Võ Hiệp Tiêu Dao Lục

Chương 112: Minh Ngọc Thần Công



Giang Minh trở về Giang gia, hắn liền tiến vào Động Tiên tu luyện. Hiện tại tu vi của hắn cũng đã củng cố thành công. Mỗi ngày Giang Minh đều cố gắng bỏ một chút thời gian tu luyện Phong Vân Quyết, sau đó mới tiến hành luyện khí chế phù. Dù sao hiện tại cần mài dũa chân khí, luyện khí chế phù tốt hơn tu luyện bình thường. Nhưng tu luyện bình thường cũng không thể bỏ lỡ, điều này không tốt cho tương lai.

Tu luyện tới ba giờ sáng, Giang Minh lúc này dừng lại. Hắn rời Động Tiên, sau đó lấy dụng cụ bắt đầu vẽ phù.

Qua hai ngày vẽ phù, Giang Minh trong tay số lượng phù đã đạt tới hai mươi sáu tấm. Đan dược chế ra cũng đạt tới hơn trăm viên Hồi Khí Đan, đủ để Giang Minh sử dụng lúc cần thiết. Hồi Khí Đan nguyên liệu dễ mua, cũng không cần cái gì cao cấp dược liệu, chỉ là cần Giang Minh truyền vào chân khí mà thôi.

Hai giờ đồng hồ rất nhanh qua đi. Giang Minh nhìn đồng hồ đã tới năm giờ rưỡi. Hắn liền thu hết mọi thứ vào Động Tiên, sau đó đặt lại thế thân rồi lén lút chạy ra Đông Bắc công viên.

Giang Minh vừa nhìn thấy vòi nước khu vực, lập tức nhìn thấy Vũ Băng thân hình bé nhỏ đang ngồi đợi ở một cái ghế quanh khu vòi nước. Không biết tiểu nha đầu này làm thế nào mà không có một võ sinh Long Hổ Môn theo sau bảo vệ. Giang Minh nhìn thấy nàng liền âm thầm gật đầu hài lòng. Tiểu nha đầu này đối với học võ thuật nghiêm túc, đây cũng là điều Giang Minh muốn khi truyền võ thuật. Nếu một lười nha đầu, Giang Minh liền tùy tiện dạy nàng một môn võ thuật ngoại công tàm tạm mà thôi.

Hiện tại là năm giờ rưỡi sáng, trong công viên cũng có khá nhiều người đi tập thể dục. Nhưng do Đông Bắc công viên khá rộng, quanh vòi nước cũng chỉ có năm sáu người đi qua đi lại.

Nhìn Vũ Băng bồn chồn sốt ruột ngồi đợi trên ghế, Giang Minh mỉm cười đi đến. Vừa thấy Giang Minh, Vũ Băng liền nhảy xuống ghế, chạy lại mừng rỡ nói:

“Minh, ngươi đã đến rồi!”

Giang Minh gật đầu, sau đó lẳng lặng đi ra một chỗ khu vực nhỏ gần đấy, Vũ Băng thấy vậy cũng lẽo đẽo theo sau.

Khu vực nhỏ này cách vòi nước một trăm mét. Bình thường rất ít người ra khu vực này tập thể dục. Đông Bắc công viên có ba hồ lớn nhỏ, một khu vực vòi nước trung tâm, ba khu cho trẻ em vui chơi. Người dân đi tập buổi sáng thường thường đi vòng quanh hồ, ít ai trực tiếp đi ra khu vực vòi nước giữa, nhất là khu vực nhỏ Giang Minh đang đứng, ở sau một khu cây cối, lại càng ít người đi tập đi vào.

Giang Minh dừng lại, nhìn Vũ Băng một lần gân cốt, sau đó bảo:

“Ngươi trước đến giờ đã được học những gì?”

Vũ Băng có chút căng thẳng nói:

“Ta được các ca ca tỷ tỷ dạy cho một bộ quyền pháp, gọi là Thái Tổ Trường Quyền…”

Giang Minh liền yêu cầu Vũ Băng đánh một lần Thái Tổ Trường Quyền. Quyền pháp này trong Long Hổ Môn chỉ tính là quyền pháp nhập môn, đại đa số võ sinh đều có ít nhất một năm đánh bài quyền này.

Nhìn Vũ Băng vung quyền, Giang Minh cũng âm thầm gật đầu. Nha đầu này ngộ tính cũng không tệ, tư chất võ thuật cũng rất tốt, là một mầm móng có thể đào tạo tốt.

“Được rồi, ngươi bây giờ muốn học võ thuật như thế nào?” Giang Minh dừng Vũ Băng lại rồi hỏi.

“Ta muốn đầu tiên có thể tự bảo vệ bản thân, sau đó có thể bảo vệ được mọi người.” Vũ Băng đối với mình bị hai lần bắt cóc, cảm thấy mình rất vô dụng.

Giang Minh cũng hiểu tâm tư của tiểu nha đầu, hắn vuốt cằm suy nghĩ một chút, sau đó nói:

“Ta có một bộ võ công, tên gọi Minh Ngọc Thần Công. Bộ võ công này tuy rất tốt, cũng rất thích hợp ngươi, nhưng cũng rất khó học. Ngươi muốn học sao?”

“Muốn! Chỉ cần có thể mạnh lên, dù khó nữa ta cũng học.” Vũ Băng không nghĩ ngợi, lập tức đáp ứng.

Thật ra Giang Minh đang thử ý chí Vũ Băng. Nếu nói khó khăn mà Vũ Băng liền ngại ngần, vậy Giang Minh cũng chẳng miễn cưỡng, trực tiếp truyền cho nàng một bộ võ học dễ dàng. Tất nhiên Vũ Băng có thể dùng bộ võ học đó mà trở thành một đời Võ Đế như Lục Đế tồn tại. Nhưng cao nhất trong cuộc đời nàng chỉ e là dừng ở Đại Sư cảnh giới, không thể vươn xa hơn.

Lại nói bộ Minh Ngọc Thần Công, cùng với Minh Ngọc Công của Long Thanh Thanh cũng có một chút liên quan. Minh Ngọc Công là phần công pháp của Minh Ngọc Thần Công, được một vị nữ hiệp võ công ngộ tính cao cường, lại dựa trên huyền âm thể chất người mà sáng tạo nên. Vì thế Minh Ngọc Công vẫn lấy danh Minh Ngọc, chỉ là bỏ qua chữ Thần, bởi vì chỉ có công pháp, không có chiêu thức, kèm theo chỉ thích hợp một loại thể chất người mà thôi.

Minh Ngọc Thần Công, võ công này tuyệt đối thích hợp giới nữ sử dụng. Tương truyền là tuyệt học trấn phái của Di Hoa Cung, Minh Ngọc Thần Công bao gồm mười tầng, đi kèm là một bộ Minh Ngọc Thần Chưởng, Di Hoa Tiếp Ngọc thần công. Nghe nói một khi tu luyện thành, khi sử dụng, bàn tay da thịt cùng cơ bắp sẽ trở nên trong suốt, nhìn thấy mạch máu và xương cốt. Càng lên cấp bậc cao thì càng trong suốt. Tuy vậy chưa nghe nói ai có thể luyện đến tầng thứ mười. Ngày xưa có một vị cung chủ Di Hoa Cung ngộ tính tuyệt luân, tại hiểm cảnh mà đột phá Minh Ngọc Thần Công đệ cửu tầng. Một khi vận công lên, toàn thân da thịt đều trở nên trong suốt. Di Hoa Tiếp Ngọc thần công lại càng không cần phải bàn đến. Cùng cấp đối địch, phản lại hoàn toàn lực sát thương của địch thủ. Chỉ có chân chính cao thủ, mạnh hơn người sử dụng Di Hoa Tiếp Ngọc ít nhất ba thành mới có thể công phá Di Hoa Tiếp Ngọc phòng ngự.

Có thể nói Minh Ngọc Thần Công cũng là một môn cực phẩm công pháp, lại vô cùng thích hợp nữ hài sử dụng. Tất nhiên có Âm cũng sẽ có Dương, nam hài cũng có một bộ môn võ thuật chuyên chúc là Giá Y Thần Công. Tương truyền đệ thập tầng Giá Y Thần Công – Như Ý Chi Cảnh, vận dụng nội lực toàn thân như ý, cương mãnh bá đạo, có nhu có cương. Nghe đồn một vị đệ thập tầng Như Ý Chi Cảnh tung hết sức, thậm chí có thể để nội lực mình xâm nhập Di Hoa Tiếp Ngọc phòng ngự. Cũng giống như Minh Ngọc Thần Công, Giá Y Thần Công cũng là một loại cực phẩm võ học. Chỉ tiếc là hai loại này không thích hợp tu luyện phối hợp với các công pháp khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện