Vô Hạn Khủng Bố

Chương 222: Trương Hằng gục ngã



Phân phối nhiệm vụ xong cho mọi người trong đội, cơ bản ngoài Sở Hiên, Trương Hằng, Triệu Anh Không ra, những thành viên còn lại đều cố thủ trong khách sạn, tất cả ở trong một phòng. Trong phòng này bày đầy bùa hộ thân Trịnh Xá lấy từ trong Nạp giới ra, bất kì sinh vật quỷ quái linh dị nào tới gần hoặc tính mạng mọi người gặp nguy hiểm, bùa hộ thân sẽ lập tức bốc cháy, mặc dù không biết ở đây nó có hữu dụng không.

Mặt khác, Trương Hằng cùng Triệu Anh Không cơ bản là làm hộ vệ cho Sở Hiên, cùng Sở Hiên đến phòng môi giới trong thị trấn, xem xem có nhà ở đăng bán không hoặc là phòng cho thuê đủ cho mười bốn người cùng ở cũng được, dù sao thì thứ họ không thiếu nhất chính là tiền, mấy triệu USD tùy tiện chọn mua một căn nhà hoàn toàn không có vấn đề gì.

Ba người đi ra khỏi khách sạn, ở bên ngoài ánh mặt trời chói trạng, trên đường phố người đi lại rất nhiều khiến cho nơi đây thoạt nhìn chẳng giống một thị trấn nhỏ mà như là một ngã tư tấp nập tại một số thành phố. Nhìn những người đi lại trên phố, đứng ở đây căn bản không có chút cảm giác âm u nào, vì thế ba người ra khỏi khách sạn, Trương Hằng lập tức thở ra một hơi nói:

- Quả nhiên chỗ đông người vẫn dễ chịu hơn, trong nhà nghỉ luôn cảm thấy âm trầm hết sức, giống như tùy lúc có thể có một bàn tay từ phía sau thò ra tấn công… Triệu Anh Không, ngươi có cảm giác như vậy không?

Triệu Anh Không cũng chẳng thèm nhìn hắn, chỉ thuận miệng đáp:

- Ta lúc nào cũng chuẩn bị có người đánh lén phía sau... Thích khách am hiểu nhất là đánh lén, mà sợ hãi nhất cũng là đánh lén...

Trương Hằng cười khổ nói:

- Coi như ta chưa hỏi... Sở Hiên thì sao?

Sở Hiên ừm một tiếng rồi cũng chẳng nói gì, yên lặng đi vào trong đám người, Triệu Anh Không nhíu mày theo sát phía sau.

"...Đúng là ta quá lắm mồm. Một thích khách tính cách lạnh lùng, một kẻ thì đến cả tính cách cũng chẳng có... Cứ ngậm miệng lại là hơn."

Trưong Hằng thoáng cười khổ, hắn vốn chỉ muốn nói chuyện để giảm bớt cảm giác căng thẳng giữa mọi người mà thôi. Khó khăn lắm mới tới được chỗ đông người, hắn không hy vọng ba người lại tiếp tục duy trì loại áp lực âm trầm như trong khách sạn. Vốn loạt phim A Nightmare on Elm street này đã khiến người ta sợ hãi rồi, những gì Tiêu Hoành Luật nói hôm nay càng khiến tâm lý mọi người căng như dây đàn, chỉ cảm thấy tùy lúc có thể mất mạng, điều này càng khiến Trương Hằng lo lắng, sợ hãi. Phải biết rằng tố chất thân thể của hắn kỳ thật không phải quá cao, một thân chiến lực đều dựa vào cung tên trong tay, nếu như nơi đây là trong giấc mơ thì hắn thật sự không nắm chắc cung tên có thể sử dụng được không.

"Nhưng phải làm thế nào bây giờ? A Nightmare on Elm street, tên ác ma Freddy kia đeo một chiếc găng tay có lưỡi dao, nếu như ta rơi vào thế giới trong mơ tuyệt cảnh nhất định sẽ bị hành hạ thê thảm, toàn thân bị cắt xẻ, máu cũng chảy ra..."

Nghĩ đến đây, thân thể Trương Hằng đã không ngăn được run rẩy, bất quá trong lòng vẫn có một tia kiên nghị, giúp hắn vẫn vững bước theo sau hai người Sở Hiên. Sau khi trải qua rèn luyện của Đội quân người chết mê hoặc trong Lord of the Rings, tâm trí hắn so với trước đã kiên cường hơn nhiều, mặc dù vẫn chưa thể hoàn toàn khắc phục ký ức lúc nhỏ nhưng so với trước đã có tiến bộ rất lớn rồi.

- Có điều, tại sao lại nhiều ngươi như vậy chứ?

Trịnh Xá gãi gãi đầu nói.

Đúng như hắn dự liệu, hai người Sở Hiên đi trước căn bản không hề đáp lời, khiến hắn cứ tự hỏi tự đáp. Nhưng sau khi hắn cẩn thận nhìn mấy lần, liền đột nhiên phát hiện hai người trước mắt đã không còn thấy đâu nữa, trong đám đông chen chúc trên đường, hắn không ngờ đã mất dấu Sở Hiên và Triệu Anh Không? Chuyện này đúng là hoang đường, với lực cảm giác cùng tốc độ của hắn vậy mà lại có thể mất dấu người đi trước mình có vài bước?

Trương Hằng vừa tức vừa buồn cười, hắn vội vàng chạy lên trước mấy bước. Không phát hiện tung tích hai người Sở Hiên, tâm lý hắn cũng lập tức trở nên nôn nóng, dưới chân dùng sức giậm mạnh, nhảy vọt lên cao gần hai mét, nhìn ra xung quanh, tìm kiếm bóng dáng hai người Sở Hiên trong đám đông.

- Sở Hiên, Triệu Anh Không, các ngươi...

Trương Hằng nhảy lên vừa nhìn vừa hô, nhưng hắn còn chưa nói hết câu thì bỗng thấy ở cách đó không xa, một bóng dáng vô cùng quen thuộc đang đi vào trong một ngã rẽ. Trương Hằng hoàn toàn sững sờ, không biết tại sao, thời khắc này hắn cơ hồ quên hết nhắc nhở của Tiêu Hoành Luật, chạy về phía ngã rẽ, không để ý tới chuyện gì hết chạy thẳng vào trong đó... Trong khoảnh khắc vừa rồi, hình như hắn nhìn thấy bóng dáng cô gái mà mình yêu thương nhất, hắn nhìn thấy Minh Yên Vi bước vào trong ngã rẽ!

Sau khi Trương Hằng lao vào trong ngã rẽ, trong đầu chợt lạnh toát, đột ngột nhớ lại những gì Tiêu Hoành Luật từng nói. Bấy giờ hắn mới phát hiện, trước mặt mình đâu phải ngõ nhỏ gì, rõ ràng là một con đường quốc lộ cực kỳ rộng rãi, hơn nữa sắc trời đen kịt, không phải buổi trưa ánh mặt trời chói chang. Khi Trương Hằng nhìn lại phía sau, không còn lối tiến vào ngã rẽ như trước nữa mà cũng là đường quốc lộ kéo dài.

"...Mẹ kiếp, bị lừa rồi sao? Ta đã bị ác ma Freddy theo dõi sao? Như vậy lúc trước ta vẫn ở trong giấc mơ an toàn, còn nơi đây là... giấc mơ tuyệt cảnh?"

Trương Hằng tốt xấu gì cũng là chiến sĩ từng trải, mặc dù vừa kinh hoàng vừa sợ hãi nhưng vẫn lập tức lấy cây cung kim loại màu bạc ra, một tay kéo cung, một tay cần phụ ma tiễn +4, trong trạng thái như vậy, đến cả Trịnh Xá cũng phải tạm thời lùi bước.

Đúng lúc Trương Hằng chuẩn bị nghênh chiếc thì đột nhiên từ phía sau bỗng lóe lên ánh đèn, hắn giật mình lập tức quay người lại, cung tên trong tay không kịp suy nghĩ bắn ra. Bụp một tiếng trầm đục, âm thanh kim loại va chạm nhau, đến khi Trương Hằng định thần lại, chỉ thấy cách hắn không xa có một chiếc xe nhỏ, tên của hắn đã xuyên thủng đèn xe.

Chiếc xe dừng lại, vài giây sau, một mỹ nữ mặc trang phục công sở bước xuống, nàng ngạc nhiên nhìn Trương Hằng nói:

- Hằng? Anh là Hằng phải không? Sao anh lại ở đây? Sao lại lấy cung bắn đèn xe của em...

Trương Hằng nheo nheo mắt đang bị ánh đèn chiếu vào, đến khi nhìn rõ cô gái này, hắn lập tức không nói được tiếng nào. Bởi vì mỹ nữ mặc áo công sở này chính là người yêu Minh Yên Vi của hắn, cũng chính là người hắn vì sợ hãi mà bỏ rơi, chạy trốn. Hắn nghĩ như thế nào cũng không thể tưởng tượng đến cảnh sẽ gặp lại cô gái mình yêu, gặp lại người mình đã làm tổn thương ở đây.

- Ác ma sao? Là Freddy sao?

Trong lòng Trương Hằng chợt bùng lên một luồng nộ hỏa, hai mắt đỏ ngầu hét lớn:

- Khốn kiếp! Freddy, sao ngươi dám biến thành hình dáng cô ấy? Ngươi thật sự nghĩ ông nội người không dám giương cung bắn chết ngươi sao?

Trên mặt Minh Yên Vi liền lộ vẻ kỳ quái cùng lo lắng, nàng vội bước mấy bước về phía Trương Hằng nhưng lại bị hắn tức giất quát dừng lại. Phụ ma tiễn +4 dần dần phát sáng, Trương Hằng sắp sửa bắn buông dây, nhưng mặc cho ngón tay hắn đã trắng bệch ra, một tiễn này cuối cùng vẫn không bắn ra được, hắn cùng Minh Yên Vi cứ như vậy giằng co nhau.

Minh Yên Vi lo lắng nói:

- Hằng, để em tới đi, em lái xe đưa anh đến bệnh viện.. Người anh thấy khó chịu phải không?

- Câm... Câm miệng! Freddy, đừng có nói cái giọng như thế, cút khỏi nội tâm ta ngay! Có tin ta lập tức bắn tên giết chết ngươi không?

Trương Hằng gần như điên cuồng gào lên, nhưng hắn dù hét lớn, ngón tay cầm cung lại từ từ run rẩy, hiển nhiên là nội tâm đang giằng xé cực kỳ khổ sở. Rõ ràng biết trước mắt là ảo giác, rõ ràng biết cô gái trước mắt là ác ma, nhưng hắn cuối cùng vẫn không thể bắn ra một tiễn này.

Minh Yên Vi khẽ cắn môi, đang định đi tới chỗ hắn thì đột nhiên, từ sau khóm cây bên đường có bốn năm gã đàn ông bước ra, bọn cười cười cợt nhả đi về phía hai người. Trương Hằng vụt chấn động, tiếp đó quát lên:

- May chạy đi! Cô đứng ở đây làm cái gì? Lập tức lên xe chạy đi!

Minh Yên Vi giống như không hiểu gì cả, quay đầu nhìn lại phía sau, chỉ thấy hai gã đàn ông chạy tới chỗ nàng, một tên lập tức ôm chặt lấy Minh Yên Vi, tên kia thì cười càn rỡ đi về phía Trương Hằng.

- Cút mẹ ngươi đi!

Trương Hằng cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, cung tên trong tay vụt bắn ra, một đạo tiễn quang bắn thẳng tới. Gã kia lập tức bị bắn tan đầu giữa không trung, tiếp đó thi thể theo quán tính đổ ập xuống cạnh Trương Hằng, nằm yên không động đậy. Nguồn truyện: truyenbathu.vn

Trương Hằng vừa hét vừa rút ra mấy mũi tên nữa, nhắm về phía mấy gã đàn ông đang bước tới chỗ Minh Yên Vi. Cảnh tượng này thật quá quen thuộc, ngoài kẻ vừa bị bắn chết re, cảnh tượng này chính là thời khắc thay đổi vận mệnh hắn, giờ phút này trong đầu hắn không còn cái gì ác ma Freddy nữa, không còn cái gì A Nightmare on Elm street nữa, hắn chỉ muốn giết chết tất cả lũ người trước mặt, cứu lấy Minh Yên Vi, đó là suy nghĩ duy nhất trong lòng hắn lúc này!

Nhưng đúng lúc Trương Hằng kéo cung chuẩn bị bắng thì đột nhiên phát hiện, cây cung kim loại màu bạc đã biến mất không thấy đâu nữa. Tên biến mất, cung cũng biến mất, hai tay hắn hoàn toàn trống trơn, ập vào mặt lại là mấy cú đấm nặng nề, một quyền lập tức đánh trúng mũi hắn, bụp một tiếng sống mũi gãy lệch, tiếp theo những tên này vây quanh người hắn đánh đập.

"Đừng... Cảnh tượng này xin đừng tái hiện, đừng!"

Cảnh tượng này trong trí nhớ của Trương Hằng, hắn sẽ chạy trốn. Mặc dù hắn không hề nghĩ đến chuyện chạy trốn, nhưng không biết tại sao, sau khi hắn bị đánh ngã xuống lại cách Minh Yên Vi cùng mấy gã đàn ông kia càng lúc càng xa, càng lúc càng xa... Đến khi nghe thấy tiếng hét thê thảm mà tuyệt vọng của Minh Yên Vi, hắn đã lệ rơi đầy mặt.

- Ta hận ngươi, Trương Hằng! Là ngươi hủy hoại ta, tất cả là tại ngươi, tên tiểu nhân hèn nhát, ti tiện, ta vĩnh viễn hận ngươi!

Trương Hằng chỉ cảm thấy phảng nhất như có thứ gì đó trong ngực vỡ tan, hắn đứng trơ trơ, nước mắt chảy tràn. Trong lúc ấy thi thể nằm bên cạnh hắn lại từ từ đứng dậy, cái xác đó đầu đội mũ đen, người mặc áo kẻ đen trắng, đứng cạnh Trương Hằng bật cười hung ác...

Lại nói mấy người Trịnh Xá đang yên lặng chờ đợi trong khách sạn, do nơi này thật sự không có loại phòng lớn nên mười một người chỉ có thể chen chúc trong một gian. Cũng may là lúc này đang độ trời thu, chỉ cần mở cửa sổ là có thể cảm thấy từng đợt gió mát thổi vào, luôn tiện cũng giúp cho phòng được thông gió. Nếu như bây giờ là mùa hè nóng nực thì vừa phải mở điều hòa vừa phải chịu đựng cảm giác giác bức bối mười một người ở chung một phòng, hoàn cảnh như vậy thật khó chịu hết sức.

Mặc dù vậy, hai cô gái vẫn không muốn cùng nhiều đàn ông như vậy chờ cùng một chỗ, nhưng họ lại sợ bị ác ma Freddy tập kích, vì thế họ dứt khoát kéo Chiêm Lam tới cạnh cửa sổ, ba người ở đó cười cười nói nói, nhận tiện đón luôn gió mát từ ngoài thổi vào, nhất thời cũng có vẻ an nhàn. Ở trong phòng, mấy gã đàn ông thấp giọng trao đổi những chuyện có cùng sở thích, ví dụ như Bá Vương cùng Zero nói chuyện về khả năng cải tiến vũ khí của nhau, Lưu Úc, Vương Hiệp, Tề Đằng Nhất thì thảo luận một số tình tiết trong tiểu thuyết huyền ảo, lúc này mọi người cũng không có vẻ gì là lo lắng quá mức.

Tiêu Hoành Luật đột nhiên nhìn Trịnh Xá nói:

- Này, Trịnh Xá, hỏi ngươi một vấn đề được không?

Trịnh Xá hiện tại đang ngồi vận khí, nghe thấy tiếng Tiêu Hoành Luật hắn lập tức mở mắt, chỉ thấy Tiêu Hoành Luật đang nhíu mày nhìn hắn chằm chằm, Trịnh Xá lập tức tò mò hỏi:

- À, có chuyện gì thì nói đi.

Tiêu Hoành Luật thở ra một hơi nói:

- Trịnh Xá, bây giờ tất cả những điều ta nói đều lấy điểm xuất phát là Freddy có thể nghe được, vì thế một số chuyện ta không thể trực tiếp nói ra, ngươi cần phải từ từ lĩnh ngộ. Việc đầu tiên ta muốn nói là, một người gặp ác mộng cần có hai điểm quan trọng, một là nguyên nhân gây ra ác mộng. Trong thế giới hiện thực, nguyên nhân gây ra ác mộng thông thường đều tới từ sâu trong tiềm thức của người đó, cũng có thể là một số kích thức trong đời thực. Ví dụ như sau khi ngươi ngủ lại buồn đi vệ sinh, như vậy trong mơ ngươi có thể bị hồng thủy chôn vùi, ví dụ như trong khi ngủ ngón tay ngươi không cẩn thận đặt lên vật sắc nhọn, rất có thể trong mơ ngón tay ngươi sẽ bị quái vật cắn trúng, đó là vấn đề nguyên nhân gây ra ác mộng...

Trịnh Xá kỳ quái hỏi:

- Ừm, chuyện này ta cũng biết, nhưng cái đó thì có liên quan gì tới tình hình trước mắt của chúng ta?

Tiêu Hoành Luật tựa hồ không biết nên nói tiếp thế nào, hắn ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi mới đáp:

- Đó là nguyên nhân gây ra ác mộng trong thế giới hiện thực, có điều hiện tại chúng ta đều đang ở tại thế giới trong mơ, cũng tức là chúng ta sớm đã ở trong thế giới phim kinh dị.... Suy đoán của ta là, có thể có lý do khiến giấc mơ này tồn tại, lí do đó là trung tâm của tất cả ác mộng...

Trịnh Xá lập tức phấn chấn tinh thần, mừng rỡ hỏi:

- Ý ngươi là, chỉ cần tìm được nguyên nhân gây ra, chúng ta sẽ có thể thoát khỏi ác mộng phải không?

Tiêu Hoành Luật lại lắc đầu nói:

- Không thể... Nguyên nhân là nguyên nhân, thoát khỏi là thoát khỏi. Ác mộng cũng giống như trong hiện thực, tư duy của con người có tính nối liền, ngươi không thể vì cảm thấy ngón tay không đau nữa mà ác mộng lập tức biến mất, thậm chí khi ngón tay không đau nữa, bộ não sẽ có thể tạo ra tình cảnh tiếp theo của ác mộng, ví dụ như ngón tay bị cắn rời mất đi tri giác, sau đó bị một đàn quái thú truy đuổi. Chính vì vậy, ngoài tìm ra nguyên nhân, còn phải làm cho giấc mơ biến mất...

Trịnh Xá lẩm bẩm nói:

- Làm giấc mơ biến mất? Đánh thức người đó dậy sao?

-....Ngoài đánh thức người đó dậy, kỳ thật còn có một biện pháp có thể khiến giấc mơ biến mất...

Tiêu Hoành Luật luật nói đến đây lại thở dài, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Trịnh Xá, hơn nửa ngày sau mới quay đi, rồi lại thở dài, nói:

- Lúc trước ta đã nói, những gì chúng ta trao đổi là dựa trên tiền đề Freddy có thể biết được, vì thế chi tiết cụ thể ta không thể nói cho ngươi biết. Những gì cần nói ta đều đã nói hết, trách nhiệm cần làm ta cũng đã làm hết, cuối cùng ta chỉ có thể nói với ngươi một câu... Tính mạng của chúng ta đều dựa vào ngươi, Trịnh Xá... Lúc trước trải qua nhiều bộ phim kinh dị như vậy, đoàn đội sở dĩ có thể sống sót, phần nhiều là nhờ vào phúc của ngươi. Vì thế là sinh là tử cứ nghe theo số trời đi, ngươi có thể cứu được mọi người chúng ta thì cứu, không thể cứu được mọi người... Vậy thì tất cả để vận mệnh quyết định là được.

Trịnh Xá nghe mà thật sự không hiểu gì cả, hắn kỳ quái nhìn Tiêu Hoành Luật, hơn nửa ngày sau mới nói:

- Ngươi nói thật sự rất cổ quái, sao lại có vẻ giống ngữ điệu của Sở Hiên lúc trước thế, không thể hiểu nổi loài người như các ngươi đang nghĩ cái gì nữa... Nói ngược lại, ba ngươi Sở Hiên vẫn làm việc thuận lợi chứ?

- Tình huống cơ bản là như vậy, hai người bọn ta thuê một biệt thự nhỏ ở phía đông thị trấn, trang thiết bị bên trong đều tốt, hơn nữa tầng một đủ để cho mười ba người chúng ta cùng ở...

Sở Hiên cầm một tờ hợp đồng nói.

Trịnh Xá lập tức cười nói:

- Vậy thì tốt rồi, thấy các ngươi đi lâu như vậy mà vẫn chưa về, ta còn lo các ngươi đã xảy ra chuyện gì đó. Nếu biệt thự đó có thể cho mười ba người chúng ta cùng ở... Mười ba ngươi... Hả? Mười ba người?

Tất cả mọi người đều Trịnh Xá nhiên nhìn họ, nhưng chỉ thấy Trịnh Xá lần lượt đếm từng người, sau mấy lần hắn mới quát lên:

- Trương Hằng đâu? Sở Hiên, Triệu Anh Không! Trương Hằng đâu? Các ngươi vứt Trương Hằng đi đâu rồi?

Sở Hiên cùng Triệu Anh Không lập tức có vẻ mơ hồ, Triệu Anh Không kỳ quái hỏi:

- Trương Hằng là ai? Ngươi lại thấy ai ngoài thành viên Trung Châu đội chúng ta sao?

Trịnh Xá hít sâu một hơi, quay lại nhìn những người bên cạnh, những người này đều ở cùng hắn cả ngày, tự nhiên là không thấy họ bị ác ma nào khống chế, vậy thì chắc là họ có thể nhớ được Trương Hằng? Chỉ cần hỏi bọn họ là được.

- Trương Hằng? Không, Trung Châu đội chúng ta không có ai là Trương Hằng cả. Trung Châu đội vốn chỉ có mười người, cộng thêm ba tân nhân nên tổng cộng có mười ba người.

Zero, Bá Vương, Vương Hiệp đều nói như vậy.

Trịnh Xá lập tức không còn biết nói gì nữa, hắn lại hỏi mấy người khác nhưng đều nhận được cùng một đáp án, đó là Trung Châu đội chưa từng có thành viên nào tên là Trương Hằng. Hoặc là hắn đã phát điên, trí nhớ xảy ra vấn đề, hoặc là tất cả thành viên còn lại trong đội đều điên rồi, trí nhớ của bọn họ đều có vấn đề.

"...Đến cả Trương Hằng cũng đã biến mất, vũ khí ma pháp truyền thuyết của hắn không thể đối phó được với Freddy sao? Chúng ta phải làm thế nào bây giờ? Hắn làm thế nào đem Trương Hằng đi được? Trương Hằng đã chết rồi phải không? Tại sao tất cả mọi người đều quên mất Trương Hằng?"

Trịnh Xá uể oải ngồi phịc xuống đất, trong lòng cảm thấy càng lúc càng không xong. Nếu nói hắn còn e ngại người nào thì chỉ có thể Phục Chế Thể, còn những kẻ khác hắn đều không sợ hãi liều mạng giáo chiến, tin rằng với thực lực của hắn cũng tuyệt đối không thua kém ai. Chỉ có những chuyện không thể giải thích được, chỉ có những điều không ai biết mới khiến người ta sợ hãi, bởi vì ngươi không biết sẽ xảy ra chuyện gì, bởi vì ngươi không thể hiểu nổi mọi chuyện, đó mới là điều đáng sợ hơn bất kỳ kẻ địch nào.

Lúc này Trịnh Xá đang phải đối mặt với một điều bí ẩn, thành viên đoàn đội cứ từng người biến mất, nhưng những người còn lại thì lại đánh mất ký ức về những người đó. Cứ như vậy, từng người biến mất, áp lực tâm lý trong lòng hắn càng ngày càng lớn, giống như giây tiếp theo hăn sẽ biến mất, cho dù là hắn không biến mất thì thành viên đội hắn đều là người đã chết qua một lần, không thể hồi sinh được nữa, bọn họ biến mất có nghĩa là tử vong vĩnh viễn. Những đồng đội từng cùng kề vai chiến đấu cứ đột ngột biến mất như vậy, càng đáng sợ hơn là họ còn bị chiến hữu của mình lãng quên... Điều bí ẩn này thật quá kinh khủng!

Trịnh Xá dẫn cả đội rời khỏi khách sạn, lúc này đã là gần hoàng hôn, mọi người đều cẩn thận đi sát vào nhau. Do Trịnh Xá kiên trì nhận định có người tên là Trương Hằng, thời điểm hắn biến mất hẳn là khi đi theo hai người Sở Hiên, vì thế lúc này hắn yêu cầu thành viên trong đội phải đi thật gần nhau, xảy ra bất kỳ chuyện gì đều phải lập tức kêu lên cho những người còn lại biết, chỉ có như vậy mới tránh được việc lại có thành viên khác trong đội biến mất. Trịnh Xá không muốn phải nhìn thấy ai biến mất nữa, cảm giác vô thanh vô tức đột nhiêu thiếu mất một đội, những người xung quanh đồng thời quên mất hắn... Cảm giác này thật sự hết sức không ổn.

- Là căn nhà nào phải không?

Trịnh Xá nhìn biệt thự nhỏ trước mặt, hỏi.

Triệu Anh Không gật đầu đáp:

- Chính là nó, ta cùng Sở Hiên đặc biệt xem qua một vòng rồi mới về, cho nên mới về muộn như vậy. Phòng khách tầng một biệt thự này rất lớn, đủ cho mười ba người chúng ta cùng ở, phía trên còn ba tầng nữa, nếu không muốn nghỉ lại đại sảnh thì ở trên tầng trên cũng hoàn toàn đủ.

Trịnh Xá gật đầu đi vào trong, mười hai người kia lập tức theo sau hắn. Trên đường đi không có chuyện gì ngoài ý muốn nên cũng khiến Trịnh Xá an tâm hơn đôi chút, chỉ là sắc trời đã dần tối, mặc dù biết rõ ở nơi này bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết nhưng ở dưới ánh mặt trời sáng sủa vẫn khiến người ta yên tâm hơn một ít. Khi màn đêm phủ xuống, tất cả mọi người đều muốn nhanh chóng đi vào phòng có ánh sáng, đó đã trở thành tiềm thức của con người.

- Oa!

Hai thiếu nữ tân nhân đều ồ lên kinh ngạc, biệt thự này bên ngoài nhìn có vẻ bình thường nhưng bên trong lại có một phòng khách rất lớn, ngoài ra đồ đạc trang trí cũng cực kỳ sang trọng, tuyệt đối không thua kém những căn nhà giàu có trong điện ảnh. Hai cô gái này rõ ràng là rất thích căn biệt thự xa hoa nhưng cũng không kém phần trang nhã này.

Rất nhanh chóng, hai người đã chạy tới chô Triệu Anh Không hỏi xem thuê căn nhà này hết bao nhiêu USD, không đợi Triệu Anh Không kịp trả lời, Trịnh Xá đã quát bảo ngưng lại.

- Các ngươi tốt xấu gì cũng là thành viên tiểu đội luân hồi, tiền bạc đối với chúng ta gần như là vô dụng. Muốn vàng? Bạch kim? Kim cương? Những thứ này trong Chủ Thần không gian đều có thể hoán đổi bằng rất ít điểm thưởng. Chỉ cần các ngươi có thể từ Chủ Thần không gian trở về thế giới hiện thực, vậy các ngươi có thể trở thành siêu nhân không gì không làm được, thậm chí là thần, còn cần quan tâm chút tài phú cỏn còn này ư?

Trịnh Xá quát hai cô gái đang líu lo không ngớt xong, bấy giờ mới chăm cú sắp xếp thành viên đoàn đội. Ngoài bùa hộ thân, cùng dẫn hồn hương đều được lấy ra, vũ khí của mỗi người phải đặt ở vị trí tiện lấy, mỗi người đều phải ở trong đại sảnh, muốn lấy vũ khí cũng phải có hai người cùng đi một lúc, Trịnh Xá còn lấy cả tám lá cờ đâu suất bát quái lô ra.

"Tới đi! Ác ma Freddy! Chỉ cần ngươi dám chui ra, ta dám tiêu diệt ngươi!"</i

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện