Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục

Chương 340: Nói chuyện, Vương Thu Nhi và Tôn Vũ



Hồn đạo khí nhanh chóng bay lên đuổi theo phía sau hồn đạo khí phi hành của Sử Lai Khắc học viện, khí tức của đoàn người Tinh Nguyệt Môn cũng nhanh chóng bị bọn họ phát hiện, không biết là vô ý hay hữu ý mà bên đối phương đang đi chậm lại.

Một cái hồn đạo khí dạng khí cầu và một cái dạng đôi cánh, ấy vậy mà hồn đạo khí của bên Dạ Phong lại không hề thua kém, thậm chí còn nhanh hơn hồn đạo khí bên đối phương một bậc.

Việc Sử Lai Khắc đoàn người bay chậm lại nhanh chóng khiến cho hai người bắt kịp ngang nhau, khí tức cực mạnh từ bên phía Sử Lai Khắc tỏa ra nhanh chóng hướng phía bên bọn họ mà lấn tới.

Bên phía Tinh Nguyệt Môn lập tức nhíu mày, đứa nào mà dám bá đạo vậy, trực tiếp phóng thích hồn lực uy áp như vậy không phải quá bất lịch sự sao? Đây là lần đầu mà bọn họ gặp phải tình trạng như vậy đấy.

“Khốn nạn, đứa nào mất dạy như vậy”

So với tất cả mọi người, Tôn Vũ càng trở nên tức giận hơn, thậm chí còn so với Dạ Phong còn tức giận hơn, vì khí tức này là long hệ hồn lực, đồng dạng là cao cấp long hệ võ hồn nên Tôn Vũ cực kỳ mẫn cảm.

Cùng là hệ rồng tính tranh đua rất cao, một nguồn hỏa long hồn lực cực kỳ mạnh từ bên phía Tôn Vũ phát ra, trực tiếp đối kháng trực tiếp với Hoàng kim long lực từ phía Sử Lai Khắc.

Không biết có phải là các thành viên Tinh Nguyệt Môn cũng có một phần cảm thấy tức giận khi bị uy áp trực tiếp đập vào mặt, không một ai ngăn cản hành động Tôn Vũ cả, cứ để cho anh ta giải tỏa cơn tức đang dồn trong lòng.

Hồn lực như thực thể hóa trực tiếp đẩy hồn lực của người bên đối phương vào thế hạ phong, bên phía Sử Lai Khắc có vẻ như đang cố gắng đối chọi lại, hồn lực truyền ra ngày càng mạnh nhưng bên Tôn Vũ lại đang cười lạnh.

“Tính đối chọi trực tiếp, lão tử không thua bao giờ, đặc biệt là đồng dạng là long hệ hồn lực a!”

Ánh mắt của Tôn Vũ tóe lên ánh sáng đỏ rực lửa, khí tức trở nên ngày càng hoang dại hơn, bên cạnh anh Tiêu Linh như muốn nghịch bậy đưa một tay chạm vào lưng của Tôn Vũ, dung hợp lực xuất hiện trực tiếp áp đảo đối phương.



Long hệ hồn lực như hổ thêm cánh trực tiếp cắn xé hồn lực của đối phương, đẩy hoàng kim long lực của bên đối phương bắn trả ngược trở lại.

“Phụt”

Tiếng ho ra máu vang lên, bên đối phương bị phản phệ bởi chính hồn lực của mình, nhưng điều này không phải là tất cả, từ khí tức nhìn lên thì đây chắc chắn là một người cực kỳ bá đạo, nhưng bị đánh bại một cách trực diện, lại trên chính phương diện mình tự tin nhất vậy thì lòng kiêu hãnh của đối phương chắc chắn bị dẫm nát tan tành a!

Dạ Phong và Dạ Vũ hai anh em không nói gì nhưng trong lòng cười thầm, Tiêu Linh đang cố nịn cười vì trò đùa của mình, còn Vu Thiên và Mặc Lâm đang nhíu mày, nếu muốn bọn họ có thể lao ra bất cứ lúc nào để tấn công đối phương, cho dù có là Sử Lai Khắc học viện nhưng không có nghĩa là bọn họ sợ, bọn họ cũng là thành viên Sử Lai Khắc a, hơn nữa ai là đàn anh đàn chị thì chưa rõ a!

“Tên nào dám làm càn, cút ngay ra đây”

Một giọng nói cực kỳ hùng hồn xuất hiện, Ngôn Viện Trưởng lập tức xuất hiện trước mặt mọi người, bên trong đối phương thậm chí còn có Huyền Lão, nhưng ông có vẻ không muốn tham gia vào chuyện này, từ khi hai bên tiếp cận thì ông đã nhận ra đây là đồng bọn của Hình Na rồi.

Vốn dĩ lúc đầu ông tính ngăn cản Vương Thu Nhi phóng thích uy áp dồn nén bên đối phương, nhưng suy đi nghĩ lại một lát, ông lại bắt đầu thú vị ngồi im xem đồng bọn của Hình Na mạnh mẽ như thế nào.

Nhưng ngạc nhiên là chủ lực của học viện Sử Lai Khắc lần này lại trực tiếp bị đánh cho thua cuộc một cách trực diện, hơn nữa bên đối phương hình như còn không phải là người mạnh nhất, Hình Na là một con quái vật kinh khủng rồi, nhưng thằng nhóc tóc đen đang đọc sách kia lại làm cho ông một cảm giác sợ hãi,…

Đúng vậy, là sợ hãi, một thứ năng lượng mạnh xa hồn lực thông thường, đến gần với Cực hạn đấu la cảm nhận của ông rất mạnh mẽ, cho dù Ngôn viện trưởng có lao ra chưa chắc gì đã ăn được đối phương, nói không chừng còn phải bại trận đi về.

“Hồ, ngạc nhiên đấy, trực tiếp thách thức giờ lại làm như bọn ta kẻ có tội? thú vị đấy”

Dạ Phong mở mắt ra, một nguồn uy áp trực tiếp đập vào mặt Ngôn viện trưởng, khí tức muốn bóp nát trái tim ông hiện lên, cảm giác sinh mệnh của ông như bị thằng nhóc này nắm trọn trong tay, năng lực của Sinh Tử thần vị thể hiện.

Cặp mắt màu đen như hố sâu muốn nuốt chửng linh hồn của Ngôn viện trưởng, đối phương không thể bước lên một bước chân nào nữa, không nói được lời nào, mồ hơi đang chảy xuống, linh hồn như tách ra khỏi thân thể…

“Dừng tay, hài tử, xin lỗi về hành động của mấy đứa nhóc bên ta, hi vọng mọi người lùi lại một bước, thứ này coi như là quà xin lỗi, các ngươi hẳn là đồng bạn của Hình Na đi? Hẳn là muốn tham gia trận tỷ thí thanh niên hồn sư ưu tú đúng không? Có muốn đi cùng không?”

Một cái nhẫn được vứt ra, Dạ Phong lười biếng nhìn chiếc nhẫn được ném sang, cậu đưa tay bắt lấy nó một cách đơn giản, đưa lên nhìn một chút rồi cười nhẹ.

“Mà,… cũng không có gì, bảo cô nhóc của lão sư nên biết cách cư xử lại, may mắn là bọn con biết các ngài là Sử Lai Khắc học viện, nếu không thì con nhỏ đó trực tiếp bị đập chết không kịp ngáp bây giờ”

Dạ Phong không quan tâm lắm, đưa ra một lời cảnh cáo nhưng lại hàm ý chấp nhận lời xin lỗi và lời mời của Huyền lão, Ngôn viện trưởng sau khi được Huyền lão đánh thức thì lập tức cảm thấy sợ hãi tràn ngập trong lòng, một Phong hào đấu la như ông lại bị trực tiếp tấn công linh hồn đáng sợ như vậy? Coi như ông có sơ ý và không bảo vệ linh hồn nhưng mà một đứa nhóc lại có thể làm được như vậy sao?

“Khốn nạn, ngươi, ta thách thức ngươi”

Từ dưới đất đứng dậy khó khăn, Vương Thu Nhi lau đi vết máu ở khóe miệng, nội tạng bị chấn đến đau đớn nhưng cặp mắt của cô như đang giận dữ nhìn về phía Tôn Vũ, chỉ thằng mặt anh muốn khiêu chiến.

Bên phía Tinh Nguyệt Môn mọi người có vẻ không thèm quan tâm lắm, Tôn Vũ trực tiếp không nhìn đối phương mà quay trở lại ân ái với Tiêu Linh, hai người hỗ động anh anh em em chọc tức đối phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện