Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục
Chương 217: Vì chị mà muốn mạnh hơn
Sau khi nuốt chửng hợp tử của mười vạn năm hồn thú hóa thành, Sylveon trực tiếp gục ngã xuống đất, cơ thể nó phát ra ánh sáng lấp lánh như các vì sao tỏa sáng trên trời, hiện tượng cực quang lại một lần nữa hiện ra.
“Đ.. Đấy là? Cái.. gì vậy?”
Hình Na bất ngờ, cô đột nhiên được dịch chuyển? Không, đây không là dịch chuyển, mà là thay đổi tầm nhìn, cô đang nhìn thấy cái gì vậy?
“Trên cao, nhìn trên cao”
Một âm thanh trực tiếp vọng lên đầu của Hình Na, tiếng nói của một bé gái xinh đẹp dễ thương đang kêu cô nhìn lên phía bầu trời.
Vô thức làm theo lời nói của thứ âm thanh kỳ lạ đó, bỏ qua sự kỳ lạ đang diễn ra, Hình Na nhìn lên phía trời cao, và rồi ngay sau đó, cô đứng đơ mình.
Cơ thể không tự chủ run lên, mắt cô long lanh như hai viên pha lê vậy, xinh đẹp và cao quý, nhưng từ hai viên pha lê lại đang chảy ra các dòng lệ tuôn dài trên khuôn mặt Hình Na, không được, không dừng được, không hiểu sao cô lại không thể dừng khóc.
“T.Thâ..t xi..nh.. đẹ..p”
Tiếng nói nghẹn ngào nức nở, bầu trời phía trên rực sáng với hào quang của riêng Sylveon, không phải là ánh sáng của cô, không phải là ánh sáng của Eim, nó là của Sylveon, một người cực kỳ quan trọng đối với cô.
Không hiểu sao nhưng mà nước mắt cô cứ chảy.
Từng dòng ký ức cứ hiện lại, những lời nói vô nghĩa của Sylveon từ khi bé còn là Eevee, cho đến khi cô tiến hóa thành Sylveon, hóa thân của loài tiên tinh linh mang đến phước lành và tình bạn.
Bao nhiêu là sự an ủi và cố gắng của nó, chỉ vì cô không hiểu mà cô đã không biết võ hồn của cô cũng phải chịu vất vả như thế nào.
“T.. tôi đã, chỉ nghĩ cho riêng.. bản thân.. mình”
Đưa hai tay lên bấu vào vai, dùng lực quá mạnh mà hai phần bả vai của Hình Na bị bấm đến chảy máu, không biết là Hình Na đã dùng bao nhiêu lực lượng.
Cô đã hoàn toàn không biết, nỗi đau đớn mà võ hồn của cô đã phải chịu đựng, nhưng mà chúng nó lại từng bước, từng bước một tiến gần đến cô hơn.
Chúng bắt đầu bằng những việc vô cùng nhỏ nhắn, vì là một sinh mệnh thể, chúng cũng biết đau buồn, vui vẻ, khóc, cười, chúng cũng giống như cô mà thôi.
Mỗi khi cô chiến đấu, cơn đau mà cô nhận được thì có là gì so với nỗi đau mà Sylveon đã chịu đựng, vậy mà cô vẫn còn lo lắng và sợ hãi, vậy mà cô vẫn còn cần nhờ chúng an ủi cô, những người đã phải chịu đựng đau đớn hơn cô nhiều.
Vì khao khát sức mạnh, cô chỉ cần nghe thấy hệ thống nói rằng nếu hấp thu hồn cốt của Băng Bích Hạt thì võ hồn của cô sẽ có thêm một hình thái mới, Glaceon.
Nhưng mà cô liệu đã có từng hỏi thăm xem võ hồn của cô, tiểu Sylveon liệu nó có muốn trở thành hình thái đó hay không?
Cô cảm nhận thấy đau đớn thì chúng cũng cảm thấy đau đớn, vậy lúc mà Sylveon tiếp nhận cảm giác cực lạnh của băng cực hạn, nó có phải chịu đựng nỗi đau đến như thế nào?
Một sự cố gắng và cam chịu thầm lặng, cô luôn coi võ hồn như là một thứ vũ khí thay vì là một người bạn, tại sao cô lại làm vậy chứ? nó chính là báu vật mà ông trời ban tặng cho cô cơ mà.
Thức tỉnh võ hồn là việc bản thân có thêm một bộ phận cơ thể, nó cứ như là máu thịt của chúng ta, dù là đồ vật hay thú hình, chúng đều có tình cảm.
Tuy không thể giao tiếp bằng ngôn ngữ, nhưng thông qua hồn lực dao động, từng chút cảm xúc nhỏ bé và sự cố gắng của chúng cho chúng ta là không thể phủ nhận.
Phía trên bầu trời vọt qua vô số các vì tinh tú, sao băng?
Những ánh sáng huyền ảo đang phản lại khuôn mặt nức nỡ nước mắt của Hình Na lúc này, không ngờ lại có một ngày mà cô lại khóc như một đứa trẻ thế này.
“Tỷ tỷ, em trở thành hình thái xinh đẹp hơn rồi nè”
“Tỷ tỷ, em muốn trở nên mạnh hơn cùng với chị”
“Em sẽ không bao giờ bỏ chị đâu”
“Đừng bỏ cuộc, em sẽ luôn ở bên chị mà”
“Đừng khóc, Sylvi buồn”
Từng câu nói, từng lời chia sẽ, nhưng ngôn ngữ thay thế cho âm thanh Viaa bình thường, cảm xúc của cô và cảm xúc của Sylveon chạm tới được tới nhau.
Đưa tay ra với lên phía bầu trời, cố với lấy một thứ gì đó trên không trung, Hình Na cố gắng chạy đuổi theo một thứ gì không tồn tại.
“Xin lỗi”
“Xin lỗi em”
Bàn tay run rẫy, hơi thở và nhịp đập còn không ổn định, lần đầu mà cảm xúc của cô rung động mãnh liệt đến vậy, người bạn đã đồng hành cùng cô suốt bao chặng đường, cô không muốn mất em ấy!!
“SYLVEONNNNN”
Gào lên thật to, Hình Na kiệt lực mà gục ngã hai chân xuống, hai đầu bị trầy đến chảy máu, nhưng giờ tâm trí của Hình Na không còn tâm trạng mà lo cho mấy thứ đó.
“Xoẹt”
Một tia sáng chợt vọt lên, ánh sáng này là?
Hình Na ngưỡng mặt lên nhìn về phía ánh sáng xuất hiện trước mặt cô, đây không phải là hợp tử của con mười vạn năm hồn thú lúc nãy ư? hợp tử của Lan Vi?
Tại sao nó lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa không phải Sylveon đã nuốt nó rồi sao?
“Tỷ tỷ”
Âm thanh điêu linh vang lên từ không trung, không có thứ gì trên bầu trời ngoài trừ cô và nguồn sáng lấp lánh này.
“Syl..veon?”
Ngắt quảng mà gọi ra tên của võ hồn của mình, cô không biết liệu đây có phải là tiểu khuyển tiên cô hay không nữa, âm thanh của một cô gái bé nhỏ đang vang lên vọng mãi trong đầu cô.
“Hì hì, nói thật nhé, em đã có rất nhiều, rất nhiều điều muốn nói với chị, nhưng mà nhé, em không có đủ thời gian nữa rồi, vì trở nên mạnh hơn, vì không muốn để chị bỏ rơi em, em đã hao tốn một nữa sinh mệnh lực của mình để thực hiện một tiên đoán, và giờ là lúc em sẽ phải ngủ say, tỷ tỷ, đừng bỏ em nhé”
Hào quang phát sáng lên cực đại, một hình bóng của đứa bé gái với mái tóc mượt dài, cặp mắt màu xanh dương, cô bé như thể là hóa thân của sylveon.
Hào quang dần dần mờ nhạt, một luồng sáng bỗng dưng được hình thành, nó bọc Sylveon lại, trong nguồn sáng đó, cô nhìn thấy cả hào quang của Lan Vi, hồn thú mười vạn năm hình khuyển, nó hiện lên và đứng phía sau cô bé tóc hồng.
Sylveon đưa tay ra sờ lấy khuôn mặt của Hình Na, vuốt đi nước mắt của cô và nói bằng một giọng nghẹn ngào.
“Sylvi… bâ..y giờ.. rất vô… dụng, Tỷ… tỷ sẽ không… bỏ em chứ”
Thật kỳ lạ, cô bé vừa mới lau đi nước mắt cho cô, vậy mà giờ lại nghẹn ngào mà khóc lên không thành tiếng, bé gái ôm chặt lấy cổ cô, ngữi lấy mùi hương của Hình Na một cách lưu luyến.
“Tất nhiên... rồi, chị… chắc chắn.. sẽ không.. bỏ em. đâu”
Câu nó của Sylveon làm tim cô đột nhiên rung lên một hồi thật lâu, cảm xúc mà cô cố gắng bình ổn này lại một lần nữa tuôn trào, cô ôm thật chặt lấy hình bóng của cô bé, nhưng khi chạm vào, tay cô lại đi xuyên qua hình bóng của Sylvi
“Tỷ tỷ, em phải ngủ say một giấc rồi, cho đến ngày mà em tỉnh lại, đừng quên em, em có rất nhiều, rất nhiều điều muốn nói, hãy chờ em đến ngày mà các vì sao hội tụ, đến lúc đó, em sẽ trở thành vì sao sáng nhất trên bầu trời đêm này”
Rời khỏi hơi thở ấm áp của Hình Na, Sylvi thả mình bay lên trên, cô cùng với Lan Vi trở thành hào quang và vụt biến, trước khi thật sự hoàn toàn biến mất, Sylvi chỉ lên bầu trời, nơi mà có các hào quang rực rỡ, một vì sao sáng chói rực rỡ hơn bất cứ các vì sao nào khác mà nói
“Đó sẽ là chúng ta sau này nhé, hứa với em, hì hì”
Tuy là kêu Hình Na hứa với cô, nhưng Sylvi lại biến mất trước khi cả hai có thể kịp ngoắc tay với nhau.
“Đ.. Đấy là? Cái.. gì vậy?”
Hình Na bất ngờ, cô đột nhiên được dịch chuyển? Không, đây không là dịch chuyển, mà là thay đổi tầm nhìn, cô đang nhìn thấy cái gì vậy?
“Trên cao, nhìn trên cao”
Một âm thanh trực tiếp vọng lên đầu của Hình Na, tiếng nói của một bé gái xinh đẹp dễ thương đang kêu cô nhìn lên phía bầu trời.
Vô thức làm theo lời nói của thứ âm thanh kỳ lạ đó, bỏ qua sự kỳ lạ đang diễn ra, Hình Na nhìn lên phía trời cao, và rồi ngay sau đó, cô đứng đơ mình.
Cơ thể không tự chủ run lên, mắt cô long lanh như hai viên pha lê vậy, xinh đẹp và cao quý, nhưng từ hai viên pha lê lại đang chảy ra các dòng lệ tuôn dài trên khuôn mặt Hình Na, không được, không dừng được, không hiểu sao cô lại không thể dừng khóc.
“T.Thâ..t xi..nh.. đẹ..p”
Tiếng nói nghẹn ngào nức nở, bầu trời phía trên rực sáng với hào quang của riêng Sylveon, không phải là ánh sáng của cô, không phải là ánh sáng của Eim, nó là của Sylveon, một người cực kỳ quan trọng đối với cô.
Không hiểu sao nhưng mà nước mắt cô cứ chảy.
Từng dòng ký ức cứ hiện lại, những lời nói vô nghĩa của Sylveon từ khi bé còn là Eevee, cho đến khi cô tiến hóa thành Sylveon, hóa thân của loài tiên tinh linh mang đến phước lành và tình bạn.
Bao nhiêu là sự an ủi và cố gắng của nó, chỉ vì cô không hiểu mà cô đã không biết võ hồn của cô cũng phải chịu vất vả như thế nào.
“T.. tôi đã, chỉ nghĩ cho riêng.. bản thân.. mình”
Đưa hai tay lên bấu vào vai, dùng lực quá mạnh mà hai phần bả vai của Hình Na bị bấm đến chảy máu, không biết là Hình Na đã dùng bao nhiêu lực lượng.
Cô đã hoàn toàn không biết, nỗi đau đớn mà võ hồn của cô đã phải chịu đựng, nhưng mà chúng nó lại từng bước, từng bước một tiến gần đến cô hơn.
Chúng bắt đầu bằng những việc vô cùng nhỏ nhắn, vì là một sinh mệnh thể, chúng cũng biết đau buồn, vui vẻ, khóc, cười, chúng cũng giống như cô mà thôi.
Mỗi khi cô chiến đấu, cơn đau mà cô nhận được thì có là gì so với nỗi đau mà Sylveon đã chịu đựng, vậy mà cô vẫn còn lo lắng và sợ hãi, vậy mà cô vẫn còn cần nhờ chúng an ủi cô, những người đã phải chịu đựng đau đớn hơn cô nhiều.
Vì khao khát sức mạnh, cô chỉ cần nghe thấy hệ thống nói rằng nếu hấp thu hồn cốt của Băng Bích Hạt thì võ hồn của cô sẽ có thêm một hình thái mới, Glaceon.
Nhưng mà cô liệu đã có từng hỏi thăm xem võ hồn của cô, tiểu Sylveon liệu nó có muốn trở thành hình thái đó hay không?
Cô cảm nhận thấy đau đớn thì chúng cũng cảm thấy đau đớn, vậy lúc mà Sylveon tiếp nhận cảm giác cực lạnh của băng cực hạn, nó có phải chịu đựng nỗi đau đến như thế nào?
Một sự cố gắng và cam chịu thầm lặng, cô luôn coi võ hồn như là một thứ vũ khí thay vì là một người bạn, tại sao cô lại làm vậy chứ? nó chính là báu vật mà ông trời ban tặng cho cô cơ mà.
Thức tỉnh võ hồn là việc bản thân có thêm một bộ phận cơ thể, nó cứ như là máu thịt của chúng ta, dù là đồ vật hay thú hình, chúng đều có tình cảm.
Tuy không thể giao tiếp bằng ngôn ngữ, nhưng thông qua hồn lực dao động, từng chút cảm xúc nhỏ bé và sự cố gắng của chúng cho chúng ta là không thể phủ nhận.
Phía trên bầu trời vọt qua vô số các vì tinh tú, sao băng?
Những ánh sáng huyền ảo đang phản lại khuôn mặt nức nỡ nước mắt của Hình Na lúc này, không ngờ lại có một ngày mà cô lại khóc như một đứa trẻ thế này.
“Tỷ tỷ, em trở thành hình thái xinh đẹp hơn rồi nè”
“Tỷ tỷ, em muốn trở nên mạnh hơn cùng với chị”
“Em sẽ không bao giờ bỏ chị đâu”
“Đừng bỏ cuộc, em sẽ luôn ở bên chị mà”
“Đừng khóc, Sylvi buồn”
Từng câu nói, từng lời chia sẽ, nhưng ngôn ngữ thay thế cho âm thanh Viaa bình thường, cảm xúc của cô và cảm xúc của Sylveon chạm tới được tới nhau.
Đưa tay ra với lên phía bầu trời, cố với lấy một thứ gì đó trên không trung, Hình Na cố gắng chạy đuổi theo một thứ gì không tồn tại.
“Xin lỗi”
“Xin lỗi em”
Bàn tay run rẫy, hơi thở và nhịp đập còn không ổn định, lần đầu mà cảm xúc của cô rung động mãnh liệt đến vậy, người bạn đã đồng hành cùng cô suốt bao chặng đường, cô không muốn mất em ấy!!
“SYLVEONNNNN”
Gào lên thật to, Hình Na kiệt lực mà gục ngã hai chân xuống, hai đầu bị trầy đến chảy máu, nhưng giờ tâm trí của Hình Na không còn tâm trạng mà lo cho mấy thứ đó.
“Xoẹt”
Một tia sáng chợt vọt lên, ánh sáng này là?
Hình Na ngưỡng mặt lên nhìn về phía ánh sáng xuất hiện trước mặt cô, đây không phải là hợp tử của con mười vạn năm hồn thú lúc nãy ư? hợp tử của Lan Vi?
Tại sao nó lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa không phải Sylveon đã nuốt nó rồi sao?
“Tỷ tỷ”
Âm thanh điêu linh vang lên từ không trung, không có thứ gì trên bầu trời ngoài trừ cô và nguồn sáng lấp lánh này.
“Syl..veon?”
Ngắt quảng mà gọi ra tên của võ hồn của mình, cô không biết liệu đây có phải là tiểu khuyển tiên cô hay không nữa, âm thanh của một cô gái bé nhỏ đang vang lên vọng mãi trong đầu cô.
“Hì hì, nói thật nhé, em đã có rất nhiều, rất nhiều điều muốn nói với chị, nhưng mà nhé, em không có đủ thời gian nữa rồi, vì trở nên mạnh hơn, vì không muốn để chị bỏ rơi em, em đã hao tốn một nữa sinh mệnh lực của mình để thực hiện một tiên đoán, và giờ là lúc em sẽ phải ngủ say, tỷ tỷ, đừng bỏ em nhé”
Hào quang phát sáng lên cực đại, một hình bóng của đứa bé gái với mái tóc mượt dài, cặp mắt màu xanh dương, cô bé như thể là hóa thân của sylveon.
Hào quang dần dần mờ nhạt, một luồng sáng bỗng dưng được hình thành, nó bọc Sylveon lại, trong nguồn sáng đó, cô nhìn thấy cả hào quang của Lan Vi, hồn thú mười vạn năm hình khuyển, nó hiện lên và đứng phía sau cô bé tóc hồng.
Sylveon đưa tay ra sờ lấy khuôn mặt của Hình Na, vuốt đi nước mắt của cô và nói bằng một giọng nghẹn ngào.
“Sylvi… bâ..y giờ.. rất vô… dụng, Tỷ… tỷ sẽ không… bỏ em chứ”
Thật kỳ lạ, cô bé vừa mới lau đi nước mắt cho cô, vậy mà giờ lại nghẹn ngào mà khóc lên không thành tiếng, bé gái ôm chặt lấy cổ cô, ngữi lấy mùi hương của Hình Na một cách lưu luyến.
“Tất nhiên... rồi, chị… chắc chắn.. sẽ không.. bỏ em. đâu”
Câu nó của Sylveon làm tim cô đột nhiên rung lên một hồi thật lâu, cảm xúc mà cô cố gắng bình ổn này lại một lần nữa tuôn trào, cô ôm thật chặt lấy hình bóng của cô bé, nhưng khi chạm vào, tay cô lại đi xuyên qua hình bóng của Sylvi
“Tỷ tỷ, em phải ngủ say một giấc rồi, cho đến ngày mà em tỉnh lại, đừng quên em, em có rất nhiều, rất nhiều điều muốn nói, hãy chờ em đến ngày mà các vì sao hội tụ, đến lúc đó, em sẽ trở thành vì sao sáng nhất trên bầu trời đêm này”
Rời khỏi hơi thở ấm áp của Hình Na, Sylvi thả mình bay lên trên, cô cùng với Lan Vi trở thành hào quang và vụt biến, trước khi thật sự hoàn toàn biến mất, Sylvi chỉ lên bầu trời, nơi mà có các hào quang rực rỡ, một vì sao sáng chói rực rỡ hơn bất cứ các vì sao nào khác mà nói
“Đó sẽ là chúng ta sau này nhé, hứa với em, hì hì”
Tuy là kêu Hình Na hứa với cô, nhưng Sylvi lại biến mất trước khi cả hai có thể kịp ngoắc tay với nhau.
Bình luận truyện