Vô Diệm Vương Phi

Chương 57: Mục tiêu cuộc sống của Tây Nhi



Edit Phu Dung

Bữa tối ở trong phòng dùng cơm, Đoan Tuấn Mạc Nhiên im lặng và cơm và gắp đồ ăn, đôi mắt to đen láy nhìn xuống một cách lười biếng, không có chút hứng thú muốn nói chuyện.

Lăng Tây Nhi gắp thức ăn bỏ vào trong bát, lo lắng nhìn hắn một cái, thương thế của hắn thật sự không có gì chứ? Nhưng tại sao sắc mặt lại tái mét như vậy, giống như vừa đối phó kẻ địch có thù sâu hận lớn vô cùng.

“Ngươi… Nếu ngươi không muốn ăn có thể không ăn cơm, ngươi dùng bữa đi!” Lăng Tây Nhi nhỏ nhẹ mở miệng. Nàng thật sự lo lắng hắn quá nghiện khều khều những hạt cơm, thuận tiện qua đây khều cái cổ của nàng.

Hắn không lên tiếng, mí mắt cũng lại thèm nhướng lên, chỉ lẳng lặng ăn cơm.

“Chúng ta phải trở về nhà sao?” Lăng Tây Nhi muốn lấy lòng Đoan Tuấn Mạc Nhiên, cố ý nhấn mạnh chữ “Nhà”, ít nhất trong giờ phút này, nàng muốn nói rõ lập trường của mình không phải sao?

“Ngươi cuối cùng coi Đoan Tuấn vương phủ là nhà rồi sao?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên rốt cuộc mở miệng vàng, mặc dù cảm thấy có chút kỳ lạ.

“Hử? Nói vậy là có ý gì?” Lăng Tây Nhi khó hiểu nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên. Hắn bị gì vậy, từ khi cùng Lãnh Tuyệt Tâm quyết đấu xong trở về, nét mặt lúc nào cũng không vui còn đối xử với nàng như kẻ thù nữa.

“Ngươi không hiểu sao?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên miễn cưỡng ngước lên, nhìn Lăng Tây Nhi với ánh mắt hung ác nham hiểm.

Nàng lắc đầu, hơn nữa thái độ rất cung kính.

Mi mắt Đoan Tuấn Mạc Nhiên hạ xuống, một lần nữa trầm mặc không nói gì. Nàng thật không hiểu hay làm bộ, chỉ mong là thật sự không hiểu, bởi vì hắn không chắc có thể nắm giữ được trái tim nàng.

“Ngươi và Lãnh Tuyệt Tâm lúc đó đã xảy ra chuyện gì?” Lăng Tây Nhi không hiểu Đoan Tuấn Mạc Nhiên vì sao nguyện ý nói đến cuộc quyết đấu kia.

Hắn chỉ trầm mặc, cúi đầu ăn cơm, nhưng ánh mắt hung ác nham hiểm chợt biến thành ảm đạm.

Đêm khuya, hắn có cảm giác giống như trận đấu sống chết với Lãnh Tuyệt Tâm vẫn đang tiếp diễn.

“Chỉ cần ngươi thả Lăng Tây Nhi, điều kiện gì ta cũng có thể đáp ứng ngươi!” Lãnh Tuyệt Tâm ôm vết thương nơi ngực máu chảy đầm đìa bảo hắn.

“Hiện tại ngươi biến thành cái dạng này có tư cách gì nói điều kiện với ta?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh, khóe môi tà mị cong lên đầy vẻ châm chọc.

“Ta có Thiên Địa Thịnh!” Lãnh Tuyệt Tâm cười lạnh, trong nháy mắt, nụ cười của hắn trở nên vô cùng anh tuấn, mê hoặc lòng người.

“Nàng thật sự đáng giá như vậy sao?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngây người, một người cả ngày chỉ biết gây ra chuyện thị phi, càn quấy, một nữ tử có chút tố chất thần kinh, đáng giá sao?

“Đối với ngươi nàng có thể chỉ là một món đồ chơi, nhưng với ta không phải!” Hắn lớn giọng quả quyết, mặc dù bị thương, vẫn cố chống kiếm đứng thẳng.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên không nói gì, tay cầm kiếm có chút run rẩy, mi mắt nhìn xuống, trong ánh mắt có chút bối rối. Chưa từng có hiện tượng như thế này, đối với kẻ thù hắn chưa từng nhân từ nương tay, tim của hắn là lạnh, là cứng rắn, giống như được làm bằng đá, nhưng hôm nay, hắn rung động rồi! Hắn có thể đem Lăng Tây Nhi đổi lấy Thiên Địa Thịnh, nhưng hắn không mở miệng, có phải bởi vì sợ Lãnh Tuyệt Tâm không đáp ứng, để lộ ra thân phận thật sự của hắn? Nhưng sâu trong nội tâm, hắn càng sợ Lãnh Tuyệt Tâm sẽ đáp ứng! Trong lúc hắn đang thất thần, mấy người bịt mặt từ sau núi chạy ra cứu Lãnh Tuyệt Tâm mang đi.

Sau khi từ vùng ngoại ô trở về, hắn một mực tức giận, không sai là tức giận, khi nghe Lăng Tây Nhi hỏi về thương thế của Lãnh Tuyệt Tâm, nhìn thấy nàng thở phào nhe nhõm khiến hắn càng thêm tức giận. Hắn âm trầm nghiêm mặt lại, không muốn nói chuyện. Dọc theo đường đi có một cảm giác xa lạ dâng lên trong lòng dường như ăn mòn trái tim của hắn. Lăng Tây Nhi thích Lãnh Tuyệt Tâm sao? Hắn trằn trọc không yên giấc, trở mình liên tục, dưới ánh nến chập chờn, bóng lưng thon dài phản chiếu trên vách. Vách bên kia là phòng của Lăng Tây Nhi, hắn đột nhiên có cảm giác phải bình tâm suy nghĩ một chút, đối với Lăng Tây Nhi hắn thật sự có chút thích rồi sao?

Phiêu Hương viện, Lãnh Tuyệt Tâm nằm trên giường, gương mặt tuấn mỹ hơi tái nhợt. Hắn mím chặt môi, mi mắt khép hờ, nhưng lòng cảm thấy mênh mông lạ thường. Lăng Tây Nhi thành hôn rồi sao, hơn nữa trượng phu của nàng là Nam Cung ngọc, còn đối xử không tốt với nàng… liên tưởng đến Tây nhi với gương mặt sưng đỏ hoảng sợ đứng trước mặt hắn. Hắn chợt mở mắt, muốn vùng ngồi dậy.

“Gia! Trên người bị thương, đại phu muốn ngài nằm trên giường nghỉ ngơi thật tốt, trong vòng nửa tháng, tốt nhất nên tĩnh dưỡng!” Như Ý nhẹ nhàng bước lên dịu dàng nói, thuận tiện đem cái gối mềm đặt dưới người hắn, tránh động tới vết thương.

“Ta không có chuyện… khụ…” Lãnh Tuyệt Tâm ho nhẹ một tiếng, cố đè nén nhiệt huyết cuồn cuộn trong lòng, chậm rãi cau mày “Như Ý, võ công của Nam Cung Ngọc kia cũng không tệ, hắn tuyệt đối không phải là một tên công tử ăn chơi trác táng đơn giản như vậy, ngươi đi dò la lai lịch của hắn!” Lãnh Tuyệt Tâm mở miệng nói chuyện một cách khó khăn.

“Vâng! Gia!” Như Ý nhỏ giọng nhận lệnh.

“Còn nữa, đi tìm người bảo vệ Lăng Tây Nhi…” Hắn một lần nữa ho nhẹ vài tiếng, Như Ý tiến lên, vươn bàn tay nhỏ bé ra khỏi tay áo màu xanh nhạt vỗ vỗ nhè nhẹ nơi ngực trái của hắn.

“Gia, ngài còn muốn nữ nhân kia sao? Nếu không phải vì nàng, ngài cũng không bị thương!” Như Ý căm hận nói.

Khuôn mặt tuấn tú tái nhợt bỗng nhiên trở nên lạnh lùng tà mị. Lãnh Tuyệt Tâm không vui cau mày “Tên nàng là Lăng Tây Nhi, không cần dùng nữ nhân để gọi nàng!” Hắn nói xong, ho nhẹ một lần nữa.

“Đã biết!” Như Ý không vui nhăn mày, lại là Lăng Tây Nhi, chẳng lẽ trong tim hắn chỉ có Lăng Tây Nhi? Nhìn hắn bị thương, trái tim nàng có cảm giác giống như bị bóp nghẹt, nhưng hắn có bao giờ nghĩ tới nàng? Không có, một chút cũng không có, từ Yên Chi đến Lăng Tây Nhi, trong tim của hắn chưa bao giờ có nàng! Ánh mắt Như Ý đột nhiên trở nên độc ác, có lẽ phải diệt trừ Lăng Tây Nhi, Nam Cung Ngọc dù cho lợi hại, bây giờ cũng bị thương rồi không phải sao?

……………

Lăng Tây Nhi nằm trên giường, lăn qua lật lại một lúc thật lâu không ngủ được, ngay cả con rận trên giường cũng bị nàng đè chết. Nàng mới nhẹ thở dài, khoác áo một cách đơn giản bước xuống giường đứng lặng nơi cửa sổ, ngắm nhìn ánh trăng sáng tỏ, áp tai vào vách nghe âm thanh động tĩnh ở bên kia, a? Không có tiếng động, sợ là ngủ thiếp đi rồi, nhưng nàng không hiểu dọc theo đường đi, kể cả trong lúc ăn cơm tối, hắn không hề ngó ngàng tới nàng, thậm chí không thèm liếc một cái, nhưng lại có lòng tốt đặt riêng cho nàng một gian phòng. Lần này nàng rốt cuộc có thể quang minh chính đại ngủ trên giường, không còn lo lắng sáng sớm bị đạp xuống giường, nhưng không hiểu vì sao nàng không thể ngủ được!

Ai! Nàng nhẹ thở dài đột nhiên nghe thấy có tiếng động, đương đương, giống như tiếng của đao kiếm chạm vào gỗ… Nàng kinh hãi ngoái đầu nhìn lại, nhờ ánh trăng có thể nhìn thấy cây kiếm đang nạy thanh chắn cửa, từng chút từng chút, âm thanh quái dị vang lên trong đêm yên tĩnh càng thêm rõ ràng khiến người cảm thấy lạnh xương sống.

Thảm rồi, chắc là tới cướp sắc? Lăng Tây Nhi sờ sờ gương mặt nhỏ nhắn sưng đỏ của mình, vết sưng còn chưa tan chắc không có tên hái hoa tặc nào nhìn thấy mắt sáng rỡ đâu? Hay là muốn cướp của? Trên người nàng có bạc, nhưng chỉ là một ít bạc vụn, một trăm lượng bạc tùy thân đã bị Đoan Tuấn Mạc Nhiên sai người mang trả cho Phiêu Hương viện. Hắn luôn miệng nói sẽ bồi thường thiệt hại cho nàng, nhưng đến lúc này một cắt cũng không thấy…

Đương đương… Có vẻ như thanh chắn cửa sắp bung ra, Lăng Tây Nhi hoảng sợ mở mắt thật to, nếu hắn muốn giựt tiền cướp sắc, trước hết phải lên tiếng tri hô rồi tính tiếp! Nàng lập tức hít thật sâu, một luồng khí nóng xông lên ngực tràn ra yết hầu, sau đó thoát ra khỏi miệng “Có người cướp bóc, phi lễ”

Động tác của người ngoài cửa chợt dừng lại, bị giọng nói cao vút của Lăng Tây Nhi làm giật mình, nhưng hắn định thần lại rất nhanh, lần này dứt khoát hơn nhiều, trực tiếp dùng chân đá văng cửa phòng. Ánh sáng từ hai thanh kiến lạnh lẽo lóe lên, thì ra ngay từ đầu họ làm nhẹ nhàng vì sợ kinh động Đoan Tuấn Mạc Nhiên sát vách!

“A!” Lăng Tây Nhi kinh hãi kêu lên, á một tiếng nhảy vọt trên giường, hơn nữa cố đập đập vào vách tường, lớn tiếng kêu cứu mạng, hi vọng cái tên lạnh như băng kia sẽ phát hiện có lương tâm cứu nàng.

Kiếm quang lạnh lẽo ngày càng tiến đến gần khiến tim Lăng Tây Nhi muốn rớt ra ngoài “Cứu mạng, cứu mạng đi, Đoan Tuấn Mạc Nhiên!” Dưới tình thế cấp bách, nàng lớn tiếng kêu tên Đoan Tuấn Mạc Nhiên, khiến hai người bịt mặt ngẩn ra, dường như nhận biết hắn, hai người nhìn nhau.

Hưu một tiếng đã thấy một bóng người hiện ra phía sau hai tên bịt mặt, áo quần nguyệt sắc, gương mặt lạnh như băng, trong đêm lạnh lẽo ánh mắt khát máu lóe lên những tia sáng khác thường, khiến người nhìn vào cảm giác giống như có một luồn khí lạnh thấu xương bao phủ từ đầu đến chân.

Người bịt mặt xoay người lại, nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên rồi liếc nhau với ánh mắt đầy vẻ nghi vấn, họ tuyệt đối không nghĩ đến Vương gia Đoan Tuấn Mạc Nhiên tàn nhẫn lạnh lùng trong lời đồn đãi của giang hồ chỉ là một thiếu niên mười tám mười chín tuổi!

“Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút…” Lăng Tây Nhi thấp thỏm vươn đầu ra gọi lớn.

“Câm miệng!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên không kiên nhẫn hừ nhẹ, thanh kiếm lạnh lẽo được rút ra khỏi vỏ, Lăng Tây Nhi khiếp đảm rụt đầu lại. Vài giây trôi qua, trong phòng đã không còn tiếng động, Lăng Tây Nhi nháy nháy mắt hỏi họ đi chưa? Nàng rốt cuộc lấy hết can đảm, vươn đầu nhìn—— “ oẹ, ọe!” Nàng không nhịn được nôn mửa, một căn phòng hoàn hảo đã biến thành chốn địa ngục trần gian, óc, ruột, nhìn không rõ là ruột già hay ruột non, giống như lò mổ, dưới ánh trăng lạnh như băng, nhuộm một màu đỏ thẫm.

“Đoan Đoan Đoan Đoan…” giọng của Lăng Tây Nhi chợt run rẩy.

“Cái gì?”

“Vì vì vì vì…”

“Bọn họ đáng chết!”

“Cái đó… không sai… Nhưng mà… Có cần phải đem óc vứt đầy đất?” Nàng cẩn thận xuống giường, trên mặt đất không còn chỗ nào có thể bước xuống.

“Hứng thú!”

“Hứng …hứng… hứng…hứng…”

“Không sai!”

“Nhưng mà nửa đoạn thân thể kia… Còn đang…”

“Đó là tuyệt kỹ!” Hắn ngoái đầu nhìn lại tự đắc cười cười, vẻ tươi cười đắc ý vô cùng đó khiến Lăng Tây Nhi xoay người nôn mửa càng dữ dội!

Ác ma, không, so với ác ma còn kinh khủng hơn! Trời ơi, nàng muốn chạy trốn, trốn khỏi hắn…

“Nếu ngươi còn dám lập lại lần nữa muốn trốn đi… Bốp!” đó là âm thạnh ruột người bị bóp bể, Lăng Tây Nhi cảm thấy lạnh run, thiếu chút nữa ngất xỉu, thân thể xụi lơ ngã xuống giường.

“Cho ngươi hai lựa chọn, một là tiếp tục ở lại chỗ này, hai là đến phòng của ta?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh, thân thể cao lớn đứng ngoài cửa, ánh trăng phản chiếu bóng dáng của hắn trên những thi thể, gương mặt nhỏ nhắn chìm vào bóng tối, nhìn không rõ mặt, nhưng giọng điệu lộ vẻ ác độc và lạnh lùng.

Lăng Tây Nhi không trả lời. Nàng không còn khả năng tự hỏi, một ác ma giết người không chớp mắt, bốn nửa khúc thân thể vẫn không ngừng co giật trên mặt đất, nàng phải lựa chọn thế nào đây?

Người nào đó trở nên không kiên nhẫn rồi, bàn tay to vươn tới, tiến lên, ôm Lăng Tây Nhi vào ngực, xách nàng ra khỏi phòng. Lăng Tây Nhi không ngừng run rẩy trong lòng Đoan Tuấn Mạc Nhiên, đột nhiên ngửi thấy mùi máu tanh khiến nàng khiếp sợ đến cực độ, nôn mửa một lần nữa, hai mắt trợn trừng hôn mê bất tỉnh.

Rạng sáng hôm sau, khi chim trên đầu giường kêu ríu rít, Lăng Tây Nhi đột nhiên từ từ mở mắt thật to khi những tia nắng sớm chiếu vào mặt. Nàng cảm giác cuộc sống của mình thật tốt, thì ra cảm giác còn sống thật sự không tệ, ngoài sân đầy tiếng chim hót, hoa thơm.. Bốp, một âm thanh khác thường vang lên, tiếng chim kêu đột nhiên dừng lại, sau đó lập tức có tiếng động giống như có vật gì rơi xuống đất. Nàng hoảng sợ quay nhìn lại, bàn tay to lười biếng bên cạnh rụt về, không kiên nhẫn kéo cái chăn lên cao.

Trong lòng có chút hồi hộp, một màn kinh khủng tối qua giống như chuyện xưa hiện ra trước mắt nàng, trời ơi, không ngờ một con chim nhỏ đáng yêu hắn cũng không tha… Lòng nàng run lên, hoảng sợ mở mắt thật to, nhìn gương mặt nhỏ nhắn lộ ra từ áo ngủ bằng gấm màu lam, trước tiên là cái trán cao cao, đôi mắt to đen láy, sống mũi cao thẳng, đôi môi anh đào phấn hồng đầy đặn, một gương mặt đáng yêu cỡ nào, nhưng chủ nhân của gương mặt ấy… Mắt nàng nhắm nghiền, cảm thấy có chút mê muội.

“Ngươi đang sợ?” Ác ma cuối cùng mở miệng, mặc dù trong lời nói không có vẻ gì ác độc hay lạnh lùng, thậm chí có chút mềm mỏng, nhưng khi lọt vào tai, thấm vào lòng giống như có một luồng khí lạnh bao phủ lấy người nàng.

“Không… Không có…” Lăng Tây Nhi thở hổn hển, muốn mở mắt ra. Nàng cố rồi lại cố gắng, nhưng vẫn không dám nhìn nam nhân trước mặt.

“Ngươi đang sợ!” Lời của hắn rất dịu dàng, thậm chí cười khẽ.

“…” Lăng Tây Nhi không còn gì để nói. Nàng không dám tưởng tượng đó là vẻ mặt thế nào nữa, dường như rất vui sướng sau khi giết người…

“Thân thể ngươi đang run rẩy!” Một bàn tay to vươn ra nắm lấy đôi tay nhỏ bé khiến thân thể nàng cứng đờ muốn chạy trốn.

“Ta biết không có người nào muốn chấp nhận một ác ma như ta…” trong giọng nói của hắn có chút cô đơn.

“Nhưng ta buộc phải giết họ!” lời nói của hắn đột nhiên trở nên hung ác nham hiểm.

Thân thể Lăng Tây Nhi bị chấn động một lần nữa. Hắn đang giải thích với nàng sao? Tâm trạng căng thẳng của Lăng Tây Nhi từ từ bình tĩnh lại.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi, hơi cau mày. Hắn chỉ muốn nàng làm quen cuộc sống vốn tràn ngập máu tanh của mình!

Đôi mắt từ từ hé mở, lông mi thật dài trong gió nhẹ giống như con bướm bị chặt đứt đôi cánh, có chút lo sợ không yên, cũng có chút bất đắc dĩ, khi đôi mắt đen láy chậm rãi mở ra, bàn tay nhỏ bé của Lăng Tây Nhi dứt khoát phủ lấy bàn tay to của hắn.

“Ngươi…” Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngẩn ra, nàng không sợ hắn nữa sao?

“Ngươi bị bệnh…”

Hử?

“Ta biết, ta sẽ dốc hết sức giúp ngươi…” bàn tay nhỏ bé hơi run rẩy. Nàng chậm rãi mở miệng, ánh mắt đầy vẻ chân thành.

“Bị bệnh?” Trên trán nổi lên một mảng màu đen, khóe miệng Đoan Tuấn Mạc Nhiên không nhịn được nhếch lên rồi hạ xuống, dường như nàng hiểu lầm cái gì!

“Từ hôm nay trở đi, ta sẽ dùng trái tim yêu thương trẻ thơ, nhất định có thể thức tỉnh lương tâm và đuổi hết ma quỷ trong lòng ngươi. Hãy tin tưởng ta, ngươi là một hài tử tốt, tương lai sẽ là một người tốt… A, không được đi, ta vẫn chưa nói xong mà… Thật là một kẻ không kiên nhẫn!” Lăng Tây Nhi lầm bầm, hai tay chống lên hông, nhìn cảnh vật xinh đẹp ngoài cửa sổ, nàng cuối cùng tìm được mục tiêu của cuộc đời tại cổ đại này, đó chính là thay đổi Đoan Tuấn Mạc Nhiên!

Trong lúc ăn điểm tâm, đôi đũa trúc của Đoan Tuấn Mạc Nhiên bị Lăng Tây Nhi ngăn lại, hắn nhướng mày, lấy làm khó hiểu.

“Sau này ngươi nên ăn ít thịt và nhiều rau, như vậy sẽ giúp lòng của ngươi thanh thản không còn dục vọng!” Nàng đem món nấm xào bào ngư đặt trước mặt mình, vì muốn tốt cho hắn, nàng đành phải hi sinh bản thân, đem món ngon nhất trấn này nuốt hết vào bụng.

Buông đũa trúc xuống, Đoan Tuấn Mạc Nhiên giương đôi mắt đen láy nhìn nàng, trong ánh mắt hiện ra vẻ khó hiểu.

“Không nên gấp gáp, tính kiên nhẫn của ngươi cũng có vấn đề, à, cái này cho ngươi!” Nàng đem cháo Bát bảo và dưa muối đặt trước mặt hắn.

“Đây là cháo Bát bảo, món ăn cũng như tên gọi, do tám loại lương thực nghiền nát nấu ra, cần phải nấu lửa nhỏ riêu riêu nửa giờ mới vừa thơm vừa ngon, còn món này là dưa muối, loại dưa ủ lên men lần đầu vừa thơm vừa giòn!” Nàng đem dưa muối đặt trước mặt hắn, nét mặt của người nào đó không chút thay đổi, chỉ có đôi mắt nhẹ mị lên.

“Vì vậy, ngươi nên ăn mấy thứ này nhiều một chút, vừa ăn vừa tự học cách làm người, kiên nhẫn là đức tính quan trọng nhất của con người khi còn sống mà!” Nàng ân cần đem cái muỗng đặt trong tay hắn, “Tới đây, bắt đầu ăn đi!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên không nói gì, chỉ thẩn thờ cầm cái muỗng trong tay múc từng muỗng từng muỗng, gương mặt giống như tấm bài pu-khơ, không có biểu tình gì khác.

Lúc lên đường, Lăng Tây Nhi ngồi trong xe ngựa, vỗ vỗ bên cạnh “Ngồi xe ngựa tốt lắm, cưỡi ngựa sẽ khiến người nóng nảy, ngồi xe ngựa trái lại có thể khiến người bình tĩnh!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên không nói gì, đi thẳng tới con ngựa yêu quý của hắn định cưỡi, chân vừa mới leo lên bàn đạp, quần áo đã bị một bàn tay nhỏ bé túm chặt.

“Ngồi xe ngựa không được sao?” giọng nói như khẩn cầu vang lên. Hắn ngoái đầu nhìn lại chỉ thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ mong chờ.

Trầm mặc.

“Ta kể chuyện xưa cho ngươi nghe!”

Lại là bầu không khí yên tĩnh.

“Ta cho ngươi ăn quýt!”

Đôi mắt to đen láy chợt lóe lên.

“Như vậy tốt lắm, ta nhảy múa cho ngươi xem!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên gật đầu, lạnh lùng bước lên xe ngựa, trong lúc xoay người, chợt cười khổ.

Họ dừng chân nơi một quán trà nhỏ dùng cơm trưa vì đã bỏ lỡ thành trấn, món ăn được yêu thích tại quán nhỏ ven đường này chính là bánh bao nhân thịt, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn lòng người.,

Họ gồi xuống, gọi hai phần bánh bao. Sau khi Lăng Tây Nhi kiểm tra từng cái một xong, bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, trời ơi, tại sao tất cả đều là nhân thịt?

“Ông chủ, đổi giùm hai phần bánh bao không nhân!” Nàng vỗ bàn, khiến Đoan Tuấn Mạc Nhiên đang chuẩn bị ăn cơm cũng bị giật mình.

“Chúng tôi chỉ có bánh bao thịt!” Ông chủ không kiên nhẫn liếc Lăng Tây Nhi.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên gật đầu bắt đầu tấn công.

“Chậm đã!” Lăng Tây Nhi hô to một tiếng, giống như cọp đói đoạt lấy bánh bao từ miệng hắn, bẻ bánh bao ra, lấy thịt bỏ trên bàn, hơn nữa làm sạch sẽ không còn một miếng, nhìn thật kỹ chắc chắn không còn dính chút thịt nào mới gật đầu hài lòng cái miệng nhỏ nhắn cong lên, đem da bánh bao đặt trước mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

Không nói gì, thật sự hết chỗ nói rồi, Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngước mặt lên, đôi môi phấn hồng đầy đặn bất mãn cong lên, nữ nhân này thật sự không biết vừa vừa phải phải sao chứ?

“Ta biết ngươi sẽ không vui!”

Biết còn dám chọc hắn!

“Nhưng ta làm vậy vì muốn tốt cho ngươi!”

Lại là vì hắn? Hắn bất mãn khóe miệng giật nhẹ.

“Ăn thịt thật sự một chút cũng không tốt cho ngươi! Nghĩ lại cảnh tượng thê thảm tối qua, nhìn thịt này ngươi nuốt trôi sao? Nàng cắn cái bánh bao thịt, thịt dính trên môi nàng, mùi thịt thoang thoảng truyền tới.

Hắn gật đầu, đôi mắt to tròn đen láy cố nhìn cái miệng nhỏ nhắn của nàng một cách chăm chú.

“Vậy ngươi thật sự hết thuốc chữa rồi!” Nàng than thở, cắn một miếng nữa, tuy là quán ven đường nhưng mùi vị cũng không tệ!

Hết thuốc chữa!? Hắn nhìn sang, mặt không chút thay đổi, cầm lấy da bánh bao hung hăng cắn một cái, giống như đối xử với kẻ thù.

Buổi tối, họ cuối cùng chạy tới Hoa thành gần sát Đoan Tuấn thành, chỉ cần đêm nay ở lại đây nữa thôi, ngày mai có thể về nhà.

Cơm tối, Đoan Tuấn Mạc Nhiên bị đói nguyên ngày mong chờ mỏi mòn. Hi vọng sau một ngày dài hành trình thầm nghĩ phải chiếu cố bao tử mình thật tốt, nhưng khi tiểu nhị bưng vài món ăn ra, hắn giật mình.

“Đây là vịt nướng sao?” Hắn khều khều những ngọn rau xanh mượt.

“Đây là cải làn xào tỏi!” Lăng Tây Nhi gắp cọng cải xanh bỏ vào chén của hắn.

“Còn món lổ tai heo của ta…”

“Ta đổi lại đậu hũ chiên!”

“Còn món gà nướng..”

“Đổi lại món đậu que xào!”

“…” món thịt kho tàu cà trước mặt nhất định đổi với món thịt kho tàu cá mà hắn thích ăn nhất!

“Ngươi thật thông minh!” Nàng sờ sờ đầu Đoan Tuấn Mạc Nhiên, gương mặt thanh tú nhỏ nhắn nhìn thấy vẻ tức giận của hắn đắc ý dào dạt.

Hắn lạnh lùng trừng mắt Lăng Tây Nhi, mi mắt hạ xuống, vẫn trầm mặc như cũ, chỉ có khóe môi không kiên nhẫn giật giật chứng tỏ hắn đang bất mãn.

Sau khi ăn cơm tối xong, Lăng Tây Nhi cầm một quyển tâm kinh đi vào phòng.

“Mỗi ngày buổi tối đọc một tờ, có lợi cho ngươi!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên không kiên nhẫn xoay người qua chỗ khác, không để ý nàng.

“Nếu không ta đọc cho ngươi?” Nàng tiện tay lật hai trang, cuối cùng quyết định buông tha cho hắn, vì đây là văn học cổ, rất khó đọc, điều quan trọng nhất chính là có nhiều chữ nàng không biết!

Chậm rãi nằm cạnh hắn, nàng dường như quen rồi buổi tối có hắn làm bạn, từ từ nhắm mắt lại, vẫn chưa từ bỏ ý định, thuận tiện đọc hai câu trong《 Đạo Đức Kinh 》: “Nói nhưng nói phi thường nói, thiên đạo nói nhân đạo kiếm đạo, hắc đạo bạch đạo hoàng đạo xích đạo, nhân đạo vật nói nói nói cũng nói, chính mình nói hệ phi thường nói, phi phi phi phi phi nói hươu nói vượn…” A? Đây dường như không phải 《 Đạo Đức Kinh 》, quên đi, nghe đỡ nha!

Đưa lưng về phía Lăng Tây Nhi đang phiền phức đọc ê a, đôi mắt vừa to vừa tròn của Đoan Tuấn Mạc Nhiên chớp chớp, ánh mắt trầm tư, khóe môi cong lên mỉm cười, không nhịn được nở nụ cười. Tối hôm qua, trong lúc Lăng Tây Nhi nhìn hắn với ánh mắt tuyệt vọng ngã trên giường, hắn có cảm giác trái tim nẩy lên, đó là ánh mắt như thế nào, đau khổ, sợ hãi… Hắn tiến lên, ôm thân thể mềm mại của Lăng Tây Nhi trong lồng ngực, nhưng lại cảm thấy vô lực. Hắn sợ, cũng kinh hãi, rất sợ nàng bởi vì sợ hắn mà bỏ đi, vì vậy hắn quyết định trước mặt Lăng Tây Nhi sẽ nương tay hạ thủ lưu tình, kết quả này hắn chưa bao giờ nghĩ đến!

Đó là dung túng cưng chiều sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện