Vô Lại Kim Tiên

Chương 130: Không trung khách xa



Còn năm ngày nữa mới tới đại hội Hải Cống, lúc Lâm Phong đang chuẩn bị thì nhìn thấy đại pháp sư Khắc Lạp Mỗ của cung đình thủ đô đế quốc, chiếc xe khách "Không trung khách xa" đó dành cho nhiều người này là Pháp La Đế mất mười năm nghiên cứu chế ra để đi Lãng Nguyệt đế quốc

Khắc Lạp Mỗ hiện nay là một trong sáu đại sách pháp sư bình định Ma pháp công hội của đại lục hện nay, lại là sư phụ của hoàng đế, vốn ở phía đối lập với Lâm Gia, Lâm Phong cũng chẳng có gì để nói, cả hai bàn bạc một lát, liền dẫn người lên "Không trung khách xa" đi tới Lãng Nguyệt đế quốc

"Không trung khách xa" là sản phẩm ma pháp tiên tiến nhất ở Khắc Khố Sâm Đạt, tiêu tốn hết mười năm nghiên cứu của Pháp Lạp Đế đại sư, sưu tập vô số những nguyên liệu ma pháp, hao tốn rất nhiều tiền của mới chế tạo thành, cả chiếc xe là một chiếc sẽ ngựa lộng lẫy cỡ lớn, chỉ là chiếc xe khách trên không trung này không dùng ngựa cưỡi mà là dùng ma lực của hai đại đạo sư khởi động những ma pháp trận cực kỳ phức tạp của nó để bay lên

Chiếc "Không trung khách xa" này có thể coi là một tác phẩm đáng kinh ngạc, mỗi ma pháp trận không phải là chỉ dùng một số ít những nguyên liệu ma pháp loại tốt đẽo tạc thành mà bản thân nó đã có công hiệu tự tập trung ma pháp lực,chỉ cần có hai vị ma pháp sư của cấp đại ma đạo sư dùng ma lực để khơi thông là có thể bay lên không trung

Một tác phẩm như vậy, chỉ có thể là Pháp Lạp Đế một vị đệ nhất đại luyện kim sư từ trước tới nay mới có thể làm ra được, hơn nữa số tiền phải tiêu tốn cũng khiến người ta giật mình,chỉ tính tới ma tinh của ma thú siêu giới đã dùng hết tám khối, ngoài ra lại còn những loại vật liệu khác nữa,Khắc Khố Sâm Đạt tiêu tốn hết mấy năm công phu mới sưu tập đủ, đến tận bây giờ chiếc xe khách để đi trên không trung mới hoàn thành

Khoang xe không lớn, phân thành ba ngăn, phía trong cùng là một phòng ngủ rất sang trọng, so với tẩm cung của hoàng đế chắc rằng cũng không có điểm nào thua kém, gian giữa là phòng ăn, tiền đường dùng để nghỉ ngơi, có thể thích hợp cho khoảng mười người, nhiều hơn nữa có vẻ chật, hơn nữa có thể có những ảnh hưởng nhất định tới tốc độ phi hành.

Ngoài hai vị tinh linh đại ma đạo sư ở khoang lái phục trách việc lái xe ra, những ma pháp đại sư khác đều được cho vào tinh thần giới chỉ, bốn nữ nhân ở trong phòng ngủ hứng thú bàn luận những đề tài của phụ nữ, Lâm Phong và ba ông già thì ngồi tại tiền đường nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, Ngải Lầm Uy Na vẻ mặt lạnh lùng ngồi phía sau lưng hắn.

Lâm Phong tay cầm kim quang phiến, mặc một bộ quý tộc trường bào rộng thùng thình màu tím, mái tóc vàng óng buông phía sau lưng, xoăn tít , lại có vẻ vô cùng dũng mãnh, có nụ cười rạng rỡ của người thanh niên, lại không mất đi sự nho nhã của một quý tộc, cho dù mất đi hình tượng quý tộc nhưng những người trên xe đều là người trong nhà, cũng không có gì cần phải kiêng nể cả.

Trời xanh mây trắng, lượn lờ bay qua

Đoàn xe vững trãi bay đi trong không gian , không khác gì so với ngồi ở nhà cả

Lâm Phong phe phẩy kim quang phiến cười nói: "Ba ông già các người có phải cũng nên suy nghĩ một chút hay không, sau khi trở về nạp thêm mấy nàng tiểu thiếp, cũng cần phải để lại hương hỏa chứ, Gia Đức Tây chính là một điển hình của các người đó"

Ngải Lâm Uy Na đứng phía sau mặt đỏ ửng, tuy nhiên rất nhanh đã biến mất, trở lại vẻ lạnh lùng như bình thường

Ca Lạp Kì mắt trợn tròn nói: "Tên tiểu tử hỗn đản này, ba lão già chúng ta là những kẻ sắp sửa xuống lỗ rồi, làm gì còn có những ý đó nữa, chỉ cần Toa Lị Na có thể sinh cho ta một đứa cháu trai, lão già ta coi như kiếp này sống cũng coi như không có gì hối tiếc."

La Đế Phong và Pháp Lạp Đế cũng gào ấm lên theo, không quên nhắc nhở Lâm Phong, lúc trước khi Lâm Phong xuất quan từng đồng ý với họ sẽ tặng cho mỗi người bọn họ một đứa cháu

Lâm Phong cười nói: "Muốn chết làm gì có chuyện dễ dàng thế, thân thể do tử kim hồ lô của ta tạo ra mặc dù không khác gì với người bình thường, nhưng sống một nghìn tám trăm năm thì không phải là vấn đề, các người nóng vội chui vào vòng tay của Mông Ni Tạp đại thần nhưng người ta vị tất đã thu lưu mấy lão nhân già cả vô dụng như các người chứ!"

Ba ông già lắc đầu gượng cười, Tạp Lạp Kì nói : "Ta bây giờ càng ngày càng nhận ra ngươi là một ngôi sao hủy diệt,chỉ cần những cần là những nơi ngươi đi qua là chó gà không được yên, tới Đế ĐÔ không được đáng bao nhiêu ngày, đã gây sự loạn cả lên, hại gia gia ngươi phải chạy ngược chạy xuôi, lo lắng đi thu xếp những hậu quả do ngươi gây ra, Lần Hải Cống đại hội này ngươi lại định giở trò gì ra nữa đây?

Lâm Phong trợn ngược mắt nói : "Lão nói vậy là không đúng, việc ta làm hết thảy đều là vì Lâm gia, nếu ta không phải con cháu của Lâm gia, không phải gia chủ tương lai của Lâm gia, ta đã có thể tiêu dao hậu thế, trường tồn cùng thiên địa rồi."

Pháp Lạp Đế vút bộ râu trắng muốt nói: "Trường tồn cùng trời đất? Được rồi đó, Thanh Vân Tử lợi hại như vậy sao không thấy hắn có thể trường tồn cùng trời đất?"

Lâm Phong nói: "Đó là vấn đề của con người, không thể nói lẫn vào đây được, ở thế giới của ta, những người tu đạo có cách nói nhập thế tu tâm, nói một cách cụ thể chính là hòa mình vào thế giới hỗn loạn,ta thân nhập hồng trần là hoàn toàn dung nhập hòa đồng vào xã hội của loài người, Thanh Vân Tử thì lại lựa chọn một con đường khác, là kẻ thù của thế giới này, cho dù lão ta có hùng mạnh đến thế nào đi nữa, cho dù lão ta có tiêu giệt hết những sinh vật có trí tuệ ở Thản Tang đại lục thì sau cùng chỉ còn lại một mình lẵo cô độc , những ngày tháng bất tận sau đó lão làm sao có thể sống đây? Chỉ có thể chọn cách tự hủy diệt chính mình, đây là vấn đề nguyên tắc, sức mạnh càng to lớn thì cũng không nói lên được điều gì, nếu không thì ta sớm đã chém đầu hết mấy lão hoàng đế của các nước rồi"

La Để Phong gật đầu nói: "Lần Đại hội Hải cống này chính là sự tụ hội quyền lực của các nước, từ trước tới giờ, chiến tranh chính trị còn hung hiểm hơn cả chiến tranh trên sa trường, ngươi nên cẩn thận một chút, đừng có đắc tội với tất cả những kẻ quyền quý của các nước, tránh để tới lúc các nước liên hợp lại xuất binh thảo phạt Lạc Nhật đế quốc tới lúc đó Lâm Gia của ngươi gặp phải không ít khó khăn đâu."

Tạp Lạp Kì và La Đế Phong cũng gật đầu, theo như những gì họ hiểu về Lâm Phong, tên tiểu tử này chắc chắn không phải là một kẻ biết an phận, nhất là bây giờ tình hình đang vô cùng rối loạn, Lâm gia là cây đại thụ hàng ngàn năm không đổ và một Khắc Khố Sâm Đạt phú xưng thiên hạ càng khiến cho những kẻ quý tộc kia đố kị, dẫn tới việc tất cả bọn chúng đều phẫn nộ là rất có thể

Lâm Phong cười lớn, rướn người đứng dậy nói: "Lâm gia có thể đứng vững hàng vạn năm mà không bị đánh đổ, đương nhiên có cái đạo lí ở trong đó, ta từ trước tới giờ làm việc gì cũng tuân theo tự nhiên, chẳng kiêng kị nhiều tới như vậy, con cháu Lâm gia việc gì phải sợ ai chứ, không còn sớm nữa, chắc cũng sắp tới Lãng Nguyệt đế quốc rồi, ta đi thay quần áo đây" nói rồi nhẹ nhàng đi vào trong phòng ngủ

Mấy lão nhân lắc đầu rồi cũng tự mình cũng đi chuẩn bị

Lâm Phong trở về phòng ngủ, bốn người con gái mỗi người cầm một bộ quân áo đang so sánh, rì rầm bàn bạc xem cho hắn mặc bộ nào thì đẹp, vừa trông không tầm thường, lại có thể thể hiện được thân phận tôn quý và phong độ bất phàm của hắn.

Đái lệ Ti gọi lớn một tiếng, cầm lấy một bộ võ sỹ sảnh phục bó sát màu vàng, chạy tới phía trước mặt Lâm Phong đo đạc một lúc, nói: "Wao! Thân ái của ta, chàng mặc bộ quần áo này là hợp nhất, vừa thanh cao lại vừa có thể thể hiện được dáng người cao lớn, khí chất cao quý của chàng, đây là tấm áo ta tự tay làm đó"

Toa bối Lạp cũng không chịu kém cạnh, cầm lấy bộ quần áo mình tự tay làm cho Lâm Phong bước tới khoe, Khải Lâm Na và Toa Lị Na thì đứng ở phía sau, mắt nhìn về phía Lâm Phong

Lâm Phong nhìn Toa Lị Na vẻ mặt tươi như hoa, lại nhìn vẻ mặt chờ đợi của bạch long tiểu thư Toa Bối Lạp, lại nhìn hai bộ quần áo của hai tiểu nha đầu, lập tức hiểu được tâm tư của những tiểu nữ nhân này.

Bộ quần áo Toa Bối Lạp may cho hắn là một bộ lễ phục quý tộc màu trắng, thiết kế cũng không đến nỗi tồi, chỉ có điều trên bộ lễ phục đính đầy những hạt ma pháp bảo thạch loảng xoảng chói mắt, nhìn thấy phát sáng lấp lánh, chỉ là đã quá xa hoa, mặc lên người khó tránh khỏi có vẻ là kẻ thích phô trương

Theo như tính cách yêu quý vật báu của long tộc, Toa Bối Lạp dám lấy ra bao nhiêu tài sản của mình tích cóp được để làm đẹp cho hắn, mặc dù bộ quần áo này không thích hợp với chàng những chỉ tấm lòng này thôi cũng đủ rồi, chỉ nhìn ánh mắt chờ đợi của tiểu bạch long Lâm Phong trong lòng lại cảm thấy thật ấm áp

Tác phẩm của Khải Lâm Na là một chiếc áo dài quý tộc màu tím, cách thức thật đáng để suy nghĩ, tay nghề đúng là vô cùng khéo léo, dường như không thể tìm thấy một khuyết điểm nào, chỉ là có vẻ hơi cổ hủ, không thích hợp với tính cách muốn sao làm vậy của hắn

Tác phẩm của Toa Lị Na là một tấm áo võ sỹ màu đen, phía trước ngực có thêu hình một con phương hoàng lửa, cách thức rất phù hợp với tính cách của Lâm Phong

Bộ võ sỹ sảnh phục bó sát màu vàng của Đái Lệ Ti cũng không tồi, ống tay có thêu hình một con phượng hoàng rực rỡ, tấm huân trương màu lam ở trước ngực thể hiện tư cách đế quốc nhất đẳng hầu tước của hắn, một bức hình màu tìm trên vai trái thì thể hiện thân phận phò mã tinh linh của hắn, Lâm Phong nhìn bốn người con gái, những bộ quần áo này đúng là thật khó chọn lựa

Thuận tay cầm lấy bộ y phục của Đái Lệ Ti, lật qua lật lại mấy lần rồi nói: "Mặc bộ này đi!"

Đợi Lợi Ti kêu lên một tiếng, vẻ mặt rạng rỡ vui mừng

Vẻ mặt chờ đợi của Toa Bối Lạp lập tức biến thành nét mặt thất vọng, môi nàng mím chặt lại.

Khuôn mặt trắng hồng của Toa Lị Na cũng lộ rõ vẻ thất vọng

Chỉ có Khải Lâm Na là hơi mỉm cười, liền bỏ bộ y phục trong tay mình xuống bước lên phía trước giúp Lâm Phong thay quần áo

Lâm phong đưa tay ra cầm lấy cả ba bộ y phục, xoa má Sa Bối Lạp nói: "Những bộ y phục của các nàng ta đều rất thích, hôm nay mặc bộ của Đới Lợi Ti trước, mai mặc của Toa Bối Lạp, ngày hôm sau nữa mặc của Toa Lị Na, sau này những việc như thế này hãy để người khác làm, các nàng chỉ cần có tấm lòng thế này là được rồi!" Nguồn tại http://Truyện Bất Hủ

Toa Bối Lạp lập tức lại cười rạng rỡ, Toa Lị Na cũng vui mừng, bước lên phía trước giúp Lâm Phong thay quần áo

Thường nói ba người con gái thường có rất nhiều trò, bây giờ lại có thêm một người nữa, trò lại nhiều hơn vài phần.

Chỉ thay có mỗi bộ quần áo thôi nhưng cả bốn người con gái đều vây lấy Lâm Phong thay trong vòng nửa tiếng đồng hồ, cho tới tận khi Lâm Phong sốt ruột muốn kêu lên, Khải Lâm Na mới cười mạn nguyện nói: "Được rồi, bây giờ có thể ra rồi!"

Lâm Phong đứng trước tấm thủy tinh lưu li ngắm nghía một chút, thở phào nhẹ nhõm, có ngắm thế nào đi nữa thì cũng chỉ có thể được như thế này mà thôi, không thể thiếu đi một sợi tóc, không thể tìm thấy một chút khuyết điểm nào của mình, sao mấy nữ nhân này lại có thể tìm ra được nhiều khuyết điểm như vậy.

Tuy nhiên, dường như bộ dạng lúc này quả thật cũng không đến nỗi tồi, mỗi một vẻ đẹp trên người hắn đều tập trung tâm huyết của bốn nữ nhân, nếu như hắn còn có thể tìm ra một chút khuyết điểm thì đúng là chính là trực tiếp phủ nhận tâm ý của các nàng rồi, còn gì có thể xoi mói được nữa chứ, hắn dẫn theo bốn người họ ra khỏi phòng ngủ

Tới phòng khách, ba lão nhân đã đợi ở đó rất lâu rồi, từ vẻ mặt sốt ruột của ba người có thể nhận thấy họ đã đợi tới phát chán lên rồi

Bay qua ngôi làng phía dưới, Lâm Phong nhìn ra phía xa, đã nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng của đế đô của Lãng Nguyệt đế quốc, vẫn còn cách khoảng chừng mười dặm nữa, hắn nói: "Vẫn còn mười dặm đường nữa, chúng ta hạ thẳng xuống Lãng Nguyệt đế quốc hay là bây giờ hạ xuống, sau đó đi xe ngựa tới đó đây?"

Khải Lâm Na nói: "Hạ thẳng xuống Lãng nguyệt để quốc có vẻ không hay lắm, như vậy thật thiếu lễ độ, chúng tay bây giờ nên hạ xuống, sau đó đi xe ngựa tới đó!"

Ba ông già và Toa Lị Na đều gật đầu đồng ý, chỉ có Đái Lệ Ti và Toa Bối Lạp là thế nào cũng được, những lễ tiết của loài người hai nàng không thèm quan tâm, chỉ có điều, từ lần mâu thuẫn nhỏ nhặt trước hai tiểu nha đầu cũng có vẻ hiều biết hơn rồi, từ từ tựu mình dung nhập vào môi trường xung quanh.

Lâm phong bảo Ngải Lâm Uy Na tới phía trước bảo hai vị tinh linh đạo sư hạ xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện