Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục

Chương 304: Robot hình người và cuộc chiến máy móc



Một cơn sóng âm cực mạnh phát ra, tuy bình thường cô không quá chú tâm vào các loại hồn đạo khí kiểu này nhưng sự kết hợp đồng thời giữa hai hồn đạo khí cũng có thể gây ra nhiễu loạn sóng âm.

Cách thức mà con robot có thể nhận ra sinh mệnh và vị trí của cô hẳn là truyền và thu hồi sóng, tuy không có hồn kỹ hoặc hồn đạo khí nào có thể trực tiếp làm nhiễu loạn hoặc ngăn chặn đối phương, nhưng âm ba hồn đạo khí lại có thể.

Tuy sóng tạo ra từ âm ba là một loại sóng cao tần, nhưng khi cùng bộc phát với bom trong một lúc, Dạ Vũ nhắm và ném nó lên cao để đảm bảo rằng trong thời gian nó lơ lửng, chúng sẽ bị con robot ngắm bắn và tỏa ra sóng bị nhiễu từ khắp mọi nơi trong phòng.

“Dù được hay không, chỉ cần như vậy ngươi sẽ không bao giờ có thể chắc chắn được vị trí của ta và một quyết định sai lầm có thể dẫn đến một kết quả trái chiều, một con bài tẩy với màu là trắng hay đen phụ thuộc vào quyết định và nhận thức, đến nào”

Lẩm nhẩm một tý, Dạ Vũ nhanh chóng đưa tay lên bịt lỗ tai lại, cô lách mình trốn vào những bức tường cực nhanh, tuy chỉ còn hai cái nhưng may ra còn một số tảng đá và chỗ lõm khi hai bên đánh nhau, trong quá trình phát sinh giao đấu, địa thế có thể tận dụng tăng lên rất nhiều.

“Chỉ cần có thể tận dụng, chỗ nào cũng là bạn”

“Xác nhận mục tiêu, khai đạn”

Cả hai đồng thanh mà nói, con robot rốt cuộc phải di chuyển bánh xe dưới chân nó, nhưng vì địa thế khá lồi lõm nên nó đành phải thay đổi đôi chân của mình bằng đôi chân với hình dạng con người, có thể bước từng bước trên mặt đất.

Không thể nhận ra vị trí của Dạ Vũ, con robot rất nhanh đưa ra phán đoán và không hề có một tý do dự gì, giống như mọi thứ được lập trình sẵn và đã lường trước được việc này, không giống như con người phải suy nghĩ, thời gian từ khi nó nhận ra bị lỗi cho đến khi khắc phục lỗi chưa đầy vài giây.

Đạn lại lên nòng và súng lại được chỉa ra, tiếc là lúc này nó lại không đứng ở vị trí cũ, nơi mà đứng lại nằm trong phạm vi bẫy của Dạ Vũ đặt ra.

Đường bắn rất cứng, tuy không thể trực tiếp xác định vị trí của Dạ Vũ nên con robot lập tức thay đổi vũ khí, một khẩu Rifle với băng đạn cực dài, hai tay cùng nắm lấy, không ngờ nó không xài hồn đạo pháo nữa mà lập tức chơi liên thanh

“Ầu, nguy hiểm ta, muốn trực tiếp bạo tạc toàn bộ khu vực sao? Thông minh nhưng chưa đủ, tuy nhiên đã có trí tuệ riêng hoặc là được lập trình quá hoàn hảo, cực kỳ đáng sợ”

Cúi đầu xuống, một sợi dây trong tay lập tức được rút ra, Dạ Vũ lạnh lùng quyết đoán, các bước hành động của cô không hề có ngắt quảng chính giữa, vừa làm cô vừa bò đi trên mặt đất, nếu bạo tạc toàn bộ khu vực lẩn trốn của cô thì những nơi càng có tường thành dày đặc càng nguy hiểm, hỏa lực của hắn ra chắc chắn đã đủ mạnh để thổi bay tất cả, không được phép suy nghĩ theo cách con người định hướng thông thường….



“KÈn kẹt “

Tiếng những sợi dây thép lập tức được kéo căng, như có như công từng chút một một cái lưới cực mạnh nhanh chóng áp sát vào người con robot.

“Oành oành oành oành”

“Bằng, Bằng, Bằng, Bằng, Bằng, Bằng, Bằng,….”

Cơ thể lập tức phóng ra mười quả tên lửa đại pháo ngắm vào tứ phía mà nó đang bị bao vây, những sợi dây thép nhìn dường như rất cứng rắn, có khi nào được làm bằng thép hoặc kim loại hiếm hay không?

Mặc kệ việc bản thân đang bị tấn công, con robot rất nhanh lấy được tư thế chuẩn, nó cứ thế trực diện tấn công Dạ Vũ trong khi cô đang liên tục chạy trốn, nó là sự chênh lệch về thực lực, cũng là một bài kiểm tra về cực hạn tinh thần.

Ở trong tình huống thế này, Dạ Vũ phải đối mặt thế nào? Cô cũng không biết nữa, nhưng mà giờ cô phải làm thôi, không được phép do dự, chạy trốn.

“Vẫn muốn tấn công mà không bỏ trốn? khinh thường ta quá rồi”

Dạ Vũ cười lạnh trong khi bản thân đang rất chật vật bỏ trốn, tay cô siết chặt đến nỗi chảy máu, di chuyển như một con thú khát cầu sinh mệnh, cô vừa không lộ ra thân mình vừa bò thật nhanh.

Quả nhiên những nơi được ngắm đến đầu tiên là những nơi có thành tường bảo vệ cực chắc, cô đã đoán đúng, nhưng như vậy không có nghĩa là cô đã an toàn.

“Bên này”

Bật người ra, cô lập tức đưa mình vào tầm mắt của con robot, nhanh chóng nó quay lại và lập tức đưa súng lên bắn cô, khẩu súng liên thanh với 340 viên đạn một dãi băng, thật khó để nó có thể xài hết đạn của bản thân, chưa kể còn có đan bổ sung, mỗi viên đạn có hệ thống kích nổ và tạo ra một vụ oanh tạc, đây cũng nằm trong dự đoán của Dạ Vũ và cô đã tận dụng nó hết mức có thể.

Một tia sáng chợt lóe, ngay khi nó vừa định bắn cô, Dạ Vũ lập tức đưa tay lên giựt một cái, cây súng vẫn bắn ra những phát đạn kinh hoàng.

“Bằng, Bằng, Bằng, Bằng, Bằng, Bằng, Bằng,….”

Nhưng mà khẩu súng của nó đã bị lệch lên trời, Dạ Vũ dùng hết sức mình để kéo căng hồn đạo khí vây lưới thép này, con robot quả nhiên không nghĩ tới những quả tên lửa của mình không làm được gì hồn đạo khí của Hình Na.

Tuy được làm bằng kim loại nhưng chúng có những đặc tính rất khác nhau và cực kỳ đa dạng, chúng được làm ra với một mục tiêu là để vây bắt chứ không phải là để trực tiếp chém đứt, vậy nên khi tên lửa gặp vào lưới của Dạ Vũ, chúng lập tức bị lọt ra ngoài.

Ngay khi đến gần con robot, các sợi dây tụ lại thành một đống dây thừng kéo con robot lên trên, kéo bật nó lên trên trời và để hở chân nó với mặt đất, như vậy sẽ làm giảm được động cơ và phát lực khi không có mặt đất.

“Sniper để bắn tầm xa? Không, trực tiếp tiến công, lúc này là thời gian cho cận chiến, một đáp án chính xác tốt hơn tất cả là một đáp án an toàn”

Dạ Vũ vừa suy nghĩ trong vài giây rồi lập tức lao lên, đứng ở xa ngắm bắn có vẻ an toàn hơn nhưng đối với tình huống này, một đáp án chính xác lại tốt hơn, chênh lệch thực lực và không thể bỏ trốn đưa cô vào thế bắt buộc chiến đấu, đây không phải là thảm họa tự nhiên như cơn bão cát mà Đình Bảo gặp, đây là đơn chiến, thử thách vượt cấp chiến đấu chứ không phải thử thách chạy trốn.

Thứ mà cô tự hào nhất, máy móc và kiến thức, đồng thời cũng là thứ mà đối phương tự hào nhất, sẽ ra sao để hai bên giao chiến trực tiếp?

“Hồn kỹ thứ nhất + Hồn kỹ thứ hai”

“Gia tốc 6 thành và gia lực 6 thành, toàn lực, phát động”

Dẫm chân lên miếng đất gồ ghề, Dạ Vũ mượn lực lập tức nhảy lên phía trên trực tiếp tiếp xúc tới con robot, mặc dù biết rất nguy hiểm nhưng mà hai tuần, cô cần phải tiết kiệm tối đa hồn lực và giảm tổn thương tối thiểu, bình sữa hồn lực sẽ không quá ổn cho tình trạng này, chiến thôi!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện