Vô Lại Quần Phương Phổ

Quyển 5 - Chương 11: Phóng đãng tiên tử



Nam nhân thường có tiếng là có mới nới cũ nhưng Diệp Vô Ưu lại hoàn toàn ngược lại. Nói về chuyện có cũ bỏ mới, chỉ sợ hắn là số một. Kể từ khi Yến Băng Cơ trở về Vô Song cung, hắn liền cả ngày quấn quít lấy nàng, còn Lam Đồng Đồng hoàn toàn bị hắn quẳng sang một bên.

Cứ như vậy nhiều ngày trôi qua, cuối cùng Hoa Vân La cũng xuất quan.

Hoa Vân La là người xuất quan đầu tiên trong số những người bế quan. Sau khi nàng xuất quan liền nói chuyện riêng với Yến Băng Cơ khá lâu. Sau đó, Yến Băng Cơ chẳng nói chẳng rằng rời khỏi Vô Song cung, ngay cả một chút tin tức cũng không báo cho Diệp Vô Ưu. Đến khi Diệp Vô Ưu nhận được tin tức, Yến Băng Cơ đã đi được mấy canh giờ.

“Làm gì vậy chứ, lại lén lút trốn mất. Ta đâu phải là không cho ngươi đi. Ngay cả chào ta một tiếng cũng chẳng chịu làm.” Diệp Vô Ưu trong lòng buồn bực, lần trước Yến Băng Cơ cũng đã bí mật ra đi, lần này vốn tưởng rằng nàng sẽ thông báo trước cho hắn. Vậy mà giờ cũng giống như lần trước, chẳng trách hắn tuôn ra những lời oán hận.

Chỉ là oán thì oán nhưng hắn lại không thể nhục mạ Yến Băng Cơ, bất đắc dĩ chỉ đành trước hết tìm đến chỗ Hoa Vân La mong được an ủi.

“Diệp công tử, người đến a?” Nhìn thấy Diệp Vô Ưu, dáng vẻ Lạc Lạc và Tuyết Tuyết dường như có chút kỳ quái. Dù sao cũng đã rất lâu rồi hắn không hề tới chỗ này.

“Ta tìm Hoa Vân La.” Diệp Vô Ưu thờ ơ nói. Nói xong hắn chẳng buồn lý đến hai tiểu nha đầu đó, đi thẳng vào trong. Lạc Lạc và Tuyết Tuyết tự nhiên là chẳng thể ngăn cản hắn. Những dặn dò lúc trước của Hoa Vân La vẫn còn nguyên hiệu lực. Có thể những người khác đi vào cần phải thông báo còn Diệp Vô Ưu rõ ràng là không cần phải làm vậy.

Lúc này, Hoa Vân La đang tắm gội trong dục trì. Bế quan lâu như vậy, xuất quan cũng thật khó khăn, nàng tự nhiên muốn tắm táp thật thoải mái.

“Tiểu phôi đản, ngươi đến đấy à?”. Diệp Vô Ưu vừa mới tiến vào, Hoa Vân La liền cảm giác được. Lát sau, Diệp Vô Ưu đi tới bên cạnh dục trì, Hoa Vân La ngoắc hắn lại: “Xuống đây!”

Tư thế của Hoa Vân La lúc này thật là mê người. Nàng toàn thân xích lõa, nửa nổi nửa chìm trong làn nước, đôi ngọc nhũ săn chắc lộ ra một nửa trên mặt nước, còn cặp chân thon dài đó của nàng, chân phải gập lại ở bên dưới, chân trái nhẹ nhàng vầy nước, dải đất bí ẩn cũng theo động tác của nàng, lúc ẩn lúc hiện.

Nhìn thấy tuyệt đại giai nhân đó, tâm tình Diệp Vô Ưu tức thì tốt hơn rất nhiều. Mà tư thế dụ nhân đó của nàng càng câu dẫn dục vọng của hắn. Rất nhanh hắn cởi sạch y phục, sau đó liền quăng mình vào trong dục trì.

“Tiểu phôi đản, trước tiên giúp người ta bình giám cấp bậc một chút đã!” Diệp Vô Ưu vừa mới nhào lên người Hoa Vân La, nàng liền cất giọng oanh vàng nũng nịu yêu cầu.

“Không phải bình giám, Vân La của ta chính là tiên tử, dù có chẳng tu tiên thì cũng đã là tiên tử chân chính.” Diệp Vô Ưu líu ríu đáp. Hắn một tay siết vòng eo thon của Hoa Vân La, còn tay kia lại nhẹ nhàng vuốt ve đùi ngọc của nàng, từ dưới tiến dần lên, dần dần xâm nhập vùng đất cấm.

“Không muốn đâu, giúp người ta bình giám một chút đi mà, nhân gia sẽ đền đáp chàng thật tốt mà!” Hoa Vân La vừa làm nũng vừa bắt đầu dụ hoặc Diệp Vô Ưu.

“Thực có lợi chứ?” Diệp Vô Ưu không nhịn được hơi động lòng.

“Đương nhiên là có lợi. Mau lên, một lần thôi mà!” Hoa Vân La khúc khích cười, nũng nịu nói.

“Được rồi, bình giám thì bình giám. Vân La, nàng là người đầu tiên tiến hành tu tiên bình giám đó nha!” cuối cùng Diệp Vô Ưu không thể kháng cự nổi sức dụ hoặc của Hoa Vân La, đành đáp ứng.

Nắm lấy ngọc thủ Hoa Vân La, một cỗ chân khí dũng mãnh tiến nhập vào lòng bàn tay hắn, lập tức biến mất hoàn toàn, còn trên mặt thủ trạc hiện lên mấy chữ.

“Không, không thể nào?” Nhìn thấy mấy chữ đó, Diệp Vô Ưu gần như hoài nghi chính mình nhìn lầm: “Vân La, nàng, nàng sao có thể lợi hại như vậy?”

Ban đầu Diệp Vô Ưu tưởng rằng, Hoa Vân La tối đa chỉ có thể là một sơ cấp tu sĩ. Dù sao, nàng chính thức tu tiên còn chưa đến một tháng, chỉ một tháng mà đã có thể trở thành sơ cấp tu sĩ cũng được coi là không tệ rồi. Vậy mà, kết quả bình giám này, khiến cho đôi tròng mắt gã thiếu chút nữa là rớt ra ngoài.

Hoa Vân La không ngờ đã là cao cấp tu sĩ. Cái này, một điểm này cũng thật quá khoa trương nha?

“Hi hi, người ta thông minh mà!” Hoa Vân La nũng nịu nói: “Thế nào? Không phải quá kinh ngạc đấy chứ?”

“Phải là vô cùng kinh ngạc.” Diệp Vô Ưu lẩm bẩm một câu. Không thể lấy người này để so với người khác, tư chất tu tiên của Hoa Vân La chẳng phải cũng thật quá tốt sao?

“Được rồi, tiểu phôi đản, bây giờ người ta cho chàng hưởng phúc a!” Hoa Vân La khúc khích cười, tay ngọc đưa ra, ôm Diệp Vô Ưu lên, sau đó phi thân ra khỏi dục trì, xuyên vào trong thạch ốc.

Sau một khắc, Diệp Vô Ưu nằm trên thạch sàn còn Hoa Vân La chính ngồi bên hông hắn.

“Tiểu phôi đản, không cần động đậy, thiếp hầu hạ chàng.” Hoa Vân La nhẹ giọng nói. Nói xong, nàng cúi đầu, lưỡi thơm khẽ vươn ra, bắt đầu nhẹ nhàng liếm láp thân thể Diệp Vô Ưu.

Từ trên mặt, xuống trên mình, Hoa Vân La hôn thân thể Diệp Vô Ưu từng tấc từng tấc một. Cảm giác mĩ diệu dị thường đó khiến Diệp Vô Ưu nhịn không được chỉ muốn rên rỉ.

Đến khi Hoa Vân La nhẹ cuống lấy thanh trường thương đang kiêu hung đó, Diệp Vô Ưu cuối cùng nhịn không nổi rên lên một tiếng. Chẳng biết Hoa Vân La học được bài này từ đâu, tóm lại, lúc này hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.

Dường như cảm nhận thấy Diệp Vô Ưu sắp bộc phát, Hoa Vân La ngẩng đầu lên, kiều đồn hơi nhấc lên, sau đó lại nhẹ nhàng ngồi xuống. Kiều đồn chuyển động nhẹ nhàng, một cơn lũ khoái cảm tập kích Diệp Vô Ưu. Chẳng lâu sau, hắn liền bộc phát vào trong thân thể Hoa Vân La.

“Tiểu phôi đản, thoải mái không?” Hoa Vân La hơi thở hào hển, ôn nhu hỏi.

“Vân La, sau này mỗi ngày ta đều giúp nàng bình giám cấp bậc.” Diệp Vô Ưu thều thào hứa hẹn.

“Chàng nghĩ cứ khen là được à. Ta sẽ không thế này hàng ngày với chàng nữa!” Khuôn mặt tươi đẹp của Hoa Vân La hơi đỏ hồng, khẽ cất giọng phụng phịu hờn dỗi: “Xấu hổ chết người, sau này không cùng chàng như vậy nữa!”

Diệp Vô Ưu chẳng nói gì. Không lâu sau, hắn lại tái khởi hùng phong. Lần này, hắn phản khách vi chủ, tiếp tục hưởng thụ Hoa Vân La giai nhân kiều mị này.

Trong những ngày sau đó, những người khác cũng lần lượt xuất quan. Sau đó, mỗi người đều nhanh chóng đến tìm Diệp Vô Ưu để bình giám tu tiên cấp bậc. Có thể nói, những người này thiên tư đều không tệ, ngoại trừ tiểu nha đầu Mộ Dung Tiểu Tiểu, mỗi người đều đạt đến cảnh giới sơ cấp tu sĩ. Bất quá, tất cả đều chỉ là sơ cấp tu sĩ mà thôi. Xem ra, Hoa Vân La rốt cuộc là có chút khác biệt với mọi người.

Lại qua mấy ngày nữa, Lăng Phỉ Phỉ của Thiên Nhai thư viện lại một lần nữa đến Vô Song cung. Lần này, Diệp Vô Ưu cuối cùng quyết định không ở lại Vô Song cung nữa, dự định theo Lăng Phỉ Phỉ về Vô Ưu sơn trang trước. Mặc dù trong Vô Song cung còn có không ít mĩ nữ nhưng hắn cũng chẳng băn khoăn. Chỉ là dù sao đợi tại Vô Song cung thời gian dài như vậy, mặc dù có mĩ nữ làm bạn, hắn cũng cảm thấy chẳng có ý tứ gì, cho nên hay là chuyển đến nơi khác hay hơn.

Đương nhiên, hắn sở dĩ quyết định ra đi còn có một nguyên nhân rất quan trọng. Đó là Hoa Vân La vừa bế quan, hơn nữa, nghe nói, lần xuất quan tới ít nhất là sau một vài tháng nữa. Đến lúc này, lực hấp dẫn của Vô Song cung đối với gã tự nhiên đã giảm sút rất nhiều. Còn một nguyên nhân quan trọng khác là Lãnh Tâm m và Lãnh Sương Sương cũng muốn rời khỏi Vô Song cung. Hơn nữa, các nàng lại nguyện ý đến Vô Ưu sơn trang cùng hắn. Đã như thế, Diệp Vô Ưu tự nhiên là chọn cách ra đi.

Trước sự quấy nhiễu lúc mềm lúc cứng của Diệp Vô Ưu, Hoa Nguyệt Lan đồng ý cùng hắn đến Vô Ưu sơn trang. Chỉ là, đến tận giờ, Hoa Nguyệt Lan vẫn không chịu cho hắn hành sự. Đối với quan hệ giữa Diệp Vô Ưu và Hoa Vân La, nàng vẫn khắc ghi trong lòng như cũ. Diệp Vô Ưu đối với nàng cũng chẳng có biện pháp gì. Bất quá hắn cũng chẳng quá bận tâm. Dẫu sao ngày rộng tháng dài, một ngày nào đó, hắn cũng có khả năng khiến nàng khuất phục.

Mọi thứ chuẩn bị thỏa đáng. Ngày hôm sau sẽ ra đi. Nhưng buổi tối trước khi ra đi, Diệp Vô Ưu mò tới phòng Lam Đồng Đồng.

Lam Đồng Đồng vừa mới thay đồ, tháo bỏ nữ trang, đang chuẩn bị lên giường đi ngủ, nhìn thấy Diệp Vô Ưu từ cửa sổ nhảy vào, nàng hơi giật mình, rồi lập tức lạnh lùng hỏi: “Ngươi đến làm gì?”

“Lam tỷ tỷ, ta đương nhiên là đến tìm nàng!” Diệp Vô Ưu lắc mình tới bên cạnh Lam Đồng Đồng, giơ tay định ôm nàng. Lam Đồng Đồng khẽ lắc mình tránh thoát.

“Diệp Vô Ưu, giữa chúng ta đã không còn quan hệ gì, ngươi không được tới tìm ta nữa!” Lam Đồng Đồng lạnh lùng nói. Cũng khó trách nàng tức giận, từ sau khi Yến Băng Cơ trở về, Diệp Vô Ưu không hề đi tìm nàng. Hơn nữa, nàng cũng biết rất rõ những ngày đó Diệp Vô Ưu ở tại chỗ nào. Trong lúc Yến Băng Cơ còn ở đó, hắn mỗi ngày đều bồi tiếp nàng. Đến khi Yến Băng Cơ ra đi, hắn lại mỗi ngày bồi tiếp Hoa Vân La, còn Lam Đồng Đồng nàng đã hoàn toàn bị hắn lãng quên.

“Lam tỷ tỷ, nàng nói vậy ta đau lòng quá!” Diệp Vô Ưu bộ dạng ra vẻ ủy khuất: “Ta biết những ngày qua ta không đến với nàng thật không phải. Nhưng nàng cũng biết đó, Băng tỷ tỷ rất bận, ta hiếm khi có cơ hội ở cùng tỷ ấy!”

“Không cần phải nói với ta những lời đó. Ta và ngươi vốn đã chẳng có quan hệ gì. Ngày đó là ngươi dùng sức mạnh chiếm hữu ta. Vì có Thánh nữ và Cung chủ ở trên, ta không muốn truy cứu, nhưng ngươi sau này không được lại tới làm phiền ta.” Lam Đồng Đồng hừ lạnh một tiếng, “Diệp Vô Ưu, nữ nhân tại Vô Song cung, không phải loại nữ nhân có nam nhân mới có thể sống nổi. Không có tên dâm tặc ngươi, ta vẫn có thể vượt qua rất tốt.”

“Đừng có tức giận vậy mà!” Diệp Vô Ưu mềm mỏng dỗ dành: “Lam tỷ tỷ, trước đây là ta không đúng. Ta không nên đối đãi với nàng như vậy. Nhưng, ta bây giờ mà lại mặc kệ nàng, ta lại càng không đúng!”

Hơi ngừng một chút, Diệp Vô Ưu khẽ nói: “Loại chuyện bội tình bạc nghĩa, ta không thể làm!”

“Diệp Vô Ưu, ngươi thật phiền phức quá! Ta đã nói ta không muốn ngươi quản. Ta thích bị người bội tình bạc nghĩa đó, được chưa?” Lam Đồng Đồng tức tối gắt: “Tóm lại ngươi đừng có đến tìm ta!”

“Lam tỷ tỷ, vậy mà nàng cũng nói được à. Nàng nói nàng thích bị bội nghĩa bạc tình, vậy ta đây lại làm loạn một lần!” Trên mặt Diệp Vô Ưu lộ ra nụ cười không chút hảo ý. Lam Đồng Đồng còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy trên người tê dại, lập tức không cách nào động đậy.

“Diệp Vô Ưu, ngươi làm gì vậy? Ngươi nếu còn dám làm giống lần trước như vậy, ta sẽ không để ngươi yên!” Lam Đồng Đồng vừa xấu hổ vừa khẩn trương, phẫn nộ mắng.

“Yên tâm đi, Lam tỷ tỷ, lần này nhất định là không giống với lần trước.” Diệp Vô Ưu cười hi hi, bế Lam Đồng Đồng lên, bước đến cạnh giường

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện