lẽ cô ta đã biết quan hệ giữa mình và Thiên Kỳ rồi sao? Không, chuyện này là không thể nào! Hơn nữa nhìn dáng vẻ của An Điềm cũng không giống như đang tức giận.
Vậy tóm lại An Điềm muốn nói gì với mình?
“Thiên Kỳ… là người rất tốt.” Thẩm Sở Hà do dự một lúc rồi đưa ra câu trả lời cơ bản nhất.
“Rất tốt?” An Điềm tủm tỉm cười, nhìn Thẩm Sở Hà nói, “Nếu như trở thành bạn trai của cô thì có phải là càng tốt không?”
“Bạn trai?” Thẩm Sở Hà sững người một lúc lâu mới định thần lại: An Điềm đang muốn ghép đôi mình với Thiên Kỳ sao? Nhưng người mà Thiên Kỳ thích là An Điềm cơ mà! Sao An Điềm lại nảy ra suy nghĩ này chứ?
“Đúng rồi, là bạn trai đấy.” An Điềm gật đầu rất nghiêm túc.
Thẩm Sở Hà mím môi, cúi mặt suy nghĩ, hai mày từ từ giãn ra: Tuy không biết tại sao An Điềm lại đột nhiên nói như vậy, nhưng việc An Điềm muốn gán ghép mình với Thiên Kỳ, nói thế nào đi nữa cũng đều có lợi cho mình!
Nếu đã vậy thì…
Thẩm Sở Hà nghĩ một chút rồi giả vờ ngượng ngùng khẽ nói: “An Điềm, cô đừng có đùa mà, Thiên Kỳ chắc đã có người yêu rồi, tôi chỉ cần âm thầm ở bên cậu ấy, làm bạn thân của cậu ấy thôi là đủ rồi.”
Nghe Thẩm Sở Hà nói như thế, An Điềm lập tức vui vẻ vỗ tay đánh bốp một tiếng: “Sở Hà, nghe cách cô nói thì hình như cô cũng thích Thiên Kỳ đúng không?”
“An Điềm, sao cô lại dùng từ ‘cũng’?” Thẩm Sở Hà vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nhìn An Điềm, nói thế nghĩa là sao? Không lẽ Thiên Kỳ đã bảo với An Điềm là cậu ấy thích mình à?
“Tôi dùng từ ‘cũng’ đương nhiên là muốn nói với cô rằng, Thiên Kỳ cũng thích cô!” An Điềm đắc ý mỉm cười, trên thế gian này không có tình yêu nào đẹp hơn tình yêu đơn phương cả!
Chậc chậc chậc, mình làm bà mai đúng là có trách nhiệm quá, nếu không nhờ có mình đục thủng bức tường này thì chắc có lẽ Sở Hà và Thiên Kỳ còn phải yêu thầm nhau thêm một khoảng thời gian nữa rồi!
“Chuyện… chuyện này sao có thể?” Thẩm Sở Hà kinh ngạc lùi lại một bước, Thiên Kỳ không phải thích An Điềm sao? Sao lại nói với An Điềm như vậy?
“Chẳng có gì là không thể cả!” An Điềm hân hoan nói, “Chuyện này là do chính miệng Thiên Kỳ nói với tôi!”
“Chính miệng cậu ấy nói sao?” Thẩm Sở Hà lập tức nắm tay An Điềm, cảm thấy sự việc không thể đơn giản như vậy, “An Điềm, cô có thể cho tôi biết, Thiên Kỳ đã nói với cô rằng cậu ấy thích tôi như thế nào không?”
“Thì là sau lần trước gặp nhau ở siêu thị, Thiên Kỳ đã nói đấy.” An Điềm nói đến đây liền nhìn Thẩm Sở Hà, “Sở Hà, tôi còn một việc nữa muốn hỏi cô.”
“Ừ, cô hỏi đi.” Thẩm Sở Hà gật đầu.
“Thật ra, từ lâu cô đã biết tôi sống cùng Cố Thiên Tuấn rồi đúng không?”
An Điềm cảm thấy, chỉ khi cho Thẩm Sở Hà biết rõ mối quan hệ giữa mình và Cố Thiên Kỳ thì mới tăng thêm độ đáng tin cho lời nói của mình, lấy thân phận là chị dâu của Cố Thiên Kỳ ra mà nói thì đương nhiên phải đáng tin chứ!
“Thật ra, tôi cũng chỉ là suy đoán thôi…” An Điềm đã hỏi như vậy rồi, Thẩm Sở Hà cũng không cần giả ngốc nữa, gật đầu nói, “Bởi vì tôi biết Thiên Kỳ là em trai của Cố tổng, hôm đó ở siêu thị cô lại gọi Thiên Kỳ là em, vậy nên tôi liền đoán ra được, nhưng do cô không chủ động nói với tôi nghĩa là cô không muốn nói, thế nên tôi cũng không hỏi cô.”
“Cô nói đúng đấy, thật ra tôi và Cố Thiên Tuấn đang ở bên nhau, nhưng vì một số lí do nên chưa công khai được.” An Điềm bất giác cảm thán, “Sở Hà, cô hiểu chuyện như vậy, Thiên Kỳ đúng là nhặt được vàng rồi!”
“Cũng đâu có gì, tôi trước nay không bao giờ ép người khác nói ra điều họ không muốn nói cả.” Thẩm Sở Hà lắc đầu rồi hỏi An Điềm đầy kì vọng, “Nhưng mà vừa rồi chuyện cô nói Thiên Kỳ thích tôi, là thật sao?”
“Đương nhiên là thật rồi!” An Điềm nghiêm túc gật đầu, “Lúc ấy cậu ấy còn vì muốn theo đuổi được cô mà còn đem tôi ra làm đối tượng luyện tập đấy!”
“Đối tượng luyện tập?” Nét vui mừng trên mặt Thẩm Sở Hà lập tức tan đi.
Bình luận truyện