Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 500



60500.Ông Trác lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ lê của mình, nhấp từng ngụm trà, chờ Cố Thiên Kỳ vào.

“Ông Trác, chào ông!” Cố Thiên Kỳ bước đến, gương mặt nở nụ cười.

Thẩm Sở Hà liền mau chóng bước lên, đặt những món đồ bổ mà Cố Thiên Kỳ đã mua ở nơi ông Trác có thể trông thấy được.

Ông Trác liếc nhìn những món đồ bổ ấy, nhận ra đó đều là những món rất đắt tiền, bèn cười khách sáo với Cố Thiên Kỳ: “Thiên Kỳ à, đến thăm ông già như tôi, nói chuyện một chút là tôi đã thấy vui lắm rồi. Mấy thứ đồ đó tôi thật sự không cần đâu.”

“Sức khỏe của ông vốn rất tốt, nhưng bồi bổ thêm cũng không thừa mà!” Thẩm Sở Hà lễ phép nói, “Thiên Kỳ vì muốn mua cho ông mấy món đồ bổ này mà đã tốn không ít công sức đấy, vậy nên mong ông nhận cho ạ. Ông cứ bảo người pha cho ông theo đúng hướng dẫn mà dùng, đảm bảo rất tốt cho sức khỏe!”

Ông Trác mỉm cười, đưa mắt nhìn Thẩm Sở Hà, nhìn ngắm một lượt rồi cười nói: “Cô bé này khéo ăn nói quá, nhưng tuy tôi không thường đến Cố Thị thì vẫn nhớ mặt những người ở đó, cô bé này hình như không phải làm việc ở Cố Thị thì phải?”

“Mắt nhìn của ông đúng là rất tài ạ.” Cố Thiên Kỳ cười đáp, “Cô ấy là bạn của con, không phải trợ lí, nhưng thân phận còn quan trọng hơn trợ lí nhiều, lúc trước do bất đắc dĩ phải nói như vậy, mong ông Trác bỏ qua cho.”

“Không có gì mà.” Ông Trác cười sảng khoái, lại nhấp một ngụm trà rồi quay sang nhìn Chu Hán Khanh vẫn luôn cúi đầu mà hỏi, “Vậy còn cậu này là…? Sao cứ cúi đầu mãi thế?”

Cố Thiên Kỳ quay sang nhìn Chu Hán Khanh đứng sau lưng mình rồi giúp anh ta trả lời câu hỏi của ông Trác: “Thưa ông, anh ấy cũng là một người bạn của con, nhưng trước tiên chúng ta bàn chuyện chính đi đã có được không ạ?”

Đôi mày ông Trác có hơi cau lại, nhưng vẫn cười nói: “Đương nhiên là được, vậy cậu Cố à, cậu muốn bàn chuyện gì?”

“Thật ra con đến đây chủ yếu là muốn nhờ ông Trác giúp một việc ạ.” Cố Thiên Kỳ cười lịch sự, mang đầy dáng vẻ của một bậc con cháu lễ phép và khiêm nhường.

“Thế à?” Ông Trác gật đầu, “Vậy cho hỏi cậu cần tôi giúp chuyện gì?”

“Là một việc rất đơn giản.” Cố Thiên Kỳ tiếp tục lễ độ nhìn ông Trác, cảm thấy chuyện này đúng là rất đơn giản, “Con mong trong cuộc họp được tổ chức vài ngày tới, ông sẽ bỏ phiếu tán thành!”

“Phiếu tán thành?” Ông Trác bật cười, “Tôi đã lâu lắm rồi không hỏi han gì đến việc của Cố Thị nữa, mấy cổ phiếu mà tôi nắm giữ chỉ để dùng dưỡng già thôi chứ không có tác dụng gì cả!”

“Con đã đến đây nhờ ông giúp thì đương nhiên phải nhờ việc mà ông có thể giúp được, mong ông Trác đừng chối từ.” Cố Thiên Kỳ vẫn lịch sự nói.

Ông Trác gật đầu: “Vậy được, trước tiên cậu Cố nói xem, lí do cần tôi bỏ phiếu tán thành trong cuộc họp đó là gì?

“Là thế này ạ…” Cố Thiên Kỳ nhìn ông Trác rồi bắt đầu nói ra kế hoạch của mình.

Chiếc đồng hồ trong biệt thự cứ chầm chậm kêu tích tắc, giọng của Cố Thiên Kỳ vang lên rất trầm ổn nhẹ nhàng, nhưng sắc mặt của ông Trác thì lại càng lúc càng trở nên nghiêm trọng.

Khi Cố Thiên Kỳ nói xong, sắc mặt ông Trác lúc này đã hoàn toàn thay đổi, ông không vội trả lời Cố Thiên Kỳ ngay mà chỉ cầm cốc trà trong tay lên nhấp từng ngụm trà.

Nước trà nguội ngắt.

Ông Trác lúc này mới nhận ra trà đã nguội từ lâu rồi, ông đặt cốc trà xuống, ngước mắt nhìn Cố Thiên Kỳ: “Cậu Cố, hôm nay những lời cậu nói, e là tôi không thể làm được rồi.”

“Tuy nhiên…” Ông Trác ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Những lời cậu vừa nói, tôi cũng sẽ xem như chưa từng nghe thấy, sau này cậu vẫn là tiểu thiếu gia của tập đoàn Cố Thị, em trai của Cố tổng.”

“Con đã đến đây tìm ông, còn không ngần ngại nói ra những điều đó thì chứng tỏ con đã suy nghĩ rất kĩ rồi.” Cố Thiên Kỳ ngồi vắt chân trên ghế, thái độ cung kính vừa rồi đã bớt đi nhiều: Tiên lễ hậu binh, nếu ông Trác đã không chịu nhận lời thì việc mà mình chuẩn bị làm tiếp theo đây cũng là bất đắc dĩ thôi.

“Cậu Cố, cậu phải nghĩ cho kĩ, với thực lực của cậu thì không thể nào đấu lại Cố tổng được, tại sao cậu lại u mê như vậy?” Ông Trác thấy vẻ kiên quyết của Cố Thiên Kỳ thì có hơi bất lực, nhưng vẫn bình tĩnh khuyên nhủ.

Rồi ông nhìn chằm chằm Cố Thiên Kỳ, vẻ mặt như muốn nói: Tôi cứ không đồng ý đấy, lẽ nào cậu định vác tôi đến cuộc họp đó sao?

“Nhưng nếu có sự giúp đỡ của ông Trác thì con có thể nắm chắc phần thắng.” Cố Thiên Kỳ vẫn kiên trì.

Ông Trác bắt đầu có hơi tức giận, ông hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh cảnh cáo: “Cậu Cố, cậu phải hiểu rõ, cậu và Cố tổng đều là con trai của bố cậu, ông ấy sẽ không dùng cổ phần của mình để lật đổ Cố tổng, cho dù ông ấy có giữ thái độ trung lập thì cổ phần của cậu, cộng thêm cổ phần của Tống Mạn Nhu mẹ cậu và cả chút cổ phần ít ỏi của tôi cũng chẳng thấm vào đâu!”

“Chuyện này thì không cần ông Trác phải lo.” Giọng điệu của Cố Thiên Kỳ vô cùng bình thản.

“Cậu Cố, tôi cũng là người từng lăn lộn thương trường, trước nay không bao giờ làm những việc không có lợi cho mình. Số cổ phần mà tôi đang nắm giữ, tôi cần giữ lại để dưỡng già, vậy nên mong cậu đừng có mơ tưởng mà mong tôi sẽ giúp cậu lật đổ Cố tổng!”

Giọng nói của ông Trác đã xuất hiện sự phẫn nộ, giống như muốn nói: Tôi ăn muối còn nhiều hơn cậu ăn cơm, vậy nên chuyện mà cậu đang muốn làm đây, đối với tôi mà nói thật sự chỉ là ảo tưởng của một tên điên!

“Vậy sao?”

Chu Hán Khanh từ nãy vẫn luôn đứng bên cạnh Cố Thiên Kỳ bây giờ chợt mở miệng, anh ta từ từ ngẩng đầu lên, để lộ ra gương mặt mình rồi nhìn thẳng vào ông Trác.

Ông Trác nghe thấy giọng nói thiếu lễ độ ấy thì liền nhìn lên.

Nhưng khi vừa trông thấy gương mặt của Chu Hán Khanh, ông lập tức biến sắc mặt.

“Cậu… cậu… cậu là Chu Hán Khanh!” Ông Trác đưa bàn tay nhăn nheo của mình lên chỉ vào mặt anh ta hỏi, “Sao cậu lại xuất hiện ở đây?”

“Ông Trác, lâu rồi không gặp.” Chu Hán Khanh mỉm cười, có thể do phải sống ở nơi tối tăm trong một thời gian quá dài nên bây giờ cả người anh ta như toát ra một khí chất lạnh lẽo, ngay cả nụ cười trên môi cũng khiến người ta lạnh sống lưng.

Ông Trác sau khi giật mình liền quay sang nhìn Cố Thiên Kỳ, giọng nói không giấu đi được sự kinh ngạc: “Không ngờ bản lĩnh của cậu Cố lại lớn đến vậy, ngay cả giám đốc marketing trước đây của Cố Thị mà cũng tìm được.”

Ông Trác cười lạnh lùng rồi nói tiếp: “Cậu không sợ tôi báo cảnh sát sao?”

“Nếu con đã dám đưa anh Chu đến gặp ông thì chứng tỏ con đã tính toán cả rồi.” Cố Thiên Kỳ nhún vai, giọng nói càng lúc càng thản nhiên.

“Ha ha, vậy sao?” Sắc mặt ông Trác lại trở nên giận dữ, “Vậy rốt cuộc cậu đã tính toán đến mức nào?”

“Ông Trác, còn nhớ mấy năm trước, con nuôi của ông từng dính vào một vụ kiện không?” Chu Hán Khanh nhìn ông Trác, nhẹ nhàng nói.

Ông Trác giật bắn mình, nhìn Chu Hán Khanh không nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện