Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Chương 532
60532.Con trai của cô đang ở trong tay tôi. Muốn cứu nó thì hãy đến công xưởng bỏ hoang trên đường XX.
Những chữ viết nguệch ngoạc, chiếu ngược bóng trong mắt An Điềm từng chữ, từng chữ một. Nhưng đầu óc cô trống rỗng, như thể đọc không hiểu vậy.
An Điềm đọc lại hết lần này đến lần khác. Cuối cùng, cô ném mạnh mảnh giấy xuống đất, và chạy như điên về phía trước…
Ngoại ô thành phố H, trong một công xưởng đổ nát bỏ hoang…
Nơi này đã đóng một lớp bụi dày, mạng nhện khổng lồ giăng đầy các góc tường, trên mặt đất đầy những linh kiện và dây thép đã bị rỉ sét.
Tay chân của An An đã bị trói lại, cậu bé nhỏ tí đang ngồi một mình trên mặt đất, đôi mắt cố gắng không tiếp xúc với người có khuôn mặt hung ác ở trước mặt.
So với các bạn cùng trang lứa, mặc dù An An rất có chủ kiến, cũng rất can đảm, nhưng nhớ lại chuyện vừa xảy ra, An An vẫn có chút không phản ứng kịp.
Nửa tiếng trước, An An vẫn đang ngoan ngoãn xếp hàng sau các bạn và đi về hướng lớp học.
Nhưng ngay lúc đó, An An nhìn thấy chú bảo vệ đang ở cách đó không xa đột nhiên ngồi xổm xuống đất, chú ấy ôm bụng và vẫy tay với mình, như thể đang cần sự giúp đỡ.
Lúc đó An An rất lo lắng, cũng không nói gì với cô giáo, mà chỉ chạy thẳng về phía bên kia.
Song, khi An An vừa chạy đến trước mặt chú bảo vệ kia, chú bảo vệ đột nhiên đưa tay ra và lấy khăn tay đè chặt vào mặt mình.
Khi An An tỉnh dậy thì nhận ra mình đang ở đây rồi.
Bây giờ, An An rất hối hận, cậu hối hận vì đã không nhớ kỹ lời mẹ dặn: Nếu người lớn cần giúp đỡ, người ta sẽ tìm một người lớn có khả năng, tuyệt đối sẽ không nhờ một đứa trẻ không biết gì cả. Do đó, trong trường hợp người lớn cần giúp đỡ, trẻ em tốt hơn nên nhờ người lớn khác, không được một mình chạy đến đó.
Chỉ là, khi An An nhận ra điều này thì đã muộn rồi!
Nhưng An An vẫn thấy hơi khó hiểu, tại sao chú này lại muốn bắt cóc mình? Cậu bé nghiêm túc suy nghĩ một hồi, sau đó dưới sự che chắn của hàng mi dài, đưa mắt nhìn về phía người đàn ông trước mặt.
Chú ấy vẫn đang mặc đồng phục bảo vệ của trường mẫu giáo, dáng người không cao lắm, vai thì bên cao bên thấp, chân cẳng đi đứng không linh hoạt lắm, bây giờ đang đi khập khiễng tới lui ngay tại chỗ.
An An cắn chặt cái miệng nhỏ của mình, tiếp tục mạnh dạn nhìn vào mặt của chú bảo vệ kia.
Song, khi nhìn thấy khuôn mặt của chú bảo vệ, An An ngay lập tức sợ đến co người vào một góc: Chú bảo vệ này thường ngày hay đeo khẩu trang và đội mũ, nên An An thấy không sợ lắm.
Tuy nhiên, chú bảo vệ sau khi cởi mũ và tháo khẩu trang ra, nhìn giống như ác quỷ trong truyện tranh vậy! Hai bên má, bên khóe môi, thậm chí là bên mắt, đều là những vết sẹo!
Những vết sẹo này dường như chưa lành hẳn, có màu đỏ tươi, lồi ra từng đường từng đường giống như những rễ cây quanh co.
Lúc này, Chu Hán Khanh đúng lúc quay người lại trong lúc đi tới đi lui, vừa vặn chạm thẳng mắt với An An.
Chu Hán Khanh nhếch mép cười khẩy với An An: “Sao hả? Mày còn dám nhìn tao à?”
An An bị ánh mắt u ám của Chu Hán Khanh làm cho giật nảy mình. Cậu mím chặt môi, ngay lập tức quay đầu đi để né tránh ánh mắt của Chu Hán Khanh.
An An luôn nhớ những lời An Điềm đã nói với cậu: Nếu gặp phải người xấu, nhất định không được chọc giận người đó, nhưng cũng đừng giao tiếp quá nhiều với người đó, vì dù gì thì tâm lý của một tên tội phạm đều rất không bình thường.
Song, Chu Hán Khanh không hề di chuyển sự chú ý của mình vì sự tránh né của An An. Anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ trắng như sữa của cậu, và đột nhiên khập khiễng đi tới.
An An lùi về sau theo bản năng, nhưng lại nhận ra rằng sau lưng chỉ có bức tường.
“Thằng nhóc, khuôn mặt này của tao có đáng sợ không?” Chu Hán Khanh đi đến trước mặt An An, từ từ ngồi xổm xuống, nhìn vào An An với đôi mắt hung hiểm.
“…” An An khựng lại một lúc, rồi lướt mắt nhanh qua Chu Hán Khanh, sau đó nhìn đi chỗ khác, vẫn không nói gì.
“Đó là do bố mẹ của mày gây ra!”
Chu Hán Khanh đột nhiên nổi nóng. Anh ta giữ chặt cái cằm nhỏ của An An, buộc cậu phải nhìn vào mình: “Mày nhìn xem! Tao bảo mày nhìn! Mày hãy nhớ kỹ khuôn mặt này, đó là do Cố Thiên Tuấn và An Điềm gây ra! Mày là con của bọn chúng, vì vậy những vết sẹo này cũng có phần của mày!”
Khuôn mặt đầy vết sẹo của Chu Hán Khanh gần trong gang tấc, làm cho đôi mắt đen nhánh của An An bất giác lóe lên một chút hoảng loạn, mặc dù từ nhỏ cậu đã theo An Điềm chịu nhiều vất vả, từng sống dưới chân cầu, từng thấy lũ chuột, và trở nên dũng cảm dưới sự huấn luyện của An Điềm.
Song, An Điềm cũng luôn bảo vệ An An rất tốt, luôn cho cậu sống dưới ánh mặt trời, vốn dĩ chưa từng phải trải qua những việc đen tối.
Bây giờ đột nhiên lòi ra một người đàn ông với khuôn mặt hung ác, la hét lớn tiếng với cậu, nói An An không sợ là không thể nào!
Tuy nhiên, An An không thể hiện ra điều đó. Cậu vẫn không nói gì, vẫn giữ ánh mắt mình tránh né tiếp xúc với ánh mắt của Chu Hán Khanh.
Nhưng Chu Hán Khanh dường như đã bị cuốn vào trong suy nghĩ của chính mình. Anh ta vẫn giữ chặt cằm An An và lẩm bẩm với chính mình: “Tao vì muốn trả thù cho Mộng Chỉ, đã cố lết cái xác bị thương nặng nề và leo ra khỏi bùn, nhưng lại sợ bị cảnh sát bắt đi, nên chỉ dám chạy ra ngoài vào ban đêm, lục tìm thức ăn trong thùng rác. Tao còn sợ người ta sẽ nhận ra khuôn mặt của tao sau khi xem lệnh truy nã, nên tao đã tự lấy mảnh kính để rạch nát mặt mình!”
Chu Hán Khanh vừa nói vừa duỗi tay ra và chỉ vào má mình: “Mảnh kính rạch trên mặt đau thế nào, đến giờ tao vẫn còn nhớ! Nhưng điều tao còn nhớ rõ hơn là…”
Chu Hán Khanh nói đến đây thì ngay lập tức tăng sức mạnh của bàn tay, làm An An đau đến nhăn mặt lại, cậu phải cắn chặt môi mới không hét lên.
“Điều tao còn nhớ rõ hơn là, khi Mộng Chỉ qua đời, trái tim tao đã đau như thế nào!” Trong đôi mắt bị bao quanh bởi đầy những vết sẹo của Chu Hán Khanh từ từ rơi xuống một dòng lệ, anh ta nén giọng và nói chậm rãi. “Cho đến bây giờ, ngày nào tao cũng mơ thấy, mơ thấy Mộng Chỉ khóc với tao. Cô ấy nói rằng số cô ấy thật khổ, cô ấy trách tao không có khả năng chăm sóc tốt cho cô ấy…”
“Tao rất muốn ôm chặt lấy Mộng Chỉ trong giấc mơ, nói với cô ấy rằng tao sẽ trả thù cho cô ấy! Nhưng mỗi khi tao giang rộng vòng tay với Mộng Chỉ, cô ấy đều đột nhiên biến mất!” Chu Hán Khanh nhắm mắt lại đầy đau đớn. “Chắc là Mộng Chỉ oán hận tao lắm, vì vậy ngay cả trong mơ mà cô ấy cũng không chịu cho tao ôm lấy một cái!”
An An cứ vậy mà nhìn vào Chu Hán Khanh đang trong trạng thái vui buồn thất thường, cố gắng hết sức để kìm nén sự hoảng loạn trong lòng. Cậu cảm thấy người trước mặt là một người điên, mà người điên là đáng sợ nhất!
“Chỉ có điều…” Chu Hán Khanh hướng mắt về phía An An, trên khuôn mặt hung ác từ từ hiện ra một nụ cười nham hiểm. “Tao sẽ sớm trả thù được cho Mộng Chỉ! Tao muốn cả gia đình ba người của mày, tất cả phải bị chôn theo với Mộng Chỉ!”
“An An!”
Giọng của Chu Hán Khanh vừa dứt, một tiếng kêu thảm thiết bỗng vang lên từ cửa công xưởng bỏ hoang.
Chu Hán Khanh quay đầu lại nhìn, thấy An Điềm đầu tóc rối bời, hai mắt sưng đỏ đang đứng ở đó.
An Điềm run rẩy cả người và liếc nhìn vào bên trong công xưởng bỏ hoang, cô ngay lập tức nhìn thấy Chu Hán Khanh với khuôn mặt đầy sẹo, đang giữ chặt cằm của An An!
“Đừng làm tổn thương An An!” An Điềm hét lên đầy sợ hãi. Cô không còn thời gian để ngạc nhiên về khuôn mặt đã hoàn toàn thay đổi của Chu Hán Khanh, chỉ chạy đến chỗ anh ta theo bản năng mà thôi.
Những chữ viết nguệch ngoạc, chiếu ngược bóng trong mắt An Điềm từng chữ, từng chữ một. Nhưng đầu óc cô trống rỗng, như thể đọc không hiểu vậy.
An Điềm đọc lại hết lần này đến lần khác. Cuối cùng, cô ném mạnh mảnh giấy xuống đất, và chạy như điên về phía trước…
Ngoại ô thành phố H, trong một công xưởng đổ nát bỏ hoang…
Nơi này đã đóng một lớp bụi dày, mạng nhện khổng lồ giăng đầy các góc tường, trên mặt đất đầy những linh kiện và dây thép đã bị rỉ sét.
Tay chân của An An đã bị trói lại, cậu bé nhỏ tí đang ngồi một mình trên mặt đất, đôi mắt cố gắng không tiếp xúc với người có khuôn mặt hung ác ở trước mặt.
So với các bạn cùng trang lứa, mặc dù An An rất có chủ kiến, cũng rất can đảm, nhưng nhớ lại chuyện vừa xảy ra, An An vẫn có chút không phản ứng kịp.
Nửa tiếng trước, An An vẫn đang ngoan ngoãn xếp hàng sau các bạn và đi về hướng lớp học.
Nhưng ngay lúc đó, An An nhìn thấy chú bảo vệ đang ở cách đó không xa đột nhiên ngồi xổm xuống đất, chú ấy ôm bụng và vẫy tay với mình, như thể đang cần sự giúp đỡ.
Lúc đó An An rất lo lắng, cũng không nói gì với cô giáo, mà chỉ chạy thẳng về phía bên kia.
Song, khi An An vừa chạy đến trước mặt chú bảo vệ kia, chú bảo vệ đột nhiên đưa tay ra và lấy khăn tay đè chặt vào mặt mình.
Khi An An tỉnh dậy thì nhận ra mình đang ở đây rồi.
Bây giờ, An An rất hối hận, cậu hối hận vì đã không nhớ kỹ lời mẹ dặn: Nếu người lớn cần giúp đỡ, người ta sẽ tìm một người lớn có khả năng, tuyệt đối sẽ không nhờ một đứa trẻ không biết gì cả. Do đó, trong trường hợp người lớn cần giúp đỡ, trẻ em tốt hơn nên nhờ người lớn khác, không được một mình chạy đến đó.
Chỉ là, khi An An nhận ra điều này thì đã muộn rồi!
Nhưng An An vẫn thấy hơi khó hiểu, tại sao chú này lại muốn bắt cóc mình? Cậu bé nghiêm túc suy nghĩ một hồi, sau đó dưới sự che chắn của hàng mi dài, đưa mắt nhìn về phía người đàn ông trước mặt.
Chú ấy vẫn đang mặc đồng phục bảo vệ của trường mẫu giáo, dáng người không cao lắm, vai thì bên cao bên thấp, chân cẳng đi đứng không linh hoạt lắm, bây giờ đang đi khập khiễng tới lui ngay tại chỗ.
An An cắn chặt cái miệng nhỏ của mình, tiếp tục mạnh dạn nhìn vào mặt của chú bảo vệ kia.
Song, khi nhìn thấy khuôn mặt của chú bảo vệ, An An ngay lập tức sợ đến co người vào một góc: Chú bảo vệ này thường ngày hay đeo khẩu trang và đội mũ, nên An An thấy không sợ lắm.
Tuy nhiên, chú bảo vệ sau khi cởi mũ và tháo khẩu trang ra, nhìn giống như ác quỷ trong truyện tranh vậy! Hai bên má, bên khóe môi, thậm chí là bên mắt, đều là những vết sẹo!
Những vết sẹo này dường như chưa lành hẳn, có màu đỏ tươi, lồi ra từng đường từng đường giống như những rễ cây quanh co.
Lúc này, Chu Hán Khanh đúng lúc quay người lại trong lúc đi tới đi lui, vừa vặn chạm thẳng mắt với An An.
Chu Hán Khanh nhếch mép cười khẩy với An An: “Sao hả? Mày còn dám nhìn tao à?”
An An bị ánh mắt u ám của Chu Hán Khanh làm cho giật nảy mình. Cậu mím chặt môi, ngay lập tức quay đầu đi để né tránh ánh mắt của Chu Hán Khanh.
An An luôn nhớ những lời An Điềm đã nói với cậu: Nếu gặp phải người xấu, nhất định không được chọc giận người đó, nhưng cũng đừng giao tiếp quá nhiều với người đó, vì dù gì thì tâm lý của một tên tội phạm đều rất không bình thường.
Song, Chu Hán Khanh không hề di chuyển sự chú ý của mình vì sự tránh né của An An. Anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ trắng như sữa của cậu, và đột nhiên khập khiễng đi tới.
An An lùi về sau theo bản năng, nhưng lại nhận ra rằng sau lưng chỉ có bức tường.
“Thằng nhóc, khuôn mặt này của tao có đáng sợ không?” Chu Hán Khanh đi đến trước mặt An An, từ từ ngồi xổm xuống, nhìn vào An An với đôi mắt hung hiểm.
“…” An An khựng lại một lúc, rồi lướt mắt nhanh qua Chu Hán Khanh, sau đó nhìn đi chỗ khác, vẫn không nói gì.
“Đó là do bố mẹ của mày gây ra!”
Chu Hán Khanh đột nhiên nổi nóng. Anh ta giữ chặt cái cằm nhỏ của An An, buộc cậu phải nhìn vào mình: “Mày nhìn xem! Tao bảo mày nhìn! Mày hãy nhớ kỹ khuôn mặt này, đó là do Cố Thiên Tuấn và An Điềm gây ra! Mày là con của bọn chúng, vì vậy những vết sẹo này cũng có phần của mày!”
Khuôn mặt đầy vết sẹo của Chu Hán Khanh gần trong gang tấc, làm cho đôi mắt đen nhánh của An An bất giác lóe lên một chút hoảng loạn, mặc dù từ nhỏ cậu đã theo An Điềm chịu nhiều vất vả, từng sống dưới chân cầu, từng thấy lũ chuột, và trở nên dũng cảm dưới sự huấn luyện của An Điềm.
Song, An Điềm cũng luôn bảo vệ An An rất tốt, luôn cho cậu sống dưới ánh mặt trời, vốn dĩ chưa từng phải trải qua những việc đen tối.
Bây giờ đột nhiên lòi ra một người đàn ông với khuôn mặt hung ác, la hét lớn tiếng với cậu, nói An An không sợ là không thể nào!
Tuy nhiên, An An không thể hiện ra điều đó. Cậu vẫn không nói gì, vẫn giữ ánh mắt mình tránh né tiếp xúc với ánh mắt của Chu Hán Khanh.
Nhưng Chu Hán Khanh dường như đã bị cuốn vào trong suy nghĩ của chính mình. Anh ta vẫn giữ chặt cằm An An và lẩm bẩm với chính mình: “Tao vì muốn trả thù cho Mộng Chỉ, đã cố lết cái xác bị thương nặng nề và leo ra khỏi bùn, nhưng lại sợ bị cảnh sát bắt đi, nên chỉ dám chạy ra ngoài vào ban đêm, lục tìm thức ăn trong thùng rác. Tao còn sợ người ta sẽ nhận ra khuôn mặt của tao sau khi xem lệnh truy nã, nên tao đã tự lấy mảnh kính để rạch nát mặt mình!”
Chu Hán Khanh vừa nói vừa duỗi tay ra và chỉ vào má mình: “Mảnh kính rạch trên mặt đau thế nào, đến giờ tao vẫn còn nhớ! Nhưng điều tao còn nhớ rõ hơn là…”
Chu Hán Khanh nói đến đây thì ngay lập tức tăng sức mạnh của bàn tay, làm An An đau đến nhăn mặt lại, cậu phải cắn chặt môi mới không hét lên.
“Điều tao còn nhớ rõ hơn là, khi Mộng Chỉ qua đời, trái tim tao đã đau như thế nào!” Trong đôi mắt bị bao quanh bởi đầy những vết sẹo của Chu Hán Khanh từ từ rơi xuống một dòng lệ, anh ta nén giọng và nói chậm rãi. “Cho đến bây giờ, ngày nào tao cũng mơ thấy, mơ thấy Mộng Chỉ khóc với tao. Cô ấy nói rằng số cô ấy thật khổ, cô ấy trách tao không có khả năng chăm sóc tốt cho cô ấy…”
“Tao rất muốn ôm chặt lấy Mộng Chỉ trong giấc mơ, nói với cô ấy rằng tao sẽ trả thù cho cô ấy! Nhưng mỗi khi tao giang rộng vòng tay với Mộng Chỉ, cô ấy đều đột nhiên biến mất!” Chu Hán Khanh nhắm mắt lại đầy đau đớn. “Chắc là Mộng Chỉ oán hận tao lắm, vì vậy ngay cả trong mơ mà cô ấy cũng không chịu cho tao ôm lấy một cái!”
An An cứ vậy mà nhìn vào Chu Hán Khanh đang trong trạng thái vui buồn thất thường, cố gắng hết sức để kìm nén sự hoảng loạn trong lòng. Cậu cảm thấy người trước mặt là một người điên, mà người điên là đáng sợ nhất!
“Chỉ có điều…” Chu Hán Khanh hướng mắt về phía An An, trên khuôn mặt hung ác từ từ hiện ra một nụ cười nham hiểm. “Tao sẽ sớm trả thù được cho Mộng Chỉ! Tao muốn cả gia đình ba người của mày, tất cả phải bị chôn theo với Mộng Chỉ!”
“An An!”
Giọng của Chu Hán Khanh vừa dứt, một tiếng kêu thảm thiết bỗng vang lên từ cửa công xưởng bỏ hoang.
Chu Hán Khanh quay đầu lại nhìn, thấy An Điềm đầu tóc rối bời, hai mắt sưng đỏ đang đứng ở đó.
An Điềm run rẩy cả người và liếc nhìn vào bên trong công xưởng bỏ hoang, cô ngay lập tức nhìn thấy Chu Hán Khanh với khuôn mặt đầy sẹo, đang giữ chặt cằm của An An!
“Đừng làm tổn thương An An!” An Điềm hét lên đầy sợ hãi. Cô không còn thời gian để ngạc nhiên về khuôn mặt đã hoàn toàn thay đổi của Chu Hán Khanh, chỉ chạy đến chỗ anh ta theo bản năng mà thôi.
Bình luận truyện