Vô Hạn Khủng Bố

Chương 167: Sát phạt chi tâm



Mặc dù Sở Hiên nói như vậy nhưng người khác vẫn có cảm giác là hắn cố ý, giống như hắn đã biết trước sẽ gặp phải tình huống như vậy, sau đó bày trò chơi khăm, bắt đội trưởng Trung Châu đội, cũng tức là Trịnh Xá phải lâm vào nguy hiểm, biểu hiện của hắn thực sự khiến người ta có cảm giác đó.

Triệu Anh Không cũng không nói gì, cô bé yên lặng gật đầu rồi quay người chạy khỏi căn cứ thí nghiệm vũ khí, dù nhìn sắc mặt có vẻ lạnh nhạt nhưng ánh mắt mắt lại lộ vẻ lo lắng, có thể thấy là kỳ thật trong lòng cô bé này rất lo cho Trịnh Xá.

Sở Hiên cũng không ngăn cản Triệu Anh Không, hắn lật giở mấy trang tài liệu, chậm rãi đi ra ngoài, vừa đi vừa nói:

-...Ừm, thời gian cũng đủ để chúng ta thoát ra, đồ đã lấy được đủ, phần thưởng tình tiết kịch bản cũng đã nhận được, như vậy nhiệm vụ đánh cắp Progenitor virus lần này kết thúc hoàn hảo...

Nói đoạn, hắn cũng mặc kệ vẻ mặt quỷ dị của những người xung quanh, đi thẳng ra ngoài căn cứ.

Sau khi Sở Hiên đi được hơn mười mét, Trình Khiếu mới thấp giọng nói với những người xung quanh:

- Trước khi ta hồi sinh đã xảy ra chuyện gì à? Sở Hiên muốn cho Trịnh Xá ăn đủ sao? Tên gia hỏa biến thái này không trêu vào được đâu, muốn giết là là giết, thậm chí ngươi đến cả mình bị giết thế nào cũng không biết, đừng có giây vào hắn... Nói như vậy, Trịnh Xá thật sự từng chọc giận Sở Hiên sao?

Bá Vương lại vỗ vai hắn nói:

- Có thể là ta nghe nhầm... Nhưng ngươi không cảm thấy những lời mình vừa nói đã chọc đến hắn sao?

Trình Khiếu lập tức như bừng tỉnh, len lén nhìn sang phía Sở Hiên, đến khi thấy Sở Hiên vẫn như không có việc gì tiếp tục nhìn tập tài liệu trên tay, hắn mới thở phào một hơi nói:

- Lúc nói chuyện nên cẩn thận một chút, trông hắn như vậy nhưng bên trong là ác quỷ đấy. Đừng thấy hắn bình thường trông như không có việc gì, thực chất trong đầu đang mưu tính người khác, căn bản là ăn thịt không nhả xương, bất cứ ai nói xấu hắn sau lưng đều phải cẩn thận chú ý, không biết chừng lần sau người bị vứt bỏ mà chết sẽ chính là ngươi...

-...Nói xấu sau lưng hắn, giống như ngươi đang làm bây giờ phải không?

Vương Hiệp đi qua bên cạnh, thuận miệng hỏi.

- Ách!

Tạm thời bỏ qua chuyện Trình Khiếu đang tự tìm chỗ chết, Triệu Anh Không đang rất lo lắng chạy tới căn cứ nghiên cứu, mặc dù không giỏi nói năng nhưng trong lòng nàng thật sự rất lo lắng cho Trịnh Xá, không muốn hắn cứ như vậy mà chết.

Không biết từ lúc nào, trong nội tâm nàng đã thừa nhận những người này, mặc dù như người từng là chiến hữu cũng là đàn anh của nàng, Triệu Chuế Không đã nói, những người này là những kẻ yếu tiêu chuẩn, thực lực yếu ớt, ý chí yếu ớt, cơ bản thuộc loại đồng bạn kém cỏi có thể tùy lúc vứt bỏ, nhưng bất tri bất giác nàng lại thừa nhạn Trịnh Xá cùng đồng đội của hắn.

Những đồng đội mà nàng tin cậy trước kia đều đã bị Triệu Chuế Không giết chết, những đồng đội bây giờ, nàng không muốn phải vứt bỏ bất kỳ ai, mặc dù loại tâm tình này không phù hợp với thích khách chi đạo nhưng nàng thật sự không muốn đồng đội phải chết, hy vọng có thể bảo vệ được họ.

Con đường đi ra khỏi căn cứ thí nghiệm vũ khí cực kỳ bình tĩnh, những phương tiện phòng ngự trên đường lúc trước đều đã bị Trung Châu đội phá hủy hoàn toàn, tất cả nhân viên cũng bị xử lý hết, vì thế Triệu Anh Không rất nhẹ nhàng rời khỏi đó, thời gian chỉ mất khoảng gần hai phút. Tiếp đó nàng như một cơn gió lao về phía căn cứ nghiên cứu, trên đường đi mới phát hiện xung quanh toàn là những đốm lửa đang cháy rừng rực, xác mấy chiếc trực thăng rơi xuống vẫn còn đang vừa cháy vừa phát nổ, giữa không trung một chiếc phi thuyền vũ trụ bắn ra điện quang, rít lên một tiếng bay vọt qua, phía sau lưng nó còn có hơn mười chiếc trực thăng đang truy đuổi. Bạn đang đọc truyện được copy tại truyenbathu.vn

Triệu Anh Không cũng mặc kệ cảnh tượng chiến đấu kịch liệt này, chỉ liều mạng chạy về phía căn cứ nghiên cứu, vừa chạy được nửa đường, nàng bỗng nghe thấy một tiếng súng vang dội, ở trên trời một chiếc trực thăng đang bắn tên lửa không đối không đột ngột vỡ làm bốn năm mảnh, giống như bị một viên đạn khổng lồ bắn trúng, xác nó chưa rơi xuống đất, đã nổ tung giữa không trung.

Zero ở phía xa ôm đầu rên rỉ, Chiêm Lam đứng cạnh hắn vội vàng hỏi:

- Có chuyện gì vậy? Tại sao chiếc trực thăng ấy trực tiếp vị bắn tan? Zero, ngươi không sao chứ?

Zero lắc lắc đầu, trầm giọng đáp:

- Không sao cả, chỉ là đầu tự nhiên phát đau... Xác suất thành công của điểm tuyến ma nhãn quá thấp, chỉ có thể nhìn rõ tổ hợp điểm và đường nét trong 0,5 giây, hơn nữa tốc độ di chuyển của điểm và đường nét cũng quá nhanh, đây đã là phát súng thứ tư rồi, căn bản đừng nghĩ đến chuyện bắn trúng điểm di động, có thể bắn trúng đường nét đã phải nhờ siêu tốc độ của súng ngắm Gauss rồi, xác suất phát huy thành công điểm tuyến ma nhãn chỉ khoảng một phần năm đến một phần tư...

Chiêm Lam cũng không biết điểm tuyến ma nhãn rút cuộc là thế nào nhưng đến cả cao thủ bắn tỉa như Zero cũng nói như vậy thì xác suất thành công của kỹ năng này đúng là cực kỳ thấp, nàng đang muốn nói gì đó đột nhiên phát hiện Zero tai, mắt, mũi, miệng đều bắt đầu rỉ máu, nàng lập tức hoảng sợ, vội vã hỏi:

- Zero, ngươi không sao chứ? Zero, ngươi nói gì đi!

Zero quyệt máu chảy xuống trong mắt, cười khổ nói:

- Hơn nữa tác dụng phụ của điểm tuyến ma nhãn lên cơ thể quá lớn... Ta hiện tại đã không nhìn thấy gì nữa, bất quá cũng không chết được, chỉ là cần phải lập tức giải trừ trạng thái mở cơ nhân tỏa, sự thống khổ có lẽ sẽ làm ta hôn mê...

Chưa dứt lời, thân thể Zero đã co rút kịch liệt...

Uy lực phát súng của Zero quả thật rất kinh khủng, dứt khoát nhưng Triệu Anh Không đang tiến về phía căn cứ nghiên cứu thì làm gì còn tâm tình mà xem nổ với cháy, miệng không ngừng tính toán thời gian, cơ thể đã tiến vào trạng thái mở cơ nhân tỏa, điên cuồng lao tới chỗ căn cứ nghiên cứu. Từ cửa căn cứ không ngừng có cảnh vệ chạy ra, những người này đều có vẻ sợ hãi, gào thét, trong đó có mấy người còn cụt tay cụt chân nhìn bộ dạng rất thê thảm.

Triệu Anh Không cũng không để ý, trên người nàng có vòng cổ long tinh còn nguyên vẹn năng lượng, tay cầm thanh kiếm Excalibur trong suốt, mặc dù thanh trọng kiếm hai tay này không còn công năng bắn ra một luồng laser to lớn như Trịnh Xá nói nhưng độ sắc bén cũng đạt đến mức khoa trương, ít nhất Hổ hồn đao mang cũng không làm gì được nói, không chỉ như vậy, do bản chất trong suốt nên càng làm cho không ai có thể nhìn thấy chiêu thức ám sát của Triệu Anh Không.

Trên đường đi, Triệu Anh Không đã không còn che giấu thân thể mà dựa vào tốc độ nhanh nhất chạy tới, đám cảnh vệ cũng chẳng muốn dây dưa với nàng mà giống như nhìn thấy quỷ, không ngừng la hét chạy khỏi căn cứ nghiên cứu, hai bên chạy lướt qua chẳng thèm để ý đến nhau. Triệu Anh Không vẫn đang tính toán thời gian, còn bốn phút ba mươi bảy giây nàng đã chạy vào trong một đại sảnh, bấy giờ mới ngửi thấy mùi máu tươi cực kỳ nồng nặc.

Trong phòng này đã không còn một người sống, hai con Licker khổng lồ dài khoảng bảy mét đang bò ngược trên trần nhà, trên người bọn chúng còn có một ít xúc tu thò ra, nhìn như hai con quái vật to lớn trên người đầy vòi bạch tuộc, bộ dạng dữ tợn đủ để dọa chết người bình thường, đến cả Triệu Anh Không cũng cảm thấy chấn kinh. Càng khiến nàng cảm thấy sợ hãi hơn là hai sinh vật khủng bố này khiến nàng có cảm giác áp bức và uy hiểm, cảm giác đó làm thần kinh Triệu Anh Không đang trong trạng thái mở cơ nhân tỏa lại càng căng thẳng, bản năng của nàng như gào lên, đồng thời đối mặt với hai con quái vật này... nàng chắc chắn sẽ chết!

Quả nhiên, một con Licker từ trên trần nhà nhảy xuống, Triệu Anh Không giậm chân lăn về phía một hành lang, tại chỗ nàng vừa đứng, móng vuốt của Licker đã đâm ngập vào nền hợp kim, lớp kim loại dày đặc bị nó xé tung như xé giấy, tiếng kim loại vang lên ken két, một mảng hợp kim lớn bật tung lên, mà con Licker còn lại cũng nhảy xuống, bắt đầu lao về phía Triệu Anh Không.

"...Có thể giết chết một con, nhưng sẽ bị trọng thương, con còn lại sẽ giết chết ta..."

Tốc độ cùng sức mạnh của đám Licker đều cực kỳ kinh khủng, với tốc độ và lực lượng của Triệu Anh Không mà nói cùng chỉ có thể dựa vào sự sắc bén của thanh gươm Excalibur giết chết một con. Đối mặt với loại quái vật khổng lồ này, trừ phi là dùng dây tơ kim loại có lúc trước để tấn công từ xa, nếu không khi cận chiến, các kỹ năng ám sát của nàng gần như vô dụng, hơn nữa đại sảnh này lại rất trống trải...

Kinh nghiệm của Triệu Anh Không nói cho nàng biết, lúc này chỉ có thể chạy trốn, nếu ngạnh chiến với hai con Licker này, nàng cơ bản là chết chắc, trự phi tìm được địa hình thích hợp, hoặc biện pháp nào khác, nếu không kỹ năng ám sát của nàng căn bản không làm nên chuyện gì. Càng khiến nàng thấy khó chịu là lũ Licker này giống như không cần dùng mắt để quan sát, nếu nó chỉ dùng mùi hoặc nhiệt độ thì kỹ xảo tiềm hành của Triệu Anh Không cũng không có tác dụng, điều này khiến nàng khổ não không thôi, chỉ có thể quay người lại, quyết đoán chạy vào sâu trong hành lang.

"Còn hai phút nữa, nhất định phải tìm được Trịnh Xá ngay lập tức, nhưng hiện tại.."

Triệu Anh Không đã không dám quay đầu lại nữa, mặc dù tốc độ di chuyển của nàng nhanh hơn con Licker khổng lồ nhưng với tốc độ như vậy nàng cũng chẳng thể làm được gì khác, chỉ có thể không ngừng tiến tới. Tuy nhiên điều khiến nàng cảm thấy tuyệt vọng là phía trước mùi máu tươi càng nồng nặc, gần như đã đến mức khiến người ta không thể hô hấp nổi, giống như một lò sát sinh, chẳng lẽ ở đó còn có Licker lớn hơn nữa sao?

Triệu Anh Không hít sâu một hơi, liên tục phóng đi, thành kiếm Excalibur trong tay cũng nâng lên, ngay lúc nàng xuyên qua một góc quặt, trước mặt đột nhiên sáng bừng, đây là một đải sảnh rất rộng lớn, ở đó nàng nhìn thấy Trịnh Xá, dưới chân hắn là vô số xác người cùng Licker, tay trái nắm một chiếc đầu Licker to lớn, tay phải cầm Hổ hồn đao găm thẳng một con khác lên tường, trong căn phòng này có ít nhất hơn trăm cái xác Licker khổng lồ...

Triệu Anh Không thật sự kinh hãi đến ngây ngốc, cảnh tượng trước mặt quá chấn động, đây là hơn trăm con Licker khổng lồ, không phải là zombie hay con người bình thường, thân hình dài hơn bảy mét, lực lượng khổng lồ cùng sức mạnh kinh khủng, nếu là trong Resident Evil 2 gặp phải thì cả đội cũng phải tốn công sức một phen, vậy mà Trịnh Xá lại một người giết chết tất cả lũ Licker này. Dùng sức của một người giết hơn trăm con Licker khổng lồ, đây đã không còn là sức mạnh mà con người có thể đạt tới, chỉ có thể gọi là lực lượng phi nhân.

Từ sau khi sống lại, Triệu Anh Không rất nhiều lúc lâm vào trầm tư, có thể đối với những người khác Resident Evil 2 đã trải qua rất lâu, nhưng đối với nàng mà nói, nó giống như mới xảy ra ngày hôm qua. Kẻ quen thuộc mà xa lạ ấy, kẻ mà nàng vẫn thầm yêu thương và mơ ước, nhưng lại chỉ nhận được từ đó tuyệt vọng cùng hận thù, cuộc chiến với hắn phảng phất như vẫn đang hiện ra trước mắt, vì thế sau khi hồi sinh nàng chưa từng cùng Trịnh Xá toàn lực giao chiến, hắn không ngờ đã không còn sức mạnh mà nàng từng biết.

Trước kia sức chiến đấu của Trịnh Xá mặc dù mạnh hơn nàng, nhưng đó là vì hắn mở cơ nhân tỏa tầng thứ hai, sau khi nàng cường hóa Thiểm linh siêu tốc độ, hai bên toàn lực giao chiến, Trịnh Xá chưa chắc đã là đối thủ của nàng

Nhưng cảnh tượng trước mắt lại phá vỡ suy nghĩ trong lòng Triệu Anh Không, từ lúc nào Trịnh Xá đã mạnh đến thế, đã bỏ rơi nàng lại phía sau, giống như kẻ mà nàng căm thù, bỏ nàng lại phía sau, rất xa...

- Anh Không!

Trịnh Xá ném mạnh cái đầu Licker cầm trong tay ra xa, chiếc đầu mang theo luồng lực cực mạnh, giống như một viên đạn pháo đâm sầm vào tường, lập tức vỡ vụn. Trịnh Xá hai mắt đỏ ngầu, hàm răng nghiến chặt, từ kẽ răng không ngừng vang lên tiếng gào rít như dã thú, lúc này hắn giống như đã rơi vào cảnh điên loạn, đến khi nhìn thấy thân hình nhỏ bé của Triệu Anh Không, trong đôi mắt đỏ ngầu của hắn mới lộ ra một tia ngạc nhiên, bất quá, tiếp đó hắn lại gầm lên.

Triệu Anh Không bị cảm giác mất mát khó hiểu trong lòng làm chấn động nên giống như quên cả con Licker khổng lồ đang lao tới sau lưng, Licker chỉ còn cách nàng năm sáu mét, móng vuốt sắc bén nhắm thẳng vào gáy, nếu bị đánh trúng, Triệu Anh Không chắc chắc phải chết.

Trịnh Xá gầm lên, đồng thời dưới chân đạp mạnh vọt ra sau lưng Triệu Anh Không, tốc độ của Thế trong trạng thái Hủy diệt nháy mắt nhanh đến mức nào, thị giác bằng mắt thường của Triệu Anh Không căn bản không thể bắt kịp động tác của hắn, đến khi nàng quay đầu lại Trịnh Xá hét lên cầm Hổ hồn chém xả xuống. Một đao này vậy mà lại có thể cắt đôi Licker thành hai đoạn, nhưng vì khoảng cách quá gần, uy lực của đao mang không được phát huy hoàn toàn, cổ tay của Trịnh Xá cũng bị răng của Licker đâm trúng, lập tức xuất hiện một lỗ thủng lớn, Hổ hồn đao cũng rơi xuống đất.

Cùng lúc đó, con Licker còn lại cũng từ trên nhảy xuống, Trịnh Xá đã không kịp cúi xuống nhặt Hổ hồn đao nữa, bởi vì sau lưng hắn là Triệu Anh Không đang đứng ngây người. Tình cảnh như vậy nhưng phản ứng của Trịnh Xá lại càng điên cuồng, hắn không lùi mà tiến, nhảy vọt lên, một cước đá thẳng vào đầu Licker, lúc này hắn đã tiến vào trạng thái Bạo tạc, sức mạnh cùng tốc độ đều lớn đến mức khoa trương, một cước này không ngờ đá lõm cả đầu con Licker xuống. Vậy còn chưa hết, Trịnh Xá ở giữa không trung chộp lấy vai con Licker, liều mạng kéo mạnh, từ dưới đầu Licker xé ra một mảng lớn, thân thể to gần bảy mét của Licker trong tay hắn giống như một mảnh thịt nát, sau khi bị xé toạc lại bị hắn hung hăng ném mạnh xuống đất, không còn nhìn ra hình dạng ban đầu.

Trịnh Xá bấy giờ mới ngừng gầm rít, hắn quay đầu sang phía Triệu Anh Không nói:

- Triệu Anh Không, ngươi không sao chứ?

Triệu Anh Không nhìn người máu trước mắt, chợt giật mình tỉnh lại, nơi này dù gì cũng là chiến trước, khoảng ngây ngốc khó hiểu vừa rồi cũng đủ để nàng chết mấy lần rồi, mặc dù nhờ biểu hiện điên cuồng của Trịnh Xá mà nàng được cứu một mạng nhưng thân là thích khách, nàng cũng không mãi biểu hiện ra vẻ yếu ớt như vậy, sau mấy giây đã phục hổi lại bản tính.

Triệu Anh Không lẳng lặng lắc đầu, lúc này mới nói:

- Sở Hiên nói còn bảy phút nữa sẽ phát nổ, ta chạy tới đây đã mất hơn năm phút, bây giờ đại khái còn một phút ba mươi giây để chúng ta rời khỏi đây... Ta sẽ sử dụng trạng thái Thiểm linh, nếu tốc độ đủ nhanh có thể thoát khỏi đâu trong vòng bốn mươi lăm giây, ngươi thì sao?

Trịnh Xá ngẩn người rồi bỗng kêu lên kỳ quái, tiếp đó hắn không nói nửa câu trực tiếp lao tới chỗ Triệu Anh Không, trong ánh mắt ngạc nhiên của cô bé này, thoáng cái đã bế bồng nàng lên, tiếp đó vội vàng nói:

- Khốn kiếp, trạng thái Thiểm linh cái quái gì, trạng thái đó của ngươi căn bản chỉ đề cao tốc độ, sức phản ứng các loại hoàn toàn không thay đổi, ngươi không đâm đầu vào tường mới là lạ, đừng nói gì cả, ôm chặt ta!

Triệu Anh Không đang định giãy giụa, bỗng nhiên một luồng gió mạnh ập tới, nàng lúc này mới kinh ngạc nhận thấy cảnh vật xung quanh đang điên cuồng lùi lại sau, Trịnh Xá nhặt Hổ hồn đao lên sau đó dùng tốc độ cực nhanh chạy đi, tốc độ này mặc dù không đến mức khoa trương như khi hắn vọt ra sau lưng nàng lúc trước nhưng cũng là tốc độ mà Triệu Anh Không khó mà với tới nổi, cho dù trạng thái Thiểm linh có thể vượt qua vận tốc này nhưng sức phản ứng của nàng lại không đủ, đây là khuyết điểm trí mạng...

Trịnh Xá căn bản không biết cô bé trong lòng lại bắt đầu lâm vào trầm tư, hắn chỉ biết hét lên ầm ĩ, điên cuồng chạy về phía trước, lúc này hắn đã tiến vào trạng thái Bạo tạc cực hạn, tốc độ mặc dù không so được với Hủy diệt, cũng không thể bằng cực tốc của Thế nhưng đây là trạng thái hắn có thể duy trì được lâu nhất, trên đường đi, chỗ hắn chạy qua đều để lại một dấu chân sâu hoắm, xem ra sàn hợp kim cũng không thể hoàn toàn chống đỡ được luồng sức mạnh này.

Triệu Anh Không nhanh chóng thích ứng được loại tốc độ này, bắt đầu suy nghĩ về nhược điểm trí mạng của mình, mặc dù rất muốn trực tiếp hỏi Trịnh Xá vì sao lại trở nên mạnh như vậy nhưng hiện tại không phải lúc thích hợp, càng huống chi người ta thường sẽ đều ẩn giấu bí mật tại sao mình mạnh lên, nàng với hắn bất quá chỉ là quan hệ đồng đội, hỏi như vậy không khỏi có chút đường đột.

Triệu Anh Không suy nghĩ một lúc nhưng rồi vẫn lên tiếng:

- Tất cả sinh vật trong phòng đó, chúng nó... Tất cả đều bị ngươi giết sao?

Trịnh Xá trả lời lại rất thẳng thắn, hắn gật đầu đáp:

- Không sai, tất cả sinh vật trong đó đều là ta giết, ha ha, nhìn bộ dạng ta hiện tại trông có giống ác ma không? Không phải clone của ta trong Ác Ma đội mà là nhìn giống như ác ma thuần tuyết, sát lục kinh nhân ấy, ha ha ha...

Triệu Anh Không có chút ngạc nhiên nhìn Trịnh Xá, nàng nhíu mày tựa hồ chó chút khó hiểu, một lát sau mới nói:

- Thật sự khiến người ta kinh ngạc, ngươi không ngờ lại lĩnh ngộ được sát phạt chi tâm...

- Sát phạt chi tâm? Đấy là thứ gì?

Trịnh Xá vừa chạy vừa tò mò hỏi.

- Mỗi người đều có tâm tính riêng, có người ôn nhu, có người tàn nhẫn, có người trầm ổn, có người linh động, mà thích khách thì cần một trái tim bình thản, lạnh lùng, không để ý gì tới thế giới nhưng lại có thể tỉnh táo cảm nhận thế giới một cách rõ ràng, khi đó thích khách mới là thích khách chân chính... Cũng như vậy, thích khách mặc dù giết người nhưng lại không được để giết chóc làm ảnh hưởng, người bình thường nếu giết một người sẽ cảm thấy sợ hãi, giết hai người sẽ có cảm giác tội lỗi, nếu như giết ba người, bốn người, năm người, đến khi hắn giết tới mức bản thân chai lỳ thì sẽ trở bên máu lạnh, bạo ngược, người như vậy đã bị giết chóc làm ô nhiễm. Chỉ có người có thể tâm thái bình thản đi giết chóc, sau đó vẫn không làm biến đổi bản thân, đó mới là tâm tính mà thích khách cần có, cũng tức là cái bọn ta vẫn gọi là sát phạt chi tâm...

Triệu Anh Không cũng có chút ngạc nhiên hình như mình bỗng nhiều lời hơn bình thường, nhưng lúc này nàng đang bị Trịnh Xá vừa ôm vừa chạy, mặc dù là hành động trong lúc cấp bách, cũng không nảy sinh cảm giác gì đặc biệt có điều tình cảnh như thế dù sao cũng khiến người ta thấy hơi xấu hổ, nàng chỉ có thể dùng lời nói để xóa đi cảm giác xấu hổ này.

- Còn nhớ tên bác sỹ lang sói của Ấn Châu đội không? Hắn chính là một điển hình vì không có sát phạt chi tâm nên dần dần bị giết chóc làm ô nhiếm, thích khách như vậy là không hoàn hảo... Mặc dù ta biết có một người cũng có sát phạt chi tâm, không bị giết chóc làm ô nhiễm nhưng lại vẫn làm những chuyện khiến người ta không thể hiểu nổi... Nhưng ngươi có sát phạt chi tâm thì ít nhất sẽ không bị giết chóc làm ô nhiếm.

Trịnh Xá tựa hồ có chút ngây ngốc rồi bỗng bật cười nói:

- Không có chuyện như vậy đâu, ta chẳng qua chỉ là... Biết mình đang làm cái gì, cùng cần phải làm cái gì thôi... Chỉ là như thế.

Đang nói chuyện, Trịnh Xá chợt nhảy vọt lên, không biết từ lúc nào hắn đã chạy ra khỏi viện nghiên cứu, mà thời gian mới qua được khoảng năm mươi giây, cùng lúc đó, Triệu Anh Không bỗng chỉ về một hướng, Trịnh Xá hét lên một tiếng lao về phía ấy.

Lúc này cuộc chiến trên trời vẫn chưa kết thúc, chỉ là trực thăng vũ trang đã bị xử lý gần hết, trên mặt đất có mười mấy xác trực thăng, càng không cần kể tới một số chiếc nổ tung giữa không trung hoặc rơi xuống chỗ khác, pi thuyền vũ trụ mà La Cam Đạo điều khiển đang bay đi bay lại giữa không trung, nhìn bộ dạng có vẻ rất lo lắng.

Trịnh Xá không biết thời gian còn lại bao nhiêu, hắn chỉ có thể liều mạng chạy sang bên đó, quả nhiên tại một điểm dốc có hai chiếc Goblin glider, Sở Hiên đang đứng trên một chiếc, dù biết rằng nơi này sắp sửa phát nổ sắc mặt hắn vẫn vô cùng thản nhiên, nhìn thấy Trịnh Xá người đầy máu càng lúc càng tới gần vậy mà hắn chỉ khẽ đẩy mắt kính một cái rồi bình tĩnh bay lên. Trịnh Xá cũng không dám nói chuyện với mọi người, không dám buông Triệu Anh Không xuống, hắn giải trừ trạng thái Bạo tạc, nhảy lên glider sau đó theo chiếc glider của Sở Hiên bay vọt đi, không biết đã bay được bao xa, từ phía sau truyền tới một tiếng nổ vang dội, khi hắn vừa thoáng liếc nhìn lại, phía sau đã bốc lên hai đám mây hình nấm khổng lồ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện