Vô Địch Hắc Thương
Chương 292: Cực hạn thiên phú
Hai bên đã tới gần nhau hơn, đang âm thầm đấu trí. Trong phòng điều khiển Vincent, bàn tay Little Danny chỉ vào bản đồ, nói: “Mau nhìn kìa, bọn chúng đã tiến vào khúc cua. Kích thước tàu chúng ta quá lớn, nhất định phải giảm tốc độ nếu không sẽ đâm phải đá ngầm, chết bất đắc kỳ tử!”
Lần đầu tiên Danny tham gia đánh trận, không chỉ khẩn trương mà còn hưng phấn, nói lắp bắp: “Trái, đà quẹo 16 độ, tốc độ giảm 10 hải lý, phương bắc ghé tây 31 độ. Họng pháo bẻ trái 90 độ, chuẩn bị bắn hông tàu bọn chúng!”
Cờ Lê nói: “Tốt nhất là khiến tốc độ bọn chúng trở nên càng chậm càng tốt, nếu không cứ đánh tiếp thì chúng ta sẽ không kiếm được gì!”
Trước boong tàu Vincent, loa phát thanh mở hết công suất phát ra tiếng nói mạnh mẽ: “Đây là tàu hải quân Vincent công hội Bright MoonStar tổng khu Mỹ. Tàu phía trước mau chóng dừng lại để kiểm tra. Bỏ hết vũ khí xuống! Tàu Vincent cam đoan sẽ đảm bảo an toàn cho trang bị cùng level cho các người…”
Đám Diệp Sảng nghe xong nghẹn cười đến cứng cả mặt. Chắc chắn tiểu tử này đã xem quá nhiều phim Hollywood. Cái gì mà dừng tàu để kiểm tra, buông bỏ vũ khí linh tinh chứ? Thực sự coi mình là cảnh sát biển thật rồi à?
Rất rõ ràng là Kính Vạn Hoa làm sao có thể ngu đến mức nghe theo lời xàm xí này. Reclaim vô cùng linh hoạt đi vào khúc cua. Bãi đá ngầm giống như hàm răng của quái thú lập tức trở nên dữ tợn.
Khoảng cách đang nhanh chóng được rút ngắn lại. 700 mét… 600 mét… 500… 400… 300…
“Ba ba ba ba ba!”
Tiếng súng như rang của MG42 chớp mắt vang lên. Chỉ cần Reclaim lọt vào tầm bắn, người Đức cứ chịu khó mà chịu đựng. Nghĩ lại lúc trên đường tới Thiên Long, bọn họ cũng bị súng máy hạng nặng truy kích, bây giờ trên đường trở về lại tới phiên Diệp Sảng hãnh diện, khiến cho bọn Đức nếm thử cảm giác bị súng máy đuổi sau mông.
Hai cỗ súng máy điên cuồng khạc thương hỏa. Lớp kính chắn ở đuôi tàu Reclaim bị đạn binh binh bang bang phá vỡ hoàn toàn, không có bất cứ người nào dám hó hé đứng lên coi.
Thực ra cục diện lúc này rất bất minh. Kính Vạn Hoa căn bản là không có tâm tham chiến. Từ lúc hắn nhìn thấy Vincent đã không có ý muốn ngăn chặn trong đầu. Vincent này, chỉ hình dạng bên ngoài thôi đã đủ chấn nhiếp người đối diện. Trên thực tế, Vincent lại tuyệt đối không dám dấn lên sát đuôi Reclaim. Nguyên nhân rất đơn giản. Nhìn chế phục của thủ lĩnh đại minh Deadstomach có thể khiến tinh thần chấn hưng, nhưng trang bị của đại đa số đoàn quân lại chênh lệch không ăn khớp, thêm nữa gần như toàn là thương thủ. Nếu lấy đội quân hai bên đặt lên bàn cân, Vincent tuyệt đối không phải là đối thủ của Đức. Sau khi hai bên áp sát nhau, ưu thế viễn trình của Vincent sẽ không còn đất dụng võ.
Kế hoạch của Dead cùng Súng Cơ lại dụng tất bất đồng. Dead hy vọng có thể thông qua hạm pháo cùng súng máy hạng nặng để đánh nát Reclaim. Kế hoạch này đương nhiên khá được. Kế hoạch của Súng Cơ là lấy hỏa lực áp chế, thừa dịp hỗn loạn mà lên tàu đối phương, dựa vào mấy chiến sĩ bọn họ cố gắng cướp rương về. Nhưng thường thì bất kể là kế hoạch phức tạp, tinh vi thế nào cũng có những phát sinh ngoài ý muốn.
“Phanh~”
Tiếng súng kinh thiên động địa vang lên làm xáo trộn tinh thần của mọi người. Tay thương thủ đứng súng máy của Vincent bị một thương bắn bay, miểu sát. Mọi người sửng sốt, không kịp phục hồi tinh thần. Những thương thủ Mỹ này ngay cả súng ngắm còn không có chứ nói chi tới thấy qua khẩu súng ngon như ngôi sao Phần Lan này.
“Phanh~”
Lại một thương bắn tới.
Hồng thương trị số: “-1189”.
Tên quản lý đạn nghiêng người một cái. Chết!
Tròng mắt bích lam của Demon lóe lên tia sáng băng lãnh dị thường. Vị trí hắn ẩn nấp cũng vô cùng hiểm – sau cửa sổ kính một căn phòng thuyền viên. Hắn cũng dùng lon coca làm một ống hãm thanh đơn giản. Bọn Súng Cơ có nghe được tiếng súng cũng không biết vị trí cụ thể của ám thương ở đâu.
“Fire!” – Dead nổi giận, ra lệnh một tiếng. Hạm pháo bắn một viên vào eo Reclaim. Phát pháo này uy mãnh có thừa. Thân tàu rung lắc kịch liệt. Demon bị chấn lực mạnh mẽ trùng kích liên tục.
Súng Cơ âm thầm lo lắng. Bây giờ lại tiếp tục cách người ta quá xa. Dù sao Vincent cũng không thể chạy quá nhanh trong bãi đá ngầm này. Nếu để Reclaim thoát ra tới được vùng biển quốc tế thì phe mình sẽ vô lực xoay chuyển trời đất.
Súng Cơ không nhịn được nói: “Các người có thép tấm không?”
Alice ngạc nhiên hỏi: “Thép tấm?”
Súng Cơ: “Càng lớn càng tốt!”
Alice chần chừ nói: “Có thì có, nhưng anh cần nó làm gì?”
Súng Cơ: “OK! Giáo Chủ, vào phòng điều khiển tìm hoa tiêu, lấy người mình thay vào. Tiểu Hà đâu?”
Diệp Sảng lướt tới: “Đây!”
Ta Là Tiểu Tam đưa cho hắn một túi gì đó: “Người anh em, cẩn thật đấy! Mấy trăm cái mạng chúng ta đặt hết vào tay cậu!
Diệp Sảng gật đầu: “Tôi sẽ cố hết sức!”
5 phút sau, pháo chiến dồn dập vẫn còn tiếp tục. Reclaim đã bị đại pháo của Mỹ bắn cho tổn hại 40%. Kính Vạn Hoa khẩn trương nói: “Đứng vững! Cố chịu đi! Một chút nữa thôi chúng ta sẽ an toàn. Chỉ cần chúng ta nhanh chóng ra khỏi bãi đá ngầm là thoát nạn!”
Trong phòng điều khiển, đầu người nào cũng ướt rượt mồ hôi. Lúc này Demon đang tránh ở cửa thoát hiểm trong khoang đáy, suy tư đối sách. Tiếng pháo ầm ầm ở bên ngoài không ngừng vang lên. Chiến thuyền lắc lư liên tục. Demon thầm cảm thấy may mà đại bác của Mỹ không quá lợi hại. Nếu đổi lại là hai họng pháo đường kính 200mm thì mười chiếc Reclaim cũng không đủ để xả bớt đạn thừa.
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên. Tiếng quạt gió ù ù hỗn loạn trộn với tiếng pháo. Demon tỉ mỉ lắng nghe, càng nghe càng thấy vô lý. Lúc này một viên gì đó đen sì bỗng lăn vào từ lối thoát hiểm. Demon phản ứng rất nhanh, vừa thấy liền ngăn cản một tên lâu la định đi qua: “Dừng lại!”
Tên chiến sĩ đó hiển nhiên là chưa từng thấy thứ này, chân nhanh hơn não giẫm lên trên.
“Ầm ầm!”
Tiếng nổ thật lớn vang lên. Quỷ lôi nổ tung, khác hẳn đạn pháo. Tiếng mìn vang lên, chiến sĩ kia bỏ mình. Đèn điện trong hành lang tắt phụt. Vô số mảnh kim loại vụn bay loạn. Demon cũng dính lấy một ít, mất liền 300HP.
“Đây là..” – Demon giật mình, mang súng xông lên.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên. Quả nhiên, trên trời có một vật thể to lớn màu đen chao qua chao lại. Dưới CH54 treo một tấm thép bay vòng vòng. Người ném mìn ở ngay trên tấm thép. Demon chắc chắn người đó chính là Diệp Sảng. Chỉ có Diệp Sảng mới có thể nghĩ ra ý tưởng điên rồ như vậy. Cũng chỉ có Diệp Sảng mới có gan lớn hơn trời như thế.
Lúc này, đúng là Diệp Sảng đang đứng trên tấm thép, từ lực trảo tung ra 4 phía, cố định hắn ở giữa phạm vi bảo vệ của tấm thép. Diệp Sảng không ngừng ném mìn xuống dưới, có gì ném đó.
Lần này Súng Cơ hạ bài lớn. CH54 do Cờ Lê tự mình điều khiển, lượn lách giữa mưa pháo bão đạn như con chuồn chuồn.
Một lúc sau CH54 lại vây trước lối đi của Reclaim. Ai cũng không hiểu bọn họ đang làm cái gì.
Đám Súng Cơ ở phía sau khẩn trương quan sát. Thành bại chỉ được quyết định ở một khắc này.
CH54 bay ra ngoài rất xa, sau đó bay thẳng lên trên, rồi lại đột nhiên lao thẳng xuống Reclaim như mất lái. Kính Vạn Hoa hoảng sợ: “Hắn muốn làm gì? Chỉ một cái trực thăng cũng dám đâm vào chiến tàu?”
Trên thực tế đây chính là một nguyên lý cơ học vi diệu. Trực thăng phi với tốc độ nhanh, tấm thép treo ở bên dưới phi ngược gió. Trực thăng hơi chúc xuống, tấm thép lập tức hướng xuống 45 độ.
Lần này đa số tàu viên đều thấy rõ trên tấm thép có một người đang nằm bò. Trên tay người nọ có một khẩu súng ngắm đen nhánh, hướng thẳng vào phòng điều khiển.
“Lái tàu nằm xuống!” – Demon hét lớn một tiếng.
Viên lái tàu rất nhạy bén, nghe thấy là tiếng của Demon liền không hề nghĩ ngợi gì nằm thụp xuống.
CH54 trên không tựa như gáo trúc múc nước. Tấm thép tà tà lao xuống lại nhẹ nhàng lượn lên. Ngay trong khoảnh khắc đó, SVD của Diệp Sảng bùm bùm bùm liên tục bắn ra ba viên đạn. Tấm kính chắn phòng điều khiến bị bắn đến tứ phân ngũ liệt. Kính Vạn Hoa, tài công, hoa tiêu đều đổ mồ hôi lạnh. Nếu chậm một giây thôi chắc chắn đã bị sniper thiên ngoại ám thương Hà Kim Ngân miểu sát rồi.
Tài công thoát chết, nhanh chóng chạy về vị trí lần nữa. Reclaim lại tiếp tục phi nhanh trong thủy lộ như không có việc gì. Chỉ là rất nhiều thiết bị trên tàu đã bị cháy.
“Gay rồi! Tiểu Hà không đắc thủ!” – Hải Dương Cầm Sư lo lắng nói. Trên mặt cô nổi gân xanh. Reclaim đã sắp đào tẩu thành công.
Súng Cơ lạnh lùng nói: “Không trách cậu ta được! Trong tình huống này mà có thể bắn nát được kính chắn đã rất tuyệt với rồi.”
Trên thực tế thì Demon lại không nghĩ như vậy. Thương pháp của Diệp Sảng đã tiến bộ nhanh đến hiếm thấy. Lần trước ở trong Đệ Nhị Chiến Khu, cái thứ “thương pháp” của Diệp Sảng nói ra còn sỉ nhục hai chữ “thương pháp”. Nhưng mới hơn một tháng, Diệp Sảng đã có thể trong tình huống đứng trên tấm thép treo dưới máy bay phi thẳng xuống với tốc độ nhanh, bắn mấy liền 3 phát trúng cả 3. Demon bỗng bình tĩnh lại. Hiện tại hắn đã hiểu rõ một chuyện. Thương pháp trụ cột của hắn quả thực là tốt hơn Diệp Sảng rất nhiều bởi hắn từng được luyện tập rất nhiều so với Diệp Sảng. Nhưng đối với loại kỹ năng mang độ khó cao cực hạn như này hắn lại không mạnh bằng Diệp Sảng. Điều này không hề liên quan gì tới việc luyện tập hay không luyện tập bởi đây là thiên phú, là một loại thiên phú bẩm sinh. Mà, thiên phú này lại được Diệp Sảng vận dụng tới cực hạn.
CH54 lại bay một vòng dẫn đầu phía trước Reclaim. Một luồng khí kích động bùng nổ, Demon gầm lên: “Điều động Bumble Bee! Ta tự mình lên đó tóm hắn!”
Kính Vạn Hoa nghi thị nhìn hắn: “Ngươi nắm chắc bao nhiêu phần thắng với người trên trực thăng?”
Demon hận không thể một thương bắn chết tên đần này. Người ta đã đẩy ngươi vào tuyệt lộ, ngươi còn ở đây nghi ngờ người mình: “Nếu để hắn bắn thêm hai đợt, ngươi đừng mơ có thể tiếp tục giữ rương!”
“Truyền lệnh của ta, khởi động thang máy, chuyên chở thép tấm cho Demon lên!” – Kính Vạn Hoa nói.
Trong mưa đêm mênh mang, thang máy sau boong tàu Reclaim khởi động. Bumble Bee cuốn theo mưa bụi bay thẳng lên.
Súng Cơ nóng nảy: “Cờ Lê, tiểu Hà, đình chỉ công kích phòng điều khiển. Bumble Bee đã lên, bay về phía các cậu!”
Diệp Sảng nhìn lại. Bumble Bee tựa như một con châu chấu nhảy lên không trung, hùng hùng hổ hổ lao về phía mình. Phía dưới thân nó cũng treo một tấm thép rộng 100 mét vuông. Người trên đó chính là Demon.
Dưới tình huống lắc lư cực độ giữa không trung này, muốn dùng súng ngắm giết người rõ ràng là bất khả thi. Hai cao thủ gần như không hẹn mà cùng lôi súng trường chủ chiến của mình ra.
M4A1 vs G11!
Trận PK sắp diễn ra rõ ràng đã hoàn toàn hấp dẫn ánh mắt của đa số gamer ở đây. Trực thăng trên bầu trời giống như một con châu chấu cùng một con chuồn chuồn quyết đấu. Hai tấm thép cũng tựa như hai lôi đài di động.
Lúc này, trên lôi đài giữa không trung, hai thương thủ cao cấp nhất thế giới đang thực hiện “nghi thức” đánh giá đối phương. Trận chiến này chẳng những sẽ được ghi vào sử sách Đệ Nhị Thế Giới mà còn chắc chắn sẽ lưu truyền mãi mãi về sau.
“Ngân ca!” – Cho dù Cờ Lê đã gặp qua không ít sóng to gió lớn, lúc này cũng không biết nên làm gì cho phải. Không thể nào lái máy bay đâm thẳng vào người ta được, phải không?
Nhưng lúc đó, trong bộ đàm lại cố tình truyền đến tiếng gầm gừ của Diệp Sảng: “Cờ Lê, bay qua đâm chết bọn họ!”
Cờ Lê muốn ngất: “Tiểu ca của tôi ơi, điên rồi à?”
Lần đầu tiên Danny tham gia đánh trận, không chỉ khẩn trương mà còn hưng phấn, nói lắp bắp: “Trái, đà quẹo 16 độ, tốc độ giảm 10 hải lý, phương bắc ghé tây 31 độ. Họng pháo bẻ trái 90 độ, chuẩn bị bắn hông tàu bọn chúng!”
Cờ Lê nói: “Tốt nhất là khiến tốc độ bọn chúng trở nên càng chậm càng tốt, nếu không cứ đánh tiếp thì chúng ta sẽ không kiếm được gì!”
Trước boong tàu Vincent, loa phát thanh mở hết công suất phát ra tiếng nói mạnh mẽ: “Đây là tàu hải quân Vincent công hội Bright MoonStar tổng khu Mỹ. Tàu phía trước mau chóng dừng lại để kiểm tra. Bỏ hết vũ khí xuống! Tàu Vincent cam đoan sẽ đảm bảo an toàn cho trang bị cùng level cho các người…”
Đám Diệp Sảng nghe xong nghẹn cười đến cứng cả mặt. Chắc chắn tiểu tử này đã xem quá nhiều phim Hollywood. Cái gì mà dừng tàu để kiểm tra, buông bỏ vũ khí linh tinh chứ? Thực sự coi mình là cảnh sát biển thật rồi à?
Rất rõ ràng là Kính Vạn Hoa làm sao có thể ngu đến mức nghe theo lời xàm xí này. Reclaim vô cùng linh hoạt đi vào khúc cua. Bãi đá ngầm giống như hàm răng của quái thú lập tức trở nên dữ tợn.
Khoảng cách đang nhanh chóng được rút ngắn lại. 700 mét… 600 mét… 500… 400… 300…
“Ba ba ba ba ba!”
Tiếng súng như rang của MG42 chớp mắt vang lên. Chỉ cần Reclaim lọt vào tầm bắn, người Đức cứ chịu khó mà chịu đựng. Nghĩ lại lúc trên đường tới Thiên Long, bọn họ cũng bị súng máy hạng nặng truy kích, bây giờ trên đường trở về lại tới phiên Diệp Sảng hãnh diện, khiến cho bọn Đức nếm thử cảm giác bị súng máy đuổi sau mông.
Hai cỗ súng máy điên cuồng khạc thương hỏa. Lớp kính chắn ở đuôi tàu Reclaim bị đạn binh binh bang bang phá vỡ hoàn toàn, không có bất cứ người nào dám hó hé đứng lên coi.
Thực ra cục diện lúc này rất bất minh. Kính Vạn Hoa căn bản là không có tâm tham chiến. Từ lúc hắn nhìn thấy Vincent đã không có ý muốn ngăn chặn trong đầu. Vincent này, chỉ hình dạng bên ngoài thôi đã đủ chấn nhiếp người đối diện. Trên thực tế, Vincent lại tuyệt đối không dám dấn lên sát đuôi Reclaim. Nguyên nhân rất đơn giản. Nhìn chế phục của thủ lĩnh đại minh Deadstomach có thể khiến tinh thần chấn hưng, nhưng trang bị của đại đa số đoàn quân lại chênh lệch không ăn khớp, thêm nữa gần như toàn là thương thủ. Nếu lấy đội quân hai bên đặt lên bàn cân, Vincent tuyệt đối không phải là đối thủ của Đức. Sau khi hai bên áp sát nhau, ưu thế viễn trình của Vincent sẽ không còn đất dụng võ.
Kế hoạch của Dead cùng Súng Cơ lại dụng tất bất đồng. Dead hy vọng có thể thông qua hạm pháo cùng súng máy hạng nặng để đánh nát Reclaim. Kế hoạch này đương nhiên khá được. Kế hoạch của Súng Cơ là lấy hỏa lực áp chế, thừa dịp hỗn loạn mà lên tàu đối phương, dựa vào mấy chiến sĩ bọn họ cố gắng cướp rương về. Nhưng thường thì bất kể là kế hoạch phức tạp, tinh vi thế nào cũng có những phát sinh ngoài ý muốn.
“Phanh~”
Tiếng súng kinh thiên động địa vang lên làm xáo trộn tinh thần của mọi người. Tay thương thủ đứng súng máy của Vincent bị một thương bắn bay, miểu sát. Mọi người sửng sốt, không kịp phục hồi tinh thần. Những thương thủ Mỹ này ngay cả súng ngắm còn không có chứ nói chi tới thấy qua khẩu súng ngon như ngôi sao Phần Lan này.
“Phanh~”
Lại một thương bắn tới.
Hồng thương trị số: “-1189”.
Tên quản lý đạn nghiêng người một cái. Chết!
Tròng mắt bích lam của Demon lóe lên tia sáng băng lãnh dị thường. Vị trí hắn ẩn nấp cũng vô cùng hiểm – sau cửa sổ kính một căn phòng thuyền viên. Hắn cũng dùng lon coca làm một ống hãm thanh đơn giản. Bọn Súng Cơ có nghe được tiếng súng cũng không biết vị trí cụ thể của ám thương ở đâu.
“Fire!” – Dead nổi giận, ra lệnh một tiếng. Hạm pháo bắn một viên vào eo Reclaim. Phát pháo này uy mãnh có thừa. Thân tàu rung lắc kịch liệt. Demon bị chấn lực mạnh mẽ trùng kích liên tục.
Súng Cơ âm thầm lo lắng. Bây giờ lại tiếp tục cách người ta quá xa. Dù sao Vincent cũng không thể chạy quá nhanh trong bãi đá ngầm này. Nếu để Reclaim thoát ra tới được vùng biển quốc tế thì phe mình sẽ vô lực xoay chuyển trời đất.
Súng Cơ không nhịn được nói: “Các người có thép tấm không?”
Alice ngạc nhiên hỏi: “Thép tấm?”
Súng Cơ: “Càng lớn càng tốt!”
Alice chần chừ nói: “Có thì có, nhưng anh cần nó làm gì?”
Súng Cơ: “OK! Giáo Chủ, vào phòng điều khiển tìm hoa tiêu, lấy người mình thay vào. Tiểu Hà đâu?”
Diệp Sảng lướt tới: “Đây!”
Ta Là Tiểu Tam đưa cho hắn một túi gì đó: “Người anh em, cẩn thật đấy! Mấy trăm cái mạng chúng ta đặt hết vào tay cậu!
Diệp Sảng gật đầu: “Tôi sẽ cố hết sức!”
5 phút sau, pháo chiến dồn dập vẫn còn tiếp tục. Reclaim đã bị đại pháo của Mỹ bắn cho tổn hại 40%. Kính Vạn Hoa khẩn trương nói: “Đứng vững! Cố chịu đi! Một chút nữa thôi chúng ta sẽ an toàn. Chỉ cần chúng ta nhanh chóng ra khỏi bãi đá ngầm là thoát nạn!”
Trong phòng điều khiển, đầu người nào cũng ướt rượt mồ hôi. Lúc này Demon đang tránh ở cửa thoát hiểm trong khoang đáy, suy tư đối sách. Tiếng pháo ầm ầm ở bên ngoài không ngừng vang lên. Chiến thuyền lắc lư liên tục. Demon thầm cảm thấy may mà đại bác của Mỹ không quá lợi hại. Nếu đổi lại là hai họng pháo đường kính 200mm thì mười chiếc Reclaim cũng không đủ để xả bớt đạn thừa.
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên. Tiếng quạt gió ù ù hỗn loạn trộn với tiếng pháo. Demon tỉ mỉ lắng nghe, càng nghe càng thấy vô lý. Lúc này một viên gì đó đen sì bỗng lăn vào từ lối thoát hiểm. Demon phản ứng rất nhanh, vừa thấy liền ngăn cản một tên lâu la định đi qua: “Dừng lại!”
Tên chiến sĩ đó hiển nhiên là chưa từng thấy thứ này, chân nhanh hơn não giẫm lên trên.
“Ầm ầm!”
Tiếng nổ thật lớn vang lên. Quỷ lôi nổ tung, khác hẳn đạn pháo. Tiếng mìn vang lên, chiến sĩ kia bỏ mình. Đèn điện trong hành lang tắt phụt. Vô số mảnh kim loại vụn bay loạn. Demon cũng dính lấy một ít, mất liền 300HP.
“Đây là..” – Demon giật mình, mang súng xông lên.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên. Quả nhiên, trên trời có một vật thể to lớn màu đen chao qua chao lại. Dưới CH54 treo một tấm thép bay vòng vòng. Người ném mìn ở ngay trên tấm thép. Demon chắc chắn người đó chính là Diệp Sảng. Chỉ có Diệp Sảng mới có thể nghĩ ra ý tưởng điên rồ như vậy. Cũng chỉ có Diệp Sảng mới có gan lớn hơn trời như thế.
Lúc này, đúng là Diệp Sảng đang đứng trên tấm thép, từ lực trảo tung ra 4 phía, cố định hắn ở giữa phạm vi bảo vệ của tấm thép. Diệp Sảng không ngừng ném mìn xuống dưới, có gì ném đó.
Lần này Súng Cơ hạ bài lớn. CH54 do Cờ Lê tự mình điều khiển, lượn lách giữa mưa pháo bão đạn như con chuồn chuồn.
Một lúc sau CH54 lại vây trước lối đi của Reclaim. Ai cũng không hiểu bọn họ đang làm cái gì.
Đám Súng Cơ ở phía sau khẩn trương quan sát. Thành bại chỉ được quyết định ở một khắc này.
CH54 bay ra ngoài rất xa, sau đó bay thẳng lên trên, rồi lại đột nhiên lao thẳng xuống Reclaim như mất lái. Kính Vạn Hoa hoảng sợ: “Hắn muốn làm gì? Chỉ một cái trực thăng cũng dám đâm vào chiến tàu?”
Trên thực tế đây chính là một nguyên lý cơ học vi diệu. Trực thăng phi với tốc độ nhanh, tấm thép treo ở bên dưới phi ngược gió. Trực thăng hơi chúc xuống, tấm thép lập tức hướng xuống 45 độ.
Lần này đa số tàu viên đều thấy rõ trên tấm thép có một người đang nằm bò. Trên tay người nọ có một khẩu súng ngắm đen nhánh, hướng thẳng vào phòng điều khiển.
“Lái tàu nằm xuống!” – Demon hét lớn một tiếng.
Viên lái tàu rất nhạy bén, nghe thấy là tiếng của Demon liền không hề nghĩ ngợi gì nằm thụp xuống.
CH54 trên không tựa như gáo trúc múc nước. Tấm thép tà tà lao xuống lại nhẹ nhàng lượn lên. Ngay trong khoảnh khắc đó, SVD của Diệp Sảng bùm bùm bùm liên tục bắn ra ba viên đạn. Tấm kính chắn phòng điều khiến bị bắn đến tứ phân ngũ liệt. Kính Vạn Hoa, tài công, hoa tiêu đều đổ mồ hôi lạnh. Nếu chậm một giây thôi chắc chắn đã bị sniper thiên ngoại ám thương Hà Kim Ngân miểu sát rồi.
Tài công thoát chết, nhanh chóng chạy về vị trí lần nữa. Reclaim lại tiếp tục phi nhanh trong thủy lộ như không có việc gì. Chỉ là rất nhiều thiết bị trên tàu đã bị cháy.
“Gay rồi! Tiểu Hà không đắc thủ!” – Hải Dương Cầm Sư lo lắng nói. Trên mặt cô nổi gân xanh. Reclaim đã sắp đào tẩu thành công.
Súng Cơ lạnh lùng nói: “Không trách cậu ta được! Trong tình huống này mà có thể bắn nát được kính chắn đã rất tuyệt với rồi.”
Trên thực tế thì Demon lại không nghĩ như vậy. Thương pháp của Diệp Sảng đã tiến bộ nhanh đến hiếm thấy. Lần trước ở trong Đệ Nhị Chiến Khu, cái thứ “thương pháp” của Diệp Sảng nói ra còn sỉ nhục hai chữ “thương pháp”. Nhưng mới hơn một tháng, Diệp Sảng đã có thể trong tình huống đứng trên tấm thép treo dưới máy bay phi thẳng xuống với tốc độ nhanh, bắn mấy liền 3 phát trúng cả 3. Demon bỗng bình tĩnh lại. Hiện tại hắn đã hiểu rõ một chuyện. Thương pháp trụ cột của hắn quả thực là tốt hơn Diệp Sảng rất nhiều bởi hắn từng được luyện tập rất nhiều so với Diệp Sảng. Nhưng đối với loại kỹ năng mang độ khó cao cực hạn như này hắn lại không mạnh bằng Diệp Sảng. Điều này không hề liên quan gì tới việc luyện tập hay không luyện tập bởi đây là thiên phú, là một loại thiên phú bẩm sinh. Mà, thiên phú này lại được Diệp Sảng vận dụng tới cực hạn.
CH54 lại bay một vòng dẫn đầu phía trước Reclaim. Một luồng khí kích động bùng nổ, Demon gầm lên: “Điều động Bumble Bee! Ta tự mình lên đó tóm hắn!”
Kính Vạn Hoa nghi thị nhìn hắn: “Ngươi nắm chắc bao nhiêu phần thắng với người trên trực thăng?”
Demon hận không thể một thương bắn chết tên đần này. Người ta đã đẩy ngươi vào tuyệt lộ, ngươi còn ở đây nghi ngờ người mình: “Nếu để hắn bắn thêm hai đợt, ngươi đừng mơ có thể tiếp tục giữ rương!”
“Truyền lệnh của ta, khởi động thang máy, chuyên chở thép tấm cho Demon lên!” – Kính Vạn Hoa nói.
Trong mưa đêm mênh mang, thang máy sau boong tàu Reclaim khởi động. Bumble Bee cuốn theo mưa bụi bay thẳng lên.
Súng Cơ nóng nảy: “Cờ Lê, tiểu Hà, đình chỉ công kích phòng điều khiển. Bumble Bee đã lên, bay về phía các cậu!”
Diệp Sảng nhìn lại. Bumble Bee tựa như một con châu chấu nhảy lên không trung, hùng hùng hổ hổ lao về phía mình. Phía dưới thân nó cũng treo một tấm thép rộng 100 mét vuông. Người trên đó chính là Demon.
Dưới tình huống lắc lư cực độ giữa không trung này, muốn dùng súng ngắm giết người rõ ràng là bất khả thi. Hai cao thủ gần như không hẹn mà cùng lôi súng trường chủ chiến của mình ra.
M4A1 vs G11!
Trận PK sắp diễn ra rõ ràng đã hoàn toàn hấp dẫn ánh mắt của đa số gamer ở đây. Trực thăng trên bầu trời giống như một con châu chấu cùng một con chuồn chuồn quyết đấu. Hai tấm thép cũng tựa như hai lôi đài di động.
Lúc này, trên lôi đài giữa không trung, hai thương thủ cao cấp nhất thế giới đang thực hiện “nghi thức” đánh giá đối phương. Trận chiến này chẳng những sẽ được ghi vào sử sách Đệ Nhị Thế Giới mà còn chắc chắn sẽ lưu truyền mãi mãi về sau.
“Ngân ca!” – Cho dù Cờ Lê đã gặp qua không ít sóng to gió lớn, lúc này cũng không biết nên làm gì cho phải. Không thể nào lái máy bay đâm thẳng vào người ta được, phải không?
Nhưng lúc đó, trong bộ đàm lại cố tình truyền đến tiếng gầm gừ của Diệp Sảng: “Cờ Lê, bay qua đâm chết bọn họ!”
Cờ Lê muốn ngất: “Tiểu ca của tôi ơi, điên rồi à?”
Bình luận truyện