Võ Động Thiên Hà
Mặc du thế giới thay đổi, tiến vào trong thân thể người khác, nhưng máu mủ tình thâm không thể nào dứt được..
Vân Thiên Hà mấy ngày nay, ngoại trừ tu luyện, thời gian rảnh nghỉ ngơi đều ở bên cạnh Vân nương mẫu thân của hắn, tình cảm mẹ con máu mủ tình thân, kiếp trước khi hắn còn bé luôn phải sống xa nhà, rất it khi có cơ hội gần gũi với mẫu thân của mình, rồi khi hắn lớn lên gia nhập vào bộ đội đặc chủng cơ hội đó lại càng ít ỏi. Tận cho đến lúc hăn chết đi, trong lòng hắn vẫn còn nuối tiếc về điều này.
Tại kiếp này, người đâu tiên hăn tiếp xúc chính là nữ nhân đáng thương Vân nương này, bởi vì tình cảm người mẹ trong nàng quá lớn lao khiên con tim hắn không thể không rung động mà chấp nhận nàng là mẹ của mình, hắn cảm thây không còn cô đơn trên cái thế giới xa lạ này nữa, bởi hắn còn có một người mẹ máu mủ tương liên, để hắn có cõi đi về.
Trên bàn bầy mấy món ăn rất đặc sắc, hương vị thơm ngon, màu sắc bắt mắt, một con cá sốt đỏ tươi, một đĩa rau xào xanh ngắt, một bát canh bôc hơi nghi ngút... một mâm cơm thập phần ngon miệng.
Vân Thiên Hà ngồi bên cạnh, hai tay liến thoắng, gắp chỗ này chỗ kia, trên miệng bóng nhẫy vì dầu mỡ, dáng vẻ như hổ đói.
Mà Vân nương lúc này đang ngồi đối diện,, nhìn hắn âu iếm quên cả ăn cơm. Nhìn hắn ăn cơm do chính mình nấu mỗi ngày, trong lòng hiện lên một cảm giác hạnh phúc không lời, hết sức ngọt ngào thỏa mãn, nếu như có thể chứng kiến từng bước đi của con minh, tưng ngay lơn lên, thành lập gia đình, có thêm một người con dâu, một đứa cháu bụ bẫm, đó chính là sữ mãn nguyện của cả đời nàng.
Tựa hồ như suy nghĩ có chút xuất thần, không cẩn thận để bát cơm thiếu chút nữa khỏi tay, giật mình tỉnh lại, Vân nương liền hỏi:
-"Hà nhi, ăn có ngon không ?"
-"Vâng, rât ngon, những món của mẹ nấu đều là mỹ vị của nhân gian !"
Vân Thiên Hà miệng nhồm nhoàm vưa ăn vừa nói, có chút không rõ lời.
-"Ha ha, ngươi cái đứa nhỏ này, bây giờ cũng biết nịnh nọt người khác rồi..."
Vân nương hiện lên một nụ cười hạnh phúc, không thể nào che dấu được, càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ nói:
-"Hà nhi, bây giờ tiên tiêu hàng tháng của chúng ta tăng lên mẹ cũng có thể tiết kiệm một chút, chờ khi ngươi trưởng thành ,ngươi tìm một người mẹ sẽ cầu xin lão gia cho ngươi, an định ngày tháng rồi cưới hỏi..!"
-"Ừ...Mặc dù mẹ con chúng ta bây giờ vẫn bị xem thường, nhưng mẹ không cần biết người khác thấy thế nào, mẹ không cần cái gì mà thiên kim tiểu thư..., mà chỉ cần một người tốt, một người vợ tốt, đến lúc đó chúng ta sẽ có một gia đình thật tốt rồi, không cần gì phải đến phủ Nguyên soái, cái gì mà...."
Nghe đến đó, Vân Thiên Hà không khỏi nhớ lại kiếp trước, cứ mỗi lần về nhà lại bị mẹ yêu cầu rầy rà chuyện kết hôn, có thể lúc đó bởi vì công việc nên hắn không lọt được vào tai câu nào, chỉ cùng cha mẹ hàn huyên một chút thời gian rồi đi.
Hiện tại, được sống thêm lần nữa ở cái thế giới này, nhưng cảnh tượng quen thuộc như vậy vẫn lặp lại, Vân Thiên Hà hốc mắt ươn ướt, loại tình cảm mẹ con thân thiết lại tràn về như mới vừa hôm qua vậy.
Vân Thiên Hà biết rõ mặc dù thân phận của Vân nương đã được khôi phục, nhưng thiếp vẫn là thiếp, vẫn chỉ là một kiểu nha hoàn khác, không thể nào so sánh được với chính thê được, ăn cơm không được nói chuyện, mặc quần áo đồ trang sức không thể dùng đồ tốt hơn, không có tư cách ngồi xe ngựa xa hoa..., rất nhiều hạn chế, so sánh với hạ nhân cũng gần tương đương.
Cơm nước xong, sắc trời trầm xuống, Vân Thiên Hà ra khỏi phòng của Vân nương, trở về phòng của mình.
Nằm ở trên giường, gối lên cánh tay, trong lòng một mực nghĩ một chuyện.
Trên thế giới này tôn ti nam nữ còn rất phong kiến, hắn không muốn Vân nương suốt đời phải chịu thân phận hèn mọn, chỉ có bằng vào chính mình cố gắng, đến một ngày sẽ làm cho Vân nương được người người tôn kính, nhất phẩm phu nhân.
Nhưng tại thế giới này ngoại trừ văn võ khoa cử, tiến vào quan trường, muốn làm cho địa vĩ xã hội của nư nhân tăng lên ,cơ hồ không còn cách nào khác.
Giống như phu nhân của Nguyên soái, mặc dù nàng đến từ một trong tam đại gia tộc phía Bắc Ngư gia ,mà Ngư gia chẳng những là một quan gia mà còn là một võ học thế gia, nhưng sau khi nàng được gả cho Đồ Nguyên Khánh mới được hoàng thượng đích thân sắc phong mới trở thành nhất phẩm phu nhân. Như vậy muốn cho mẫu thân Vân nương trở thành nhất phẩm phu nhân, chỉ có thể tiến vào triều làm đại quan, một lối đi duy nhất.
Tham gia khoa cử sao ?
Vân Thiên Hà tự mình lặp lại câu hỏi với mình, cuối cùng lắc đầu không suy nghĩ nữa, trước mắt phải đề thăng thực lực của mình lên trước rồi mới nói.
Ngoài cửa sổ, một vài ngôi sao lóe sang trên bầu trời đêm, Vân Thiên Hà quẫy động thân hình như con cá chép, rồi nặng nề nhả ra một ngụm trọc khí, sau đó khoanh chân ngồi xuống, ý niệm không ngừng lưu chuyển trong bức "Tinh vị đồ ", rất nhanh tiến vào trạng thái tu luyện.
Vân Thiên Hà gần đây tu luyện "Tinh thần quyết " cảm thấy nhanh hơn nhiều so với trước, từ sau khi hắn xong phá thắp lên được chín điểm "tinh", mỗi lần hắn tu tiến hanh tu luyện mượn "chư tinh thần lực "dẫn đạo dễ dàng và nhanh hơn nhiều, "tinh khí " trong đan điền không ngừng tăng lên. Bởi vì mỗi lần tiến hành xông phá huyệt đạo cần phải có rất nhiều tinh khí, lần thông huyệt lần trước đã lấy đi gần như toàn bộ lượng tinh khí tích lũy trong sáu tháng, tưởng như là cần một thời gian dài nữa mới có thể bù đắp lại, nhưng hiện giờ có thể rút ngắn đi rất nhiều.
Hắn tốn nửa năm tích lũy đả thông được chín huyệt đạo, nhưng theo chú thích trong "Vô lượng tinh kinh" hắn còn chưa đạt được một nửa tiêu chuẩn, nội dung chú thích có nói, tụ tập tinh khí thời gian tối thiểu là một năm mới tiến hành đả thông huyệt đạo ,một lần phải đả thông được hai mươi tám huyệt đạo cùng kinh mạch liên quan thì mới tạo thành tiểu tinh vực trong tinh vi đồ, mức tiêu chuẩn thấp nhất này được gọi là "tinh tú".
Nhưng bởi vì Vân Thiên Hà khi đó nóng long thí nghiệm, nên mới được nửa năm tích lũy đã tiên hành trung huyệt nên hiệu quả không đạt được tới chuẩn.
Nhưng thông qua tu luyện ngoại công hắn biết được "Vô lượng tinh kinh " này đối với việc tu luyện võ đạo phụ trợ cực lớn, bởi vậy trong lòng hắn thầm hạ quyết tâm, mỗi đêm phải chuyên tâm thu lượm "chư tinh thần lực ", bổ sung nuôi dưỡng cỗ "tinh khí" nằm trong đan điền ngày càng lớn mạnh, hắn rất mong đợi một năm sau có thể giải khai được hai mươi tám huyệt đạo, đạt chuẩn tinh tú, đên lúc đó biến hóa trên thân thể sẽ đạt tới dạng gì ?
...
Trời đông ửng sáng mờ nhạt, cũng là lúc sao đêm đi ngủ, nhạt dần nhạt dần cho đến ngôi sao cuối cùng.
Vân Thiên Hà tu luyện tới rạng sáng, "chư tinh thần lực" giảm sút mới đi ngủ, đên khi hắn tỉnh lại trời vẫn còn rất sớm, tinh ra hắn mới ngủ chưa được hai canh giờ, nhưng thân thể thư thái, tinh lực dư thừa.
Thói quen dậy sớm đã ăn sâu vào máu, vô luận là kiếp này hay kiếp trước Vân Thiên Hà chưa từng một lần thay đổi thói quen này.
Sắc trời vẫn còn có chút mờ ảo. Vân Thiên Hà trong sân diễn luyện quyền pháp, toàn thân thư sướng, cảm giác tinh thần càng thêm ổn trọng, sau đó hướng võ đường Đồ gia đi tới. Truyện Tiên Hiệp - Truyện Bất Hủ
Lúc này trong phủ xuất hiện rất ít người, đại đa số đều là hạ nhân ở trong phủ phải dậy sớm, quang cảnh có chút vắng lạnh, đi tới gần cửa chính Đồ phủ chợt nghe thấy thanh âm "loẹt xoẹt " vang lên, tựa hồ như có người quét sân, hắn cảm thấy chút kì quái nên tìm theo thanh âm đó.
Bá! Bá! Bá!Bá !
Thanh âm quét sân không rõ nặng nhẹ, Vân Thiên Hà đi ra tới đại môn, nhìn thấy một lão nhân lưng gù đang cầm chổi quét, trên nên đá có một tầng bụi đất bao phủ.
Nhưng mũi của Vân Thiên Hà rất thính, hăn ngửi thấy mùi máu tươi phảng phất nơi này, hắn thì thầm nói chẳng nhẽ tối qua chỗ này có án mạng, giờ này đang rửa sạch hiện trường. ?
Cho đến khi lại gần hắn mới nhận ra người quét sân kia chính là An bá, khiên hẳn một trận ngạc nhiên.
Vân Thiên Hà ho nhẹ một tiếng nhắc nhở, nhưng động tác quét sân của An bá cũng không có dừng lại ,cũng không có quay người lại, thanh âm lạnh nhạt hỏi:
-"Đứa nhỏ, sớm như vậy đi ra đây làm cái gì ?"
-"À, cháu đi đến võ đường !"
Vân Thiên Hà trong lòng có chút kinh ngạc, trả lời, chân đi lướt qua, đôi mắt khẽ liếc, quả nhiên nơi này bao phủ một tầng bụi đất rất dày, là do có người cố ý phủ lên, mùi máu tươi chính xác là từ chỗ này phát ra.
-"Ngươi không cần ngạc nhiên, đêm qua có kẻ to gan dám lẻn vào phủ ăn cắp, nên chịu cảnh này thôi, ngươi đi võ đường thì mau đi đi.!"
An bá quét sân động tác vẫn không ngừng, nhưng trong tiếng nói lại tăng thêm phần ngưng trọng.
-"Vâng !"
Vân Thiên Hà mặc dù rất nghi hoặc nhưng cũng không có hỏi thêm, chỉ là nhìn qua khe cửa căn phòng dành cho đám lính gác. đích thực có người bị thương đang được trợ giúp băng bó.
Vân Thiên Hà phỏng đoán, loại trộm cắp đêm quá chắc chắn không phải trộm cắp lặt vặt bình thường, bới nếu là bình thường thì tiến vào Đồ phủ ăn cắp chính là tự sát.
Thời điểm này đại môn còn chưa mở, thấy Vân Thiên Hà đi tới tên hộ vệ gác cổng giúp hắn mở cửa. Ra khỏi Đồ phủ hắn hướng về võ đường mà tăng tốc.
Vân Thiên Hà hôm nay dậy sớm hơn bình thường một canh giờ, chạy đến võ đường thì đại môn vẫn chưa mở, hắn tiến tới đập cửa, nhưng một hồi lâu sau mới có người ra mở cửa.
Cánh cửa mở ra, chỉ thấy Sử Trường Đức đang đứng thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi, y phục ăn mặc vội vàng, ngay cả nút thắt cũng chưa kịp cài, lộ ra một phần gia thịt cùng mồ hôi.
-"Thiên Hà a, sao lại đến sớm như vậy ?"
Sử Trường Đức mở cửa có chút khẩn trương, nhưng thấy Vân Thiên Hà đến mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, cười ôn hòa hỏi.
Vân Thiên Hà thấy bộ dạng Sử Trường Đức như vậy, mơ hồ đoán ra hắn đang lén luyện công, cũng không tò mò hỏi thêm điều gì, chẳng qua khi Sử Trương Đức mở cửa cho hắn đi vào, đột nhiên hắn xoay người nói:
-"Ta sẽ không nói cho ai biết việc này !"
Nghe nói như thế, Sử Trường Đức ngây ngẩn cả người, cho đến khi Vân Thiên Hà đi thật xa, hắn mới hoàn hồn nghĩ tới điều gì.
Mãnh liệt ngẩng đâu lên, nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang xa dần, ánh mắt tôn kính, miệng thì thào nói:
-"Cám ơn Hà thiếu gia !"
Chương 12: Mẹ và con
Mặc du thế giới thay đổi, tiến vào trong thân thể người khác, nhưng máu mủ tình thâm không thể nào dứt được..
Vân Thiên Hà mấy ngày nay, ngoại trừ tu luyện, thời gian rảnh nghỉ ngơi đều ở bên cạnh Vân nương mẫu thân của hắn, tình cảm mẹ con máu mủ tình thân, kiếp trước khi hắn còn bé luôn phải sống xa nhà, rất it khi có cơ hội gần gũi với mẫu thân của mình, rồi khi hắn lớn lên gia nhập vào bộ đội đặc chủng cơ hội đó lại càng ít ỏi. Tận cho đến lúc hăn chết đi, trong lòng hắn vẫn còn nuối tiếc về điều này.
Tại kiếp này, người đâu tiên hăn tiếp xúc chính là nữ nhân đáng thương Vân nương này, bởi vì tình cảm người mẹ trong nàng quá lớn lao khiên con tim hắn không thể không rung động mà chấp nhận nàng là mẹ của mình, hắn cảm thây không còn cô đơn trên cái thế giới xa lạ này nữa, bởi hắn còn có một người mẹ máu mủ tương liên, để hắn có cõi đi về.
Trên bàn bầy mấy món ăn rất đặc sắc, hương vị thơm ngon, màu sắc bắt mắt, một con cá sốt đỏ tươi, một đĩa rau xào xanh ngắt, một bát canh bôc hơi nghi ngút... một mâm cơm thập phần ngon miệng.
Vân Thiên Hà ngồi bên cạnh, hai tay liến thoắng, gắp chỗ này chỗ kia, trên miệng bóng nhẫy vì dầu mỡ, dáng vẻ như hổ đói.
Mà Vân nương lúc này đang ngồi đối diện,, nhìn hắn âu iếm quên cả ăn cơm. Nhìn hắn ăn cơm do chính mình nấu mỗi ngày, trong lòng hiện lên một cảm giác hạnh phúc không lời, hết sức ngọt ngào thỏa mãn, nếu như có thể chứng kiến từng bước đi của con minh, tưng ngay lơn lên, thành lập gia đình, có thêm một người con dâu, một đứa cháu bụ bẫm, đó chính là sữ mãn nguyện của cả đời nàng.
Tựa hồ như suy nghĩ có chút xuất thần, không cẩn thận để bát cơm thiếu chút nữa khỏi tay, giật mình tỉnh lại, Vân nương liền hỏi:
-"Hà nhi, ăn có ngon không ?"
-"Vâng, rât ngon, những món của mẹ nấu đều là mỹ vị của nhân gian !"
Vân Thiên Hà miệng nhồm nhoàm vưa ăn vừa nói, có chút không rõ lời.
-"Ha ha, ngươi cái đứa nhỏ này, bây giờ cũng biết nịnh nọt người khác rồi..."
Vân nương hiện lên một nụ cười hạnh phúc, không thể nào che dấu được, càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ nói:
-"Hà nhi, bây giờ tiên tiêu hàng tháng của chúng ta tăng lên mẹ cũng có thể tiết kiệm một chút, chờ khi ngươi trưởng thành ,ngươi tìm một người mẹ sẽ cầu xin lão gia cho ngươi, an định ngày tháng rồi cưới hỏi..!"
-"Ừ...Mặc dù mẹ con chúng ta bây giờ vẫn bị xem thường, nhưng mẹ không cần biết người khác thấy thế nào, mẹ không cần cái gì mà thiên kim tiểu thư..., mà chỉ cần một người tốt, một người vợ tốt, đến lúc đó chúng ta sẽ có một gia đình thật tốt rồi, không cần gì phải đến phủ Nguyên soái, cái gì mà...."
Nghe đến đó, Vân Thiên Hà không khỏi nhớ lại kiếp trước, cứ mỗi lần về nhà lại bị mẹ yêu cầu rầy rà chuyện kết hôn, có thể lúc đó bởi vì công việc nên hắn không lọt được vào tai câu nào, chỉ cùng cha mẹ hàn huyên một chút thời gian rồi đi.
Hiện tại, được sống thêm lần nữa ở cái thế giới này, nhưng cảnh tượng quen thuộc như vậy vẫn lặp lại, Vân Thiên Hà hốc mắt ươn ướt, loại tình cảm mẹ con thân thiết lại tràn về như mới vừa hôm qua vậy.
Vân Thiên Hà biết rõ mặc dù thân phận của Vân nương đã được khôi phục, nhưng thiếp vẫn là thiếp, vẫn chỉ là một kiểu nha hoàn khác, không thể nào so sánh được với chính thê được, ăn cơm không được nói chuyện, mặc quần áo đồ trang sức không thể dùng đồ tốt hơn, không có tư cách ngồi xe ngựa xa hoa..., rất nhiều hạn chế, so sánh với hạ nhân cũng gần tương đương.
Cơm nước xong, sắc trời trầm xuống, Vân Thiên Hà ra khỏi phòng của Vân nương, trở về phòng của mình.
Nằm ở trên giường, gối lên cánh tay, trong lòng một mực nghĩ một chuyện.
Trên thế giới này tôn ti nam nữ còn rất phong kiến, hắn không muốn Vân nương suốt đời phải chịu thân phận hèn mọn, chỉ có bằng vào chính mình cố gắng, đến một ngày sẽ làm cho Vân nương được người người tôn kính, nhất phẩm phu nhân.
Nhưng tại thế giới này ngoại trừ văn võ khoa cử, tiến vào quan trường, muốn làm cho địa vĩ xã hội của nư nhân tăng lên ,cơ hồ không còn cách nào khác.
Giống như phu nhân của Nguyên soái, mặc dù nàng đến từ một trong tam đại gia tộc phía Bắc Ngư gia ,mà Ngư gia chẳng những là một quan gia mà còn là một võ học thế gia, nhưng sau khi nàng được gả cho Đồ Nguyên Khánh mới được hoàng thượng đích thân sắc phong mới trở thành nhất phẩm phu nhân. Như vậy muốn cho mẫu thân Vân nương trở thành nhất phẩm phu nhân, chỉ có thể tiến vào triều làm đại quan, một lối đi duy nhất.
Tham gia khoa cử sao ?
Vân Thiên Hà tự mình lặp lại câu hỏi với mình, cuối cùng lắc đầu không suy nghĩ nữa, trước mắt phải đề thăng thực lực của mình lên trước rồi mới nói.
Ngoài cửa sổ, một vài ngôi sao lóe sang trên bầu trời đêm, Vân Thiên Hà quẫy động thân hình như con cá chép, rồi nặng nề nhả ra một ngụm trọc khí, sau đó khoanh chân ngồi xuống, ý niệm không ngừng lưu chuyển trong bức "Tinh vị đồ ", rất nhanh tiến vào trạng thái tu luyện.
Vân Thiên Hà gần đây tu luyện "Tinh thần quyết " cảm thấy nhanh hơn nhiều so với trước, từ sau khi hắn xong phá thắp lên được chín điểm "tinh", mỗi lần hắn tu tiến hanh tu luyện mượn "chư tinh thần lực "dẫn đạo dễ dàng và nhanh hơn nhiều, "tinh khí " trong đan điền không ngừng tăng lên. Bởi vì mỗi lần tiến hành xông phá huyệt đạo cần phải có rất nhiều tinh khí, lần thông huyệt lần trước đã lấy đi gần như toàn bộ lượng tinh khí tích lũy trong sáu tháng, tưởng như là cần một thời gian dài nữa mới có thể bù đắp lại, nhưng hiện giờ có thể rút ngắn đi rất nhiều.
Hắn tốn nửa năm tích lũy đả thông được chín huyệt đạo, nhưng theo chú thích trong "Vô lượng tinh kinh" hắn còn chưa đạt được một nửa tiêu chuẩn, nội dung chú thích có nói, tụ tập tinh khí thời gian tối thiểu là một năm mới tiến hành đả thông huyệt đạo ,một lần phải đả thông được hai mươi tám huyệt đạo cùng kinh mạch liên quan thì mới tạo thành tiểu tinh vực trong tinh vi đồ, mức tiêu chuẩn thấp nhất này được gọi là "tinh tú".
Nhưng bởi vì Vân Thiên Hà khi đó nóng long thí nghiệm, nên mới được nửa năm tích lũy đã tiên hành trung huyệt nên hiệu quả không đạt được tới chuẩn.
Nhưng thông qua tu luyện ngoại công hắn biết được "Vô lượng tinh kinh " này đối với việc tu luyện võ đạo phụ trợ cực lớn, bởi vậy trong lòng hắn thầm hạ quyết tâm, mỗi đêm phải chuyên tâm thu lượm "chư tinh thần lực ", bổ sung nuôi dưỡng cỗ "tinh khí" nằm trong đan điền ngày càng lớn mạnh, hắn rất mong đợi một năm sau có thể giải khai được hai mươi tám huyệt đạo, đạt chuẩn tinh tú, đên lúc đó biến hóa trên thân thể sẽ đạt tới dạng gì ?
...
Trời đông ửng sáng mờ nhạt, cũng là lúc sao đêm đi ngủ, nhạt dần nhạt dần cho đến ngôi sao cuối cùng.
Vân Thiên Hà tu luyện tới rạng sáng, "chư tinh thần lực" giảm sút mới đi ngủ, đên khi hắn tỉnh lại trời vẫn còn rất sớm, tinh ra hắn mới ngủ chưa được hai canh giờ, nhưng thân thể thư thái, tinh lực dư thừa.
Thói quen dậy sớm đã ăn sâu vào máu, vô luận là kiếp này hay kiếp trước Vân Thiên Hà chưa từng một lần thay đổi thói quen này.
Sắc trời vẫn còn có chút mờ ảo. Vân Thiên Hà trong sân diễn luyện quyền pháp, toàn thân thư sướng, cảm giác tinh thần càng thêm ổn trọng, sau đó hướng võ đường Đồ gia đi tới. Truyện Tiên Hiệp - Truyện Bất Hủ
Lúc này trong phủ xuất hiện rất ít người, đại đa số đều là hạ nhân ở trong phủ phải dậy sớm, quang cảnh có chút vắng lạnh, đi tới gần cửa chính Đồ phủ chợt nghe thấy thanh âm "loẹt xoẹt " vang lên, tựa hồ như có người quét sân, hắn cảm thấy chút kì quái nên tìm theo thanh âm đó.
Bá! Bá! Bá!Bá !
Thanh âm quét sân không rõ nặng nhẹ, Vân Thiên Hà đi ra tới đại môn, nhìn thấy một lão nhân lưng gù đang cầm chổi quét, trên nên đá có một tầng bụi đất bao phủ.
Nhưng mũi của Vân Thiên Hà rất thính, hăn ngửi thấy mùi máu tươi phảng phất nơi này, hắn thì thầm nói chẳng nhẽ tối qua chỗ này có án mạng, giờ này đang rửa sạch hiện trường. ?
Cho đến khi lại gần hắn mới nhận ra người quét sân kia chính là An bá, khiên hẳn một trận ngạc nhiên.
Vân Thiên Hà ho nhẹ một tiếng nhắc nhở, nhưng động tác quét sân của An bá cũng không có dừng lại ,cũng không có quay người lại, thanh âm lạnh nhạt hỏi:
-"Đứa nhỏ, sớm như vậy đi ra đây làm cái gì ?"
-"À, cháu đi đến võ đường !"
Vân Thiên Hà trong lòng có chút kinh ngạc, trả lời, chân đi lướt qua, đôi mắt khẽ liếc, quả nhiên nơi này bao phủ một tầng bụi đất rất dày, là do có người cố ý phủ lên, mùi máu tươi chính xác là từ chỗ này phát ra.
-"Ngươi không cần ngạc nhiên, đêm qua có kẻ to gan dám lẻn vào phủ ăn cắp, nên chịu cảnh này thôi, ngươi đi võ đường thì mau đi đi.!"
An bá quét sân động tác vẫn không ngừng, nhưng trong tiếng nói lại tăng thêm phần ngưng trọng.
-"Vâng !"
Vân Thiên Hà mặc dù rất nghi hoặc nhưng cũng không có hỏi thêm, chỉ là nhìn qua khe cửa căn phòng dành cho đám lính gác. đích thực có người bị thương đang được trợ giúp băng bó.
Vân Thiên Hà phỏng đoán, loại trộm cắp đêm quá chắc chắn không phải trộm cắp lặt vặt bình thường, bới nếu là bình thường thì tiến vào Đồ phủ ăn cắp chính là tự sát.
Thời điểm này đại môn còn chưa mở, thấy Vân Thiên Hà đi tới tên hộ vệ gác cổng giúp hắn mở cửa. Ra khỏi Đồ phủ hắn hướng về võ đường mà tăng tốc.
Vân Thiên Hà hôm nay dậy sớm hơn bình thường một canh giờ, chạy đến võ đường thì đại môn vẫn chưa mở, hắn tiến tới đập cửa, nhưng một hồi lâu sau mới có người ra mở cửa.
Cánh cửa mở ra, chỉ thấy Sử Trường Đức đang đứng thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi, y phục ăn mặc vội vàng, ngay cả nút thắt cũng chưa kịp cài, lộ ra một phần gia thịt cùng mồ hôi.
-"Thiên Hà a, sao lại đến sớm như vậy ?"
Sử Trường Đức mở cửa có chút khẩn trương, nhưng thấy Vân Thiên Hà đến mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, cười ôn hòa hỏi.
Vân Thiên Hà thấy bộ dạng Sử Trường Đức như vậy, mơ hồ đoán ra hắn đang lén luyện công, cũng không tò mò hỏi thêm điều gì, chẳng qua khi Sử Trương Đức mở cửa cho hắn đi vào, đột nhiên hắn xoay người nói:
-"Ta sẽ không nói cho ai biết việc này !"
Nghe nói như thế, Sử Trường Đức ngây ngẩn cả người, cho đến khi Vân Thiên Hà đi thật xa, hắn mới hoàn hồn nghĩ tới điều gì.
Mãnh liệt ngẩng đâu lên, nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang xa dần, ánh mắt tôn kính, miệng thì thào nói:
-"Cám ơn Hà thiếu gia !"
Bình luận truyện