Vợ Đồng Chí, Cố Lên!

Chương 20: Lưu manh trên phố



Triệu Nhiễm Nhiễm nắm di động trong lòng bàn tay, hết sức chuyên chú đi đường, ngược lại bỏ quên cái đuôi sau lưng. Thật ra thì cô cũng từng nghi ngờ, lần đầu tiên nhìn thấy Tả Tự đã cảm thấy nhìn cực kì quen mắt, rốt cuộc từng gặp mặt lúc nào đây?

Nghĩ tới nghĩ lui cũng không có kết quả, chuyện quan trọng trước mắt là tìm taxi trống, cô không dám đi một mình trên đường ban đêm.

Điện thoại di động vẫn không có vang lên, mặc kệ là Giang Tiềm hay là Triệu Trí Lược đều không có gọi đến, cô hơi thất vọng vì người trước không gọi đến, còn đối với người sau, cô trực tiếp muốn vặn người.

Triệu Nhiễm Nhiễm rất là giận em trai mình, hoàn toàn là giận chó đánh mèo rồi, biết rõ buổi tối cô không dám đi đường ban đêm một mình cũng không biết gọi điện thoại hỏi một tiếng.

Đang suy nghĩ, đột nhiên, sau lưng có người kéo cái túi cô đang ôm chặt trong ngực.

Cơ hồ là lập tức, tiếng kêu kinh trời của Triệu Nhiễm Nhiễm vang lên.

"A, ăn cướp a. . . . . ."

Tả Tự bị sợ đến nhảy lên, vội vàng đưa tay che miệng của cô, "Là tôi là tôi, kêu cọng lông chứ kêu."

Mắt Triệu Nhiễm Nhiễm mở thật to, nước mắt đều sắp chảy ra, ‘ưmh ưmh’ kêu lắc đầu.

Tả Tự buông tay ra, dở khóc dở cười, lúc nãy còn mềm lòng, lại không ngờ cô ôm chặt túi chỉ là sợ bị cướp đoạt, không phải đáng thương đến mức dùng để sưởi ấm! !

Tả Tự thấy bốn phía đã có người nhìn tới, đặc biệt không được tự nhiên lấy mắt kiếng xuống tới lau.

Anh vừa lấy xuống, Triệu Nhiễm Nhiễm liền chợt giật giật.

Đợi đã nào...! ! Tả Tự?

Cô nhớ lại năm đại học thứ ba, đoạn thời gian đại biểu của đại học bách khoa thuốc SY tới trường học của bọn họ tiến hành trao đổi.

Biệt danh là Tả Phiết Tử (thuận tay trái) thì phải! Năm đó vị Phiết Tử này đã mê đảo "Mật Đào Chín Rục" trong phòng ngủ của cô.

Lúc ấy chị Mật Đào hỏi thăm được anh Phiết Tử là đồng hương của Triệu Nhiễm Nhiễm, liền cầm hai quả táo lớn tới hối lộ cô, Triệu Nhiễm Nhiễm không chút suy nghĩ lấy tới cắn cái phập, sau khi ăn xong một quả táo, chị Mật Đào lại lấy ra một phong thư tình, đưa ra ý tưởng ‘có người quen, dễ làm chuyện’, lúc ấy Triệu Nhiễm Nhiễm liền muốn ói quả táo ra trả lại.

"Em không biết anh Phiết Tử này đâu."

"Em không cần biết, em cứ dùng danh hiệu đồng hương giúp chị đưa thư ra là được, chuyện sau này chị tự lo."

"Làm được hả?"

"Chị làm việc, em yên tâm."

Vì vậy, Triệu Nhiễm Nhiễm nhắm mắt, trước mắt bao người giao phong thư này cho anh Phiết Tử.

Chẳng lẽ anh ta chính là. . . . Tả Phiết Tử?

Triệu Nhiễm Nhiễm chỉ vào Tả Tự nửa ngày không nói nên lời, "Anh Phiết Tử?"

Tả Tự xem bốn phía một chút, lại muốn che miệng của cô.

"Anh thật là anh Phiết Tử? Tháo mắt kiếng xuống tôi nhìn liền có chút ấn tượng."

Tả Tự đeo mắt kiếng lên, nheo mắt lại, "Đẹp trai không?"

Triệu Nhiễm Nhiễm gật đầu, "Tạm được." Nhưng mà cô vẫn cảm thấy, Giang Tiềm đẹp trai hơn một chút.

"Tạm được là có ý gì? Tôi như vậy còn nói không đẹp trai?"

Anh lại xụ mặt xuống.

Chỉ là nhìn là rất vừa mắt, cầm thú mặt trắng bại hoại vẫn kém Tiểu Lược và Tiềm Tiềm nhà cô, so với Dương Chấn Chấn thì có thể ngang tay.

Dĩ nhiên, kết luận trên đều là quan điểm cá nhân của cô, nếu như so Tả Tự và Giang Tiềm, hỏi mười người thì chắc mười người đều nói Tả Tự đẹp trai. Trong mắt người tình là Tây Thi, trong mắt Triệu Nhiễm Nhiễm thì Giang Tiềm cũng không phải là nước lọc rồi, mà còn đẹp trai hơn Tiểu Tả mấy phần.

Tả Tự nhìn ánh mắt nhẹ nhàng của cô, không được tự nhiên nắm quyền ho khan một tiếng, nhìn chung quanh không ai chú ý, liền vỗ mạnh vào ót cô.

Triệu Nhiễm Nhiễm bị vỗ sửng sốt, che ót nửa ngày nói không ra lời.

Anh ta quá không sợ người lạ rồi.

"Sao tay anh đê tiện thế hả, đáng ghét, đau quá."

Tả Tự cười, cả mắt đều lộ ra gần như cưng chìu giảo hoạt, Triệu Nhiễm Nhiễm xem ở trong mắt quả thật kinh hãi không gì sánh kịp, giống y hệt em trai cô lúc chuẩn bị trêu cợt, khiến cô vô cùng buồn nôn.

Cô lui về phía sau mấy bước, cây cũng không ngăn lại, mắt thấy thối lui khỏi đường cái hình răng cưa rồi, Tả Tự lanh tay lẹ mắt kéo cô, "Làm gì hả, lúc nãy phía sau em là chiếc xe Land Rover, nó mà giận là em bị tông bẹp dí."

"Tả Tự, anh để cho tôi ói một lát."

"Ói? ? Tôi làm emghê tởm à? ?"

Triệu Nhiễm Nhiễm vội vàng lắc đầu.

Tả Tự đẩy mắt kiếng một cái, hí mắt cười một tiếng, lại khiến Triệu Nhiễm Nhiễm chảy đầy mồ hôi lạnh.

"Tôi không tức giận."

Triệu Nhiễm Nhiễm lắc đầu, không tin.

"Tôi thật sự không tức giận, không lừa em."

"Vậy anh muốn làm gì?"

"Đưa em về nhà." Tả Tự kéo cô qua, vừa đi vừa lầm bầm, "Không biết thịt heo bao nhiêu tiền một cân."

Triệu Nhiễm Nhiễm: ". . . . . ."

Ở trên xe taxi, Triệu Nhiễm Nhiễm tận lực cách Tả Tự xa lại xa, cả đường không nói gì, cho đến Tả Tự bảo tài xế dừng xe lại, Triệu Nhiễm Nhiễm xuống xe mới phát hiện. . . . . .

"Không đúng rồi, còn thiếu một đoạn đường đấy."

Tả Tự chẳng biết xấu hổ, "Trong túi tôi không đủ tiền rồi."

"Tôi có."

"Vậy chúng ta gọi lại chiếc khác?"

Chiếc xe taxi lúc nãy đã sớm chạy không còn hình bóng, đi bộ mười phút nữa là đến nhà, đầu ai bị cửa kẹp mà phí tiền thế.

Triệu Nhiễm Nhiễm biết lại bị anh ta tính kế rồi, cô nhớ tới Trương Lan từng đề cập với cô Tả Tự coi trọng cô, cũng không biết là thật hay giả, nhưng mà vẫn nói rõ ràng mới tốt.

"Tả Tự, có phải anh theo đuổi tôi không?"

"Đoán thử xem nào?"

"Tôi đoán không được."

"Vậy em từ từ đoán."

Triệu Nhiễm Nhiễm hự nửa ngày, "Dù sao tôi có bạn trai, chuyện như vậy không được."

Tả Tự giả bộ cảm thấy lẫn lộn, "Chuyện gì không được?"

Giờ phút này Triệu Nhiễm Nhiễm cảm thấy, người trước mắt này, đã thành công đánh bại Triệu Trí Lược để dẫn đầu tập đoàn phúc hắc, trở thành người cô muốn đánh nhất, Tả Tự phúc hắc, hắc đến đưa tay không thấy được năm ngón.

Hai người một trước một sau.

Đi tới công viên nhỏ gần đó thì Triệu Nhiễm Nhiễm quẹo vào, muốn đi đường tắt về nhà, dù sao có người đi chung, cũng không sợ vắng vẻ. Tả Tự cũng không phản đối, cà lơ phất phơ đi theo phía sau cô.

Chỗ sâu công viên đã không có đèn đường rồi, đen nhánh rất dọa người, cách đó không xa còn có ánh sáng tàn thuốc mờ mờ. Triệu Nhiễm Nhiễm bước chậm lại, Tả Tự lại không ngừng, vừa đúng đụng vào cô, trước ngực dán lên sau lưng của cô, gần đến hô hấp ngay tại bên tai lượn lờ, không duyên cớ sinh ra mập mờ.

Tả Tự đang nhộn nhạo, Triệu Nhiễm Nhiễm lại không quan tâm chi tiết này, cô ngược lại đến gần một chút, đưa tay ôm lấy cánh tay của anh.

"Tả Tự, bên kia hình như có người tới đây."

Tả Tự vừa nhìn, địa phương mới vừa có ánh sáng tàn thuốc đã tối, quả thật có tiếng bước chân của mấy người đi về phía họ, anh không biến sắc bảo vệ cả người Triệu Nhiễm Nhiễm ra phía sau.

"Đừng sợ, không phải tới chỗ chúng ta."

Không sợ là không thể nào, tiếng bước chân đã càng ngày càng gần, rốt cuộc khi cầu thần bái phật cũng không có ích, lòng bàn tay Triệu Nhiễm Nhiễm đã ra đầy mồ hôi lạnh, mơ mơ màng màng nghe đối diện có người gọi, "Ơ, anh em "chơi trò hoang dã" hay sao?"

Cô bị cận thị nhẹ, hôm nay cũng không đeo mắt kiếng, chỉ ở dưới ánh trăng nhìn thấy người nói chuyện ở đối diện ăn mặc loè loẹt, đếm, ít nhất bốn năm người.

Cô kéo vạt áo Tả Tự, len lén đưa ví tiền cho anh, còn nhớ rõ lúc nãy anh nói trong túi không có tiền.

Tả Tự cầm tay của cô, vẻ mặt buông lỏng đối thoại với tên lưu manh đối diện, "Nói gì thế, đến nhà vợ là được chứ cần gì ra ngoài, trước mặt là đến nhà rồi."

"Chúng tôi cũng không được thế." Loè loẹt kêu la, "Công viên này buổi tối thuộc về chúng tôi trông nom, muốn chơi, muốn đùa phải bày tỏ một chút chứ, ừ, kêu là gì ấy nhỉ, đúng rồi, gọi là phí trưng dụng nơi chốn, anh em phải ở đây cả đêm đấy."

Tả Tự gật đầu có vẻ rất đồng ý, "Ừ, đây cũng là một con đường làm tiền tốt."

Người mặc đồ đỏ bên cạnh không bình tĩnh rồi, "Ít mẹ anh lôi thôi dài dòng, lấy tiền ra." Nói xong sờ cằm xem xét Triệu Nhiễm Nhiễm, mặt cười đểu, "Em gái chơi với chúng tôi một lát đi."

Triệu Nhiễm Nhiễm sắp khóc.

Tả Tự sợ hù Triệu Nhiễm Nhiễm, vốn tính toán giao thiệp với họ một phen, nhân cơ hội gọi điện thoại bảo người tới, nhưng nghe được câu này, lập tức híp mắt giống như con mèo nhà, gân xanh trên trán nhảy ra, sắc mặt cấp tốc trầm xuống.

"Nói cái gì đó? Lặp lại lần nữa."

"Thằng nhãi tìm chết."

Người áo đỏ không còn nói nhảm, chỉ đập quả đấm to xuống, tốc độ của Tả Tự cực nhanh, đưa tay tiếp được quả đấm kia, cơ hồ là đồng thời, hung hăng đá một cước vào trên đầu gối người kia, Triệu Nhiễm Nhiễm chỉ nghe ‘ rắc ’ một tiếng, người áo đỏ gục trên mặt đất ôm chân kêu đau.

Loè loẹt thấy thế vung tay lên, ba người còn dư lại đều lên.

Tả Tự còn có lòng rỗi rãnh dàn xếp Triệu Nhiễm Nhiễm ở trên ghế dựa cách không xa, còn tặng kèm một nụ cười vô cùng đểu, "Ngồi xem biểu diễn dũng mãnh của tôi." Sau đó anh quay đầu lại huơ ra một quyền, Triệu Nhiễm Nhiễm lại nghe đến một tiếng ‘ bốp ’, lúc này là có người che miệng gào thét.

Triệu Nhiễm Nhiễm cũng che miệng, không thể tin được mà nhìn trận rầm rộ trước mắt.

Đây là Tả Tự nhìn có vẻ cùng loại hình với em trai cô? Sức lực của quyền kia nhìn mạnh như của Giang Tiềm, trong mấy phút ngắn ngủn, đã có hai người bị đặt xuống trên mặt đất, che bộ vị khác nhau kêu gào.

Còn dư lại ba người, giống như thật không dám tới gần phía trước, cắn răng nghiến lợi.

Đến lúc này, Tả Tự vẫn còn có tâm tình quay đầu lại chớp chớp mắt với cô, khiến loè loẹt nắm lấy cơ hội, cầm cây gỗ không biết lấy được lúc nào, hét lớn một tiếng đập tới Tả Tự.

Triệu Nhiễm Nhiễm bị sợ đến hô to, "Tả Tự cẩn thận."

Tả Tự cũng không quay đầu lại, nâng cánh tay lên đỡ, gậy gỗ theo tiếng gãy ra, phiến gỗ vụn quẹt làm bị thương trán của anh, máu tươi nhỏ xuống.

Có thể là bị chảy máu kích thích, chiêu thức của Tả Tự càng ngày càng tàn nhẫn, nắm lấy tóc loè loẹt dùng sức kéo xuống, đồng thời nâng lên đầu gối đập vào mặt hắn.

Loè loẹt gần như lập tức mềm nhũn, miệng mũi chảy máu.

Hai người còn lại cùng nhau xông lại, anh đầu tiên đá một người trong đó bay ra xa mấy mét, sau đó anh dùng quả đấm chuyên tâm đối phó người còn lại, từng phát từng phát nện ở trên mặt người kia, đánh đủ rồi còn níu lấy tóc hung hăng đập vào tàng cây. Người nọ đụng vào trên cây, bị bắn ngược trở về mấy bước, té xuống đất không nhúc nhích.

Tả Tự hình như đánh mù quáng, nhân tử bạo lực trong cơ thể bắn ra, xoay người đi về phía người áo đỏ, cúi người xốc lên, níu lấy cổ áo của hắn cười nhạt hỏi, "Lúc nãy mày nói gì?"

Một quyền nện trên bụng hắn ta, hỏi nữa, "Lúc nãy cái gì?"

Lại một quyền, đánh hết lại hỏi, hỏi xong đánh nữa.

Đánh rất nhiều quyền, người áo đỏ vẫn còn có hơi sức phản kháng, hắn ôm lấy Tả Tự lăn lộn, sau đó lại bị đánh mạnh, té xuống đất, mới im lìm.

Triệu Nhiễm Nhiễm bị loại bạo lực đầu đường chân thật này kích thích, đã sớm không đành lòng nên nhắm hai mắt lại, cho đến khi Tả Tự tới đây ôm lấy bả vai của cô mới khôi phục tri giác.

"Đẹp trai không?" Anh vẫn còn cười.

Triệu Nhiễm Nhiễm rốt cuộc sợ quá khóc, "Tả Tự, anh có bị thương không?"

Dừng một chút, Tả Tự giúp cô lau lau nước mắt, "Hình như bị một chút vết thương nhỏ." Nói xong cũng không biết là có phải cố ý không, mềm nhũn té vào trong ngực cô.

Triệu Nhiễm Nhiễm vừa đúng ôm lấy hông của anh, cảm thấy ấm áp, sợ hãi gào thét trong lòng, âm thanh cơ hồ run rẩy, "Anh bị thương Tả Tự, ngàn vạn đừng động, tôi giúp anh xử lý đơn giản một chút."

Cô gọi 120 trước, sau đó lột quần của anh xuống, lấy một cuộn băng mang theo từ bệnh viện, ngăn chận vết thương thật chặt, rồi giúp anh kéo quần nâng lên, sau đó gọi điện thoại cho Triệu Trí Lược, liền khóc gào thét nói rõ địa điểm.

Sau khi làm xong tất cả, cô mới ôm đầu Tả Tự vào trong ngực, bàn tay đè lại vết thương phía sau anh.

Tả Tự cũng không có hôn mê, cũng không hôn mê được, anh cười đặc biệt tiện, "Em sờ cái mông tôi."

Triệu Nhiễm Nhiễm không có tâm tình nói đùa với anh, chỉ cầu thần bái phật đừng có thương tổn đến lá lách và thận của anh, nếu không dù làm nô làm tỳ chăm sóc anh cả đời thì lương tâm cũng không yên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện