Vô Lại Quần Phương Phổ
Quyển 5 - Chương 8: Mĩ nữ Phỉ Phỉ
"Lam hộ pháp, phía ngoài có người muốn gặp Diệp công tử." Như Mi ở Vô
Song Cung là một trong hai thiếu nữ thủ vệ môn khẩu, nghe thấy Lam Đồng
Đồng dò hỏi, nàng thật thà hồi đáp.
"Cầu kiến Diệp công tử, thế ngươi tìm ta làm gì?" Lam Đồng Đồng kêu a một tiếng, trong lòng nàng thấy cả kinh, trong lòng nghĩ chẳng lẽ Như Mi biết Diệp Vô Ưu chính đang ở trong phòng nàng sao?
"Lam hộ pháp, tôi tìm không thấy Diệp công tử, cho nên đến hỏi phải làm sao bây giờ." Trong ngữ khí Như Mi chứa đựng một chút oan ức.
"Là ai muốn gặp Diệp công tử?" Lam Đồng Đồng biết bản thân có chút lo lắng dư thừa, ngữ khí hòa hoãn một chút nói.
"Cô nương ấy tên là Lăng Phỉ Phỉ, tự xưng đến từ Thiên Nhai Thư Viện." Như Mi vội vã hồi đáp.
Thiên Nhai Thư Viện? Lam Đồng Đồng không khỏi hơi sửng sốt, Thiên Nhai Thư Viện là tổ chức khá đặc biệt, nghe nói chính là tổ chức tình báo lớn nhất Vân Mộng Đại Lục, tuy nhiên mỗi người ở Vân Mộng đại lục đều hiểu rõ bọn họ phân bố khắp nơi, nhưng không ai biết Thiên Nhai Thư Viện rốt cuộc ở địa phương nào.
Thiên Nhai Thư Viện bán ra đủ loại tin tình báo, nhằm mục đích thu lợi, chỉ cần ta đưa ra giá tiền, bọn họ có khả năng cung cấp cho ta bất luận tin tức tình báo gì ta yêu cầu.
Thiên Nhai Thư Viện hành sự dị thường ẩn bí, về cơ bản không ai có thể chủ động liên hệ với bọn họ. Đều là bọn họ chủ động tìm đến nhà, bọn họ biết rõ người nào vào khi nào thì cần tin tức tình báo gì. Ssau đó, bọn họ cử người chủ động liên hệ, nếu như có thể đàm phán ổn thỏa điều kiện, bọn họ thường sẽ đem tin tình báo giao ra.
Mà đại lục thập đại cao thủ, Vân Mộng thập tiên tử, đại lục thập đại tu tiên môn phái, một chút tin tức này đều là Thiên Nhai Thư Viện thông báo. Chỉ là, không có gì miễn phí như vậy, cái bảng thứ hạng này được in trên giấy. Mỗi lần mở ra xem là một lượng bạc, có thể nói là tương xứng.
"Như Mi, ngươi trước tiên hãy bảo nàng ta chờ, ta sẽ nhanh chóng đi tìm kiếm Diệp công tử." Lam Đồng Đồng một lát sau nói.
"Tuân lệnh." Như Mi lĩnh mệnh li khai. Mà Lam Đồng Đồng, cuối cùng lại không thể ức chế phát ra tiếng rên rỉ. Diệp Vô Ưu liên tục không ngừng động tác trên cơ thể nàng, ban nãy nàng có thể nhẫn nại lâu như thế, đã là không dễ dàng rồi.
"Dâm tặc đáng chết, có người tìm ngươi đó!" Lam Đồng Đồng tức tối chửi mắng.
"Cứ để nàng ta đợi đi!" Diệp Vô Ưu thở gấp nói. Một bên song thủ nhào nặn ngọc nhũ Lam Đồng Đồng, một bên xung kích ngọc thể nàng.
Lam Đồng Đồng định nói điều gì đó, nhưng một luồng khoái cảm dao động như sóng lại tập kích toàn thân nàng, khiến nàng trong lúc nhất thời không còn lòng dạ nào nói về chính sự, trong miệng thở dài nhè nhẹ, đồng thời ý thức hùa theo sự chiếm hữu của nam nhân trên cơ thể.
Mây tan mưa tạnh, nhưng hai người vẫn như cũ ở trong tư thế kết hợp tại một điểm trông vô cùng thân mật, tuy nhiên hiểu rõ bên ngoài có người đang chờ hắn. Nhưng Diệp Vô Ưu lại không có nửa điểm ý nghĩ muốn rời giường.
"Dâm tặc đáng chết, ngươi vẫn còn không rời giường sao?" Lam Đồng Đồng nhẹ nhàng mắng.
"Vẫn còn sớm mà!" Diệp Vô Ưu tiện miệng nói.
"Ngươi trước tiên hãy rời giường đã!" Lam Đồng Đồng yêu kiều rên lên một tiếng, gắng sức đẩy Diệp Vô Ưu từ trên người nàng xuống. Sau đó liền ngồi dậy, bắt đầu mặc áo rời giường.
Diệp Vô Ưu hứng thú nhìn Lam Đồng Đồng đang từ từ mặc quần áo bao kín thân thể mĩ lệ, khi chờ nàng mặc xong y phục sau khi xuống giường, hắn cũng không còn ở trên giường nữa, mặc y phục cực nhanh. Bước xuống giường.
Lam Đồng Đồng trang điểm trước gương, trên làn da nàng đầy những dấu tích hoan hảo lưu lại, trên cơ bản đều dùng y phục che kín lại. Bất quá, còn dấu tích trên khuôn mặt thanh tú cùng chiếc cổ trắng. Thì cần trang điểm một chút mới có thể che lấp được.
"Lam tỷ tỷ, ta ra trước nhé!" Diệp Vô Ưu hôn lướt qua một cái trên khuôn mặt Lam Đồng Đồng. Sau đó liền đi ra ngoài. Sau khi đã tĩnh, hắn liền chuẩn bị đến xem Lăng Phỉ Phỉ của Thiên Nhai Thư Viện diện mạo như thế nào.
"Ngươi cút đi càng xa càng tốt cho ta!" Lam Đồng Đồng căm tức chửi mắng, một đêm tối như thế này, nàng từ thiếu nữ băng thanh ngọc khiết biến thành thiếu phụ, mọi thứ xảy đến đột ngột như thế. Khiến nàng trong khoảnh khắc hoài nghi bản thân có phải là vẫn còn ở trong mộng, nhưng mà, trên thân thể thấy mỏi mệt cùng kiệt sức, lại tố giác với nàng, tất cả điều này đều là sự thật. Mặc kệ nàng không tình nguyện, cũng mặc kệ nàng không cam lòng, nhưng trên thực tế, nàng đã thật sự thất thân.
“Cung chủ, ngươi chừng nào thì xuất quan đây?" Lam Đồng Đồng lẩm bẩm tự nói, tâm lý đột nhiên tách ra, có loại cảm giác mệt mỏi.
Diệp Vô Ưu chạy một hơi đến môn khẩu của Vô Song Cung, sau đó tiện nhìn tới thấy có một mỹ nữ có chút kì quái.
"Có chút nhầm lẫn, giống như Lâm Lộng Nguyệt, nữ nhân mặc y phục nam nhân a!" Diệp Vô Ưu trong lòng thầm kêu lên một tiếng, nữ nhân này lại có thể mặc một thân nho sam của nam nhân. Nho sam tỏ ra hơi rộng, nhưng lại vô phương che đậy dáng người ngạo nhân của nàng, đặc biệt là bộ ngực ấy đột xuất hai ngọn nhũ phong, phía dưới nho sam rộng lớn đó vẫn mang tới cho con người một loại cảm giác ham muốn.
Nét vẽ trên khuôn mặt nàng rất nhu hòa, ngũ quan cực kỳ xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt rất to, trong veo mà lại sáng ngời, khiến người vừa thấy thì đã khó mà quên được, bờ môi hiện ra hơi dày, nhưng đem đến cho người ta một loại cảm giác càng mị hoặc.
"Thiên Nhai Thư Viện Lăng Phỉ Phỉ, xin chào Diệp công tử." Trong khi Diệp Vô Ưu vẫn còn đang hân thưởng mỹ nữ, Lăng Phỉ Phỉ lại đã chủ động chào hỏi Diệp Vô Ưu.
"Chúng ta đã quen biết nhau rồi sao?" Diệp Vô Ưu hồi phục lại tinh thần, có chút kì quái hỏi.
"Diệp công tử đương nhiên không biết tiểu nữ tử, bất quá, tiểu nữ tử đối với đại danh Diệp công tử, lại đã nghe nói từ lâu." Lăng Phỉ Phỉ nở nụ cười xinh đẹp, dáng tươi cười thật vô cùng mĩ lệ.
"Như vậy à, nàng tìm ta có việc gì?" Diệp Vô Ưu tiện miệng hỏi, chàng hỏi thẳng vào vấn đề.
"Tiểu nữ tử có sự tình trọng yếu muốn cùng Diệp công tử thương lượng, bất quá, Diệp công tử, ở đây có tiện nói chuyện không?" Lăng Phỉ Phỉ nhìn trái nhìn phải, trừ Như Yên, Như Mi ở phía ngoài, thì bên ngoài Vô Song Cung vẫn còn có không ít nhàn nhân.
"Vậy ngươi theo ta vào đây đi!" Diệp Vô Ưu ngẫm nghĩ nói, cho dù hắn không có ý nghĩ mang theo một mĩ nữ tiến vào Vô Song Cung.
"Tạ ơn Diệp công tử." Lăng Phỉ Phỉ cười ngọt ngào, cùng Diệp Vô Ưu tiến vào Vô Song Cung.
Như Yên, Như Mi hai người định nói điều gì đó, sau cùng lại vẫn không nói gì cả, không có biện pháp, các nàng cũng không quản được Diệp Vô Ưu.
Diệp Vô Ưu tiếp tục cùng Lăng Phỉ Phỉ tiến tới Yến Băng Cơ biệt viện, sau đó thẳng tiến đến ngọa thất của hắn.
"Phỉ Phỉ tỷ, hiện tại có thể nói được rồi đấy!" Diệp Vô Ưu vốn thành thục, lúc này cũng đổi cách xưng hô với nàng là tỷ tỷ.
Lăng Phỉ Phỉ hơi sửng sốt, ngay sau đó lại yên nhiên cười: "Vô Ưu đệ đệ, tỷ tỷ muốn tặng đệ một phần đại lễ.
Lăng Phỉ Phỉ cũng không khác, Diệp Vô Ưu gọi nàng là tỷ tỷ, nàng cũng nhân tiện tự xưng là tỷ tỷ.
"Đại lễ gì nào? Chẳng lẽ Phỉ Phỉ tỷ tự đưa mình giao cho đệ?" Diệp Vô Ưu cười hì hì hỏi, vừa nói mà nhãn châu vẫn còn chuyển động không ngừng trên người Lăng Phỉ Phỉ.
Lăng Phỉ Phỉ hơi ngẩn người, lập tức phì cười: "Vô Ưu đệ đệ, người thực là hay nói giỡn.”
"Đệ không có nói giỡn đâu, nếu Phỉ Phỉ tỷ tỷ nói tự giao mình cho đệ, đó thực sự là một phần đại lễ đó!" Diệp Vô Ưu thực sự uể oải nói, cái mà tiểu tử này vĩnh viễn cảm thấy hứng thú nhất đều là mĩ nữ, mà Lăng Phỉ Phỉ lại là loại tuyệt sắc mĩ nữ, vĩnh viễn là mục tiêu của hắn.
Lăng Phỉ Phỉ lại thấy sửng sốt, mặc dù trước kia có một chút hiểu biết đối với Diệp Vô Ưu. Chỉ là Diệp Vô Ưu thời gian xuất đạo còn quá ngắn, tư liệu có hạn, cho nên, Lăng Phỉ Phỉ hiểu biết về hắn cũng không nhiều lắm. Hiện tại Diệp Vô Ưu trực tiếp biểu đạt ý đồ của hắn đối với nàng như thế, vẫn thực sự khiến nàng có chút không thoải mái.
"Vô Ưu đệ đệ, Vô Song Cung khắp nơi đều là mỹ nữ, tỷ tỷ đây là loại son phấn tầm thường, đệ lẽ nào lại để trong tim." Lăng Phỉ Phỉ cúi đầu nuốt ức khí, lại vội vàng nói: "Thực ra, Vô Ưu đệ đệ, tỷ tỷ là muốn đưa tiền cho đệ."
"Đưa tiền?" Diệp Vô Ưu có chút khó hiểu, "Tiền gì cơ?"
"Vô Ưu đệ đệ, đệ có muốn kiếm tiền không?" Lăng Phỉ Phỉ cười nhẹ, "Chỉ cần đệ nguyện ý hòa thư viện chúng ta hợp tác, chúng ta có thể cung cấp cho đệ một cơ hội lớn để kiếm tiền."
"Phỉ Phỉ tỷ tỷ, tỷ trước tiên là nói về kiếm tiền thế nào đi." Diệp Vô Ưu uể oải nói, kì thực tiểu tử này đối với việc kiếm tiền cũng vẫn còn có chút hưng thú. Dù trong nhà hắn kì thực có nhiều tiền, nhưng mà bản thân hắn lại rất nghèo, ít nhất hiện tại hắn tương đối nghèo. Mấy ngày nay, hắn cơ bản ăn uống khá sơ sài. Trước kia là Hàm Yên cấp tiền cho hắn tiêu, mấy ngày nay phần lớn số tiền đó đều đã hết rồi.
"Mĩ nữ tiêu tiền đều rất lợi hại, kiếm thêm chút tiền cũng tốt, nếu không thì về sau không có tiền nuôi lão bà." Diệp Vô Ưu trong lòng ngấm ngầm suy nghĩ.
"Vô Ưu đệ đệ, không biết đệ có biết không. Thiên Nhai Thư Viện từ trước tới nay, đều luôn luôn thông báo Vân Mộng đại lục cao thủ bảng, tiên tử bảng, còn có tu tiên môn phái bảng, mà chỉ những tờ bảng này, chúng ta đều bán ra mỗi bảng với giá một lượng bạc. Mặc dù giá cả tương đối cao, nhưng vẫn còn rất nhiều người mua." Lăng Phỉ Phỉ cười nhẹ, "Đặc biệt là đại lục cao thủ bảng, chúng ta một năm thay đổi một lần, mỗi lần đều có thể bán được vài chục vạn tờ."
"Nhiều như thế cơ à?" Diệp Vô Ưu hơi ngẩn người. Nói như vậy, Thiên Nhai Thư Viện mỗi năm có thể kiếm được mấy chục vạn lượng bạc từ trên cái bảng này, thu nhập thực sự là không nhỏ.
"Kì thực mấy chục vạn lượng bạc cũng không thể xem là quá nhiều. Nếu như một nửa trong đó đều giao cho đệ đệ ngươi. Ta nghĩ, ngươi cũng đủ tiêu vặt." Lăng Phỉ Phỉ mỉm cười, "Ta biết Vô Ưu đệ đệ hiện tại là tu tiên bình giám giả, sau ba tháng, đệ sẽ bắt đầu đánh giá người đứng đầu. Đến lúc đó, chúng ta muốn căn cứ vào kết quả đánh giá của đệ, loại bỏ bớt Vân Mộng đại lục tu tiên giả khỏi bảng xếp hạng, chúng ta quyết định đặt tên cái bảng này là Tiên Bảng.”
"Úc, sau đó cầm đi bán lấy tiền phải không?" Diệp Vô Ưu lúc này coi như là đã đại khái minh bạch ý nghĩ của Lăng Phỉ Phỉ.
"Đúng rồi, bởi vì là đệ nhất kì tiên bảng, phần tiên bảng này đối với toàn bộ Vân Mộng đại lục tu tiên giới mà nói, có ý nghĩa đặc biệt, căn cứ phần tiên bảng này, chúng ta đồng thời có thể lập ra bảng sắp xếp các môn phái tu tiên, đối với trước mắt rất nhiều người nói đến thử tu tiên, hai phần bảng này có tác dụng hướng dẫn không thể thay thế." Lăng Phỉ Phỉ gật gật đầu. "Vì lẽ đó, chúng ta nâng giá của cái bảng này lên mười lượng bạc một tờ.
"A? Đắt như thế sao?" Diệp Vô Ưu hơi ngẩn người.
"Đệ có lẽ không biết, bởi vì hiện tại mọi người đều không biết ai mới là tu tiên giả chân chính, vì lẽ đó, bọn họ vốn không biết đi tìm ai học tập tiên thuật, hiện tại, một phần tư liệu như vậy đối với bọn họ mà nói thật sự vô cùng trân quý. Nếu như không phải suy xét đến một số ít người tịnh không có bao nhiêu tiền, giá cả thậm chí có thể cao hơn." Lăng Phỉ Phỉ tỏ ra rất tự tin, nói tiếp: "Ta có thể cam đoan, đến lúc đó, chi tiêu cho cái phân bảng này, đều có nhu cầu cao hơn so với bất luận cái gì trước kia."
"Cầu kiến Diệp công tử, thế ngươi tìm ta làm gì?" Lam Đồng Đồng kêu a một tiếng, trong lòng nàng thấy cả kinh, trong lòng nghĩ chẳng lẽ Như Mi biết Diệp Vô Ưu chính đang ở trong phòng nàng sao?
"Lam hộ pháp, tôi tìm không thấy Diệp công tử, cho nên đến hỏi phải làm sao bây giờ." Trong ngữ khí Như Mi chứa đựng một chút oan ức.
"Là ai muốn gặp Diệp công tử?" Lam Đồng Đồng biết bản thân có chút lo lắng dư thừa, ngữ khí hòa hoãn một chút nói.
"Cô nương ấy tên là Lăng Phỉ Phỉ, tự xưng đến từ Thiên Nhai Thư Viện." Như Mi vội vã hồi đáp.
Thiên Nhai Thư Viện? Lam Đồng Đồng không khỏi hơi sửng sốt, Thiên Nhai Thư Viện là tổ chức khá đặc biệt, nghe nói chính là tổ chức tình báo lớn nhất Vân Mộng Đại Lục, tuy nhiên mỗi người ở Vân Mộng đại lục đều hiểu rõ bọn họ phân bố khắp nơi, nhưng không ai biết Thiên Nhai Thư Viện rốt cuộc ở địa phương nào.
Thiên Nhai Thư Viện bán ra đủ loại tin tình báo, nhằm mục đích thu lợi, chỉ cần ta đưa ra giá tiền, bọn họ có khả năng cung cấp cho ta bất luận tin tức tình báo gì ta yêu cầu.
Thiên Nhai Thư Viện hành sự dị thường ẩn bí, về cơ bản không ai có thể chủ động liên hệ với bọn họ. Đều là bọn họ chủ động tìm đến nhà, bọn họ biết rõ người nào vào khi nào thì cần tin tức tình báo gì. Ssau đó, bọn họ cử người chủ động liên hệ, nếu như có thể đàm phán ổn thỏa điều kiện, bọn họ thường sẽ đem tin tình báo giao ra.
Mà đại lục thập đại cao thủ, Vân Mộng thập tiên tử, đại lục thập đại tu tiên môn phái, một chút tin tức này đều là Thiên Nhai Thư Viện thông báo. Chỉ là, không có gì miễn phí như vậy, cái bảng thứ hạng này được in trên giấy. Mỗi lần mở ra xem là một lượng bạc, có thể nói là tương xứng.
"Như Mi, ngươi trước tiên hãy bảo nàng ta chờ, ta sẽ nhanh chóng đi tìm kiếm Diệp công tử." Lam Đồng Đồng một lát sau nói.
"Tuân lệnh." Như Mi lĩnh mệnh li khai. Mà Lam Đồng Đồng, cuối cùng lại không thể ức chế phát ra tiếng rên rỉ. Diệp Vô Ưu liên tục không ngừng động tác trên cơ thể nàng, ban nãy nàng có thể nhẫn nại lâu như thế, đã là không dễ dàng rồi.
"Dâm tặc đáng chết, có người tìm ngươi đó!" Lam Đồng Đồng tức tối chửi mắng.
"Cứ để nàng ta đợi đi!" Diệp Vô Ưu thở gấp nói. Một bên song thủ nhào nặn ngọc nhũ Lam Đồng Đồng, một bên xung kích ngọc thể nàng.
Lam Đồng Đồng định nói điều gì đó, nhưng một luồng khoái cảm dao động như sóng lại tập kích toàn thân nàng, khiến nàng trong lúc nhất thời không còn lòng dạ nào nói về chính sự, trong miệng thở dài nhè nhẹ, đồng thời ý thức hùa theo sự chiếm hữu của nam nhân trên cơ thể.
Mây tan mưa tạnh, nhưng hai người vẫn như cũ ở trong tư thế kết hợp tại một điểm trông vô cùng thân mật, tuy nhiên hiểu rõ bên ngoài có người đang chờ hắn. Nhưng Diệp Vô Ưu lại không có nửa điểm ý nghĩ muốn rời giường.
"Dâm tặc đáng chết, ngươi vẫn còn không rời giường sao?" Lam Đồng Đồng nhẹ nhàng mắng.
"Vẫn còn sớm mà!" Diệp Vô Ưu tiện miệng nói.
"Ngươi trước tiên hãy rời giường đã!" Lam Đồng Đồng yêu kiều rên lên một tiếng, gắng sức đẩy Diệp Vô Ưu từ trên người nàng xuống. Sau đó liền ngồi dậy, bắt đầu mặc áo rời giường.
Diệp Vô Ưu hứng thú nhìn Lam Đồng Đồng đang từ từ mặc quần áo bao kín thân thể mĩ lệ, khi chờ nàng mặc xong y phục sau khi xuống giường, hắn cũng không còn ở trên giường nữa, mặc y phục cực nhanh. Bước xuống giường.
Lam Đồng Đồng trang điểm trước gương, trên làn da nàng đầy những dấu tích hoan hảo lưu lại, trên cơ bản đều dùng y phục che kín lại. Bất quá, còn dấu tích trên khuôn mặt thanh tú cùng chiếc cổ trắng. Thì cần trang điểm một chút mới có thể che lấp được.
"Lam tỷ tỷ, ta ra trước nhé!" Diệp Vô Ưu hôn lướt qua một cái trên khuôn mặt Lam Đồng Đồng. Sau đó liền đi ra ngoài. Sau khi đã tĩnh, hắn liền chuẩn bị đến xem Lăng Phỉ Phỉ của Thiên Nhai Thư Viện diện mạo như thế nào.
"Ngươi cút đi càng xa càng tốt cho ta!" Lam Đồng Đồng căm tức chửi mắng, một đêm tối như thế này, nàng từ thiếu nữ băng thanh ngọc khiết biến thành thiếu phụ, mọi thứ xảy đến đột ngột như thế. Khiến nàng trong khoảnh khắc hoài nghi bản thân có phải là vẫn còn ở trong mộng, nhưng mà, trên thân thể thấy mỏi mệt cùng kiệt sức, lại tố giác với nàng, tất cả điều này đều là sự thật. Mặc kệ nàng không tình nguyện, cũng mặc kệ nàng không cam lòng, nhưng trên thực tế, nàng đã thật sự thất thân.
“Cung chủ, ngươi chừng nào thì xuất quan đây?" Lam Đồng Đồng lẩm bẩm tự nói, tâm lý đột nhiên tách ra, có loại cảm giác mệt mỏi.
Diệp Vô Ưu chạy một hơi đến môn khẩu của Vô Song Cung, sau đó tiện nhìn tới thấy có một mỹ nữ có chút kì quái.
"Có chút nhầm lẫn, giống như Lâm Lộng Nguyệt, nữ nhân mặc y phục nam nhân a!" Diệp Vô Ưu trong lòng thầm kêu lên một tiếng, nữ nhân này lại có thể mặc một thân nho sam của nam nhân. Nho sam tỏ ra hơi rộng, nhưng lại vô phương che đậy dáng người ngạo nhân của nàng, đặc biệt là bộ ngực ấy đột xuất hai ngọn nhũ phong, phía dưới nho sam rộng lớn đó vẫn mang tới cho con người một loại cảm giác ham muốn.
Nét vẽ trên khuôn mặt nàng rất nhu hòa, ngũ quan cực kỳ xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt rất to, trong veo mà lại sáng ngời, khiến người vừa thấy thì đã khó mà quên được, bờ môi hiện ra hơi dày, nhưng đem đến cho người ta một loại cảm giác càng mị hoặc.
"Thiên Nhai Thư Viện Lăng Phỉ Phỉ, xin chào Diệp công tử." Trong khi Diệp Vô Ưu vẫn còn đang hân thưởng mỹ nữ, Lăng Phỉ Phỉ lại đã chủ động chào hỏi Diệp Vô Ưu.
"Chúng ta đã quen biết nhau rồi sao?" Diệp Vô Ưu hồi phục lại tinh thần, có chút kì quái hỏi.
"Diệp công tử đương nhiên không biết tiểu nữ tử, bất quá, tiểu nữ tử đối với đại danh Diệp công tử, lại đã nghe nói từ lâu." Lăng Phỉ Phỉ nở nụ cười xinh đẹp, dáng tươi cười thật vô cùng mĩ lệ.
"Như vậy à, nàng tìm ta có việc gì?" Diệp Vô Ưu tiện miệng hỏi, chàng hỏi thẳng vào vấn đề.
"Tiểu nữ tử có sự tình trọng yếu muốn cùng Diệp công tử thương lượng, bất quá, Diệp công tử, ở đây có tiện nói chuyện không?" Lăng Phỉ Phỉ nhìn trái nhìn phải, trừ Như Yên, Như Mi ở phía ngoài, thì bên ngoài Vô Song Cung vẫn còn có không ít nhàn nhân.
"Vậy ngươi theo ta vào đây đi!" Diệp Vô Ưu ngẫm nghĩ nói, cho dù hắn không có ý nghĩ mang theo một mĩ nữ tiến vào Vô Song Cung.
"Tạ ơn Diệp công tử." Lăng Phỉ Phỉ cười ngọt ngào, cùng Diệp Vô Ưu tiến vào Vô Song Cung.
Như Yên, Như Mi hai người định nói điều gì đó, sau cùng lại vẫn không nói gì cả, không có biện pháp, các nàng cũng không quản được Diệp Vô Ưu.
Diệp Vô Ưu tiếp tục cùng Lăng Phỉ Phỉ tiến tới Yến Băng Cơ biệt viện, sau đó thẳng tiến đến ngọa thất của hắn.
"Phỉ Phỉ tỷ, hiện tại có thể nói được rồi đấy!" Diệp Vô Ưu vốn thành thục, lúc này cũng đổi cách xưng hô với nàng là tỷ tỷ.
Lăng Phỉ Phỉ hơi sửng sốt, ngay sau đó lại yên nhiên cười: "Vô Ưu đệ đệ, tỷ tỷ muốn tặng đệ một phần đại lễ.
Lăng Phỉ Phỉ cũng không khác, Diệp Vô Ưu gọi nàng là tỷ tỷ, nàng cũng nhân tiện tự xưng là tỷ tỷ.
"Đại lễ gì nào? Chẳng lẽ Phỉ Phỉ tỷ tự đưa mình giao cho đệ?" Diệp Vô Ưu cười hì hì hỏi, vừa nói mà nhãn châu vẫn còn chuyển động không ngừng trên người Lăng Phỉ Phỉ.
Lăng Phỉ Phỉ hơi ngẩn người, lập tức phì cười: "Vô Ưu đệ đệ, người thực là hay nói giỡn.”
"Đệ không có nói giỡn đâu, nếu Phỉ Phỉ tỷ tỷ nói tự giao mình cho đệ, đó thực sự là một phần đại lễ đó!" Diệp Vô Ưu thực sự uể oải nói, cái mà tiểu tử này vĩnh viễn cảm thấy hứng thú nhất đều là mĩ nữ, mà Lăng Phỉ Phỉ lại là loại tuyệt sắc mĩ nữ, vĩnh viễn là mục tiêu của hắn.
Lăng Phỉ Phỉ lại thấy sửng sốt, mặc dù trước kia có một chút hiểu biết đối với Diệp Vô Ưu. Chỉ là Diệp Vô Ưu thời gian xuất đạo còn quá ngắn, tư liệu có hạn, cho nên, Lăng Phỉ Phỉ hiểu biết về hắn cũng không nhiều lắm. Hiện tại Diệp Vô Ưu trực tiếp biểu đạt ý đồ của hắn đối với nàng như thế, vẫn thực sự khiến nàng có chút không thoải mái.
"Vô Ưu đệ đệ, Vô Song Cung khắp nơi đều là mỹ nữ, tỷ tỷ đây là loại son phấn tầm thường, đệ lẽ nào lại để trong tim." Lăng Phỉ Phỉ cúi đầu nuốt ức khí, lại vội vàng nói: "Thực ra, Vô Ưu đệ đệ, tỷ tỷ là muốn đưa tiền cho đệ."
"Đưa tiền?" Diệp Vô Ưu có chút khó hiểu, "Tiền gì cơ?"
"Vô Ưu đệ đệ, đệ có muốn kiếm tiền không?" Lăng Phỉ Phỉ cười nhẹ, "Chỉ cần đệ nguyện ý hòa thư viện chúng ta hợp tác, chúng ta có thể cung cấp cho đệ một cơ hội lớn để kiếm tiền."
"Phỉ Phỉ tỷ tỷ, tỷ trước tiên là nói về kiếm tiền thế nào đi." Diệp Vô Ưu uể oải nói, kì thực tiểu tử này đối với việc kiếm tiền cũng vẫn còn có chút hưng thú. Dù trong nhà hắn kì thực có nhiều tiền, nhưng mà bản thân hắn lại rất nghèo, ít nhất hiện tại hắn tương đối nghèo. Mấy ngày nay, hắn cơ bản ăn uống khá sơ sài. Trước kia là Hàm Yên cấp tiền cho hắn tiêu, mấy ngày nay phần lớn số tiền đó đều đã hết rồi.
"Mĩ nữ tiêu tiền đều rất lợi hại, kiếm thêm chút tiền cũng tốt, nếu không thì về sau không có tiền nuôi lão bà." Diệp Vô Ưu trong lòng ngấm ngầm suy nghĩ.
"Vô Ưu đệ đệ, không biết đệ có biết không. Thiên Nhai Thư Viện từ trước tới nay, đều luôn luôn thông báo Vân Mộng đại lục cao thủ bảng, tiên tử bảng, còn có tu tiên môn phái bảng, mà chỉ những tờ bảng này, chúng ta đều bán ra mỗi bảng với giá một lượng bạc. Mặc dù giá cả tương đối cao, nhưng vẫn còn rất nhiều người mua." Lăng Phỉ Phỉ cười nhẹ, "Đặc biệt là đại lục cao thủ bảng, chúng ta một năm thay đổi một lần, mỗi lần đều có thể bán được vài chục vạn tờ."
"Nhiều như thế cơ à?" Diệp Vô Ưu hơi ngẩn người. Nói như vậy, Thiên Nhai Thư Viện mỗi năm có thể kiếm được mấy chục vạn lượng bạc từ trên cái bảng này, thu nhập thực sự là không nhỏ.
"Kì thực mấy chục vạn lượng bạc cũng không thể xem là quá nhiều. Nếu như một nửa trong đó đều giao cho đệ đệ ngươi. Ta nghĩ, ngươi cũng đủ tiêu vặt." Lăng Phỉ Phỉ mỉm cười, "Ta biết Vô Ưu đệ đệ hiện tại là tu tiên bình giám giả, sau ba tháng, đệ sẽ bắt đầu đánh giá người đứng đầu. Đến lúc đó, chúng ta muốn căn cứ vào kết quả đánh giá của đệ, loại bỏ bớt Vân Mộng đại lục tu tiên giả khỏi bảng xếp hạng, chúng ta quyết định đặt tên cái bảng này là Tiên Bảng.”
"Úc, sau đó cầm đi bán lấy tiền phải không?" Diệp Vô Ưu lúc này coi như là đã đại khái minh bạch ý nghĩ của Lăng Phỉ Phỉ.
"Đúng rồi, bởi vì là đệ nhất kì tiên bảng, phần tiên bảng này đối với toàn bộ Vân Mộng đại lục tu tiên giới mà nói, có ý nghĩa đặc biệt, căn cứ phần tiên bảng này, chúng ta đồng thời có thể lập ra bảng sắp xếp các môn phái tu tiên, đối với trước mắt rất nhiều người nói đến thử tu tiên, hai phần bảng này có tác dụng hướng dẫn không thể thay thế." Lăng Phỉ Phỉ gật gật đầu. "Vì lẽ đó, chúng ta nâng giá của cái bảng này lên mười lượng bạc một tờ.
"A? Đắt như thế sao?" Diệp Vô Ưu hơi ngẩn người.
"Đệ có lẽ không biết, bởi vì hiện tại mọi người đều không biết ai mới là tu tiên giả chân chính, vì lẽ đó, bọn họ vốn không biết đi tìm ai học tập tiên thuật, hiện tại, một phần tư liệu như vậy đối với bọn họ mà nói thật sự vô cùng trân quý. Nếu như không phải suy xét đến một số ít người tịnh không có bao nhiêu tiền, giá cả thậm chí có thể cao hơn." Lăng Phỉ Phỉ tỏ ra rất tự tin, nói tiếp: "Ta có thể cam đoan, đến lúc đó, chi tiêu cho cái phân bảng này, đều có nhu cầu cao hơn so với bất luận cái gì trước kia."
Bình luận truyện