Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục

Chương 128: 3 Vạn năm hồn thú, Âm Dương Tử Ma Voi (4)



Đứng trước bờ vực tuyệt vọng, Hình Na điên cuồng suy nghĩ, cách nào đó, cách nào đó, cô cần phải bảo vệ tất cả, không thể để bị phá hủy được.

“Tiểu Na” một bàn tay chạm vào sau lưng cô, Hình Na đơ người quay lại nhìn, bàn tay của Tiêu Linh ấm áp bao bọc cho Hình Na, cô thủ thỉ “ Nhìn đi, thấy chưa, cậu không hề cô đơn đâu, cậu đã bảo bọc chúng tớ đủ nhiều rồi, đây là lúc mọi người sẽ bảo vệ cậu”

Tiêu Linh ôm chặt Hình Na vào lòng, nói liên tục như muốn an ủi tâm linh của Hình Na.

Đứng ở phía ngoài Tôn Vũ nhíu mày, anh cảm thấy lo sợ, cảm giác ghen tỵ được bộc phát ra, cảm nhận này? là yêu? hay chỉ là ham muốn chiếm đoạt, cảm xúc của Tôn Vũ bùng nỗ, ngay lúc này anh nhận ra tầm quan trọng của Tiêu Linh đối với mình, chứng kiến thời khắc sinh tử, cô gái mình trân trọng ôm một người khác vào trong lòng, Tôn Vũ nhận ra, trái tim của bản thân thật sự bị cướp đi rồi, anh muốn có cô ấy, không được, sau trận chiến này, anh phải cố gắng theo đuổi cô ấy, nhất quyết, tất cả bọn họ đều phải còn sống!

“Tiểu Na, cố lên” Dạ Vũ ngay lập tức lao ra, không thể để Hình Na bị thương được, “Lá Chắn Phòng Hộ” Lập tức ném ra 4 mảnh kim loại tạo thành một vòng sáng, bọc lại toàn bộ sân trường này, cô thay thế Hình Na chặn lại đòn tấn công.

“Rắc rắc” Âm thanh của sự vô tình vang lên, từng chút một, từng chút một, tấm khiên bị đập gãy, nát dần ra, hồn lực của Dạ Vũ kịch liệt duy trì hồn đạo khí.

“Bịch” Âm thanh hai đầu gối va chạm, Dạ Vũ bị đè xuống kịch liệt, cảm giác đầu, sống lưng, toàn bộ cơ thể như bị một khối kim loại to lớn đè xuống hết cơ thể của bản thân, Dạ Vũ đau đớn, miệng cô phun máu.

“Mọi người …” Hình Na nhận ra tầm quan trọng của bạn bè, cô muốn cứu họ, cô muốn giúp họ, “Tiểu Vũ, cậu có thể duy trì tấm khiên thêm 5 giây được không” Hình Na đột nhiên đặt ra câu hỏi, cô quyết tâm đặt mạng sống mình ra đánh cược.

“Okay, cứ để mình” Dạ Vũ gào lên, âm thanh của cô gái bé nhỏ đầy kiên cường, dù cho cơ thể đau đớn gần đến giới hạn, nhưng vì những đồng đội của mình “ Tớ chịu được” Dạ Vũ gào lên tiếp, cô gào thật to để tăng tinh thần cho mọi người và cũng để tiếp thêm sức mạnh của bản thân.



Há mồm thật to, một lượng thật lớn tử hoại năng lượng được tụ hợp, 1 giây, hàng loạt cơn đau đớn tê liệt đang dồn tụ vào trong cơ thể Hình Na, cảm giác đau đớn đến tận xương tủy này, lại sử dụng lúc cô cạn kiệt hồn lực nữa chứ, 2 giây trôi qua, mồ hôi cứ chảy ròng ròng, mặc kệ cho sự mệt mỏi, uể oải đang đến dần với bản thân, Hình Na kiên trì duy trì đòn đánh này, không được phép dừng lại, hai tay cô bấu lại, đau đớn khủng khiếp, nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, 3 giây, 4 giây, 5 giây.

“Rắc rắc” Âm thanh của lá chắn phòng hộ bị đập bể, 4 quả cầu của Dạ Vũ nát tan tành, đòn đánh của Tử Ma Voi bị mài cho yếu đi rất nhiều nhưng như thế vẫn đủ để giết chết bọn họ.

“Hồn kỹ 1+2+3+4 + Hyper Beam”

4 hồn hoàn sáng lên, hồn lực được sử dụng vượt mức cho phép, cơ thể Hình Na đau nhức, trướng lên cảm giác xuất hiện khắp mọi nơi, từ phía miệng của cô, một cột sáng màu bạc xám được phóng ra mãnh liệt, 4 hồn kỹ hỗ trợ tăng cường được phóng thích.

“Phóng” Âm thanh của Hyper Beam Hình Na và Tử cực đạn pháo đối phương va chạm, hai đòn đánh giữa một đứa nhóc hồn tông và một con 3 vạn năm hồn thú, một đám nhóc không hề có một ai có hồn lực từ hồn vương trở lên đang săn giết một con hung thú mạnh mẽ.

“Xoẹt” Âm thanh của Hyper Beam thành công đánh xuyên qua hồn kỹ của Tử Ma Voi, thành công rồi, “Thành công rồi, giờ là đến ….” Chưa kịp nói hết câu, tiêu hao quá nhiều hồn lực Hình Na gục xuống, ngất đi, Dạ Vũ cũng tương tự, cô chịu đựng quá nhiều, 2 người họ gục ngã, con hồn thú âm dương thuộc tính này, quá đáng sợ, nó đáng sợ hơn con Sa Điểu 5 vạn năm lần trước nhiều, giờ bọn cô cần làm gì.

“Tiểu Bảo, cố lên, không được làm mọi nỗ lực của mọi người uổng phí, nhanh lên” Tôn Vũ gào lên, anh lao vào chính giữa, ném Hình Na và Dạ Vũ ra khỏi phạm vi phía dưới thân con Tử Ma Voi, Tiêu Linh ở chính giữa cầm chặt cây thương duy trì hai hồn kỹ, cây thương cứ thể xoắn xoắn, nhiều lúc Tiêu Linh muốn rời khỏi giúp đỡ mọi người, nhưng Hình Na ngăn cản, nếu cô rời khỏi vị trí này, e là mọi người sẽ bị nó giết chết mất.

“Ngạnh Xác + Trọng lực của mộc tố, cực hạn” Hai hồn hoàn sáng lên tối đa, Đình Bảo cũng dùng hết toàn bộ hồn lực của mình, cơ thể hóa thành sắt, trở nên cứng cáp, ở ngay phía dưới chân của Tiêu Linh và Tôn Vũ, một khu vực màu tròn có cỏ xanh được phát động, cậu dùng chính hồn kỹ của bản thân hút chính cơ thể mình xuống.

“Ầm” “Rống” Âm thanh của cơ thể Đình Bảo đập vào người Tử Ma Voi, âm thanh của con hồn thú kêu lên đau đớn, cảm giác đau nhức truyền đến toàn thân, cả Đình Bảo và Tử Ma Voi, cả hai đều đang nhẫn nhịn chịu đựng cơn đau thể xác này.

Thể xác Tử Ma Voi như bị một cây búa ngàn cân đè xuống, nó dộng mạnh xuống đất với một lực đạo cực lớn, phần bụng yếu ớt lộ ra thật rộng, nó cứ rớt như thế này thì sẽ đâm vào cây thương của Tiêu Linh mất, con Tử Ma Voi sợ hãi, nhưng nó không giãy dụa được.

Ở phía dưới, Tiêu Linh đang hoảng sợ và phấn khích, hai tay cô run rẫy, dù thế nào đi nữa, việc chứng kiến một con voi từ trên cao ngã xuống thẳng phía bọn họ, cô sợ hãi, lỡ may cô sơ sẩy không thể giết chết nó thì sao, lỡ cô bị nó đè bẹp mà chết tan xác thì sao, cảm xúc rối loạn, hai tay giữ lấy cây thương thật chặt, mà lại thật run, cảm giác đối diện tử vong thật là điên cuồng.

“Bình tĩnh đi, anh sẽ cùng nhóc hứng chịu đòn này mà” Một vòng tay từ phía sau bọc lấy thân hình bé nhỏ của Tiêu Linh, cơ thể ấm áp truyền hơi ấm đến cho cô, truyền sự to lớn, bảo bọc đến cho trái tim đang run rẩy bé nhỏ, hai tay chạm lấy hai tay Tiêu Linh, tay chạm tay, anh giữ cho Tiêu Linh hết run sợ, nắm thật chặt đôi tay cô bé này, anh truyền cho cô toàn bộ hồn lực còn lại của mình.

“T..Tôn Vũ? Ah, ừm, phải rồi nhỉ?” Cảm giác ngạc nhiên đến từ phía sau, cơ thể cô trở nên bình tĩnh lại, thật kỳ lạ, tên ngốc này lại làm cô bình tĩnh những lúc này cơ chứ, nước mắt chảy ra, “Ừm, Đồ ngốc, chúng ta sẽ cùng vượt qua đúng không?” Tiêu Linh vừa cười vừa khóc, nước mắt đang chảy mà cô lại cười thật tươi, chết thật, thật lạ phải không, ha ha, cô không hiểu nổi bản thân nữa rồi.

“Đến đây đi” “Hơi thở của rồng” “Hỏa diễm thiêu đốt + Nhất kích lân lực” Hồn kỹ phát động, 2 người hỗ trợ lẫn nhau, hồn lực dung hòa.

Hào quang của cả 2 bọc lại lẫn nhau, dung hợp, bằng một cách nào đó, ngọn lửa của Tiêu Linh và ngọn lửa của Dạ Vũ trở thành một, ngọn lửa xinh đẹp điêu linh xuất hiện.

“Đấy là? Võ hồn dung hợp kỹ?” Dạ Phong và Đình Bảo ngạc nhiên nhìn hai người, anh và cậu ta là 2 người duy nhất còn thức tỉnh để chứng kiến cảnh tượng này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện