Vô Địch Hắc Thương

Chương 316: Tìm kiếm bảo quật



Đừng thấy hiện tại Diệp Sảng cùng Lôi Lôi có nói có cười mà cho rằng hai người bình thản. Trên thực tế trong nội tâm Diệp Sảng vẫn rất khẩn trương. Tiếu Tam Thiếu và Dữ Dội Tướng Quân cùng xuất hiện ở đây chứng tỏ đám ngưu quỷ xà thần Phương Nhã Văn khẳng định đang ở ngay vùng phụ cận.

Vừa rồi dùng Thunder chiến đấu với Dữ Dội Tướng Quân, tiếng súng lớn rất nhanh sẽ hấp dẫn những người khác tập trung đến đây. Thời gian cấp bách, Diệp Sảng quyết định thay đổi phương hướng, không chạy theo hướng tới khu Đan Phượng mà đổi thành đi tới khu Phi Hổ. Đây chính là con đường khó nhất đồng thời cũng nguy hiểm nhất. Trên con đường này toàn là quái thạch yêu cầu người chơi phải không ngừng ngược xuôi. Đối với tay súng cùng kiếm khách mà nói thì đây thật sự không phải là địa hình có lợi. Diệp Sảng chọn loại địa hình bất lợi với mình tuyệt đối không phải vì não hắn nhẵn mà vì ngay cả hắn cũng thấy khó đi thì những người khác lại càng vất vả hơn, trừ phi Ta Vốn Ngạo Mạn phái người biết bay tới truy kích nếu không ai tới cái khu quái thạch này đều sẽ giảm thực lực.

“Sư phụ nói xem bọn họ có khi nào đều đuổi tới đây không?” – Lôi Lôi có chút lo lắng.

Diệp Sảng rũ mí mắt: “Đến thì tốt quá, giải quyết một lượn luôn!”

Lần này Lôi Lôi không tin Diệp Sảng. Người khác không nói chứ Thần Kiếm Vương Tử khẳng định không phải là đối thủ mà chỉ hai người họ có thể dễ dàng ứng phó.

Về tin tức vụ tập đoàn Thần Kiếm, trên giang hồ đồn đại rất nhiều. Tập đoàn xưng hùng ở kinh đô tuyệt không phải là hư danh. Tập đoàn Thần Kiếm là do ba người Thần Kiếm Thượng Phi, Thần Kiếm Thanh Nhi và Thần Kiếm Vương Tử đồng sáng lập, ở kinh đô có thể tính là một trong những công hội có thế lực lớn nhất, dưới trướng có vô số cao thủ. Đương nhiên, dám xưng cao thủ trước mặt người khác mà đặt dưới chân Diệp Sảng cũng chỉ là tôm tép, đến bao nhiêu chết bấy nhiêu.

Nhưng ba vị lão đại dù yếu thế nào cũng không thể để Diệp Sảng hai ba viên đạn liền giết chết. Thần Kiếm Thượng Phi cùng Thần Kiếm Thanh Nhi vẫn không hề hiển sơn lộ thủy nhưng Thần Kiếm Vương Tử đã đẩy náo động lên cấp cao nhất. Rốt cuộc thì có bao nhiêu truy binh tới hạp cốc này Diệp Sảng không thể biết hết nhưng chiếu theo Tiếu Tam Thiếu cùng Dữ Dội Tướng Quân thì phỏng chừng nhóm này tất cả đều là quái tinh anh của nhiệm vụ.

“Dẫu sao cũng đã đến nước này rồi, còn sợ giết nhiều thêm mấy người ư?” – Bạn Sảng Sảng nổi khùng. Đã đỏ thì đỏ đến mức hệ thống cũng chào thua mới thôi. Mấy ngày nay hắn đã giết tổng cộng hơn 400 người, nếu ngồi chồm hỗm trong đại lao thì chưa đến hai tháng thì chưa thể rửa sạch hồng danh.

Chạy theo hướng ngược lại, khu rừng rậm dần xuất hiện. Hoa hoa cỏ cỏ hỗn độn cũng càng nhiều hơn. Trên màn hình máy cảm biến nhịp tim lại xuất hiện thêm điểm đỏ, tần suất nhấp nháy sáng khá cao. Diệp Sảng cùng Lôi Lôi lập tức biến thành khỉ leo cây, ngồi chồm hỗm trên tàng cây. Ba điểm đỏ chậm rãi hướng về vị trí của hai người.

Hai người vốn có chút khẩn trương nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại bởi thanh âm phát ra từ mấy cái điểm đỏ đó Diệp Sảng thật sự là quá quen.

Nữ: “Đại ca, chúng ta đã vòng vo trên núi này mấy ngày đêm nhưng vẫn chưa phát hiện bảo quật trong truyền thuyết. Hay là tin tức giả?

Nam: “Giáo chủ Thần Long Giáo nói như vậy, sao có thể là giả?”

Nữ: “Nhưng tại sao chúng ta đã tìm lâu như vậy vẫn chưa có thu hoạch gì?”

Nam: “Thắc mắc nhiều như vậy thật đáng trách!”

Nữ: “Vì sao đại ca lại nói như vậy?”

Nam: “Ta thấy hai người các ngươi đi tìm bảo quật nhiều ngày như vậy là giả, du sơn ngoạn thủy mới là thật. Đi khắp núi đồi không mục đích, thấy nhiều hoa nhiều cỏ thì thi nhau selfie không ngừng. Đã vậy còn mang theo nguyên bộ lều trại cùng với bếp nướng ngoài trời. Rảnh việc là lúc hai người các người chụp ảnh chơi đùa, có việc là lúc hai người các ngươi nướng BBQ ăn thỏa ăn thích. Ta hỏi hai người, máy ảnh kĩ thuật số Tam Sao trị giá ít nhất một triệu hai ngàn vạn ở đâu mà ra? Đem kinh phí của cả ba huynh muội chúng ta đi mua máy ảnh kỹ thuật số hửm?”

Nữ: “Đại ca mắt sáng như thần, tiểu muội biết sai rồi!”

Diệp Sảng cùng Lôi Lôi liếc mắt nhìn nhau, trong mắt toàn là ý cười. Quả là “nhân sinh hà xứ bất tương phùng”, ba vị đại hiệp bất ngờ lại ma xui quỷ khiến kiểu gì mà tới cái nơi đến c.t chim cũng chẳng có này. Mọi người đều nói “duyến (*), tuyệt không thể tả”, hiện tại xem ra nên nói là “duyến, vẫn phải dựa vào tiền”!

(*) tui không hiểu… mọi người bỏ qua cho tui nha.

Nhất Đại Nữ Hoàng nói: “Đại ca, bây giờ muội nên làm gì cho phải?”

Phản Thanh Phục Minh lạnh lùng nói: “Đem máy ảnh của muội cho huynh mượn một chút!”

Nhất Đại Nữ Hoàng rút máy ảnh ra, không tình nguyện đưa cho lão đại: “Đại ca, chẳng lẽ huynh cũng định chụp ảnh nghệ thuật tình hữu độc chung? Xem ra chúng ta quả nhiên là huynh muội đồng tâm vượt qua muôn vàn khó khăn, chiến tất thắng, mọi thế công đều có thể phá giải…”

Phản Thanh Phục Minh cười lạnh cắt lời: “Ta đây nào có được nhàn hạ thoải mái như muội. Suốt đoạn đường này muội ít cũng chụp mấy trăm bức ảnh. Ta sẽ xem từng cái, chắc chắn sẽ thấy manh mối nơi cất giấu bảo quật ở trong đó. Đồ tốt như vậy mà muội chỉ biết dùng vào việc ăn chơi vui đùa mà không biết dùng vào việc có ý nghĩa. Vụng không chịu nổi như thế thì làm sao có thể tầm bảo? Nên nhớ rằng chúng ta lấy công cuộc tỏa sáng làm nhiệm vụ, thay trời hành đạo làm mục tiêu. Hai người các ngươi lại mê muội đến mất cả ý chí, làm sao có thể thành nghiệp lớn? Cổ ngữ có nói, thiên tướng xuống trần thành người phàm, trước phải khổ kỳ tâm chí, rèn luyện gân cốt, đói đến da bọc xương, bản thân rơi vào khốn cùng, thờ Phật bái Bồ Tát để động tâm nhẫn tính…(*)”

(*) chém tí vì đọc không hiểu lắm

Nhất Đại Nữ Hoàng cực kỳ hoảng sợ: “Đại ca giáo huấn chí phải. Tiểu muội như thể hồ quán đính, ngũ lôi oanh đỉnh. Đại ca nói như vậy còn đỉnh trên cả đỉnh. Tiểu muội biết sai rồi, tiểu muội không dám thế nữa!”

Đại Hán Thiên Tử lập tức phụ họa: “Thiên Tử không ngờ đại ca chẳng những võ nghệ trác tuyệt mà cổ văn tạo nghệ lại càng phi phàm kinh người. Đại ca văn thao vũ lược, vẵn võ song toàn, chúng ta còn lo gì đại sự nữa! Đại ca anh minh thần võ, trong Đệ Nhị Thế Giới này chưa từng có ai như vậy. Hậu vô lai giả!”

Nhất Đại Nữ Hoàng vung tay hô to: “Đại ca V5, đại ca anh minh! Khiến tiểu muội u mê bỗng nhiên thông suốt, từ đó ý chí trở nên kiên định!”

Đại Hán Thiên Tử ngửa mặt lên trời thét dài: “Tam huynh muội chúng ta ba người trí dũng song toàn, hiệp nghĩa vô song, thay trời hành đạo, phản thanh phục minh. Ngày sau chắc chắn sẽ có nhiều đất dụng võ…”

Ba cây thần côn quả nhiên lại đi làm các việc đại sự đi tìm bảo quật, lại bắt đầu đứng tại chỗ tự biên tự diễn. Diệp Sảng rất bội phục họ ở điểm này. Tự thổi phồng mình một lần là đủ rồi, nhưng ba người này lại mặt dày đến nỗi có thể tự sướng rất rất nhiều lần liền. Lần này còn quá đáng hơn khiến trong tiềm thức Diệp Sảng tự động đem ba người bọn họ trở thành đại hiệp vạn người kính ngưỡng. 

“Phản ca, Hoàng tỷ, đệ ở đây a!” – Diệp Sảng cùng Lôi Lôi nhảy xuống khỏi cây.

“Ô, đây không phải là Hà huynh cùng Hoa muội sao?” – Ba người hiển nhiên là rất ngạc nhiên.

“Ba vị, đã lâu không gặp, trong lòng đệ thật là rất hoài niệm. Giờ phút này nhìn thấy ba vị, trong lòng đệ kích động khó nói nên lời.” – Diệp Sảng nói không hề bịa đặt. Đúng là hắn rất kích động. Kích động là có nguyên nhân hẳn hoi.

Cho dù ba người Phản Thanh Phục Minh bị bệnh thần kinh muốn làm yêu làm quái nhưng khi Diệp Sảng gặp nạn bọn họ tuyệt sẽ không đứng bàng quan. Cứ như vậy, Diệp Sảng cùng Lôi Lôi chẳng khác nào có thêm viện quân cường đại. Một nguyên nhân khác là Nhất Đại Nữ Hoàng cùng Đại Hán Thiên Tử lại đang mang găng tay kim loại, hiển nhiên là thực lực lại tăng lên nhiều.

Chỉ là, bất hạnh nỗi ba người này cũng hồng danh, đều thuộc dạng đỏ đến mức hóa đen. Không biết ba vị đại hiệp này gây sự ở đâu mà lại lưu lạc tới nơi hạp cốc này.

Sau một hồi nói chuyện với nhau, Phản Thanh Phục Minh hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra liền cắn răng chửi thẳng: “Hỗn trướng, Mông huynh cùng Tây Môn huynh chính là bạn thân của ba huynh muội bọn ta. Đường đường là Túy Ngân Hội, há có thể để cho đại liên minh chó má gì đó cùng tập đoàn Thần Kiếm khi dễ? Làm việc tốt không sợ chết chính là bổn phận của người hiệp nghĩa chúng ta! Vượt lửa qua sông quyết không chối từ!”

Nhưng Nhất Đại Nữ Hoàng thì thào tự nói: “Khó trách gần đây Mông huynh không cung cấp CD hàng Nhật Bản chất lượng cao cho chúng ta. Hóa ra sự tình là như vậy. Vì phúc lợi của chúng ta, trận chiến hôm nay không thể tránh được! Bọn chúng không chết nghĩa là chúng ta vong…”

Lôi Lôi lại té xỉu!

Một hàng năm người hồng danh chỉ lo mặt dày với mình. Truy binh rất nhanh đã tới, Lần này không phải một người nữa mà là một đám. Tổng cộng có chín đại cao thủ Tô Kỳ Nghĩ, Long Hành Vân, Kẻ Điên, Thiên Thiên cùng với Nhân Giả Tiên Tử, Thiên Sứ U Buồn, Tình Thâm Thâm Vũ Mông Mông, Diễm Vô Song cùng Toàn Trí Tiên vừa sống lại.

Nhất Đại Nữ Hoàng nói: “Cho dù bây giờ mi là Hoàng Dung biết đả cẩu bổng pháp ta cũng đách sợ…”

Tô Kỳ Nhĩ tức đến hộc máu: “Đi tìm chết!”

Nhất Đại Nữ Hoàng gật gù đắc ý nói: “Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu!”

Đại Hán Thiên Tử nói: “Hoàng tỷ, tỷ lầm rồi. Cô ta không phải là hoa mẫu đơn, nhiều lắm cũng chỉ bằng bông hoa khiên ngưu mà thôi. Tỷ mà chết thì quỷ biến thành trâu, vẫn còn là bò cái!”

Nhất Đại Nữ Hoàng như ngộ ra, ngẩng đầu lớn tiếng nói với Tô Kỳ Nhĩ: “Đúng, tạm thời cô cứ đi về trước, trùng tu cho xinh đẹp hơn rồi ta sẽ phong lưu khoái hoạt một phen!”

Tồ Kỳ Nhĩ tức giận nói không ra lời. Lôi Lôi thiếu chút thì cười đến rút gân. Để ba huynh muội bọn họ phát ngôn sẽ khiến người ta tức chết.

Diệp Sảng tuy cũng đang cười nhưng trong óc lại đang suy nghĩ nhanh đối sách. 5V9, bên mình thấy không khả quan. Nguyên nhân chính là ba huynh muội bọn họ lăn qua lộn lại thì được mấy chiêu. Đương nhiên, không sợ ngàn chiêu chỉ sợ một chiêu tinh. Ba người Phản Thanh Phục Minh tuy thần kinh có vấn đề nhưng khả thi ở chỗ gần đây đã có tiến bộ, nhưng người ta cũng thế.

Nhất Đại Nữ Hoàng nói rất chắc chắn gợi đòn. Tô Kỳ Nhĩ sớm đã nghe đến không còn kiên nhẫn: “Lên!”

Chín người lập tức động tay nhưng năm người Diệp Sảng lại vẫn không nhúc nhích. Mắt thấy sắp bị vây kín, Nhất Đại Nữ Hoàng cách không tung một quyền. Năm chữ to lóe cường quang màu lam xuất hiện giữa không trung: “Kim Cương Tinh Thần Quyền!”

Ngàn phòng vạn phòng nhưng lại không tính tới chiêu cũ này. Chín người đều bưng kín con mắt. Những chiêu thức tác động tới thị giác luôn làm người ta không thể đề phòng.

Nhất Đại Nữ Hoàng không có ưu điểm gì khác ngoài nghị lực luyện kĩ năng, có thể xưng là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả. Hiện tại Kim Cương Tinh Thần Quyền đã được cô nàng luyện tới đặc cấp, cho dù anh có nhắm mắt lại cũng vẫn cảm thụ được cái cảm giác mí mắt bị ánh sáng lia đến đau đớn, uy lực so với bom chói của Diệp Sảng mạnh hơn nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện