Vô Địch Hắc Thương

Chương 284: Tràn lũ



Ưu thế của sáu người Diệp Sảng không duy trì được lâu. Chiến sĩ của đối phương đã xông lên, nhóm Súng Cơ dù có lợi hại đến mấy cũng không thể chống chọi được nhiều người như thế. Diệp Sảng chỉ có thể nhân cơ hội luyện tập né tránh đại pháp. Ba chiến sĩ Súng Cơ rõ ràng chỉ điên cuồng rạch kiếm vào màn nước. Nước biển tràn vào mỗi lúc một nhiều. Mặt đất bảo điện đã bắt đầu nổi một tầng nước. Nhưng Súng Cơ vẫn đánh giá thấp năng lực tự lành của màn nước. Sử dụng kiếm có thể dễ dàng tạo ra một lỗ hổng. Nhưng những vết hổng này chỉ mất nhiều nhất 10 giây để khép lại. Nếu như anh muốn tạo ra một lỗ hổng lớn hơn nữa thì sẽ phải dùng sức rất nhiều. Hơn nữa, cũng phải dùng lực thật khéo, không thể quá lớn cũng không thể quá nhỏ. Nếu quá nhỏ, vết rách quá mỏng. Nếu quá lớn, lượng nước tràn vào sẽ cuốn luôn cả anh. Thủy áp dưới biển sâu không phải là thứ đơn giản mà anh có thể chống chịu.

Đám Súng Cơ dần dần không kiên trì nổi nữa. Nhưng ngay lúc không còn chịu được thêm nữa, ánh sáng trong long điện đột nhiên mờ đi, tất cả mọi người đều kinh hãi quay đầu lại. Đánh nhau hăng quá khiến mọi người quên mất boss thần cấp sẽ xuất hiện trong 5 phút. Hệ thống thiết kế thời gian để boss xuất hiện là 5 phút, đủ thấy con boss này là thứ mà game thủ bình thường không thể cản nổi.

Chỉ thấy cột sáng thất sắc giữa đài biến mất. Trận đồ bát quái giống như một điểm sáng bay lên. Ngay lúc mọi người vẫn còn sững sờ, Súng Cơ không ngừng lấy ra bình bình lọ lọ ném cho đám Diệp Sảng.

Điểm trắng trận rãi bay lên, trên không trung xoáy ra một dấu sáng hình chữ thập. Chỉ trong nháy mắt đó, điểm sáng huyễn hóa thành một con rắn nhỏ màu trắng. Thực ra người có nhãn lực tốt liền nhận ra đó không phải là một con rắn mà là một con rồng rất nhỏ.

Trong tín ngưỡng của người Trung Quốc, rồng là đại diện cho chí cao vô thượng, là vị thần rất vĩ đại. Rồng có ý nghĩa là vương khí bát phương. Chỉ là con rồng này thực sự là quá nhỏ, có lẽ còn chưa dài đến một mét. Mọi người đều ngẩn người, bởi trong tầm mắt mỗi người đều xuất hiện thông báo:

Thiên Long

Level: 50.

Cấp bậc: thần cấp.

HP: ???

Không ngờ không thể thấy được HP của con boss này. Thêm nữa, cuối cùng Diệp Sảng cũng hiểu tại sao nơi này lại gọi là Thiên Long đảo. Nguyên nhân hóa ra là lấy tên của con boss này.

“Đi ra! Giết! Thần khí!” – Tàu trưởng Tiêu Mã đánh thức tất cả mọi người. Nhưng la thì cứ la, boss bay cao như vậy, chiến sĩ chỉ có thể đứng vây xem. Vì thế, thương thủ cùng nguyên tố sư bắt đầu phát lực.

Tuy nhiên, hành động này thực sự rất vô ích. Kích thước của boss quá nhỏ, nhóm thương thủ hoàn toàn lãng phí đạn. Tuy rằng kỹ năng của nguyên tố sư cứ từng mảng được tung lên, nhưng boss đột nhiên được triệu hổi nên giống như một con tiểu long mới được tự do, bay tới bay lui trên không, tốc độ khiến người ta hoa cả mắt, chỉ để lại một vệt quỹ tích màu trắng, hoàn toàn có thể đọ tốc độ với UFO một phen. Boss bay không có quy luật khiến mọi người không thể tìm ra. Hơn nữa, ảo ảnh màu trắng trên không làm cho mắt người ta đau đớn từng hồi.

Chợt có một hai cái kỹ năng bắn trúng boss. Trên thân boss lập tức xuất hiện trị số thương tổn, tất cả đều là 0! Boss cường đại còn chưa xuất chiêu, nhưng chỉ phòng ngự cùng tỉ lệ né tránh đã đủ chấn nhiếp lòng người. Tuy nhiên con boss này tựa hồ không chủ động công kích người. Sau khi bay một lúc, tất cả mọi người đều dừng công kích bởi tung ra bất kỳ một công kích nào cũng phí công. Hơn 1000 người cứ thế đừng xem cuộc vui. Tiêu Mã kêu gào rất hăng cũng đứng nhìn mờ mịt. Hiện tại hắn mới biết con boss nghịch thiên đến cỡ nào. Thế này còn thần khí cái rắm gì?

Boss vẫn còn bay lượn, sau đó đột nhiên phi về phía màn nước. Trên màn nước nhanh chóng xuất hiện một lỗ hổng cỡ cái bát đang phát sáng. Boss bơi ra ngoài, linh hoạt như cá gặp nước. Nhưng quan trọng hơn là, nước biển bên ngoài lập tức phun vào vô cùng mạnh.

Diệp Sảng vừa nhìn liền hiểu. Phàm là lỗ hổng do boss xuyên qua, màn nước sẽ không hề tự động lành lại, cứ tùy ý để nước biển phun vào, sớm muộn sẽ lấp đầy bảo điện. Sự lợi hại của map này chính là nó. Nếu anh mặc kệ không ra tay với trận đồ thì sẽ không có chuyện gì. Nhưng chỉ cần anh muốn có bảo rương sẽ gặp rắc rối to. Hơn nữa, làm thế nào để tạo được bảo rương cũng là điều rất thách thức trí tuệ cùng tài năng của game thủ. Map này được thiết kế rất tinh vi, quả thực khiến người ta thán phục. Diệp Sảng thầm nghĩ nếu đồ đệ được ở trong này, cô nàng nhất định sẽ biết biện pháp xử lý.

Diệp Sảng vẫn còn xuất thần, boss lại từ trong biển quay về điện. Màn nước tiếp tục bị đâm một cái lỗ lớn, lưu lượng nước tăng lớn. Rất nhiều người đã nhìn thấu vấn đề. Hiện tại cục diện đã ở thế cục Kính Vạn Hoa không thể khống chế. Đa số nguyên tố sư đều chạy về hướng cửa thông đạo. Hơn bao giờ hết, bọn họ không muốn bị dìm chết ở đây.

Tàu trưởng Tiêu Mã cùng Hồn Đoạn Lam Kiều đã điên cuồng, vung vẩy đao kiếm đánh về hướng Súng Cơ. Súng Cơ cười ha ha, vứt rương cho Hải Dương Cầm Sư. Tốc độ của cô nàng rất nhanh, đi vòng quanh bảo điện. Hai người bọn hắn đừng mơ có thể đuổi kịp.

“Hôm nay ta táng thân ở đây, các ngươi cũng phải đi theo đồng táng!” – Tiêu Mã điên cuồng hét lên.

Kính Vạn Hoa cũng gia nhập cuộc chiến. Nhưng rất đáng tiếc, tốc độ của bọn họ trước mặt Hải Dương Cầm Sư căn bản là không đáng kể. Hơn nữa, những người khác lại đứng bất động, mặc kệ Hải Dương Cầm Sư sống chết ra sao. Diệp Sảng cùng Súng Cơ cư nhiên còn trao đổi hộp quẹt, thuốc lá cho nhau.

Boss bay tới bay lui đã phá vỡ mấy chục cái lỗ trên màn nước. Nước trong đại điện đã dâng ngập mắt cá chân. Hiện tại, trừ mấy lão đại, những người khác đều bỏ chạy về hướng thông đạo. Lúc nước đã dâng đến đầu gối, Diệp Sảng vẫn còn rít điếu lão hồng mai: “Không vội! Bitch, cố lến! Bitch!”

Lòng tự tin của Hồn Đoạn Lam Kiều dao động, kinh hoàng lui về phía sau: “Các ngươi là kẻ điên! Các ngươi thực sự điên rồi! Các ngươi thực sự không sợ chết…”

Hắn vừa nói vừa lui về hướng thông đạo. Nếu bây giờ không chạy thì sẽ không kịp nữa. Mỗi người đều biết sau khi ngâm nước, HP sẽ giảm xuống theo tỉ lệ phần trăm. Mặc kệ anh máu dày thế nào, trong thời gian dài cũng sẽ chết.

Hồn Đoạn Lam Kiều rút lui, nhưng Kính Vạn Hoa cùng tàu trưởng Tiêu Mã không bỏ qua, tiếp tục truy kích Hải Dương Cầm Sư. Lúc này nước lũ đã dâng tới eo. Khi di chuyển trong nước tốc độ của game thủ giảm 70% nhưng hai người bọn hắn mãi cũng không đuổi kịp người ta.

Tốc độ dâng của dòng nước càng lúc càng nhanh. Boss không ngừng phá tường. Nước đã chạm ngực. Bọn ôn thần Diệp Sảng vẫn còn cười nói hút thuốc. Phòng tuyến tâm lý của Kính Vạn Hoa sụp đổ. Hắn không muốn cùng chết với mấy tên ngu ngốc này, bơi đi chạy trốn.

Hiện tại chỉ còn lại tàu trưởng Tiêu Mã. Hải Dương Cầm Sư nói: “Nhìn ngươi liều mạng như vậy, ta sẽ thành toàn cho ngươi!”

Nói xong, cô nhẹ nhàng buông tay. Rương nổi trên mặt nước, trôi về hướng cửa thông đạo.

“Ta vĩnh viễn sẽ không quên ân tình này của cô!” – Tiêu Mã mừng như điên, ôm lấy rương bơi theo thế bơi chó về hướng thông đạo.

“Ngươi vẫn nên quên ta đi thì tốt hơn, khỏi để sau này phải thương tâm!” – Hải Dương Cầm Sư thản nhiên nói.

Nói xong lời này thì nước đã tới cổ mọi người, nói chuyện phải ngửa đầu lên. Tàu trưởng Tiêu Mã mới bơi được mấy nhịp thì phát hiện rương như bị cái gì đó kéo lại liền cúi đầu nhìn xuống. Hóa ra rương bị một sợi xích sắt buộc lại. đầu kia của xích sắt bị đám người Súng Cơ cầm chặt. Hắn mang được rương ra ngoài mới lạ.

“Fxck you!” – Tàu trưởng Tiêu Mã dùng tiếng Anh chửi ầm lên. Bây giờ hắn mới hiểu Súng Cơ cáo già đến cỡ nào.

Lúc này đám Diệp Sảng sáu người một hàng toàn bộ mang kính lặn, vác bình dưỡng khí trên lưng, trong miệng ngậm ống hô hấp. Nước lũ không làm gì được bọn họ. Súng Cơ sớm đã đoán chắc sẽ xảy ra chuyện này. Mục đích của hắn chính là dụ mọi người tới Thiên Long đảo, khiến cho mọi người tụ hết ở đây, cuối cùng để tất cả bị chết đuối, đến lúc đó hắn mới huy động mọi người đi bới thi. Kính Vạn Hoa nói không sai, nơi này chính là hang ổ của Súng Cơ, hang ổ của hải tặc, ai tới liền chết. Đáng tiếc, tàu trưởng Tiêu Mã nhận ra việc quá muộn. Lúc nước lũ đã dâng qua đỉnh đầu, hắn chỉ có thể quẫy đạp trong nước. Nhiều nhất 10 phút nữa, đại điện sẽ hoàn toàn bị nước nuốt hết. Tiêu Mã chỉ có thể buông bỏ rương, liều mạng ngoi lên trên, thông đạo chính là đường sống.

Thực ra hắn không cần liều mạng chiến đấu với nước như vậy. Đám ôn thần Súng Cơ mới thật sự nguy hiểm. Sau khi lũ hoàn toàn bao phủ đại điện, thủy áp ở nơi này sẽ bằng với thủy áp ngoài biển sâu. Nếu game thủ không mang trang bị đặc thù thì sẽ tuyệt đối không thể chịu đựng được. Đáng tiếc là tàu trưởng Tiêu Mã mặc dù có võ công cao nhưng chỉ số IQ lại quá thấp. Nếu hắn cũng có tri thức như Cờ Lê, làm sao lại không hiểu đạo lý này?

Sáu người Diệp Sảng lặng vào trong nước. Súng Cơ làm thủ hiệu, ý là thẳng một đường lột trang bị rồi thoát đi. Quả nhiên, trên đỉnh thông đạo đầy thi thể. Những người đáng thương này đều bị chết vì thiếu dưỡng khí. Thi thể của tàu trưởng Tiêu Mã cũng bị bọn họ tìm được. Tên này không những không gặp may mà ngay cả thuốc cũng chưa kịp cầm trên tay, ngược lại kiếm của hắn còn bị Hải Dương Cầm Sư tịch thu. Thanh kiếm này rất sáng bén, là vũ khí cấp thần thánh. Tên này thực xui xẻo, trộm gà không được còn mất cả mười nắm gạo.

Trong sáu người, ba chiến sĩ bọn Súng Cơ có phụ trọng cao nhất, túi Càn Khôn bị nhét đồ đến phình lên. Diệp Sảng cười thầm. Súng Cơ cũng là chém gió đại vương, lối đi này làm gì có con quái nào, hoàn toàn là do hắn bịa ra, trình độ làm người ta tin sái cổ cũng ở một đẳng cấp cao.

Sau khi chạy ra khỏi thần miếu Phượng Hoàng, rốt cục mọi người cũng được nhìn thế giới tràn ngập ánh mặt trời bên ngoài. Súng Cơ, Giáo Chủ, Hải Dương Cầm Sư, Cầm Nữ Vương toàn thân mang theo trang bị, phụ trọng quá lớn, tốc độ di chuyển rất chậm, nhiệm vụ yểm hộ tất nhiên sẽ rơi xuống vai Diệp Sảng cùng Tinh Tinh. Mặc dù đã an toàn trở ra, nhưng đa số đã mất đi ý chí chiến đấu, thi nhau chạy xuống chân núi.

“Đã xảy ra chuyện gì?” – Diệp Sảng kinh ngạc. Dọc đường xuống toàn là thi thể nằm rải rác ven đường.

Tứ phía nổi lên những tiếng kêu nhỏ, nhưng chút âm thanh này cũng sắp biến mất. Một hàng sáu người nhanh chóng đuổi theo. Tinh Tinh cực kỳ kinh ngạc. Rose cư nhiên vẫn chưa chết. Không ngờ người này có thể sống đến tận bây giờ. Hồn Đoạn Lam Kiều cả người bị thương, dồn dập thở hổn hền, chống mũi kiếm xuống đất, quỳ một gối xuống đất bảo hộ bên người cô ta. Hiện tại Rose đã hoàn toàn mất đi khí chất quý tộc, chỉ còn lại hoảng sợ cùng run rẩy.

Tinh Tinh vui vẻ: “Ha, con bé này hẳn không nghĩ tới mình sẽ có kết cục như vậy!”

Nói xong cô giương Giáng Lôi Cung lên. Súng Cơ nghiêm nghị nói: “Chậm đã!”

“Sao thế?” – Tinh Tinh khó hiểu.

Súng Cơ nói: “Xem kìa!”

Chỉ thấy ở sâu trong rừng cây, trên mặt cỏ ngổn ngang một đống lớn thi thể. Một đôi giày da màu đồng giẫm lên đống thi thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện