[Vô Hạn Lưu] Hồi Ký Của Kẻ Lưu Hành Thời Gian

Chương 75



TNhững con khỉ đột với móng vuốt đủ dài đủ sắc để xé đôi cơ thể một người đàn ông khỏe mạnh. Chúng to gấp đôi lũ khỉ bình thường, đôi mắt đen kịt, nước rãi nhỏ xuống bộ ngực cơ bắp cuồn cuộn.

Lũ trăn khổng lồ, to như cột đình, dài hơn cả một cây bàng cổ thụ. Trên lớp vảy đỏ tía óng mượt là hàng trăm con mắt người lổm nhổm nhìn tứ phía liên tục.

Bọn quái vật nhìn như một người đàn ông quá khổ, cơ thể là một màu đen tuyền, không khuôn mặt, chỉ có đôi mắt mở to và phát sáng như bóng đèn.

Hổ ba đầu trắng như tuyết, ba cái đuôi là ba con rắn cuộn lấy nhau.

Rồi lũ nửa người nửa ngựa, hàm răng chẻ nửa khuôn mặt, hai tay cầm đại đao.

Mạng nhện ở một góc phòng nơi hàng trăm con nhện lúc rúc đan tổ. Chúng hợp lại quanh nhện mẹ, một con quái vật khổng lồ với hàng chục chân nhện quanh cơ thể chia làm tám khúc, gái tủa khắp thân như lông nhím.

Luồn lách giữa đám quái vật là lũ chuột. Chuột không chân không đầu, chỉ có tai to vểnh lên. Giữa mặt chỉ một mũi dao sắc nhọn.

Ngay trung tâm cái vực này là một cái hố sâu không thấy đáy. Chỉ có tiếng gầm gừ vọng lên mặt đất. Khi màn đen của hố di chuyển, khí hắc nồng nặc trào dâng khiến đến lũ quái vật kia cũng phải chạy xa.

Trần Phong đứng im. Ông chỉ dám thò cái đầu qua ô cửa quan sát, lũ quái vật lúc nhúc không nhìn thấy con người bé nhỏ này. Chúng còn đang bận đánh giết nhau, ngủ, làm tình, hay quanh quẩn đi lại.

Trong đầu vị cao thủ, một viễn cảnh kinh dị vẽ ra: dàn quái thú này được thả rông, trà đạp lên toàn bộ con dân Đại Á. Máu chảy thành sông, xương chấp thành núi. Một cao thủ võ lâm như ông cũng không dám đối mặt với những thứ man rợ quái dị này, làm sao một người dân bình thường có thể sống sót. Lưng Trần Phong lạnh toát. Đầu gối biến thành bùn.

Rồi cái hố đen kịt kia. Thứ gì ở bên dưới còn ghê tởm hơn bất kì điều gì con người có thể tưởng tượng.

“ Ta phải báo với Kiên Sơn. Không, ta phải gặp Hoàng Kim tộc. “, nơi này phải một lần nữa phải biến thành bình địa. Lũ quái vật sẽ bị phong ấn dưới lòng đất mãi mãi.

Lưng vị cao thủ Đại Lâm lại thêm còng. Lại thêm một trách nhiệm phải gánh vác. Nhưng Trần Phong biết mình cho dù có muốn làm gì đi nữa cũng phải thoát được khỏi đây. Cửa thì có đấy, hàng trăm cánh cửa, nhưng chúng không có chỗ để chân hay chỗ tì người để còn lấy sức mở ra. Trừ một cái. Ở nơi cao nhất của thành hang, nơi dãy cửa đá cuối cùng nằm, có một cửa không đóng.

Trần Phong lấy cung tên ra. Ông buộc sợi dây mình mang theo vào đuôi tên, nhắm và bắn. Tên bay qua biển quái vật âm thầm. Nó cắm chặt vào tường cửa hang mở, xuyên qua cả đất đá, lút hai phần ba cán. Trần Phong nắm phần còn lại của sợi dây rồi buộc nó vào đuôi mũi tên khác. Lần này, ông bắn vào ngay bên trái mình, độ sâu đạt được cũng phải đến nửa cán, không thể rút ra. Hai đầu tên trở thành hai đầu móc tự chế, giữa chúng là đoạn dây thừng tuy mỏng nhưng vững vàng, chịu được sức nặng của Trần Phong. Sau khi kiểm tra mọi thứ đã ổn định và chắc chắn, ông nhảy lên, đưa hai tay nắm lấy dây, chân cũng nhún lên, cặp đoạn dây vào giữa.

Ba mươi năm trước, ba mươi đệ tử Trần Phong được đưa đến vực thẳm. Phía dưới là dòng sông lạnh giá cuồn cuộn chảy. Không cầu, không đường vòng. Trần Phong lúc đấy mới mười chín tuổi, khỏe như trâu mộng, dẻo dai như dây thừng mới đan.

Bây giờ chàng thanh niên đó đã gần năm chục. Nhưng vẫn là bài thi ngày xưa mà thôi. Lũ quái vật không phát hiện ra kẻ xâm nhập, hàng trăm thứ tiếng chúng phát ra trộn vào nhau nghe như tiếng nước xiết trong tai Trần Phong.

Ông còn nhớ bài học cũ, cho dù có muốn đi tới đầu kia của vực thẳm nhiều đến mức nào, cũng phải chậm rãi bò theo dây. Tim Trần Phong đập to đến mức ông nghĩ nó sẽ nổ tung. Cơ bắp gồng lên, lâu lắm rồi người đàn ông này không làm gì đòi hỏi thể lực nhiều như thế này. Đặc biệt là đường leo nghiêng về một bên và dốc đến chóng mặt.

Khi Trần Phong chạm chân lên nền đất, khuôn mặt đỏ phừng phừng, lằn thừng gằn lên bàn tay như vết hằn của sắt nung nóng.

“ Ông… Trần Phong? “

Trong bóng tối trước mặt, vang lên một giọng nói quen thuộc.

Tứ Bảo bị lạc. Hay nói đúng hơn, hắn đã tách được khỏi nhóm. Cái thứ mê cung dưới lòng đất này đã nuốt không ít người. Nếu Tứ Bảo không có cái bản đồ, hắn hẳn cũng đã lâm vào hoàn cảnh đó.

Mười năm trước, Tứ Bảo đã cứu mạng một ác nhân. Hắc Quyền Đỗ Vĩnh Thy. Nắm đấm đen của tên này đã cướp đi sinh mạng của không ít danh nhân giang hồ. Ấy vậy mà bản chất si mê sắc đẹp đã khiến hắn trúng độc nặng của một nữ nhi tầm thường, cô ta báo oán cho người cha bị Đỗ Vĩnh Thy giết chết khi bảo vệ vợ khỏi bàn tay sảm sỡ của tên côn đồ. Nếu không có Tứ Bảo lúc đó phát hiện ra cơ thể rúm ró của tên kia, hắn bắt ép nữ nhi phải đưa ra thuốc giải độc. Đáp ơn cứu mạng, Đỗ Vĩnh Thy đưa cho Tứ Bảo thứ mà trên đời chỉ có một: bản đồ địa đạo Hang Rắn. Vĩnh Thy cả đời du hành ngang dọc không có gì trong người. Hắn tìm ra cái bản đồ này từ chỗ nào cũng chẳng nhớ nổi. Nhưng giá trị của nó ai cũng hiểu.

Khi cầm trên tay tấm bản đồ, Tứ Bảo trong giây khắc thay đổi tâm tính. Hắn là kiếm của phe chính nghĩa. Nhưng nếu giết chết bịt miệng Vĩnh Thy, sẽ không một ai biết được rằng hắn đang giữ trong tay báu vật này. Chỉ có điều, vừa mới cứu người mà lại giết kẻ đó, Tứ Bảo không cam.

Thế là hắn ném thằng con Tứ Hảo của mình vào lửa vì hắn biết mình không thể bỏ lỡ cơ hội trời cho này. Cơ hội đi vào Hang Rắn dưới vỏ bọc đẹp nhất có thể.

Quả là định mệnh khi con đường dẫn tới thư viện Rắn Trắng vẫn toàn vẹn. Trên đường đi không ít căn hầm khác đã sập hoàn toàn. Thư viện này nằm ở phía ngược lại với lối vào của nhóm và gần mặt đất đến kinh ngạc.

Ngọn đuốc nhỏ bé dẫn Tứ Bảo tới một cánh cửa đá hình tròn. Hắn giơ nó quá đầu, nhận ra dấu hiệu hai con rắn trắng cuốn lấy nhau khắc trên cửa, giống hệt như hai cái đầu rắn vẽ trên tấm bản đồ này. Vai hắn run lên, ước mơ bao năm nay đã thành thật, khuôn mặt lạnh lẽo trở nên xấu xí làm sao dưới ánh lửa mập mờ. Đôi mắt long lên bá vọng đệ nhất thiên hạ.

Nội công của Tứ Bảo bắn thành từng tia dưới bàn tay hắn. Cửa đá lâu năm không mở rên rỉ như một ông già đang ho ngày đông chí. Trên cửa in dấu bàn tay của Tứ Bảo, sâu đến cả ngón. Chỉ cần mở đủ đề lách người vào trong, Tứ Bảo biết mình phải cẩn thận. Bí kíp võ thuật đã gần đến tay, nhưng nơi này không thiếu gì cạm bẫy của rắn độc. Không thì thứ bí kíp này đã bị lũ phản bội cướp mất mà phát tán ra ngoài.

Trong năm mươi năm hoạt động, chỉ có hai kẻ thoát khỏi Hang Rắn mà toàn thây. Hai nữ nhân tìm đến nơi cửa Phật, cúi đầu xin cứu mạng. Hai người này cũng là sát thủ hàng đầu. Nhưng không muốn tiếp tục nhúng tay vào những vụ giết người tàn độc, họ quyết định ra đi. Mang theo mình những thông tin đầu tiên về địa đạo Hang Rắn, tất cả các môn phái ngay lập tức ra tay bảo vệ hai con rắn này. Cơn tức giận của Rắn Trắng làm cả võ lâm náo động. Trên dưới hai chục vị cao thủ chính phái ngã xuống dưới nanh rắn. Ngược lại, Rắn Trắng cũng mất đi không ít thuộc hạ hàng đầu.

Hai kẻ đào ngũ được đi tới ẩn cốc. Một vị trí mà chỉ có Minh Chủ Võ Lâm thời đó biết được địa điểm. Nhưng trước đó cả hai đã khai hết mọi thông tin về tổ chức sát thủ bí ẩn bậc nhất này.

Đứng đầu là con Rắn Vương, một kẻ duy nhất. Dưới hắn là năm con Rắn Kim, cấp bậc được đánh số từ một đến năm. Và trên cơ thể của mỗi kẻ đó sẽ có hình xăm xác định vị trí của chúng. Dưới tay mỗi con rắn này là hàng trăm đệ tử do chính chúng tuyển chọn từ biển rắn được tổ chức thu nạp và dạy dỗ. Để kiểm soát năm con rắn này là một đội ngũ Cảnh Vệ riêng tinh nhuệ của Rắn Vuơng nhằm giữ gìn trật tự.

Rắn Trắng có không ít lộn xộn bên trong tổ chức: tranh giành vai vị giữa năm con Rắn Kim hay thậm chí là vị trí Rắn Vuơng. Nhưng hang rắn này vẫn giữ được tôn ti trật tự nhất định. Chí ít là nhờ chính thực lực của Rắn Vuơng vượt trội hơn cả thảy. Dưới lời khai của lũ phản bội, hắn năm trong tay thứ võ thuật tựa như tiên thuật.

Tìm thấy bí kíp của Rắn Vương ở ngay thư viện này là một hy vọng hão huyền. Nhưng nơi đây vẫn đáng cho bao kẻ liều mạng kiếm chác. Bảo bối, bí mật võ thuật mà lũ rắn độc thu thập tứ phương đều nằm ở đây. Với sự sụp đổ của tổ chức sát thủ này và sự biến mất của Rắn Vuơng, bất cứ mảnh thông tin nào về thứ võ công thất truyền nảy cũng là đủ để Tứ Bảo trở nên mạnh hơn nữa.

Tất cả là vì cái ngày tay kiếm này sẽ không phải cúi đầu trước bất cứ ai. Hắn sẽ trở thành kẻ định đoạt quy luật của võ lâm.

Thư viện ẩm ướt, mùi gỗ mục nồng nặc tới mức Tứ Bảo muốn nôn mửa. Hắn lấy tay che mũi, cố gắng tập trung trong khi bụng nhộn nhạo hết cả lên. Thư viện tối như hũ nút. Giữa mỗi giá sách đường đi hẹp tới mức hắn phải xoay ngang người mà đi.

Sách có quyển đã mất hết cả chữ, quyển bị mục đến mất cả gáy. Không ít giá cũng ngã xuống, giấy chồng giấy, nhàu nát, rách rưới. Tìm được thứ bí kíp võ thuật mà Tứ Bảo mơ ước cũng không phải đơn giản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện