Võ Hiệp Tiêu Dao Lục

Chương 137: Gia Đình Tề Tụ



Trải qua một canh giờ, Lã Thiên Sơn mới kết thúc câu chuyện.

Thì ra là sáu năm trước, Vũ Băng mới được sinh ra trong nước. Đúng lúc nàng được tròn một tháng tuổi, đêm đó Thông Thiên Giáo bị kẻ thù đột kích. Tề Thông Thiên cha nàng cùng các vị trưởng lão đều ở tổng bộ trấn giữ.

Không ngờ mục tiêu chính lại chính là nàng cùng mẫu thân của nàng Lục Tuyết Nghi. Đối thủ mục đích muốn bắt nàng cùng mẫu thân để trao đổi một món đồ hết sức trọng yếu đối với Thông Thiên Giáo.

Bên người Lục Tuyết Nghi còn có một vị cao thủ đại sư cảnh đỉnh phong bảo hộ, nhưng cuối cùng vì cản lại hai tên đại sư cảnh khác mà để trong nôi Tề Băng Băng bị cướp đi. Đến lúc tóm được tên mang nôi đi thì đã không biết hắn để cái nôi ở đâu rồi.

Vì sự việc này, Tề Thông Thiên nổi cơn thịnh nộ, trực tiếp phát động chiến tranh, trong chớp mắt lấy thế như phong bạo, hai vị tông sư cảnh trung kỳ cùng ba mươi hai vị đại sư cảnh trực tiếp tấn công tổng bộ của đối thủ, đem tiêu diệt hoàn toàn.

Thế nhưng mặc dù tổng bộ đối thủ bị tiêu diệt, Tề Băng Băng cũng không tìm lại được, cho tới tận bây giờ…

“Vậy là không phải cha mẹ ta bỏ rơi ta!”

Vũ Băng chợt khóc nấc lên. Mộc Nhã thấy vậy liền ôm chặt lấy nàng.

Không khí trong phòng chợt im ắng xuống. Lã Thiên Sơn cất tiếng hỏi:

“Băng Băng, ngươi sống ở Long Hổ Môn cũng không tệ, nhưng vị nào là sư phụ của ngươi?”

Có thể đào tạo nên một sáu tuổi đại sư cảnh trung kỳ, đây chính là cái gì kỳ tích? Hiển nhiên sư phụ nàng phải là một vị võ giả cực mạnh.

“Sư phụ của ta là một vị đại thúc…”

Vũ Băng vừa nức nở vừa nói, nói đến “vị đại thúc”, nàng chợt phì cười, sau đó lại tức giận: Giang Minh chết tiệt, giờ này còn không thấy đâu.

Đúng lúc này, một đám xe cộ dừng lại trước cửa Long Hổ Môn. Lã Thiên Sơn vui mừng nói:

“Giáo chủ đã đến rồi, chúng ta ra ngoài thôi!”

Mọi người liền chạy ra ngoài, chỉ thấy hai người một nam một nữ tiến vào giữa sân. Người nam khoảng bốn mươi tuổi, có lẽ tuổi hắn cao hơn, nhưng vì tu vi cao, khuôn mặt trẻ trung so với tuổi nhiều. Người nữ là một vị mỹ nữ bề ngoài khoảng ba mươi, bảo dưỡng rất tốt, làn da vẫn còn hồng hào mịn màng, nhưng không thể che được hết một chút nếp nhăn ở khóe mắt.

Người nữ vừa nhìn thấy Vũ Băng, lập tức nàng liền run rẩy. Sau đó bất chấp tất cả chạy tới ôm chầm lấy nàng.

“Băng Băng, cuối cùng thì mụ cũng đã tìm được ngươi… Ô ô…”

Nói xong khóc nấc lên.

Trung niên nam tử mắt cũng đỏ, sau đó cũng tiến đến ôm lấy cả hai người.

Vũ Băng được Lục Tuyết Nghi ôm chầm lấy, lúc đầu cũng sửng sốt. Nhưng bên trong huyết mạch nàng cảm thấy, hai người này chính là nàng cha mẹ.

Tuy Vũ Băng ở Long Hổ Môn cũng rất hạnh phúc, nhưng nàng cũng rất khát khao có được cha mẹ. Vì thế hạnh phúc này đến, nàng nước mắt cũng chảy dài, rúc đầu vào ngực Lục Tuyết Nghi mà khóc.

Mọi người lúc này im lặng nhường chỗ cho ba người ôm nhau.

Một lúc lâu sau, Tề Thông Thiên cùng Lục Tuyết Nghi mới buông Vũ Băng ra hỏi han nàng:

“Băng Băng, ngươi đã được nghe về chúng ta đi?”

Tề Thông Thiên hiền từ hỏi.

“Ân, Lã gia gia đã nói cho ta biết.”

“Tốt, tốt lắm. Ngươi cảnh giới bây giờ là cái gì?”

Tề Thông Thiên vui mừng hỏi. Bọn hắn cũng không có hỏi cuộc sống Vũ Băng thế nào, chỉ nhìn một cái là bọn họ liền biết, Vũ Băng những năm này trôi qua không tệ.

“Ta hiện tại là đại sư cảnh trung kỳ.”

Vũ Băng tự hào nói.

Tề Thông Thiên cùng Lục Tuyết Nghi cả kinh. Phải biết con trai lớn của bọn hắn Tề Chấn Lôi hiện nay đã hơn ba mươi tuổi, đạt đến Tông Sư cảnh sơ kỳ. Bằng tuổi Vũ Băng, Tề Chấn Lôi mới chỉ là một tiểu tử chỉ biết ăn với chơi, nào có tu luyện thành một cái võ giả đâu.

Tề Thông Thiên có một vị đường đệ mất sớm, để lại một đứa con tên là Tề Chấn Long, năm nay mới mười ba tuổi, thiên phú không tệ, đã đạt đến võ sư cảnh chín mươi năm công lực. Vũ Băng nàng mới có hơn sáu tuổi a.

“Băng Băng, sư phụ của ngươi là ai?” Tề Thông Thiên chợt hỏi.

“Sư phụ của ta… hắn không cho phép ta nói…” Vũ Băng cân nhắc một chút rồi đáp.

“Ngươi có thể mời sư phụ của ngươi gặp mặt ta được không? Ta muốn chính diện cám ơn hắn.” Tề Thông Thiên mỉm cười xoa đầu Vũ Băng.

Vũ Băng lần đầu được phụ thân xoa đầu, thích thú nói:

“Để ta hỏi hắn, nếu hắn đồng ý, ta sẽ dẫn ngài đi gặp hắn.”

“Còn gọi là ngài? Gọi ba ba!” Lục Tuyết Nghi mỉm cười nói.

“Ân… ba ba…”

“Ha ha, tốt lắm. Vị bằng hữu kia, có thể ra gặp mặt chúng ta một chút sao?” Tề Thông Thiên cao hứng, hướng về phía sân rộng gọi một câu.

Giang Minh không động, hắn rõ ràng Tề Thông Thiên không phải phát hiện ra hắn, mà là phát hiện ra một người khác.

“Thông Thiên Giáo Chủ quang lâm G thành, bần ni Huyền Tâm, Nga My phái chậm chễ tiếp đón, thất lễ, thất lễ.”

Tiếng Huyền Tâm sư thái vang lên, sau đó từ một cái cây phi thân xuống.

“Hóa ra là Nga My chưởng môn Huyền Tâm sư thái. Tại hạ Tề Thông Thiên, lần này đến nhận nữ nhi, không tiện thông báo sư thái một tiếng, xin đừng trách.”

“Tề thí chủ cũng không cần đa lễ. Ta ở chỗ này vì có chút lo lắng cho cái tiểu đồ đệ này mà thôi.”

Nói xong tiến đến xoa đầu tiểu Mộc Nhã.

“Sư phụ, ta cũng không nhỏ nữa. Ta đã là đại sư cảnh nha!”

Huyền Tâm từ lâu đã đứng xem so tài, dĩ nhiên biết Mộc Nhã là đại sư cảnh giới. Nói thật nàng nội tâm lúc đó vô cùng vui mừng, đồng thời cũng có chút ngỡ ngàng. Không rõ làm sao mà tiểu nha đầu này lại trở nên mạnh như vậy. Hơn nữa nội công của nàng rõ ràng không phải là Nga My Cửu Dương Công mà là một môn công pháp khác cao cấp hơn hẳn. Trong đầu Huyền Tâm chợt liên tưởng đến vị sư phụ thần bí họ Lâm của Giang Minh.

Vũ Băng nhìn thấy Huyền Tâm sư thái, chợt nghĩ đến Huyền Tâm sư thái còn ở đây, vậy Giang Minh ắt hẳn cũng phải đang ở quanh đây, chẳng qua là mình không phát hiện ra hắn mà thôi. Lập tức nàng liền ngó quanh.

“Không phải nhìn, tiểu nha đầu, ta đang ở đây.”

Một âm thanh vang lên khiến tất cả mọi người, đặc biệt là Tề Thông Thiên cùng Huyền Tâm vô cùng kinh hãi. Có người ở ngay gần đây mà hai vị tông sư cảnh trung kỳ đều không phát hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện