Vô Diệm Vương Phi
Chương 138: Gạo nấu thành cơm
ại thành một đống những lý luận cổ hủ, còn không có sức thuyết phục bằng hành động thực tế.
Vả lại, thấy người nào đó không nghe dạy bảo, vị Vương gia lãnh khốc lại càng làm mặt lạnh tăng thêm giọng điệu không mấy lương thiện, hiện giờ cũng không dễ nói chuyện nha!
Sau đó, cái mũi nhỏ co co lại, môi bĩu ra, từng chút từng chút nức nở đến gào khóc ầm lên, giọng nói của Vương gia ác ma cũng nhỏ dần, ngày càng nhẹ, cuối cùng chỉ còn hừ hừ như muỗi, về sau, trong phòng chỉ còn tiếng khóc của nữ nhân, còn có vài lời nói ấm ức.
Từ khi mới quen vị Vương gia bạc tình bạc nghĩa đến khi hai người ân ái ngọt ngào, nói đến nỗi dường như vị Vương gia ác ma cũng phải rưng rưng nước mắt, hận không thể cùng khóc với nàng, đến cuối cùng, người nào đó đi ngủ, mang theo nụ cười thắng lợi, Vương gia ác ma cũng không nói gì đến luân thường đạo lí, không phải đang muốn chấn chỉnh phu cương sao? Sao bây giờ lại…
Hắn nhìn tờ giấy trắng mực đen viết lời cam kết, rốt cuộc giờ đang chấn chỉnh phu cương hay là phu cương bị chấn chỉnh đây?
Mới sáng sớm Thượng Quan Tố Tố đã đến tìm Tây Nhi, vẻ mặt nàng tiều tụy đi rất nhiều, có thể nhìn ra được đã một đêm không ngủ.
“Chuyện gì mà nghiêm trọng vậy?”
Tây Nhi cột đai lưng dưới sự trợ giúp của Lục Nhi, lỏng lẻo trễ xuống, hiện giờ nàng đã mang thai được 5 tháng, bụng đã nhô lên giống như một trái dưa hấu nhỏ.
“Lãnh Tuyệt Tâm muốn kết hôn với ta.”
Thượng Quan Tố Tố nặng nề thở dài một hơi, nặng nề lên tiếng, đôi hàng mi cong vút nhíu chặt lại.
“Ái chà!”
Tây Nhi kinh ngạc kêu lên, thật tốt quá, thì ra phiền lòng trước mắt của Lãnh Tuyệt Tâm đã được giải quyết!
“Ngươi cũng cảm thấy kinh ngạc phải không? Một khắc trước hắn còn muốn từ hôn mà!”
Nàng buông thõng hai tay xuống, cảm thấy chuyện này có hơi vô lý, nàng không cần ai bố thí!
“Từ hôn?”
Tây Nhi nghiêng cái đầu nhỏ suy nghĩ cẩn thận, hình như nàng ấy đã trả lại vật đính ước cho người ta, người từ hôn chính là nàng ấy mà?
“Được rồi, coi như là ta từ hôn, cũng là bởi vì hắn không tuân thủ ước định trước, bắt ta phải chờ đợi 15 năm, nếu đổi lại là ngươi, ngươi có cam tâm không?”
Thu vào trong mắt vẻ hoài nghi của Tây Nhi, nàng tức giận nói.
“Cũng phải!” Ai cũng sẽ không cam lòng nha!
“Đúng là thế mà, hiện giờ từ hôn rồi hắn còn muốn kết hôn với ta là sao? Chẳng lẽ ta không gả đi được sao?”
Thượng Quan Tố Tố hung hăng nói.
“…Ơ, thật ra không phải ngươi cũng muốn…”
“Ai nói ta muốn? Ta hận hắn muốn chết!”
Nàng ngắt lời Tây Nhi, bàn tay nhỏ bé không chút nể tình vung lên không trung, nghiến răng nghiến lợi, dường như không khí chính là đầu của Lãnh Tuyệt Tâm, nếu như hắn có ở đây thì nhất định sẽ vặn đầu hắn xuống làm cầu đá!
“Đã như vậy thì cứ từ chối đi!”
Tây Nhi cười thầm, biết rõ nàng ăn nói chua ngoa nhưng lòng thì như đậu hũ, nếu quả thât không thèm để ý thì sẽ không mới sáng sớm đã mang đôi mắt gấu mèo đến tìm nàng lương thượng!
“Từ chối? Đúng, ta đã từ chối nhưng hắn lại đuổi theo không tha!”
Nàng đi đến đâu hắn đuổi theo tới đó, càng quá đáng hơn là theo sát sau lưng không nói câu nào, dáng vẻ trầm tư, nàng nhìn thấy mà lòng bồn chồn, rốt cuộc hắn đang nghĩ gì thế?
“Đuổi theo không tha?”
Ô ha ha, rốt cuộc Lãnh Tuyệt Tâm cũng động lòng rồi sao? Tây Nhi mở to mắt, vô cùng hứng thú bước đến, khuôn mặt nhỏ nhắn như muốn sáp lại gần mặt Thượng Quan Tố Tố:
“Đã đến giai đoạn này rồi sao? Phát triển nhanh quá nhỉ!”
Nàng hì hì tán thưởng.
“Ngươi…ngươi nói gì thế, hắn chỉ yên lặng đi theo sau mà thôi!”
Thượng Quan Tố Tố xấu hổ nói.
“Yên lặng?”
Không thể nào, tình cảm là phải dùng ngôn ngữ cùng hành động để đả thông nha? Tốt nhất là lên xe trước rồi bổ sung vé sau, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
“Đúng vậy, hắn chỉ yên lặng theo sau, ngươi hỏi hắn cái gì, hắn mới ừ một tiếng, bình thường căn bản không hề nói gì!”
Thì ra là thế nha, không phiền não vì Lãnh Tuyệt Tâm muốn kết hôn với nàng mà phiền não vì thái độ Lãnh Tuyệt Tâm muốn kết hôn với nàng, chẳng lẽ cuộc đời nàng phải dây dưa với một cái đầu gỗ mãi sao?
“Không thể nào?”
Tây Nhi kinh ngạc, dáng vẻ Lãnh Tuyệt Tâm không nói tiếng nào, chỉ biết đi theo phía sau thật khó tưởng tượng, hắn có ý gì đây? Giả vờ thâm trầm sao?
“Hắn nói muốn kết hôn với ngươi? Đi theo sau ngươi không rên tiếng nào? Có phải đang đợi ngươi đồng ý không?”
Tây Nhi phân tích xong rồi lên tiếng kết luận.
“Loại chuyện này sao có thể nói thẳng ra chứ!”
Thượng Quan Tố Tố tức giận nhíu mày, có cầu hôn cũng phải có thành ý chứ, không nói một tiếng là sao đây? Chẳng lẽ thật sự đang cho là mình nhận sự bố thí của hắn sao?
“Vậy ngươi nói cho ta biết xem rốt cuộc ngươi có thích hắn không?”
Tây Nhi thở dài, hai người không phải ta theo ngươi thì là ngươi theo ta, rốt cuộc trốn chạy tới khi nào đây, không bằng…
“Không thích!”
Nàng nói như chém đinh, không thích, hừ, không thích chút nào, mà là hận, hận rất sâu sắc đối với hắn, đối với chính mình!
“…”
Không nói gì, tìm người ta thương lượng lại không nói thật, giúp thế nào đây?
“Vậy là tốt rồi, vừa khéo có một quận chúa nhìn trúng Lãnh Tuyệt Tâm, không bằng để cho quận chúa kia quấn lấy hắn, dĩ nhiên hắn sẽ không có thời gian đến phiền ngươi nữa!”
Tây Nhi nói, bịa ra mà nói.
“Quận chúa?”
Sao nàng không nghe nói đến nhỉ?
“Ừ, không chỉ có một người nhưng người này có thành ý nhất, ba phen mấy bận muốn vào phủ rồi, nhưng mà ngươi cũng biết đấy, lão gia nhà ta rất dữ, nàng ấy không dám vào, chỉ ngày ngày đợi ngoài cửa, không thì hôm nay để nàng ấy vào, để cho Lãnh Tuyệt Tâm biết được tâm ý của nàng, ngươi cũng có thể thoải mái một chút rồi nhỉ!”
Tây Nhi ân cần đề nghị, nói xong Thượng Quan Tố Tố mặt từ đỏ chuyển sang trắng.
“Ta phải đi đây!”
Nàng đứng lên, mặt có vẻ mất tự nhiên.
“Ta vẫn chưa nói hết mà, hiện giờ đang ở đâu nhỉ? Ở trong phòng sao? Để ta bảo Lưu An…”
“Không cần, thật sự không cần, chuyện của ta để tự ta giải quyết!”
Thượng Quan Tố Tố thẳng thắn mở miệng ngắt lời Tây Nhi, vội vã chạy ra ngoài.
“Ơ? Thật sự không cần sao?”
Tây Nhi kêu to, chỉ nhìn thấy Thượng Quan Tố Tố dùng sức phất phất bàn tay nhỏ bé!
Hì hì, nhìn nàng ấy vội vã kìa!
***
Sau hoa viên, đi vào nơi lần đầu Lãnh Tuyệt Tâm cầu hôn mình, Thượng Quan Tố Tố dùng sức đánh vào thân cây cổ thụ lần nữa, thân cây đáng thương, thật vất vẻ lắm mới sống qua được mùa đông giá lạnh, chờ đến mùa xuân lại bởi vì ngày ngày chịu đựng mà vỏ cây tróc ra một mảng lớn, những cây khác đều cành lá sum suê, mà nó vừa mới bắt đầu nảy mầm đã bị tróc.
“Ra ngoài ngoại ô chơi một lát đi, ánh nắng thật đẹp!”
Giọng nói nhàn nhạt, Lãnh Tuyệt Tâm, đây chính là câu dài nhất trong mấy ngày qua mà hắn nói.
Xoay đầu lại bước đi, tiến về phía cửa sau.
“Nàng đi đâu thế?”
Lãnh Tuyệt Tâm khó hiểu hỏi.
“Không phải ngươi nói đi dạo sao?”
Nàng ngoái đầu nhìn lại, đầy người quan sát nàng, nàng không ngốc đến nỗi đi từ cửa trước, nói không chừng sẽ đụng phải quận chúa kia, nàng kia cũng muốn đi dạo…
Vùng ngoại ô, ánh nắng rất đẹp, chim bay hoa ngát hương hòa cùng hơi thở mùa xuân, ánh sáng rực rỡ luôn sẵn sàng lọt vào tầm mắt, từng cơn gió thổi nhẹ mang theo hương thơm nồng đậm, còn có cây bạch dương cao ngất, thẳng tắp giống như thân cây si, trên trời từng đám mây mùa ráng chiều thê lương xinh đẹp giống như từng mảng máu đang rên rỉ, mây bay biến hóa nhiều vẻ cùng sự thuần khiết vô tà càng tôn lên vẻ linh động của nó, chẳng những độc đáo đặc sắc mà còn xinh đẹp lạ thường, khi thì nhạt như khói nhẹ, khi lại đậm màu như mực, người khác nhìn vào mà trong lòng tự nhiên thấy thanh thản, như được gột rửa linh hồn, xóa đi ưu sầu!
Thượng Quan Tố Tố đi trước, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng lướt qua từng nhành cây si, khuôn mặt nhỏ nhắn quay ngang lại, thì thào lên tiếng:
“Đã lâu tâm trạng không được thả lỏng như vậy rồi, bởi vì trong lòng không còn lo lắng gì nữa, ngươi ra đi 15 năm, đến nhà ta cũng không dám chuyển, sợ ngươi không tìm được ta… Mỗi ngày lúc hoàng hôn đều ra trước ngõ, ta tin tưởng một ngày nào đó ngươi sẽ trở về tìm ta, có thể là chúng ta đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để lập gia đình, từ một cô nương nhỏ tuổi thành một gái già 22 tuổi…”
Lãnh Tuyệt Tâm đứng sau lưng yên lặng cúi đầu, không lên tiếng.
“Ngươi không nói lời nào, cam chịu ta là một gái già không ai thèm lấy phải không?”
Nàng thở hổn hển trừng mắt nhìn hắn, hẹn người ta ra ngoài lại không nói lời nào!
“Không phải!”
Cuối cùng hắn cũng mở miệng, nhìn qua vẻ mặt thanh tú lạnh lùng của nàng vài giây, sau đó đến đôi mắt xinh đẹp to tròn.
Thượng Quan Tố Tố nhìn nam nhân trước mắt, hai con ngươi hẹp dài, tà mị, mũi cao thẳng, môi mỏng, tượng trưng cho vẻ đa tình mà vô tình, đáng tiếc, nàng chính là người hắn đã vô tình!
Sau một lát, rốt cuộc nàng cũng sâu kín lên tiếng lần nữa:
“Ngươi thật sự chán ghét ta sao?”
Có lẽ ngay từ đầu đã không nên xuất hiện, tại sao phải nói cho hắn biết trên thế gian này còn có một nữ nhân si tình với hắn như vậy chứ?
“Không có!”
Hắn trả lời không cần suy nghĩ, chán ghét sao? Nói thế cũng không phải, hắn chỉ cảm thấy áy náy, hắn nghĩ nàng đã sớm lập gia đình!
“Thật ra năm nàng 18 tuổi có thể không cần chờ đợi ta mà đi lập gia đình, vì sao…”
Hôn nước hai bên, đến năm 18 tuổi sẽ thành thân, nhưng hiện giờ đã trễ mất 4 năm.
“Vừa bởi vì ngươi, vừa là để cho thỏa mãn chính mình, những nam nhân kia, nguyên một đám nếu không tham cái thân phận thiên kim của ta thì tham y thuật của ta, cò người lại tham luyến dung mạo của ta, không có ai, không một ai quan tâm đến con người của ta, nếu có thì cũng là trong ngoài không đồng nhất, bề ngoài thì tỏ ra phong độ nhẹ nhàng nhưng sau lưng lại hãm hại người khác, bọn họ sẽ không thổi sáo, không làm thơ, không thể so với ngươi!”
Nàng chậm rãi lên tiếng, giọng nói mang vẻ cô đơn, cũng bởi vì có Lãnh Tuyệt Tâm cho nên mới hay so sánh những nam nhân kia với hắn, so qua so lại thì rõ ràng trong lòng của mình cũng chỉ có nam nhân đã từng dạy nàng thổi sáo kia!
“Như vậy hiện giờ ta muốn lấy nàng, vì sao nàng lại không đồng ý?”
Lãnh Tuyệt Tâm nhàn nhạt lên tiếng, trong lòng cũng không ngừng dậy sóng cuồn cuộn.
“Bởi vì không phải ngươi thật lòng, ngươi chỉ vì loại bỏ sự áy náy trong lòng, tình cảm như vậy ta không cần, ta hy vọng sau này có thể gặp được một nam nhân yêu mến ta thật lòng, dù cho hắn chỉ tốt bằng một nửa ngươi ta cũng sẽ không chút do dự mà gả cho hắn!”
Nàng nói lời sâu sắc, chuyển tầm mắt đi, trông thấy bụi hồng dại bên đám cỏ, cười rạng rỡ, nàng muốn tỉnh táo lại, không thể bị hắn xem thường, nàng bước lên, tiếng cười dễ nghe bay lên, ngắt lấy đóa hoa, sau đó giao trọn thân thể mình vào đám cỏ, nhìn lên những áng mây xanh mây trắng, thấy mình nhỏ bé cỡ nào!
Lãnh Tuyệt Tâm vẫn không nói gì, hắn trầm mặc bước lên, chỉ nhìn bóng lưng sôi nổi của nàng như đang có điều suy nghĩ, mắt thấy nàng ngồi xổm xuống hái đóa hoa dại xinh đẹp kia, còn xoay người nằm thẳng lên bãi cỏ, hắn biết trong lòng nàng rất đau khổ, nhưng lại cố gắng cười tươi trước mặt hắn, nữ nhân kiên cường này, nụ cười của nàng, tư thế nằm ngửa mặt ngắm bầu trời xanh, vứt bỏ hết nỗi bàng hoàng cùng mâu thuẫn trong lòng nàng.
Ít nhất nàng không hề ghét bỏ thân phận khâm phạm của hắn, có lẽ nàng là người duy nhất đã biết rõ thân phận không thể dung thứ kia mà vẫn thật lòng yêu mến hắn!
Sắc trời trở nên ảm đạm, rặng mây trên không trung nhuộm một màu đỏ rực, Lãnh Tuyệt Tâm nhìn sang nữ nhân đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhẹ giọng nhắc nhở:
“Chúng ta phải về rồi, nếu không Tây Nhi sẽ lo lắng!”
Mở hai mắt ra, hàng mi cong dài như cánh quạt nhẹ nhàng vút cong, nàng chuyển tầm mắt nhìn sang Lãnh Tuyệt Tâm, nhàn nhạt cười, nụ cười kia xinh đẹp và đường hoàng, nàng nhấc người đứng dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp chậm rãi đến gần khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Tuyệt Tâm, đến khi hai người có thể nghe thấy nhịp thở của nhau, nàng nhìn thấy rõ bóng dáng của chính mình trong đôi mắt hắn.
“Ta…”
Lãnh Tuyệt Tâm muốn lên tiếng nhưng lại bị bàn tay nhỏ bé của nàng nhẹ nhàng đặt lên làn môi mỏng, ngón tay ấm áp nhẵn mịm nhẹ nhàng áp lên môi hắn khiến cho trong nháy mắt hắn có hơi thất thần, sau đó, một đôi môi ấm áp dán chặt lên đôi môi lạnh băng cương nghị kia, khi hai đôi môi nhẹ nhàng kề nhau, hắn cảm thấy cơ thể mình run rẩy vì việc làm bất ngờ của nàng.
“Ta chỉ muốn một món lễ vật, coi như đền bủ tổn thất 15 năm ta đã chờ ngươi!”
Nàng nhẹ nhàng rời khỏi môi hắn, chậm rãi lên tiếng, đôi mắt xinh đẹp không chớp mắt nhìn hắn!
Lãnh Tuyệt Tâm nháy nháy mắt, không lên tiếng, nhưng ánh mắt lại hiện lên một chút rung động.
“Ngươi không cần phải chịu trách nhiệm với ta, là do ta đã nguyện ý chờ ngươi, ngươi không có chút trách nhiệm nào, cho nên căn bản ngươi không cần phải vì trách nhiệm mà lấy ta!”
Nàng cười đến xinh đẹp mà thê lương, ánh mắt chuyển dời từ trên người hắn đến đôi môi mỏng như gọt, sau đó muốn đứng dậy nhưng lại bị Lãnh Tuyệt Tâm vươn tay kéo nàng vào trong lòng, run rẩy tìm đến đôi môi nóng ướt kia, đặt xuống một nụ hôn thật sâu.
“Ưm…ngươi…” nàng giãy giụa, nàng đã nói, nàng không cần bố thí mà!
“Tiểu nữ nhân, hôn người ta rồi muốn bỏ đi như vậy sao?”
Môi của hắn trượt đến vành tai của nàng gợi cảm mà lười biếng lên tiếng, vẻ tà mị kia khiến cho Thượng Quan Tố Tố cứng đờ, sau đó hai bàn tay ôm chặt lấy vòng eo thon của nàng, thân thể to lớn đè lên người nàng, áp đảo nàng lên bãi cỏ lần nữa.
“Lãnh Tuyệt Tâm, ngươi…”
Thượng Quan Tố Tố chớp chớp hai con ngươi, tức giận nói không nên lời, nàng chỉ muốn giữ lại một chút kỉ niệm mà thôi, chẳng lẽ như thế cũng không được sao?
“Ngươi là tên vô lại!”
Nàng trợn mắt lên nhìn khuôn mặt tuấn tú ngày càng đến gần.
“Vô lại? Là nàng hôn ta trước mà!”
Hắn khẽ cười lên tiếng, thuận tiện ném cho nàng một ánh mắt bí hiểm.
“Ta đã nói…”
Thượng Quan Tố Tố muốn giãy giụa nhưng hắn lại ôm nàng càng chặt hơn.
“Không phải là lễ vật kỉ niệm sao? Nàng đã lấy được rồi, tiếp theo phải đến phiên ta chứ?”
Hắn cười tà mị, bụng ngón tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve làn môi non mềm của nàng.
“Ngươi…”
Nàng chán nản, khuôn mặt nhỏ nhắn vì tức giận mà trở nên đỏ bừng, tên nam nhân ác độc này, nàng muốn phản kháng nhưng lại bị ánh mắt nhiệt liệt của hắn nhìn chằm chằm không còn chỗ ẩn thân, tiếng tim đập ngày một nhanh hơn, tựa như tiếng trống.
“Ta thế nào?”
Hắn cúi khuôn mặt tuấn tú xuống, đến khi chóp mũi hai người chạm vào nhau, đôi môi lạnh băng như vô tình mà cố ý lướt nhẹ qua đôi môi nàng.
“Lãnh Tuyệt Tâm!”
Rốt cuộc hắn muốn thế nào, bắt nàng khổ sở chờ đợi 15 năm, hiện giờ nàng chủ động từ bỏ thì hắn lại hết lần này đến lần khác đến trêu chọc nàng, chẳng lẽ nàng chịu ấm ức trước mặt hắn còn chưa đủ sao?
Chẳng lẽ nhất định phải bắt nàng chính miệng nói thật ra nàng rất thích hắn, nhưng vì thể diện, vì tự tôn mà không chịu gả cho hắn sao? Hắn, rốt cuộc muốn thế nào đây!
“Ta thế nào?”
Giọng nói của hắn rất dịu dàng, giống như một lần gió xuân thổi qua tai, dường như cố ý hà hơi bên tai nàng, khiến trái tim nàng phải đập liên hồi, thậm chí muốn phát sốt lên.
“Lãnh Tuyệt Tâm, ngươi đừng đùa bỡn ta nữa, ta đã trêu chọc ngươi, là ta không đúng, nhưng xin hãy buông tha cho ta, đừng trêu chọc ta nữa!”
Khi hai đôi môi mỏng chạm vào nhau, nàng nức nở khóc thành tiếng, nàng không kiên cường, không kiên cường chút nào, khi gặp lại Lãnh Tuyệt Tâm, khi biết Lãnh Tuyệt Tâm đã sớm quên mất nàng, thậm chí trái tim nàng đã gần chết đi, nhưng mà người nam nhân này lại cứ không chịu buông tha cho nàng!
“Đừng khóc!”
Hắn ngốc nghếch lau nước mắt cho nàng, thì ra nàng không hề kiên cường, nàng cũng rất yếu mềm, nhưng không biết vì sao hắn lại càng thích nhìn thấy dáng vẻ chân thật của nàng mà không phải là một Thượng Quan Tố Tố lạnh lùng.
“Ngươi là một kẻ bại hoại!”
Nàng đánh vào bờ vai của hắn, tiếng khóc càng lớn hơn, đến khi sắc đêm đã dần dày thêm, chim chóc chuẩn bị nghỉ ngơi cũng bị tiếng khóc của nàng đánh bay.
“Đúng, ta là kẻ bại hoại, nhưng mà ta sẽ không từ hôn!”
Hắn nhướn mày, nhàn nhạt lên tiếng.
“Vì sao?”
Nàng ngừng khóc, lại tiếp tục thút thít nhìn hắn, giải trừ hôn ước, không phải hai người đều được tự do sao? Hắn cũng có thể đi tìm quận chúa kia mà!
“Bởi vì ta muốn…”
Hắn cười gian xảo, bàn tay đặt lên bộ ngực sữa của nàng.
“Ngươi… làm gì thế?”
Nàng hoảng sợ la lên, theo bản năng nàng muốn bảo vệ thân thể của mình.
“Có lẽ làm cho gạo đã nấu thành cơm… Nàng nói xem hôn ước của chúng ta còn có thể giải trừ được không?”
Hắn gian xảo lên tiếng, nhẹ nhàng chạm lên môi nàng một cái.
“Ngươi… ngươi biết mình đang nói gì không?”
Thượng Quan Tố Tố ngẩn cả người, hoảng sợ nháy mắt vài cái, trơ mắt nhìn Lãnh Tuyệt Tâm đang không ngừng ăn đậu hủ của mình.
“Ta nói là gạo nấu thành cơm đấy!”
Hắn không hề ngần ngại lặp lại lần nữa, vừa nói vừa dùng hành động chứng minh lời hắn nói là chân thật, hắn chăm chú hôn môi nàng, đầu lưỡi trơn trượt nhẽ nhàng cạy mở hàm răng của nàng ra, tìm được đầu lưỡi đinh hương của nàng rồi chăm chú triền miên, thật ngọt, hẳn là hắn phải nói cho nữ nhân này biết thế này mới là hôn!
Vả lại, thấy người nào đó không nghe dạy bảo, vị Vương gia lãnh khốc lại càng làm mặt lạnh tăng thêm giọng điệu không mấy lương thiện, hiện giờ cũng không dễ nói chuyện nha!
Sau đó, cái mũi nhỏ co co lại, môi bĩu ra, từng chút từng chút nức nở đến gào khóc ầm lên, giọng nói của Vương gia ác ma cũng nhỏ dần, ngày càng nhẹ, cuối cùng chỉ còn hừ hừ như muỗi, về sau, trong phòng chỉ còn tiếng khóc của nữ nhân, còn có vài lời nói ấm ức.
Từ khi mới quen vị Vương gia bạc tình bạc nghĩa đến khi hai người ân ái ngọt ngào, nói đến nỗi dường như vị Vương gia ác ma cũng phải rưng rưng nước mắt, hận không thể cùng khóc với nàng, đến cuối cùng, người nào đó đi ngủ, mang theo nụ cười thắng lợi, Vương gia ác ma cũng không nói gì đến luân thường đạo lí, không phải đang muốn chấn chỉnh phu cương sao? Sao bây giờ lại…
Hắn nhìn tờ giấy trắng mực đen viết lời cam kết, rốt cuộc giờ đang chấn chỉnh phu cương hay là phu cương bị chấn chỉnh đây?
Mới sáng sớm Thượng Quan Tố Tố đã đến tìm Tây Nhi, vẻ mặt nàng tiều tụy đi rất nhiều, có thể nhìn ra được đã một đêm không ngủ.
“Chuyện gì mà nghiêm trọng vậy?”
Tây Nhi cột đai lưng dưới sự trợ giúp của Lục Nhi, lỏng lẻo trễ xuống, hiện giờ nàng đã mang thai được 5 tháng, bụng đã nhô lên giống như một trái dưa hấu nhỏ.
“Lãnh Tuyệt Tâm muốn kết hôn với ta.”
Thượng Quan Tố Tố nặng nề thở dài một hơi, nặng nề lên tiếng, đôi hàng mi cong vút nhíu chặt lại.
“Ái chà!”
Tây Nhi kinh ngạc kêu lên, thật tốt quá, thì ra phiền lòng trước mắt của Lãnh Tuyệt Tâm đã được giải quyết!
“Ngươi cũng cảm thấy kinh ngạc phải không? Một khắc trước hắn còn muốn từ hôn mà!”
Nàng buông thõng hai tay xuống, cảm thấy chuyện này có hơi vô lý, nàng không cần ai bố thí!
“Từ hôn?”
Tây Nhi nghiêng cái đầu nhỏ suy nghĩ cẩn thận, hình như nàng ấy đã trả lại vật đính ước cho người ta, người từ hôn chính là nàng ấy mà?
“Được rồi, coi như là ta từ hôn, cũng là bởi vì hắn không tuân thủ ước định trước, bắt ta phải chờ đợi 15 năm, nếu đổi lại là ngươi, ngươi có cam tâm không?”
Thu vào trong mắt vẻ hoài nghi của Tây Nhi, nàng tức giận nói.
“Cũng phải!” Ai cũng sẽ không cam lòng nha!
“Đúng là thế mà, hiện giờ từ hôn rồi hắn còn muốn kết hôn với ta là sao? Chẳng lẽ ta không gả đi được sao?”
Thượng Quan Tố Tố hung hăng nói.
“…Ơ, thật ra không phải ngươi cũng muốn…”
“Ai nói ta muốn? Ta hận hắn muốn chết!”
Nàng ngắt lời Tây Nhi, bàn tay nhỏ bé không chút nể tình vung lên không trung, nghiến răng nghiến lợi, dường như không khí chính là đầu của Lãnh Tuyệt Tâm, nếu như hắn có ở đây thì nhất định sẽ vặn đầu hắn xuống làm cầu đá!
“Đã như vậy thì cứ từ chối đi!”
Tây Nhi cười thầm, biết rõ nàng ăn nói chua ngoa nhưng lòng thì như đậu hũ, nếu quả thât không thèm để ý thì sẽ không mới sáng sớm đã mang đôi mắt gấu mèo đến tìm nàng lương thượng!
“Từ chối? Đúng, ta đã từ chối nhưng hắn lại đuổi theo không tha!”
Nàng đi đến đâu hắn đuổi theo tới đó, càng quá đáng hơn là theo sát sau lưng không nói câu nào, dáng vẻ trầm tư, nàng nhìn thấy mà lòng bồn chồn, rốt cuộc hắn đang nghĩ gì thế?
“Đuổi theo không tha?”
Ô ha ha, rốt cuộc Lãnh Tuyệt Tâm cũng động lòng rồi sao? Tây Nhi mở to mắt, vô cùng hứng thú bước đến, khuôn mặt nhỏ nhắn như muốn sáp lại gần mặt Thượng Quan Tố Tố:
“Đã đến giai đoạn này rồi sao? Phát triển nhanh quá nhỉ!”
Nàng hì hì tán thưởng.
“Ngươi…ngươi nói gì thế, hắn chỉ yên lặng đi theo sau mà thôi!”
Thượng Quan Tố Tố xấu hổ nói.
“Yên lặng?”
Không thể nào, tình cảm là phải dùng ngôn ngữ cùng hành động để đả thông nha? Tốt nhất là lên xe trước rồi bổ sung vé sau, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
“Đúng vậy, hắn chỉ yên lặng theo sau, ngươi hỏi hắn cái gì, hắn mới ừ một tiếng, bình thường căn bản không hề nói gì!”
Thì ra là thế nha, không phiền não vì Lãnh Tuyệt Tâm muốn kết hôn với nàng mà phiền não vì thái độ Lãnh Tuyệt Tâm muốn kết hôn với nàng, chẳng lẽ cuộc đời nàng phải dây dưa với một cái đầu gỗ mãi sao?
“Không thể nào?”
Tây Nhi kinh ngạc, dáng vẻ Lãnh Tuyệt Tâm không nói tiếng nào, chỉ biết đi theo phía sau thật khó tưởng tượng, hắn có ý gì đây? Giả vờ thâm trầm sao?
“Hắn nói muốn kết hôn với ngươi? Đi theo sau ngươi không rên tiếng nào? Có phải đang đợi ngươi đồng ý không?”
Tây Nhi phân tích xong rồi lên tiếng kết luận.
“Loại chuyện này sao có thể nói thẳng ra chứ!”
Thượng Quan Tố Tố tức giận nhíu mày, có cầu hôn cũng phải có thành ý chứ, không nói một tiếng là sao đây? Chẳng lẽ thật sự đang cho là mình nhận sự bố thí của hắn sao?
“Vậy ngươi nói cho ta biết xem rốt cuộc ngươi có thích hắn không?”
Tây Nhi thở dài, hai người không phải ta theo ngươi thì là ngươi theo ta, rốt cuộc trốn chạy tới khi nào đây, không bằng…
“Không thích!”
Nàng nói như chém đinh, không thích, hừ, không thích chút nào, mà là hận, hận rất sâu sắc đối với hắn, đối với chính mình!
“…”
Không nói gì, tìm người ta thương lượng lại không nói thật, giúp thế nào đây?
“Vậy là tốt rồi, vừa khéo có một quận chúa nhìn trúng Lãnh Tuyệt Tâm, không bằng để cho quận chúa kia quấn lấy hắn, dĩ nhiên hắn sẽ không có thời gian đến phiền ngươi nữa!”
Tây Nhi nói, bịa ra mà nói.
“Quận chúa?”
Sao nàng không nghe nói đến nhỉ?
“Ừ, không chỉ có một người nhưng người này có thành ý nhất, ba phen mấy bận muốn vào phủ rồi, nhưng mà ngươi cũng biết đấy, lão gia nhà ta rất dữ, nàng ấy không dám vào, chỉ ngày ngày đợi ngoài cửa, không thì hôm nay để nàng ấy vào, để cho Lãnh Tuyệt Tâm biết được tâm ý của nàng, ngươi cũng có thể thoải mái một chút rồi nhỉ!”
Tây Nhi ân cần đề nghị, nói xong Thượng Quan Tố Tố mặt từ đỏ chuyển sang trắng.
“Ta phải đi đây!”
Nàng đứng lên, mặt có vẻ mất tự nhiên.
“Ta vẫn chưa nói hết mà, hiện giờ đang ở đâu nhỉ? Ở trong phòng sao? Để ta bảo Lưu An…”
“Không cần, thật sự không cần, chuyện của ta để tự ta giải quyết!”
Thượng Quan Tố Tố thẳng thắn mở miệng ngắt lời Tây Nhi, vội vã chạy ra ngoài.
“Ơ? Thật sự không cần sao?”
Tây Nhi kêu to, chỉ nhìn thấy Thượng Quan Tố Tố dùng sức phất phất bàn tay nhỏ bé!
Hì hì, nhìn nàng ấy vội vã kìa!
***
Sau hoa viên, đi vào nơi lần đầu Lãnh Tuyệt Tâm cầu hôn mình, Thượng Quan Tố Tố dùng sức đánh vào thân cây cổ thụ lần nữa, thân cây đáng thương, thật vất vẻ lắm mới sống qua được mùa đông giá lạnh, chờ đến mùa xuân lại bởi vì ngày ngày chịu đựng mà vỏ cây tróc ra một mảng lớn, những cây khác đều cành lá sum suê, mà nó vừa mới bắt đầu nảy mầm đã bị tróc.
“Ra ngoài ngoại ô chơi một lát đi, ánh nắng thật đẹp!”
Giọng nói nhàn nhạt, Lãnh Tuyệt Tâm, đây chính là câu dài nhất trong mấy ngày qua mà hắn nói.
Xoay đầu lại bước đi, tiến về phía cửa sau.
“Nàng đi đâu thế?”
Lãnh Tuyệt Tâm khó hiểu hỏi.
“Không phải ngươi nói đi dạo sao?”
Nàng ngoái đầu nhìn lại, đầy người quan sát nàng, nàng không ngốc đến nỗi đi từ cửa trước, nói không chừng sẽ đụng phải quận chúa kia, nàng kia cũng muốn đi dạo…
Vùng ngoại ô, ánh nắng rất đẹp, chim bay hoa ngát hương hòa cùng hơi thở mùa xuân, ánh sáng rực rỡ luôn sẵn sàng lọt vào tầm mắt, từng cơn gió thổi nhẹ mang theo hương thơm nồng đậm, còn có cây bạch dương cao ngất, thẳng tắp giống như thân cây si, trên trời từng đám mây mùa ráng chiều thê lương xinh đẹp giống như từng mảng máu đang rên rỉ, mây bay biến hóa nhiều vẻ cùng sự thuần khiết vô tà càng tôn lên vẻ linh động của nó, chẳng những độc đáo đặc sắc mà còn xinh đẹp lạ thường, khi thì nhạt như khói nhẹ, khi lại đậm màu như mực, người khác nhìn vào mà trong lòng tự nhiên thấy thanh thản, như được gột rửa linh hồn, xóa đi ưu sầu!
Thượng Quan Tố Tố đi trước, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng lướt qua từng nhành cây si, khuôn mặt nhỏ nhắn quay ngang lại, thì thào lên tiếng:
“Đã lâu tâm trạng không được thả lỏng như vậy rồi, bởi vì trong lòng không còn lo lắng gì nữa, ngươi ra đi 15 năm, đến nhà ta cũng không dám chuyển, sợ ngươi không tìm được ta… Mỗi ngày lúc hoàng hôn đều ra trước ngõ, ta tin tưởng một ngày nào đó ngươi sẽ trở về tìm ta, có thể là chúng ta đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để lập gia đình, từ một cô nương nhỏ tuổi thành một gái già 22 tuổi…”
Lãnh Tuyệt Tâm đứng sau lưng yên lặng cúi đầu, không lên tiếng.
“Ngươi không nói lời nào, cam chịu ta là một gái già không ai thèm lấy phải không?”
Nàng thở hổn hển trừng mắt nhìn hắn, hẹn người ta ra ngoài lại không nói lời nào!
“Không phải!”
Cuối cùng hắn cũng mở miệng, nhìn qua vẻ mặt thanh tú lạnh lùng của nàng vài giây, sau đó đến đôi mắt xinh đẹp to tròn.
Thượng Quan Tố Tố nhìn nam nhân trước mắt, hai con ngươi hẹp dài, tà mị, mũi cao thẳng, môi mỏng, tượng trưng cho vẻ đa tình mà vô tình, đáng tiếc, nàng chính là người hắn đã vô tình!
Sau một lát, rốt cuộc nàng cũng sâu kín lên tiếng lần nữa:
“Ngươi thật sự chán ghét ta sao?”
Có lẽ ngay từ đầu đã không nên xuất hiện, tại sao phải nói cho hắn biết trên thế gian này còn có một nữ nhân si tình với hắn như vậy chứ?
“Không có!”
Hắn trả lời không cần suy nghĩ, chán ghét sao? Nói thế cũng không phải, hắn chỉ cảm thấy áy náy, hắn nghĩ nàng đã sớm lập gia đình!
“Thật ra năm nàng 18 tuổi có thể không cần chờ đợi ta mà đi lập gia đình, vì sao…”
Hôn nước hai bên, đến năm 18 tuổi sẽ thành thân, nhưng hiện giờ đã trễ mất 4 năm.
“Vừa bởi vì ngươi, vừa là để cho thỏa mãn chính mình, những nam nhân kia, nguyên một đám nếu không tham cái thân phận thiên kim của ta thì tham y thuật của ta, cò người lại tham luyến dung mạo của ta, không có ai, không một ai quan tâm đến con người của ta, nếu có thì cũng là trong ngoài không đồng nhất, bề ngoài thì tỏ ra phong độ nhẹ nhàng nhưng sau lưng lại hãm hại người khác, bọn họ sẽ không thổi sáo, không làm thơ, không thể so với ngươi!”
Nàng chậm rãi lên tiếng, giọng nói mang vẻ cô đơn, cũng bởi vì có Lãnh Tuyệt Tâm cho nên mới hay so sánh những nam nhân kia với hắn, so qua so lại thì rõ ràng trong lòng của mình cũng chỉ có nam nhân đã từng dạy nàng thổi sáo kia!
“Như vậy hiện giờ ta muốn lấy nàng, vì sao nàng lại không đồng ý?”
Lãnh Tuyệt Tâm nhàn nhạt lên tiếng, trong lòng cũng không ngừng dậy sóng cuồn cuộn.
“Bởi vì không phải ngươi thật lòng, ngươi chỉ vì loại bỏ sự áy náy trong lòng, tình cảm như vậy ta không cần, ta hy vọng sau này có thể gặp được một nam nhân yêu mến ta thật lòng, dù cho hắn chỉ tốt bằng một nửa ngươi ta cũng sẽ không chút do dự mà gả cho hắn!”
Nàng nói lời sâu sắc, chuyển tầm mắt đi, trông thấy bụi hồng dại bên đám cỏ, cười rạng rỡ, nàng muốn tỉnh táo lại, không thể bị hắn xem thường, nàng bước lên, tiếng cười dễ nghe bay lên, ngắt lấy đóa hoa, sau đó giao trọn thân thể mình vào đám cỏ, nhìn lên những áng mây xanh mây trắng, thấy mình nhỏ bé cỡ nào!
Lãnh Tuyệt Tâm vẫn không nói gì, hắn trầm mặc bước lên, chỉ nhìn bóng lưng sôi nổi của nàng như đang có điều suy nghĩ, mắt thấy nàng ngồi xổm xuống hái đóa hoa dại xinh đẹp kia, còn xoay người nằm thẳng lên bãi cỏ, hắn biết trong lòng nàng rất đau khổ, nhưng lại cố gắng cười tươi trước mặt hắn, nữ nhân kiên cường này, nụ cười của nàng, tư thế nằm ngửa mặt ngắm bầu trời xanh, vứt bỏ hết nỗi bàng hoàng cùng mâu thuẫn trong lòng nàng.
Ít nhất nàng không hề ghét bỏ thân phận khâm phạm của hắn, có lẽ nàng là người duy nhất đã biết rõ thân phận không thể dung thứ kia mà vẫn thật lòng yêu mến hắn!
Sắc trời trở nên ảm đạm, rặng mây trên không trung nhuộm một màu đỏ rực, Lãnh Tuyệt Tâm nhìn sang nữ nhân đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhẹ giọng nhắc nhở:
“Chúng ta phải về rồi, nếu không Tây Nhi sẽ lo lắng!”
Mở hai mắt ra, hàng mi cong dài như cánh quạt nhẹ nhàng vút cong, nàng chuyển tầm mắt nhìn sang Lãnh Tuyệt Tâm, nhàn nhạt cười, nụ cười kia xinh đẹp và đường hoàng, nàng nhấc người đứng dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp chậm rãi đến gần khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Tuyệt Tâm, đến khi hai người có thể nghe thấy nhịp thở của nhau, nàng nhìn thấy rõ bóng dáng của chính mình trong đôi mắt hắn.
“Ta…”
Lãnh Tuyệt Tâm muốn lên tiếng nhưng lại bị bàn tay nhỏ bé của nàng nhẹ nhàng đặt lên làn môi mỏng, ngón tay ấm áp nhẵn mịm nhẹ nhàng áp lên môi hắn khiến cho trong nháy mắt hắn có hơi thất thần, sau đó, một đôi môi ấm áp dán chặt lên đôi môi lạnh băng cương nghị kia, khi hai đôi môi nhẹ nhàng kề nhau, hắn cảm thấy cơ thể mình run rẩy vì việc làm bất ngờ của nàng.
“Ta chỉ muốn một món lễ vật, coi như đền bủ tổn thất 15 năm ta đã chờ ngươi!”
Nàng nhẹ nhàng rời khỏi môi hắn, chậm rãi lên tiếng, đôi mắt xinh đẹp không chớp mắt nhìn hắn!
Lãnh Tuyệt Tâm nháy nháy mắt, không lên tiếng, nhưng ánh mắt lại hiện lên một chút rung động.
“Ngươi không cần phải chịu trách nhiệm với ta, là do ta đã nguyện ý chờ ngươi, ngươi không có chút trách nhiệm nào, cho nên căn bản ngươi không cần phải vì trách nhiệm mà lấy ta!”
Nàng cười đến xinh đẹp mà thê lương, ánh mắt chuyển dời từ trên người hắn đến đôi môi mỏng như gọt, sau đó muốn đứng dậy nhưng lại bị Lãnh Tuyệt Tâm vươn tay kéo nàng vào trong lòng, run rẩy tìm đến đôi môi nóng ướt kia, đặt xuống một nụ hôn thật sâu.
“Ưm…ngươi…” nàng giãy giụa, nàng đã nói, nàng không cần bố thí mà!
“Tiểu nữ nhân, hôn người ta rồi muốn bỏ đi như vậy sao?”
Môi của hắn trượt đến vành tai của nàng gợi cảm mà lười biếng lên tiếng, vẻ tà mị kia khiến cho Thượng Quan Tố Tố cứng đờ, sau đó hai bàn tay ôm chặt lấy vòng eo thon của nàng, thân thể to lớn đè lên người nàng, áp đảo nàng lên bãi cỏ lần nữa.
“Lãnh Tuyệt Tâm, ngươi…”
Thượng Quan Tố Tố chớp chớp hai con ngươi, tức giận nói không nên lời, nàng chỉ muốn giữ lại một chút kỉ niệm mà thôi, chẳng lẽ như thế cũng không được sao?
“Ngươi là tên vô lại!”
Nàng trợn mắt lên nhìn khuôn mặt tuấn tú ngày càng đến gần.
“Vô lại? Là nàng hôn ta trước mà!”
Hắn khẽ cười lên tiếng, thuận tiện ném cho nàng một ánh mắt bí hiểm.
“Ta đã nói…”
Thượng Quan Tố Tố muốn giãy giụa nhưng hắn lại ôm nàng càng chặt hơn.
“Không phải là lễ vật kỉ niệm sao? Nàng đã lấy được rồi, tiếp theo phải đến phiên ta chứ?”
Hắn cười tà mị, bụng ngón tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve làn môi non mềm của nàng.
“Ngươi…”
Nàng chán nản, khuôn mặt nhỏ nhắn vì tức giận mà trở nên đỏ bừng, tên nam nhân ác độc này, nàng muốn phản kháng nhưng lại bị ánh mắt nhiệt liệt của hắn nhìn chằm chằm không còn chỗ ẩn thân, tiếng tim đập ngày một nhanh hơn, tựa như tiếng trống.
“Ta thế nào?”
Hắn cúi khuôn mặt tuấn tú xuống, đến khi chóp mũi hai người chạm vào nhau, đôi môi lạnh băng như vô tình mà cố ý lướt nhẹ qua đôi môi nàng.
“Lãnh Tuyệt Tâm!”
Rốt cuộc hắn muốn thế nào, bắt nàng khổ sở chờ đợi 15 năm, hiện giờ nàng chủ động từ bỏ thì hắn lại hết lần này đến lần khác đến trêu chọc nàng, chẳng lẽ nàng chịu ấm ức trước mặt hắn còn chưa đủ sao?
Chẳng lẽ nhất định phải bắt nàng chính miệng nói thật ra nàng rất thích hắn, nhưng vì thể diện, vì tự tôn mà không chịu gả cho hắn sao? Hắn, rốt cuộc muốn thế nào đây!
“Ta thế nào?”
Giọng nói của hắn rất dịu dàng, giống như một lần gió xuân thổi qua tai, dường như cố ý hà hơi bên tai nàng, khiến trái tim nàng phải đập liên hồi, thậm chí muốn phát sốt lên.
“Lãnh Tuyệt Tâm, ngươi đừng đùa bỡn ta nữa, ta đã trêu chọc ngươi, là ta không đúng, nhưng xin hãy buông tha cho ta, đừng trêu chọc ta nữa!”
Khi hai đôi môi mỏng chạm vào nhau, nàng nức nở khóc thành tiếng, nàng không kiên cường, không kiên cường chút nào, khi gặp lại Lãnh Tuyệt Tâm, khi biết Lãnh Tuyệt Tâm đã sớm quên mất nàng, thậm chí trái tim nàng đã gần chết đi, nhưng mà người nam nhân này lại cứ không chịu buông tha cho nàng!
“Đừng khóc!”
Hắn ngốc nghếch lau nước mắt cho nàng, thì ra nàng không hề kiên cường, nàng cũng rất yếu mềm, nhưng không biết vì sao hắn lại càng thích nhìn thấy dáng vẻ chân thật của nàng mà không phải là một Thượng Quan Tố Tố lạnh lùng.
“Ngươi là một kẻ bại hoại!”
Nàng đánh vào bờ vai của hắn, tiếng khóc càng lớn hơn, đến khi sắc đêm đã dần dày thêm, chim chóc chuẩn bị nghỉ ngơi cũng bị tiếng khóc của nàng đánh bay.
“Đúng, ta là kẻ bại hoại, nhưng mà ta sẽ không từ hôn!”
Hắn nhướn mày, nhàn nhạt lên tiếng.
“Vì sao?”
Nàng ngừng khóc, lại tiếp tục thút thít nhìn hắn, giải trừ hôn ước, không phải hai người đều được tự do sao? Hắn cũng có thể đi tìm quận chúa kia mà!
“Bởi vì ta muốn…”
Hắn cười gian xảo, bàn tay đặt lên bộ ngực sữa của nàng.
“Ngươi… làm gì thế?”
Nàng hoảng sợ la lên, theo bản năng nàng muốn bảo vệ thân thể của mình.
“Có lẽ làm cho gạo đã nấu thành cơm… Nàng nói xem hôn ước của chúng ta còn có thể giải trừ được không?”
Hắn gian xảo lên tiếng, nhẹ nhàng chạm lên môi nàng một cái.
“Ngươi… ngươi biết mình đang nói gì không?”
Thượng Quan Tố Tố ngẩn cả người, hoảng sợ nháy mắt vài cái, trơ mắt nhìn Lãnh Tuyệt Tâm đang không ngừng ăn đậu hủ của mình.
“Ta nói là gạo nấu thành cơm đấy!”
Hắn không hề ngần ngại lặp lại lần nữa, vừa nói vừa dùng hành động chứng minh lời hắn nói là chân thật, hắn chăm chú hôn môi nàng, đầu lưỡi trơn trượt nhẽ nhàng cạy mở hàm răng của nàng ra, tìm được đầu lưỡi đinh hương của nàng rồi chăm chú triền miên, thật ngọt, hẳn là hắn phải nói cho nữ nhân này biết thế này mới là hôn!
Bình luận truyện