Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục
Chương 230: Vạn năm hồn hoàn ngay từ cái đầu tiên?
Thức tỉnh trong trạng thái vẫn còn ngái ngủ, Tuyết nhi đưa bàn tay bé nhỏ lên xoa xoa cặp mắt màu trắng xanh như tuyết pha lê của mình, nó cúi người xuống bò lại phía Hình Na rồi nhảy thẳng vào lòng ngực của cô.
“Mama, yêu lắm”
Trực tiếp dúi đầu mình vào người Hình Na, một mùi hương của loài hoa dại nhàn nhạt tỏa ra làm lòng người thanh thản, bầu không khí bổng trở nên mát hơn và trong sạch hơn xung quanh Tuyết nhi, con bé có vẻ không còn bị mất kiểm soát băng cực hạn thuộc tính nữa?
Hình Na đưa hai tay ra ôm lấy cô gái bé nhỏ mới 7 tuổi này, thân hình nhỏ nhắn, mái tóc dài và cặp mắt lung linh quyến rũ linh hồn con người, Tuyết nhi cứ như một con búp bê pha lê nhỏ với một giọng nói cực kỳ loli, bé gái còn chưa rõ tình hình ra sao nhưng Tuyết nhi quyết định ôm thật chặt người “mẹ” của mình thật chặt, vì nó biết ở bên cạnh Hình Na sẽ là an toàn nhất.
“Ừm, Tuyết nhi, con có biết mình đang ở đâu không?”
Hỏi một câu mà đố thánh cũng không trả lời được, Hình Tuyết mới ra đời thì làm sao cô bé biết được mình đang ở đâu?
Nhưng đây cũng là một bài test, để kiểm nghiệm xem trong quá trình được nuôi dưỡng trong bình ống nghiệm, con bé có ý thức hay nhận thức về thế giới bên ngoài hay chưa, hay chỉ khi sinh ra thì con bé mới bắt đầu có suy nghĩ cho riêng mình.
“Tuyết nhi không biết!”
Trực tiếp và thẳng thắn trả lời, cô gái bé nhỏ lắc lắc cái đầu nhỏ nhắn của mình, hai tay vẫn ôm thật chặt Hình Na trong khi đang cố trả lời, con bé đang cảm thấy thiếu thốn an toàn.
Xoa xoa đầu của đứa bé, Hình Na mới hỏi tiếp.
“Vậy con biết mình là ai không?”
Lại một câu hỏi mà bất cứ một đứa trẻ mới có ý thức nào mới ra đời cũng không trả lời được, nhưng Hình Na vẫn kiên trì hỏi từng câu một để biết rõ trong đầu cô bé này chứa những gì.
“Tuyết nhi biết, Tuyết nhi là con của mama, Tuyết nhi và mama có một mối liên kết bền vững, Tuyết nhi yêu mama”
Câu trả lời cực kỳ dễ thương và ngộ nghĩnh, cô bé cố ý nhấn mạnh mấy chữ cuối là yêu mama như thể đang làm nũng và cầu yêu thương, thật là một con nhóc tinh ranh và đáng yêu.
“Thế con có nhớ những gì về cực bắc không?”
Hình Na hoàn toàn cho lơ qua cái skill hấp dẫn và đáng yêu của trẻ nhỏ, tinh thần và kiên cường chống cái đẹp của cô được nâng lên max level, trực tiếp hỏi thăm về trí nhớ của Tuyết nhi, dù sao thì con bé cũng là nhân bản của Tuyết đế.
Là một hồn thú đứng thứ 3 trong Thập đại hung thú sống ở cực Bắc cực lạnh, với niên kỷ gần đạt tới 70 vạn năm, không, thực chất lúc này Tuyết đế đã trở thành 70 vạn năm hồn thú, và Tuyết nhi chính là nhân bản của Tuyết đế, sẽ không có gì quá lạ nếu như Tuyết nhi sở hữu một chút ký ức của Tuyết đế và về nơi mà Tuyết đế đã từng sinh sống.
“Cực bắc?”
Tuyết nhi ngạc nhiên nhìn mẹ mình? Tại sao Mama cứ liên tục hỏi những câu mà cô không nghĩ đến vậy? Cực bắc? nghe thật lạ, mà cũng thật quen tai, tuy cô chưa từng đến đó bao giờ, nhưng trong tiềm thức cô có một số ấn tượng về 2 chữ cực bắc.
“Hừm ….”
Đưa tay lên cằm nhíu mày suy nghĩ, từ hình thái loli ngây ngô không biết gì, Tuyết nhi trở thành hình thái bà cụ non, bé gái đang cố gắng moi hết những gì trong đầu ra để trả lời Hình Na.
“Thế nào rồi?”
Đưa tay ra xoa đầu của Tuyết nhi, Hình Na vẫn rất từ tốn mà chờ đáp án, hiểu rõ đứa bé của mình cũng là một cách để nâng cao mối liên kết, chưa kể hồn hoàn thứ 6 của cô là từ chính Tuyết nhi cho.
“Không biết, nhưng mà lại có ấn tượng, giống như thể là … ừm, giống như là khi con càng lớn con sẽ nhớ càng nhiều về nơi ấy, nhưng mà kỹ thuật chiến đấu con nhớ hết nhé!!!”
Tuyết nhi lắc đầu, con bé phủ định các ký ức về cực bắc, nhưng lại nói rằng mình có chút ấn tượng về nó, và càng phát triển mạnh mẽ thế nào thì Tuyết nhi càng nhớ rõ nhiều hơn về nơi lạnh lẽo xa xôi đó.
Tuy nhiên con bé lại nói rằng mình nhớ tất cả các kỹ thuật chiến đấu? Đây là bản năng sinh tồn hay sao vậy? Nhớ hết các cách chiến đấu để dù ở trường hợp nào cũng có thể tồn tại.
“À, đúng rồi, Tuyết nhi con đã thức tỉnh võ hồn chưa? Nếu đã thức tỉnh thì cho mẹ xem võ hồn của con đi!”
Hình Na lập tức muốn quan sát võ hồn của Tuyết nhi, ở độ tuổi 7 thì thông thường các đứa bé đều thức tỉnh võ hồn rồi, cô muốn biết hồn hoàn đầu tiên của Tuyết nhi là ở cấp độ bao nhiêu?
“Tiểu nha đầu, nãy giờ nhóc không nói chuyện gì với ta đó!”
Đột nhiên Dragonite lao ra chen vào cuộc nói chuyện, lúc nãy là cuộc gặp gỡ của mẹ con nên nó mới không nói, giờ thì qua phần chào hỏi rồi mà con nhóc này vẫn bỏ qua một linh vật to khủng bố như nó thì quả thật là hết lời để nói!
“Ể, một con rồng béo? hơn nữa biết nói ư? ngầu quá!!!”
Hai mắt Tuyết nhi tỏa sáng, bấy giờ con bé mới để ý đến Dragonite, trẻ con ngôn ngữ thật sự rất độc, vậy mà trực tiếp gọi một con pokemon chuẩn thần là béo? Thật sự chết không hết tội, nhưng mà may là Dragonite là một pokemon văn minh và hiểu kiềm chế bản thân, nó cũng không ngại làm một linh vật dễ thương nên cũng không để ý lời của một đứa bé.
“Thế nào, có muốn lên đây chơi không?”
Vỗ vỗ cái bụng mình, độ căng nẩy đàn hồi hết sảy, Dragonite như một ông chú già dụ dỗ bé loli tiến vào bẫy.
“Muốn, muốn muốn”
Tuyết nhi như một đứa bé ham chơi, cặp mắt nó sáng rực như 2 cái bóng đèn, con bé miệng cười rất vui và dường như nó không sợ hãi Dragonite chút nào, lập tức nhảy lên bụng của Dragonite mà cười thích thú.
“Được rồi, Tuyết nhi, cho mẹ thấy võ hồn của con đi!”
Hình Na đứng ở dưới quan sát, cô bình tĩnh chờ cho Hình Tuyết chơi cho vui đã đời rồi mới nhờ con bé cho cô thấy võ hồn.
“Ưm, con đã thức tỉnh võ hồn rồi, hơn nữa đã có hồn hoàn thứ nhất rồi nha!”
“Võ hồn hiện, hồn hoàn hiện”
Triệu hồi võ hồn và hồn hoàn, một cơn gió cực bắc lạnh lẽo kéo về, căn phòng nhiệt độ lại đột ngột giảm xuống một cách bất ngờ.
Dragonite và Hình Na lập tức nhíu mày, may mà Song tử không xuất hiện ở đây, nếu không nó sẽ lại bị Tuyết nhi đóng thành băng tuyết mất, hahaha.
Lập tức điều chỉnh nhiệt độ thân thể sao cho phù hợp với nhiệt độ môi trường xung quanh, Tuyết nhi hóa thân thành một tinh linh của băng tuyết, mái tóc và cặp mắt lung linh ấy như hòa thành một với hơi thở của băng tuyết, một cái hồn hoàn màu đen bỗng nổi bật sau lưng cô!
“Hồn hoàn vạn năm ở ngay cái đầu tiên? hơn nữa mới có hồn lực cấp 11? Đùa đấy à?”
Bây giờ thì đến lượt Hình Na bất ngờ, con bé này chơi quá shock hàng rồi, một hồn thú mười vạn năm chuyển hóa thành người thì không cần phải đi giết hồn thú lấy hồn hoàn nữa, hồn hoàn của chúng chính là niên kỷ của bản thân chuyển hóa, và đẳng cấp các hồn hoàn sẽ gia tăng theo thời gian.
Hồn hoàn đầu tiên của Tuyết nhi là vạn năm? hơn nữa đây ước chừng nằm trong khoảng 3 đến 4 vạn năm? Nói vậy các hồn hoàn tiếp theo của con bé sẽ không thấp hơn vạn năm? và đến đẳng cấp nhất định nào đó tất cả các hồn hoàn còn lại đều sẽ là 10 vạn năm ư? Rốt cuộc cô đã tạo ra một con quái vật nào vậy?
“Tuyết nhi, con thật là bá đạo”
Đổ mồ hôi hột, Hình Na và Dragonite kinh ngạc trước hồn hoàn và võ hồn của Tuyết nhi, một con bé có năng lực đáng sợ đến kinh hoàng.
“Hì hì, thấy con siêu chưa?”
Tuyết nhi cười cười, cô bé xoay một vòng như một ngọn gió, xinh đẹp đáng yêu và trông cực kỳ vô hại nếu như không có cái hồn hoàn vạn năm màu đen thuần túy sau lưng cô, một con quái vật đã ra đời, bên cạnh Hình Na toàn thể đều là những con quái vật quái thai đáng sợ.
“Mama, yêu lắm”
Trực tiếp dúi đầu mình vào người Hình Na, một mùi hương của loài hoa dại nhàn nhạt tỏa ra làm lòng người thanh thản, bầu không khí bổng trở nên mát hơn và trong sạch hơn xung quanh Tuyết nhi, con bé có vẻ không còn bị mất kiểm soát băng cực hạn thuộc tính nữa?
Hình Na đưa hai tay ra ôm lấy cô gái bé nhỏ mới 7 tuổi này, thân hình nhỏ nhắn, mái tóc dài và cặp mắt lung linh quyến rũ linh hồn con người, Tuyết nhi cứ như một con búp bê pha lê nhỏ với một giọng nói cực kỳ loli, bé gái còn chưa rõ tình hình ra sao nhưng Tuyết nhi quyết định ôm thật chặt người “mẹ” của mình thật chặt, vì nó biết ở bên cạnh Hình Na sẽ là an toàn nhất.
“Ừm, Tuyết nhi, con có biết mình đang ở đâu không?”
Hỏi một câu mà đố thánh cũng không trả lời được, Hình Tuyết mới ra đời thì làm sao cô bé biết được mình đang ở đâu?
Nhưng đây cũng là một bài test, để kiểm nghiệm xem trong quá trình được nuôi dưỡng trong bình ống nghiệm, con bé có ý thức hay nhận thức về thế giới bên ngoài hay chưa, hay chỉ khi sinh ra thì con bé mới bắt đầu có suy nghĩ cho riêng mình.
“Tuyết nhi không biết!”
Trực tiếp và thẳng thắn trả lời, cô gái bé nhỏ lắc lắc cái đầu nhỏ nhắn của mình, hai tay vẫn ôm thật chặt Hình Na trong khi đang cố trả lời, con bé đang cảm thấy thiếu thốn an toàn.
Xoa xoa đầu của đứa bé, Hình Na mới hỏi tiếp.
“Vậy con biết mình là ai không?”
Lại một câu hỏi mà bất cứ một đứa trẻ mới có ý thức nào mới ra đời cũng không trả lời được, nhưng Hình Na vẫn kiên trì hỏi từng câu một để biết rõ trong đầu cô bé này chứa những gì.
“Tuyết nhi biết, Tuyết nhi là con của mama, Tuyết nhi và mama có một mối liên kết bền vững, Tuyết nhi yêu mama”
Câu trả lời cực kỳ dễ thương và ngộ nghĩnh, cô bé cố ý nhấn mạnh mấy chữ cuối là yêu mama như thể đang làm nũng và cầu yêu thương, thật là một con nhóc tinh ranh và đáng yêu.
“Thế con có nhớ những gì về cực bắc không?”
Hình Na hoàn toàn cho lơ qua cái skill hấp dẫn và đáng yêu của trẻ nhỏ, tinh thần và kiên cường chống cái đẹp của cô được nâng lên max level, trực tiếp hỏi thăm về trí nhớ của Tuyết nhi, dù sao thì con bé cũng là nhân bản của Tuyết đế.
Là một hồn thú đứng thứ 3 trong Thập đại hung thú sống ở cực Bắc cực lạnh, với niên kỷ gần đạt tới 70 vạn năm, không, thực chất lúc này Tuyết đế đã trở thành 70 vạn năm hồn thú, và Tuyết nhi chính là nhân bản của Tuyết đế, sẽ không có gì quá lạ nếu như Tuyết nhi sở hữu một chút ký ức của Tuyết đế và về nơi mà Tuyết đế đã từng sinh sống.
“Cực bắc?”
Tuyết nhi ngạc nhiên nhìn mẹ mình? Tại sao Mama cứ liên tục hỏi những câu mà cô không nghĩ đến vậy? Cực bắc? nghe thật lạ, mà cũng thật quen tai, tuy cô chưa từng đến đó bao giờ, nhưng trong tiềm thức cô có một số ấn tượng về 2 chữ cực bắc.
“Hừm ….”
Đưa tay lên cằm nhíu mày suy nghĩ, từ hình thái loli ngây ngô không biết gì, Tuyết nhi trở thành hình thái bà cụ non, bé gái đang cố gắng moi hết những gì trong đầu ra để trả lời Hình Na.
“Thế nào rồi?”
Đưa tay ra xoa đầu của Tuyết nhi, Hình Na vẫn rất từ tốn mà chờ đáp án, hiểu rõ đứa bé của mình cũng là một cách để nâng cao mối liên kết, chưa kể hồn hoàn thứ 6 của cô là từ chính Tuyết nhi cho.
“Không biết, nhưng mà lại có ấn tượng, giống như thể là … ừm, giống như là khi con càng lớn con sẽ nhớ càng nhiều về nơi ấy, nhưng mà kỹ thuật chiến đấu con nhớ hết nhé!!!”
Tuyết nhi lắc đầu, con bé phủ định các ký ức về cực bắc, nhưng lại nói rằng mình có chút ấn tượng về nó, và càng phát triển mạnh mẽ thế nào thì Tuyết nhi càng nhớ rõ nhiều hơn về nơi lạnh lẽo xa xôi đó.
Tuy nhiên con bé lại nói rằng mình nhớ tất cả các kỹ thuật chiến đấu? Đây là bản năng sinh tồn hay sao vậy? Nhớ hết các cách chiến đấu để dù ở trường hợp nào cũng có thể tồn tại.
“À, đúng rồi, Tuyết nhi con đã thức tỉnh võ hồn chưa? Nếu đã thức tỉnh thì cho mẹ xem võ hồn của con đi!”
Hình Na lập tức muốn quan sát võ hồn của Tuyết nhi, ở độ tuổi 7 thì thông thường các đứa bé đều thức tỉnh võ hồn rồi, cô muốn biết hồn hoàn đầu tiên của Tuyết nhi là ở cấp độ bao nhiêu?
“Tiểu nha đầu, nãy giờ nhóc không nói chuyện gì với ta đó!”
Đột nhiên Dragonite lao ra chen vào cuộc nói chuyện, lúc nãy là cuộc gặp gỡ của mẹ con nên nó mới không nói, giờ thì qua phần chào hỏi rồi mà con nhóc này vẫn bỏ qua một linh vật to khủng bố như nó thì quả thật là hết lời để nói!
“Ể, một con rồng béo? hơn nữa biết nói ư? ngầu quá!!!”
Hai mắt Tuyết nhi tỏa sáng, bấy giờ con bé mới để ý đến Dragonite, trẻ con ngôn ngữ thật sự rất độc, vậy mà trực tiếp gọi một con pokemon chuẩn thần là béo? Thật sự chết không hết tội, nhưng mà may là Dragonite là một pokemon văn minh và hiểu kiềm chế bản thân, nó cũng không ngại làm một linh vật dễ thương nên cũng không để ý lời của một đứa bé.
“Thế nào, có muốn lên đây chơi không?”
Vỗ vỗ cái bụng mình, độ căng nẩy đàn hồi hết sảy, Dragonite như một ông chú già dụ dỗ bé loli tiến vào bẫy.
“Muốn, muốn muốn”
Tuyết nhi như một đứa bé ham chơi, cặp mắt nó sáng rực như 2 cái bóng đèn, con bé miệng cười rất vui và dường như nó không sợ hãi Dragonite chút nào, lập tức nhảy lên bụng của Dragonite mà cười thích thú.
“Được rồi, Tuyết nhi, cho mẹ thấy võ hồn của con đi!”
Hình Na đứng ở dưới quan sát, cô bình tĩnh chờ cho Hình Tuyết chơi cho vui đã đời rồi mới nhờ con bé cho cô thấy võ hồn.
“Ưm, con đã thức tỉnh võ hồn rồi, hơn nữa đã có hồn hoàn thứ nhất rồi nha!”
“Võ hồn hiện, hồn hoàn hiện”
Triệu hồi võ hồn và hồn hoàn, một cơn gió cực bắc lạnh lẽo kéo về, căn phòng nhiệt độ lại đột ngột giảm xuống một cách bất ngờ.
Dragonite và Hình Na lập tức nhíu mày, may mà Song tử không xuất hiện ở đây, nếu không nó sẽ lại bị Tuyết nhi đóng thành băng tuyết mất, hahaha.
Lập tức điều chỉnh nhiệt độ thân thể sao cho phù hợp với nhiệt độ môi trường xung quanh, Tuyết nhi hóa thân thành một tinh linh của băng tuyết, mái tóc và cặp mắt lung linh ấy như hòa thành một với hơi thở của băng tuyết, một cái hồn hoàn màu đen bỗng nổi bật sau lưng cô!
“Hồn hoàn vạn năm ở ngay cái đầu tiên? hơn nữa mới có hồn lực cấp 11? Đùa đấy à?”
Bây giờ thì đến lượt Hình Na bất ngờ, con bé này chơi quá shock hàng rồi, một hồn thú mười vạn năm chuyển hóa thành người thì không cần phải đi giết hồn thú lấy hồn hoàn nữa, hồn hoàn của chúng chính là niên kỷ của bản thân chuyển hóa, và đẳng cấp các hồn hoàn sẽ gia tăng theo thời gian.
Hồn hoàn đầu tiên của Tuyết nhi là vạn năm? hơn nữa đây ước chừng nằm trong khoảng 3 đến 4 vạn năm? Nói vậy các hồn hoàn tiếp theo của con bé sẽ không thấp hơn vạn năm? và đến đẳng cấp nhất định nào đó tất cả các hồn hoàn còn lại đều sẽ là 10 vạn năm ư? Rốt cuộc cô đã tạo ra một con quái vật nào vậy?
“Tuyết nhi, con thật là bá đạo”
Đổ mồ hôi hột, Hình Na và Dragonite kinh ngạc trước hồn hoàn và võ hồn của Tuyết nhi, một con bé có năng lực đáng sợ đến kinh hoàng.
“Hì hì, thấy con siêu chưa?”
Tuyết nhi cười cười, cô bé xoay một vòng như một ngọn gió, xinh đẹp đáng yêu và trông cực kỳ vô hại nếu như không có cái hồn hoàn vạn năm màu đen thuần túy sau lưng cô, một con quái vật đã ra đời, bên cạnh Hình Na toàn thể đều là những con quái vật quái thai đáng sợ.
Bình luận truyện