Vô Lại Kim Tiên II

Chương 41: Nói Phải Củ Cải Cũng Nghe



Quan Âm Bồ Tát bị tứ nữ liên thủ đẩy lui, Đường Tăng cũng bị cầu vòng tím cuốn vào, thuận thể bắt đi.

Quan Âm Bồ Tát kinh hãi nói: “Kim Thiền tử chính là Tây Thiên Chiên Đàn Công Đức Phật ta đây chuyển kiếp, đạo hữu tuyệt không thể vọng động ác niệm hủy đi tánh mạng Phật được!”

Lâm Phong cười nói: “Người là Tây Thiên Phật Đà thì có quan hệ gì với ta, hòa thượng này không biết phân biệt nên kiếp số đã tới. Bản cung chủ tiện tay tống hắn đi!” Cầu vồng tím xoắn lại, Đường Tăng kinh hãi hét to, tức thì rơi xuống thành bột phấn, một pho tượng Kim thân cùng ba khỏa Xá Lợi màu vàng rơi ra, bị Lâm Phong dùng Kim Quang phiến đoạt lấy.

Cửu Phượng cùng hai ma đầu đang giao đấu đều nhìn thấy rõ, liền giữa chừng giở hết thần khí của mình ra. Huyết ma lập tức đem Huyết Hồn phiên ném ra. Một cái cầu vồng máu bay về phía Ngũ Chỉ Sơn mang theo chín hoa sen đen ném tới, hướng vào đầu Lâm Phong cùng tứ nữ rơi xuống.

“Ma đầu kia, đừng vội càn rỡ!” Thất công chúa bàn tay trắng nõn gảy lên Thiên Đãng Cầm, một đoạn xích quang lóe lên, ở phía xa hoa sen đen quay tít một vòng, bay ngược trở về. Đều là một trong thập đại thánh khí, hôm nay pháp lực của tứ nữ cũng không vì hai đại ma đầu và Quan Âm Bồ Tát mà yếu thế, tất nhiên là không có gì phải sợ hãi.

Một luồng Thất Thải Thần quang ở trên mặt đất bay ra đánh tan cầu vồng máu thành mây khói, liền cười nói: “Ma Môn đã rời khỏi tam giới, ma đầu ngươi còn không mau thối lui, miễn cho ngươi tội ném vào luân hồi”.

“Cái tên yêu đạo này ngươi đừng vội đắc ý, lão tổ hôm nay sẽ đưa ngươi vào luân hồi!” Huyết ma miệng mặc dù nói cứng nhưng lại nghĩ thầm: “Cực Lạc yêu đạo này đã cắt nhị niệm, thần thông đạo hạnh đều không dưới ta, sợ là khó đối phó. Lão sư từng nói nhất định phải đem hầu tử này mang về, hiện tại quả thật là đúng!”

Cửu Phượng cũng hiện thân hạ xuống trên đỉnh của một cái chuông lớn, bên kia là hai ma đầu giương mắt hổ. Quan Âm Bồ Tát bởi vì Huyền Trang gặp kiếp nạn nên dậm chân liên hồi, không cam lòng, nghiến răng nghiến lợi nửa ngày. Thân hóa kim quang hướng phương Tây đi.

“Ma đầu ngươi không để ý số trời, quả thực đáng đánh” Lâm Phong cười nói. Cũng không nhiều lời dùng Thất Thải Nguyên thạch đánh ra. Thất Thải Nguyên thạch như mũi tên nhọn vọt bay vụt ra đúng ngay vào mặt Huyết Ma.

Huyết ma vội vàng đem Huyết Hồn phiên vẽ lên một cầu vồng máu rồi lưu lại một phân thân, còn chân thân độn thổ đến nơi khác, dù gì lão ma đầu này cũng biết tốt xấu. Hiểu rằng Lâm Phong có pháp bảo lợi hại, ngăn cản không được nên nào dám dùng Huyết Hồn phiên ngăn cản Thất Thải Nguyên thạch, nếu không thì có lẽ đã bị đánh nát.

Hắc Bào thấy động thủ cũng không đứng nhìn, liền ném cái lồng về phía Lâm Phong, trong ma vân liền hiện ra bốn phân thân thiên ma lao thẳng tới tứ nữ. Huyết ma cười lên quái dị từ phía kia chui ra. Huyết Hồn phiên lay động, một cầu vồng máu hướng Bích Du Tiên Tử không phòng bị đánh tới.

“Ma đầu khá lắm, đúng là hèn hạ vô sĩ!” Thất công chúa một mực lưu ý nhất cử nhất động của hai ma đầu. Khi thấy lão ma đầu núp phía sau ra tay đánh lén liền lập tức giận dữ. Một đạo xích quang cuốn tới, đón đánh cầu vồng máu rồi nhằm chính diện Huyết ma.

Huyết Hồn phiên của lão ma tuy lợi hại nhưng lúc này chỉ có một mặt, nên không có cách nào bày ra Huyết Hà sát trận và cũng không thể so với Tiên Thiên thánh khí. Bởi vì pháp bảo không xuất hết thần thông cho nên mới bó chân bó tay làm cho lão ma đầu nổi trận lôi đình.

Khi xích quang đánh tới, Huyết ma hú lên quái dị, vội vàng xuất Huyết ma chân thân hiện lên trong đám huyết quang.

Vô số huyết ma thần cùng rít gào liên tục, hướng hai nữ nhào tới.

Bích Du Tiên Tử biết lão ma đầu đánh lén cũng cảm thấy giận dữ, vội vàng phóng Hỗn Độn Thiên La tán, một phiến kim quang xẹt hướng tới lão ma. Huyết thần ma trong Huyết quan trong chủ yếu là ảo giác nhưng hôm nay tứ nữ pháp lực đạo hạnh cũng không dưới lão ma, tự nhiên là không bị ảnh hưởng.

Lão ma đẩu vội vàng dùng Huyết Hồn phiên quạt một cái xuất ra một đạo huyết quang chặn Hỗn Độn Thiên La tán. Thất công chúa lại phát ra một luồng xích quang nhằm ngay mặt lão ma đánh tới, khiến lão không dám trực tiếp nghênh đón Tiên Thiên thánh khí nên tay chân luống cuống. Lão vội vàng ném phân thân kế tiếp, còn chân thân độn thổ chạy trốn ra ngoài, cuối cùng phải chật vật chạy trốn thục mạng.

Bốn thiên ma phân thân của Hắc Bào đánh tới, bị Bích Nhu Tiên Tử cùng Bích Nguyệt Tiên tử ngăn lại, trong ma vân đột nhiên lóe sáng hình cầu vồng tím tách đám ma vân ra rồi đánh thẳng vào đầu bốn phân thân thiên ma. Hắc Bào hú lên quái dị, bốn phân thân lập tức hóa thành bột mịn, trở thành tế phẩm của Tử Long Tiêu.

“Cửu Phượng, ngươi không ở Đông Hoàng cung tu luyện mà lại chạy tới Hồn Thủy quấy rối, thật là đáng đánh.” Lâm Phong phóng ra Thất Thải Nguyên thạch, một luồng thất thải tinh nhọn đánh vào phía trên hoa sen. Hoa sen rung lên một chút, hào quang ảm đạm liền bay trở về. Cửu Phượng tuy mới động thủ vài lần nhưng nghĩ rằng mình có thể thừa cơ hội cuốn Ngũ Chỉ Sơn chạy trốn.

Lâm Phong quát lên một tiếng, phóng Thất Thải Nguyên thạch đánh vào chuông lớn, một tiếng chuông vang lên, Đông Hoàng Chung lập tức co thành một chuông đồng Linh Đang nho nhỏ bay trở về trong tay Cửu Phượng.

“Thằng nhãi nãy pháp lực thần thông không dưới ta, lại có khai thiên đỉnh cấp pháp khí, chỉ sợ là khó đối phó!” Cửu Phượng cũng biết thế nào là lợi hại, thấy tình thế không ổn, vội vàng thối lui đến một bên quan sát, âm thầm suy nghĩ: “Cái này ngưng tụ thành thái huyền chân thân, sau này có rất nhiều quan hệ nhân quả cho yêu tộc ta. Nhưng hiện tại thì không tính ra được ngày sau như thế nào, phải về hỏi sư phụ mới được!”.

Lâm Phong thấy Cửu Phượng thối lui sang một bên, cũng không biết có ý định gì, nên không để ý tới, liền quay sang Hắc Bào nói: “Con khỉ này cùng ta có duyên thầy trò, đang muốn đầu nhập làm môn hạ của ta. Ma đầu nhà ngươi ỷ mạnh làm càn, hôm nay ta phải giáo huấn bọn ngươi mới được!” Liền đem Thất Thải thần quang đánh thẳng vào mặt lão ma.

“Thật là tức chết!”. Hắc Bào bị tức giận tóe lửa, nhưng lại biết lợi hại. Thất Thải Nguyên thạch chính là Bàn Cổ khai thiên đỉnh cấp pháp khí, thuộc tam giới đệ nhất đại công đức, không có gì là không thể phá. Tuy là hậu thiên nhưng lại đứng trên Tiên Thiên thập đại thánh khí. Còn Hắc liên tuy là thánh vật, nhưng cũng không dễ dàng để ngăn cản.

Liền vội vàng đem Hắc liên ngăn cản tuy nhiên liền bị Thất Thải thần quang đánh trúng, hào quang liền ảm đạm bay về. Hắc Bào thấy vậy không dám ham chiến, vội vàng thu Hắc liên, phá vỡ hư không nhằm hướng U Minh Huyết hải chạy trốn.

Huyết ma thấy Hắc Bào chạy trước cũng luống cuống vội vàng muốn bỏ chạy nhưng lại bị Thất công chúa cùng Bích Du tiên tử bám sát nên không có cách nào thoát thân. Hắn liền phẫn nộ rít gào liên tục, liều mạng không sợ tổn hại tới Nguyên Thần vận khởi Ma Môn kim thiền thoát xác, độn thổ hướng U Minh Huyết hải trốn đi.

Kim thiền thoát xác chính là pháp lực huyễn hóa ra huyết ma thế thân, lưu lại để ngăn cản nhị nữ, chân thân thừa dịp bỏ chạy. Tuy nhiên chỉ là thế thân không thể so sánh với chân thân nên lập tức bị một luồng xích quang đánh giết. Huyết ma thế thân này chính là pháp lực biến thành nên chân thân vừa mới chạy đến trong huyết hải, Huyết ma lập tức sắc mặt thảm biến, Nguyên Thần bị hao tổn nghiêm trọng.

Cửu Phượng thấy hai ma đầu trước sau đều chạy trốn nên cũng biết hôm nay không chiếm được gì, liền xoay người bỏ đi. Lâm Phong vội vàng ngăn lại nói: “Thả đệ tử của ta, ta không làm khó dễ ngươi!”

Cửu Phượng cười lạnh một tiếng, cũng không muốn dây dưa, đem chuông đồng rung lên. Một luồng hào quang hiện lên, Thạch Cơ được phóng ra. Về phần Thất Thải liên hoa của Quan Âm Bồ Tát lại không chịu thả ra. Rõ ràng là Cửu Phượng không muốn đem Thất Thải liên hoa tặng cho Lâm Phong.

Lâm Phong cũng không làm khó dễ, thả Cửu Phượng đi, phất tay áo liền xuất hiện cầu vồng tím xoay tròn trực tiếp cuốn lấy Thông Thiên, đem ma vân yêu khí đầy trời đánh tan, trả lại thanh bình cho thế giới.

Thạch Cơ thấy sự phụ lập tức mừng rỡ, vội vàng hành lễ bái kiến, xong liền nói: “Sư phụ đến chỗ nãy thật đúng lúc, đệ tử đi cứu Ngộ Không!” Dứt lời liền biết thành một luồng hào quang hướng Ngũ Chì Sơn bay đi.

Tứ nữ đuổi đến nơi, hai bên nhìn nhau, Thất công chúa cười nói: “Thạch Cơ với Tề Thiên Đại Thánh đều là linh thạch đắc đạo, nhưng lại có duyên với nhau. Ta thấy tên đồ đệ này đã quyến luyến với hầu tử kia rồi”.

Bích Nguyệt Tiên Tử yêu kiều nói: “Ai nói không phải. Phu quân lúc trước để cho hắn đến nói chuyện giải sầu cho hầu tử, sợ là không có cái gì hảo tâm đâu. Chắc là muốn cho đồ đệ cùng hầu tử kết duyên đây, chỉ là không biết hầu tử lai lịch ra sao, Phật môn vì sao phải đưa hắn đi Tây Phương!”

Lâm Phong nói: “Hầu tử cũng không có lai lịch gì, chỉ là không biết tại sao có chút duyên phận với Quan Âm Bồ Tát. Ta mấy ngày gần đây cũng bấm độn tính ra Phật môn muốn hầu tử đi Tây Phương là vì Kim thư. Kim Thư Ngọc Điệp mặc dù đều là thập đại thánh khí, nhưng lần này thiên địa quay về hỗn độn, đại kiếp giáng xuống nên Kim Thư cùng Ngọc Điệp có quan hệ với nhau. Đệ tử của ta lần này phải dựa vào Kim Thư mới có thể vượt qua kiếp nạn này”.

“Tam Thanh tổ sư không rõ suy nghĩ điều gì mà không nói rõ ràng làm người khó hiểu!” Bích Nhu Tiên Tử quan sát vài vị tỉ muội, lại nhìn sang Lâm Phong. Đạo hạnh của nàng tuy thâm hậu nhưng cũng chưa thể hiểu được tâm tư của Thánh nhân ba mươi ba tầng trời.

Lâm Phong cười nói: “Đến như thánh nhân của bản giáo, trải qua nhiều hư không, nếu chưa thấy qua Hỗn Nguyên đạo thì cũng không nhìn ra được bọn họ có tâm tư gì. Nhưng mà các nàng không cần lo lắng, cho dù ta phải vào lại luân hồi chuyển kiếp, thân thể tổn hại cũng nhất định bảo vệ các nàng cùng đệ tử chu toàn. Nếu không thà rằng lại vào luân hồi cũng không phục Hỗn Nguyên”.

Tam nữ nghe xong, lập tức mừng rỡ, Bích Nhu Tiên Tử lại nói: “Phu quân có tâm ý này, chúng ta đã mãn nguyện, chì là sau này không thể thực hiện ý nguyện to lớn. Nếu không liền mở ra nhiều nhân quả, đến lúc đó lại có hại cho bản thân, không tu thành chánh quả Hỗn Nguyên đại đạo. Cũng vô pháp bảo vệ chúng ta cùng môn hạ đệ tử chu toàn”.

Lâm Phong dĩ nhiên là biết rõ, bèn nói: “Việc này ta dĩ nhiên là hiểu được, mọi người không cân phải lo lắng. Hiện nay đại kiếp sắp bắt đầu, Tiên Thiên tôn thánh chì có một , còn đám Phật đà như Phật Thích Ca Di Lặc và Đông Hoa Trấn Nguyên Tử đều muốn tranh một ít sinh cơ, đương nhiên đều muốn đạt được Hỗn Nguyên đạo quả. Có điều là ta có Linh Lung Bảo Tháp cùng với Thất Thải Nguyên thạch là đỉnh cấp pháp khí của Bàn Cổ tổ sư khai thiên tích địa nên có thể ngăn cản nhiều kiếp số. Hy vọng so với bọn họ lớn hơn rất nhiều”.

Bích Du Tiên Tử hỏi: “Sự phụ nếu không đạt được Hỗn Nguyên, đại kiếp nạn đến thì chẳng phải là không có cách nào bảo toàn sao?”

Bích Nhu Tiên Tử cùng Bích Nguyệt Tiên Tử liếc mắt nhìn nhau, thần sắc có phần lo lắng.

Lâm Phong cười ha hả nói: “Các nàng chớ lo lắng, Đông Hoa Thượng tiên đạo hạnh cao thâm khôn lường chỉ dưới có thánh nhân thì làm sao có thể không hiểu lợi hại trong đó. E là lão đã sớm có quyết định, đem Tử Long Tiêu tặng cho các nàng. Nhưng không chắc lão là người đi nước cờ đầu tiên”

Tam nữ tuy liên tục hỏi nguyên nhân nhưng Lâm Phong lại không nói gì thêm: “Được rồi, việc này trước mắt cứ tạm thế đã, chúng ta cùng xem hầu tử như thế nào đi!”.

Vừa dứt lời, liền một tiếng vang long trời lở đất, sông núi đất đá đều rung chuyển. Ngũ Chỉ Sơn bị bể nát, một con khỉ phóng lên trên cao cùng với bao mảnh đất đá, lắc mình một cái đã đứng trên vững giữa trời, tay cầm Gậy Kim Cô Như Ý, bay lung tung bốn phía rồi rống to lên: “Khá lắm Như lai lão tặc, dám nhốt lão Tôn suốt năm trăm năm. Nỗi hận này phải phát tiết, ta muốn đến Sa Bà Tịnh Thổ đánh Như Lai một trận, ngươi muốn đi cùng ta không?”

Thạch Cơ lộ ra một đôi chân ngọc, dưới chân đạp tường vân, thanh tú động lòng người đứng ở phía xa, nhìn sư phụ cùng bốn vị sư nương, ra vẻ khó xử, do dự.

Lâm Phong cùng tứ nữ như thế nào lại không rõ tâm tư đệ tử, liền lật tay lấy một mảnh tử quan hóa thành một bàn tay màu tím, đem hầu tử bắt gọn, cười nói: “Con khỉ nhà ngươi không biết tốt xấu, dám đi Sa Bà Tịnh Thổ tìm Như Lai gây sự, ngươi có bản lĩnh đó không? Chẳng lẽ còn muốn bị đè năm trăm năm nữa?”

Hầu tử bị Nguyên Thần Xá Lợi không chế, không thể đứng dậy nổi. Khi bị đè ở Ngũ Hanh Sơn, Nguyên Thần cũng bị trấn áp nên không thể sử dụng thần thông. Bởi vậy cũng không biết Lâm Phong và mọi người nói chuyện, nhe răng trợn mặt nói: “Cái tên tiểu bạch kiểm nhà ngươi là ai, là Thạch Cơ sư huynh hay sư đệ. Muốn khi dễ Thạch Cơ, lão Tôn ta nhất định phải giáo huấn ngươi mới được!”.

Thạch Cơ sợ quá vội nói: “Ngươi không được vô lễ, đây là sư tôn của ta”. Nói xong liền vội vàng hướng Lâm Phong bái lạy, thay hầu tử tạ tội.

Lâm Phong hất tay áo, một cầu vòng bay ra, đem Thạch Cơ nâng lên, xong liền nói: “Không sao, con khỉ này tuy bất hảo, nhưng cũng tính tình cũng tốt lắm, ta không trách hắn”. Quay sang hầu tử nói: “Ngươi có muốn gia nhập làm môn hạ đệ tử của ta không?”

Hầu tử nói: “Ngươi có thần thông gì mà đòi làm sư phụ ta?”

Lâm Phong nói: “Ta tất nhiên đủ bản lãnh để khống chế ngươi”.

Hầu tử nói: “Ta hỏi ngươi, ngươi có thể so sánh với tổ sư Bồ Tát của ta không?”

Lâm Phong suy nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra Bồ tát tổ sử là người nào bèn cười hỏi: “Bồ tát tổ sư đại đạo không liên quan đến đạo của ta. Mỗi người đều có ưu điểm riêng, ta chưởng quản Hồng Mông, Huyền Hoàng nhị khí, dùng song tu nhập đạo, phàm vào môn hạ của ta có thể qua được đại kiếp nạn!”

Bích Du Tiên Tử nói: “Hầu tử nhà ngươi đúng là không biết tốt xấu. Nếu không có phu quân ta có ý cứu ngươi, ngươi hiện tại sợ là không tránh khỏi phải đi đến đất Phật, phải làm trâu ngựa cho lão hòa thượng kia. Chứ đâu có được như bây giờ tiêu diêu tự tại, rõ là không biết tốt xấu, coi chừng ta lại đem ngươi nhốt lại dưới Ngũ Chỉ Sơn này!”

Hầu tử giận dữ nói: “Ngươi, cái loại phụ nữ đã có chồng, có bản lãnh gì mà muốn đem ta chôn dưới Ngũ Hành Sơn!”

Thạch Cơ kinh hãi, vội vàng khuyên nhủ: “Ngộ Không không được vô lễ, mau hướng tới sư nương tạ tội”.

Hầu tử tính tình sớm đã bốc hỏa, tính đem tứ nữ đánh lui để thể hiện thần thông nên không thèm để ý trước sau quát lên: “Ngươi thì biết cái gì, loại phụ nữ có chồng tuổi còn trẻ thì làm sao có thể làm sư nương ta được, nếu khiến lão Tôn tức giận, phải đánh nàng vài cái mới hả giận!”.

Thạch Cơ nghe xong lập tức sợ mặt không còn chút máu. Không dám nhìn sư phụ và sư nương, chỉ mong hầu tử mau chóng hướng sư nương thỉnh tội, nhưng hầu tử nào biết, đến nỗi nổi giận lôi đình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện