Vợ Đồng Chí, Cố Lên!

Chương 47: Bánh đậu dính



Bởi vì hai người rồi sẽ không sống ở thành phố M, nên Tôn Kính Hồng cũng không mua nhà cho họ, chỉ đổi phòng ngủ của Giang Tiềm thành tân phòng, tất cả bài biện bên trong đều là mới tinh, sức hành động thật nhanh quá.

Triệu Nhiễm Nhiễm nhìn một dãy hàng hiệu hạng sang, liền hỏi Giang Tiềm, "Mấy thứ này cần xài bao nhiêu tiền?"

Giang Tiềm không thèm để ý, "Mẹ anh cứ như vậy, xuất thân từ người nghèo, cứ cảm thấy ánh mắt mình không tốt, cho nên luôn thích tiêu tiền, luôn luôn cho rằng đắt tiền là tốt, em cứ xem trang phục của anh và ba anh, mặc giống như trộm được, nhìn liền thấy giàu."

"Con trai, con đang nói xấu mẹ cái gì đấy?"

Thấy Tôn Kính Hồng cùng theo vào phòng, Giang Tiềm cười, "Không có, phòng này trang trí vô cùng đẹp, người ngoài nhìn, nói không chừng thật sự cho rằng chúng con đang ở lâu đài đấy."

"Xí, mẹ mới không phục vụ hai đứa đâu, có ở lại cũng sẽ không ở chung đâu, bản thân từng đi ra ngoài, xa thơm gần thối hiểu không?"

"Hiểu, hiểu. . . . . ."

Trước khi đến Triệu Nhiễm Nhiễm không hiểu sao cha mẹ nhà họ Giang không phản đối Giang Tiềm chuyển nghề rồi ở lại thành phố S, hiện tại đã biết rõ rồi, người ta có tiền, ở nơi nào sống cũng không thành vấn đề. Lúc nãy người một nhà ngồi chung tán gẫu Tôn Kính Hồng cũng nói, dù tương lai sống cùng một thành phố cũng đừng trông cậy bà giữ con giùm, thỉnh thoảng giúp một chút thì có thể. Hai ông bà đã kiếm đủ tiền rồi, chuẩn bị qua hai năm sẽ du lịch khắp nơi.

"Giữ giùm trong tháng thì được, mẹ mệt mỏi cả đời không muốn giữ đứa bé nữa, nếu các con muốn sinh em bé thì chờ cha mẹ vợ con về hưu đi, đỡ cho không ai giữ giùm." Tôn Kính Hồng nói như vậy, bà còn nói, "Ở lại thành phố S được rồi, chỗ của ba mẹ nhỏ sợ hai con ở không quen, chờ mẹ và cha con đi chơi đã cũng sẽ mua nhà ở thành S, cảm thụ tiết tấu cuộc sống ở thành phố lớn."

"Ừ, cha mẹ vợ con nói rồi, bảo chúng con mua nhà bây giờ luôn, tiền đặt cọc bọn họ sẽ trả, làm đồ cưới cho Nhiễm Nhiễm, còn dư lại thì dùng công quỹ của Nhiễm Nhiễm, vay thêm cũng ít."

Tôn Kính Hồng nhíu nhíu mày, nhìn Triệu Nhiễm Nhiễm một cái, "Tiền đặt cọc cũng không ít, Nhiễm Nhiễm không phải còn có cậu em trai sao, tương lai phải thú tức phụ nhi, ba mẹ con đều là nghiêm chỉnh giãy tiền lương, trên đầu rộng thùng thình sao?"

Triệu Nhiễm Nhiễm gật đầu, "Mẹ con nói bà không thiên vị, con và em trai đều đối xử như nhau."

"Nếu là mua nhà, tiền đặt cọc nên do mẹ trả, về phần dùng công quỹ của con. . . . Các con cần mua nhà gấp thế sao? Hiện tại giá nhà đang cao, hơn nữa Nhiễm Nhiễm không theo quân sao?"

Triệu Nhiễm Nhiễm trả lời bà, "Tạm thời không thể theo quân, con ký hợp động với bệnh viện rồi, sau này vẫn còn chưa có ý định."

Tôn Kính Hồng trầm mặc một hồi rồi gật đầu một cái, coi như là không có phản đối.

. . . . . . . . . . . .

Phòng ốc rất rộng rãi, Tôn Kính Hồng lại không an bài một phòng cho bọn họ, Giang Tiềm liền mất hứng, nói không đồng ý. Làm mẹ thì dù xa con trai bao nhiêu năm cũng biết tính tình của anh, không trách Triệu Nhiễm Nhiễm, nói chết cũng không theo Giang Tiềm.

"Sắp kết hôn hôn rồi, sao không ngủ cùng nhau được."

Triệu Nhiễm Nhiễm đã trở về phòng, Giang Tiềm đứng ở cửa phòng la lối om sòm, Tôn Kính Hồng tức giận anh quá mức, còn không ngừng vỗ vỗ vào người anh, "Không phải con còn chưa đăng ký sao, nếu mẹ đồng ý, sẽ khiến con dâu cảm thấy mẹ chồng không quá nghiêm chỉnh."

Giang Tiềm nhanh chóng cãi, "Ngày mai không phải đăng ký rồi sao."

"Vậy thì ngày mai ngủ chung, mau cút về phòng con đi."

Hình thức ở chung của hai mẹ con này cho tới bây giờ đều là như vậy, hai năm không gặp mặt cũng không hòa thuận được, vẫn còn bướng bỉnh cãi nhau như lúc còn bé.

Giang Tiềm nhìn nhìn bốn phía, cười he he, "Vậy được, con về phòng, mẹ cũng mau đi ngủ sớm đi." Thấy mẹ anh xuống lầu, Giang Tiềm liền nhủ trong lòng, an bài phòng cho hai người ở cùng một cái lầu hai không phải chỉ làm dáng thôi sao, không phải giả bộ ngu à, không phải chỉ tỏ vẻ ngoài thôi sao, vậy buổi tối anh sẽ len lén.

. . . . . . . . . . . .

Triệu Nhiễm Nhiễm bôn ba một ngày thật là rất mệt mỏi, đau lưng, vừa ngã đầu xuống gối liền ngủ mắt, căn bản không biết Giang Tiềm lăn qua lộn lại đến nửa đêm ngủ không yên. Đợi lúc đang ngủ say mơ mơ màng màng liền thấy bị đè, cô bị dọa lập tức từ trong mộng giựt mình tỉnh lại, "A. . . . . ."

"Vợ đừng kêu, anh nè."

Triệu Nhiễm Nhiễm hơi không biết người ở chỗ nào, "Giang Tiềm sao anh tới đây? Em trai của em sẽ phát hiện."

Chỉ chốc lát Giang Tiềm đã cởi hết quần áo của cô, há miệng hôn cơ thể lõa lồ, "Bé ngốc, ở nhà anh đấy."

Một lúc lâu Triệu Nhiễm Nhiễm mới phản ứng được, đúng vậy, đã đến nhà anh rồi, còn gặp bố chồng mẹ chồng, nhưng. . . . . . Vậy càng không được. "Giang Tiềm anh mau dậy đi, để cho cha mẹ con anh biết sẽ không thích em."

"Sẽ không." Giang Tiềm luống cuống tay chân kéo y phục của mình, hôn miệng cô, "Anh len lén tới thôi."

"Giang Tiềm, mấy ngày nữa được không?"

"Không được." Thái độ của anh cứng rắn, không đạt mục đích tuyệt không bỏ qua, "Hai ta đã bao lâu chưa làm một lần rồi, em tính xem đã bao lâu rồi, Nhiễm Nhiễm anh thật muốn, thật là muốn thật là muốn. . . ." Mấy từ cuối cùng kéo thật dài, giống như là làm nũng, lại không cho cự tuyệt.

"Vậy. . . . Anh mau chút được không?"

"Anh tận lực thôi."

Mỗi lần anh thả lỏng làm đều phát ra âm thanh rất lớn, còn không tính âm thanh ván giường và người gọi, mình nghe cũng thẹn thùng, nếu như bị người ngoài nghe được, vậy không bằng tự tử thôi.

Nói tận lực chỉ là dụ dỗ cô, Giang Tiềm cũng không biết tại sao mỗi lần đều vội vã như vậy, cứ như lần đầu tiên làm, thân thể và trái tim đều đặc biệt kích động, cuồng loạn lợi hại.

"Nhiễm Nhiễm. . . . . . Thơm quá, anh hôn chỗ đó được không?"

"Đừng." Triệu Nhiễm Nhiễm dịu dàng nói, "Hôm nay anh lo cho anh là được rồi, đừng để ý em."

"Không được, đã nói sau khi về sẽ ngày ngày phục vụ em sung sướng mà."

"Anh không cần khách sáo thế, em không soi mói đâu."

"Nhưng anh không thể không hiếu khách."

Nói xong liền chui xuống dưới, lại bị Triệu Nhiễm Nhiễm kéo lên, "Em không phải khách, anh cũng đừng. . . . Ai nha Giang Tiềm, sao anh chưa nói tiếng nào đã đi vào."

"Anh không nhịn được." Ngồi chồm hỗm, khiêng một chân của cô lên, đè ép một cái, sâu giống như là muốn khảm hết tất cả của mình vào, "Nhiễm Nhiễm, vợ, anh rốt cuộc đợi đến ngày này." Rốt cuộc đợi đến lúc có thể lấy cô về, ngày mai. . . . . . Không đúng, chỉ mấy tiếng nữa là có thể lấy được quyển sổ đỏ tượng trưng cho hạnh phúc rồi.

"Giang Tiềm, Giang Tiềm quá sâu, đau mà." Triệu Nhiễm Nhiễm cắn môi đè nén tiếng rên rỉ và kêu đau, tận lực rộng mở thân thể tiếp nhận sự va chạm thô lỗ và gấp gáp của anh, cả người đều choáng váng.

Lúc Giang Tiềm dừng lại trời đã lờ mờ sáng rồi, anh thì rất tinh thần, nhưng Triệu Nhiễm Nhiễm lại bị anh hại khổ, tốc độ đau lưng thăng cấp, cả ngón tay cũng không nhúc nhích được, còn vừa phải đuổi anh đi nhanh lên.

. . . . . . . . . . . .

Giang Tiềm bị đuổi trở về phòng, gối lên cánh tay của mình không hề buồn ngủ. Một lát đi đăng ký hình như phải chụp hình, nên mặc quần áo gì đây? Vẫn là quân trang đi, vợ nói anh đồ thường không có chính chắn. Ai nha, mặt đen vậy thật không ăn ảnh, biết sớm vậy, nói gì cũng không thể chui ra nắng phơi mãi.

Giang Tiềm suy nghĩ lung tung, lại ngủ không yên, anh chỉ quan tâm chuyện đăng ký, hôn lễ thế nào cũng không đáng kể, có bằng chứng mới hợp pháp, có bằng chứng Triệu Nhiễm Nhiễm mới chính thức thuộc về anh. Híp một lát, nghe được lầu dưới vang động, lập tức lên tinh thần, dù thế nào cũng không ngủ được. Dù sao cũng đến thời gian tập thể dục buổi sáng, nên rời giường, thuận tiện đi ra ngoài mua chút ít đồ ăn sáng địa phương cho Triệu Nhiễm Nhiễm.

Giang Nhất Vũ thấy Giang Tiềm không có ngủ nướng, dậy thật sớm ở trong sân luyện bài tập buổi sáng, khó được hớn hở một phen. Con trai từ biết đi đường liền bắt đầu bị ông bức luyện võ, khi đó Giang Tiềm đáng yêu hơn hiện tại nhiều, biết khóc biết nói lời dịu dàng, nhưng dù cũng bị đánh không ít. Trưởng thành rồi, tính khí cũng thay đổi, lão cha vừa hô con trai liền ngạnh cổ, Giang Nhất Vũ càng đánh, Giang Tiềm càng cưỡng, hai người ở chung thì trong nhà không có an bình, Tôn Kính Hồng ở chính giữa bị tức không ít, cho đến khi Giang Tiềm rời đi làm lính. Hai cha con này cũng không phải có mâu thuẫn gì lớn, chỉ là quen thế rồi, không mềm xuống được.

Giang Nhất Vũ kthấy con trai luyện càng ngày càng có hình dáng, mạnh hơn mình năm đó không ít, trong lòng cũng ngứa ngáy muốn cùng khoa tay múa chân hai cái, lập tức liền ho một tiếng, nhưng không chờ Giang Tiềm quay đầu lại, Tôn Kính Hồng nghe tiếng liền trực tiếp đi ra, chết trừng mắt liếc ông một cái.

Giang Nhất Vũ liền xẹp xuống, nghĩ năm đó Giang Tiềm đi làm lính, ông không thoát được quan hệ, phương diện này ông có lỗi, nên không chống đối bà xã được. Tỏ vẻ không thú vị, liền sờ mũi lắc lư đi mất.

Tôn Kính Hồng thấy ông đi, liền nói với Giang Tiềm, "Chớ kêu Nhiễm Nhiễm, để cho con bé ngủ thêm một hồi, ngày hôm qua mệt mỏi cả ngày."

Giang Tiềm nói thầm chỉ một ngày, là một ngày một đêm.

"Biết, một lát con ra ngoài mua cho cô ấy mấy cái bánh đậu dính."

Tôn Kính Hồng giương cằm về phía Giang Nhất Vũ rời đi, "Còn cần con à? Vậy cũng như không."

. . . . . . . . . . . .

Triệu Nhiễm Nhiễm cài đặt di động báo thức vào lúc bảy giờ, tiếng chuông vừa vang lên, cô liền mạnh bò dậy, nhắm hai mắt dùng nước lạnh làm ướt mặt, dầu gì cũng có chút tinh thần. Cô cho là mình dậy không coi là muộn, nhưng lúc xuống lầu thấy Tôn Kính Hồng đã bày bữa ăn sáng xong, cô liền thấy ngại, bước nhanh xuống lâu, muốn giúp việc. Cô thật chưa kêu mẹ ra miệng được, suy nghĩ một lát, liền gọi là cô. "Cô, để cháu giúp ngài nhé."

"Không cần không cần, mau đi ăn cơm." Tôn Kính Hồng cũng không nhìn cô, chỉ lo làm việc của mình, "Một lát các con phải đi đăng ký, thừa dịp mặt trời chưa lên cao, mau đi làm cho xong."

Giang Tiềm cũng kêu cô, trực tiếp kéo qua đặt tại trên ghế. "Nhiễm Nhiễm mau ăn cơm, mau một chút, anh vội muốn chết."

"Anh gấp cái gì?"

"Đăng ký chứ sao, hợp pháp mà, sẽ không ai trông nom nữa."

Triệu Nhiễm Nhiễm và Tôn Kính Hồng đều dở khóc dở cười, chưa đăng ký anh cũng đâu kiêng dè gì. Lúc này Giang Nhất Vũ cũng trở về tới, ném thứ trong tay lên bàn, một câu chưa nói, liền xoay người đi rửa tay. Giang Tiềm mở ra, lấy một cái bánh đậu dính n1ong hổi bên trong ra, tự mình đút cô, "Mau ăn cái này, ăn rất ngon đấy."

Nhỏ, tròn, vàng, bên trong còn có đậu đỏ, cắn một cái ngọt ngọt mềm mềm, thật đúng là ăn rất ngon. "Đây là gì?"

"Bánh đậu dính đó." Giang Tiềm nói.

"Là bánh đậu dính à." Càng ăn càng thấy ngon, Triệu Nhiễm Nhiễm ăn một cái còn muốn ăn tiếp, "Em chưa từng ăn, sao bên chỗ em không có món này?"

"Nhất định là có, chỉ là không ăn được chánh tông thế này, đây là cửa hiệu lâu đời trong phố chúng ta, có một không hai." Giang Tiềm giải thích, "Nhà em gần vùng biển, không lạnh lắm, nhà anh thì ở Đông Bắc, mùa đông ra cửa có thể chết rét người, ngáp một cái cũng có thể đông lạnh cằm, bánh đậu này chính là dùng để "dán" cằm lại (tức là dính dính miệng sẽ làm miệng khép lại ý)."

Triệu Nhiễm Nhiễm bị lời nói ý vị tuyệt vời của anh chọc cười, "Thiệt hay giả? Thì ra vật này quý thế à, mẹ em khẳng định thích ăn, bà thích ăn món gì dính dính nhất."

Giang Tiềm nhướng mày lên, "Vậy còn không dễ, anh biết làm, đợi có rãnh anh tự mình làm cho mẹ ăn."

Triệu Nhiễm Nhiễm cười đến nghẹn, lời này cô tin, Giang Tiềm ở nhà cô chịu khó lắm, thật là khác với lúc ở nhà anh, cái gì cũng để mẹ anh làm, cứ như là đại gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện