Vô Địch Hắc Thương
Chương 275: Trúng một chiêu toàn thân bất động
Địa hình trên đảo Thiên Long Bảo đều là núi non tà tà, điệp điệp trùng trùng trải dài. Diệp Sảng, Tinh Tinh, Cầm Nữ Vương làm một tổ. Ba người ẩn nấp vô cùng xảo diệu, nằm trong bụi cỏ trên sườn núi cách mục tiêu vừa vặn 600 mét. Ống súng như kiếm của SVD vươn ra từ trong bụi cỏ tươi tốt. Kính ngắm PSO-1 sớm đã biểu hiện độ ổn định tuyệt đối. Về thuộc tính này, khẩu SVD này thực sự ưu việt hơn 98K rất nhiều. 98K sau khi nổ súng, cột năng lượng nhất định sẽ xuất hiện lần nữa, nếu muốn lại khai hỏa thì nhất định phải tiếp tục nằm chờ. SVD thì khác, nếu cột năng lượng hoàn toàn biết mất, mức độ ổn định tối đa, sau khi khai hỏa, chỉ cần bản thân anh không di động, không thay băng đạn thì sẽ không bị tái bất động, nghĩa là chỉ số lay động vẫn là 0. Chỉ là sức giật của súng này khá cao khiến nòng súng nảy lên. Tuy nhiên nếu anh có thể khống chế tốt nòng súng để chuẩn tâm trở lại trạng thái ban đầu thì anh có thể nhanh chóng bắn phát súng thứ hai. Đối với Diệp Sảng thì chắc chắn là cần tăng cường kỹ năng bắn càng nhiều càng tốt.
Hạm đội hoàng gia Anh quả nhiên là người đông thế mạnh vượt xa khỏi dự tính của Súng Cơ. Đâu chỉ có 700 người? Ít nhất cũng phải hơn 1000, hoàn toàn là một đại đoàn binh lực. Không những thế bọn chúng còn mang theo ba cỗ “chiến xa” Hummer, trên mỗi con Hummer còn dựng một khẩu MG3. Hạm đội hoàng gia quả nhiên là đại tư bản.
Diệp Sảng có chút hưng phấn. Trận chiến lần này sẽ không phải là 1V1, 1V2 hay 1VN mà là 3V1000, quả thực cứ đánh bừa là không thể. Nhưng nghĩ tới cũng thấy quá kích thích. Hiện tại trong tay lão ca đây cũng đã có SVD, cứ bắn lén đấy. Ai sợ ai? Ai muốn chọc ta, ta xử kẻ đó!
Mặc dù Cầm Nữ Vương đã gặp qua vô số đại sự, nhưng bây giờ khi nhìn thấy trận thế của đối phương cô vẫn thấy có chút hồi hộp, lặng lẽ nói: “Tiểu Hà, Tinh Tinh, bình tĩnh một chút. Nếu thật sự không được thì chúng ta bỏ chạy. Chúng ta còn có ưu thế tốc độ!”
Diệp Sảng không trả lời, con mắt nhìn chằm chằm vào kính ngắm. Chuẩn tâm lặng lẽ quét qua đám người.
“Đánh trước xe của hắn!” – Cầm Nữ Vương đề nghị.
“Không được!” – Diệp Sảng lập tức phản bác – “Như vậy nhanh phải thay đạn. Không được liên kích. Trước hết quan trọng nhất là xử lý đám kỹ thuật sư, như vậy mới có thể nhất thương nhất mạng!”
Cầm Nữ Vương nói: “Kỹ thuật sư không có gì béo bở cả. Cậu mất bình tĩnh quá rồi!”
Diệp Sảng không nói gì, chuyên tâm quan sát. Người của hạm đội hoàng gia xếp thành một hàng dài, quay mặt về phía máy bán hàng tự động. Đó là một điểm hấp dẫn tự nhiên, vô luận là ai đến cũng sẽ đều tới đây trước. Một đoàn người tranh nhau mua đồ ăn thức uống. Tình hình xem ra rất náo nhiệt.
“Khoảng cách 540 mét!” – Tinh Tinh nói – “Sắp tiến vào tầm bắn của chúng ta!”
Lúc này chuẩn tâm của Diệp Sảng rơi đúng vào trán Hồn Đoạn Lam Thương ở trên con “chiến xa” thứ nhất. Tên đó ngồi nghiêm chỉnh ở chỗ ngồi phía sau. Đánh giặc phải tóm vua trước. Nhưng Hummer lại đang chạy trên con đường núi đá gập ghềnh, xóc nảy nên căn bản là mục tiêu cứ rung lên rung xuống. Muốn bắn trúng là chuyện khó khăn cũng tạm không nhắc tới, mấu chốt là đối phương là một trọng giáp chiến sĩ, khó có thể nhất kích tất sát.
Diệp Sảng nghĩ ngợi, lại chuyển mục tiêu sang đầu của tên tài xế. Nhưng đúng lúc này xe bỗng dừng lại, hai người bọn hắn nhảy xuống xe. Người xung quanh đi tới đi lui, chân thân của đối phương không ngừng bị che mất, lúc ẩn lúc hiện.
“Má nó!” – Diệp Sảng tức giận.
Trong bộ đàm vang lên tiếng Súng Cơ: “Không thể đợi thêm! Bắn!”
Diệp Sảng chỉ có thể lại lần nữa chuyển hướng, đặt mục tiêu vào chiếc Hummer thứ ba đang chạy nhanh ở phía sau. Đó là một xe toàn kỹ thuật sư.
“Két” một tiếng. Cò súng rốt cuộc bị bóp chặt.
“Phanh~ viu~”. SVD kêu gào trên đảo. Tiếng súng truyền đến tận biển, vọng lại vô cùng lớn.
“Trúng rồi!” – Qua ống nhòm Tinh Tinh thấy đầu một kỹ thuật sư trúng đạn, bắn ra một hồng thương “-388”. Sau đó hắn lập tức rơi khỏi xe.
Đám người lập tức rối loạn. Chuẩn tâm SVD giật ngược lên thật mạnh, nhưng cũng không làm tăng chỉ số lay động. Diệp Sảng hỏa tốc điều chỉnh súng. Lúc phát đạn thứ hai phi ra, rất nhiều người liền phát hiện có sniper đánh lén nhưng cũng không biết bắn tới từ phương vị nào. Thứ nhất, khoảng cách vượt xa khỏi phạm vi cảm giác của triệu hoán sư. Thứ hai, địa hình thật sự không dễ cho việc xác định phương hướng tiếng súng. Vì thế mà hạm đội hoàng gia Anh tạo cho Diệp Sảng một cơ hội nhỏ. Diệp Sảng liền có đủ thời gian điều ổn. Lúc tiếng súng thứ hai vang lên, rốt cuộc Hồn Đoạn Lam Thương cũng nhận ra điều bất ổn. Tay bắn tỉa của đối phương một thương bắn trúng kỹ thuật sư ở vị trí lái xe. Một thương này chẳng những khiến cho người điều khiển xe cứng người lại mà còn khiến kính chắn gió bị bắn nát bấy. Tay lái bị trượt vòng đi, tốc độ xe cũng đột ngột tăng vọt. Cả một xe kỹ thuật sư ô a oa oa kêu la.
“Phanh~ viu~”
Phát thứ ba cư nhiên bắn trúng khớp của một kỹ thuật sư đang lăn lộn trên mặt đất. HP của kỹ thuật sư quá mỏng, trên căn bản trúng một kích sẽ chết. Hạm đội hoàng gia Anh vô dụng đến 10 giây, trong khoảng thời gian đó liền chết mất 3 kỹ thuật sư.
Súng Cơ cười: “Người của lão tử, tùy tiện một tên cũng có thể diệt mấy chục đứa bọn bây!”
Thực ra Diệp Sảng dù sao cũng mới dùng súng mới, đối với kỹ thuật liên kích còn chưa quen thuộc. Sau khi bắn phát thứ ba thì nòng súng đã chếch lên trên khá nhiều. Đối với súng ngắm thì điều này sẽ khiến tầm nhìn cùng điểm rơi bị lệch đi khá nhiều. Trên thực tế, điểm rơi hiện tại không phải là tên kỹ thuật sư kia mà là chiếc xe đầu tiên. Đây là một sự trùng hợp rất lớn. Hai mắt Diệp Sảng lóe tinh quang mãnh liệt, biết cơ hội đã tới, lập tức quyết đoán bóp cò. 7N1 ám sát gào thét lao đi. “Sụt” một cái, đạn trúng mục tiêu. Máu tươi bắn ra tứ phía.
Súng Cơ cau mày nói: “Ặc, khẩu vị cũng nặng gớm! Làm sao cậu có thể một thương giết chết hắn được?”
Diệp Sảng lại càng khiếp sợ đến tột đỉnh. Một thương này chỉ có thể tạo thương tổn 128HP. 7N1 động năng +20, tự động viễn trình +68, động năng nòng súng +350. Cũng có nghĩa là, phòng ngự vật lý toàn thân của Hồn Đoạn Lam Kiều đạt tới 300 điểm. Kinh người! Lúc này Diệp Sảng mới tận mắt nhìn thấy một mãnh nhân phòng ngự đệ nhất chân chính, còn cường đại hơn cả An Hi. Là hắn quá biến thái? Trên thế giới này thật sự có rất nhiều cao thủ mà anh không tưởng nổi?
Nhìn động tác khe khẽ thu lại thắt lưng có thể thấy Hồn Đoạn Lam Kiều dường như không cảm thấy đau, cũng không có biểu cảm ngạc nhiên. Hắn chỉ khẽ ngẩng đầu nhìn về hướng Diệp Sảng. Diệp Sảng dù sao cũng là người, không phải là thần. Diệp Sảng cứ như vậy sửng sốt ba giây. Hồn Đoạn Lam Kiều lập tức đoán được vị trí của Diệp Sảng. Nhưng hắn cũng không luống cuống, ngược lại trở lại trạng thái trấn định, chỉ huy đâu vào đấy.
Một tổ thương thủ cùng khinh giáp chiến sĩ nhanh chóng vọt về hướng Diệp Sảng đang ẩn nấp. Nói là tiểu tổ, nhưng trên thực tế cũng có hơn 40 người. Một nhóm lớn trọng giáp chiến sĩ lập tức vây quanh mấy tài xế. Những người khác do từng tàu trưởng chỉ huy, chia làm bảy đoàn binh lực, tùy thời ứng phó chuyện bất ngờ.
Sắc mặc Súng Cơ trầm xuống. Hắn biết lần này mình đã lỡ khinh địch. Trên biển, người ta vẫn đồn rằng Hồn Đoạn Lam Kiều là một hoa hoa công tử. Nhưng bây giờ gặp rồi mới thấy thực ra tin đồn đó là tin vịt. Người này chẳng những không hề ngu ngốc mà ngược lại rất tỉnh táo, rất thông minh, kinh nghiệm cũng vô cùng phong phú. Hắn có thể lập tức nhận ra đây có thể là một cái bẫy, nếu không bằng một sniper nho nhỏ làm sao dám khiêu chiến một đại đoàn binh lực.
Thực ra bây giờ hai nhóm người của U Linh đang xếp thành một vòng vây hình bát tự trên sườn núi. Súng Cơ tính toán thế này, Diệp Sảng vừa ra tay liền rút đi, cái này gọi là bứt dây động rừng, sau đó khoảng 100 người bọn hắn sẽ bất ngờ lao xuống tấn công chớp nhoáng khiến đối phương không kịp trở tay, đợi đến lúc đại đội bọn chúng quay về phòng thủ thì kẻ đáng chết đã giết, đồ nên cướp đã lột, sau đó mọi người liền tán loạn đi như chim rừng bị kinh động. Kiểu tấn công chớp nhoáng này, lần nào Súng Cơ áp dụng cũng thành công. Lần này có vẻ cũng hiệu quả, nhưng lúc này tình huống lại thay đổi hoàn toàn. Bảy đoàn binh lực đột nhiên tản ra, chậm rãi áp sát theo hướng sườn núi.
Hải Dương Cầm Sư nhỏ giọng nói: “Trước hết cứ rút lui!”
“Ừ…” – Súng Cơ sắc mặt ngưng trọng gật đầu. Xem ra lần này đối thủ không có chuyện đèn dầu đã cạn. Muốn sống đến cuối cùng phải liều mạng vận dụng chỉ số thông minh, thực lực cùng ý chí mới được.
Giáo Chủ Du Ma nói: “Vậy ba người bọn họ làm thế nào? Chúng ta không yểm hộ sao?”
Súng Cơ: “Vẫn giữ nguyên kế hoạch! Nếu tới nửa đường bọn họ chết, chúng ta cũng không có cách nào!”
Giáo Chủ Du Ma gật gật đầu, phất tay về phía sau: “Cách huynh đệ, rút lui! Không được đứng dậy! Chậm rãi lui đi!”
Một đoàn người chậm rãi trườn xuyên qua bụi cỏ, trông giống như một đám sâu lông đang bỏ chạy. Tuy nhiên đám hải quân hoàng gia lại không có một ai phát hiện.
Lúc này ba người Diệp Sảng muốn rút lui cũng không được.
Từ phía dưới xông lên một đám khinh giáp chiến sĩ giảo hoạt dị thường, cũng không phải là bộ dáng cố đi tìm chết. Toàn bộ khom lưng chạy theo quỹ tích hình chữ S. Cách chạy này luôn khiến các thương thủ phải đau đầu. Nhưng cầm đầu là một chiến sĩ lại chạy lên một đường thẳng tắp, tốc độ rất nhanh, đoán chừng nhiều nhất là 1 phút nữa sẽ tiếp cận được Diệp Sảng. Diệp Sảng muốn đánh hắn cũng không thể.
“Phanh~ viu~”
Tiếng SVD lại vang lên từ trong bụi cỏ. Bả vai chiến sĩ đó lập tức “nở hoa”, một con số thương tổn hoa lệ bay lên. “-402”. Hiển nhiên tên chiến sĩ này là hệ tốc độ cao, lập tức cắn răng nằm lẫn trong bụi cỏ trườn đi. Chỉ cần tiếng súng vừa vang lên, lá gan những người khác lập tức lớn hơn rất nhiều, toàn bộ đột nhiên tăng tốc xông lên theo một đường thẳng tắp.
Diệp Sảng lập tức biết mình trúng kế. Vị chiến sĩ đại ca dẫn đầu mang nhiệm vụ dụ Diệp Sảng nổ súng, yểm hộ cho những người khác đi lên. Xa hơn ở phía sau là một hàng hơn 10 thương thủ đồng loạt bưng súng tản ra, vây kín tiến lên.
“Hạm đội hải quân hoàng gia quả nhiên cũng có chút thực lực hơn người!” – Diệp Sảng không chạy. Khoảng cách song phương bây giờ chỉ còn hơn 400 mét. Với khoảng cách này mà bỏ chạy thì thật sự là sỉ nhục sniper.
Nhanh hơn tại 4vn.eu!
Đại ca dẫn đầu kia rất nhanh lại đứng lên lần nữa. Hắn vừa đứng lên, những người khác lại giảm tốc độ, khom lưng giấu mình trong đám cỏ. Những tên Anh quốc này phối hợp dù khó coi nhưng lại rất hữu hiệu, có tác dụng quấy nhiễu tâm lý đối phương. Rõ ràng, bọn họ rất có kinh nghiệm đối chiến với sniper.
Vị đại ca dẫn đầu khởi động kỹ năng thiên phú Xung Phong của khinh giáp chiến sĩ nhất giai, tốc độ nhanh hơn, lao lên sườn núi như một cơn lốc. Hắn khởi động chưa tới 5 giây rồi lại ngừng. Tên này thực sự xảo quyệt tới cực hạn, biết mình rất có thể sẽ lại trúng đạn nên bất chợt xông lên lại bất chợt dừng, quấy nhiễu phán đoán của đối phương. Nhưng lần này Diệp Sảng giống như biến mất vậy, không còn bắn súng nữa. Trong bụi cỏ yên tĩnh đến đáng sợ. Đại ca chiến sĩ kia trong lòng trầm xuống: “Không hay rồi, để sniper kia lẻn mất rồi sao?”
Hạm đội hoàng gia Anh quả nhiên là người đông thế mạnh vượt xa khỏi dự tính của Súng Cơ. Đâu chỉ có 700 người? Ít nhất cũng phải hơn 1000, hoàn toàn là một đại đoàn binh lực. Không những thế bọn chúng còn mang theo ba cỗ “chiến xa” Hummer, trên mỗi con Hummer còn dựng một khẩu MG3. Hạm đội hoàng gia quả nhiên là đại tư bản.
Diệp Sảng có chút hưng phấn. Trận chiến lần này sẽ không phải là 1V1, 1V2 hay 1VN mà là 3V1000, quả thực cứ đánh bừa là không thể. Nhưng nghĩ tới cũng thấy quá kích thích. Hiện tại trong tay lão ca đây cũng đã có SVD, cứ bắn lén đấy. Ai sợ ai? Ai muốn chọc ta, ta xử kẻ đó!
Mặc dù Cầm Nữ Vương đã gặp qua vô số đại sự, nhưng bây giờ khi nhìn thấy trận thế của đối phương cô vẫn thấy có chút hồi hộp, lặng lẽ nói: “Tiểu Hà, Tinh Tinh, bình tĩnh một chút. Nếu thật sự không được thì chúng ta bỏ chạy. Chúng ta còn có ưu thế tốc độ!”
Diệp Sảng không trả lời, con mắt nhìn chằm chằm vào kính ngắm. Chuẩn tâm lặng lẽ quét qua đám người.
“Đánh trước xe của hắn!” – Cầm Nữ Vương đề nghị.
“Không được!” – Diệp Sảng lập tức phản bác – “Như vậy nhanh phải thay đạn. Không được liên kích. Trước hết quan trọng nhất là xử lý đám kỹ thuật sư, như vậy mới có thể nhất thương nhất mạng!”
Cầm Nữ Vương nói: “Kỹ thuật sư không có gì béo bở cả. Cậu mất bình tĩnh quá rồi!”
Diệp Sảng không nói gì, chuyên tâm quan sát. Người của hạm đội hoàng gia xếp thành một hàng dài, quay mặt về phía máy bán hàng tự động. Đó là một điểm hấp dẫn tự nhiên, vô luận là ai đến cũng sẽ đều tới đây trước. Một đoàn người tranh nhau mua đồ ăn thức uống. Tình hình xem ra rất náo nhiệt.
“Khoảng cách 540 mét!” – Tinh Tinh nói – “Sắp tiến vào tầm bắn của chúng ta!”
Lúc này chuẩn tâm của Diệp Sảng rơi đúng vào trán Hồn Đoạn Lam Thương ở trên con “chiến xa” thứ nhất. Tên đó ngồi nghiêm chỉnh ở chỗ ngồi phía sau. Đánh giặc phải tóm vua trước. Nhưng Hummer lại đang chạy trên con đường núi đá gập ghềnh, xóc nảy nên căn bản là mục tiêu cứ rung lên rung xuống. Muốn bắn trúng là chuyện khó khăn cũng tạm không nhắc tới, mấu chốt là đối phương là một trọng giáp chiến sĩ, khó có thể nhất kích tất sát.
Diệp Sảng nghĩ ngợi, lại chuyển mục tiêu sang đầu của tên tài xế. Nhưng đúng lúc này xe bỗng dừng lại, hai người bọn hắn nhảy xuống xe. Người xung quanh đi tới đi lui, chân thân của đối phương không ngừng bị che mất, lúc ẩn lúc hiện.
“Má nó!” – Diệp Sảng tức giận.
Trong bộ đàm vang lên tiếng Súng Cơ: “Không thể đợi thêm! Bắn!”
Diệp Sảng chỉ có thể lại lần nữa chuyển hướng, đặt mục tiêu vào chiếc Hummer thứ ba đang chạy nhanh ở phía sau. Đó là một xe toàn kỹ thuật sư.
“Két” một tiếng. Cò súng rốt cuộc bị bóp chặt.
“Phanh~ viu~”. SVD kêu gào trên đảo. Tiếng súng truyền đến tận biển, vọng lại vô cùng lớn.
“Trúng rồi!” – Qua ống nhòm Tinh Tinh thấy đầu một kỹ thuật sư trúng đạn, bắn ra một hồng thương “-388”. Sau đó hắn lập tức rơi khỏi xe.
Đám người lập tức rối loạn. Chuẩn tâm SVD giật ngược lên thật mạnh, nhưng cũng không làm tăng chỉ số lay động. Diệp Sảng hỏa tốc điều chỉnh súng. Lúc phát đạn thứ hai phi ra, rất nhiều người liền phát hiện có sniper đánh lén nhưng cũng không biết bắn tới từ phương vị nào. Thứ nhất, khoảng cách vượt xa khỏi phạm vi cảm giác của triệu hoán sư. Thứ hai, địa hình thật sự không dễ cho việc xác định phương hướng tiếng súng. Vì thế mà hạm đội hoàng gia Anh tạo cho Diệp Sảng một cơ hội nhỏ. Diệp Sảng liền có đủ thời gian điều ổn. Lúc tiếng súng thứ hai vang lên, rốt cuộc Hồn Đoạn Lam Thương cũng nhận ra điều bất ổn. Tay bắn tỉa của đối phương một thương bắn trúng kỹ thuật sư ở vị trí lái xe. Một thương này chẳng những khiến cho người điều khiển xe cứng người lại mà còn khiến kính chắn gió bị bắn nát bấy. Tay lái bị trượt vòng đi, tốc độ xe cũng đột ngột tăng vọt. Cả một xe kỹ thuật sư ô a oa oa kêu la.
“Phanh~ viu~”
Phát thứ ba cư nhiên bắn trúng khớp của một kỹ thuật sư đang lăn lộn trên mặt đất. HP của kỹ thuật sư quá mỏng, trên căn bản trúng một kích sẽ chết. Hạm đội hoàng gia Anh vô dụng đến 10 giây, trong khoảng thời gian đó liền chết mất 3 kỹ thuật sư.
Súng Cơ cười: “Người của lão tử, tùy tiện một tên cũng có thể diệt mấy chục đứa bọn bây!”
Thực ra Diệp Sảng dù sao cũng mới dùng súng mới, đối với kỹ thuật liên kích còn chưa quen thuộc. Sau khi bắn phát thứ ba thì nòng súng đã chếch lên trên khá nhiều. Đối với súng ngắm thì điều này sẽ khiến tầm nhìn cùng điểm rơi bị lệch đi khá nhiều. Trên thực tế, điểm rơi hiện tại không phải là tên kỹ thuật sư kia mà là chiếc xe đầu tiên. Đây là một sự trùng hợp rất lớn. Hai mắt Diệp Sảng lóe tinh quang mãnh liệt, biết cơ hội đã tới, lập tức quyết đoán bóp cò. 7N1 ám sát gào thét lao đi. “Sụt” một cái, đạn trúng mục tiêu. Máu tươi bắn ra tứ phía.
Súng Cơ cau mày nói: “Ặc, khẩu vị cũng nặng gớm! Làm sao cậu có thể một thương giết chết hắn được?”
Diệp Sảng lại càng khiếp sợ đến tột đỉnh. Một thương này chỉ có thể tạo thương tổn 128HP. 7N1 động năng +20, tự động viễn trình +68, động năng nòng súng +350. Cũng có nghĩa là, phòng ngự vật lý toàn thân của Hồn Đoạn Lam Kiều đạt tới 300 điểm. Kinh người! Lúc này Diệp Sảng mới tận mắt nhìn thấy một mãnh nhân phòng ngự đệ nhất chân chính, còn cường đại hơn cả An Hi. Là hắn quá biến thái? Trên thế giới này thật sự có rất nhiều cao thủ mà anh không tưởng nổi?
Nhìn động tác khe khẽ thu lại thắt lưng có thể thấy Hồn Đoạn Lam Kiều dường như không cảm thấy đau, cũng không có biểu cảm ngạc nhiên. Hắn chỉ khẽ ngẩng đầu nhìn về hướng Diệp Sảng. Diệp Sảng dù sao cũng là người, không phải là thần. Diệp Sảng cứ như vậy sửng sốt ba giây. Hồn Đoạn Lam Kiều lập tức đoán được vị trí của Diệp Sảng. Nhưng hắn cũng không luống cuống, ngược lại trở lại trạng thái trấn định, chỉ huy đâu vào đấy.
Một tổ thương thủ cùng khinh giáp chiến sĩ nhanh chóng vọt về hướng Diệp Sảng đang ẩn nấp. Nói là tiểu tổ, nhưng trên thực tế cũng có hơn 40 người. Một nhóm lớn trọng giáp chiến sĩ lập tức vây quanh mấy tài xế. Những người khác do từng tàu trưởng chỉ huy, chia làm bảy đoàn binh lực, tùy thời ứng phó chuyện bất ngờ.
Sắc mặc Súng Cơ trầm xuống. Hắn biết lần này mình đã lỡ khinh địch. Trên biển, người ta vẫn đồn rằng Hồn Đoạn Lam Kiều là một hoa hoa công tử. Nhưng bây giờ gặp rồi mới thấy thực ra tin đồn đó là tin vịt. Người này chẳng những không hề ngu ngốc mà ngược lại rất tỉnh táo, rất thông minh, kinh nghiệm cũng vô cùng phong phú. Hắn có thể lập tức nhận ra đây có thể là một cái bẫy, nếu không bằng một sniper nho nhỏ làm sao dám khiêu chiến một đại đoàn binh lực.
Thực ra bây giờ hai nhóm người của U Linh đang xếp thành một vòng vây hình bát tự trên sườn núi. Súng Cơ tính toán thế này, Diệp Sảng vừa ra tay liền rút đi, cái này gọi là bứt dây động rừng, sau đó khoảng 100 người bọn hắn sẽ bất ngờ lao xuống tấn công chớp nhoáng khiến đối phương không kịp trở tay, đợi đến lúc đại đội bọn chúng quay về phòng thủ thì kẻ đáng chết đã giết, đồ nên cướp đã lột, sau đó mọi người liền tán loạn đi như chim rừng bị kinh động. Kiểu tấn công chớp nhoáng này, lần nào Súng Cơ áp dụng cũng thành công. Lần này có vẻ cũng hiệu quả, nhưng lúc này tình huống lại thay đổi hoàn toàn. Bảy đoàn binh lực đột nhiên tản ra, chậm rãi áp sát theo hướng sườn núi.
Hải Dương Cầm Sư nhỏ giọng nói: “Trước hết cứ rút lui!”
“Ừ…” – Súng Cơ sắc mặt ngưng trọng gật đầu. Xem ra lần này đối thủ không có chuyện đèn dầu đã cạn. Muốn sống đến cuối cùng phải liều mạng vận dụng chỉ số thông minh, thực lực cùng ý chí mới được.
Giáo Chủ Du Ma nói: “Vậy ba người bọn họ làm thế nào? Chúng ta không yểm hộ sao?”
Súng Cơ: “Vẫn giữ nguyên kế hoạch! Nếu tới nửa đường bọn họ chết, chúng ta cũng không có cách nào!”
Giáo Chủ Du Ma gật gật đầu, phất tay về phía sau: “Cách huynh đệ, rút lui! Không được đứng dậy! Chậm rãi lui đi!”
Một đoàn người chậm rãi trườn xuyên qua bụi cỏ, trông giống như một đám sâu lông đang bỏ chạy. Tuy nhiên đám hải quân hoàng gia lại không có một ai phát hiện.
Lúc này ba người Diệp Sảng muốn rút lui cũng không được.
Từ phía dưới xông lên một đám khinh giáp chiến sĩ giảo hoạt dị thường, cũng không phải là bộ dáng cố đi tìm chết. Toàn bộ khom lưng chạy theo quỹ tích hình chữ S. Cách chạy này luôn khiến các thương thủ phải đau đầu. Nhưng cầm đầu là một chiến sĩ lại chạy lên một đường thẳng tắp, tốc độ rất nhanh, đoán chừng nhiều nhất là 1 phút nữa sẽ tiếp cận được Diệp Sảng. Diệp Sảng muốn đánh hắn cũng không thể.
“Phanh~ viu~”
Tiếng SVD lại vang lên từ trong bụi cỏ. Bả vai chiến sĩ đó lập tức “nở hoa”, một con số thương tổn hoa lệ bay lên. “-402”. Hiển nhiên tên chiến sĩ này là hệ tốc độ cao, lập tức cắn răng nằm lẫn trong bụi cỏ trườn đi. Chỉ cần tiếng súng vừa vang lên, lá gan những người khác lập tức lớn hơn rất nhiều, toàn bộ đột nhiên tăng tốc xông lên theo một đường thẳng tắp.
Diệp Sảng lập tức biết mình trúng kế. Vị chiến sĩ đại ca dẫn đầu mang nhiệm vụ dụ Diệp Sảng nổ súng, yểm hộ cho những người khác đi lên. Xa hơn ở phía sau là một hàng hơn 10 thương thủ đồng loạt bưng súng tản ra, vây kín tiến lên.
“Hạm đội hải quân hoàng gia quả nhiên cũng có chút thực lực hơn người!” – Diệp Sảng không chạy. Khoảng cách song phương bây giờ chỉ còn hơn 400 mét. Với khoảng cách này mà bỏ chạy thì thật sự là sỉ nhục sniper.
Nhanh hơn tại 4vn.eu!
Đại ca dẫn đầu kia rất nhanh lại đứng lên lần nữa. Hắn vừa đứng lên, những người khác lại giảm tốc độ, khom lưng giấu mình trong đám cỏ. Những tên Anh quốc này phối hợp dù khó coi nhưng lại rất hữu hiệu, có tác dụng quấy nhiễu tâm lý đối phương. Rõ ràng, bọn họ rất có kinh nghiệm đối chiến với sniper.
Vị đại ca dẫn đầu khởi động kỹ năng thiên phú Xung Phong của khinh giáp chiến sĩ nhất giai, tốc độ nhanh hơn, lao lên sườn núi như một cơn lốc. Hắn khởi động chưa tới 5 giây rồi lại ngừng. Tên này thực sự xảo quyệt tới cực hạn, biết mình rất có thể sẽ lại trúng đạn nên bất chợt xông lên lại bất chợt dừng, quấy nhiễu phán đoán của đối phương. Nhưng lần này Diệp Sảng giống như biến mất vậy, không còn bắn súng nữa. Trong bụi cỏ yên tĩnh đến đáng sợ. Đại ca chiến sĩ kia trong lòng trầm xuống: “Không hay rồi, để sniper kia lẻn mất rồi sao?”
Bình luận truyện