Chương 92: 92: Hoang Sơn Mạch
Chương 92: Hoang Sơn MạchKhông còn Tụ Hồn Quả, Nguyệt Dạ Sâm Lâm yên tĩnh hơn rất nhiều.
Trên đường đi, Lâm Huyền và Mộ Dung Giai Văn đều không chạm mặt một con yêu thú lang thang giữa rừng nào cả.
Nhưng lại gặp phải một con hươu rừng đầu óc mê muội chạy đến trước mặt hai người bọn họ, bị Lâm Huyền áp chế, chuẩn bị xem như bữa tốiĐiều khiến Lâm Huyền bất ngờ đó là Mộ Dung Giai Văn chủ động nhận lấy nhiệm vụ làm cơm tối, nàng thành thạo lấy máu hươu, lột da, dựng lên đống lửa.
Mộ Dung Giai Văn lấy ra không ít gia vị từ trong nguyên giới, muối ăn, hồ tiêu, dầu ăn, đầy đủ mọi thứ.
Nhìn Lâm Huyền ngạc nhiên, Mộ Dung Giai Văn mỉm cười: "Trước đây bởi vì lý do giọng nói cho nên rất ít khi ta ra ngoài làm nhiệm vị cùng với người khác trong tông môn, một thân một mình đã quen, dù sao chuyện ăn cơm cũng phải tự mình giải quyết mới được.
"Nàng dùng dao găm cắt một miếng thịt ở phía ngoài cùng của thân con hươu, rắc chút muối ăn rồi đưa đến trước mặt Lâm Huyền.
"Nếm thử xem, thịt hươu rừng này phải non một chút ăn mới ngon.
"Lâm Huyền nhận lấy thịt hươu, đưa vào miệng, thịt hươu tươi non vào miệng lập tức tạn ra, hương thơm ngào ngạt.
"Ăn ngon lắm!"Thấy Lâm Huyền nói ăn ngon, Mộ Dung Giai Văn lại cắt cho hắn thêm mấy miếng thịt nữa.
Lâm Huyền đang chuẩn bị nhận lấy thì bỗng nhiên động tác đưa tay ra khựng lại giữa không trung.
Động tác của Mộ Dung Giai Văn cũng ngừng lại, nàng và Lâm Huyền liếc nhau, gật đầu ra hiệu.
Có thé gì đó đang dòm ngó bọn họ.
Mộ Dung Giai Văn quăng thịt hươu trên dao găm cào trong đống lửa, dầu ăn gặp lửa vang lên mấy tiếng lách tách, loé sáng lên rồi lập tức tối đi.
Chính trong nháy mắt tia sáng này thay đổi, Lâm Huyền và Mộ Dung Giai Văn đã dáo dác đảo mắt xung quanh tìm xem là ai đang dòm ngó bọn họ.
Là một con gấu lớn màu nâu, dáng người của con gấu này to khổng lồ, nếu như đứng thẳng, chỉ sợ ít nhất cũng phải cao hai thước rưỡi.
"Yêu thú Luyện Thể Cảnh tầng chín, Bạch Tông Hùng!"Mộ Dung Giai Văn nhắc nhở: "Bạch Tông Hùng có sức mạnh cực kỳ lớn, chỉ bằng sức lực thì chỉ sợ không hề kém cạnh gì so với nhân loại Tụ Khí Cảnh tầng một, cố gắng hết sức đừng nên đối đầu trực diện với nó!"Lâm Huyền khẽ gật đầu, chỉ là một con yêu thú Luyện Thể Cảnh, cho dù hắn không sử dụng Kinh Hồng Kiếm và Phiên Vân Chưởng thì cũn có thể đánh bại một cách nhẹ nhàng.
Đúng lúc hắn chuẩn bị động thủ, Mộ Dung Giai Văn lại thấp giọng nói: "Lâm Huyền, ngươi hấp dẫn sự chú ý của nó từ chính diện, ta vòng ra sau xử lý nó.
"Laam Huyền không hề phản đối, nếu như hợp tác, ít nhất hắn cũng phải biết được Mộ Dung Giai Văn có thực lực thế nào mới được.
Lâm Huyền rút một que củi ra từ trong đống lửa, đi về phía Bạch Tông Hùng.
Bạch Tông Hùng trầm giọng gầm gừ, ánh mắt nhìn chằm chằm lên người Lâm Huyền.
"Giai Văn! "Lâm Huyền vừa kêu tên Mộ Dung Giai Văn, sắc mặt của hắn lập tức lộ vẻ sững sờ.
Hắn bất chợt phát hiện, Mộ Dung Giai Văn rõ ràng vừa nãy còn đang đứng bên cạnh mình mà giờ phút này lại không thấy bóng dáng đâu nữa.
Lâm Huyền liếc nhìn bốn phía, chỉ có thể nhìn thấy con têu thú Bạch Tông Hùng này mà thôi, nhưng không tìm thấy được Mộ Dung Giai Văn.
"Trốn ở chỗ nào rồi?"Ấn tượng về Mộ Dung Giai Văn của Lâm Huyền có sự thay đổi cực kỳ lớn.
Khỏi cần phải nói, chỉ kể đến bản lĩnh ẩn giấu hàng tung này của Mộ Dung Giai Văn thôi đã khiến hắn phải cảm thán.
Nguy hiểm bên ngoài không đáng sợ mà nguy hiểm giấu ở chỗ tối mới thực sự là kinh khủng.
Với bản lĩnh của Mộ Dung Giai Văn, hoàn toàn có thể thực hiện được việc ẩn nấp ở chỗ tối, giết người trong vô hình.
Thích khách trời sinh!"Để ta xem thật kỹ một chút, ngươi còn có bản lĩnh nào nữa.
"Tay Lâm Huyền nâng bó đuốc, nhanh chân bước đến phía Bạch Tông Hùng.
Bạch Tông Hùng bị Lân Huyền chọc giận, gầm thét lao nhanh đến.
Mỗi lần bốn trảo của nó chộp xuống đất, Lâm Huyền cũng có thể cảm nhận được mặt đất rung lên nhè nhẹ.
"Súc sinh này, sức mạnh cũng lớn thật!"Tay trái Lâm Huyền nắm lại, ngưng tụ sức mạnh, Thần Đạo Quyền Pháp có thể tung ra bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này, lỗ tai của hắn khẽ động một chút.
Hắn nghe được một tiếng động loạc xoạc không dễ phát hiện lẫn trong tiếng gió.
"Tiếng bước chân?"Lâm Huyền nhìn lại theo hướng tiếng động, quả nhiên nhìn thấy Mộ Dung Giai Văn.
Giờ khắc này, Mộ Dung Giai Văn cúi thấp người, giống như báo săn trong đêm tối, phát động tập kích về phía con mồi.
Con mồi của nàng chính là Bạch Tông Hùng!Tốc độ của Mộ Dung Giai Văn cực kỳ nhanh, cho dù là Lâm Huyền cũng chỉ có thể thấy được một tia tàn ảnh hiện lên mà thôi.
Trong tia tàn ảnh này, Lâm Huyền nhìn thấy ngón tay của Mộ Dung Giai Văn bôi lên trên dao găm.
Sau đó, dao găm đâm vào sống lưng Bạch Tông Hùng.
"Gào!"Bạch Tông Hùng bị đau, điên cuồng lăn lộn, Mộ Dung Giai Văn không dây dưa với nó thêm chút nào, lúc này nhảy ra khỏi phạm vi tấn công của nó, đi đến bên cạnh Lâm Huyền.
Bạch Tông Hùng vẫn đang lăn qua lăn lại nhưng nó cũng chỉ lăn được mấy lần, sau đó không còn sức nữa, nằm rạp trên mặt đất, miệng lớn thở hổn hển.
Chắc chắn một dao găm nho nhỏ nhỏ sẽ không thể tạo thành vết thương trí mạng đối với quái vật khổng lồ như vậy được.
Bí mật nằm ở chỗ ngón tay chỗ Mộ Dung Giai Văn kia.
"Ngươi bôi độc lên dao găm sao?"Mộ Dung Giai Văn không hề giấu diếm: "Ta bào chế Ma Cốt Phấn, có thể khiến cho yêu thú Luyện Thể Cảnh bủn rủn tứ chi, không thể nào đứng thẳng được.
"Lâm Huyền cười khổ: "May mà ta và ngươi không phải kẻ địch, nếu không vừa nãy lúc ăn miếng thịt hươu kia là đã xong đời luôn rồi.
"Đương nhiên đó là hắn trêu đùa vậy thôi, có nguyên khí thanh thuần mà Thần Đạo Công Pháp rèn luyện ra ở đây, Lâm Huyền bách độc bất xâm.
Sắc mặt của Mộ Dung Giai Văn đỏ lên: "Yên tâm đi, ngươi đối xử với ta tốt như vậy, ta sẽ không hại ngươi.
"Nói xong câu này, đột nhiên nàng cảm giác được lời nói này hình như có vẻ hơi mập mờ, sắc mặt lại càng đỏ hơn.
Lâm Huyền không nhận ra sự thay đổi sắc thái trên khuôn mặt Mộ Dung Giai Văn, mở miệng nói: "Chỉ sợ là yêu thú này chạy đến từ trong Hoang Sơn Mạch.
"Mộ Dung Giai Văn khẽ gật đầu: "Bạch Tông Hùng ưa núi không thích rừng, do nguyên nhân gì mà phải khiến nó rời khỏi sào huyệt của mình chứ?"Lâm Huyền và Mộ Dung Giai Văn liếc nhau một cái, đều nhìn thấy sự nghiêm trọng trong ánh mắt của đối phương.
Yêu thú Luyện Thể Cảnh tầng chín mà cũng bị ép đến mức phải rời khỏi nhà, chỉ sợ là bên trong Hoang Sơn Mạch đã xảy ra chuyện cực kỳ ghê gớm.
"Sớm nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ đi đến Hoang Sơn Mach!""Được!"Hai người thay phiên nghỉ ngơi, trời mới vừa tờ mờ sáng, lập tức xuất phát lần nữa.
Trên đường đi, bọn họ lại gặp được không ít từ yêu thú chạy ra từ bên trong Hoang Sơn Mạch, những yêu thú này thực lực không đủ, không dám xảy ra tranh chấp với hai người, nhìn thấy từ đằng xa là đã chạy đi.
Đi ra khỏi Nguyệt Dạ Sâm Lâm, một luồng khí tức hoang vu ập vào mặt.
Trước mặt Lâm Huyền xuất hiện một dãy núi hoang vu rộng lớn, thảm thực vật trong dãy núi, đại đa số đều có màu xám đậm, nhòn qua cực kỳ hoang vu.
Mộ Dung Giai Văn nhắc nhở: "Đây chính là Hoang Sơn Mạch.
"Lâm Huyền liếc nhìn bốn phía, có chút khó hiểu.
"Rõ ràng là khí hậu giống nhau nhưng tại sao Nguyệt Dạ Sâm Lâm có màu xanh biếc sum xuê, mà Hoang Sơn Mạch lại gần như không có một ngọn cỏ?"Mộ Dung Giai Văn lắc đầu: "Ta cũng không biết, thời gian mà Hoang Sơn Mạch này tồn tại đã cách đây rất lâu rồi, vẫn luôn là nơi yêu thích của yêu thú, đã từng có người nghe đồn, bên trong Hoang Sơn Mạch có giấu bảo vật thượng cổ, nhưng rất nhiều người đi vào thám hiểm cũng không có bất kỳ phát hiện nào.
"Lâm Huyền thầm nghĩ trong lòng: "Hình dạng thay đổi của mặt đất không hợp với lẽ thường, tất nhiên có tồn tại nguyên nhân gì đó, không biết trong Thần Sơn có ghi chép gì về Hoang Sơn Mạch hay không.
"Hắn khẽ động suy nghĩ một chút, đi vào bên trong Thần Sơn.
"Hoang Sơn Mạch!"Vừa dứt lời, một bản bí tịch bay đến trước mặt hắn, loạt xoạt trải ra mấy chục trang sách.
Lâm Huyền liếc mắt qua, nội dung trên quyển sách đều đập vào mắt.
Đó chính là những ghi chép có liên quan đến Hoang Sơn Mạch.
"Đây là?".
Bình luận truyện