Vô Địch Kiếm Vực
Chương 25: Đại chiến
Trải qua một phen giao lưu thật gian nan, rốt cuộc Dương Diệp cũng biết rõ thực lực của tên tiểu tử này. Tiểu tử này chính là Cửu giai Huyền thú, tuy nhiên Dương Diệp vẫn không chắc lắm, dù sao lúc hắn giơ chín ngón tay lên, tiểu tử kia mới gật đầu. Còn về phần năng lực của tên tiểu tử này, trừ năng lực chạy trốn ra, những cái khác quả thực “vô cùng thê thảm”.
Huyền thú vốn nên có thân thể cường tráng, nhưng tiểu tử này lại không giống như vậy: Ưu điểm thân hình to khỏe của Huyền thú, tên này lại không sở hữu, có thể nói trừ khả năng chạy trốn siêu cấp vô địch ra, còn lại chẳng có năng lực gì đặc biệt, dù sao Dương Diệp hỏi nó còn biết gì không, nó chỉ chớp chớp hai mắt rồi sau đó trợn mắt nhìn.
Cuối cùng Dương Diệp cũng từ bỏ suy nghĩ tiểu tử này chính là thần thú gì đó. Thì ra là vì hắn đã nghe được một số truyền thuyết, ví như rơi xuống một ngọn núi nào đó nhưng mạng lớn không chết được, còn tìm thấy bí kíp Huyền kỹ do các cao nhân cương giả để lại, ví như một người nào đó từ lúc sinh ra đã có khí chất bá vương, khiến cho vô số thần thú mang bậc Huyền Thú quỳ phục dưới chân.
Ban đầu, Dương Diệp còn tưởng mình cũng có khí chất bá vương gì đó khiến cho con “thần thú” thần kì này thần phục hắn, nhưng sự thật tàn khốc, “thần thú” gì đó chỉ biết chạy trốn thôi, còn năng lực đặc biệt chả thấy đâu.
Tiểu tử kia dường như rất thích vòng xoáy đan điền của hắn, sau một lúc giao lưu thì hóa thành một đạo ánh sáng tiến vào vòng xoáy đó. Trong vòng xoáy có một ao nước nhỏ tầm ba mét, bên trong ao nước đó không phải nước mà chính là Huyền Khí, toàn là Kim sắc Huyền Khí.
Nhìn thấy cái ao toàn là Kim sắc Huyền Khí kia, Dương Diệp chợt đau lòng, hắn đã bỏ mấy vạn khối năng lượng thạch vào trong cái ao đó. Đau lòng nhất chính là cái ao Huyền Khí này không phải của hắn, hắn không có cách nào thay đổi cái ao ấy đi được, càng khiến Dương Diệp buồn hơn chính là trong ao Huyền Khí có một con chồn tía, đúng, một con chồn tía đang vui vẻ giày vò cái ao kia.
Xốc lại tinh thần, không để bản thân thêm khó chịu, Dương Diệp quyết định không thèm để ý con chồn kia nữa.
Trầm mặc một lúc, Dương Diệp thử tiến vào trạng thái kỳ diệu ban nãy bị hắc y nhân xen ngang, nhưng thật thất vọng vì đã thử vô số lần nhưng đều thất bại.
“Đúng là có thể gặpnhưng không thể cầu mà!” Dương Diệp thấp giọng thở dài. Hắn tuy không biết loại trạng thái kia là gì, nhưng trực giác mách bảo, nếu có thể tiến vào trạng thái kia sẽ tuyệt đối có lợi cho hắn, thật tiếc đã bị hắc y nhân phá hỏng.
Ầm!
Đúng lúc đó xuất hiện một tiếng vang thật lớn, một con quái vật có thân hình màu đen to lớn từ cửa hang lao đến, hồng hộc tiến về phía Dương Diệp.
Dương Diệp biến sắc, hắn không kịp tránh bèn dùng một quyền đánh về phía con quái vật ấy.
Ầm một phát.
Khi một chưởng kia của hắn rơi lên người con quái vật Dương Diệp thầm nghĩ hỏng bét, chợt một cỗ lực bay đến đánh vào người Dương Diệp, hắn rên lên một tiếng, thân thể bị đánh bay về phía vách tường rồi rơi xuống.
Đau vô cùng! Đây là cảm giác hiện tại Dương Diệp có thể cảm nhận được, xương cốt toàn thân như muốn vụn ra từng mảnh, đồng thời hắn cũng cảm thấy bản thân mình may mắn vì trước đó đã tu thành “Luyện thể quyết”. Nếu trước đó chiêu thức hắn chọn không phải là “Luyện thể quyết” cùng với Kim sắc Huyền Khí bảo vệ thân thể thì chắc cú đánh ban nãy đã khiến hắn thịt nát xương tan rồi.
Đè nén sự đau nhức khắp thân thể, Dương Diệp vội vàng nhảy từ trên tường xuống, vừa mới xuống thì con quái vật khổng lồ kia lại lao đến, tròng mắt Dương Diệp co rụt lại, điên cuồng vận Kim sắc Huyền Khí, tay phải kẹp một viên kim sắc lấp lánh đánh về hướng con quái vật kia.
Ầm!
Lại một tiếng động vang lên, Dương Diệp lại một lần nữa bị bay ngược trở ra đâm vào vách tường, tuy nhiên con quái thú kia cũng bị một chiêu này của hắn chưởng lui vài bước
“Thật mạnh!”
Cảm giác được sự đau đớn trên cánh tay phải, sắc mặt Dương Diệp khẽ biến, hắn đã gia tăng lượng Kim sắc Huyền Khí mà còn bị đánh bay, con quái thú này mạnh hơn hắn rất nhiều, nếu hắn sử dụng cường lực phù đi chăng nữa cũng chưa chắc mạnh đến như vậy.
Tâm niệm khẽ chuyển động, Dương Diệp một lần nữa đứng lên, lần này con quái vật kia cũng khôi vội lao đến như lần trước khiến cho Dương Diệp thấy rõ hình dáng của nó.
Trước mặt hắn là một con cự lang đầu xám, hình thể của nó cao khoảng hai mét, gấp ba lần Dương Diệp, ở trước mặt con quái vật to lớn như thế này, nhìn giống như một hài nhi và một người khổng lồ. Con cự lang này ngoài hình thể khổng lồ thì sở hữu bốn trảo, trong miệng còn chứa cả răng nanh.
Cự lang bốn trảo dài như cánh tay, tản ra hơi thở lạnh lẽo, thỉnh thoảng chân trước của nó cạ trên mặt đất, mặt đất liền xuất hiện những vết rách sâu hoắm, hai cây răng nanh của nó dài tầm mười tấc, uốn lượn giống như lưỡi đao đòi mạng, khiến cho người khác không rét mà run.
Cửu giai đỉnh phong Huyền Thú!
Quan sát một chút, Dương Diệp liền biết con cự lang này chính là một cực phẩm.
Nhìn xung quanh một chút, Dương Diệp cũng biết vì sao con cự lang này lại gây chuyện với hắn. Cái động này chính là nơi ở của nó, hắn bất thình lình xông vào nhà người ta khiến cho người ta không thể tránh khỏi hiểu lầm.
Dương Diệp hít sâu, giãn gân cốt tứ chi làm cho các khốp kêu lốp bốp, cửu giai Huyền Thú này khiến cho hắn thật cao hứng.
Cự lang hai mắt tràn ngập hung quang quan sát Dương Diệp, hai chân cào đất không ngừng, nó không thể nhịn nỗi nhân loại đang khiêu khích trước mặt nó, cự lang lấy đà hét lên một tiếng sau đó hóa thành một đạo ánh sáng màu xám tiến về phía Dương Diệp.
Nhìn thấy cự lang lao về phía mình, Dương Diệp nhắm hai mắt, hai chân như cày sắt trụ phía dưới tạo ra một rãnh sâu trên mặt đất, hắn vươn tay phải ra, bàn tay nắm chặt, bên tay trá hiện lên ánh sáng màu nhạt, mặt hắn không chút sợ hãi.
Khi cự lang còn cách Dương Diệp khoảng một tấc, hắn hét lên một tiếng tay phải chưởng một quyền về phía cự lang trước mặt.
Một tiếng nổ vang lên.
Một người một sói hung hăng nhào vào nhau, năng lực khổng lồ ập tới khiến Dương Diệp lùi về phía sau đụng vào vách động khiến cho cả sơn động rung lên từng đợt, dưới chân hằn một vết lõm dài trên mặt đất.
Cự lang cũng bị hắn đánh cho lui ra vài bước.
Nhìn thấy cự lang bị hắn đánh lui, Dương Diệp tuy đau nhức toàn thân nhưng trong lòng rất vui vẻ, cũng không phải không thắng nổi nó! Nghĩ đến điều này Dương Diệp vẫy vẫy tay, nhìn thẳng cự lang rồi duỗi ngón cái ra chĩa thẳng xuống đất.
“Gào!!!”
Cự lang mặc dù không có trí tuệ như loài người, nhưng vẫn đủ trí thông minh để thấy Dương Diệp làm ra những động tác khiêu khích nó. Cự lang gầm lên giận dữ bật người, song trảo vươn ra, hàn quang lóe lên, một cỗ âm thanh xé gió bén nhọn lao đến chụp thẳng về phía Dương Diệp.
Thấy cự lang lại lao tới, Dương Diệp nhắm chặt hai mắt, tay cũng nắm thành quyền, ngồi trên mặt đất, khi nghe tiếng gầm lao đến, song quyền đột nhiên vung ra.
Cả hai chạm vào nhau tạo thành một tiếng nổ lớn, sau khi vung quyền, một cổ đau nhức kịch liệt truyền đến khiến Dương Diệp thổ huyết, mà cự lang cũng bị song quyền đánh văng ra ngoài, nhưng chỉ trong chốc lát, cự lang liền đứng dậy tru lên, lấy đà bay về phía Dương Diệp một lần nữa.
Thấy vậy, Dương Diệp co rụt tròng mắt ngăn chặn khí huyết đang sôi sục, chân phải hắn bỗng nhiên đạp trên mặt đất mượn lực bắn người về phía cự lang, tay phải nắm chặt thành quyền xé gió nhào đến.
Một người một sói lần nữa va chạm tạo nên âm thanh lớn, nhưng lần này cự lang không bị đánh văng ra ngoài, nó dùng song trảo túm chặt song quyền của Dương Diệp, dùng hai cây răng nanh dài sắt nhọn đâm đến.
Mắt thấy hai tay bị chế trụ lại còn sắp bị răng nanh xé nát, Dương Diệp không khỏi kinh hãi dùng chân thúc vào phát vào bụng cự lang.
Phần bụng bị đạp trúng, cự lang kêu rên một tiếng đồng thời buông song quyền của Dương Diệp ra, Dương Diệp sững sờ trong giây lát, đã bị cự lang hung hăng chộp ngay lồng ngực, nhất thời bị đánh một cú mạnh như vậy Dương Diệp bay ra đụng vào tường.
“Khục!”
Dương Diệp khó khăn đứng dậy, đầu óc có chút mê muội, đúng lúc này một đôi vuốt như xuyên thấu không gian lại một lần nữa đập vào ngực hắn, trong chớp mắt đôi vuốt kia vung lên vả vô số lần vào đầu, vào ngực, vào bụng của Dương Diệp.
Đinh đinh!
Vô số móng vuốt đánh vào thân thể Dương Diệp giống như một thanh kim loại khiến toàn thân hắn ứa máu, trong lúc móng vuốt chạm vào thân thể còn vang theo tiếng đinh đinh như một bản hòa nhạc.
Huyền thú vốn nên có thân thể cường tráng, nhưng tiểu tử này lại không giống như vậy: Ưu điểm thân hình to khỏe của Huyền thú, tên này lại không sở hữu, có thể nói trừ khả năng chạy trốn siêu cấp vô địch ra, còn lại chẳng có năng lực gì đặc biệt, dù sao Dương Diệp hỏi nó còn biết gì không, nó chỉ chớp chớp hai mắt rồi sau đó trợn mắt nhìn.
Cuối cùng Dương Diệp cũng từ bỏ suy nghĩ tiểu tử này chính là thần thú gì đó. Thì ra là vì hắn đã nghe được một số truyền thuyết, ví như rơi xuống một ngọn núi nào đó nhưng mạng lớn không chết được, còn tìm thấy bí kíp Huyền kỹ do các cao nhân cương giả để lại, ví như một người nào đó từ lúc sinh ra đã có khí chất bá vương, khiến cho vô số thần thú mang bậc Huyền Thú quỳ phục dưới chân.
Ban đầu, Dương Diệp còn tưởng mình cũng có khí chất bá vương gì đó khiến cho con “thần thú” thần kì này thần phục hắn, nhưng sự thật tàn khốc, “thần thú” gì đó chỉ biết chạy trốn thôi, còn năng lực đặc biệt chả thấy đâu.
Tiểu tử kia dường như rất thích vòng xoáy đan điền của hắn, sau một lúc giao lưu thì hóa thành một đạo ánh sáng tiến vào vòng xoáy đó. Trong vòng xoáy có một ao nước nhỏ tầm ba mét, bên trong ao nước đó không phải nước mà chính là Huyền Khí, toàn là Kim sắc Huyền Khí.
Nhìn thấy cái ao toàn là Kim sắc Huyền Khí kia, Dương Diệp chợt đau lòng, hắn đã bỏ mấy vạn khối năng lượng thạch vào trong cái ao đó. Đau lòng nhất chính là cái ao Huyền Khí này không phải của hắn, hắn không có cách nào thay đổi cái ao ấy đi được, càng khiến Dương Diệp buồn hơn chính là trong ao Huyền Khí có một con chồn tía, đúng, một con chồn tía đang vui vẻ giày vò cái ao kia.
Xốc lại tinh thần, không để bản thân thêm khó chịu, Dương Diệp quyết định không thèm để ý con chồn kia nữa.
Trầm mặc một lúc, Dương Diệp thử tiến vào trạng thái kỳ diệu ban nãy bị hắc y nhân xen ngang, nhưng thật thất vọng vì đã thử vô số lần nhưng đều thất bại.
“Đúng là có thể gặpnhưng không thể cầu mà!” Dương Diệp thấp giọng thở dài. Hắn tuy không biết loại trạng thái kia là gì, nhưng trực giác mách bảo, nếu có thể tiến vào trạng thái kia sẽ tuyệt đối có lợi cho hắn, thật tiếc đã bị hắc y nhân phá hỏng.
Ầm!
Đúng lúc đó xuất hiện một tiếng vang thật lớn, một con quái vật có thân hình màu đen to lớn từ cửa hang lao đến, hồng hộc tiến về phía Dương Diệp.
Dương Diệp biến sắc, hắn không kịp tránh bèn dùng một quyền đánh về phía con quái vật ấy.
Ầm một phát.
Khi một chưởng kia của hắn rơi lên người con quái vật Dương Diệp thầm nghĩ hỏng bét, chợt một cỗ lực bay đến đánh vào người Dương Diệp, hắn rên lên một tiếng, thân thể bị đánh bay về phía vách tường rồi rơi xuống.
Đau vô cùng! Đây là cảm giác hiện tại Dương Diệp có thể cảm nhận được, xương cốt toàn thân như muốn vụn ra từng mảnh, đồng thời hắn cũng cảm thấy bản thân mình may mắn vì trước đó đã tu thành “Luyện thể quyết”. Nếu trước đó chiêu thức hắn chọn không phải là “Luyện thể quyết” cùng với Kim sắc Huyền Khí bảo vệ thân thể thì chắc cú đánh ban nãy đã khiến hắn thịt nát xương tan rồi.
Đè nén sự đau nhức khắp thân thể, Dương Diệp vội vàng nhảy từ trên tường xuống, vừa mới xuống thì con quái vật khổng lồ kia lại lao đến, tròng mắt Dương Diệp co rụt lại, điên cuồng vận Kim sắc Huyền Khí, tay phải kẹp một viên kim sắc lấp lánh đánh về hướng con quái vật kia.
Ầm!
Lại một tiếng động vang lên, Dương Diệp lại một lần nữa bị bay ngược trở ra đâm vào vách tường, tuy nhiên con quái thú kia cũng bị một chiêu này của hắn chưởng lui vài bước
“Thật mạnh!”
Cảm giác được sự đau đớn trên cánh tay phải, sắc mặt Dương Diệp khẽ biến, hắn đã gia tăng lượng Kim sắc Huyền Khí mà còn bị đánh bay, con quái thú này mạnh hơn hắn rất nhiều, nếu hắn sử dụng cường lực phù đi chăng nữa cũng chưa chắc mạnh đến như vậy.
Tâm niệm khẽ chuyển động, Dương Diệp một lần nữa đứng lên, lần này con quái vật kia cũng khôi vội lao đến như lần trước khiến cho Dương Diệp thấy rõ hình dáng của nó.
Trước mặt hắn là một con cự lang đầu xám, hình thể của nó cao khoảng hai mét, gấp ba lần Dương Diệp, ở trước mặt con quái vật to lớn như thế này, nhìn giống như một hài nhi và một người khổng lồ. Con cự lang này ngoài hình thể khổng lồ thì sở hữu bốn trảo, trong miệng còn chứa cả răng nanh.
Cự lang bốn trảo dài như cánh tay, tản ra hơi thở lạnh lẽo, thỉnh thoảng chân trước của nó cạ trên mặt đất, mặt đất liền xuất hiện những vết rách sâu hoắm, hai cây răng nanh của nó dài tầm mười tấc, uốn lượn giống như lưỡi đao đòi mạng, khiến cho người khác không rét mà run.
Cửu giai đỉnh phong Huyền Thú!
Quan sát một chút, Dương Diệp liền biết con cự lang này chính là một cực phẩm.
Nhìn xung quanh một chút, Dương Diệp cũng biết vì sao con cự lang này lại gây chuyện với hắn. Cái động này chính là nơi ở của nó, hắn bất thình lình xông vào nhà người ta khiến cho người ta không thể tránh khỏi hiểu lầm.
Dương Diệp hít sâu, giãn gân cốt tứ chi làm cho các khốp kêu lốp bốp, cửu giai Huyền Thú này khiến cho hắn thật cao hứng.
Cự lang hai mắt tràn ngập hung quang quan sát Dương Diệp, hai chân cào đất không ngừng, nó không thể nhịn nỗi nhân loại đang khiêu khích trước mặt nó, cự lang lấy đà hét lên một tiếng sau đó hóa thành một đạo ánh sáng màu xám tiến về phía Dương Diệp.
Nhìn thấy cự lang lao về phía mình, Dương Diệp nhắm hai mắt, hai chân như cày sắt trụ phía dưới tạo ra một rãnh sâu trên mặt đất, hắn vươn tay phải ra, bàn tay nắm chặt, bên tay trá hiện lên ánh sáng màu nhạt, mặt hắn không chút sợ hãi.
Khi cự lang còn cách Dương Diệp khoảng một tấc, hắn hét lên một tiếng tay phải chưởng một quyền về phía cự lang trước mặt.
Một tiếng nổ vang lên.
Một người một sói hung hăng nhào vào nhau, năng lực khổng lồ ập tới khiến Dương Diệp lùi về phía sau đụng vào vách động khiến cho cả sơn động rung lên từng đợt, dưới chân hằn một vết lõm dài trên mặt đất.
Cự lang cũng bị hắn đánh cho lui ra vài bước.
Nhìn thấy cự lang bị hắn đánh lui, Dương Diệp tuy đau nhức toàn thân nhưng trong lòng rất vui vẻ, cũng không phải không thắng nổi nó! Nghĩ đến điều này Dương Diệp vẫy vẫy tay, nhìn thẳng cự lang rồi duỗi ngón cái ra chĩa thẳng xuống đất.
“Gào!!!”
Cự lang mặc dù không có trí tuệ như loài người, nhưng vẫn đủ trí thông minh để thấy Dương Diệp làm ra những động tác khiêu khích nó. Cự lang gầm lên giận dữ bật người, song trảo vươn ra, hàn quang lóe lên, một cỗ âm thanh xé gió bén nhọn lao đến chụp thẳng về phía Dương Diệp.
Thấy cự lang lại lao tới, Dương Diệp nhắm chặt hai mắt, tay cũng nắm thành quyền, ngồi trên mặt đất, khi nghe tiếng gầm lao đến, song quyền đột nhiên vung ra.
Cả hai chạm vào nhau tạo thành một tiếng nổ lớn, sau khi vung quyền, một cổ đau nhức kịch liệt truyền đến khiến Dương Diệp thổ huyết, mà cự lang cũng bị song quyền đánh văng ra ngoài, nhưng chỉ trong chốc lát, cự lang liền đứng dậy tru lên, lấy đà bay về phía Dương Diệp một lần nữa.
Thấy vậy, Dương Diệp co rụt tròng mắt ngăn chặn khí huyết đang sôi sục, chân phải hắn bỗng nhiên đạp trên mặt đất mượn lực bắn người về phía cự lang, tay phải nắm chặt thành quyền xé gió nhào đến.
Một người một sói lần nữa va chạm tạo nên âm thanh lớn, nhưng lần này cự lang không bị đánh văng ra ngoài, nó dùng song trảo túm chặt song quyền của Dương Diệp, dùng hai cây răng nanh dài sắt nhọn đâm đến.
Mắt thấy hai tay bị chế trụ lại còn sắp bị răng nanh xé nát, Dương Diệp không khỏi kinh hãi dùng chân thúc vào phát vào bụng cự lang.
Phần bụng bị đạp trúng, cự lang kêu rên một tiếng đồng thời buông song quyền của Dương Diệp ra, Dương Diệp sững sờ trong giây lát, đã bị cự lang hung hăng chộp ngay lồng ngực, nhất thời bị đánh một cú mạnh như vậy Dương Diệp bay ra đụng vào tường.
“Khục!”
Dương Diệp khó khăn đứng dậy, đầu óc có chút mê muội, đúng lúc này một đôi vuốt như xuyên thấu không gian lại một lần nữa đập vào ngực hắn, trong chớp mắt đôi vuốt kia vung lên vả vô số lần vào đầu, vào ngực, vào bụng của Dương Diệp.
Đinh đinh!
Vô số móng vuốt đánh vào thân thể Dương Diệp giống như một thanh kim loại khiến toàn thân hắn ứa máu, trong lúc móng vuốt chạm vào thân thể còn vang theo tiếng đinh đinh như một bản hòa nhạc.
Bình luận truyện