Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục

Chương 269: Kịch trong kịch



“Thật là thoải mái a!”

Đưa tay lên dùng lưỡi liếm đi vết máu, mùi vị tanh tưởi nồng sặc vào miệng, một biểu cảm mê say được biểu hiện trên mặt của Hình Na, trong số các tà hồn sư đang ở trên đây, hành động của Hình Na là một trong những điều đáng sợ và hành hạ người khác nhất.

Vốn ra điều này không thể gây chú ý tới các tà hồn sư cấp cao khác, nhưng trong đôi mắt tím của Ngọc Ly, những dòng chữ cổ xưa xuất hiện chạy qua và một cảm giác rợn mình truyền thẳng vào người Hình Na.

“Nè ~, ngươi tên là gì nhỉ?”

Bước vài bước tiến lại, để cặp mắt của Hình Na nhìn thẳng trực tiếp vào mắt mình, Ngọc Ly cúi đầu hướng tai của cô mà nói.

Ngửi ngửi mùi hương trên cổ cô, Ngọc Ly cứ như một con thú hoang dã đang đánh mùi của miếng mồi ngon, cô ta đang đợi sự trả lời đến từ phía Hình Na.

Một ánh mắt khác cũng đang dồn sự tập trung vào người Hình Na, Đường Nhã cũng tạm dừng việc chém giết mà nhìn về phía cô gái này, sự tập trung của 2 thánh nữ làm cho Hình Na nỗi bật trước toàn bộ những người khác.

“Cuồng Sát”

Lạnh lẽo nói ra 2 từ này, Hình Na vẫn đang thể hiện một phong thái lạnh lùng cùng với điên cuồng, con nhỏ này chắc vẫn chưa hoàn toàn tìm ra bí mật của bản thân, hoặc nói cách khác, con nhỏ này một là đang chơi đùa với mình, không thì cô ta đang tận lực tìm kiếm phần khác lạ bên trong hành động của bản thân

“Hỗ, cái tên đẹp đấy”

Đưa một ngón tay nhấc cằm Hình Na lên, vị thánh nữ vẫn tiếp tục dùng cặp mắt quái dị của mình nhìn, một cảm giác kỳ lạ đang truyền vào trong não bộ của Hình Na, cái này …. Điều này là.. thôi miên?

Chậc, muốn dùng thuật thôi miên với bản thân sao? dám thách thức với một người sở hữu tinh thần thiên phú như cô, quá ngu xuẩn rồi, nhưng mà …. Đây cũng là một cơ hội tốt để đánh lừa bọn chúng.



“Ah”

Chợt vang một tiếng hô bất chợt của Hình Na, luồng sóng đã đập vào mặt và đi trong não bộ của Hình Na, cặp mắt từ màu đỏ máu nay u đục thành màu đất tối.

Cảm xúc của Hình Na dường như không còn thuộc kiểm soát của bản thân nữa, cô vô hồn nhìn vào phía Ngọc Ly như cái xác trống rỗng, bước từng bước thật chậm tới phía Ngọc Ly để cô ta vuốt ve mặt mình.

Bàn tay dính máu của Ngọc Ly đang liên tục sờ lên gò má xinh đẹp này, dù Hình Na có hoán diện thành một cô gái tà hồn sư nhưng khuôn mặt cô bắt chước lại rất xinh đẹp, thật đẹp a,… đến nỗi mà Ngọc Ly muốn đâm thủng hai con mắt của cô mà nhai nuốt.

“Xoẹt”

Một sợi dây gai từ đất mọc lên, tử vong Lam Ngân Thảo của Đường Nhã đâm thẳng xuyên qua giữa hai người, tách Hình Na và Ngọc Ly ra làm hai bên.

Cặp mắt màu đỏ giống hệt với cặp mắt của Hình Na lúc nãy, nguồn khí tức hắc ám của cô đánh bật năng lượng của Ngọc Ly trong chốc lát, cô bước ra và khẽ vuốt cặp mắt của Hình Na, cặp mắt vô hồn đấy liên tục nhìn thẳng vào Đường Nhã, như thể nó đang nhìn một vật thể vô tri vô giác hơn là một thánh nữ.

“Cô gái này… ngươi đùa quá trớn rồi đấy!”

Phát hiện nhận thức của Hình Na đã mất đi, hoặc là đã mất đi, Đường Nhã khẽ nhíu mày, cô còn tính hỏi con bé này nhiều điều, không ngờ Ngọc Ly lại trực tiếp ra tay nhanh đến như vậy.

“Ha ha~, Nhã Nhã, đừng như vậy chứ?”

Thích thú nhìn phản ứng của cô gái thánh nữ trước mắt, có vẻ cô ta quan tâm hơi nhiều đến con bé này nhỉ? nhưng mà, con nhỏ này tuyệt đối không tầm thường, tuy không rõ lắm, nhưng cặp mắt của cô cho cô biết rằng, có một nguồn năng lượng khác thường đang bọc lấy con nhỏ này.

“À, vậy sao? Nhưng chơi đùa thì chơi với những món ăn ngoài kia đi, đồng dạng là tà hồn sư cùng đồng loại, ngươi đều có thể ăn tươi nuốt sống hết nhỉ?”

Khép mắt lại, Đường Nhã chỉ vào đám hồn sư còn sống còn lại, bọn chúng đang lo sợ mà nhìn về phía cô và Ngọc Ly, kể cả Hình Na cũng nằm trong top những đứa nguy hiểm nhất, thà bị giết một cách dứt khoát rồi hành hạ thi thể họ thế nào thì làm, chứ đừng bắt họ từ từ cảm nhận rõ ràng từng nỗi đau trên thể xác và linh hồn.

Một ngọn gió thổi qua, đôi mắt màu đỏ của Đường Nhã ánh lên tia lửa đen tối, không biết lý do làm sao mà Hình Na lại cảm thấy có chút thân thiết với cô gái tên Đường Nhã này, cảm giác này, từ khi mà cô bắt chước một tà hồn sư, cô luôn có cảm giác cô ta như là một đồng loại của bản thân…

Đang giả bộ bị thôi miên, Hình Na không ngờ Đường Nhã lại chen ngang cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ, nhưng mà, đâm lao thì phải lao theo lao, cô đành phải dùng một skill khóa lại tâm trí và một phần trí nhớ của mình, vong linh ngôn ngữ không có tác dụng trong trường hợp này, cô chỉ mới học tập một chút năng lực của Hoắc Vũ Hạo thôi, ở khu vực khác thì may ra còn chút năng lực đe dọa, nhưng trước mặt 2 vị thánh nữ thì khác gì chui đầu vào ổ sói?

“Lại đây nào..”

Không thú vị nhìn sang phía Đường Nhã, Ngọc Ly trực tiếp bỏ qua cô và gọi Hình Na quay trở về, cô không biết tại sao phép thôi miên lại dễ dàng thành công như vậy, thật kỳ quái, nếu cô ta có điều gì khác biệt thì hẵn có thể né tránh năng lực của bản thân chứ? Đằng này cái đùng cô ta bị dính đòn thôi miên, tuy có một chút phản kháng nhưng như vậy là quá kỳ rồi.

Đưa tay ra thoát khỏi vòng tay của Đường Nha, giờ cô như cái xác không hồn đang làm theo mệnh lệnh của Ngọc Ly, bình tĩnh, bình tĩnh, cô cần phải kiên trì, dù cho con nhỏ này có làm gì cũng phải chờ đợi, cho đến phút cuối cùng của mạng sống, cô không nên làm bất cứ điều gì kỳ lạ.

“Này…”

Một tay nắm lại vai của Hình Na, cô không muốn con nhỏ phía trước nắm thế thượng phong, con nhỏ này cô cũng muốn, chí ít cô ta phải cho cô biết lý do và cảm giác này là từ đâu mà có, việc một người có một phần đồng dạng với bản thân bị điều khiển như con rối làm cô như nỗi rợn hết da gà.

“Lại đây!!!”

Trực tiếp ra một mệnh lệnh mạnh mẽ, Hình Na bất chấp đau đớn để bàn tay của Đường Nhã lưu lại trên vai cô một vết tay đỏ loét, không quan tâm đến cơn đau trên da thịt, Hình Na sẵn sàng tiến về phía Ngọc Ly một cách bất chấp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện