Vô Cực Liên Minh
Chương 69: Chỉnh Đại Thiếu Ngô Gia
Phía sau đám huynh đệ của Ngô Cẩu thấy thế, cũng vội vàng dơ lên vũ khí, hướng Lục Đạo chém tới
Nhìn một đám người hung thần ác sát, Lục Đạo cười chẳng đáng. Một quyền chậm rãi đánh ra
- Phanh
Quyền ảnh đi thì chậm mà đến thì nhanh, trong chớp mắt liền tiếp xúc thân mật với mặt một tên tay chân của Ngô Cẩu. Theo một một tiếng trầm đục, tên này mắt ra sau, máu mũi bay tứ tung, bắn ngược ra phía sau
Tiếp đó, Lục Đạo thân hình như quỷ mị, quyền, cước, đấm đá, hết thảy đều tung ra hết.
Chưa đến mấy giây, hắn trở lại vị trí ban đầu, mà xung quanh hắn, nằm la liệt mấy tay huynh đệ của Ngô Cẩu, ai nấy đều sắc mặt trắng xám, ôm lấy tay chân kêu cha gọi mẹ.
Lục Đạo ra tay không lưu tình. Bị hắn đánh, nhẹ nhất cũng là gãy tay chân
Người xung quanh thấy Lục Đạo nhanh vậy liền giải quyết xong trận đấu. Ai nấy đều trợn tròn mắt. Phong Thần cũng quá mạnh đi. Một mình đánh gần mười tên lưu manh có vũ khí. Hắn không phải là Sơ Nguyên Cảnh cấp 4 sao? Mịa nó!! không phải đùa đấy chứ
Ngô Cẩu là người duy nhất không bị đánh, chỉ là giờ hắn cũng choáng váng. Hôm nay hắn mang theo 10 tên huynh đệ cầm vũ khí, những tưởng có thể dễ dàng đập Lục Đạo một trận. Ai ngờ tới kết quả là Lục Đạo treo lên đánh bọn họ. Mụ nội nó chứ!? Không phải thằng này chỉ có Sơ Nguyên Cảnh cấp 4 thôi sao?
Mắt thấy Lục Đạo không ngừng tiến về phía mình, Ngô Cẩu nhất thời sợ đến trắng bệch. Vội vàng lùi lại phía sau
“ Đứng lại!! ta là đại thiếu Ngô gia, ngươi đánh ta, Ngô gia không tha cho ngươi” Một câu này, cỡ nào quen thuộc, không phải trước đó Nguyễn Hùng cũng dùng nó ra uy hiếp Lục Đạo sao
Người xem nhìn Lục Đạo mang theo thâm ý. Rất muốn biết Lục Đạo có thật dám động thủ đánh Ngô Cẩu. Phải biết, Ngô gia ở thành phố Hà Bắc dù không phải là tứ đại gia tộc nhưng cũng là đỉnh cấp quý tộc ah
Về phía Lục Đạo,hắn dùng hành động để trả lời. Chỉ thấy hắn nhe răng cười, để lộ hàm răng trắng toát. Một tay đưa ra, không chút lưu tình vỗ xuống
- Bốp
Một tiếng vang thanh thúy. Liền, trên mặt Ngô Cẩu xuất hiện một dấu tay đỏ chót
Trái tim tất cả mọi người đều co lại. Phong Thần… thật dám đánh
Ngô Cẩu thân thể chấn động, cảm thấy đầu óc quay cuồng. Nhất thời, ánh mắt hắn trở nên đỏ, ngữ khí mang theo phẫn nộ
“ Mày dám đánh tao”
Lục Đạo không trả lời hắn mà lấy từ trong Ngự Long Giới ra một thiết bị giống như tai nghe đeo lên tai. Trong ánh mắt nghi ngờ của mọi người, hắn thì thào
“ Từ hôm qua đến giờ cứ có một con chó sủa hoài, thật là đau đầu ah. Haiz, làm ta đây phải bỏ tiền đi mua thiết bị phiên dịch cho động vật…. Đến … đến, con súc sinh này, mày vừa nói gì nói lại cái coi”
Ngô Cẩu:…
Người xem…
“ Tao giết mày” Ngô Cầu thanh âm bi phẫn, hai mắt nong sòng sọc nhìn Lục Đạo, một quyền toàn lực mang theo công phận đánh tới.
Hắn không điên tiết sao được, khi mà ba lần bảy lượt đối phương đều coi mình là chó. Chẳng lẽ trong mắt thằng này, mình thật là chó sao
Đối mặt với một quyền này, Lục Đạo sững sờ một chút, sau đó nâng lên một bàn tay, hướng về phía bên mặt còn lại của Ngô Cẩu vỗ xuống.
- Bốp
Tiếng vang thanh thúy lần thứ hai vang lên. Ngô Cẩu cả mặt lệch sang một bên, một ngụm máu tươi phun ra, mang theo vài chiếc răng
“ Mày vừa sủa gì cơ!?” Lục Đạo gãi đầu, một bộ nghi ngờ hỏi
“ Mày…”
- Phanh
“ Ahhhhhhh….” Nặng nề thanh âm vang lên, Ngô Cẩu sắc mặt liền trở nên dữ tợn, ở trên mặt đất bi thảm gào lên.
Lần này Lục Đạo không tát nữa mà dùng quyền. Một quyền trực tiếp đánh tới thân thể của Ngô Cẩu, to lớn lực đạo trực tiếp đập gẫy mấy chiếc xương sườn.
Đau đớn không gì sánh được trong nháy mắt bao phủ lấy tâm trí Ngô Cẩu
“ Mày vừa sủa gì đó!?” Lục Đạo tựa như không thấy Ngô Cẩu đau đớn, vẫn vẻ mặt ngờ vực hỏi.
Người xem đều hít một ngụm khí lạnh. Nhìn Ngô Cẩu nằm trên đất kêu gào, lại nhìn Lục Đạo vẻ mặt vô tội. Tất cả mọi người đều da đầu tê dại, không khỏi lùi lại một bước
Thằng này… thật cmn đáng sợ
“ Tao…” Ngô Cẩu cực kì gian nan hô lên một câu.
- Phanh
Ngô Cẩu chưa nói xong, một cỗ cảm giác đau đớn cùng cực từ bụng truyền tới để hắn không nhịn được phun ra một ngụm máu. Sắc mặt trở nên trắng bệch như người chết
Lục Đạo thu lại chân, sau đó chậm rãi nói “ Mày vừa sủa gì?”
Ngô Cẩu:….
Ngô Cẩu lựa chọn im lặng. Giờ hắn coi như hiểu, đối phương không muốn mình nói chuyện ah.
- Phanh
Chỉ là hắn nghĩ sai rồi. Vừa mới lựa chọn im lặng, hắn liền cảm thấy một trận đau đớn từ ngực truyền tới, theo sau đó, Ngô Cẩu lần thứ hai phun ra ngụm máu. Ánh mắt tràn đầy hoảng sợ pha lẫn khó hiểu nhìn Lục Đạo
Không phải… ta đã ngậm mồm rồi sao
“ Sao mày không sủa!? mày đây là coi thường tao phải không? Mẹ nó chứ… tao phải bỏ ra mấy chục nghìn Nguyên Tệ để mua cái máy này, cốt là muốn hiểu mày nói gì. Vậy mà máy dám khinh thường, không thèm nói chuyện với tao!? ” Lục Đạo nhất thời giận dữ.
Ngô Cẩu nghe xong, há mồm thổ huyết
“ Ẹc!! mày phun máu!? Má nó… mày đây là khạc nhổ bừa bãi, mà mày có biết làm vậy là làm khổ bác lao công không? phải đánh” Lục Đạo cười lạnh, sau đó một đấm thẳng trực lỗ mũi của Ngô Cẩu.
- Phanh
“ Đại ca… ta sai rồi… tha cho ta đi?” Ngô Câu túm lấy tay Lục Đạo, khóc lóc thảm thiết. hắn giờ mới biết thế nào là ác ma ah, thằng này đích thật là ác ma
- Phanh
Lục Đạo một cước đạp bay Ngô Cẩu. Ngô Cẩu như đạn pháo bay ngược ra sau, thân hình đập lên chiếc xe sang trọng của hắn
“ Đại ca!? móa nó… tao là người, sao lại là đại ca của một con súc sinh như mày… Mày đây là đang vũ nhục tao… mà vũ nhục tao là phải đánh”
Lục Đạo sắc mặt đỏ bừng, một bộ phẫn nộ tới cực điểm.
Ngô Cẩu đang chậm rãi bò dậy, nghe hãi chứ “ phải đánh”, động tác nhất thời cứng lại. Sau đó trực tiếp nằm nhoài trên đất, giả bộ bất tỉnh. Trong lòng không ngừng kêu khóc thảm thiết
Ngươi coi ta là chó thì thôi đi, nhưng ngươi có cần lấy N cái cớ để đánh ta như vậy không. Nói một câu cũng đánh, không nói câu nào cũng đánh? Phun máu cũng đánh? Ngươi đây là thật lòng muốn giết ta đúng không?
Muốn giết cứ giết, cần gì phải lấy cớ chứ… cần gì chứ
Lục Đạo thấy Ngô Cẩu ngất đi, mặc dù biết thằng này giả vờ nhưng cũng coi như không biết. Dù sao, hắn cũng đánh đủ rồi
Bổng, Lục Đạo nhìn đông ngó tây, sau đó một gãi đầu
“ Ủa!! mọi người đâu rồi”
Chỉ thấy vừa nãy còn rất nhiều người xem, hiện tại không còn bất kì ai ở hiện trường. Đừng đùa, bọn họ cũng không muốn vô cớ chọc tên điên này. Ai biết có hay không trở thành Ngô Cẩu thứ hai
Mang theo tâm lý đó, tất cả người xem đều nhất trí … bỏ chạy
Lục Đạo thấy chẳng còn ai, cũng liền mất đi hứng thú chơi tiếp. Cho hai tay vào túi, trong ánh mắt giải thoát của Ngô Cẩu, hung hăng rời đi
“ Mẹ nó!! mối thù này… ta nhớ rõ” Nhìn theo bóng lưng của Lục Đạo, Ngô Cẩu nghiến răng nghiến lợi, nội tâm ngập tràn phẫn nộ. Hắn đường đường là đại thiếu Ngô gia, đã bao giờ bị người khác coi là chó!? Đã bao giờ bị đánh đến mức này!? Mối thù này… nếu không đem Lục Đạo phanh thây, hắn há lại cam lòng
Ngô Cẩu cũng không biết, ánh mắt rực lửa của hắn đã bị Lục Đạo nhìn thấy. Trên mặt Lục Đạo hiện lên một nụ cười ghê rợn
“ Có nên thuê sát thủ giết thằng này không đây!? … mà thôi… nếu làm vậy, sẽ lộ ah” Lục Đạo thì thào, sau đó lắc đầu bỏ qua ý định tiếp tục thuê Sát Thủ Công Hội giết người
Hôm Vũ Văn Hải mời hắn và Mục Niệm Từ ăn cơm, rất nhiều người trông thấy. Hơn nữa, hắn vì Thúy Kiều đánh đập Ngô Cẩu, cũng có nhiều người thấy
Nếu Vũ Văn Hải cùng Ngô Cẩu đều chết, chỉ cần thoáng điều tra sẽ biết những chuyện này. Lúc đó, hắn sẽ là người bị tình nghi lớn nhất. Mà lấy cách làm của quý tộc, “thà giết nhầm còn hơn bỏ sót”, bọn họ chắc chắn tìm cách giết mình
Đối mặt với hai gia tộc trả thù, Lục Đạo không có thực lực ngăn cản. Ít nhất là hiện tại
“ Cứ vậy đi… cho thằng này sống lâu thêm chút nữa… cũng coi như là có cái để chơi ah”
Nhìn một đám người hung thần ác sát, Lục Đạo cười chẳng đáng. Một quyền chậm rãi đánh ra
- Phanh
Quyền ảnh đi thì chậm mà đến thì nhanh, trong chớp mắt liền tiếp xúc thân mật với mặt một tên tay chân của Ngô Cẩu. Theo một một tiếng trầm đục, tên này mắt ra sau, máu mũi bay tứ tung, bắn ngược ra phía sau
Tiếp đó, Lục Đạo thân hình như quỷ mị, quyền, cước, đấm đá, hết thảy đều tung ra hết.
Chưa đến mấy giây, hắn trở lại vị trí ban đầu, mà xung quanh hắn, nằm la liệt mấy tay huynh đệ của Ngô Cẩu, ai nấy đều sắc mặt trắng xám, ôm lấy tay chân kêu cha gọi mẹ.
Lục Đạo ra tay không lưu tình. Bị hắn đánh, nhẹ nhất cũng là gãy tay chân
Người xung quanh thấy Lục Đạo nhanh vậy liền giải quyết xong trận đấu. Ai nấy đều trợn tròn mắt. Phong Thần cũng quá mạnh đi. Một mình đánh gần mười tên lưu manh có vũ khí. Hắn không phải là Sơ Nguyên Cảnh cấp 4 sao? Mịa nó!! không phải đùa đấy chứ
Ngô Cẩu là người duy nhất không bị đánh, chỉ là giờ hắn cũng choáng váng. Hôm nay hắn mang theo 10 tên huynh đệ cầm vũ khí, những tưởng có thể dễ dàng đập Lục Đạo một trận. Ai ngờ tới kết quả là Lục Đạo treo lên đánh bọn họ. Mụ nội nó chứ!? Không phải thằng này chỉ có Sơ Nguyên Cảnh cấp 4 thôi sao?
Mắt thấy Lục Đạo không ngừng tiến về phía mình, Ngô Cẩu nhất thời sợ đến trắng bệch. Vội vàng lùi lại phía sau
“ Đứng lại!! ta là đại thiếu Ngô gia, ngươi đánh ta, Ngô gia không tha cho ngươi” Một câu này, cỡ nào quen thuộc, không phải trước đó Nguyễn Hùng cũng dùng nó ra uy hiếp Lục Đạo sao
Người xem nhìn Lục Đạo mang theo thâm ý. Rất muốn biết Lục Đạo có thật dám động thủ đánh Ngô Cẩu. Phải biết, Ngô gia ở thành phố Hà Bắc dù không phải là tứ đại gia tộc nhưng cũng là đỉnh cấp quý tộc ah
Về phía Lục Đạo,hắn dùng hành động để trả lời. Chỉ thấy hắn nhe răng cười, để lộ hàm răng trắng toát. Một tay đưa ra, không chút lưu tình vỗ xuống
- Bốp
Một tiếng vang thanh thúy. Liền, trên mặt Ngô Cẩu xuất hiện một dấu tay đỏ chót
Trái tim tất cả mọi người đều co lại. Phong Thần… thật dám đánh
Ngô Cẩu thân thể chấn động, cảm thấy đầu óc quay cuồng. Nhất thời, ánh mắt hắn trở nên đỏ, ngữ khí mang theo phẫn nộ
“ Mày dám đánh tao”
Lục Đạo không trả lời hắn mà lấy từ trong Ngự Long Giới ra một thiết bị giống như tai nghe đeo lên tai. Trong ánh mắt nghi ngờ của mọi người, hắn thì thào
“ Từ hôm qua đến giờ cứ có một con chó sủa hoài, thật là đau đầu ah. Haiz, làm ta đây phải bỏ tiền đi mua thiết bị phiên dịch cho động vật…. Đến … đến, con súc sinh này, mày vừa nói gì nói lại cái coi”
Ngô Cẩu:…
Người xem…
“ Tao giết mày” Ngô Cầu thanh âm bi phẫn, hai mắt nong sòng sọc nhìn Lục Đạo, một quyền toàn lực mang theo công phận đánh tới.
Hắn không điên tiết sao được, khi mà ba lần bảy lượt đối phương đều coi mình là chó. Chẳng lẽ trong mắt thằng này, mình thật là chó sao
Đối mặt với một quyền này, Lục Đạo sững sờ một chút, sau đó nâng lên một bàn tay, hướng về phía bên mặt còn lại của Ngô Cẩu vỗ xuống.
- Bốp
Tiếng vang thanh thúy lần thứ hai vang lên. Ngô Cẩu cả mặt lệch sang một bên, một ngụm máu tươi phun ra, mang theo vài chiếc răng
“ Mày vừa sủa gì cơ!?” Lục Đạo gãi đầu, một bộ nghi ngờ hỏi
“ Mày…”
- Phanh
“ Ahhhhhhh….” Nặng nề thanh âm vang lên, Ngô Cẩu sắc mặt liền trở nên dữ tợn, ở trên mặt đất bi thảm gào lên.
Lần này Lục Đạo không tát nữa mà dùng quyền. Một quyền trực tiếp đánh tới thân thể của Ngô Cẩu, to lớn lực đạo trực tiếp đập gẫy mấy chiếc xương sườn.
Đau đớn không gì sánh được trong nháy mắt bao phủ lấy tâm trí Ngô Cẩu
“ Mày vừa sủa gì đó!?” Lục Đạo tựa như không thấy Ngô Cẩu đau đớn, vẫn vẻ mặt ngờ vực hỏi.
Người xem đều hít một ngụm khí lạnh. Nhìn Ngô Cẩu nằm trên đất kêu gào, lại nhìn Lục Đạo vẻ mặt vô tội. Tất cả mọi người đều da đầu tê dại, không khỏi lùi lại một bước
Thằng này… thật cmn đáng sợ
“ Tao…” Ngô Cẩu cực kì gian nan hô lên một câu.
- Phanh
Ngô Cẩu chưa nói xong, một cỗ cảm giác đau đớn cùng cực từ bụng truyền tới để hắn không nhịn được phun ra một ngụm máu. Sắc mặt trở nên trắng bệch như người chết
Lục Đạo thu lại chân, sau đó chậm rãi nói “ Mày vừa sủa gì?”
Ngô Cẩu:….
Ngô Cẩu lựa chọn im lặng. Giờ hắn coi như hiểu, đối phương không muốn mình nói chuyện ah.
- Phanh
Chỉ là hắn nghĩ sai rồi. Vừa mới lựa chọn im lặng, hắn liền cảm thấy một trận đau đớn từ ngực truyền tới, theo sau đó, Ngô Cẩu lần thứ hai phun ra ngụm máu. Ánh mắt tràn đầy hoảng sợ pha lẫn khó hiểu nhìn Lục Đạo
Không phải… ta đã ngậm mồm rồi sao
“ Sao mày không sủa!? mày đây là coi thường tao phải không? Mẹ nó chứ… tao phải bỏ ra mấy chục nghìn Nguyên Tệ để mua cái máy này, cốt là muốn hiểu mày nói gì. Vậy mà máy dám khinh thường, không thèm nói chuyện với tao!? ” Lục Đạo nhất thời giận dữ.
Ngô Cẩu nghe xong, há mồm thổ huyết
“ Ẹc!! mày phun máu!? Má nó… mày đây là khạc nhổ bừa bãi, mà mày có biết làm vậy là làm khổ bác lao công không? phải đánh” Lục Đạo cười lạnh, sau đó một đấm thẳng trực lỗ mũi của Ngô Cẩu.
- Phanh
“ Đại ca… ta sai rồi… tha cho ta đi?” Ngô Câu túm lấy tay Lục Đạo, khóc lóc thảm thiết. hắn giờ mới biết thế nào là ác ma ah, thằng này đích thật là ác ma
- Phanh
Lục Đạo một cước đạp bay Ngô Cẩu. Ngô Cẩu như đạn pháo bay ngược ra sau, thân hình đập lên chiếc xe sang trọng của hắn
“ Đại ca!? móa nó… tao là người, sao lại là đại ca của một con súc sinh như mày… Mày đây là đang vũ nhục tao… mà vũ nhục tao là phải đánh”
Lục Đạo sắc mặt đỏ bừng, một bộ phẫn nộ tới cực điểm.
Ngô Cẩu đang chậm rãi bò dậy, nghe hãi chứ “ phải đánh”, động tác nhất thời cứng lại. Sau đó trực tiếp nằm nhoài trên đất, giả bộ bất tỉnh. Trong lòng không ngừng kêu khóc thảm thiết
Ngươi coi ta là chó thì thôi đi, nhưng ngươi có cần lấy N cái cớ để đánh ta như vậy không. Nói một câu cũng đánh, không nói câu nào cũng đánh? Phun máu cũng đánh? Ngươi đây là thật lòng muốn giết ta đúng không?
Muốn giết cứ giết, cần gì phải lấy cớ chứ… cần gì chứ
Lục Đạo thấy Ngô Cẩu ngất đi, mặc dù biết thằng này giả vờ nhưng cũng coi như không biết. Dù sao, hắn cũng đánh đủ rồi
Bổng, Lục Đạo nhìn đông ngó tây, sau đó một gãi đầu
“ Ủa!! mọi người đâu rồi”
Chỉ thấy vừa nãy còn rất nhiều người xem, hiện tại không còn bất kì ai ở hiện trường. Đừng đùa, bọn họ cũng không muốn vô cớ chọc tên điên này. Ai biết có hay không trở thành Ngô Cẩu thứ hai
Mang theo tâm lý đó, tất cả người xem đều nhất trí … bỏ chạy
Lục Đạo thấy chẳng còn ai, cũng liền mất đi hứng thú chơi tiếp. Cho hai tay vào túi, trong ánh mắt giải thoát của Ngô Cẩu, hung hăng rời đi
“ Mẹ nó!! mối thù này… ta nhớ rõ” Nhìn theo bóng lưng của Lục Đạo, Ngô Cẩu nghiến răng nghiến lợi, nội tâm ngập tràn phẫn nộ. Hắn đường đường là đại thiếu Ngô gia, đã bao giờ bị người khác coi là chó!? Đã bao giờ bị đánh đến mức này!? Mối thù này… nếu không đem Lục Đạo phanh thây, hắn há lại cam lòng
Ngô Cẩu cũng không biết, ánh mắt rực lửa của hắn đã bị Lục Đạo nhìn thấy. Trên mặt Lục Đạo hiện lên một nụ cười ghê rợn
“ Có nên thuê sát thủ giết thằng này không đây!? … mà thôi… nếu làm vậy, sẽ lộ ah” Lục Đạo thì thào, sau đó lắc đầu bỏ qua ý định tiếp tục thuê Sát Thủ Công Hội giết người
Hôm Vũ Văn Hải mời hắn và Mục Niệm Từ ăn cơm, rất nhiều người trông thấy. Hơn nữa, hắn vì Thúy Kiều đánh đập Ngô Cẩu, cũng có nhiều người thấy
Nếu Vũ Văn Hải cùng Ngô Cẩu đều chết, chỉ cần thoáng điều tra sẽ biết những chuyện này. Lúc đó, hắn sẽ là người bị tình nghi lớn nhất. Mà lấy cách làm của quý tộc, “thà giết nhầm còn hơn bỏ sót”, bọn họ chắc chắn tìm cách giết mình
Đối mặt với hai gia tộc trả thù, Lục Đạo không có thực lực ngăn cản. Ít nhất là hiện tại
“ Cứ vậy đi… cho thằng này sống lâu thêm chút nữa… cũng coi như là có cái để chơi ah”
Bình luận truyện