Chương 229: Hóa thân thiện – ác
Lâm Phong hóa thân thành cầu vồng, thẳng một đường xuyên qua ba mươi ba tầng thiên cung, lên đến ba mươi ba tầng trời. Đi qua vùng hỗn độn được một thời gian dài, lại phải dừng lại suy nghĩ một lát, mồm niệm vài câu, chỉ thấy trước mặt một khung cảnh hiện ra. Một vùng tiên cảnh, rộng lớn khôn cùng, mây bay tầng tàng lớp lớp, tiên khí lượn lờ, các loài chim quý thú lạ nhiều vô số kể.
Xa xa là một tòa cung điện nguy nga khuất sau những đám mây, đúng là cung của Hồng Quân thánh mẫu Nữ Oa nương nương.
Lâm Phong mừng rỡ, tiến vào Nữ Oa cung, đến bên ngoài cửa cung, bị Bạch Hạc tiên nữ ngăn lại. Tiên nữ khuôn mặt mỹ lệ, khuynh nước khuynh thành, quát: "Ngươi là người phương nào, dám xông vào Nữ Oa cung. Ngươi nhanh quay lại đi, bằng không sẽ bắt ngươi lại xử lý!"
Lâm Phong nói: "Bạch Hạc tiên nữ sinh ra sau thời hỗn độn, nên chắc không biết ta. Xin vào thông báo hộ một tiếng, là có Cực Lạc cung chủ tại Thúy Hà sơn cầu kiến thánh mẫu nương nương!"
"Cực Lạc cung chủ? Ta như thế nào chưa nghe nói tới?" Tiên nữ quyết không buông tha còn tưởng là người phương nào đến quấy phá, vừa muốn đem Lâm Phong đuổi đi, chợt một thân ảnh hiện ra. Xuất hiện là tiên nữ chấp sự trong nội cung nghi trượng Phượng Hoàng tiên nữ, phụng mệnh nương nương mà đến, vội vàng cho Bạch Hạc tiên nữ lui ra, hướng Lâm Phong: "Xin mời đạo huynh vào gặp nương nương!"
Phượng hoàng thiên nữ mắt hạnh má đào, cặp mắt nhìn quanh tuyệt đại phong tình, làm điên đảo chúng sinh, bởi vì từ thời Hỗn Độn đã làm chấp sự trong nội cung cho nương nương, tất nhiên là nhận ra Lâm Phong.
"Tiên tử cho mời!" Lâm Phong nhìn con đường, rồi cùng Phượng Hoàng thiên nữ tiến vào Nữ Oa cung.
Đi vào chính điện, thánh mẫu nương nương đang xem hoàng đình, Lâm Phong vội vàng cúi chào. Nương nương nói: "Sống trong hỗn độn, vốn nên cắt đứt lục niệm mà đạt được Hỗn Nguyên đại đạo. Chỉ là ngươi tính tình nông cạn, không thể luân hồi chuyển kiếp. Hiện nay tam giới đại kiếp nạn nổi lên, ngươi có thể trong nội cung của ta siêng năng tu luyện sau này hi vọng vượt qua độ kiếp, nếu không là một điều không tưởng!"
Nói rồi giơ tay lên chỉ, một đạo Thất Thải Hà quang tiến thẳng vào lục phủ ngũ tạng Lâm Phong mà nói: "Thất thải Nguyên thạch chính là vật khai thiên, có công đức lớn, có thể vượt qua tất cả kiếp số. Ngươi đã được truyền Hồng Mao đại đạo Bàn Cổ chính tông, nhập Cực Lạc thánh đạo. Có Bàn cổ chính tông chính là có cơ duyên may mắn, chỉ vì ngươi tội nghiệt quá nặng, nhân quả quá dày. Cần phải ở trong nội cung nhận chín chín tám mươi mốt thiên hỏa gia thân, mới có thể cắt đứt thiện niệm!"
"Đệ tử xin nghe theo lời nương nương." Lâm Phong mừng rỡ vội vàng bái tạ.
Hắn tại Thái Hư ảo cảnh đã tạo ra vô số sát nghiệt. Nếu không có công đức lớn chống đỡ, không thể cắt được thiện niệm, không thành chính đạo. Hôm nay hỗn độn mở ra đã là chín chín tám mươi mốt ức năm (8,1 tỷ năm), chính là hợp với quy nguyên. Thiên địa nếu quay về thời hỗn độn, thật là vô vọng, là điều không tưởng.
"Nương nương cuối cùng đã coi ta là con. Chắc hẳn Thiên Hoàng Thái Huyền đã toi, cũng có ý lưu ta lại một địa vị Tiên Thiên tôn vị!" Lâm Phong cảm thấy trong đầu mọi ý niệm chợt sáng ra.
Nghe nói hỗn độn là có hai chỗ dựa, một là Bàn Cổ, hai là Nữ Oa từng ở trong Hỗn Độn ngồi đối diện nhau mà tu hành. Sau đó từ trong cơ thể tinh khí phóng ra ngoài, hóa thành tính mạng thứ ba trong Hỗn Độn, chính là Lâm Phong đã từng bị chết trong thời Hồng hoang đại chiến.
Lâm Phong chính là do tinh khí của Bàn Cổ tổ sư cùng Nữ Oa nương nương luyện thành, cũng như là một người con. Hắn vốn đã sớm tiến vào Hỗn Nguyên đại đạo, nhưng chỉ vì bản tính nông cạn, mới tại hồng hoang đại chiến thì bị luân hồi chuyển kiếp.
Lần này nghe được lời nương nương, Lâm Phong cũng đã rõ là nương nương có ý chiếu cố đến mình. Tuy nói chín chín tám mươi mốt thiên hỏa gia thân chính là so với chết còn khổ hơn, nhưng lại có thể vượt qua mọi sát nghiệt tạo ra tại Thái Hư ảo cảnh, có hi vọng đạt Hỗn Nguyên Đại đạo. Đúng là nương nương chiếu cố, sao có thể không mừng.
Lập tức nương nương sai Phượng Hoàng thiên nữ đưa Lâm Phong đi Thiên Hỏa trì. Phượng Hoàng thiên nữ dùng một ngón tay chỉ ra, không gian vỡ ra xuất hiện một cánh cửa, bên trong một cõi đỏ rực, hừng hực lửa trời phun trào phun ra, ngoài trăm dặm vẫn cảm thấy nóng rực không chịu nổi.
Phượng Hoàng Thiên nữ nói: "Đạo huynh vào đi thôi!"
Lâm Phong gật gật đầu, hóa thân thành tử quang, tiến vào Thiên Hỏa trì, hiện hai phân thân khoanh chân ngồi, tiếp nhận hình phạt Hỏa Luyện thần.
Lại nói Hầu Tử bị ném vào trong lò Bát Quái, đã đủ bẩy bảy bốn mươi chín năm, mà Lão quân bế quan chưa ra. Đệ tử của ngài là Tôn Kì Pháp Nghệ, tức chân hỏa (chắc là thằng đốt lò), mở lò kiểm tra. Không nghĩ rằng vừa mới hé mở thì chợt một tiếng quát vang lên, Hầu Tử cầm Như Ý Kim Cô bổng từ trong lò Bát Quái nhẩy ra tức giận như thiên lôi một gậy đánh chết đệ tử đó. Hai đệ tử Nguyên anh mới đi ra, Hầu tử cũng đập cho một gậy giết nốt hai đồng tử. Hắn còn chưa hết giận liền dứt khoát cũng cho lò Bát Quái một gậy đổ xuống.
Đại Thánh bị đưa vào lò Bát Quái hỏa thiêu trong bảy bảy bốn mươi chín năm. Không những không bị hóa thành tro, ngược lại luyện thành một đôi mắt lửa ngươi vàng, thân thể được thuần dương hỏa luyện thành Thái Ất kim tiên, pháp lực thần thông tăng mạnh không còn ở dưới ma đầu Xi Vưu.
Trong đầu tràn ngập lửa giận mặc dù đã đập ba mạng ( nv: Tam Giang) cũng không hết giận. Vừa mới ra khỏi lò liền đem đệ tử lão quân đánh chết, lại đem lò Bát Quái đập tan, hóa giải cơn giận.
"Lão nhân quá lợi hại, nếu để hắn biết, lại bắt lão Tôn. Trốn nhanh là hay nhất (lão Tôn biết dùng kế "tẩu vi thượng sách")!" Biết mình tuyệt đối không phải là đối thủ của chí tôn giáo chủ nên vội vàng bổ nhào ra khỏi cung Đâu Suất. Hắn xuyên qua vùng Hỗn Độn trong giây lát, liền thoát khỏi ba mươi ba tầng trời trở về Hoa Quả sơn.
Hầu tử không ngốc, biết mình đánh chết đệ tử Lão quân, sợ là sẽ gặp phải phiền toái, cũng không dám ở lại gây sự them. Thành thành thật thật về lại Hoa Quả sơn làm đại vương, cũng được vài chục năm binh yên vô sự.
Bất quá Hầu tử cũng không phải là đại vương an phận thủ thường, tại Hoa Quả sơn tiêu diêu tự tại mấy chục năm, liền không chịu nổi, cả ngày muốn đi ra ngoài tìm kiếm phiền toái.
Vốn muốn đi đến Cực Lạc cung, lại sợ Cực Lạc cung chủ đòi Thất Thải Nguyên thạch thì chính mình đuối lí. Đại thánh tuy hung ác nhưng cũng có đạo lí, không chịu bị mất mặt nên cũng không đi Cực Lạc cung.
Được vài ngày ý niệm bị Phật tổ giam dưới Ngũ Chỉ Sơn dư hận chưa hết, liền dứt khoát tiến nhập Sa Bà Thế Giói gây sự kiếm phiền toái. Lập tức cưỡi mây bay ra khỏi Hoa Quả sơn, trong vòng nửa giờ đã đi đến Tây Ngưu Hạ Châu.
Đúng là Hầu tử trong lò Bát Quái được thuần dương hỏa luyện thành Thái Ất kim tiên. Chính xác là thần thông quảng đại, cho dù chưa cắt đứt lục niệm, đạo hạnh còn nông cạn, nhưng pháp lực cũng không còn dưới ma vương Xi Vưu nữa. Hắn lộn mấy vòng cân đẩu đã tới Tây Ngưu Hạ Châu.
Lại nói ở Sa Bà Tịnh Thổ, Như Lai đang đăng đàn thuyết pháp, chợt có tăng nhân vào báo có Tề Thiên Đại Thánh đánh tới, chúng phật tử bị đánh giết tàn nhẫn.
Như Lai bấm đốt tính toán, lập tức biến sắc: "Không tốt, lão tôn bị Lão quân nhốt vào lò Bát Quái. Chẳng những không chết, hơn nữa lại được thuần dương hỏa luyện thành Thái Ất kim tiên, pháp lực thần thông không thua gì ta, ta tính sai rồi!"
Liền vội vàng dừng lại. Gọi đệ tử trở về, khai mở phật quang ra khỏi Tịnh Thổ. Từ xa liền thấy xuất hiện một kim thân giáp trụ, thần uy lẫm liệt Mỹ Hầu vương trong tay cầm Như Ý Kim Cô bổng, một đường thẳng tới, quả nhiên là đang thị uy.
"Lão tôn chớ có làm càn!" Như Lai hét lên một tiếng, đem thân nhoáng một cái đã đến trước mặt đại thánh vương, vung tay ném ra, một đóa Thiên Diệp Liên hoa ước chừng vài ngàn cánh, phủ xuống đầu đại thánh.
"Ngươi đúng là con lừa ngốc, lão Tôn hôm nay nhất định phải cho ngươi nếm đòn, mới có thể giải mối hận trong lòng!" Hay cho Đại thánh, ngang nhiên không sợ ai, đem thân nhoáng cao lớn đến vài vạn trượng. Như Ý Kim Cô bổng cũng lớn dần lên, như cây trụ chống trời. Một gậy đem Thiên Diệp Liên hoa đánh nát, lại đập ra một gậy hướng tới Như Lai.
"Ngươi là con khỉ không biết tốt xấu, hôm nay ta nhất định phải giam ngươi tiếp năm trăm năm nữa!" Như Lai quát một tiếng. Vô Lượng Kim thân tám đầu mười cánh tay cũng hóa thành to lớn đến mười vạn trượng. Lại dang tay ném ra một đóa Cửu Phẩm Liên hoa, chống đỡ Kim Cô bổng, lại ném ra một cây Gia Trì Thần Xử đánh thẳng vào đầu Hầu tử.
"Tốt con lừa ngốc, nếm của lão tôn một gậy!" Đại Thánh, một gậy đánh vào Cửu Phẩm Liên hoa. Cửu Phẩm Liên hoa chỉ là pháp lực ngưng tụ mà thành, cũng không phải là pháp bảo lợi hại. Còn Kim cô bổng chính là do Đại Vũ trị thủy tạo thành Định Hải Thần Trâm. Chính do Đại Vũ dùng chín mươi chín vạn tỷ tấn Thái Ất kim sa tinh luyện mà thành, trong pháp bảo hậu thiên cũng có tiếng tăm lừng lẫy.
Hôm nay đại Thánh pháp lực cũng không thua kém Như Lai, một gậy liền biến Cửu Phẩm Liên Hoa thành bột mịn. Pháp lực dư thừa đem bốn phía hư không chấn thành bột mịn, tung bay, lờ mờ, không khí chấn động không ngừng.
Hầu tử lại cất tiếng cười to, một gậy lại đem Gia Trì Thần Xử đánh thành bột mịn, hướng vào đầu Như Lai nện xuống tiếp.
"Cái con khỉ này, sao lại hung hăng như thế không chịu nổi!" Như Lai cũng đánh ra chân hỏa, phát ra tiếng quát. Phật quang hóa thành một cự chưởng màu vàng, nghênh tiếp Kim Cô bổng.
Hầu tử một gậy đánh vào cự chưởng, chỉ cảm thấy mềm nhũn như không có sức lực, ngược lại Kim Cô bổng tựa hồ bị một cổ lực mạnh kéo lấy, trong lòng biết không tốt, vội vàng vận khởi thần thông hét lớn một tiếng, thu hồi Kim Cô bổng, thầm nghĩ: "Đúng là Phật môn hòa thượng quả thật có chút môn đạo, ta muốn cho Như Lai cũng biết một chút thủ đoạn lão Tôn!"
Hầu tử chuyển niệm hiện ba đầu sáu tay, hiện Kim Cô bổng, cùng Như Lai đánh đến thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang ( trời đất tối tăm, mặt trời mặt trăng tắt ngóm).
Lại nói lão Chí Minh tuy cao tuổi mới nhập đạo, nhưng thực sự vẫn chưa hết, tính vẫn nóng như lửa. Bởi vì nhập đạo trước cho nên đối với phật môn không có ấn tượng tốt. Lại bị Quan Âm Bồ Tát bắt đi Tây phương, liền một mực muốn tìm cơ hội bỏ chạy, gia nhập Cực Lạc cung làm môn hạ.
Chỉ khổ một nỗi là không có cơ hội, mới tại Sa Bà Tịnh Thổ tạm nhân nhượng chờ thời. Bái tạ trước Quan Âm Bồ Tát làm tôn giả, biểu hiện trước mặt thì thái độ cung kính, còn vụng trộm trong trong lòng hắn có phát ra ánh mắt cực kỳ bất mãn, vẻ không chịu nổi Phật bà Bồ Tát chỉ muốn một đao đâm sau lưng. Bạn đang đọc chuyện tại truyenbathu.vn
Hôm nay lão Chí Minh lại đang khổ sở nghĩ phương pháp đào thoát. Đột nhiên mắt hoa lên, xuất hiện trước mắt là một thanh y đạo nhân, liền hoảng sợ. Vội vàng nhìn rõ, thấy thanh y đạo nhân khuôn mặt kỳ quái, cổ như là một khối bàn thạch liền nhau không thay đổi. Trên mặt bình thường không buồn không vui, không bi ai không hỉ nộ, không có nửa điểm biểu lộ
"Ngươi là ai?" Lão Chí Minh cảnh giác hỏi.
Thanh y đạo nhân nói: "Ta chính là Đông Hoàng Thái Nhất, đặc biệt đến chỉ cho ngươi con đường sáng!"
"Đông Hoàng Thái Nhất?" Lão Chí Minh sợ hãi suy nghĩ rất nhanh, vội vàng cúi đầu bái lậy. Chẳng kém đất trời, thánh nhân làm chủ, Đông Hoàng Thái Nhất chính là Hỗn Cực Thái Thượng chí tôn Giáo chủ, thánh nhân oai hung. Cũng như là Đông Hoa thượng tiên hay Phật tổ Như Lai chỉ còn kém Hỗn Nguyên đại đạo vẻn vẹn một bước. Cao thủ chuẩn giáo chủ cũng không dám làm trái, huống chi là hắn.
Thái Nhất nói một câu: "Kiếp nạn nổi lên, ngươi cùng với giáo ta có duyên, đặc biệt ban thưởng cho ngươi một kiện linh phù, có thể rời bỏ phật đạo về với giáo ta!" Dứt lời chỉ thấy bóng người lóe lên liền biến mất, một đạo linh phù mịt mờ bay tới, rơi xuống trước người Chí Minh.
Lão Chí Minh liền vội vươn tay tiếp lấy, sửng sốt hơn nửa ngày, còn chưa có phục hồi tinh thần lại. Chợt nghe tiếng động long trời lở đất, tựa hồ cả Sa Bà Thế Giới đều nổ tung.
Vội vàng cưỡi mây bay lên, vận khởi Thiên nhãn quan sát. Chỉ thấy phía trên Cửu Thiên cương phong xuất hiện một con khỉ ba đầu sáu tay , cầm Như Ý Kim Cô bổng, cùng Như Lai quần nhau đến tối tăm đất trời rất kinh người.
Tất cả Bồ Tát đều đi đến trợ trận, ở đây còn ai chú ý đến hắn.
"Thật sự là trời giúp ta, vừa vặn có cơ hội thoát khỏi Sa Bà Thế Giới, đi tìm sư phụ" Lão Chí Minh cảm thấy mừng rỡ, vội vàng cởi tăng bào làm cho hắn chán ghét. Mặc bộ trang phục đạo sĩ vào lão nhanh như chớp ra khỏi Sa Bà Thế Giới mà hét lên một tiếng kích động. Đợi mấy trăm năm, rốt cục cũngcó ngày chạy thoát, sao còn sẽ có nửa điểm chần chờ liền hóa thành ánh hào quang rồi bỏ chạy.
Thình lình một tiếng phật hiệu vang lên. Áng mây hạ xuống, Quan Âm Bồ Tát ở trước mặt ngăn lại đường đi, trách mắng: "Ngươi là đệ tử tồi, ta Phật môn quảng đại, có thể độ ngươi tiến nhập Phật môn. Tiện thể giải quyết hết thẩy nhân quả, được hưởng suốt đời cực lạc. Uổng công ta đem ngươi dến tây phương, sao cái tốt không học. Làm thế nào lại muốn phản giáo!"
Lão Chí Minh thấy trốn cũng không thoát, dứt khoát vững tâm vượt qua, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Ta nhổ vào. Mặc kệ bà nương nhà ngươi có thể đổi trắng thay đen, bần đạo cũng sẽ không tin tưởng lời nói của ngươi. Bần đạo chính là môn hạ đệ tử của Cực Lạc cung. Trước đây bà nương nhà ngươi bắt buộc ta phản giáo quên phép tắc, bây giờ còn có mặt quở trách ta. Đã vô duyên kiếp sau xin gặp lại sau sư tôn, hôm nay bần đạo liền liều mạng với ngươi cùng đồng quy vu tận!"
Lão Chí Minh mắng xong rất thống khoái, nhưng trong nội tâm lại âm thầm chuyển ý niệm trong đầu. Cũng không có ngốc định liều mạng cùng Bồ Tát mà là âm thầm tìm cơ hội đào tẩu.
Quan Âm Bồ Tát thầm nghĩ: "Kẻ này huệ căn quá sâu, không phải đại pháp không thể khai hóa, không bằng tống vào luân hồi chuyển kiếp!" Lập tức nói: "Ngươi chấp niệm quá sâu, cần phải chuyển kiếp mười thế mới có thể hiểu được đại pháp phật của ta. Vậy đang muốn tống ngươi vào luân hồi, cũng không thể có nửa điểm oán niệm!" Lập tức bàn tay trắng nõn vung ra, một luồng kim quang bao vây lấy hướng vào đầu lão Chí Minh xoắn tới.
"Không tốt. Cái bà nương này tâm ngoan thủ lạt, mạng ta xong rồi!" Lão Chí Minh quá sợ hãi, trong lòng biết chính mình pháp lực thần thông thua xa Quan Âm Bồ Tát, đang chuẩn bị cắn răng liều mạng. Đột nhiên một đoàn thanh quang xuất ra, đạo linh phù Đông Hoàng Thái Nhất cho nổ bung, đem Kim Thư đánh rơi xuống.
"Sao sẽ có thể như thế!" Quan Âm Bồ Tát chấn động, vội vàng muốn thu hồi Kim Thư. Nhưng lúc này Kim Thư đã mất đi sự khống chế, biến thành một quyển sách thường.
Một bảng văn màu vàng kích cỡ chừng bằng thước kẻ rơi xuống.
Lão Chí Minh lại mừng rỡ, vừa rồi đã quên Đông Hoàng Thái Nhất cho đạo linh phù, lúc này mới đột nhiên nhớ lại, làm sao dám do dự. Lão vội vàng chui vào lòng đất bỏ trốn, thuận tay nhặt lấy luôn Kim Thư, chui xuống dưới mặt đất, dùng độn thổ chạy trối chết.
Lại nói Như Lai đang cùng Hầu tử đánh nhau mù mịt đát trời, chợt cảm giác tâm thần mãnh liệt run lên. Đã biết phát sinh chuyện gì, lập tức quá sợ hãi, vội vàng buông tha Hầu tử, hóa thân thành kim quang đuổi theo.
Hầu tử cùng Như Lai đánh đến nửa ngày, cũng không có chiếm được chút tiện nghi, sớm đã nổi trận lôi đình. Thấy Như Lai bỏ chạy, cũng không có đuổi theo. Kim Cô bổng vung lên, đem hai vị Bồ Tát Văn Châu (Văn Thù chứ nhỉ) cùng Phổ Nhàn đánh cho tan thành mây khói, lúc này mới tan hết ác khí. Hắn liền trở mình bổ nhào lên mây, trở lại Hoa Quả Sơn.
Lại nói Huyền Đô lão quân mở cửa cung, sớm biết Hầu tử đánh giết mấy đồng tử, đập tan lò Bát Quái, cũng không so đo. Chỉ phân phó đồng tử gọi tới Ma vương Xi Vưu mà nói: "Ngươi tuy nhập làm môn hạ của ta, nhưng ngươi tội nghiệt quá nặng, nhân quả quá nhiều. Đại kiếp nạn đã đến, cuối cùng thế nào còn chưa biết, có thể đi Sa Bà Thế Giới hóa một chuyến giải nhân quả!"
Xi Vưu biến hóa thành một thanh bào đạo nhân, đứng ở trước điện, khúm núm, không dám phản kháng, đợi Lão quân nói xong, mới đáp lại một tiếng, rồi xoay người ra khỏi Huyền Đô, hướng Sa Bà Thế Giới đi xuống.
Trên đường đi qua ba mươi ba tầng Thiên giới, vòng vo một hồi, liền đến Sa Bà Thế Giới. Đúng lúc Như Lai đuổi tới, dùng thần chú làm cứng đất để bắt lại Chí Minh. Lão ma nhìn thấy rõ, tiên thiên thánh vật Kim Thư đang nằm trong tay lão Chí Minh, liền nổi lên ham muốn cướp đoạt, vươn tay liền xuất ra một hắc cầu vồng, hướng lão Chí Minh cuốn vào.
"A Di Đà Phật." Như Lai gặp phải tình huống "bọ ngựa rình bắt ve sầu khổng tước ở phía sau", thầm kêu không tốt, vội vàng niệm phật hiệu: "Ngươi tuy là lão ma nhưng đã tiến nhập Tây Thiên, sao có thể làm ra việc phản tông quên phép tắc, làm môn hạ Thái Thanh cung, mau mau theo ta đi gặp nam mô A Di Đà Phật thượng sư. Phật môn ta quảng đại, cũng có thể giúp người. Chỉ cần ngươi thành tâm ăn năn, cuối cùng có thể tu thành Kim thân chính quả!"
Trên tay cũng rất nhanh, một luồng phật quang phóng ra, hóa thành một cự chưởng mầu vàng, lao lên phía trước hắc cầu vồng, hướng vào đầu lão Chí Minh tóm lại. Kim Thư chính là một trong tiên thiên thập đại thánh khí, tam giới hạo kiếp tương khởi, đang muốn phải chống đỡ hạo kiếp, sao có thể để cho thánh khí này bị Xi Vưu lão ma đoạt đi.
"Không ngờ con lừa ngốc nhà ngươi cũng biết múa mép khua môi, chờ đấy ta tính sổ với ngươi sau!" Xi Vưu ha ha cười, xuất ra hắc cầu vồng cùng phật chưởng màu vàng đấu cùng một chỗ, niệm động chân ngôn, phóng lên một vật sáng choang, chính là chiếc vòng kim cương của Huyền Đô chí bảo.
Xi Vưu cất tiếng quát: "Lên!" Chiếc vòng kim cương rời tay bay ra, hướng Như Lai đánh tới.
"Sao lão ma lại có chiếc vòng kim cương trong tay!" Như Lai chấn động, chiếc vòng kim cương chính là Thái Thanh chí tôn thánh nhân Thái Thượng Lão Quân luyện chế ra, có công đức lớn. Chính là hậu thiên đỉnh cấp pháp khí, còn nằm trong tiên thiên thập đại thánh khí, ngoại trừ vài món Tiên Thiên đỉnh cấp pháp khí ngài ra, không thể thu thập nổi pháp khí này. Lão ma này có chiếc vòng kim cương trong tay, ngoại trừ thánh nhân giáo, còn không ai có thể làm gì được hắn.
Như Lai không dám để chiếc vòng kim cương đánh trúng, vội vàng tránh né sang một bên.
Xi Vưu cũng không đuổi theo. Hắc cầu vồng vòng qua, hướng lão Chí Minh cuốn lại.
Bỗng nghe một tiếng phật hiệu vang lên, không gian mở rộng ra, phương tây Tịnh Thổ cực lạc Nhiên Đăng phật tổ quá khứ cùng Di Lặc phật tổ tương lai, hai tôn cổ phật hạ xuống.
Nhiên Đăng phật tổ nói: "Phật môn ta quảng đại. Có thể giúp ngươi, ma đầu kia ngươi hãy bỏ đồ đao xuống, trở thành phật gia thì còn giữ được tính mạng!"
Phật Di Lặc cũng nói: "Ma đầu kia tiến nhập Tây Thiên, cũng không phạm vào phật ta, nhanh chóng theo bần tăng đi gặp A Di Đà Thượng sư!"
Hai vị cổ Phật lanh mồm lanh miệng tay cũng không kém hơn. Phật Di Lặc vươn tay ra, mở túi Thiên Phong, cuốn lấy Hắc cầu vồng đang chuẩn bị tóm lão Chí Minh vào trong, Nhiên Đăng cổ phật tung ra một cái bát màu vàng (chén ăn của sư). Bát vàng to ra, hướng vào đầu Xi Vưu chụp xuống dưới.
Xi Vưu giận dữ, vòng tay tung ra, chiếc vòng kim cương xoay tròn, đem bát vàng của Nhiên Đăng (chén ăn của sư) cùng túi Thiên Phong của Di Lặc toàn bộ đều chụp vào. Hai Phật kinh hãi, đều nói: "À lão ma này có pháp khí chí bảo, chúng ta cùng hợp lực bắt giữ ma đầu kia đi gặp A Di Đà Thượng sư!"
Như Lai cũng nói: "Nhị vị phật tổ nói nhiều làm chi. Hãy nhanh chóng bắt ma đầu kia, không cho hắn tạo sát nghiệp!"
Chưa nói tới ba vị Tây Thiên phật tổ liên thủ đối phó Xi Vưu, lại nói đến Lâm Phong tại Nữ Oa cung trong thiên hỏa trị thụ chín chín tám mươi mốt năm thiên hỏa gia thân hình phạt. Chống đỡ qua sát nghiệt tại Thái Hư ảo cảnh. Lại mượn thiên hỏa dùng Tiên Thiên ngũ hành ly hỏa củng cố nguyên thần của thân thể, pháp lực đạo hạnh càng đột nhiên tăng mạnh.
Ngày đó lửa trong Thiên Hỏa trì vô biên vô hạn, Lâm Phong ngồi ngay ngắn trong đó, Thiên Hỏa hừng hực như sóng biển trào đang cuồn cuộn trên người hắn, đỉnh đầu hiện một mảnh màu tím hào quang, hào quang có cả trên hai tôn pháp thân, vừa là Bát Bảo kim thân, vừa là Thái Huyền chân thân.
Chỉ là Thái Huyền chân thân lại không giống như trước. Đã hoàn toàn biến hóa, trên mặt biểu tình không hề giống như đầu gỗ bình thường khô khan, mà là có một chút cảm tình, khoanh chân ngồi ở trong hào quang. Trên khuôn mặt thô ráp thỉnh thoảng hiện lên một tia dữ tợn.
Mười năm trước, Lâm Phong lần thứ tám mươi mốt trùng tu thân thể, rốt cục đem ác niệm giữ lại. Bởi vì chỉ dùng đạo gia pháp môn, đành phải dùng pháp lực vô thượng đem ác niệm ký thác vào trong Thái Huyền chân thân, tạo thành một hóa thân ngoại thân.
Hôm nay Thái Huyền chân thân đã không phải là một vật chết, mà chính là Thiên Hoàng Thái Huyền chân thân, rất không giống Thái Huyền trước kia của Lâm Phong. Thái Huyền tức là Lâm Phong, chỉ là một người, không quá mức phân biệt.
Lâm Phong nói: "Hạo kiếp tương khởi, đạo huynh nhanh chóng hành động, chớ để chậm chễ!"
Thái Huyền nói: "Đang muốn lấy Linh Lung Bảo Tháp, để luyện Huyền Hoàng khí !" Liền vung tay một ngón tay, hư không bị cưỡng chế xé mở, Dương Tiến đang tại luân hồi thích thú dạo chơi có Linh Lung Bảo Tháp bảo vệ đột cảm giác tâm thần run lên. Linh Lung Bảo Tháp lại phá vỡ hư không, sau đó bị cuốn đi, lập tức quá sợ hãi.
Thái Huyền thu Linh Lung Bảo Tháp trong tay, phát lực vừa quát, bảo tháp đột nhiên kịch liệt chấn động, phóng lên, cao vạn trượng, thẳng đỉnh đầu của Lâm Phong.
Lâm Phong niệm pháp quyết, gật gật đầu, Thái Huyền hạ người xuống, hóa thành làm một thanh sắc cầu vồng chui vào bảo tháp. Năm đó Thái Huyền chết, cái Linh Lung Bảo Tháp này tuy đã nhiều lần đổi chủ, nhưng chân linh Thiên hoàng Thái Huyền ở trong bảo tháp lại chưa từng tán đi. Bởi vậy cái này tôn bảo tháp một mực đều chưa từng bị luyện hóa qua.
Thái Huyền vào bảo tháp, vung một ngón tay, có một mảnh kia hư vô. Một linh hồn Thái Huyền hiện ra, cùng Thái Huyền bản thể chân thân hợp hai làm một. Cũng không biết trải qua bao lâu, Linh Lung Bảo Tháp đột nhiên biến mất vào hư không, Thái Huyền chân thân hiện ra như trước ngồi ngay ngắn ở trên đỉnh đầu Lâm Phong trong áng hào quang.
Lâm Phong cười nói: "Đạo huynh đại công cáo thành, thật đáng chúc mừng!"
Thái Huyền nói: "Ta và ngươi đồng thể một người, nào có gì khác biệt!"
Lâm Phong cũng không nhiều lời, liền tự nhắm mắt nhập định lại.
Thái Huyền cũng không nói gì, vẫn như trước khoanh chân nhập định trong hào quang, lặng yên cảm nhận tạo hóa cho dù là hừng hực Thiên Hỏa gia thân và tất nhiên là vẫn không nhúc nhích.
Lâm Phong tái hợp Thái Huyền chân thân, hôm nay lại đem ác niệm ký thác vào trong Thiên Hoàng. Thái Huyền chân thân tỉnh lại liền có ý thức, lập tức đem Linh Lung Bảo Tháp luyện hóa. Thái Huyền có trạng thái biểu hiện trên khuôn mặt, thành tựu một đại thân ngoại hóa thân.
Linh Lung Bảo Tháp chính là khai thiên đỉnh cấp pháp khí, có công đức lớn, nhập vào trên mặt Thái Huyền, nên pháp lực quả thực cường hãn đến không thể tưởng tượng nổi, đã vượt xa rất nhiều bản thể chân thân của Lâm Phong.
Không biết trải qua bao lâu, đột nhiên trong không gian một tiếng đạo hiệu vang lên, đang ngồi ngay ngắn vân trong vầng ánh sáng Bát Bảo kim thân đột nhiên mở ra tám đôi mắt, đcất tiếng niệm đạo hiệu: "Đạo huynh hữu lễ!" Cũng là do Lâm Phong có Nữ Oa nương nương che chở, công đức viên mãn, lại mượn rất nhiều đỉnh cấp pháp khí cùng đem thiện niệm cũng ký thác vào trong Bát Bảo kim thân.
Thái Huyền cười nói: "Thiên nhãn đã mở, lòng hắn đã sáng, đạo huynh đã vượt qua ngũ niệm. Cách đại thành không xa vậy!"
Lâm Phong cười nói: "May mà có Thánh Mẫu nương nương bảo hộ, nếu không chứng đạo vô vọng!" Vươn tay ném ra, Thất Thải Nguyên thạch bay lên cao, hóa thành một luồng Thất Thải Tinh quang trọng đại. Ngoại hóa thân Bát Bảo kim thân biến hóa thành một cái cầu vồng mầu vàng kim, xông vào Thất Thải tinh khiết.
Hàng tháng hàng năm trôi qua, không biết trải qua bao nhiêu thời gian, Thất Thải tinh khiết biến mất, một đạo nhân y phục rực rỡ mầu tím (tử y) hạ xuống ngồi ngay ngắn ở trong ánh sáng mầu tím trên đỉnh đầu Lâm Phong, xưng đạo hiệu làm lễ.
Lâm Phong cười nói: "Nhị vị đạo huynh đa lễ, hôm nay kiếp nạn nổi lên, môn hạ đệ tử có đại kiếp nạn, có thể đi trước Sa Bà Thế Giới giải nhân quả!"
Thái Huyền cuồng tiếu nói: "Phật môn ngốc như lừa. Có can đảm dám khi dễ môn hạ đệ tử ta, không thể bỏ qua cho bọn họ!"
Tử y đạo nhân lại nói: "Sát khí của ngươi quá nặng, không ổn, không ổn!"
Hai người tranh chấp. Thiên Hỏa trì đã mở ra, hiện tại chín chín tám mươi mốt năm đã đủ, Lâm Phong phiêu nhiên mà ra, gặp lại Phượng Hoàng Thiên nữ. Phượng Hoàng Thiên nữ cười nói: "Đạo huynh đại công cáo thành. Cách đại đạo chỉ một chút nữa, thật sự là đáng mừng!"
Lâm Phong cười nói: "Ta còn có chút nhân quả chưa xong, muốn đi Sa Bà Thế Giới một chuyến. Bây giờ chưa thể đi gặp nương nương, thỉnh cầu tiên tử thay ta hướng Thánh Mẫu nương nương xin lỗi!"
"Đạo huynh tạm biệt!" Phượng Hoàng Thiên nữ cười nói.
Lập tức Lâm Phong ra khỏi Nữ Oa cung, vòng vo một hồi, xuống qua ba mươi ba tầng trời, hướng Sa Bà Thế Giới đi đến.
Hắn đi khắp nhân gian, cơ duyên xảo hợp, được rất nhiều Tiên Thiên đỉnh cấp pháp khí hóa giải kiếp số. Lại chưởng quản Bàn Cổ khai thiên sinh ra là Hồng Mông, Huyền Hoàng nhị khí, nhiều không đếm được. Chỉ có thể do cơ duyên tốt, nếu ở lại Đông Hoa cùng đám Trấn Nguyên Tử ngồi nghe tổ sư giảng đạo thì sao có cơ duyên, cuối cùng chứng đạo chỉ là vô vọng.
Hôm nay lại ở trong Thiên Hỏa trì gánh chịu chín chín tám mươi mốt năm Thiên Hỏa hình phạt, chịu khổ qua Thái Hư ảo cảnh bởi đã tạo nhiều sát nghiệt. Nhờ rất nhiều đỉnh cấp pháp khí đã cắt đứt thiện niệm cùng ác niệm, nên chỉ còn cách cảnh giới Hỗn Nguyên Đại Đạo một bước xa rất xa, pháp lực đạo hạnh càng không chỉ so sánh như đám Đông Hoa thượng tiên và Trấn Nguyên Tử, cùng với Như Lai, Nhiên Đăng. Vòng vo một hồi, liền đến Sa Bà Thế Giới.
Nhưng hiện tại Lâm Phong đã chém thiện niệm, đạo hạnh càng tinh tiến, hiển linh đài rất rõ rang. Chỉ hơi suy tính, liền tính được lão đồ đệ Chí Minh gặp nạn, cũng còn có một cái nhân quả chưa xong, lúc này mới đuổi đến tới.
Đúng lúc Thích Già, Nhiên Đăng cùng Di Lặc, ba vị cổ phật đang đại chiến cùng ma vương Xi Vưu. Lão Chí Minh bị cuốn vào trong vòng chiến, toàn thân bị một đoàn thanh quang bao vây lấy, tuy rằng vô sự, nhưng cũng không có biện pháp thoát ra khỏi, chỉ đành chịu trận chờ cơ hội đào tẩu.
Quan Âm Bồ Tát ở một bên đang theo dõi cuộc chiến, không có cơ hội ra tay, bởi tam đại cổ Phật đều có thông thiên pháp lực, nếu pháp lực kém dưới mức huyền châu, thì ra tay cũng chỉ là chịu chết mà thôi.
Lâm Phong dừng thân hình lại, nghiêng người, vung tay xuất ra một tử cầu vồng, cuốn lấy lão Chí Minh ở trong vòng chiến.
Đang đại chiến cùng Xi Vưu, ba vị cổ phật thấy Lâm Phong đã đến, biết kết cục không tốt, lập tức cảm thấy kinh hãi, cất tiếng nói không tốt, vội vàng buông tha Xi Vưu, hợp lực đến đoạt lại lão Chí Minh.
Xi Vưu nửa đường đuổi giết, lại phải cùng ba vị cổ phật liều mạng, cũng liền vội vàng cuốn ra một Hắc cầu vồng, hướng lão Chí Minh cuốn lấy.
"Hảo lão ma, hôm nay cùng ngươi không chết không thôi!" Một tiếng giống lên, chính là Thái Huyền hóa thân thấy Xi Vưu, liền giống như oán phụ bị cưỡng gian, bổ nhào đi lên. Vừa xuất lực vừa quát, một đoàn Huyền Hoàng khí xuất hiện, hóa thành một cự chưởng, hướng đầu Xi Vưu chộp tới.
"Nguyên lai hóa ra là thằng nhãi này, ta cũng xem ngươi có thủ đoạn gì!" Xi Vưu cười lớn, ma đao vung lên, bổ vào Huyền Hoàng khí đã biến thành cự chưởng, đem cự chưởng chém thành bột mịn.
Không nghĩ Huyền Hoàng khí vừa tan ra, lại lần nữa ngưng tụ thành cự chưởng như cũ, hung dữ chụp vào đầu Xi Vưu, Xi Vưu nói: "Bình thường thôi, hãy xem bổn tọa ….lần nữa hóa kiếp luân hồi cho ngươi!"
Phát lực chấn động, một cổ ma vân cuồn cuộn cuốn tới, đem Thái Huyền vây ở bên trong, vô số ma quỷ giương nanh múa vuốt cùng rít lên hướng Thái Huyền xông tới, lại há miệng muốn cắn.
Xi Vưu nắm chặt lấy ma đao, từ phía sau đi tới, hung hăng một đao bổ về sau gáy Thái Huyền.
Thái Huyền cười to nói: "Năm đó Vô Thiên da mặt thật dày, khi ban thưởng Hạ Huyết Hà Sát trận hại tính mạng của ta. Ta sẽ trước hết là giết ngươi, sau sẽ tìm Vô Thiên tính sổ!"
Vừa xuất thủ vừa quát, một quang mang mầu vàng mạnh mẽ từ trong mây đen lao ra, ma vân cuồn cuộn gặp gặp phải quang mang mầu vàng, lập tức bị đẩy lùi, vô số ma quỷ cũng bị chấn tan tành thành mây khói, không tới gần được Thái Huyền chân thân.
Quang mang mầu vàng vòng ra sau lưng, hóa thành hình nhân mầu vàng to lớn, từ trên đầu Xi Vưu phủ xuống, đem hắn chụp vào bên trong.
Xi Vưu nổi giận gầm lên một tiếng, ma đao bổ vào phía trên quang mang mầu vàng, nhưng chỉ cảm thấy mềm nhũn vô lực. Lại có một lực lượng tựa hồ như hấp lực đem ma đao hút lấy, như thế nào cũng không thu lại được. Hắn lập tức cảm thấy kinh hãi, "Cực lạc yêu đạo đã đem Linh Lung Bảo Tháp hóa vào trên người thằng nhãi Thái Huyền này. Vạn kiếp vô ma, trừ phi có thánh nhân ra tay, nếu không khó có thể đối phó."
Vội vàng buông ma đao, vung lên chiếc vòng kim cương nhằm thẳng vào đầu Thái Huyền đánh tới.
"Ra là lão ma ngà ngươi này nguyên lai đã vào làm môn hạ Huyền Đô lão quân!" Thái Huyền cười to, vung tay lên lại là một đoàn quang mang mầu vàng đánh ra, hóa thành một cự chưởng bắt chiếc vòng kim cương.
Chiếc vòng kim cương là pháp bảo, còn cự chưởng chính là pháp lực tạo thành, sao có thể không nhận ra. Xi Vưu lão ma đã biết Thái Huyền luyện hóa Lung Linh Bảo Tháp ở trên người, chính mình tuy có chiếc vòng kim cương trong tay, cũng khó có thể chống cự. Vì vậy bắt lấy chiếc vòng kim cương, vội vàng niệm động chân ngôn thu trở về.
Linh Lung Bảo Tháp chính là từ thời Bàn Cổ khai thiên sinh ra, có hậu thiên đệ nhất đại công đức, cùng Thất Thải Nguyên thạch đều là hậu thiên đệ nhất pháp khí, trên cấp chiếc vòng kim cương này. Lâm Phong đem Linh Lung Bảo Tháp luyện hóa bám vào trên người Thái Huyền, biến hóa vạn kiếp không ngừng. Pháp lực thần thông còn cao hơn Xi Vưu cùng Nhiên Đăng, Di Lặc cả Thích Già ba vị Tây Thiên cổ phật.
"Kiếp số lão ma nhà ngươi đã hết, chớ có chống đỡ phí công!" Thái Huyền cất tiếng cười ầm ĩ, cự chưởng màu vàng tiến lên không ngừng, cuốn Huyền Hoàng vào trong rồi lắc lư vòng vèo chụp xuống đầu Xi Vưu.
"Trước tạm trở về Huyền Đô, sau này sẽ rửa mối hận này!" Xi Vưu trong lòng thầm nghĩ Cực Lạc yêu đạo có hai đại thân ngoại hóa thân, đem Linh Lung Bảo Tháp cùng Thất Thải Nguyên thạch hóa vào trên người hai đại hóa thân. Hôm nay khẳng định không chiếm được tiện nghi, cảm thấy vô vọng liền vội vàng nâng lên chiếc vòng kim cương hướng mặt Thái Huyền đánh tới. Chính mình lại nhân cơ hội chui ra khỏi Huyền Hoàng, hóa thân thành hắc cầu vồng trốn lên ba mươi ba tầng trời.
Thái Huyền không có ngờ tới lão ma này thừa dịp mình phân thần đối phó với chiếc vòng kim cương liền chuồn đi, lập tức giận dữ. Cự chưởng màu vàng vội chuyển, đem chiếc vòng kim cương bắt lấy, chia ra một nửa phân thần trấn áp, đem thân dừng lại, có ý muốn đuổi theo.
Bình luận truyện