Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 44: Ngươi là xử nam sao?



Lâm Phi cực kỳ ngạc nhiên.

Từ khi hắn chuyển kiếp tới đại lục Huyền Thiên thì hắn suýt nữa đã quên sở thích của một game thủ, đó là muốn mở hậu cung, tán các em gái đáng yêu, các ngự tỷ, loại nào cũng muốn…

Nhưng chuyện đó cũng có thể thông cảm được! 

Vừa mới chuyển kiếp thì đã phải chịu đủ các loại nguy hiểm sinh tốn, cho nên nhiệm vụ hàng đầu đó là sống sót, chống lại tất cả nguy hiểm, làm gì còn thời gian mà nghĩ tới chuyện kia nữa.

Nhưng khi thấy nàng ấy nhẹ nhàng bước tới, giống như tiên nữ xuống trần, thần thánh không thể xâm phạm thì tâm hồn game thủ ẩn sâu trong người Lâm Phi đã bị kích hoạt.

Người đẹp… 

Trắng, giàu, xinh đẹp…

Tiên nữ…

Nữ Thần trong mộng… 

Tất cả những từ ngữ trên, đều để miêu tả người con gái trước mắt này.

Hoa hậu quốc tế, hoa hậu toàn cầu hay mỹ nữ tuyệt thế nếu so sánh với tiên nữ áo trắng trước mặt thì chỉ như một cô gái nhà quê mà thôi. Mặc dù Lâm Phi thấy qua không ít người đẹp thế nhưng hắn vẫn không biết dùng từ nào để miêu tả về nàng.



“Nữ thần đó! Nhìn cặp đùi này xem, trơn mềm trắng nõn, dáng người thì mềm mại như rắn nước, eo nhỏ khêu gợi, dưới tấm lụa trắng che mặt có thể thấy nước da trắng noãn, nhẵn nhụi mềm mại. Ha ha ha! Đúng kiểu người mà ông đây thích nhất…”

Lâm Phi quên cả thở, quên cả sự nguy hiểm xung quanh, cả linh hồn đều bị tiên nữ áo trắng hấp dẫn.

Nói thật thì Lâm Phi chưa bao giờ thấy người đẹp thuần khiết trên Internet, những người trên đó hầu như đều do trang điểm mà biến thành người đẹp. 

Nhưng khi Lâm Phi thực sự chạm mặt người đẹp tuyệt thế này, thậm chí còn thấy hơi xấu hổ, chỉ có anh hùng hoặc thiên tài mới có thể xứng với nàng.

Tiên nữ áo trắng nhẹ nhàng bước tới.

Cả người Giao Long hai đầu hơi run rẩy, từ bỏ việc ra tay với Lâm Phi mà chú ý tới tiên nữ áo trắng ở trên trời. Trong ánh mắt có chứa sợ hãi, một điều không nên xuất hiện trên người của yêu thú mạnh mẽ này. 

“Rống!”

Sau một tiếng rống rung trời thì nó bay lên, duỗi móng vuốt giống móng vuốt hổ ra, cào tới tiên nữ, cả không gian giống như đều bị một móng vuốt này cào rách vậy, sinh ra gió lốc không gian.

“Nghiệt Long, láo xược!” 

Tiếng nói trong vắt như là suối nước chảy trong núi ra vang lên trên bầu trời yên tĩnh.

Trên tay tiên nữ cầm một thanh kiếm, chém nhẹ một cái, trên không trung xuất hiện một đường sáng trắng, nếu như nói ánh đao của Lâm Phi trắng sáng tới chói mắt thì ánh kiếm của tiên nữ này giống như cầu vồng, không có chút khí tức nguy hiểm nào, giống như nước chảy, rất là mềm mại, đó là biểu hiện của kiếm pháp đã luyện tới cảnh giới cực cao.

“Rống!” 

Giao Long hai đầu rống lên đau đớn khi bị ánh kiếm này chém trúng, cả người đều bị chém thành hai đoạn, Giao Long có thể giết chết Võ đạo bát trọng thiên trong nháy mắt mà cũng không thể nào ngăn cản được một chiêu của tiên nữ áo trắng này.



Lâm Phi nuốt nước bọt. 

Mặc dù Giao Long hai đầu cực kỳ mạnh nhưng tiên nữ áo trắng lại càng mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, kể cả cao thủ Võ đạo bát trọng thiên cũng hoàn toàn không so sánh được.

“Mẹ nó! Thế giới này quá điên cuồng rồi. Một mỹ nữ mà lại có sức mạnh mạnh mẽ như vậy, nếu chút nữa bị nàng ta hỏi tội thì ông đây có bị chặt thành tám khúc hay không?”

Lâm Phi hơi phàn nàn. 

Thân là một game thủ phải biết tán gái, chơi game giỏi, thế nhưng muốn đoán được ý nghĩ của một mỹ nữ nắm giữ lực lượng mạnh mẽ thì cũng không phải là chuyện đơn giản.

Tay ngọc của nàng nhấc lên lần nữa, lại thêm một đường ánh sáng trắng bắn ra, chém xuống dưới, Giao Long hét lên đầy tức giận, thân thể lại bị thương nặng lần nữa.

Lâm Phi cực kỳ sợ hãi khi nhìn thấy cảnh tượng đó. 

Mỹ nữ của đại lục Huyền Thiên đều là kẻ khó trêu vào, tuyệt đối không thể tiến lên bắt chuyện một cách tùy tiện.

Bắt chuyện với mỹ nữ là một chuyện nguy hiểm!



Khí tức của Giao Long hai đầu càng ngày càng yếu, giống như sắp chết vậy.

Chỉ vì sức sống của Giao Long quá mạnh mẽ nên nó vẫn còn sống tới bây giờ, nếu không nó đã sớm biến thành một cỗ thi thể rồi.

Làm người chứng kiến tất cả nên Lâm Phi cố chịu sự hỗn loạn của Huyền khí trong người mà lặng lẽ rút lui, chạy thục mạng. 

“Thật là đáng sợ! Một yêu thú ít nhất cũng có cấp bậc Huyền giả trở lên bị hành hạ thương tích đầy mình, như vậy cần thực lực mạnh như thế nào? Chẳng may nàng ta cho ta là kẻ háo sắc thì ta xong đời rồi.”

Lâm Phi dùng thân pháp Tùy Phong để chạy, không dám ngoái đầu nhìn lại.

Hắn một hơi chạy tới hơn ba mươi dặm, tựa lưng vào một gốc cây che trời, thở hổn hển: “Chắc là an toàn rồi!” 

Đột nhiên có tiếng ầm ầm truyền tới.

Lâm Phi nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía xa, dùng trí nhớ để biết nơi đó là nơi vừa chiến đấu, hơi nghi ngờ.

“Chẳng lẽ là Giao Long hai đầu đã bị tiên nữ áo trắng giết chết rồi?” 

Cả người Lâm Phi hơi run rẩy, tốc độ này quá nhanh đi!

Nghĩ như vậy, Lâm Phi không dám nghỉ ngơi, một mỹ nữ có thể đạp không đi tới thì muốn đuổi kịp hắn rất dễ dàng, vì lý do an toàn nên Lâm Phi quyết định phải tiếp tục chạy.

Mặc dù nhìn mỹ nữ rất bổ mắt thế nhưng cái giá phải trả là quá đắt, mặc dù Lâm Phi chỉ hơi lợi dụng một chút nhưng sợ nàng ta lại để ý. 



Lại thêm ba mươi dặm nữa.

Lâm Phi trốn vào trong một hốc cây, trán đổ mồ hôi lạnh. 

“Ông đây không khổ như vậy đi, chỉ lợi dụng một chút nên hẳn là không việc gì!”

Nghĩ lại cảm giác lạnh lẽo như có như không vừa rồi thì Lâm Phi sợ hãi, là một người tập võ nên hắn vẫn có thể cảm ứng được.

Chắc chắn là do tiên nữ áo trắng gây ra. 

“Đừng tìm ta! Đừng tìm ta! Ta chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi, không có cái gì cả! Hãy xem ta như là người qua đường đi!”

Kết quả, chuyện Lâm Phi không muốn thấy nhất vẫn xảy ra.

“Ra đi, chỉ bằng vào Bế Khí Thuật mà muốn lừa được ta sao?” 

Tiếng nói lạnh lẽo và cao quý bỗng nhiên vang lên bên tai Lâm Phi.

Lâm Phi sững sờ, từ lúc nào mà mình lại xui xẻo như vậy, tự nhiên lại tìm tới mình chứ, điều này cũng quá vớ vẩn đi.

“Nếu không ra thì tiểu nữ đành phải “mời” ngươi ra vậy!” 



“Mỹ nữ, đừng nóng, đừng nóng, ta lập tức ra ngay!”

Mạnh mẽ như Giao Long hai đầu còn bị nàng ta giết chết, tu vi của mình mới chỉ là Võ đạo lục trọng thiên mà thôi, trong mắt người ta, mình chả là cái thá gì cả, tốt nhất là giả vờ đáng thương đi! 

Mặc dù giả vờ đáng thương trước mặt một mỹ nữ không phải là chuyện gì tốt nhưng vì tính mạng của mình nên vẫn là ngoan ngoãn đi ra ngoài đi!

Từ trên cây rơi xuống thì Lâm Phi phát hiện mình bị một khí tức lạnh lẽo khoá chặt, cúi đầu nhìn xuống thì suýt chút nữa thì sợ hãi tới mức hồn phi phách tán, lưỡi kiếm chỉ cách cổ họng hắn có ba tấc, đối phương chỉ cần hơi động tay là có thể lấy đi tính mạng hắn rồi.

Lâm Phi muốn bình tĩnh cũng không được. 

“Mỹ nữ! bình tĩnh, bình tĩnh lại! Có chuyện gì thì nói chứ đừng động tới kiếm. Có thể để thanh kiếm này ra chỗ khác không? Chẳng may run tay thì cũng không tốt lắm.”

Sắc mặt của Lâm Phi căng thẳng, chỉ vào trường kiếm và làm một động tác như muốn bỏ ra.

“Đúng là kẻ mồm mép linh hoạt, thảo nào có thể dùng yêu thú chém giết kẻ địch của mình.” Nàng mang một cái khăn lụa trắng che mặt, lờ mờ có thể thấy được một khuôn mặt hoàn mỹ dưới chiếc khăn: “Hiện tại ta hỏi một câu thì ngươi đáp một câu, nếu giấu giếm cái gì thì đừng có trách tay của tiểu nữ cầm kiếm không được vững!” 

Lâm Phi cảm nhận được một luồng sát ý lạnh như băng, vội vàng nói: “Mỹ nữ cứ hỏi, nếu tại hạ biết thì chắc chắn sẽ nói.”

“Ngươi là xử nam sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện