Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục

Chương 272: Thành công rồi ư?



Đau đớn chật vật nằm lăn dưới đất, dưới sự bảo hộ của Đường Nhã, Hình Na ngoại trừ bị tổn thương ở phần đại não, còn lại cô không chịu quá nhiều thương tổn đến từ phía Ngọc Ly.

“Ôi, ôi ôi ôi”

“Oành”

Một chân dẫm xuống đất, mặt đá nứt ra, một nguồn năng lượng khổng lồ từ người Ngọc Ly tỏa ra, một màu đen thuần túy từ người của cô như muốn nuốt chửng tất cả, bên cạnh Ngọc Ly, một cái tà hồn sư xấu số trực tiếp trở thành vật tế đầu tiên của cô, hóa thành một vũng máu không còn chút bụi nào cả.

Trợn mắt lên nhìn về phía trước, Đường Nhã khiếp sợ trước năng lực của Ngọc Ly, không ngờ khi cô ta nỗi điên lên lại mạnh mẽ đến vậy, khốn nạn, chơi không lại rồi, từ bỏ sao?

Hai chân như có như không hơi run một chút, Đường Nhã dường như muốn quỳ xuống cúi đầu trước mặt Ngọc Ly, cô thua cả từ hồn lực tu vi lẫn khí thế uy áp, tính về mặt nào đi nữa thì Ngọc Ly vẫn trội hơn hẳn cô, không đấu lại được.

“Tử vong lam ngân thảo, vây kích”

Cặp mắt màu đỏ chóe sáng lên, một sự phản kháng yếu ớt, tuy biết là không thắng được nhưng vì danh dự của bản thân, cô không thể nhún nhường được, hàng loạt các tử vong lam ngân thảo mọc lên từ mặt đất, bao vây tất cả mọi thứ.

Một khu rừng được bọc bởi loài tà ác thực vật này như đang điên cuồng, chúng mạnh mẽ phát triển và lớn lên hướng thẳng phía Ngọc Ly mà nhắm tới.

“Đừng có chen vào chuyện của người khác!!!”

Khẽ híp mắt lại, Ngọc Ly thú vị khi nhìn thấy con nhỏ này vậy mà còn dám chống trả trước đòn đánh của cô, có gan đây, cô rất thích những người có cá tính.

Thế, Nhưng, Mà!!! Đây không phải là trường hợp mà con nhỏ này nên chía mũi vào đâu, con nhỏ rác rưởi này.

“Nuốt chửng huyết tiễn”

Đưa một tay lên, một đôi cánh chim từ phía cây cung mọc ra, hàng loạt các vòng sáng màu đen tím thoát ra tạo thành một đường dẫn.

Các hoa văn và họa tiết thể hiện cho sự huyền bí của Ngọc Ly, khó mà nói cái hồn kỹ này của cô bình thường được, dù có đứng ở phía xa xa, các Phong hào đấu la và hồn đấu la đều cảm nhận được uy lực khủng khiếp của cái hồn kỹ này.

Cặp mắt tím chợt lóe lên một phát, một đường thẳng được vạch ra xé rách không khí, mọi thứ xung quanh bị ăn mòn và nuốt chửng và một cái lỗ đen xung quanh mũi tên, không khí như bị đập nứt ra và đám lam ngân thảo như gặp thiên địch.

“Xoẹt”



Không hề dừng lại, đám lam ngân thảo hắc ám của Đường Nhã không một chút nào có thể cản trở được Ngọc Ly, hồn kỹ của cô ta quá bá đạo, tử vong lam ngân thảo trực tiếp hóa thành bụi bột tản bay trong không khí, một đường thẳng mở ra đi trực tiếp tới vị trí của Đường Nhã, cô đang bị nhắm đến một cách không thương tiếc.

“Đùa ư,,… không thể nào”

Trợn to mắt ra nhìn về cây cung tiễn đang đến về phía mình cấp tốc, Đường Nhã như dại ra, không thể nào, hồn kỹ của cô dường như không có tác dụng trước mặt cô ta, Ngọc Ly, rốt cuộc cô ta là con quái vật gì vậy?

“Vây nhốt + Hấp Huyết Xúc Tu”

Một trận hồn lực màu đỏ phóng ra, kỹ năng ám khí đường môn được tái hiện, thật nhục nhã, vì mạng sống của mình mà cô lại dùng các kỹ năng của tổ tiên Đường Tam cho hoàn cảnh của mình ư?

Tuy trở thành tà hồn sư, tuy ký ức bị khóa lại, nhưng mà trong thâm tâm của Đường Nhã, có hai thứ không thể nào xóa nhòa hoàn toàn được, một là Bối Bối, hai là Đường môn, chỉ trong những thời khắc quan trọng nhất, cô đã bộc lộ được năng lực của mình.

“Oành oành oành”

Các bức tường được tạo ra, các xác chết trở thành chất dinh dưỡng cho hồn kỹ của Đường Nhã, trận chiến giữa hai thánh nữ, khó ai có thể ngờ rằng từ một trận nghi lễ, vì một người con gái mà hai vị thánh nữ lại đại chiến với nhau.

Tử vong lam ngân thảo một lần nữa xuất hiện như bức tường chắn lại cung tiễn của Ngọc Ly, dùng chân đạp lên mặt đất lợi dụng góc độ tinh xảo né ra vị trí bị tấn công, đưa tay làm lợi trảo đẩy cây hồn kỹ về phương hướng khác, trong Đường Môn, ngoại trừ Bối Bối ra, cô là một trong hai người hiểu rõ về các tuyệt kỹ của môn phái mình nhất.

Hình Na đang nằm gục ở phía dưới, có vẻ tình hình này khá ổn rồi, hai vị thánh nữ đang đối chiến, không rõ lý do vì sao mà Đường Nhã lại cứu cô, nhưng mà cảm ơn, tôi nợ cô một mạng sống dù cho cô có là tà hồn sư, nhưng sau này chí ít tôi sẽ không giết cô, ngược lại, nếu cô có một nguyện vọng, đây sẽ cố gắng thực hiện trong phạm vi cho phép.

Khẽ mở mắt ra, cô tận dụng tinh linh nhãn quan sát, Dragonite đang quay trở về, nhưng mà.. cả Tuyết nhi sao? tại sao Dragonite lại mang cả Tuyết nhi trở về? Thằng nhóc này bị điên rồi ư?

Các tuyệt kỹ đường môn và các hồn kỹ của cả hai nhanh chóng nằm gọn trong cặp mắt của Hình Na, được chừng nào hay chừng đó, giờ cô không thể tham gia chiến đấu, nhưng chí ít, cô sẽ quan sát hết mọi khả năng của bọn họ, sau này có đối đầu cũng đỡ phải bối rối và nắm trước lợi thế.

“Ầm”

Tiếng bạo tạc vang ra, Đường Nhã thành công tránh khỏi hồn kỹ của bản thân làm Ngọc Ly có phần giật mình, tuy không phải là hồn kỹ mạnh mẽ gì, nhưng con nhỏ này có thể né được, thú vị đấy!

Hơn nữa cái cặp mắt quyết liệt này, A~, thật là muốn nhai nó vào mồm quá đi mất, ha ha, Nhã Nhã tiểu nha đầu a, thật là muốn “ăn tươi nuốt sống” ngươi vào trong mồm ghê ta.

“Cũng được đấy..”

Tiếp tục chuẩn bị cho đợt tấn công tiếp theo, một hồn hoàn màu đen sáng lên, chuẩn bị có một trận đại chiến tiếp tục diễn ra.

Đột nhiên một luồng sóng hồn lực cực mạnh đánh bật hai vị thánh nữ ra ngoài, các cao tầng đã bắt đầu can thiệp vào trận chiến, nơi này không phải là nơi để cho các cuộc nội chiến diễn ra, bọn họ để cho hai người quấy rối nãy giờ không phải là để cho trưng, mà nó còn giúp hai vị thánh nữ bộc lộ thực lực của mình, giờ thì đã thể hiện đủ rồi, nên cho bọn chúng dừng tay thôi.

“Hai vị thánh nữ đại nhân, có thể dừng tay được chưa?”

Tôn Yên đấu la xuất hiện ngay chính giữa mà nói, tuy lời của ông là một câu hỏi nhưng lại chứa uy nghiêm mạnh mẽ không cho phép làm trái, ông cản cuộc chiến này lại, cả hai vốn dĩ cũng không tính tiếp tục chiến đấu nên đã dừng ngay trong tức khắc.

“Được thôi, con nhỏ này nên thuộc về ta chứ?”

Đường Nhã vì đã phóng lao nên đành theo lao, cô ta trực tiếp đòi lấy Hình Na, nhìn thẳng về phía Ngọc Ly với một cặp mắt kiên quyết và cao ngạo.

“Ngọc Ly thánh nữ đại nhân, ngài có thể nhân nhượng một chút chứ?”

Tôn Yên không muốn làm can thiệp chuyện này quá nhiều, ông cũng không muốn làm to chuyện, có nhiều thứ phải lo hơn là chỉ một chuyện này.

“Được thôi, mà, cũng không có vấn đề gì…”

Ngọc Ly trực tiếp buông tay, cô ta không còn quan tâm đến Hình Na nữa, từ những đợt tấn công vừa rồi, cô ta đã nghĩ rằng cặp mắt của mình đã sai, đây là lần đầu tiên cô bị như vậy đấy, thật kỳ lạ.

Phía xa, Dragonite đang chở Hình Tuyết bay đến phía Hình Na, cả hai dùng hết tốc lực của mình ráng đuổi kịp vị trí của cô, Hình Na, hi vọng rằng chị không sao a!

Mọi thứ tưởng chừng như kết thúc, Hình Na được Đường Nhã mang về, nhưng mọi thứ lại không được Hình Na mong muốn, cô đang chảy mồ hôi và lẩm bẩm trong đầu:

“Thành công rồi sao? thành công…? không! vẫn chưa, sự giao nhau giữa ta và các hung tinh giờ mới đến thời khắc cao trào, chết tiệt, giờ chuyện gì sẽ xảy ra nữa đây!”

Lo lắng suy nghĩ, Hình Na không hề buông lỏng tinh thần, một thứ gì đó khủng khiếp hơn sẽ đến.

Đúng lúc mọi người tính rời khỏi, Ngọc Ly bỗng nhiên quay lại, cô hướng một góc nhìn rồi đứng im lại, cặp mắt như dã thú săn mồi, chết tiệt, … thứ mà cô ta đang nhìn là …

Mồ hôi liên tục chảy ra, Dragonite a, mau đến cứu chị đi, không ổn rồi, không ổn rồi, mọi chuyện sắp vượt quá tầm chịu đựng của cô rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện