Võ Đạo Tinh Hồn

Chương 2: Lấy oán báo ân





Không khí sáng sớm tươi mát, Tần Vấn Thiên minh tưởng một đêm, thần thanh khí sảng, thật sớm liền lên chạy bộ, hắn không có thu nạp Thiên Địa Nguyên Khí tu hành, thể chất thiên nhược, bởi vậy lợi dụng phương pháp nguyên thủy nhất này rèn luyện thân thể, hạ nhân Bạch gia mỗi ngày sáng sớm đều có thể thấy Tần Vấn Thiên, mới đầu bọn họ nghĩ kỳ quái, về sau liền dần dần quen.



Cô gia không thể tu hành, thành Võ tu bình thường nhất cũng không thể làm được, vì vậy hi vọng mượn chạy bộ bước vào Luyện Thể nhất trọng, đây không thể nghi ngờ là người si nói mộng, Bạch gia hạ nhân đều khinh thường Tần Vấn Thiên, nếu như không phải bởi vì hắn vận khí tốt, là thiếu gia Tần phủ, gia chủ sẽ không có khả năng tuyển chọn một phế vật như vậy làm cô gia.



- Ta nghe nói hôm qua ban đêm tiểu thư trở thành một tu sĩ Võ Mệnh, không biết việc hôn nhân này, còn có thể giữ được hay không.



Xa xa có hạ nhân nhìn Tần Vấn Thiên chạy bộ, xì xào bàn tán.



- Đúng vậy, ngay đêm đó Gia chủ liền mở hội nghị cao tầng gia tộc, đồng thời khuếch tán tin tức ra, nghe nói tiểu thư câu thông Võ Mệnh Tinh Thần, là đệ tam trọng Tinh Hà Tinh Thần, mặc dù ở trong tu sĩ Võ Mệnh, cũng là thiên tài tuyệt đỉnh.



- Phải, nhân loại trời sinh có một Tinh Môn, có thể dung nạp Tinh Hồn, thế nhưng không có thiên phú, căn bản ngưng tụ không được, nhưng hiện tại tiểu thư có thể cảm giác được Tinh Thần đệ tam trọng, sau này trải qua Luyện Thể cửu trọng bước vào Luân Mạch cảnh, lại mở một Tinh Môn, khi đó có thể dễ dàng ngưng tụ Tinh Hồn thứ hai, ít nhất cũng sẽ có Tinh Hồn thứ ba, thật lợi hại, nếu sau này lại có thể mở Tinh Môn...



- Không chỉ như vậy, Tinh Thần đệ tam trọng này ẩn chứa năng lượng khổng lồ hơn đệ nhất trọng, ngưng tụ Tinh Hồn lại càng lợi hại, tấm tắc, phế vật kia xem ra địa vị nguy hiểm.



Bọn họ không biết, những thanh âm này đều truyền vào trong tai Tần Vấn Thiên, hắn minh tưởng nhiều năm, lực cảm nhận không phải người thường có thể so sánh, thanh âm rất nhỏ cũng nghe được, bất quá hắn không có để ý mấy lời đồn đại nhảm nhí này, Thu Tuyết quen biết hắn ba năm, hai người thường xuyên gặp nhau, tựa như thân nhân, dù Thu Tuyết không thích hắn cũng không quan hệ, đến lúc đó hai nhà thương lượng một chút, làm cho trận hôn ước này thôi là được, Thu Tuyết vẫn là muội muội của hắn.



- Bảy ngày sau chính là sinh nhật 50 tuổi của Bạch thúc, ta liền ở ngày này ngưng tụ Tinh Hồn, coi như là đưa cho Bạch thúc lễ vật.



Tần Vấn Thiên nghĩ vậy nở nụ cười, tất cả mọi người cho là hắn trời sinh tuyệt mạch không cách nào tu hành, kỳ thực không biết là Hắc bá làm cho hắn tự toái kinh mạch, hắn cho tới bây giờ chưa từng hoài nghi Hắc bá, hắn lợi dụng Hắc bá dạy, đã giúp Thu Tuyết ngưng tụ ra Tinh Hồn, bất quá Hắc bá chưa bao giờ cho Tần Vấn Thiên ở trước mặt người ngoài nói hắn.



Bất tri bất giác, Tần Vấn Thiên đi tới chỗ ở của Bạch Thanh Tùng, không khỏi hơi ngừng chân.



- Vấn Thiên.



Một giọng nói truyền đến, chỉ thấy thân ảnh của Bạch Thanh Tùng đi ra, nhìn Tần Vấn Thiên:



- Lại chạy bộ sao?



- Ân.




Tần Vấn Thiên gật đầu:



- Thu Tuyết thế nào, ta muốn đi xem nàng.



- Vấn Thiên, mặc dù không thể tu hành cũng không sao, không nên khó xử tự mình.



Bạch Thanh Tùng không trả lời Tần Vấn Thiên, mà nói, làm cho Tần Vấn Thiên sửng sốt một chút, lập tức cười nói:



- Ta sẽ cố gắng.



- Không cần phải đi cưỡng cầu, kỳ thực, làm người bình thường, lập gia đình, bình thản vượt qua một đời, cũng là lựa chọn tốt.



Bạch Thanh Tùng lần thứ hai nói, làm cho Tần Vấn Thiên cứng ở kia, nhìn Bạch Thanh Tùng, cảm giác đối phương hơi có chút xa lạ.



- Được.



Trên mặt Tần Vấn Thiên lại lộ ra một tia vui vẻ, nói:



- Bạch thúc, ta đi trước.



- Đi thôi, mấy ngày nay không nên chạy loạn.



Bạch Thanh Tùng nhàn nhạt mở miệng nói, Tần Vấn Thiên ly khai, trong hai ngày sau, Tần Vấn Thiên liền chưa từng nhìn thấy Bạch Thanh Tùng, cũng không thấy Bạch Thu Tuyết, mà tin tức Bạch Thu Tuyết trở thành thiên tài lại truyền khắp Thiên Ung thành.



Ngày thứ ba, Tần Vấn Thiên sáng sớm minh tưởng kết thúc, hắn phát hiện bên ngoài tiểu viện của mình nhiều hơn hai gã bảo vệ, đi ra bên ngoài, chỉ thấy hai gã bảo vệ chặn đường đi của hắn, một màn này, làm cho trong lòng Tần Vấn Thiên lộp bộp một tiếng, sắc mặt ngay lập tức thay đổi, lạnh lùng nói:



- Các ngươi đây là ý gì?



- Bên ngoài rất loạn, mấy ngày nay Tần thiếu gia nên thành thật ở chỗ này.



Một người trong đó lạnh như băng nói, tâm của Tần Vấn Thiên không ngừng chìm xuống, trước đây, người Bạch gia đều cung kính xưng hô hắn một tiếng cô gia, mà giờ khắc này, đối phương lại dùng ngữ khí như vậy nói với hắn.



Tần Vấn Thiên quan tâm không phải câu xưng hô cô gia này, mà là một loại thái độ.



- Chuyện gì xảy ra?



Tần Vấn Thiên cảm giác trên người hơi có chút mát, từ ngày ấy giúp đỡ Bạch Thu Tuyết thức tỉnh Tinh Hồn, sao cảm giác toàn bộ bỗng nhiên thay đổi vậy.



- Tần thiếu gia còn không cần lo, hảo hảo ở đây liền được.



- Càn rỡ.



Tần Vấn Thiên quát lớn một tiếng:



- Ta muốn gặp Bạch thúc.



Chỉ thấy một gã bảo vệ khóe miệng lộ ra cười nhạt, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên nói:



- Phế vật, ta lập lại lần nữa, ngươi hảo hảo ngây ngốc ở đây đi, thật còn coi mình là cô gia.



Tâm của Tần Vấn Thiên lạnh đến đáy cốc, hắn cũng không phải kẻ ngu si, làm sao có thể không ý thức được chuyện gì xảy ra, hắn bị giam lỏng, liên tưởng tới Bạch thúc từng nói, hắn biết, Bạch gia muốn hủy hôn ước này.



- Bạch thúc, nếu ngươi không muốn thực hiện hôn ước, có thể trực tiếp nói với ta nha.



Trong lòng Tần Vấn Thiên nói nhỏ, cảm giác lòng hơi có chút đau, lẽ nào ba năm qua, đều là ngụy trang sao.



Tần Vấn Thiên biết, Bạch gia cùng Tần gia định ra hôn ước, nhưng thật ra là vì mượn lực lượng của Tần phủ, nhưng như thế, vì sao hôm nay, Bạch gia dám đối với hắn như thế.




- Các ngươi câm miệng.



Một thanh âm quát lớn truyền đến, Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Bạch Tình chạy chậm qua, lôi kéo Tần Vấn Thiên đi vào phòng.



- Vấn Thiên ca ca.



Chỉ thấy hai mắt Bạch Tình đỏ bừng, tựa hồ có nước mắt, nhìn Tần Vấn Thiên:



- Vấn Thiên ca ca, Bạch gia ta có lỗi với ngươi.



- Ta không rõ.



Tần Vấn Thiên nói:



- Tình nhi, ta muốn gặp phụ thân ngươi, nếu như hắn không muốn, ta có thể bảo nghĩa phụ cùng hắn thương lượng, xé bỏ hôn ước này, Tần Vấn Thiên ta, còn có Tần phủ, cũng sẽ không cưỡng cầu.



- Vấn Thiên ca ca, cha ta... Bạch gia, bọn họ muốn giết ngươi.



Nước mắt Bạch Tình chảy xuống, âm thanh run rẩy, lời của nàng giống như một đạo sấm sét giữa trời quang đánh vào trong đầu Tần Vấn Thiên, làm cho hắn ngây ngẩn cả người, giết hắn?



- Vì sao?



Tần Vấn Thiên mờ mịt, không giải thích được.



- Không nên hỏi vì sao, Vấn Thiên ca ca, ngươi đi nhanh đi.



Hai mắt Bạch Tình đẫm lệ, Tần Vấn Thiên trầm mặc chốc lát, lập tức mở miệng nói:



- Ta đã bị giam lỏng, đi như thế nào?



- Ta chuẩn bị cho ngươi khoái mã ở cửa sau, ngươi mau cầm lấy ta làm con tin, đi.



Bạch Tình lấy ra một cây chủy thủ đưa cho Tần Vấn Thiên, làm cho thần sắc của Tần Vấn Thiên cứng đờ.



- Gia chủ.



Bên ngoài, một giọng nói truyền đến, lập tức là nhiều tiếng bước chân, làm cho sắc mặt của Bạch Tình trắng bệch:



- Vấn Thiên ca ca, nhanh lên một chút.



- Tình nhi, nói cho ta biết, nguyên nhân.



Ánh mắt của Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm Bạch Tình, Bạch Tình vội la lên:



- Sau khi tỷ tỷ trở thành thiên tài, tin tức ngay đêm đó liền truyền vào Sở Quốc Hoàng thành, Hoàng thành Diệp gia, cố ý thông gia.



- Hoàng thành Diệp gia.



Tâm của Tần Vấn Thiên càng lạnh hơn vài phần:



- Tần phủ tử địch, vì vậy, Bạch gia muốn lấy mạng ta tới cho thấy thái độ, cùng Tần phủ chặt đứt quan hệ, cùng Diệp gia thông gia.



- Vấn Thiên ca ca, đừng nói nữa.



Tình nhi kín đáo đưa chủy thủ cho Tần Vấn Thiên, nhưng chỉ thấy Tần Vấn Thiên lắc đầu, vuốt gương mặt của Tình nhi, lộ ra một tia vui vẻ nhu hòa:



- Tần Vấn Thiên ta lại vô năng, cũng không dùng chủy thủ chỉ về phía ngươi.




Cửa bị đẩy ra, sắc mặt Bạch Tình trong nháy mắt trắng bệch như tờ giấy.



- Bạch Tình, qua đây.



Một tiếng quát lạnh truyền ra, Bạch Thanh Tùng lạnh lẽo nói.



- Không, phụ thân, tỷ tỷ là nhờ Vấn Thiên ca ca mới có thể câu thông Tinh Thần đệ tam trọng, thức tỉnh Tinh Hồn, tại sao muốn lấy oán báo ân.



Bạch Tình nhìn Bạch Thanh Tùng quát.



- Tỷ tỷ ngươi thiên phú kinh người, tự mình tu hành nhất cử câu thông Tinh Thần đệ tam trọng, khi nào cần hắn giúp đỡ?



Bạch Thanh Tùng nhìn Bạch Tình, nói:



- Tình nhi, ngươi còn không hiểu chuyện, nghe vi phụ nói, trở về.



- Tình nhi, đi thôi.



Tần Vấn Thiên nhìn Bạch Tình cười nói, làm cho thần sắc Bạch Tình cứng đờ:



- Vấn Thiên ca ca.



- Nhớ kỹ ta đã dạy ngươi.



Tần Vấn Thiên sờ sờ đầu Bạch Tình, đẩy Bạch Tình về bên cạnh Bạch Thanh Tùng, ánh mắt lập tức nhìn về phía Bạch Thanh Tùng, nói:



- Bạch thúc, ngươi muốn đối đãi ta như thế nào?



- Tần Vấn Thiên, ngươi không chỉ trời sinh phế vật, hơn nữa phẩm hạnh không hợp, lại có lòng bất chính với tiểu nữ, tự ngươi nói một chút, ta nên xử trí ngươi như thế nào.



Lúc này Bạch Thanh Tùng làm cho Tần Vấn Thiên cảm giác vô cùng xa lạ, chỉ thấy hắn nở nụ cười, tâm triệt để chết, nhìn Bạch Thanh Tùng nói:



- Ta chỉ muốn biết, việc này, Thu Tuyết là thái độ gì?



- Ngươi không cần thiết phải biết.



Bạch Thanh Tùng lạnh lùng đáp lại, trên người mơ hồ lộ ra một tia sát cơ.



- Hôm nay, chỉ cần ta chết ở Bạch gia, vô luận là nguyên nhân gì chết, ta dám cam đoan, nghĩa phụ ta tất nhiên suất quân san Bạch gia thành bình địa.



Tần Vấn Thiên đột nhiên quát lớn, ánh mắt không hề sợ hãi nhìn chằm chằm Bạch Thanh Tùng, trong sát na kia, trên mặt thiếu niên ôn hòa hiện đầy cương nghị.



- Bạch thúc, trước khi Bạch gia ngươi có năng lực chống lại Tần phủ, ta khuyên ngươi, tốt nhất đừng động tới ta.



Bạch Thanh Tùng nhìn chằm chằm ánh mắt của Tần Vấn Thiên, hiển nhiên, hắn cũng có chút ngoài ý muốn, thiếu niên ôn hòa kia, lại trở nên kiên quyết như vậy, trầm mặc hồi lâu, chỉ thấy hắn xoay người đi ra ngoài, nói:



- Mang nhị tiểu thư về, không được để cho nàng xuất môn nửa bước, Tần Vấn Thiên, không được bước ra viện này.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện