Vô Hạn Tương Lai
Chương 206: Xuất phát (nhất)
- Giết người...
Trương Hằng ngồi trên bờ cát, hắn tùy ý ném chút đá vụn về phía mặt biển, thì thào với Nataya đang ngồi bên cạnh:
- Tuy không phải là mặt đối mặt giết chết, nhưng dù sao bọn họ cũng chết trong tay ta, đã sớm nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay, nhưng khi thật sự đến lúc, tâm tình vẫn vô cùng phức tạp...
Giết người... không phải chỉ là hai chữ đơn giản, Trương Hằng cũng không giống như những nhân vật trong tiểu thuyết, sau khi xuyên việt lập tức từ người bình thường biến thành nhân vật ra tay không chớp mắt, giết người giống như giết thú, hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý gì, sao có thể đơn giản như vậy?
Trong bản năng của con người xác thực là có phần khát máu hung tàn, nhưng mà con người không phải là chỉ có mỗi bản năng, giáo dục cùng những điều trải qua từ nhỏ đến lớn sẽ quyết định tính cách cùng tư tưởng, mức độ ảnh hưởng của các quan niệm đạo đức còn lớn hơn so với bản năng. Dưới tình huống như vậy, trên 90% mọi người đều khó có thể bình tĩnh khi giết người, trừ phi là tự vệ hoặc là cực độ tức giận mới có thể ra tay, đây chính là sự trói buộc của đạo đức.
Đương nhiên, loại quan niệm đạo đức này cũng có thể bị phá hủy, lần đầu có thể run rẩy, nhưng lần thứ hai sẽ có thể áp chế sợ hãi, lần thứ ba thậm chí có khả năng không sợ, lần thứ tư, lần thứ năm... Khi một người đã quen với giết chóc, trong mắt hắn giết người và giết gà giết vịt đã không còn khác nhau, bởi như vậy, quan niệm đạo đức cũng có thể triệt để tan vỡ, khiến một người bình thường biến thành sát nhân cuồng.
Về phần Trương Hằng, tâm lý của hắn vẫn chỉ thuộc về phạm trù người bình thường, mặc dù đã gia nhập vào tiểu đội luân hồi, đã có chiến lực vượt qua người thường, nhưng phương diện tư tưởng của hắn vẫn không có thay đổi gì lớn. Lần đầu tiên hắn giết người là do đã hoàn toàn lâm vào cuồng nộ, thậm chí sau đó phân thây lột da đội trưởng tiểu đội chăn nuôi cũng là dựa vào loại phẫn nộ này, chỉ có lần tiêu diệt ba chiếc máy bay trực thăng, đây mới là chuyện hắn thực sự dùng bản tâm làm ra.
- Giết người...
Trương Hằng lại tiếp tục lẩm bẩm, đây đã là lần thứ mười hắn nhắc tới mấy chữ này rồi. Nataya chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh hắn, nàng cũng không biết nên nói gì, nhưng ít ra biểu lộ yên tĩnh của nàng vẫn khiến cho Trương Hằng cảm thấy có chút an ủi, ít nhất làm cho tâm tình của hắn không đến nỗi bực bội.
- Hối hận vì giết người?
Một giọng nói bỗng nhiên truyền tới từ sau lưng Trương Hằng, Lý Cương Lôi mặc một chiếc áo đuôi ngắn đang bước tới, hắn cười mà giống như không phải cười, nhìn về phía Trương Hằng rồi hỏi.
- Chưa nói đến hối hận... Chỉ là tâm tình rất phức tạp.
Trương Hằng cũng không quay đầu lại, chỉ vừa trả lời vừa quan sát mặt biển. Lý Cương Lôi lại xùy một tiếng, hắn cũng không nói chuyện, chỉ tùy ý ngồi xuống sau đó bắt đầu kể:
- Lần đầu tiên ta giết người là khi tầm mười lăm tuổi... Lúc ấy ta mới bước chân vào nghề buôn bán vũ khí, một là không hiểu quy củ, hai là ta cần lập uy, vì vậy sau một lần giao dịch, ta và một thương nhân buôn bán vũ khí khác đã tiến hành sống mái với nhau. Lúc ấy ta dẫn dụ thương nhân kia ra tay trước, để chiếm cứ đạo đức chí cao điểm cho nên nhân thủ ta mang theo hơi ít một chút, tuy cũng có binh lính mai phục ẩn nấp, nhưng lúc bắt đầu chiến đấu vẫn khiến cho ta rơi vào vòng nguy hiểm. Mà trong quá trình giao hỏa, ta bắn chết một người qua đường, dùng máu của hắn để dẫn dụ kẻ địch... đây chính là lần đầu tiên ta giết người, giết một người hoàn toàn vô tội...
Trương Hằng cũng trầm mặc, hắn cũng không biết nên đáp lại như thế nào, mấy giây sau, khi hắn đang định mở miệng, Lý Cương Lôi lại bất chợt cười lớn:
- Ha ha, ta là trí giả của đoàn đội, không phải bác sĩ tâm lý của ngươi. Sao có thể có đạo lý như vậy, cầm một phần tiền lương, hơn nữa phần tiền lương này trước mắt vẫn trong trạng thái thiếu nợ, không biết đến khi nào mới trả, chỉ một phần tiền lương lại muốn làm hai phần công? Sao có thể có đạo lý như vậy... ha ha ha.
Lý Cương Lôi vừa nói vừa cười, sau đó hắn cũng mặc kệ vẻ kinh ngạc của Trương Hằng, trực tiếp bước xuống nước, thoải mái bơi lội.
Trương Hằng thật sự cảm thấy vô cùng kinh ngạc, vốn hắn còn muốn nghe phần tiếp theo, những chi tiết này đều là chuyện hắn không biết, đoán chừng là do nội dung tự phát triển mà xuất hiện, không ngờ Lý Cương Lôi lại trực tiếp cho hắn một câu chuyện không có phần tiếp theo. Nhầm không vậy? Kể chuyện mà cũng có thái giám sao?
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Trương Hằng cũng phá lên cười, hắn đã minh bạch, phần tiếp theo của quá trình giết người xác thực là không có. Đúng? Sai? Ảo não? Vui mừng? Tất cả cũng chỉ là không nói gì mà thôi. Hắn cũng chỉ là một người muốn sống sót, giống như Trịnh Xá trước kia, chỉ là giãy dụa cầu sinh...
- Vì sống sót, có thể làm dơ bẩn hai tay không?
-… Câu trả lời của ta là, có thể làm dơ bẩn hai tay nhưng không thể làm dơ bẩn trái tim…
- Vậy thì, vì sống sót… Có thể làm dơ bẩn trái tim không?
- Câu trả lời của ta là... không thể.
Trong tiếng cười lớn, Trương Hằng cũng đứng lên, sau đó chạy về phía biển...
Không đề cập đến Trương Hằng đã thoát khỏi khúc mắc của bản thân hay chưa, ở một nơi khác, bởi vì lời nhắn của Trương Hằng, có người đang giống như phát điên. Narnia truyền kỳ, Narnia truyền kỳ, Narnia truyền kỳ, mấy chữ này tràn ngập trong đầu của Trịnh Xá, khiến cho hắn hận không thể lập tức đi đến Tam giác quỷ, giữ chặt nam nhân không rõ lai lịch kia, hỏi rõ rốt cuộc hắn là ai, tại sao lại quen biết La Ứng Long, tại sao lại là người thừa kế hệ thống tu chân, cùng với một điểm tối trọng yếu nhất… làm thế nào để tiến vào Narnia truyền kỳ!
-... Lỗ mãng đi đến Tam giác quỷ như vậy, rất có thể sẽ rơi vào bẫy của đối phương.
Lăng Tân cau mày nói với Trịnh Xá, Trịnh Xá không hề do dự đáp lại:
- Cho dù là cạm bẫy, ta cũng nhất định phải tới đó! Huống hồ chính ngươi cũng nói, đối phương rất có thể thật sự biết làm thế nào để tiến vào Narnia truyền kỳ.
Lăng Tân lập tức trầm mặc, tuy rằng đối phương xác thực có thể biết rõ làm thế nào để tiến vào Narnia truyền kỳ, nhưng mà... thân phận của đối phương lại không phải là bạn bè gì của La Ứng Long a...
Lăng Tân không cách nào nói ra thân phận của đối phương, bởi vì mục tiêu của hắn từ khi bắt đầu đã không phải chỉ đơn thuần muốn tìm ra tiểu đội luân hồi bí ẩn, mà là muốn tìm ra "hắn", hơn nữa hành động của hắn căn bản là vì trợ giúp Trần Hạo Thao cùng Vĩ Thi Thi, tuy không ảnh hưởng đến tiểu đội luân hồi, nhưng đây cũng là chuyện hắn không thể nói. "Hắn" trước một bước tuyên bố mình là bạn đồng môn của một người nào đó thuộc thế giới luân hồi đời trước, lại còn là người kế thừa hệ thống tu chân, chưa nói đến chuyện thừa kế có phải chân thật hay không, nhưng mà một phen vừa rồi rõ ràng là “hắn” nói hươu nói vượn. Mà trong tất cả mọi người chỉ có duy nhất Lăng Tân là dám khẳng định, tuy vậy hắn lại không cách nào vạch trần đối phương, bởi vì sau khi vạch trần " hắn", mục đích của bản thân hắn cũng sẽ bại lộ, chuyện như vậy... thật sự là tiến thoái lưỡng nan.
Đặc biệt là khi Trịnh Xá hỏi phải chăng "hắn" thật sự biết rõ làm thế nào để tiến vào Narnia truyền kỳ, tuy rất không cam lòng nhưng Lăng Tân lại chỉ có thể nói thật, "hắn" xác thực là có 90% khả năng biết cách tiến vào Narnia truyền kỳ. Dù sao đi nữa, trong suy nghĩ của Lăng Tân, có thể làm một số chuyện mờ ám để trợ giúp thân nhân lúc nhỏ, nhưng lại không thể làm ảnh hưởng đến lợi ích của đồng đội hiện tại, âm thầm trợ giúp đã đủ rồi, nếu như còn thêm lừa gạt... đó sẽ không phải chỉ là vũ nhục Trịnh Xá, mà còn là vũ nhục chính bản thân hắn.
( Xem ra "hắn" xác thực đã được Lý Cương Lôi trợ giúp, chẳng những cực kỳ quen thuộc với hình thức suy nghĩ của ta mà còn có thể xếp đặt loại bố cục khiến cho đối phương không thể mở miệng. Từ nhỏ đến lớn, trong những người ta biết, chỉ có Lý Cương Lôi là thích dùng loại thủ đoạn lấy lực đả lực này, mỗi lần đều là mượn mưu kế của đối phương để phản đòn, hơn nữa cũng phi thường dễ dàng chiếm cứ đạo đức chí cao điểm, nhưng mà sắp xếp như vậy vẫn cần phải có đầy đủ tin tức mới được... Xem ra Lý Cương Lôi đã tìm được một đồng đội rất tốt, "hắn" và Lý Cương Lôi, đây chính là một tổ hợp hoàn mỹ. )
Lần giao thủ đầu tiên này, Lăng Tân xác thực là bại tâm phục khẩu phục, đối phương dựa vào mưu đồ của hắn mà thuận lợi tiến hành bước tiếp theo, nếu như lúc đầu hắn không cương quyết phải tìm ra đối phương đã rồi mới tác chiến với bạch tuộc biến dị, như vậy "hắn" cũng căn bản không cách nào trao đổi với Trịnh Xá, đồng thời cũng không thể để cho Trịnh Xá trước một bước đi đến Tam giác quỷ. Nói một cách khác, sắp xếp của Lăng Tân bỗng nhiên biến tướng trở thành trợ giúp cho đối phương, trên thực tế, khi các nhân viên tình báo tìm ra tên của Lý Cương Lôi, hắn biết bản thân đã tính sai...
( Thất bại thật thê thảm, bất quá càng làm cho ta hiếu kỳ hơn chính là, bọn hắn muốn đi đến Tam giác quỷ làm gì? Hơn nữa, Lý Cương Lôi, đến cùng ngươi định làm gì? Dùng tính cách của ngươi mà nói... thật sự có thể xem "hắn" như đồng đội sao? )
Trương Hằng ngồi trên bờ cát, hắn tùy ý ném chút đá vụn về phía mặt biển, thì thào với Nataya đang ngồi bên cạnh:
- Tuy không phải là mặt đối mặt giết chết, nhưng dù sao bọn họ cũng chết trong tay ta, đã sớm nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay, nhưng khi thật sự đến lúc, tâm tình vẫn vô cùng phức tạp...
Giết người... không phải chỉ là hai chữ đơn giản, Trương Hằng cũng không giống như những nhân vật trong tiểu thuyết, sau khi xuyên việt lập tức từ người bình thường biến thành nhân vật ra tay không chớp mắt, giết người giống như giết thú, hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý gì, sao có thể đơn giản như vậy?
Trong bản năng của con người xác thực là có phần khát máu hung tàn, nhưng mà con người không phải là chỉ có mỗi bản năng, giáo dục cùng những điều trải qua từ nhỏ đến lớn sẽ quyết định tính cách cùng tư tưởng, mức độ ảnh hưởng của các quan niệm đạo đức còn lớn hơn so với bản năng. Dưới tình huống như vậy, trên 90% mọi người đều khó có thể bình tĩnh khi giết người, trừ phi là tự vệ hoặc là cực độ tức giận mới có thể ra tay, đây chính là sự trói buộc của đạo đức.
Đương nhiên, loại quan niệm đạo đức này cũng có thể bị phá hủy, lần đầu có thể run rẩy, nhưng lần thứ hai sẽ có thể áp chế sợ hãi, lần thứ ba thậm chí có khả năng không sợ, lần thứ tư, lần thứ năm... Khi một người đã quen với giết chóc, trong mắt hắn giết người và giết gà giết vịt đã không còn khác nhau, bởi như vậy, quan niệm đạo đức cũng có thể triệt để tan vỡ, khiến một người bình thường biến thành sát nhân cuồng.
Về phần Trương Hằng, tâm lý của hắn vẫn chỉ thuộc về phạm trù người bình thường, mặc dù đã gia nhập vào tiểu đội luân hồi, đã có chiến lực vượt qua người thường, nhưng phương diện tư tưởng của hắn vẫn không có thay đổi gì lớn. Lần đầu tiên hắn giết người là do đã hoàn toàn lâm vào cuồng nộ, thậm chí sau đó phân thây lột da đội trưởng tiểu đội chăn nuôi cũng là dựa vào loại phẫn nộ này, chỉ có lần tiêu diệt ba chiếc máy bay trực thăng, đây mới là chuyện hắn thực sự dùng bản tâm làm ra.
- Giết người...
Trương Hằng lại tiếp tục lẩm bẩm, đây đã là lần thứ mười hắn nhắc tới mấy chữ này rồi. Nataya chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh hắn, nàng cũng không biết nên nói gì, nhưng ít ra biểu lộ yên tĩnh của nàng vẫn khiến cho Trương Hằng cảm thấy có chút an ủi, ít nhất làm cho tâm tình của hắn không đến nỗi bực bội.
- Hối hận vì giết người?
Một giọng nói bỗng nhiên truyền tới từ sau lưng Trương Hằng, Lý Cương Lôi mặc một chiếc áo đuôi ngắn đang bước tới, hắn cười mà giống như không phải cười, nhìn về phía Trương Hằng rồi hỏi.
- Chưa nói đến hối hận... Chỉ là tâm tình rất phức tạp.
Trương Hằng cũng không quay đầu lại, chỉ vừa trả lời vừa quan sát mặt biển. Lý Cương Lôi lại xùy một tiếng, hắn cũng không nói chuyện, chỉ tùy ý ngồi xuống sau đó bắt đầu kể:
- Lần đầu tiên ta giết người là khi tầm mười lăm tuổi... Lúc ấy ta mới bước chân vào nghề buôn bán vũ khí, một là không hiểu quy củ, hai là ta cần lập uy, vì vậy sau một lần giao dịch, ta và một thương nhân buôn bán vũ khí khác đã tiến hành sống mái với nhau. Lúc ấy ta dẫn dụ thương nhân kia ra tay trước, để chiếm cứ đạo đức chí cao điểm cho nên nhân thủ ta mang theo hơi ít một chút, tuy cũng có binh lính mai phục ẩn nấp, nhưng lúc bắt đầu chiến đấu vẫn khiến cho ta rơi vào vòng nguy hiểm. Mà trong quá trình giao hỏa, ta bắn chết một người qua đường, dùng máu của hắn để dẫn dụ kẻ địch... đây chính là lần đầu tiên ta giết người, giết một người hoàn toàn vô tội...
Trương Hằng cũng trầm mặc, hắn cũng không biết nên đáp lại như thế nào, mấy giây sau, khi hắn đang định mở miệng, Lý Cương Lôi lại bất chợt cười lớn:
- Ha ha, ta là trí giả của đoàn đội, không phải bác sĩ tâm lý của ngươi. Sao có thể có đạo lý như vậy, cầm một phần tiền lương, hơn nữa phần tiền lương này trước mắt vẫn trong trạng thái thiếu nợ, không biết đến khi nào mới trả, chỉ một phần tiền lương lại muốn làm hai phần công? Sao có thể có đạo lý như vậy... ha ha ha.
Lý Cương Lôi vừa nói vừa cười, sau đó hắn cũng mặc kệ vẻ kinh ngạc của Trương Hằng, trực tiếp bước xuống nước, thoải mái bơi lội.
Trương Hằng thật sự cảm thấy vô cùng kinh ngạc, vốn hắn còn muốn nghe phần tiếp theo, những chi tiết này đều là chuyện hắn không biết, đoán chừng là do nội dung tự phát triển mà xuất hiện, không ngờ Lý Cương Lôi lại trực tiếp cho hắn một câu chuyện không có phần tiếp theo. Nhầm không vậy? Kể chuyện mà cũng có thái giám sao?
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Trương Hằng cũng phá lên cười, hắn đã minh bạch, phần tiếp theo của quá trình giết người xác thực là không có. Đúng? Sai? Ảo não? Vui mừng? Tất cả cũng chỉ là không nói gì mà thôi. Hắn cũng chỉ là một người muốn sống sót, giống như Trịnh Xá trước kia, chỉ là giãy dụa cầu sinh...
- Vì sống sót, có thể làm dơ bẩn hai tay không?
-… Câu trả lời của ta là, có thể làm dơ bẩn hai tay nhưng không thể làm dơ bẩn trái tim…
- Vậy thì, vì sống sót… Có thể làm dơ bẩn trái tim không?
- Câu trả lời của ta là... không thể.
Trong tiếng cười lớn, Trương Hằng cũng đứng lên, sau đó chạy về phía biển...
Không đề cập đến Trương Hằng đã thoát khỏi khúc mắc của bản thân hay chưa, ở một nơi khác, bởi vì lời nhắn của Trương Hằng, có người đang giống như phát điên. Narnia truyền kỳ, Narnia truyền kỳ, Narnia truyền kỳ, mấy chữ này tràn ngập trong đầu của Trịnh Xá, khiến cho hắn hận không thể lập tức đi đến Tam giác quỷ, giữ chặt nam nhân không rõ lai lịch kia, hỏi rõ rốt cuộc hắn là ai, tại sao lại quen biết La Ứng Long, tại sao lại là người thừa kế hệ thống tu chân, cùng với một điểm tối trọng yếu nhất… làm thế nào để tiến vào Narnia truyền kỳ!
-... Lỗ mãng đi đến Tam giác quỷ như vậy, rất có thể sẽ rơi vào bẫy của đối phương.
Lăng Tân cau mày nói với Trịnh Xá, Trịnh Xá không hề do dự đáp lại:
- Cho dù là cạm bẫy, ta cũng nhất định phải tới đó! Huống hồ chính ngươi cũng nói, đối phương rất có thể thật sự biết làm thế nào để tiến vào Narnia truyền kỳ.
Lăng Tân lập tức trầm mặc, tuy rằng đối phương xác thực có thể biết rõ làm thế nào để tiến vào Narnia truyền kỳ, nhưng mà... thân phận của đối phương lại không phải là bạn bè gì của La Ứng Long a...
Lăng Tân không cách nào nói ra thân phận của đối phương, bởi vì mục tiêu của hắn từ khi bắt đầu đã không phải chỉ đơn thuần muốn tìm ra tiểu đội luân hồi bí ẩn, mà là muốn tìm ra "hắn", hơn nữa hành động của hắn căn bản là vì trợ giúp Trần Hạo Thao cùng Vĩ Thi Thi, tuy không ảnh hưởng đến tiểu đội luân hồi, nhưng đây cũng là chuyện hắn không thể nói. "Hắn" trước một bước tuyên bố mình là bạn đồng môn của một người nào đó thuộc thế giới luân hồi đời trước, lại còn là người kế thừa hệ thống tu chân, chưa nói đến chuyện thừa kế có phải chân thật hay không, nhưng mà một phen vừa rồi rõ ràng là “hắn” nói hươu nói vượn. Mà trong tất cả mọi người chỉ có duy nhất Lăng Tân là dám khẳng định, tuy vậy hắn lại không cách nào vạch trần đối phương, bởi vì sau khi vạch trần " hắn", mục đích của bản thân hắn cũng sẽ bại lộ, chuyện như vậy... thật sự là tiến thoái lưỡng nan.
Đặc biệt là khi Trịnh Xá hỏi phải chăng "hắn" thật sự biết rõ làm thế nào để tiến vào Narnia truyền kỳ, tuy rất không cam lòng nhưng Lăng Tân lại chỉ có thể nói thật, "hắn" xác thực là có 90% khả năng biết cách tiến vào Narnia truyền kỳ. Dù sao đi nữa, trong suy nghĩ của Lăng Tân, có thể làm một số chuyện mờ ám để trợ giúp thân nhân lúc nhỏ, nhưng lại không thể làm ảnh hưởng đến lợi ích của đồng đội hiện tại, âm thầm trợ giúp đã đủ rồi, nếu như còn thêm lừa gạt... đó sẽ không phải chỉ là vũ nhục Trịnh Xá, mà còn là vũ nhục chính bản thân hắn.
( Xem ra "hắn" xác thực đã được Lý Cương Lôi trợ giúp, chẳng những cực kỳ quen thuộc với hình thức suy nghĩ của ta mà còn có thể xếp đặt loại bố cục khiến cho đối phương không thể mở miệng. Từ nhỏ đến lớn, trong những người ta biết, chỉ có Lý Cương Lôi là thích dùng loại thủ đoạn lấy lực đả lực này, mỗi lần đều là mượn mưu kế của đối phương để phản đòn, hơn nữa cũng phi thường dễ dàng chiếm cứ đạo đức chí cao điểm, nhưng mà sắp xếp như vậy vẫn cần phải có đầy đủ tin tức mới được... Xem ra Lý Cương Lôi đã tìm được một đồng đội rất tốt, "hắn" và Lý Cương Lôi, đây chính là một tổ hợp hoàn mỹ. )
Lần giao thủ đầu tiên này, Lăng Tân xác thực là bại tâm phục khẩu phục, đối phương dựa vào mưu đồ của hắn mà thuận lợi tiến hành bước tiếp theo, nếu như lúc đầu hắn không cương quyết phải tìm ra đối phương đã rồi mới tác chiến với bạch tuộc biến dị, như vậy "hắn" cũng căn bản không cách nào trao đổi với Trịnh Xá, đồng thời cũng không thể để cho Trịnh Xá trước một bước đi đến Tam giác quỷ. Nói một cách khác, sắp xếp của Lăng Tân bỗng nhiên biến tướng trở thành trợ giúp cho đối phương, trên thực tế, khi các nhân viên tình báo tìm ra tên của Lý Cương Lôi, hắn biết bản thân đã tính sai...
( Thất bại thật thê thảm, bất quá càng làm cho ta hiếu kỳ hơn chính là, bọn hắn muốn đi đến Tam giác quỷ làm gì? Hơn nữa, Lý Cương Lôi, đến cùng ngươi định làm gì? Dùng tính cách của ngươi mà nói... thật sự có thể xem "hắn" như đồng đội sao? )
Bình luận truyện