Võ Hiệp Tiêu Dao Lục
Chương 74: Tiểu Muội
Nhìn Hồng Thất Công hớn hở rời đi, Phùng Ngọc Yến cười cười lắc đầu một cái, sau đó cùng Vô Song gõ cửa phòng Trình Y Y.
Trình Y Y cửa phòng mở ra, Phùng Ngọc Yến cùng Vô Song bước vào.
Trình Y Y hồi hộp nhìn Vô Song và Phùng Ngọc Yến hai người bước vào, sau đó ngồi xuống ghế chờ đợi, quên mất cả việc mời hai người ngồi xuống.
Vô Song rất vô tư, tự nhiên ngồi xuống. Phùng Ngọc Yến trông vậy cũng chỉ cười cười, nhẹ nhàng ngồi ở một bên.
Phùng Ngọc Yến mở miệng:
“Giới thiệu lại một chút, ta là Phùng Ngọc Yến, đến từ thành phố X, năm hai ngàn mười ba thì đến đây.”
Vô Song cũng cười nói:
“Ta là Mộ Dung Vô Song. Ta cũng từ thành phố X, năm hai ngàn mười bốn thì đến đây.”
Là một người xuyên việt, Trình Y Y dĩ nhiên hiểu hai người nói gì. Nàng thấy hai người thẳng thắn giới thiệu, cũng liền giới thiệu bản thân:
“Ta là Trình Y Y. Ta đến từ thành phố Y đấy, ta năm hai ngàn mười bốn đến đây. Các ngươi có thể gọi ta là Y Y.”
“Y Y, ngươi kiếp trước bao nhiêu tuổi?”
Vô Song chợt hỏi. Trình Y Y cũng không giấu diếm trả lời:
“Ta là mười sáu tuổi…”
Nghe Trình Y Y tường thuật lại, Phùng Ngọc Yến cùng Vô Song đã nắm được tại sao nàng lại đến cái thế giới này.
Trình Y Y mười sáu tuổi, đang học trung học lớp mười. Vốn là một người mê phim kiếm hiệp, Trình Y Y tâm hồn cũng hết sức hiệp nghĩa. Một ngày nhìn thấy một đứa bé băng qua đường, nàng liền tiến tới hỗ trợ. Mặc dù tuân thủ rất đúng luật lệ giao thông, Trình Y Y lại bị một tài xế tông trúng. Nàng tỉnh dậy liền bản thân đã ở thế giới này. Không như Vô Song cùng Phùng Ngọc Yến, nàng tỉnh dậy thấy bản thân đã năm tuổi. Trình Y Y dựa theo trí nhớ về Thần Điêu Đại Hiệp, tìm đến Chung Nam Cổ Mộ sơn, lén theo đường hầm bí mật lẻn vào Cổ Mộ, học trộm Cửu Âm Chân Kinh. Sau đó nàng vừa lưu lạc trên giang hồ, vừa tu luyện nội công. Một ngày nàng nghe được hai người nói chuyện với nhau, một người con gái kêu gọi Niệm Từ, nàng liền đoán rằng đây chính là Mục Niệm Từ. Từ đó nàng đi theo hai người, đến khi tới tận kinh thành Bắc Kinh của Đại Kim. Ở đây, nàng phát hiện ra Âu Dương Khắc…
Nghe xong câu chuyện của Trình Y Y, Phùng Ngọc Yến cùng Vô Song không khỏi toát ra thương cảm. Nàng mới có một chút tuổi như vậy a. Vậy mà phải đối diện với biết bao nguy hiểm.
Phùng Ngọc Yến nhẹ nhàng lấy tay vuốt đầu Trình Y Y. Trình Y Y lúc đầu hơi ngạc nhiên một chút, xong vẫn cứ để Phùng Ngọc Yến tùy ý vuốt đầu nàng. Trình Y Y chợt cảm thấy trong lòng ấm áp, nước mắt không nhịn được cứ trào ra, rớt xuống bàn tay nhỏ nhắn.
Phùng Ngọc Yến vấn nhẹ nhàng vuốt ve đầu Trình Y Y. Trình Y Y khóc càng lúc càng to, cuối cùng nhào vào lòng Phùng Ngọc Yến khóc lớn lên.
Vô Song nhìn Trình Y Y với ánh mắt đồng tình. Hắn đến thế giới này còn có gia đình, cha mẹ, huynh muội, còn có Ngọc Yến tỷ luôn ở bên hắn chia sẻ mỗi lúc buồn. Không như Trình Y Y, một cô bé mới có mười sáu tuổi, lại phải chịu đến một thế giới lạ lẫm, gồng mình một mình chịu đựng bao nhiêu điều.
Trình Y Y khóc một hồi, ánh mắt đỏ cả lên. Phùng Ngọc Yến nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng. Nước mắt của Trình Y Y làm ướt cả ngực áo của Phùng Ngọc Yến, làm nàng nhớ lại Thiên Long thế giới, Vương Ngữ Yên cũng ở trong lòng nàng khóc lớn như vậy.
Trình Y Y tay sờ nhẹ lên vết ướt trước ngực Phùng Ngọc Yến, cúi đầu cất giọng nói nhỏ:
“Xin… Xin lỗi…”
Phùng Ngọc Yến lắc đầu, lấy ra một cái khăn tay, lau nhẹ khuôn mặt toàn nước mắt của Trình Y Y. Sau đó nhẹ nhàng nói:
“Ngươi từ sau đi theo chúng ta. Chúng ta sẽ là người một nhà.”
Vô Song nhe răng cười nói:
“Y Y, từ nay trở đi, ngươi là tiểu muội của ta và Ngọc Yến tỷ!”
Trình Y Y hạnh phúc gật đầu. Nàng chịu đựng cô đơn biết bao nhiêu năm, đến giờ gặp Vô Song và Phùng Ngọc Yến người cùng thời, nàng nhất thời không giữ được hình tượng.
Trình Y Y tò mò hỏi nhỏ:
“Các ngươi bao nhiêu tuổi?”
Vô Song đáp:
“Ta hai mươi hai tuổi qua đây, hiện mười bảy tuổi. Ngọc Yến tỷ trước là hai mươi lăm tuổi, hiện mười sáu tuổi.”
Trình Y Y gật đầu. Nàng hiện là mười bảy tuổi, nhưng tính tuổi tồn tại, nàng đúng là nhỏ tuổi nhất đấy. Một tiếng gọi Phùng Ngọc Yến là tỷ vẫn là nên đấy, huống hồ nàng quả thật thấy Phùng Ngọc Yến trầm ổn, xứng đáng làm tỷ tỷ nàng.
Nhớ đến tiểu cô nương bên cạnh Phùng Ngọc Yến, Trình Y Y hỏi:
“Tiểu cô nương bên kia…”
Phùng Ngọc Yến mỉm cười nói:
“Nàng là đệ tử của ta, ngươi có thể giống như Vô Song, không cần để ý bối phận khi nói chuyện với nàng. Trên thực tế, ta coi nàng như muội muội.”
Nhìn Trình Y Y gật đầu, Vô Song lại tươi cười gạ gẫm:
“Ngọc Yến tỷ, hôm nay chúng ta có thêm một tiểu muội, không bằng ngươi xuống bếp…”
Trình Y Y tròn mắt hỏi:
“Ngọc Yến tỷ biết nấu ăn sao?”
Vô Song hớn hở khoe:
“Ngọc Yến tỷ nấu ăn là ngon nhất thế giới đấy. Đến Hồng Thất Công ăn xong còn phải khen ngợi.”
Phùng Ngọc Yến mỉm cười, gật đầu đi xuống mượn bếp của khách điếm.
Phùng Tiếu Tiếu nghe thấy Vô Song nói Phùng Ngọc Yến nấu ăn, hai mắt sáng lên hỏi:
“Thật? Sư phụ nấu ăn?”
Vô Song cười gật đầu xác nhận khiến Phùng Tiếu Tiếu vui mừng, nhảy nhót quanh phòng.
Trình Y Y nhìn Phùng Tiếu Tiếu mà tò mò về bữa ăn sắp tới.
Rất nhanh, mùi thức ăn bay khắp khách điếm. Rất nhiều thực khách chảy dãi hít lấy hít để mùi thơm quyến rũ. Một thực khách hỏi:
“Tiểu nhị, các ngươi làm món gì mà thơm thế? Mang cho ta một đĩa!”
“Tiểu nhị, nhà bếp đang làm món gì? Mang lên cho ta!”
Một người còn chạy thẳng vào phòng bếp, người này liền thấy Phùng Ngọc Yến khuôn mặt xinh đẹp đang nấu ăn, nhất thời ngẩn người ra. Đến khi hắn tỉnh táo lại thì bóng dáng mỹ nữ đã biến mất, kèm theo mùi thức ăn.
“Thật phiền phức a!”
Phùng Ngọc Yến thở dài nghĩ thầm. Đây là lý do mà nàng khi đi lịch lãm không thường xuyên triển khai nấu ăn.
Phùng Ngọc Yến mang hộp đựng cơm đi lên phòng, bỏ lại cho tiểu nhị cùng chủ quán một đống rắc rối thực khách đòi món ăn…
“Đến, thức ăn có rồi đây.”
Phùng Ngọc Yến vào phòng, đặt các món ăn ra bàn. Hộp đựng vừa mở ra, một mùi thức ăn hấp dẫn tràn ngập căn phòng. Phùng Tiếu Tiếu và Vô Song lúc này nước dãi đã chảy ra khỏi khóe miệng. Trình Y Y cũng phải nhẹ nhàng nuốt nước bọt.
Bữa ăn diễn ra rất nhanh chóng, Phùng Tiếu Tiếu cùng Vô Song phải nói là ăn với tốc độ của trư. Trình Y Y lúc đầu còn nhỏ nhẹ ăn uống, về sau nhìn tốc độ biến mất của thức ăn, cũng vội vàng triển khai đánh chén, bỏ đi thái độ của thục nữ.
Nhìn ba tên ma đói trước mặt mình, Phùng Ngọc Yến cười cười lắc đầu, sau đó chậm rãi ăn uống. Đến khi Phùng Ngọc Yến buông bát, các đĩa thức ăn đã sạch sẽ, bên cạnh nàng xuất hiện ba phụ nữ có thai, à không, là một phụ nữ có thai, một đàn ông có bầu và một la lị có em bé…
Phùng Tiếu Tiếu đánh một cái ợ, vỗ vỗ bụng nói:
“Sư phụ, giá mà mỗi ngày được ăn món ăn ngươi nấu, ta dù đi ăn xin cũng được.”
Vô Song cười nói:
“Ngươi mà đi ăn xin, còn được ăn Ngọc Yến tỷ nấu sao?”
“Đúng nha, cho nên ta sẽ chỉ ở bên sư phụ suốt đời, vĩnh viễn không rời xa!”
Nói xong ôm lấy tay Phùng Ngọc Yến, đầu ngả lên vai nàng.
Đột nhiên thấy cửa phòng mở ra, Hồng Thất Công hấp tấp chạy vào nói:
“Ta quên mất, để lại cho ta một chút.”
Nhưng nhìn mấy đĩa thức ăn trống rỗng trước mặt, kèm theo ba tên bụng phình lên, Hồng Thất Công rất nhanh đã hiểu rõ, mình đã đến quá muộn. Nhất thời khuôn mặt ảm đạm xuống, không ngờ mình vì một quyển võ học mà bỏ lỡ mất đại tiệc do tiểu muội đích thân nấu.
Trình Y Y cửa phòng mở ra, Phùng Ngọc Yến cùng Vô Song bước vào.
Trình Y Y hồi hộp nhìn Vô Song và Phùng Ngọc Yến hai người bước vào, sau đó ngồi xuống ghế chờ đợi, quên mất cả việc mời hai người ngồi xuống.
Vô Song rất vô tư, tự nhiên ngồi xuống. Phùng Ngọc Yến trông vậy cũng chỉ cười cười, nhẹ nhàng ngồi ở một bên.
Phùng Ngọc Yến mở miệng:
“Giới thiệu lại một chút, ta là Phùng Ngọc Yến, đến từ thành phố X, năm hai ngàn mười ba thì đến đây.”
Vô Song cũng cười nói:
“Ta là Mộ Dung Vô Song. Ta cũng từ thành phố X, năm hai ngàn mười bốn thì đến đây.”
Là một người xuyên việt, Trình Y Y dĩ nhiên hiểu hai người nói gì. Nàng thấy hai người thẳng thắn giới thiệu, cũng liền giới thiệu bản thân:
“Ta là Trình Y Y. Ta đến từ thành phố Y đấy, ta năm hai ngàn mười bốn đến đây. Các ngươi có thể gọi ta là Y Y.”
“Y Y, ngươi kiếp trước bao nhiêu tuổi?”
Vô Song chợt hỏi. Trình Y Y cũng không giấu diếm trả lời:
“Ta là mười sáu tuổi…”
Nghe Trình Y Y tường thuật lại, Phùng Ngọc Yến cùng Vô Song đã nắm được tại sao nàng lại đến cái thế giới này.
Trình Y Y mười sáu tuổi, đang học trung học lớp mười. Vốn là một người mê phim kiếm hiệp, Trình Y Y tâm hồn cũng hết sức hiệp nghĩa. Một ngày nhìn thấy một đứa bé băng qua đường, nàng liền tiến tới hỗ trợ. Mặc dù tuân thủ rất đúng luật lệ giao thông, Trình Y Y lại bị một tài xế tông trúng. Nàng tỉnh dậy liền bản thân đã ở thế giới này. Không như Vô Song cùng Phùng Ngọc Yến, nàng tỉnh dậy thấy bản thân đã năm tuổi. Trình Y Y dựa theo trí nhớ về Thần Điêu Đại Hiệp, tìm đến Chung Nam Cổ Mộ sơn, lén theo đường hầm bí mật lẻn vào Cổ Mộ, học trộm Cửu Âm Chân Kinh. Sau đó nàng vừa lưu lạc trên giang hồ, vừa tu luyện nội công. Một ngày nàng nghe được hai người nói chuyện với nhau, một người con gái kêu gọi Niệm Từ, nàng liền đoán rằng đây chính là Mục Niệm Từ. Từ đó nàng đi theo hai người, đến khi tới tận kinh thành Bắc Kinh của Đại Kim. Ở đây, nàng phát hiện ra Âu Dương Khắc…
Nghe xong câu chuyện của Trình Y Y, Phùng Ngọc Yến cùng Vô Song không khỏi toát ra thương cảm. Nàng mới có một chút tuổi như vậy a. Vậy mà phải đối diện với biết bao nguy hiểm.
Phùng Ngọc Yến nhẹ nhàng lấy tay vuốt đầu Trình Y Y. Trình Y Y lúc đầu hơi ngạc nhiên một chút, xong vẫn cứ để Phùng Ngọc Yến tùy ý vuốt đầu nàng. Trình Y Y chợt cảm thấy trong lòng ấm áp, nước mắt không nhịn được cứ trào ra, rớt xuống bàn tay nhỏ nhắn.
Phùng Ngọc Yến vấn nhẹ nhàng vuốt ve đầu Trình Y Y. Trình Y Y khóc càng lúc càng to, cuối cùng nhào vào lòng Phùng Ngọc Yến khóc lớn lên.
Vô Song nhìn Trình Y Y với ánh mắt đồng tình. Hắn đến thế giới này còn có gia đình, cha mẹ, huynh muội, còn có Ngọc Yến tỷ luôn ở bên hắn chia sẻ mỗi lúc buồn. Không như Trình Y Y, một cô bé mới có mười sáu tuổi, lại phải chịu đến một thế giới lạ lẫm, gồng mình một mình chịu đựng bao nhiêu điều.
Trình Y Y khóc một hồi, ánh mắt đỏ cả lên. Phùng Ngọc Yến nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng. Nước mắt của Trình Y Y làm ướt cả ngực áo của Phùng Ngọc Yến, làm nàng nhớ lại Thiên Long thế giới, Vương Ngữ Yên cũng ở trong lòng nàng khóc lớn như vậy.
Trình Y Y tay sờ nhẹ lên vết ướt trước ngực Phùng Ngọc Yến, cúi đầu cất giọng nói nhỏ:
“Xin… Xin lỗi…”
Phùng Ngọc Yến lắc đầu, lấy ra một cái khăn tay, lau nhẹ khuôn mặt toàn nước mắt của Trình Y Y. Sau đó nhẹ nhàng nói:
“Ngươi từ sau đi theo chúng ta. Chúng ta sẽ là người một nhà.”
Vô Song nhe răng cười nói:
“Y Y, từ nay trở đi, ngươi là tiểu muội của ta và Ngọc Yến tỷ!”
Trình Y Y hạnh phúc gật đầu. Nàng chịu đựng cô đơn biết bao nhiêu năm, đến giờ gặp Vô Song và Phùng Ngọc Yến người cùng thời, nàng nhất thời không giữ được hình tượng.
Trình Y Y tò mò hỏi nhỏ:
“Các ngươi bao nhiêu tuổi?”
Vô Song đáp:
“Ta hai mươi hai tuổi qua đây, hiện mười bảy tuổi. Ngọc Yến tỷ trước là hai mươi lăm tuổi, hiện mười sáu tuổi.”
Trình Y Y gật đầu. Nàng hiện là mười bảy tuổi, nhưng tính tuổi tồn tại, nàng đúng là nhỏ tuổi nhất đấy. Một tiếng gọi Phùng Ngọc Yến là tỷ vẫn là nên đấy, huống hồ nàng quả thật thấy Phùng Ngọc Yến trầm ổn, xứng đáng làm tỷ tỷ nàng.
Nhớ đến tiểu cô nương bên cạnh Phùng Ngọc Yến, Trình Y Y hỏi:
“Tiểu cô nương bên kia…”
Phùng Ngọc Yến mỉm cười nói:
“Nàng là đệ tử của ta, ngươi có thể giống như Vô Song, không cần để ý bối phận khi nói chuyện với nàng. Trên thực tế, ta coi nàng như muội muội.”
Nhìn Trình Y Y gật đầu, Vô Song lại tươi cười gạ gẫm:
“Ngọc Yến tỷ, hôm nay chúng ta có thêm một tiểu muội, không bằng ngươi xuống bếp…”
Trình Y Y tròn mắt hỏi:
“Ngọc Yến tỷ biết nấu ăn sao?”
Vô Song hớn hở khoe:
“Ngọc Yến tỷ nấu ăn là ngon nhất thế giới đấy. Đến Hồng Thất Công ăn xong còn phải khen ngợi.”
Phùng Ngọc Yến mỉm cười, gật đầu đi xuống mượn bếp của khách điếm.
Phùng Tiếu Tiếu nghe thấy Vô Song nói Phùng Ngọc Yến nấu ăn, hai mắt sáng lên hỏi:
“Thật? Sư phụ nấu ăn?”
Vô Song cười gật đầu xác nhận khiến Phùng Tiếu Tiếu vui mừng, nhảy nhót quanh phòng.
Trình Y Y nhìn Phùng Tiếu Tiếu mà tò mò về bữa ăn sắp tới.
Rất nhanh, mùi thức ăn bay khắp khách điếm. Rất nhiều thực khách chảy dãi hít lấy hít để mùi thơm quyến rũ. Một thực khách hỏi:
“Tiểu nhị, các ngươi làm món gì mà thơm thế? Mang cho ta một đĩa!”
“Tiểu nhị, nhà bếp đang làm món gì? Mang lên cho ta!”
Một người còn chạy thẳng vào phòng bếp, người này liền thấy Phùng Ngọc Yến khuôn mặt xinh đẹp đang nấu ăn, nhất thời ngẩn người ra. Đến khi hắn tỉnh táo lại thì bóng dáng mỹ nữ đã biến mất, kèm theo mùi thức ăn.
“Thật phiền phức a!”
Phùng Ngọc Yến thở dài nghĩ thầm. Đây là lý do mà nàng khi đi lịch lãm không thường xuyên triển khai nấu ăn.
Phùng Ngọc Yến mang hộp đựng cơm đi lên phòng, bỏ lại cho tiểu nhị cùng chủ quán một đống rắc rối thực khách đòi món ăn…
“Đến, thức ăn có rồi đây.”
Phùng Ngọc Yến vào phòng, đặt các món ăn ra bàn. Hộp đựng vừa mở ra, một mùi thức ăn hấp dẫn tràn ngập căn phòng. Phùng Tiếu Tiếu và Vô Song lúc này nước dãi đã chảy ra khỏi khóe miệng. Trình Y Y cũng phải nhẹ nhàng nuốt nước bọt.
Bữa ăn diễn ra rất nhanh chóng, Phùng Tiếu Tiếu cùng Vô Song phải nói là ăn với tốc độ của trư. Trình Y Y lúc đầu còn nhỏ nhẹ ăn uống, về sau nhìn tốc độ biến mất của thức ăn, cũng vội vàng triển khai đánh chén, bỏ đi thái độ của thục nữ.
Nhìn ba tên ma đói trước mặt mình, Phùng Ngọc Yến cười cười lắc đầu, sau đó chậm rãi ăn uống. Đến khi Phùng Ngọc Yến buông bát, các đĩa thức ăn đã sạch sẽ, bên cạnh nàng xuất hiện ba phụ nữ có thai, à không, là một phụ nữ có thai, một đàn ông có bầu và một la lị có em bé…
Phùng Tiếu Tiếu đánh một cái ợ, vỗ vỗ bụng nói:
“Sư phụ, giá mà mỗi ngày được ăn món ăn ngươi nấu, ta dù đi ăn xin cũng được.”
Vô Song cười nói:
“Ngươi mà đi ăn xin, còn được ăn Ngọc Yến tỷ nấu sao?”
“Đúng nha, cho nên ta sẽ chỉ ở bên sư phụ suốt đời, vĩnh viễn không rời xa!”
Nói xong ôm lấy tay Phùng Ngọc Yến, đầu ngả lên vai nàng.
Đột nhiên thấy cửa phòng mở ra, Hồng Thất Công hấp tấp chạy vào nói:
“Ta quên mất, để lại cho ta một chút.”
Nhưng nhìn mấy đĩa thức ăn trống rỗng trước mặt, kèm theo ba tên bụng phình lên, Hồng Thất Công rất nhanh đã hiểu rõ, mình đã đến quá muộn. Nhất thời khuôn mặt ảm đạm xuống, không ngờ mình vì một quyển võ học mà bỏ lỡ mất đại tiệc do tiểu muội đích thân nấu.
Bình luận truyện