Vô Diệm Vương Phi
Chương 121: Luân thường
“Nương, chẳng lẽ người không có chuyện gì muốn nói với ta sao?”
Sau khi Liên Nhu bước vào phòng khách thì lại ngẩn người, Tây Nhi gọi bà bà cũng không đáp lại, chắc là vì thái độ của Đoan Tuấn Mạc Nhiên đa khiến bà buốn nha!
“Nương”
Tây Nhi bước đến, khẽ kéo vạt áo của bà, dường như muốn bà tỉnh táo lại, Liên Nhu kinh ngạc đảo mắt, nhìn Tây Nhi đang nửa quỳ trước mặt bà.
“À, là con sao…”
Bà nhẹ nhàng cười rồi quay đầu đi nhìn qua bóng lưng kia ngẩn người.
“Cái gì mà là con à, không phải con vẫn ở đây cùng người sao! Nương, sao sư phụ không cùng về sao?”
Nàng thấy để Liên Nhu chủ động mở miện là hy vọng xa vời nên chủ động lên tiếng.
“Sư phụ con?”
Bà lại dần dần hoàn hồn lại lần nữa, cúi đầu suy tư một lúc, rốt cuộc khuôn mặt cũng hiện lên một nụ cười tươi:
“Huynh ấy ở trên núi cùng Ninh Viễn…” Nói xong thì khẽ thở dài.
“Trên núi? Trên núi rất thú vị sao?”
Chắc không giống như núi Tây Vân chim không thèm ỉa của lão Bất Tử chứ!
“Thú vị… mùa này, trên núi trụi lủi, thời tiết lại lạnh, đừng nói là người, ngay cả chim chóc cũng không thấy, con đang nói chơi sao?”
Bà nhíu mày càng chặt, lạnh cũng không sợ, đều là người tập võ cả, đáng sợ là rất tịch mịch, dù bà có muốn ở lại cùng hắn ẩn cư sơn lâm hắn cũng nhẫn tâm cự tuyệt bà, bà cười lạnh, năm đó bà bị đưa vào lãnh cung, hắn luôn miệng nói muốn dẫn bà rời đi, vì sao dũng khí lại nhanh chóng biến mất như vậy chứ.
“Nương, vì sao Trường Ninh vương lại không chịu xuống núi?”
Đã vì Liên Nhu, hiện giờ Liên Nhu đã rời khỏi lãnh cung, không phải hai người có thể sát cánh bên nhau sao!
“Con à, con thật sự muốn biết sao?”
Bà chậm rãi chuyển tầm mắt, vốn chuyện xấu trong nhà không nên nói ra ngoài. Nhưng mà… Bà thật sự muốn tìm người nghĩ kế.
“Vâng, nương người mau nói đi!”
Tây Nhi đáp lời, tìm một cái ghế ngồi xuống nghiêm chỉnh, chớp mắt to rửa tai lắng nghe.
“Bởi vì Thái hoàng Thái hậu, năm đó, Thái hoàng Thái hậu biết Trường Ninh vương có tình ý với ta, trong cơn tức giận đã ép tiên hoàng đày ta vào lãnh cung, ép Ninh Viễn phải đi tha hương, Ninh Viễn không chịu trở về là vì Thái hoàng Thái hậu không chịu tha thứ cho hắn!”
Liên Nhu sâu kín nói, giọng nói du dương dễ nghe như suối reo nhưng lại hàm chứ một vẻ ưu sầu.
“Nương, có một việc không biết con có nên hỏi hay không?”
Tây Nhi khó xử lên tiếng, muốn giúp đỡ thì ít nhất phải hiểu rõ tiền căn hậu quả.
“Con cứ hỏi đi, hôm nay chúng ta đã là người một nhà, ta cũng không có gì phải giấu diếm con!”
Liên Nhu cười cười, dường như đã sớm biết Tây Nhi muốn hỏi gì.
“Người trong lòng người yêu mến là tiên hoàng hay Trường Ninh vương?”
Đây không phải là chuyện quan trọng nhất sao?
“Nếu như ta nói, con có cho rằng ta là một nữ nhân lẳng lơ đa tình không?”
Bà do dự thật lâu rồi từ từ ngước mắt lên, ánh mắt ngập tràn xấu hổ.
“Đương nhiên là không!”
Tội gì chứ, lẳng lơ đa tình, nữ nhân nên theo đuổi hạnh phúc của mình mà! Huống chi nam chính trong chuyện đó đã chết rồi còn đâu!
Một câu chuyện xưa dần dần được hé lộ.
Ba mươi năm trước, đúng vào tuổi mới lớn thì Liên Nhu theo sư phụ xuống núi mua thuốc lại thật sự không ngờ bên Tây Hồ Hàng Châu đã gặp Đoan Tuấn Viễn Nhiên cải trang vi hành, phong độ khí vũ bất phàm, khí phách cao ngạo thiên thành cùng khí chất tuấn nhã bất phàm trong nháy mắt đã bắt tâm hồn thiếu nữ của Liên Nhu làm tù binh, hai người kết bạn bên hồ, nói cười rất hợp ý.
Hành trình Tây Hồ đã khiến cho Liên Nhu sống nơi rừng núi được mở rộng tầm mắt, cũng đã trói lòng mình nơi Đoan Tuấn Viễn Nhiên phong lưu phóng khoáng, hai người đã nhanh chóng tự mình định đoạt chuyện chung thân, vụng trộm nếm trái cấm.
Khi Liên Nhu phát hiện mình mang thai cũng chính là lúc biết thân phận của Đoan Tuấn Viễn Nhiên, một đế vương đã có tam cung lục viện, một Hoàng thượng được mỹ nhân thiên hạ giành nhau!
Đúng lúc này, đồ nhi yêu quý nhất của sư phụ xuống núi lại chậm chạp không chịu về, vì vậy ngài đã phái đệ tử Bất Tử xuống núi tìm kiếm, cảm thấy không còn mặt mũi nào nói lời tạm biệt với sư huynh nên Liên Nhu đã bất đắc dĩ trốn vào hoàng cung, trở thành quý phi trong đại viện của căn nhà rộng lớn nhất.
Lúc gặp gỡ Đoan Tuấn Viễn Nhiên thì Trường Ninh vương đang làm bạn đồng hành đi theo bảo vệ, chỉ là tính cách của hắn lạnh lùng, không vui không đùa, năm đó Liên Nhu trẻ người non dạ bị Hoàng thượng biết ăn nói mê hoặc nên đã không nhận ra tình cảm sâu nặng Đoan Tuấn Ninh Viễn dành cho bà.
Vào hoàng cung, giống như một con chim yến bị nhốt vào trong lồng, tránh qua né lại sự tìm kiếm của sư huynh và cũng hoàn toàn đóng lại một mảnh trái tim mình.
Rốt cuộc lão Bất Tử cũng nghe được tin tức về Liên Nhu, trước khi vào hoàng cung ông đã bị Đoan Tuấn Ninh Viễn ngăn cản, hai người giao đấu, kết quả là lão Bất Tử phải ở suốt đời trên núi Tây Vân.
Liên Nhu đã quen tự do trên núi nên chán ghét hoàng cung bức bối, đồng thời Đoan Tuấn Viễn Nhiên cũng nhanh chóng chán bà, bà không quen ở trong hoàng cung, thường thường mấy tháng mới nhìn thấy bóng dáng của trượng phu, phu quân ngày xưa si tình giờ trở nên bạc tình bạc nghĩa.
Tây Nhi ngước mắt lên, ánh mắt tràn ngập đồng tình, nàng có thể tưởng tượng được tình cảnh kia, một nữ nhân xuất thân bình thường sẽ bị mọi người khắp chốn thâm cung xa lánh, nếu như phu quân yêu thương thì tốt, nhưng mà chỗ dựa tinh thần duy nhất lại đến mấy tháng không thể thấy mặt…
Nàng không dám tưởng tượng, nếu như là nàng thì nhất định sẽ nổi khùng muốn chui ra khỏi chiếc lồng giam đó, vinh hoa phú quý thì thế nào, quý phi nương nương thì thế nào, không phải cũng chỉ ngồi trong cung điện phồn hoa, năm tháng trôi cỏ cây bên trăng, áo quần có đẹp cũng tựa chim bao. Cỏ úa rơi theo hàng mi cong, bụi hoa rược đuổi tiếng chim quyên!
Chậm rãi đứng dậy, tà áo trắng lay động, ánh mắt như si như mộng nhìn về phía núi xa xa, hai tròng mắt bị phủ kín bởi một tầng sương mù.
Bà chạy thoát, dựa vào khinh công mà bay ra khỏi cánh cổng lớn đại viện cũng không phải việc khó, cái khó là bà mang theo đứa trẻ mới sinh, đó là huyết mạch của hoàng gia, cũng vì đứa trẻ mới sinh mà bà bị Trường Ninh vương tìm được, ông yêu cầu bà trở về cung, bởi vì bà đã là quý phi của Hoàng thượng, càng bởi vì trên tay bà là cốt nhục của Hoàng thượng, huyết mạch hoàng gia làm sao có thể lưu lạc nhân gian!
Bà cười thê lương, một thanh trường kiếm nhọn, sắc bén mà lạnh lẽo, nhẹ nhàng mà linh hoạt, nghiêng người bay lên như một con chim yến, ánh kiếm vung lên nuốt cả ánh trăng nhưng lại không phải đối thủ của Trường Ninh vương, bị thương, rơi xuống chân núi Bắc Vân, còn tưởng rằng sẽ bỏ mạng nơi đó nhưng lại được nam nhân lạnh lùng kia cứu lên, cực nhọc ngày đêm, không được nghỉ ngơi yên ổn ngồi bên giường hầu hạ, cũng bởi vì ba ngày ở núi Bắc Vân mà bà đã biết được tình ý của Trường Ninh vương đối với bà.
Nhưng bà là một quý phi, Ninh Viễn là Vương gia, hai thân phận cách biệt đã định sẵn đoạn tình cảm này không có kết quả.
Bà trở về cung, bởi vì Đoan Tuấn Ninh Viễn và cũng bởi vì tiền đồ của đứa trẻ mới sinh, tuy giữa hai người cũng hiểu rõ ba ngày trên núi đã trở thành một bàn tay nắm lấy trái tim người ta, thời gian trôi đi, bà ngày càng khắc sâu chuyện với Trường Ninh vương, bà cũng đã sớm không còn quan tâm đến việc có được sủng ái hay không, một phần cũng đã hờ hững với chuyện trong cung.
Tây Nhi đồng cảm tiến đến, khoát đôi tay nhỏ nhắn mềm mại lên bàn tay của bà, trong lòng cũng không nhịn được đổ mồ hôi lạnh vì bà, những năm tháng ở trong Tào doanh nhưng lòng lại hướng về nước Hán thật sự rất khổ nha, huống chi còn phải đối mặt với một phu quân không hề yêu thương.
“Sau đó con cũng đã biết rồi, tuy sự việc đã trôi qua rất nhiều năm nhưng vẫn bị một số người khơi ra, thực ra đối với một người tính tình lạnh lùng như Trường Ninh vương mà nói thì cả đời này khuyết điểm chí mạng nhất của hắn chính là đã cùng ta trải qua ba ngày trên núi, tuy hai người chúng ta rất trong sáng nhưng sức lực của hai người làm sao địch lại miệng lưỡi của bao kẻ khác, rất nhanh sau đó ta bị Viễn Nhiên đưa vào lãnh cung, Ninh Viễn là trợ thủ đắc lực của Hoàng thượng nên tất nhiên Hoàng thượng sẽ không trách tội nhưng giữa hai người họ cũng đã có khoảng cách, không còn tín nhiệm như trước kia nữa, cuối cùng Đoan Tuấn Ninh Viễn nản lòng thoái chí đã bỏ lên núi Bắc Vân, ẩn cư ở đây, không màng thế sự nữa!”
Từ từ nhắm mắt lại, chuyện trước kia không ngừng hiện lên trong đầu, tuổi trẻ không hiểu chuyện, Đoan Tuấn Viễn Nhiên vô tình phụ bạc, Đoan Tuấn Ninh Viễn lại một lòng tình si, còn có Thái hoàng Thái hậu vô tình xử án, bà nhíu mày thật chặt, ngón tay thon dài nắm chặt lấy vạt áo, sắc mặt trắng như tờ giấy.
“Nương, người đừng suy nghĩ nhiều, hôm nay chuyện xưa đã trôi qua, Tiểu Tuấn Tử hắn có khả năng bảo vệ tốt cho người, hiện giờ người đã được tự do, muốn sát cánh bên nhau cùng hoàng thúc cũn không phải không thể!”
Tây Nhi kích động không thôi, bước lên nhẹ nhàng phủ tay lên ngực nàng gấp gáp lên tiếng.
“Sát cánh bên nhau?”
Bà chuyển tầm mắt, khóe môi khẽ nhếch lên, tràn ngập mỉa mai, huynh đệ cùng vợ vốn đã là trò cười, thẹn với tổ tiên, huống chi bà thân còn là một Liên thái phi, coi như có thể tự do ở bên ngoài làm sao có thể tùy hứng làm bậy chứ!
“Chẳng lẽ người không muốn sao?”
Tây Nhi bị ánh mắt của bà khiến cho giật nảy mình, mặc dù nói huynh đệ cùng vợ có chút không ổn nhưng chỉ cần hai người thật tình yêu nhau thì lời thế tục có là gì!
“Con à, cảm ơn con!”
Liên Nhu cười cười, vẻ mặt tràn ngập bất đắc dĩ, bà không muốn danh phận gì cả, lại càng không dám hy vọng xa vời cái gì mà vợ chồng bên nhau, chỉ muốn ở bên cạnh hắn nơi đỉnh núi Bắc Vân, mỗi ngày có thể nhìn thấy người thương cũng đủ rồi, nhưng mà nam tử si tình kia sau hai mươi năm lại lạnh lùng như vậy, ông đuổi bà xuống núi, chỉ vì ông đã từng thề độc, thề độc với mọi người trong hoàng tộc!
“Khách sáo làm gì, nương, người yên tâm đi, chuyện của người tất nhiên là chuyện của con dâu đây, chuyện này cứ để con lo là được!”Tây Nhi vỗ ngực thề son sắt, không lấy chiêu bài con dâu ra mà dùng nàng sẽ sửa họ!
“Cứ để con lo?”
Liên Nhu không nhịn được cười thành tiếng, nói thì đơn giản nhưng làm có dễ dàng vậy không.
“Thế nào? Người không tin sao?”
Tây Nhi bị nụ cười cay đắng của bà khiến cho căm tức, nàng thật sự muốn giúp mẹ chồng mà.
“Không phải không tin mà căn bản là không thể tin được, trước kia Ninh Viễn đã nghĩ cho cả hoàng tộc, toàn bộ thiên hạ, một ngày còn mang họ Đoan Tuấn thì hắn vĩnh viễn cũng không quên ta là Liên thái phi bị đưa vào lãnh cung, mà hắn là Trường Ninh vương đã lẩn trốn nơi rừng núi, chiếc gông xiềng này đặt trên hai người chúng ta cho nên nhất định vĩnh viễn chúng ta cũng không thể ở bên nhau!”
Liên Nhu bất đắc dĩ cười, khuôn mặt sầu khổ cúi thấp.
“Vậy ý của người là, nếu như người không phải Liên thái phi còn ngài ấy không phải là Trường Ninh vương thì hai người có thể ở bên nhau sao?”
Tây Nhi khó hiểu hỏi, vật chắn ngang giữa hai người ngoại trừ hai ngọn núi lớn, sợ là còn có cái gọi là luân lý đạo đức nữa nha!
“Có lẽ…ít nhất chúng ta cũng có thể ở bên nhau, mỗi ngày gặp mặt, thật ra chỉ cần có thể nhìn thấy hắn, có làm vợ chồng hay không thì có là gì!”
Bà cười nhàn nhạt, lại càng thêm không biết phải làm sao, dù có là như vậy thì đối với bà cũng chỉ là một mơ ước xa vời!
“Thật ra mấu chốt lớn nhất trong chuyện này là Thái hoàng Thái hậu, nếu như Thái hoàng Thái hậu chịu thừa nhận quan hệ của hai người thì có là vợ chồng cũng có sao!”
Tây Nhi cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi lên tiếng.
“Con…nói rất đúng!”
Liên Nhu cười khẽ, lời nói này tuy đã nói ra trọng điểm nhưng cũng chẳng khác gì chưa nói, từ trước đến nay Thái hoàng Thái hậu đều cổ hũ, chắc bà ta sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra trong hoàng tộc.
“Nương, có lẽ con có thể giúp người, thật đấy!”
Tây Nhi suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến một chủ ý thoạt nhìn cũng không tệ, nhưng thật sự có thể đạt hiệu quả hay không thì mấy chốt vẫn là quyết định của Thái hoàng Thái hậu!
“Vậy sao?”
Liên Nhu vẫn cười nhàn nhạt nhưng vẻ mặt lại vui mừng, ít nhất con dâu cũng đã ủng hộ bà, không cười bà già rồi mà còn không đứng đắn là tốt rồi!
“Con biết người sẽ không tin, nhưng xin cứ yên tâm, nhất định con sẽ nghĩ ra cách!”
Tây Nhi tràn đầy tự tin nói, thấy bà mặt ủ mày chau rốt cuộc cũng nở nụ cười, nhẹ nhàng ghé vào bên tai bà, báo tin vui trong bụng mình cho bà biết.
“Thật sao?”
Liên Nhu kích động, không ngừng vạch ra tương lai cùng Tây Nhi, mơ tưởng về đứa bé trong bụng, nhưng khi Tây Nhi đã đi rồi thì bà lại rủ mắt xuống, cô đơn, có lẽ bà đã yêu cầu quà xa vời, ngay cả cháu nội cũng có rồi, coi như vậy là hết, một mình cũng tốt! Bà níu chặt vạt áo cay đắng nghĩ.
***
“Nàng nói vậy thật sao?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt nghiêm túc, khẽ đứng dậy, nhìn cái đầu nhỏ đang ghé vào trước mặt hắn.
“Ừm, nương đã chịu khổ một mình trong lãnh cung hai mươi năm, theo lý mà nói hẳn là phải được hạnh phúc tuổi về già!”
Tây Nhi duỗi bàn tay nhỏ bé ra, kéo khuôn mặt nhỏ của Đoan Tuấn Mạc Nhiên về.
“Mặc dù là lãnh cung nhưng ngày đó khi ta lập công lớn cho phụ hoàng, ta đã lấy công lao ra để trao đổi, nương tuy bị đưa vào lãnh cung nhưng vẫn ăn ngon mặc đẹp, cung nữ hầu hạ, cũng không thua kém gì các thái phi khác, đây cũng là nguyên nhân ra yên tâm để nương ở lại trong lãnh cung!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên khẽ nhíu mày, lãnh cung kia sớm đã không phải như người thường tưởng tượng.
“Nhưng mà nương không cần ăn ngon mặc đẹp, cung nữ thái giám, thứ bà muốn chính là tự do cùng nam nhân mình yêu mến!”
Tây Nhi ngước mắt lên, giải thích giúp Liên Nhu.
“Nương tử, nương đã gần 50 tuổi rồi, không thể giống như tiểu cô nương mười mấy tuổi hoài xuân được! Mấy câu này sao có thể nói ra khỏi miệng chứ!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên không vui, những quả phụ bình thường người ta đều lập đền thờ trinh tiết, huống chi là nhà đế vương, nếu như không phải Liên Nhu đã hạ sinh con nối dòng thì phi tử bình thường đã sớm bị chôn cùng với tiên hoàng rồi!
“Vì sao không thể? Ai cũng có thể theo đuổi hạnh phúc mà, vả lại, bạn già cùng bạn già với nhau, nương đã cực khổ cả đời, già rồi tất nhiên cần một người bạn, hoàng thúc của chàng không phải cũng thế sao, đợi mẹ chàng 30 năm chẳng lẽ còn chưa đủ sao?”
Tây Nhi khó hiểu lên tiếng, xem ra muốn hoàn thành chuyện này thì cửa ái khó qua thứ nhất chính là lão ngoan đồng Đoan Tuấn Mạc Nhiên này.
“Tây Nhi, đây vốn đã vi phạm lễ nghi luân thường, những lời này của nàng quả thật là…”
Nữ nhân tầm thường sợ là không bao giờ dám nghĩ đến!
“Kinh thế hãi tục phải không? Nhưng mà ta thật sự muốn giúp đỡ nương, hy vọng lớn nhất của một nữ nhân chính là tìm được một nam nhân yêu thương mình, nương đã vì chàng mà cam tâm bị nhốt trong lãnh cung hai mươi năm, chẳng lẽ chàng không thể vì bà mà…”
Tây Nhi tận tình khuyên bảo.
“Không thể, Tây Nhi, đừng nói chuyện này nữa, nương già rồi, có chúng ta là được, không cần Trường Ninh vương!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên không xưng hô hoàng thúc nữa mà lại xưng hô là Trường Ninh vương, có thể thấy được lòng của hắn đã phản cảm đến cực điểm.
“Nhưng mà…”
Tây Nhi nhíu mày, vậy sao? Không cần sao? Nhưng mà dáng vẻ mẹ chồng rủ hai mắt xuống thật là cô đơn.
“Không có nhưng mà, ta nói không cần là không cần!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên phách đạo lên tiếng, từ hôm nay trở đi hắn phải chấn chỉnh uy nghiêm của trượng phu, tuyệt đối không thể để cho cái gọi là tư tưởng hiện đại không giới hạn của Tây Nhi lan tràn ra bốn phía.
“Phách đạo!”
Đưa mắt liếc xéo hắn, Lăng Tây Nhi không phục lên tiếng.
“Tây Nhi, hiện giờ Phiên quốc đang nhìn chằm chằm vào nước ta, ta cũng không còn tâm lực để tâm đến chuyện của mẫu thân nữa, vừa rồi cũng đã nói chuyện này cũng không thể nhắc tới nữa!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên thấp giọng nói, vẻ mặt lo lắng.
“Chàng cứ làm quốc gia đại sự của chàng, ta làm tiểu gia tiểu sự của ta, không can thiệp vào chuyện của nhau là được!”
Tây Nhi không được tự nhiên xoay người đi, hầm hừ nói.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên trầm mặc, huynh đệ chung một vợ thật sự khó có thể đối mặt với liệt tổ liệt tông!
“Cần ta giúp gì không?”
Tây Nhi thấy hắn yên lặng, suy nghĩ một lúc rồi xoay người lại, gian xảo liếc mắt đưa tình.
“Cái gì?”
Hắn sững sờ, khó hiểu nhìn nàng.
“Quốc gia đại sự nha, ta sẽ giúp ngươi chế tạo súng kíp!”
Nàng dương dương đắc ý nói, có lẽ thuận tiện nghiên cứu cách chế tạo đại pháo luôn.
“Không cho phép!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng nói, giọng điệu không cho thương lượng chút nào, nghiên cứu chế tạo đột súng kíp quá nguy hiểm, hắn sẽ không để cho Tây Nhi mạo hiểm.
“Nhưng mà Phiên quốc…”
Không phải đang nhìn chằm chằm sao, ném một trái bom sang, nhất định bọn họ sẽ sợ đến mức hồn siêu phách lạc, đến lúc đó cắt đất đền tiền, muốn cái gì sẽ có cái đó!
“Chuyện Phiên quốc ta sẽ tự giải quyết, việc nàng cần làm chính là tĩnh dưỡng cho thật tốt!”
Hắn vươn tay ra vuốt ve vùng bụng bằng phẳng của nàng, đã ba tháng, tuy vẫn còn chưa nhìn thấy.
“Nhưng mà sẽ rất buồn nha!”
Tây Nhi dán khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực hắn không ngừng làm nũng.
“Ta sẽ gọi các Vương phi đến chơi với nàng!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên do dự một lát rồi lên tiếng.
“Không cần đâu, ta không cần!”
Tây Nhi giơ tay lên đầu hàng, đều là mấy nữ nhân cổ hủ tự xưng là xuất thân từ danh môn, nàng không cần đâu!
“Hay là ta giao cách điều chế thuốc nổ cho chàng, chàng phái người đi chế tạo là được? Chuẩn bị cho bất kì tình huống nào!”
Tây Nhi vẫn nhớ mãi không quên chuyện quốc gia đại sự của nàng.
“Hiện giờ chưa cần nghĩ đến chuyện này!”
Bàn tay to lớn phủ lấy bộ ngực sữa của nàng, xoay người áp nàng dưới thân.
“Vậy chàng nghĩ đến chuyện gì đây?”
Nàng vươn lưỡi ra liếm láp môi hắn, vẻ mặt tràn đầy khiêu khích.
Động tác thay thế câu trả lời, bởi vì Tây Nhi có thai nên động tác của hắn dịu dàng đến cực điểm, ánh mắt cũng trìu mến đến cực điểm…
Ánh trăng treo cao trên bầu trời đêm thanh tịnh, những vì sao tạo nên một tấm màn đen lập lòe, ngọn gió lười biếng nhẹ nhàng lay động những nhành cây, âm thanh xào xạc phá vỡ màn đêm u tĩnh, trong phòng, hoan ái vô tận không dừng lại.
Sau khi Liên Nhu bước vào phòng khách thì lại ngẩn người, Tây Nhi gọi bà bà cũng không đáp lại, chắc là vì thái độ của Đoan Tuấn Mạc Nhiên đa khiến bà buốn nha!
“Nương”
Tây Nhi bước đến, khẽ kéo vạt áo của bà, dường như muốn bà tỉnh táo lại, Liên Nhu kinh ngạc đảo mắt, nhìn Tây Nhi đang nửa quỳ trước mặt bà.
“À, là con sao…”
Bà nhẹ nhàng cười rồi quay đầu đi nhìn qua bóng lưng kia ngẩn người.
“Cái gì mà là con à, không phải con vẫn ở đây cùng người sao! Nương, sao sư phụ không cùng về sao?”
Nàng thấy để Liên Nhu chủ động mở miện là hy vọng xa vời nên chủ động lên tiếng.
“Sư phụ con?”
Bà lại dần dần hoàn hồn lại lần nữa, cúi đầu suy tư một lúc, rốt cuộc khuôn mặt cũng hiện lên một nụ cười tươi:
“Huynh ấy ở trên núi cùng Ninh Viễn…” Nói xong thì khẽ thở dài.
“Trên núi? Trên núi rất thú vị sao?”
Chắc không giống như núi Tây Vân chim không thèm ỉa của lão Bất Tử chứ!
“Thú vị… mùa này, trên núi trụi lủi, thời tiết lại lạnh, đừng nói là người, ngay cả chim chóc cũng không thấy, con đang nói chơi sao?”
Bà nhíu mày càng chặt, lạnh cũng không sợ, đều là người tập võ cả, đáng sợ là rất tịch mịch, dù bà có muốn ở lại cùng hắn ẩn cư sơn lâm hắn cũng nhẫn tâm cự tuyệt bà, bà cười lạnh, năm đó bà bị đưa vào lãnh cung, hắn luôn miệng nói muốn dẫn bà rời đi, vì sao dũng khí lại nhanh chóng biến mất như vậy chứ.
“Nương, vì sao Trường Ninh vương lại không chịu xuống núi?”
Đã vì Liên Nhu, hiện giờ Liên Nhu đã rời khỏi lãnh cung, không phải hai người có thể sát cánh bên nhau sao!
“Con à, con thật sự muốn biết sao?”
Bà chậm rãi chuyển tầm mắt, vốn chuyện xấu trong nhà không nên nói ra ngoài. Nhưng mà… Bà thật sự muốn tìm người nghĩ kế.
“Vâng, nương người mau nói đi!”
Tây Nhi đáp lời, tìm một cái ghế ngồi xuống nghiêm chỉnh, chớp mắt to rửa tai lắng nghe.
“Bởi vì Thái hoàng Thái hậu, năm đó, Thái hoàng Thái hậu biết Trường Ninh vương có tình ý với ta, trong cơn tức giận đã ép tiên hoàng đày ta vào lãnh cung, ép Ninh Viễn phải đi tha hương, Ninh Viễn không chịu trở về là vì Thái hoàng Thái hậu không chịu tha thứ cho hắn!”
Liên Nhu sâu kín nói, giọng nói du dương dễ nghe như suối reo nhưng lại hàm chứ một vẻ ưu sầu.
“Nương, có một việc không biết con có nên hỏi hay không?”
Tây Nhi khó xử lên tiếng, muốn giúp đỡ thì ít nhất phải hiểu rõ tiền căn hậu quả.
“Con cứ hỏi đi, hôm nay chúng ta đã là người một nhà, ta cũng không có gì phải giấu diếm con!”
Liên Nhu cười cười, dường như đã sớm biết Tây Nhi muốn hỏi gì.
“Người trong lòng người yêu mến là tiên hoàng hay Trường Ninh vương?”
Đây không phải là chuyện quan trọng nhất sao?
“Nếu như ta nói, con có cho rằng ta là một nữ nhân lẳng lơ đa tình không?”
Bà do dự thật lâu rồi từ từ ngước mắt lên, ánh mắt ngập tràn xấu hổ.
“Đương nhiên là không!”
Tội gì chứ, lẳng lơ đa tình, nữ nhân nên theo đuổi hạnh phúc của mình mà! Huống chi nam chính trong chuyện đó đã chết rồi còn đâu!
Một câu chuyện xưa dần dần được hé lộ.
Ba mươi năm trước, đúng vào tuổi mới lớn thì Liên Nhu theo sư phụ xuống núi mua thuốc lại thật sự không ngờ bên Tây Hồ Hàng Châu đã gặp Đoan Tuấn Viễn Nhiên cải trang vi hành, phong độ khí vũ bất phàm, khí phách cao ngạo thiên thành cùng khí chất tuấn nhã bất phàm trong nháy mắt đã bắt tâm hồn thiếu nữ của Liên Nhu làm tù binh, hai người kết bạn bên hồ, nói cười rất hợp ý.
Hành trình Tây Hồ đã khiến cho Liên Nhu sống nơi rừng núi được mở rộng tầm mắt, cũng đã trói lòng mình nơi Đoan Tuấn Viễn Nhiên phong lưu phóng khoáng, hai người đã nhanh chóng tự mình định đoạt chuyện chung thân, vụng trộm nếm trái cấm.
Khi Liên Nhu phát hiện mình mang thai cũng chính là lúc biết thân phận của Đoan Tuấn Viễn Nhiên, một đế vương đã có tam cung lục viện, một Hoàng thượng được mỹ nhân thiên hạ giành nhau!
Đúng lúc này, đồ nhi yêu quý nhất của sư phụ xuống núi lại chậm chạp không chịu về, vì vậy ngài đã phái đệ tử Bất Tử xuống núi tìm kiếm, cảm thấy không còn mặt mũi nào nói lời tạm biệt với sư huynh nên Liên Nhu đã bất đắc dĩ trốn vào hoàng cung, trở thành quý phi trong đại viện của căn nhà rộng lớn nhất.
Lúc gặp gỡ Đoan Tuấn Viễn Nhiên thì Trường Ninh vương đang làm bạn đồng hành đi theo bảo vệ, chỉ là tính cách của hắn lạnh lùng, không vui không đùa, năm đó Liên Nhu trẻ người non dạ bị Hoàng thượng biết ăn nói mê hoặc nên đã không nhận ra tình cảm sâu nặng Đoan Tuấn Ninh Viễn dành cho bà.
Vào hoàng cung, giống như một con chim yến bị nhốt vào trong lồng, tránh qua né lại sự tìm kiếm của sư huynh và cũng hoàn toàn đóng lại một mảnh trái tim mình.
Rốt cuộc lão Bất Tử cũng nghe được tin tức về Liên Nhu, trước khi vào hoàng cung ông đã bị Đoan Tuấn Ninh Viễn ngăn cản, hai người giao đấu, kết quả là lão Bất Tử phải ở suốt đời trên núi Tây Vân.
Liên Nhu đã quen tự do trên núi nên chán ghét hoàng cung bức bối, đồng thời Đoan Tuấn Viễn Nhiên cũng nhanh chóng chán bà, bà không quen ở trong hoàng cung, thường thường mấy tháng mới nhìn thấy bóng dáng của trượng phu, phu quân ngày xưa si tình giờ trở nên bạc tình bạc nghĩa.
Tây Nhi ngước mắt lên, ánh mắt tràn ngập đồng tình, nàng có thể tưởng tượng được tình cảnh kia, một nữ nhân xuất thân bình thường sẽ bị mọi người khắp chốn thâm cung xa lánh, nếu như phu quân yêu thương thì tốt, nhưng mà chỗ dựa tinh thần duy nhất lại đến mấy tháng không thể thấy mặt…
Nàng không dám tưởng tượng, nếu như là nàng thì nhất định sẽ nổi khùng muốn chui ra khỏi chiếc lồng giam đó, vinh hoa phú quý thì thế nào, quý phi nương nương thì thế nào, không phải cũng chỉ ngồi trong cung điện phồn hoa, năm tháng trôi cỏ cây bên trăng, áo quần có đẹp cũng tựa chim bao. Cỏ úa rơi theo hàng mi cong, bụi hoa rược đuổi tiếng chim quyên!
Chậm rãi đứng dậy, tà áo trắng lay động, ánh mắt như si như mộng nhìn về phía núi xa xa, hai tròng mắt bị phủ kín bởi một tầng sương mù.
Bà chạy thoát, dựa vào khinh công mà bay ra khỏi cánh cổng lớn đại viện cũng không phải việc khó, cái khó là bà mang theo đứa trẻ mới sinh, đó là huyết mạch của hoàng gia, cũng vì đứa trẻ mới sinh mà bà bị Trường Ninh vương tìm được, ông yêu cầu bà trở về cung, bởi vì bà đã là quý phi của Hoàng thượng, càng bởi vì trên tay bà là cốt nhục của Hoàng thượng, huyết mạch hoàng gia làm sao có thể lưu lạc nhân gian!
Bà cười thê lương, một thanh trường kiếm nhọn, sắc bén mà lạnh lẽo, nhẹ nhàng mà linh hoạt, nghiêng người bay lên như một con chim yến, ánh kiếm vung lên nuốt cả ánh trăng nhưng lại không phải đối thủ của Trường Ninh vương, bị thương, rơi xuống chân núi Bắc Vân, còn tưởng rằng sẽ bỏ mạng nơi đó nhưng lại được nam nhân lạnh lùng kia cứu lên, cực nhọc ngày đêm, không được nghỉ ngơi yên ổn ngồi bên giường hầu hạ, cũng bởi vì ba ngày ở núi Bắc Vân mà bà đã biết được tình ý của Trường Ninh vương đối với bà.
Nhưng bà là một quý phi, Ninh Viễn là Vương gia, hai thân phận cách biệt đã định sẵn đoạn tình cảm này không có kết quả.
Bà trở về cung, bởi vì Đoan Tuấn Ninh Viễn và cũng bởi vì tiền đồ của đứa trẻ mới sinh, tuy giữa hai người cũng hiểu rõ ba ngày trên núi đã trở thành một bàn tay nắm lấy trái tim người ta, thời gian trôi đi, bà ngày càng khắc sâu chuyện với Trường Ninh vương, bà cũng đã sớm không còn quan tâm đến việc có được sủng ái hay không, một phần cũng đã hờ hững với chuyện trong cung.
Tây Nhi đồng cảm tiến đến, khoát đôi tay nhỏ nhắn mềm mại lên bàn tay của bà, trong lòng cũng không nhịn được đổ mồ hôi lạnh vì bà, những năm tháng ở trong Tào doanh nhưng lòng lại hướng về nước Hán thật sự rất khổ nha, huống chi còn phải đối mặt với một phu quân không hề yêu thương.
“Sau đó con cũng đã biết rồi, tuy sự việc đã trôi qua rất nhiều năm nhưng vẫn bị một số người khơi ra, thực ra đối với một người tính tình lạnh lùng như Trường Ninh vương mà nói thì cả đời này khuyết điểm chí mạng nhất của hắn chính là đã cùng ta trải qua ba ngày trên núi, tuy hai người chúng ta rất trong sáng nhưng sức lực của hai người làm sao địch lại miệng lưỡi của bao kẻ khác, rất nhanh sau đó ta bị Viễn Nhiên đưa vào lãnh cung, Ninh Viễn là trợ thủ đắc lực của Hoàng thượng nên tất nhiên Hoàng thượng sẽ không trách tội nhưng giữa hai người họ cũng đã có khoảng cách, không còn tín nhiệm như trước kia nữa, cuối cùng Đoan Tuấn Ninh Viễn nản lòng thoái chí đã bỏ lên núi Bắc Vân, ẩn cư ở đây, không màng thế sự nữa!”
Từ từ nhắm mắt lại, chuyện trước kia không ngừng hiện lên trong đầu, tuổi trẻ không hiểu chuyện, Đoan Tuấn Viễn Nhiên vô tình phụ bạc, Đoan Tuấn Ninh Viễn lại một lòng tình si, còn có Thái hoàng Thái hậu vô tình xử án, bà nhíu mày thật chặt, ngón tay thon dài nắm chặt lấy vạt áo, sắc mặt trắng như tờ giấy.
“Nương, người đừng suy nghĩ nhiều, hôm nay chuyện xưa đã trôi qua, Tiểu Tuấn Tử hắn có khả năng bảo vệ tốt cho người, hiện giờ người đã được tự do, muốn sát cánh bên nhau cùng hoàng thúc cũn không phải không thể!”
Tây Nhi kích động không thôi, bước lên nhẹ nhàng phủ tay lên ngực nàng gấp gáp lên tiếng.
“Sát cánh bên nhau?”
Bà chuyển tầm mắt, khóe môi khẽ nhếch lên, tràn ngập mỉa mai, huynh đệ cùng vợ vốn đã là trò cười, thẹn với tổ tiên, huống chi bà thân còn là một Liên thái phi, coi như có thể tự do ở bên ngoài làm sao có thể tùy hứng làm bậy chứ!
“Chẳng lẽ người không muốn sao?”
Tây Nhi bị ánh mắt của bà khiến cho giật nảy mình, mặc dù nói huynh đệ cùng vợ có chút không ổn nhưng chỉ cần hai người thật tình yêu nhau thì lời thế tục có là gì!
“Con à, cảm ơn con!”
Liên Nhu cười cười, vẻ mặt tràn ngập bất đắc dĩ, bà không muốn danh phận gì cả, lại càng không dám hy vọng xa vời cái gì mà vợ chồng bên nhau, chỉ muốn ở bên cạnh hắn nơi đỉnh núi Bắc Vân, mỗi ngày có thể nhìn thấy người thương cũng đủ rồi, nhưng mà nam tử si tình kia sau hai mươi năm lại lạnh lùng như vậy, ông đuổi bà xuống núi, chỉ vì ông đã từng thề độc, thề độc với mọi người trong hoàng tộc!
“Khách sáo làm gì, nương, người yên tâm đi, chuyện của người tất nhiên là chuyện của con dâu đây, chuyện này cứ để con lo là được!”Tây Nhi vỗ ngực thề son sắt, không lấy chiêu bài con dâu ra mà dùng nàng sẽ sửa họ!
“Cứ để con lo?”
Liên Nhu không nhịn được cười thành tiếng, nói thì đơn giản nhưng làm có dễ dàng vậy không.
“Thế nào? Người không tin sao?”
Tây Nhi bị nụ cười cay đắng của bà khiến cho căm tức, nàng thật sự muốn giúp mẹ chồng mà.
“Không phải không tin mà căn bản là không thể tin được, trước kia Ninh Viễn đã nghĩ cho cả hoàng tộc, toàn bộ thiên hạ, một ngày còn mang họ Đoan Tuấn thì hắn vĩnh viễn cũng không quên ta là Liên thái phi bị đưa vào lãnh cung, mà hắn là Trường Ninh vương đã lẩn trốn nơi rừng núi, chiếc gông xiềng này đặt trên hai người chúng ta cho nên nhất định vĩnh viễn chúng ta cũng không thể ở bên nhau!”
Liên Nhu bất đắc dĩ cười, khuôn mặt sầu khổ cúi thấp.
“Vậy ý của người là, nếu như người không phải Liên thái phi còn ngài ấy không phải là Trường Ninh vương thì hai người có thể ở bên nhau sao?”
Tây Nhi khó hiểu hỏi, vật chắn ngang giữa hai người ngoại trừ hai ngọn núi lớn, sợ là còn có cái gọi là luân lý đạo đức nữa nha!
“Có lẽ…ít nhất chúng ta cũng có thể ở bên nhau, mỗi ngày gặp mặt, thật ra chỉ cần có thể nhìn thấy hắn, có làm vợ chồng hay không thì có là gì!”
Bà cười nhàn nhạt, lại càng thêm không biết phải làm sao, dù có là như vậy thì đối với bà cũng chỉ là một mơ ước xa vời!
“Thật ra mấu chốt lớn nhất trong chuyện này là Thái hoàng Thái hậu, nếu như Thái hoàng Thái hậu chịu thừa nhận quan hệ của hai người thì có là vợ chồng cũng có sao!”
Tây Nhi cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi lên tiếng.
“Con…nói rất đúng!”
Liên Nhu cười khẽ, lời nói này tuy đã nói ra trọng điểm nhưng cũng chẳng khác gì chưa nói, từ trước đến nay Thái hoàng Thái hậu đều cổ hũ, chắc bà ta sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra trong hoàng tộc.
“Nương, có lẽ con có thể giúp người, thật đấy!”
Tây Nhi suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến một chủ ý thoạt nhìn cũng không tệ, nhưng thật sự có thể đạt hiệu quả hay không thì mấy chốt vẫn là quyết định của Thái hoàng Thái hậu!
“Vậy sao?”
Liên Nhu vẫn cười nhàn nhạt nhưng vẻ mặt lại vui mừng, ít nhất con dâu cũng đã ủng hộ bà, không cười bà già rồi mà còn không đứng đắn là tốt rồi!
“Con biết người sẽ không tin, nhưng xin cứ yên tâm, nhất định con sẽ nghĩ ra cách!”
Tây Nhi tràn đầy tự tin nói, thấy bà mặt ủ mày chau rốt cuộc cũng nở nụ cười, nhẹ nhàng ghé vào bên tai bà, báo tin vui trong bụng mình cho bà biết.
“Thật sao?”
Liên Nhu kích động, không ngừng vạch ra tương lai cùng Tây Nhi, mơ tưởng về đứa bé trong bụng, nhưng khi Tây Nhi đã đi rồi thì bà lại rủ mắt xuống, cô đơn, có lẽ bà đã yêu cầu quà xa vời, ngay cả cháu nội cũng có rồi, coi như vậy là hết, một mình cũng tốt! Bà níu chặt vạt áo cay đắng nghĩ.
***
“Nàng nói vậy thật sao?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt nghiêm túc, khẽ đứng dậy, nhìn cái đầu nhỏ đang ghé vào trước mặt hắn.
“Ừm, nương đã chịu khổ một mình trong lãnh cung hai mươi năm, theo lý mà nói hẳn là phải được hạnh phúc tuổi về già!”
Tây Nhi duỗi bàn tay nhỏ bé ra, kéo khuôn mặt nhỏ của Đoan Tuấn Mạc Nhiên về.
“Mặc dù là lãnh cung nhưng ngày đó khi ta lập công lớn cho phụ hoàng, ta đã lấy công lao ra để trao đổi, nương tuy bị đưa vào lãnh cung nhưng vẫn ăn ngon mặc đẹp, cung nữ hầu hạ, cũng không thua kém gì các thái phi khác, đây cũng là nguyên nhân ra yên tâm để nương ở lại trong lãnh cung!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên khẽ nhíu mày, lãnh cung kia sớm đã không phải như người thường tưởng tượng.
“Nhưng mà nương không cần ăn ngon mặc đẹp, cung nữ thái giám, thứ bà muốn chính là tự do cùng nam nhân mình yêu mến!”
Tây Nhi ngước mắt lên, giải thích giúp Liên Nhu.
“Nương tử, nương đã gần 50 tuổi rồi, không thể giống như tiểu cô nương mười mấy tuổi hoài xuân được! Mấy câu này sao có thể nói ra khỏi miệng chứ!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên không vui, những quả phụ bình thường người ta đều lập đền thờ trinh tiết, huống chi là nhà đế vương, nếu như không phải Liên Nhu đã hạ sinh con nối dòng thì phi tử bình thường đã sớm bị chôn cùng với tiên hoàng rồi!
“Vì sao không thể? Ai cũng có thể theo đuổi hạnh phúc mà, vả lại, bạn già cùng bạn già với nhau, nương đã cực khổ cả đời, già rồi tất nhiên cần một người bạn, hoàng thúc của chàng không phải cũng thế sao, đợi mẹ chàng 30 năm chẳng lẽ còn chưa đủ sao?”
Tây Nhi khó hiểu lên tiếng, xem ra muốn hoàn thành chuyện này thì cửa ái khó qua thứ nhất chính là lão ngoan đồng Đoan Tuấn Mạc Nhiên này.
“Tây Nhi, đây vốn đã vi phạm lễ nghi luân thường, những lời này của nàng quả thật là…”
Nữ nhân tầm thường sợ là không bao giờ dám nghĩ đến!
“Kinh thế hãi tục phải không? Nhưng mà ta thật sự muốn giúp đỡ nương, hy vọng lớn nhất của một nữ nhân chính là tìm được một nam nhân yêu thương mình, nương đã vì chàng mà cam tâm bị nhốt trong lãnh cung hai mươi năm, chẳng lẽ chàng không thể vì bà mà…”
Tây Nhi tận tình khuyên bảo.
“Không thể, Tây Nhi, đừng nói chuyện này nữa, nương già rồi, có chúng ta là được, không cần Trường Ninh vương!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên không xưng hô hoàng thúc nữa mà lại xưng hô là Trường Ninh vương, có thể thấy được lòng của hắn đã phản cảm đến cực điểm.
“Nhưng mà…”
Tây Nhi nhíu mày, vậy sao? Không cần sao? Nhưng mà dáng vẻ mẹ chồng rủ hai mắt xuống thật là cô đơn.
“Không có nhưng mà, ta nói không cần là không cần!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên phách đạo lên tiếng, từ hôm nay trở đi hắn phải chấn chỉnh uy nghiêm của trượng phu, tuyệt đối không thể để cho cái gọi là tư tưởng hiện đại không giới hạn của Tây Nhi lan tràn ra bốn phía.
“Phách đạo!”
Đưa mắt liếc xéo hắn, Lăng Tây Nhi không phục lên tiếng.
“Tây Nhi, hiện giờ Phiên quốc đang nhìn chằm chằm vào nước ta, ta cũng không còn tâm lực để tâm đến chuyện của mẫu thân nữa, vừa rồi cũng đã nói chuyện này cũng không thể nhắc tới nữa!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên thấp giọng nói, vẻ mặt lo lắng.
“Chàng cứ làm quốc gia đại sự của chàng, ta làm tiểu gia tiểu sự của ta, không can thiệp vào chuyện của nhau là được!”
Tây Nhi không được tự nhiên xoay người đi, hầm hừ nói.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên trầm mặc, huynh đệ chung một vợ thật sự khó có thể đối mặt với liệt tổ liệt tông!
“Cần ta giúp gì không?”
Tây Nhi thấy hắn yên lặng, suy nghĩ một lúc rồi xoay người lại, gian xảo liếc mắt đưa tình.
“Cái gì?”
Hắn sững sờ, khó hiểu nhìn nàng.
“Quốc gia đại sự nha, ta sẽ giúp ngươi chế tạo súng kíp!”
Nàng dương dương đắc ý nói, có lẽ thuận tiện nghiên cứu cách chế tạo đại pháo luôn.
“Không cho phép!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng nói, giọng điệu không cho thương lượng chút nào, nghiên cứu chế tạo đột súng kíp quá nguy hiểm, hắn sẽ không để cho Tây Nhi mạo hiểm.
“Nhưng mà Phiên quốc…”
Không phải đang nhìn chằm chằm sao, ném một trái bom sang, nhất định bọn họ sẽ sợ đến mức hồn siêu phách lạc, đến lúc đó cắt đất đền tiền, muốn cái gì sẽ có cái đó!
“Chuyện Phiên quốc ta sẽ tự giải quyết, việc nàng cần làm chính là tĩnh dưỡng cho thật tốt!”
Hắn vươn tay ra vuốt ve vùng bụng bằng phẳng của nàng, đã ba tháng, tuy vẫn còn chưa nhìn thấy.
“Nhưng mà sẽ rất buồn nha!”
Tây Nhi dán khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực hắn không ngừng làm nũng.
“Ta sẽ gọi các Vương phi đến chơi với nàng!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên do dự một lát rồi lên tiếng.
“Không cần đâu, ta không cần!”
Tây Nhi giơ tay lên đầu hàng, đều là mấy nữ nhân cổ hủ tự xưng là xuất thân từ danh môn, nàng không cần đâu!
“Hay là ta giao cách điều chế thuốc nổ cho chàng, chàng phái người đi chế tạo là được? Chuẩn bị cho bất kì tình huống nào!”
Tây Nhi vẫn nhớ mãi không quên chuyện quốc gia đại sự của nàng.
“Hiện giờ chưa cần nghĩ đến chuyện này!”
Bàn tay to lớn phủ lấy bộ ngực sữa của nàng, xoay người áp nàng dưới thân.
“Vậy chàng nghĩ đến chuyện gì đây?”
Nàng vươn lưỡi ra liếm láp môi hắn, vẻ mặt tràn đầy khiêu khích.
Động tác thay thế câu trả lời, bởi vì Tây Nhi có thai nên động tác của hắn dịu dàng đến cực điểm, ánh mắt cũng trìu mến đến cực điểm…
Ánh trăng treo cao trên bầu trời đêm thanh tịnh, những vì sao tạo nên một tấm màn đen lập lòe, ngọn gió lười biếng nhẹ nhàng lay động những nhành cây, âm thanh xào xạc phá vỡ màn đêm u tĩnh, trong phòng, hoan ái vô tận không dừng lại.
Bình luận truyện