Vô Địch Hắc Thương
Chương 36: Cuối tuần vui vẻ
Mọi người đều biết thân pháp của Sảng Sảng rất tuyệt, mà hắn am hiểu nhất chính là lộn nhào trên không, lần này cũng không ngoại lệ. Lộn người, ngoặt vài cái, hoàn hảo là không phải là đầu tiếp đất mà là mông tiếp đất. “Bình” Một tiếng, mông Diệp Sảng chạm đất lập tức hắn cảm thấy phía dưới đau nhói, HP giảm xuống còn có 93 điểm. Diệp Sảng phỏng chừng cũng bị choáng váng, không ngừng lăn xuống dưới sơn đạo mà U Buồn Thiên Sứ cũng bị vấp nửa bước . “Bùm” một tiếng, U Buồn Thiên Sứ cũng ngã quỵ xuống, hơn nữa nàng cũng quay cuồng lăn xuống dưới sơn đạo. Lăn xuống chút nữa thì lúc này, đang đứng ở giữa đường zik zak, hai mắt Hồng đà chủ cơ hồ cũng co rút lại, chỉ thấy mông U Buồn Thiên Sứ ịn luôn lên đầu hắn.
- Đồng hương!.
Hồng đà chủ còn chưa kịp nói hết thì hai mắt liền tối sầm lại, “bình” một âm thanh trầm đục lại vang lên.Hồng đà chủ cùng U Buồn Thiên Sứ liền cuộn lại thành một đống tiếp tục lăn xuống, trọng giáp chiến sĩ vốn rất nặng điều này đồng nghĩa với việc lực hút của trái đất tác động lên cũng lớn hơn.
Xuống một chút trên đường zik zak, điện quang của Boss đang lại quét lên, lần này mọi người cũng đã hiểu lập trình viên của công ty trò chơi thật sự bỉ ổi, hạ lưu vì điện quang tấn công không gây tổn thương trực tiếp mà chính là khiến mọi người bị đánh bay ra. Nhìn tia điện quang hung bạo bay thẳng tới, kỳ thực lại giống như sợi dây thun, chỉ cần chạm vào người lập tức biến thành gấp khúc, kèm theo “tưng” một tiếng liền quấn người lại.
Mà hạp cốc lại phát ra hai tiếng thét cực kỳ bi thương:
-Lão công!
-Đồng hương!
U Buồn Thiên Sứ cùng Hồng Thất Thập Thất cùng nhau hướng về khe vực Hắc ám lăn xuống. Thần tiễn tiểu tổ lập tức giải tán, không cần nói cũng biết U Buồn Thiên Sứ lần này tiêu rồi, từ trên sáu mươi trượng vực sâu rơi xuống trừ phi có “tín xuân ca” may ra mới cứu lại được một mạng. Diệp Sảng ở trên sơn đạo liền hô lớn:
-Đồng hương, ngươi thật oan ức nha,mong ngươi hãy bảo trọng, huynh đệ ta có việc đi trước, hôm nào liên hệ sau.
Nói xong hắn liền nuốt một túi sữa bột Tam Lộc loại nhỏ sau đó cắm đầu chạy lên trên.
Boss xem ra cũng chỉ hoạt động tại phía dưới, đợi khi mọi người hổn hển chạy tới cửa thác nước thì nó cũng không truy đuổi nữa.
-Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật!
Diệp Sảng vừa lau mồ hôi vừa lẩm bẩm nói:
-May mắn U Buồn đội trưởng giúp ta cản lại một lần nếu không ta cũng xong đời, trở về thành ta nhất định phải cảm tạ nàng thật tốt.
Tinh Tinh ngây ngốc nhìn hắn, nàng ngày càng không thể hiểu nổi Diệp Sảng, tên gia hỏa này thần kinh cũng quá nhạy cảm,mỗi lần gặp vấn đề hắn đều có thể hóa nguy thành an hơn nữa còn đem địch nhân chơi đùa tới chết
-Hắn đến tột cùng là cao thủ hay chỉ là gà son (ngôn ngữ game ><)
Tinh Tinh ngơ ngác tự hỏi.
Chẳng qua, lúc này Diệp Sảng đột nhiên nói:
-Ta đi trước, Tinh Tinh cô nương ngày mai gặp lại.
Tinh Tinh lúc này mới nhớ chìa khóa Diệp Sảng còn đang cầm liền hô:
-Ngươi đợi một chút,ta…
Lời còn chưa dứt thân hình Diệp Sảng đã bắt đầu mơ hồ biến mất, Phong Vũ Tinh Cuồng không nhịn được liền nói:
-Tiểu tử này không phải là cầm chìa khóa chạy đi sao?
Tinh Tinh nhìn hình ảnh của Diệp Sảng đang mờ dần :
-Không phải đâu, hắn không phải loại người như vậy!
Phong Vũ Tinh Cuồng còn có chút lo lắng:
-Ai mà biết!Tri nhân, tri diện bất tri tâm (thấy người, thấy mặt không thấy lòng)
Tinh Tinh cười lạnh:
-Ngươi không phải đang tự nói mình sao!
Phong Vũ Tinh Cuồng liền nghẹn lời.
- Được rồi, được rồi!!
Bích Nhạc Thi liền tới giảng hòa
-Tinh Tinh, nhiệm vụ đã hoàn thành, thiên sứ cũng đã treo, chúng ta liền về thành trước đã, thời gian thuê xe Hummer cũng sắp hết rồi.
Tinh tinh hậm hực thu hồi cung tên:
-Cũng tốt, chờ ngày mai A Ngân login ta tìm hắn đòi chìa khóa.
Diệp Sảng kỳ thật là bị tiếng di động làm cho kinh động, chẳng qua lần này cũng không phải là chuông nhắc giờ đi làm, bởi vì hôm nay là cuối tuần hắn được nghỉ buổi tối. Cầm lấy điện thoại, là An Hi gọi tới, Diệp sảng không thoải mái cầm lên nghe:
-Có gì vậy?Ta đang bận lắm.
-Tôi tính ra tới chiều nay tiền phạt cũng đã đủ 150 NDT!
Diệp Sảng lập tức cười khoái trá:
-Đêm nay ăn mặn sao? Đi ăn gì, lẩu Tiểu Thiên Nga hay là canh nóng Bàn Ca?
An Hi nói tiếp:
- Nhìn cái kiểu hơn hớn của cậu kìa, vậy đi cậu thích ăn ở đâu tùy cậu chọn.
Diệp Sảng nói:
- Ây da, An tỷ thật thẳng thắn quá, lần nào cũng cố ý hỏi tôi kỳ thật mọi lần đều là do cô chọn chỗ.
An Hi nở nụ cười:
-Được rồi, 6h10 cậu tới cửa quán Hương Phiêu Vạn Lý gần trường chờ tôi.
- Ok!
Diệp Sảng ngắt máy, từ trên giường bật dậy, thật là dễ chịu, gần đây có cảm giác dường như thật may mắn, trong trò chơi cũng may mắn mà hiện thực cũng rất thuận lợi- tháng này được 150 NDT tiền phạt thì ít nhất tới 100 NDT là An Hi tự phạt mình.
- Ai za! thịt kho tàu, cánh gà nướng đều là món ta thích nhất!
Diệp sảng nhìn qua gói mì ăn liền trên bàn, gần đây mỗi ngày đều ăn mỳ khiến miệng hắn đã nhạt như nước rồi,hôm nay được nghỉ hơn nữa lại được một bữa cơm no thật là tuyệt vời.
-A..a…
Diệp sảng ngậm một điếu Hồng Tháp sơn chạy tới phòng vệ sinh -muốn ăn nhiều nhất định phải làm cho dạ dày trống rỗng, đó mới là vương đạo.
Ở trong phòng vệ sinh bận rộn một lúc lâu, Diệp Sảng mới rời nhà.
Buổi tối tại đại học Giang Thành, nơi nơi đều là xuân cảnh, từng nhóm bạn túm năm tụm ba thảo luận buổi tối nên đi đâu chơi, các nữ sinh viên thì cũng bắt đầu đi hẹn hò, lập tức trút bỏ bộ dáng mô phạm sách vở để đi ra ngoài. Dưới ánh đèn rực rỡ, vườn trường thật náo nhiệt, Diệp Sảng tâm tình cũng rất vui vẻ, từ xa hắn đã nhìn thấy An Hi, đứng giữa đám đông nàng cũng không quá nổi bật, vừa tới gần Diệp Sảng liền tự nhủ:
- Ai nha, má ơi sao hôm nay nhìn nàng lại thật sự dễ nhìn vậy ta?
Hôm nay An Hi cùng trước kia quả thật không giống, nàng bình thường ít trang điểm thì hôm nay đánh một chút phấn son trông rất trang nhã, mặc một bộ áo váy màu vàng nhạt,từ ngực trở xuống là một bộ nút thắt màu đen mà từ đùi trở xuống cũng học người ta thà phong độ chứ không ngại nhiệt độ, được bao bọc bởi đôi tất chân màu đen, trên tay cầm thêm một chiếc ví nhỏ, bình thường nhìn nàng có vẻ già giặn thì hôm nay lại thật nhẹ nhàng, tinh xảo ẩn ẩn một loại phong tình, đó là sự kết hợp hoàn mỹ của sự thanh xuân và thành thục.
Ngươi nói mỹ nữ như vậy ai mà không muốn nhỉ? Nhưng người được tiện nghi là hắn thì lại trực tiếp không nhìn, kỳ thật cũng không quái lạ vì bạn Diệp tử vốn là tên đại bờm.
Diệp Sảng cùng An Hi đã quen biết hơn hai năm. Khi Yến Vân giới thiệu hắn tới đây làm thêm, Diệp Sảng cùng với An Hi không hợp nhau, sau này ở cùng An Hi lâu như vậy cũng không có cảm giác gì, nhưng tâm lý con ngươi lại là một thứ kỳ diệu, mặc dù không có nhiều tình cảm nhưng tiếp tục tiếp xúc, nhìn qua cũng có nhiều chuyện.
Chẳng qua hôm nay vẫn có sự khác biệt, đại khái là do quen nhìn nàng mặc quần áo đồng phục nên khi vừa thấy An Hi, hai mắt Diệp Sảng liền sáng ngời, mà thường ngày An Hi vẫn biểu hiện lạnh lùng không ngờ giờ phút này lại đột nhiên cười với hắn khiến cho không khí giá lạnh xung quanh cũng chợt trở nên ấm áp.
Diệp Sảng chần chừ nói:
- An tỷ!
An Hi lập tức nói:
- Diệp Tử, không phải ở trong quán cậu cũng không cần gọi tôi như vậy, dù sao cậu cũng lớn tuổi hơn tôi một chút
Diệp Sảng ngại ngùng cười trừ:
- Kỳ thật tôi nghĩ muốn nhắc nhở cô trên tóc cô hôm nay không có dính lá rau.
An Hi mỉm cười nhìn hắn:
- Quên đi, tôi cũng không ba hoa với cậu nữa, vào đi thôi.
Giống với nhiều trường đại học khác, cửa hàng Hương Phiêu Vạn Lý này cũng không lớn nhưng cũng không nhỏ, nằm ở ngay cạnh trường học, mặc dù không được trang hoàng xa hoa nhưng cũng không tồi tệ mà giá cả cũng hợp lý. Vẫn quy củ cũ, vẫn như lúc trước hai người mỗi người một bát xúp gà và cũng là Diệp Sảng vùi đầu vào ăn uống. An Hi trên cơ bản là không có động đũa,lại lấy hình tượng đoan chính ngồi nhìn Diệp Sảng ăn. Diệp Sảng ăn vô cùng khó coi, nếu như Tam Xảo nói thì hắn đang cầm cánh gà gặm như gặm bánh mỳ, không hiểu có phải hắn vừa từ trong tù được thả ra hay không, nhìn giống như đã vài ngày không ăn uống gì vậy.
An Hi lẳng lặng nhìn hắn:
-Đừng gấp, không ai cướp của cậu đâu.
- An tỷ, cô cũng nên ăn đi, cô không ăn nhiều một chút sẽ thiệt đấy, ta chính là một tên miệng rộng nha.
An Hi thản nhiên nói:
- Tôi không đói, cậu ăn nhiều một chút đi đừng lãng phí, nhìn dáng vẻ của cậu chắc là đói lắm ha.
- Ừm!
Diệp Sảng lại vùi đầu vào ăn.
Tuy rằng lúc này trong quán rất đông, đại sảnh cũng ồn ào nhưng không khí lại có phần gượng gạo, mỗi lần ăn cơm với nhau cũng giống thế này, hai người cũng chỉ nói được vài câu rồi lại không còn lời để nói. Tất nhiên cũng không phải là không có chuyện để nói, bởi vì nữ nhân đều rất hiếu kỳ nhưng nàng cùng Diệp Sảng đã đi ăn cơm với nhau nhiều lần nhưng nàng chưa từng gặp bạn học, bằng hữu của hắn mà bạn gái thì lại càng không cần nói. Diệp Sảng vốn là sinh viên hệ tiếng trung đại học Giang Thành, mặc dù không cùng hệ nhưng nàng biết Diệp Sảng thường xuyên trốn học, hơn nữa để cho mọi người ngạc nhiên là tên tiểu tử này lại là một nhân tài, tại mỗi học kỳ đều có tên trong danh sách cấp học bổng của toàn hệ, coi như là hắn cũng có danh tiếng.
Sau sự kiện buổi tối hôm trước, nàng đột nhiên lại có khát vọng muốn tiếp cận hắn, vốn nhiều năm nay không còn cảm giác đó nhưng nữ nhân trời sinh vốn rất nhạy bén trong việc này nàng cảm thấy Diệp Sảng có điểm giống mình, chỉ có điều vẻ trầm mặc bên ngoài của Diệp Sảng đã che giấu tính cách của hắn, nhưng nàng tin tưởng Diệp Sảng nhất định cũng đang cảm thấy tịch mịch giống nàng.
-Diệp tử
An Hi đột nhiên mở miệng, lấy hết dũng khí nói:
-Đêm qua, thật sự cám ơn anh!
Diệp Sảng liền ngẩng đầu lên:
-Tối hôm qua sao?Vô duyên, vô cớ lại cảm ơn ta làm gì !
An Hi giật mình:
-Cảm ơn anh đã cho tôi mượn ô che mưa.
Diệp Sảng liền đập bàn cười ha ha:
-Việc nhỏ, việc nhỏ thôi, tôi hiểu rồi cô thích cái dù đó phải không?
Thích cái dù đó, lời này có dụng ý ám chỉ nha!
An Hi liền cảm thấy khẩn trương, trái tim không ngừng đập mạnh nhưng mặt nàng cũng không hề đỏ lên mà hơi thở cũng không gấp.
Mà câu nói kế tiếp của Diệp Sảng lại khiến nàng như bị đập gậy vào đầu:
- An tỷ, tôi nói cho cô biết,cái ô kia cũng rất tốt, lần trước tôi đi chợ đêm ở cửa hàng số 33, người bán hàng cũng rất thật thà không biết từ nơi nào mua được cái ô này, năm đồng một cây, chất lượng lại tốt, ô cũng lớn nếu cô muốn mua lần sau tôi dẫn cô đi..
Diệp Sảng lại thao thao bất tuyệt, An Hi vẫn chăm chú nhìn hắn, cuối cùng trong mắt nàng thoáng hiện vẻ thất vọng, thì ra tất cả đều do mình đa tình, Diệp Sảng căn bản không để chuyện đó trong lòng, khiến mình còn ngốc vậy cố ý mặc bộ đồ thích nhất tới gặp hắn…
Diệp Sảng vốn còn định chém gió thêm nữa nhưng nhìn thấy An Hi lại ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào cái bàn, hắn liền làm bộ không phát hiện rồi tiếp tục vùi đầu vào ăn.
Đúng lúc này một tiếng cười dâm đãng từ bàn bênh cạnh truyền tới:
-Hi Hi, Diệp tử thì ra các ngươi cũng ở trong này à.
Diệp Sảng ngẩng đầu lên nhìn,tý ngất, ông chủ mập lúc nào lại thành người biết thưởng thức vậy, không ngờ cũng ra đây ăn.
- Đồng hương!.
Hồng đà chủ còn chưa kịp nói hết thì hai mắt liền tối sầm lại, “bình” một âm thanh trầm đục lại vang lên.Hồng đà chủ cùng U Buồn Thiên Sứ liền cuộn lại thành một đống tiếp tục lăn xuống, trọng giáp chiến sĩ vốn rất nặng điều này đồng nghĩa với việc lực hút của trái đất tác động lên cũng lớn hơn.
Xuống một chút trên đường zik zak, điện quang của Boss đang lại quét lên, lần này mọi người cũng đã hiểu lập trình viên của công ty trò chơi thật sự bỉ ổi, hạ lưu vì điện quang tấn công không gây tổn thương trực tiếp mà chính là khiến mọi người bị đánh bay ra. Nhìn tia điện quang hung bạo bay thẳng tới, kỳ thực lại giống như sợi dây thun, chỉ cần chạm vào người lập tức biến thành gấp khúc, kèm theo “tưng” một tiếng liền quấn người lại.
Mà hạp cốc lại phát ra hai tiếng thét cực kỳ bi thương:
-Lão công!
-Đồng hương!
U Buồn Thiên Sứ cùng Hồng Thất Thập Thất cùng nhau hướng về khe vực Hắc ám lăn xuống. Thần tiễn tiểu tổ lập tức giải tán, không cần nói cũng biết U Buồn Thiên Sứ lần này tiêu rồi, từ trên sáu mươi trượng vực sâu rơi xuống trừ phi có “tín xuân ca” may ra mới cứu lại được một mạng. Diệp Sảng ở trên sơn đạo liền hô lớn:
-Đồng hương, ngươi thật oan ức nha,mong ngươi hãy bảo trọng, huynh đệ ta có việc đi trước, hôm nào liên hệ sau.
Nói xong hắn liền nuốt một túi sữa bột Tam Lộc loại nhỏ sau đó cắm đầu chạy lên trên.
Boss xem ra cũng chỉ hoạt động tại phía dưới, đợi khi mọi người hổn hển chạy tới cửa thác nước thì nó cũng không truy đuổi nữa.
-Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật!
Diệp Sảng vừa lau mồ hôi vừa lẩm bẩm nói:
-May mắn U Buồn đội trưởng giúp ta cản lại một lần nếu không ta cũng xong đời, trở về thành ta nhất định phải cảm tạ nàng thật tốt.
Tinh Tinh ngây ngốc nhìn hắn, nàng ngày càng không thể hiểu nổi Diệp Sảng, tên gia hỏa này thần kinh cũng quá nhạy cảm,mỗi lần gặp vấn đề hắn đều có thể hóa nguy thành an hơn nữa còn đem địch nhân chơi đùa tới chết
-Hắn đến tột cùng là cao thủ hay chỉ là gà son (ngôn ngữ game ><)
Tinh Tinh ngơ ngác tự hỏi.
Chẳng qua, lúc này Diệp Sảng đột nhiên nói:
-Ta đi trước, Tinh Tinh cô nương ngày mai gặp lại.
Tinh Tinh lúc này mới nhớ chìa khóa Diệp Sảng còn đang cầm liền hô:
-Ngươi đợi một chút,ta…
Lời còn chưa dứt thân hình Diệp Sảng đã bắt đầu mơ hồ biến mất, Phong Vũ Tinh Cuồng không nhịn được liền nói:
-Tiểu tử này không phải là cầm chìa khóa chạy đi sao?
Tinh Tinh nhìn hình ảnh của Diệp Sảng đang mờ dần :
-Không phải đâu, hắn không phải loại người như vậy!
Phong Vũ Tinh Cuồng còn có chút lo lắng:
-Ai mà biết!Tri nhân, tri diện bất tri tâm (thấy người, thấy mặt không thấy lòng)
Tinh Tinh cười lạnh:
-Ngươi không phải đang tự nói mình sao!
Phong Vũ Tinh Cuồng liền nghẹn lời.
- Được rồi, được rồi!!
Bích Nhạc Thi liền tới giảng hòa
-Tinh Tinh, nhiệm vụ đã hoàn thành, thiên sứ cũng đã treo, chúng ta liền về thành trước đã, thời gian thuê xe Hummer cũng sắp hết rồi.
Tinh tinh hậm hực thu hồi cung tên:
-Cũng tốt, chờ ngày mai A Ngân login ta tìm hắn đòi chìa khóa.
Diệp Sảng kỳ thật là bị tiếng di động làm cho kinh động, chẳng qua lần này cũng không phải là chuông nhắc giờ đi làm, bởi vì hôm nay là cuối tuần hắn được nghỉ buổi tối. Cầm lấy điện thoại, là An Hi gọi tới, Diệp sảng không thoải mái cầm lên nghe:
-Có gì vậy?Ta đang bận lắm.
-Tôi tính ra tới chiều nay tiền phạt cũng đã đủ 150 NDT!
Diệp Sảng lập tức cười khoái trá:
-Đêm nay ăn mặn sao? Đi ăn gì, lẩu Tiểu Thiên Nga hay là canh nóng Bàn Ca?
An Hi nói tiếp:
- Nhìn cái kiểu hơn hớn của cậu kìa, vậy đi cậu thích ăn ở đâu tùy cậu chọn.
Diệp Sảng nói:
- Ây da, An tỷ thật thẳng thắn quá, lần nào cũng cố ý hỏi tôi kỳ thật mọi lần đều là do cô chọn chỗ.
An Hi nở nụ cười:
-Được rồi, 6h10 cậu tới cửa quán Hương Phiêu Vạn Lý gần trường chờ tôi.
- Ok!
Diệp Sảng ngắt máy, từ trên giường bật dậy, thật là dễ chịu, gần đây có cảm giác dường như thật may mắn, trong trò chơi cũng may mắn mà hiện thực cũng rất thuận lợi- tháng này được 150 NDT tiền phạt thì ít nhất tới 100 NDT là An Hi tự phạt mình.
- Ai za! thịt kho tàu, cánh gà nướng đều là món ta thích nhất!
Diệp sảng nhìn qua gói mì ăn liền trên bàn, gần đây mỗi ngày đều ăn mỳ khiến miệng hắn đã nhạt như nước rồi,hôm nay được nghỉ hơn nữa lại được một bữa cơm no thật là tuyệt vời.
-A..a…
Diệp sảng ngậm một điếu Hồng Tháp sơn chạy tới phòng vệ sinh -muốn ăn nhiều nhất định phải làm cho dạ dày trống rỗng, đó mới là vương đạo.
Ở trong phòng vệ sinh bận rộn một lúc lâu, Diệp Sảng mới rời nhà.
Buổi tối tại đại học Giang Thành, nơi nơi đều là xuân cảnh, từng nhóm bạn túm năm tụm ba thảo luận buổi tối nên đi đâu chơi, các nữ sinh viên thì cũng bắt đầu đi hẹn hò, lập tức trút bỏ bộ dáng mô phạm sách vở để đi ra ngoài. Dưới ánh đèn rực rỡ, vườn trường thật náo nhiệt, Diệp Sảng tâm tình cũng rất vui vẻ, từ xa hắn đã nhìn thấy An Hi, đứng giữa đám đông nàng cũng không quá nổi bật, vừa tới gần Diệp Sảng liền tự nhủ:
- Ai nha, má ơi sao hôm nay nhìn nàng lại thật sự dễ nhìn vậy ta?
Hôm nay An Hi cùng trước kia quả thật không giống, nàng bình thường ít trang điểm thì hôm nay đánh một chút phấn son trông rất trang nhã, mặc một bộ áo váy màu vàng nhạt,từ ngực trở xuống là một bộ nút thắt màu đen mà từ đùi trở xuống cũng học người ta thà phong độ chứ không ngại nhiệt độ, được bao bọc bởi đôi tất chân màu đen, trên tay cầm thêm một chiếc ví nhỏ, bình thường nhìn nàng có vẻ già giặn thì hôm nay lại thật nhẹ nhàng, tinh xảo ẩn ẩn một loại phong tình, đó là sự kết hợp hoàn mỹ của sự thanh xuân và thành thục.
Ngươi nói mỹ nữ như vậy ai mà không muốn nhỉ? Nhưng người được tiện nghi là hắn thì lại trực tiếp không nhìn, kỳ thật cũng không quái lạ vì bạn Diệp tử vốn là tên đại bờm.
Diệp Sảng cùng An Hi đã quen biết hơn hai năm. Khi Yến Vân giới thiệu hắn tới đây làm thêm, Diệp Sảng cùng với An Hi không hợp nhau, sau này ở cùng An Hi lâu như vậy cũng không có cảm giác gì, nhưng tâm lý con ngươi lại là một thứ kỳ diệu, mặc dù không có nhiều tình cảm nhưng tiếp tục tiếp xúc, nhìn qua cũng có nhiều chuyện.
Chẳng qua hôm nay vẫn có sự khác biệt, đại khái là do quen nhìn nàng mặc quần áo đồng phục nên khi vừa thấy An Hi, hai mắt Diệp Sảng liền sáng ngời, mà thường ngày An Hi vẫn biểu hiện lạnh lùng không ngờ giờ phút này lại đột nhiên cười với hắn khiến cho không khí giá lạnh xung quanh cũng chợt trở nên ấm áp.
Diệp Sảng chần chừ nói:
- An tỷ!
An Hi lập tức nói:
- Diệp Tử, không phải ở trong quán cậu cũng không cần gọi tôi như vậy, dù sao cậu cũng lớn tuổi hơn tôi một chút
Diệp Sảng ngại ngùng cười trừ:
- Kỳ thật tôi nghĩ muốn nhắc nhở cô trên tóc cô hôm nay không có dính lá rau.
An Hi mỉm cười nhìn hắn:
- Quên đi, tôi cũng không ba hoa với cậu nữa, vào đi thôi.
Giống với nhiều trường đại học khác, cửa hàng Hương Phiêu Vạn Lý này cũng không lớn nhưng cũng không nhỏ, nằm ở ngay cạnh trường học, mặc dù không được trang hoàng xa hoa nhưng cũng không tồi tệ mà giá cả cũng hợp lý. Vẫn quy củ cũ, vẫn như lúc trước hai người mỗi người một bát xúp gà và cũng là Diệp Sảng vùi đầu vào ăn uống. An Hi trên cơ bản là không có động đũa,lại lấy hình tượng đoan chính ngồi nhìn Diệp Sảng ăn. Diệp Sảng ăn vô cùng khó coi, nếu như Tam Xảo nói thì hắn đang cầm cánh gà gặm như gặm bánh mỳ, không hiểu có phải hắn vừa từ trong tù được thả ra hay không, nhìn giống như đã vài ngày không ăn uống gì vậy.
An Hi lẳng lặng nhìn hắn:
-Đừng gấp, không ai cướp của cậu đâu.
- An tỷ, cô cũng nên ăn đi, cô không ăn nhiều một chút sẽ thiệt đấy, ta chính là một tên miệng rộng nha.
An Hi thản nhiên nói:
- Tôi không đói, cậu ăn nhiều một chút đi đừng lãng phí, nhìn dáng vẻ của cậu chắc là đói lắm ha.
- Ừm!
Diệp Sảng lại vùi đầu vào ăn.
Tuy rằng lúc này trong quán rất đông, đại sảnh cũng ồn ào nhưng không khí lại có phần gượng gạo, mỗi lần ăn cơm với nhau cũng giống thế này, hai người cũng chỉ nói được vài câu rồi lại không còn lời để nói. Tất nhiên cũng không phải là không có chuyện để nói, bởi vì nữ nhân đều rất hiếu kỳ nhưng nàng cùng Diệp Sảng đã đi ăn cơm với nhau nhiều lần nhưng nàng chưa từng gặp bạn học, bằng hữu của hắn mà bạn gái thì lại càng không cần nói. Diệp Sảng vốn là sinh viên hệ tiếng trung đại học Giang Thành, mặc dù không cùng hệ nhưng nàng biết Diệp Sảng thường xuyên trốn học, hơn nữa để cho mọi người ngạc nhiên là tên tiểu tử này lại là một nhân tài, tại mỗi học kỳ đều có tên trong danh sách cấp học bổng của toàn hệ, coi như là hắn cũng có danh tiếng.
Sau sự kiện buổi tối hôm trước, nàng đột nhiên lại có khát vọng muốn tiếp cận hắn, vốn nhiều năm nay không còn cảm giác đó nhưng nữ nhân trời sinh vốn rất nhạy bén trong việc này nàng cảm thấy Diệp Sảng có điểm giống mình, chỉ có điều vẻ trầm mặc bên ngoài của Diệp Sảng đã che giấu tính cách của hắn, nhưng nàng tin tưởng Diệp Sảng nhất định cũng đang cảm thấy tịch mịch giống nàng.
-Diệp tử
An Hi đột nhiên mở miệng, lấy hết dũng khí nói:
-Đêm qua, thật sự cám ơn anh!
Diệp Sảng liền ngẩng đầu lên:
-Tối hôm qua sao?Vô duyên, vô cớ lại cảm ơn ta làm gì !
An Hi giật mình:
-Cảm ơn anh đã cho tôi mượn ô che mưa.
Diệp Sảng liền đập bàn cười ha ha:
-Việc nhỏ, việc nhỏ thôi, tôi hiểu rồi cô thích cái dù đó phải không?
Thích cái dù đó, lời này có dụng ý ám chỉ nha!
An Hi liền cảm thấy khẩn trương, trái tim không ngừng đập mạnh nhưng mặt nàng cũng không hề đỏ lên mà hơi thở cũng không gấp.
Mà câu nói kế tiếp của Diệp Sảng lại khiến nàng như bị đập gậy vào đầu:
- An tỷ, tôi nói cho cô biết,cái ô kia cũng rất tốt, lần trước tôi đi chợ đêm ở cửa hàng số 33, người bán hàng cũng rất thật thà không biết từ nơi nào mua được cái ô này, năm đồng một cây, chất lượng lại tốt, ô cũng lớn nếu cô muốn mua lần sau tôi dẫn cô đi..
Diệp Sảng lại thao thao bất tuyệt, An Hi vẫn chăm chú nhìn hắn, cuối cùng trong mắt nàng thoáng hiện vẻ thất vọng, thì ra tất cả đều do mình đa tình, Diệp Sảng căn bản không để chuyện đó trong lòng, khiến mình còn ngốc vậy cố ý mặc bộ đồ thích nhất tới gặp hắn…
Diệp Sảng vốn còn định chém gió thêm nữa nhưng nhìn thấy An Hi lại ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào cái bàn, hắn liền làm bộ không phát hiện rồi tiếp tục vùi đầu vào ăn.
Đúng lúc này một tiếng cười dâm đãng từ bàn bênh cạnh truyền tới:
-Hi Hi, Diệp tử thì ra các ngươi cũng ở trong này à.
Diệp Sảng ngẩng đầu lên nhìn,tý ngất, ông chủ mập lúc nào lại thành người biết thưởng thức vậy, không ngờ cũng ra đây ăn.
Bình luận truyện