Võ Đế Vô Cực

Chương 92: 92: Đối Đầu




Diệp Huyền vẫn đang chưa rõ kẻ tấn công mình là ai, hắn gào lên một cách đầy giận dữ :
- Kẻ nào mà lại dám tấn công ta ! Bước ra đây !
Dương Tử liền lên tiếng một cách đầy mỉa mai :
- Vậy là ngươi còn không biết kẻ đứng sau mọi việc xấu xảy đến tông môn của ngươi là ta à ? Vậy mà cũng tự sưng Đại Đế.
Diệp Huyền điện cuồng gào lên :
- Tên khốn ! Ngươi là kẻ nào ?
Dương Tử cũng liền đáp lời :
- Ta là ai không quan trọng ! Mà đúng hơn ta là người sẽ lấy mạng ngươi !
Nói xong hắn nắm tay lại, khiến độc tính trong người Diệp Huyền phát tác.

Diệp Huyền đau đớn gào lên :
- Ahhhh ! Ngươi chính là kẻ hạ độc thủ với đệ tử của ta ?
Dương Tử vô tay mà nói :
- Cũng chưa muộn ! Nhưng chúc mừng vì đã đoán đúng.
Diệp Huyền lúc này đã bị độc tính phá hủy cơ thể, hắn liên tục phun ra máu.

Một hồi sau hắn cũng đã ngã xuống, nhưng đột nhiên hắn lại vùng dậy.

Hắn ấn vào vài huyệtt vịi trên cơ thể mình, rồi lau đi vết máu trên mồm.

Hắn cười lớn rồi nói :
- Kể cả có bị thương thì một tên Phá Hư như ngươi thì làm gì được bổn đế chứ ?
Dương Tử cũng không dài dòng, hắn lấy Tru Đế ra lập tức biến mất trong nháy mắt.

Từ trên trời hắn gào lên :
- Vô Cực Kiếm Pháp ! Tru !

Rồi cứ thế hắn kéo theo Tru Đế khổng lồ đâm thẳng vào người Diệp Huyền.

Diệp Huyền cũng cười lớn mà dùng kiếm đánh trả, hắn gào lên :
- Diệp Thiên Kiếm Pháp ! Lịch !
Hắn vung một chém đến, một chém này chẻ đôi Tru Đế khổng lồ kia.

Hắn lao lên đạp bay Dương Tử đi mà lại gào lên :
- Còn chiêu gì thì lấy ra đi tên nhãi nhép !
Chẳng thấy Dương Tử, hắn dừng lại đứng trên không trung mà dùng nhãn lực tra xét.

Đột nhiên có một cây giáo lao đến, ghim thẳng vào một bên vai của hắn.

Tiện đà xuyên qua vài cái cây, một đường đâm xuống ngọn núi ở dưới.

Diệp Huyền đang định rút cây thương ra thì lập tức thấy một cây đao đang bay tới trước mặt mình.

Hắn vội vàng đỡ lấy, rồi rút cây thương ra ném trả lại về phía Dương Tử.

Hắn dậm chân bật lên vung kiếm đến chém Dương Tử, cú dậm ấy đã khiến ngọn núi vỡ ra làm mấy phần.

Dương Tử cũng đã không kịp đề phòng, nhưng cũng may là nhát chém ấy chỉ bị sượt qua da.

Lập tức hắn đá thẳng Diệp Huyền xuống đất, hắn đứng trên ngạo nghễ nói :
- Đại để nằm đất à ! Sao ngài yếu đuối vậy ?
Không thấy sự đáp trả của Diệp Huyền, đột nhiên hắn gào lên :
- Vậy ta cho ngươi nếm thử mùi đất là như thế nào !
Hắn đấm một đấm đến, một đầm này trực tiếp khiến Dương Tử hộc máu bay thẳng xuống đất, khiến cả rừng cây trước đó giờ chỉ còn một cái hố.

Hắn đứng dậy, bay lên khỏi cái hố rồi nói :
- Sát Phạt Chi Thân ! Khởi !
Lúc này Dương Tử đã có thực lực của Phá Hư Kì Lục Tinh Đỉnh Phong.

Diệp Huyền bất ngờ nói :
- Bí pháp tăng thực lực à ! Để xem ngươi chịu đựng được bao lâu !
Rồi hắn lập tức bay đến mà đấm vào người Dương Tử, nhưng lập tức bị Dương Tử đỡ lại.

Hắn vặn tay Diệp Huyền rồi đạp thẳng một cú vào mạn sườn của Diệp Huyền.

Trực tiếp khiến hắn gãy hai cái xương sườn, Dương Tử liền nói :
- Ảnh Bộ !
Thân ảnh hắn cũng lập tức biến mất đuổi kịp Diệp Huyền, hắn lại gào lên :
- Vô Cực Kiếm Pháp ! Diệt !
Nói xong hắn tung vô vàn nhát chém đến người của Diệp Huyền, khiến hắn ta chỉ có thể chống đỡ.

Nhưng thân ảnh hắn đột nhiên biến mất, từ sau lưng Dương Tử.


Hắn bóp cổ Dương Tử, hắn cười lên mà nói :
- Hahahaha ranh con ! Sao ngươi không đánh nữa đi ?
Dương Tử gắng gượng nói :
- Như ý nguyện của ngươi !
Diệp Huyền vẫn chưa hiểu gì hắn đang muốn hỏi, thì Dương Tử gào lên :
- Thôn Thiên Chưởng !
Một luồng sức mạnh bắn thẳng vào người của Diệp Huyền, nhưng hắn cũng rất nhanh né được.

Đòn Thôn Thiên Chưởng ấy cũng lấy đi gần hết thể khí và linh khí của Dương Tử.

Hắn nốc một bình dược dịch rồi khơi lên Thôn Thiên Công Pháp.

Chỉ thoáng chốc hắn đã hồi phục được bảy thành thực lực của mình.

Còn Diệp Huyền tuy chưa chết nhưng cũng đã mất đi một cánh tay.

Không dừng lại ở cánh tay của Diệp Huyền, đòn Thôn Thiên Chưởng ấy còn quét đi không ít đệ tử của Diệp Thiên Tông.

Giới hạn của Dương Tử đã xuất hiện, Sát Phạt Chi Thân không thế gánh nổi sức ép từ đón Thôn Thiên Chưởng kia mà vụn vỡ.

Nó vụn vỡ trực tiếp khiến Dương Tử chịu phản phệ, hắn nôn cả ra máu.

Nhẫn Dạ gào lên :
- Dương Tử !
Hắn đang định bay tới thì đã bị cái bóng đen đi cùng Diệp Huyền chặn lại.

Nó lên tiếng nói :
- Các vị chờ đã ! Có vẻ như là các vị không được qua đó thì phải !
Chí Dũng tức giận lấy súng bắn thẳng vào đầu hắn, nhưng hắn cũng đỡ được mà đạp vào bụng Chí Dũng một phát.

Hắn tiếp tục nói với cái dọng điều hèn hạ ấy :
- Ta đã bảo rồi mà ! Các vị không được qua đấy đâu !

Hằng Thiên tức giận gào lên :
- Thiên Phạt !
Từ trên trời hàng ngàn ngọn giáo lao xuống và đang hương thẳng vào cái bóng đen kia.

Đòn đánh ấy đã khiến bóng đen phải đỡ lại, Hằng Thiên liền hét lớn :
- Còn đứng đơ ra đấy làm gì ! Mau đi giúp thằng bé đi !
Nhẫn Dạ cũng gật đầu rồi thân ảnh hắn cũng lập tức biến mất.

Chí Dũng lao đến với khẩu bazooka, hắn gào lên :
- Sư phụ tránh ra !
Hằng Thiên cũng kịp thới né ra khi đầu đạn của khẩu bazooka bay đến.

Nhưng cũng chẳng chút xi nhê gì với hắn, lúc này Chí Dũng tức giận vứt khẩu súng đi mà nói :
- Mẹ nó ! Đừng có ở đấy mà coi thường lão tử ! Thiện Hạ Giáp ! Khởi !
Chỉ thấy từ dưới đất có hàng vạn con robot trồi lên, một số thì giúp đệ tử Sát Phạt Điện lật lại thế cờ.

Nửa còn lại đã bay lên hợp nhất với Chí Dũng, càng này nó càng to.

Vừa mới hình thành một cánh tay, hắn đã vung đến đâm thẳng vào bóng đen kia.

Cú đấm ấy cũng trực tiếp hất bay hắn đi, phía Nhẫn Dạ và Dương Tử lúc này thì đang bị Diệp Huyền áp đảo.

Hắn dùng một tay bóp cổ Dương Tử, tay còn lại thì trấn áp Nhẫn Dạ.

Hắn càng ngày càng siết chặt tay hơn, lúc này đột nhiên cơ thể Dương Tử phát sáng !



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện