Vô Lại Quần Phương Phổ
Quyển 6 - Chương 8: Song tu cùng Vân La
"Không tệ hại vậy đâu, Lãnh Tâm m không có con gái, nhưng Lãnh Sương
Sương, bản thân chẳng phải mang họ Lãnh, nàng ta bản thân đáng ra phải
mang họ Tuyết.”
Hoa Vân La tự nhiên cười lên một tiếng: ”Bởi vì, nàng ta chính là con gái của Tuyết Minh Đường.”
"Oh!” Diệp Vô Ưu ngây ngốc.
Nói như vậy, Lãnh Sương Sương tự nhiên lại là thành viên của Hoàng thất Phiêu Tuyết đế quốc sao? Quả thật là ngoài suy nghĩ của người khác.
Suy nghĩ xong, Diệp Vô Ưu hơi nhíu lông mày nói: ”Không phải chứ, trước sư tỷ nói với ta, phụ mẫu cô ấy chính bị sư phụ tỷ tỷ hại chết, nhưng nếu phụ thân cô ấy là tình lang của sư phụ tỷ tỷ, sao lại bị nàng hại chết cơ chứ?”
"Hi hi, tiểu phôi đản, theo ta biết, Tuyết Minh Đường xác thực có thể nói lúc gần chết ở trên tay Lãnh Tâm m, nhưng còn tình huống cụ thể, ta cũng chẳng biết rõ, nhưng trước kia Lãnh Tâm m có mang Tuyết Minh Đường sắp chết đến Y cốc cầu y. Cuối cùng Hoa Thiên Hương của Y cốc cũng không có cách nào cứu được Tuyết Minh Đường, chỉ là Lãnh Tâm m lại cho rằng Hoa Thiên Hương cố ý không cứu Tuyết Minh Đường, vì vậy Hoa Thiên Hương cùng Lãnh Tâm m lúc ấy đã kết thành oán cừu.” Hoa Vân La cười nhẹ: “Chỉ là tình hình bên trong ta cũng chẳng biết rõ, nhưng có thể nói trước kia Tuyết Minh Đường cùng Lãnh Tâm m quả thật là thực tâm tương ái, nhưng Tuyết Minh Đường lại là thái tử, có một số việc thân bất do kỉ. Sau cùng không thể lấy Lãnh Tâm m, sau đó phải lấy con gái của tể tướng Phiêu Tuyết đế quốc, chính vì vậy Lãnh Tâm m đối với Tuyết Minh Đường vừa yêu lại vừa hận.”
"Kì lạ, quả nhiên là kì lạ, sư phụ tỷ tỷ hiện tại sao lại phải giúp đệ đệ của Tuyết Minh Đường là Tuyết Minh Cương nhỉ?” Diệp Vô Ưu có ít mơ hồ nói.
"Ta cũng không rõ, ngươi tự đi mà hỏi!” Hoa Vân La kiều thanh nói: "Ta thấy, nói không chừng một ngày nào đó, cô ta sẽ nói cho ngươi sự việc này. Lãnh Tâm m khẳng định sẽ mang theo Lãnh Sương Sương đến Phiêu Tuyết Đế Quốc, chỉ không biết có cho ngươi theo hay không. Ta cũng chẳng biết, nhưng ta cảm thấy, cô ta có thể sẽ mang ngươi đi cùng.”
"Cô ấy muốn ta đi cùng, ta chưa chắc sẽ đi!” Diệp Vô Ưu mơ màng nói.
"Ưm, tiểu phôi đản, chỉ sợ sau khi người ta cho ngươi hảo xử, ngươi lại đi ngay mà!” Hoa Vân La thanh âm ôn nhu nói.
"Vân La nàng có thể cho ta nhiều hảo xử hơn, ta sẽ chẳng đi đâu!” Diệp Vô Ưu hi hi cười, ôm lấy cái eo nhỏ của Hoa Vân La, tại bên tai nàng nói nhỏ: ”Ví như, giúp ta song tu.”
"Phôi đản, không giúp ngươi!” Hoa Vân La nhìn Diệp Vô Ưu bằng ánh mắt đầy kiều mị: ”Không chơi nữa, chúng ta quay về thôi!”
"Không phải vừa mới đến sao?” Diệp Vô Ưu lải nhải một câu: ”Sao lại quay về nhanh thế!”
"Tiểu phôi đản, ngươi không phải muốn nhân gia bồi tiếp ngươi sao?” Hoa Vân La giận dỗi nói.
"Vân La, nàng đáp ứng ta sao?” Diệp Vô Ưu trong lòng đại hỉ, vội vàng hỏi.
"Hi hi, lại đuổi theo ta, bắt được ta sẽ theo ý ngươi! Hoa Vân La từ trong lòng Diệp Vô Ưu thoát ra ngoài, thân thể khinh linh dị thường, quay người nhằm hướng sơn trang chạy về, nàng không cần ngự kiếm phi hành.
Hoa Vân La sau khi vừa chạy đến cửa phòng Diệp Vô Ưu. Nàng đã bị Diệp Vô Ưu kéo lại ôm vào lòng. Hiển nhiên nàng cố ý để Diệp Vô Ưu bắt được.
Diệp Vô Ưu ôm Hoa Vân La về hướng cái giường lớn, muốn nhanh cởi áo cho nàng, lại bị Hoa Vân La ngăn lại.
"Tiểu phôi đản. ngươi không nói cho ta tâm pháp song tu!” Hoa Vân La giận dỗi nói: ”Tiểu phôi đản, ngươi chỉ muốn chiếm tiện nghi của nhân gia chứ chẳng phải song tu. Ta sau này sẽ không bồi tiếp ngươi song tu nữa!”
Hoa Vân La có chút không ưng ý vì nàng biết Diệp Vô Ưu lúc này không phải muốn cùng nàng song tu mà chẳng qua muốn hưởng thụ ngọc thể mà thôi. Vì vậy mới đưa ra lời cảnh cáo.
Diệp Vô Ưu đành phải nghe lời. Tuy hắn hiện tại hắn rất muốn giày vò, hạ thân xuống người ngọc kiều mĩ, nhưng hắn cũng muốn đề thăng công lực của bản thân. Hoa Vân La lại là tu tiên giả cao cấp nhất, cùng nàng tiến hành song tu, đối với hắn sự trợ giúp đó là vô cùng lớn.
"Tiểu phôi đản, ngươi không động, vậy ta lại nha!” Nghe Diệp Vô Ưu đọc một lần khẩu quyết song tu tâm pháp, Hoa Vân La đã hiểu hết, sau đó lật thân đè người hắn xuống nũng nịu nói.
Tự nhiên là Hoa Vân La chủ động, Diệp Vô Ưu tự nhiên rất thích để nàng phục thị, nhìn thấy nàng nhanh chóng vất bỏ những vật bó buộc trên người, dục vọng trong lòng hắn lại càng mãnh liệt, chỉ là vì muốn song tu tiến hành thuận lợi. Hắn phải miễn cưỡng nhẫn nhịn, lúc sau, Diệp Vô Ưu đột nhiên có một loại cảm giác, song tu kì thật không phải mang lại cảm giác thoải mái sao, đối diện với ngọc thể dụ nhân, lại không được chinh phục, đó chẳng phải là gây ra tội sao?
“Xem ra không có loại tu tiên công pháp nào thực sự mang lại cảm giác thoải mái!” Diệp Vô Ưu trong lòng cảm thán, chính vì thân thể hắn không cảm thấy thích thú trong lúc đang vui vẻ như thế này. Nếu người khác biết Diệp Vô Ưu ôm oán hận với loại công pháp tu tiên này, chỉ sợ mỗi ngày có thể có một vạn người nguyền rủa hắn.
Cùng Hoa Vân La song tu hiệu quả xác thực rất tốt, Diệp Vô Ưu cảm thấy công lực bản thân tăng tiến rất nhiều, như là sau ngày cùng Lãnh Sương Sương song tu lần thứ nhất, hiện tại lại tiến triển không nhanh, hắn tự đoán là do tu vi của bản thân mình, chỉ là đột nhiên phát hiện sự tình làm bản thân rất buồn bực vì hắn có thể bình giám tu tiên cho người khác, nhưng lại chẳng tự bình giám cho mình được.
"Không biết bao giờ ta mới có thể ngự kiếm phi hành, ta sẽ mang Hoa Vân La song tu trong không trung.” Diệp Vô Ưu trong lòng lại nổi lên suy nghĩ, lúc này hắn cùng Hoa Vân La đang ở tư thế kết hợp tối thân mật, Hoa Vân La ngồi trên thân hắn, ngọc thể tuyệt mĩ vừa ép sát vào hắn vừa di chuyển lên xuống, mang lại cho hắn sung sướng vô thượng.
Nửa đêm triền miên, trời đã sắp sáng, Diệp Vô Ưu mới ôm Hoa Vân La chìm vào giấc ngủ.
Ngày mới lại đến, Vô Ưu sơn trang hiện rõ vẻ náo nhiệt, bởi vì các nơi đều rối rít đến tham gia bình giám tu tiên giả. Nhưng Diệp Vô Ưu lại rất là coi nhẹ, hắn cơ bản mỗi ngày đều cùng Hoa Vân La quấn quýt, cùng tuyệt đại mĩ nhân này dù chỉ nửa giờ hắn cũng chẳng muốn li khai, đương nhiên vì vậy lạnh lẽo với Tạ Phinh Đình hơn, nhưng đối với Tạ Phinh Đình mà nói, đó là điều chẳng cầu mà được. Diệp Vô Ưu nếu muốn bồi tiếp nàng một đêm, nàng chẳng cự tuyệt, nhưng nếu như Diệp Vô Ưu ngày đêm lúc nào cũng đến tìm nàng, nàng khẳng định chẳng chịu được.
Chuẩn bị bình giám đại hội chính phải do Lăng Nguyệt Nguyệt tiến hành, Lãnh Tâm m chợt tham gia vào giúp nàng, còn tiếp đãi tu tiên giả là Lăng Nguyệt Nguyệt tiến hành, vì Lăng Phỉ Phỉ chẳng thấy bóng dáng ở đâu.
Đương nhiên, chẳng phải tất cả các tu tiên giả đều ở lại Vô Ưu sơn trang, Vô Ưu sơn trang tuy rất lớn, nhưng lại chẳng có nhiều phòng khách. Vì vậy, đa số tu tiên giả phải tự đi tìm chỗ ở cho mình, chỉ có một số ít khách nhân trọng yếu, như chưởng môn các phái, mới có thể ở lại Vô Ưu sơn trang.
Người Kiếm Các quay lại Vô Ưu sơn trang, nhưng cùng với lần trước không giống nhau, lần này trừ Tống Nhạc cùng Tống Linh huynh muội lại có thêm một nữ tử mĩ mạo.
Bọn họ lại đến Vô Ưu sơn trang xin gặp Diệp Vô Ưu, chỉ là Diệp Vô Ưu hiện tại không có thời gian để gặp họ, còn Lăng Nguyệt Nguyệt hiển nhiên phải biết điều này.
"Xin lỗi, Tống công tử, Diệp công tử ngày hôm nay không tiện tiếp khách. Ba ngày sau, sau khi bình giám đại hội bắt đầu, người mới có thể gặp công tử được.” Lăng Nguyệt Nguyệt sắc mặt không vui nói, nàng chẳng thể không như vậy, khi Tống Nhạc đi nàng đã phải ủy thân cho Diệp Vô Ưu, hiện tại muốn gặp Diệp Vô Ưu nàng sao chịu được.
Lăng Nguyệt Nguyệt đã gặp Hoa Vân La, sau khi nàng nhìn thấy Hoa Vân La, mới biết cái gì gọi là tự ti mặc cảm, trước kia nàng đối với dung mạo của mình nàng rất tự tin, sau khi gặp Hoa Vân La lòng dấy lên một nỗi tự ti. Thân là nữ nhân, nàng tuyệt không thể chấp nhận có người đẹp hơn mình, nhưng đứng tại vị trí nữ nhân mà nhìn, nàng chẳng thể không công nhận, trong lòng lại còn có một loại cảm giác hoang đường. Nếu như có nữ nhân này bồi tiếp nàng nửa đời, nàng nguyện ý chẳng cần đến nam nhân.
Nhìn thấy Hoa Vân La ôn thuận nằm trong lòng Diệp Vô Ưu, Lăng Nguyệt Nguyệt cuối cùng cũng biết tại sao cả ngày hôm nay Diệp Vô Ưu không ra khỏi cửa. Có một tuyệt sắc mĩ nữ như thế ở cùng, hắn tự nhiên phải chẳng muốn ra khỏi cửa.
Nhưng không phải ai cũng không gặp được Diệp Vô Ưu. Ví như hiện tại lại có một mĩ nhân vừa vào phòng Diệp Vô Ưu, vả lại còn thành công kéo Diệp Vô Ưu cùng nàng ra khỏi cửa.
Đây là một tiểu mĩ nhân, rất tinh trí, không phải ai khác chính là Giang Thiên Thiên.
"Ca ca, ca ca!” Giang Thiên Thiên ngó vào phòng Diệp Vô Ưu cất thanh âm nhẹ nhàng gọi. Lúc này, Diệp Vô Ưu đang gối lên trên ngọc nhũ cao vút của Hoa Vân La, thoải mái thả hồn.
"Thiên Thiên, ngươi đến làm gì?” Diệp Vô Ưu có cảm giác chẳng biết khóc hay cười, tiểu mĩ nhân lại theo cửa sổ nhảy vào.
"Ca ca, cùng ta ra ngoài chơi đi!” Thiên Thiên chạy lại bên giường kéo Diệp Vô Ưu, sau lại quay lại đối diện Hoa Vân La cười khẽ: "Tỷ tỷ, nhường ca ca cùng ta ra ngoài chẳng được sao?”
"Hi Hi, tiểu muội muội, gọi ta lại một tiếng tỷ tỷ, ta để hắn cùng muội ra ngoài.” Hoa Vân La nhìn Thiên Thiên cười nhẹ, nghe Thiên Thiên gọi tỷ tỷ, hình như nàng rất thích thú.
"Tỷ tỷ!” Lời nói rõ ràng, Thiên Thiên lại từ từ gọi một tiếng, sau đó lại đưa đại nhãn tình mĩ lệ thu hồn nhìn Diệp Vô Ưu: ”Ca ca, có đi cùng muội không?”
Diệp Vô Ưu có chút buồn bực, hắn có thể không đồng ý sao? khó có thể nha đầu Thiên Thiên bằng lòng cho, Hoa Vân La vừa nói không phải đã tỏ rõ ý cho hắn hay sao?
"Đi đi, tiểu muội muội khả ái đã đến tìm ngươi, ngươi lại không đi cùng, cũng không ra giống gì!” Diệp Vô Ưu không kịp nói gì thì Hoa Vân La đẩy đẩy người hắn giọng nói ôn nhu cất lên.
Lúc này, Diệp Vô Ưu chẳng còn gì để nói, chỉ là có chút không đành từ trên giường nhảy xuống, sau đó cùng Thiên Thiên đi ra ngoài.
Vừa mới ra khỏi cửa, Diệp Vô Ưu đã phát hiện, ngoài cửa còn có người đang đứng, chính là Hàm Yên cùng Mộ Dung Tiểu Tiểu, ngoài ra còn có cả Lam Tiểu Phong đã rất lâu rồi không thấy.
"Vô Ưu ca ca, huynh đi ra đây!” Hàm Yên chạy lại, ôm lấy bắp tay Diệp Vô Ưu.
"Ngươi muốn tìm ta sao lại không đến tìm ta, sao lại để Thiên Thiên đến?” Diệp Vô Ưu có chút bất mãn hỏi. Hắn hiểu rằng, Thiên Thiên bị nha đầu Hàm Yên sai khiến.
"Vô Ưu ca ca, đừng tức giận mà, muội nói cho huynh một tin tức tốt nha!” Hàm Yên lắc lắc cánh tay Diệp Vô Ưu yêu kiều nói.
Hoa Vân La tự nhiên cười lên một tiếng: ”Bởi vì, nàng ta chính là con gái của Tuyết Minh Đường.”
"Oh!” Diệp Vô Ưu ngây ngốc.
Nói như vậy, Lãnh Sương Sương tự nhiên lại là thành viên của Hoàng thất Phiêu Tuyết đế quốc sao? Quả thật là ngoài suy nghĩ của người khác.
Suy nghĩ xong, Diệp Vô Ưu hơi nhíu lông mày nói: ”Không phải chứ, trước sư tỷ nói với ta, phụ mẫu cô ấy chính bị sư phụ tỷ tỷ hại chết, nhưng nếu phụ thân cô ấy là tình lang của sư phụ tỷ tỷ, sao lại bị nàng hại chết cơ chứ?”
"Hi hi, tiểu phôi đản, theo ta biết, Tuyết Minh Đường xác thực có thể nói lúc gần chết ở trên tay Lãnh Tâm m, nhưng còn tình huống cụ thể, ta cũng chẳng biết rõ, nhưng trước kia Lãnh Tâm m có mang Tuyết Minh Đường sắp chết đến Y cốc cầu y. Cuối cùng Hoa Thiên Hương của Y cốc cũng không có cách nào cứu được Tuyết Minh Đường, chỉ là Lãnh Tâm m lại cho rằng Hoa Thiên Hương cố ý không cứu Tuyết Minh Đường, vì vậy Hoa Thiên Hương cùng Lãnh Tâm m lúc ấy đã kết thành oán cừu.” Hoa Vân La cười nhẹ: “Chỉ là tình hình bên trong ta cũng chẳng biết rõ, nhưng có thể nói trước kia Tuyết Minh Đường cùng Lãnh Tâm m quả thật là thực tâm tương ái, nhưng Tuyết Minh Đường lại là thái tử, có một số việc thân bất do kỉ. Sau cùng không thể lấy Lãnh Tâm m, sau đó phải lấy con gái của tể tướng Phiêu Tuyết đế quốc, chính vì vậy Lãnh Tâm m đối với Tuyết Minh Đường vừa yêu lại vừa hận.”
"Kì lạ, quả nhiên là kì lạ, sư phụ tỷ tỷ hiện tại sao lại phải giúp đệ đệ của Tuyết Minh Đường là Tuyết Minh Cương nhỉ?” Diệp Vô Ưu có ít mơ hồ nói.
"Ta cũng không rõ, ngươi tự đi mà hỏi!” Hoa Vân La kiều thanh nói: "Ta thấy, nói không chừng một ngày nào đó, cô ta sẽ nói cho ngươi sự việc này. Lãnh Tâm m khẳng định sẽ mang theo Lãnh Sương Sương đến Phiêu Tuyết Đế Quốc, chỉ không biết có cho ngươi theo hay không. Ta cũng chẳng biết, nhưng ta cảm thấy, cô ta có thể sẽ mang ngươi đi cùng.”
"Cô ấy muốn ta đi cùng, ta chưa chắc sẽ đi!” Diệp Vô Ưu mơ màng nói.
"Ưm, tiểu phôi đản, chỉ sợ sau khi người ta cho ngươi hảo xử, ngươi lại đi ngay mà!” Hoa Vân La thanh âm ôn nhu nói.
"Vân La nàng có thể cho ta nhiều hảo xử hơn, ta sẽ chẳng đi đâu!” Diệp Vô Ưu hi hi cười, ôm lấy cái eo nhỏ của Hoa Vân La, tại bên tai nàng nói nhỏ: ”Ví như, giúp ta song tu.”
"Phôi đản, không giúp ngươi!” Hoa Vân La nhìn Diệp Vô Ưu bằng ánh mắt đầy kiều mị: ”Không chơi nữa, chúng ta quay về thôi!”
"Không phải vừa mới đến sao?” Diệp Vô Ưu lải nhải một câu: ”Sao lại quay về nhanh thế!”
"Tiểu phôi đản, ngươi không phải muốn nhân gia bồi tiếp ngươi sao?” Hoa Vân La giận dỗi nói.
"Vân La, nàng đáp ứng ta sao?” Diệp Vô Ưu trong lòng đại hỉ, vội vàng hỏi.
"Hi hi, lại đuổi theo ta, bắt được ta sẽ theo ý ngươi! Hoa Vân La từ trong lòng Diệp Vô Ưu thoát ra ngoài, thân thể khinh linh dị thường, quay người nhằm hướng sơn trang chạy về, nàng không cần ngự kiếm phi hành.
Hoa Vân La sau khi vừa chạy đến cửa phòng Diệp Vô Ưu. Nàng đã bị Diệp Vô Ưu kéo lại ôm vào lòng. Hiển nhiên nàng cố ý để Diệp Vô Ưu bắt được.
Diệp Vô Ưu ôm Hoa Vân La về hướng cái giường lớn, muốn nhanh cởi áo cho nàng, lại bị Hoa Vân La ngăn lại.
"Tiểu phôi đản. ngươi không nói cho ta tâm pháp song tu!” Hoa Vân La giận dỗi nói: ”Tiểu phôi đản, ngươi chỉ muốn chiếm tiện nghi của nhân gia chứ chẳng phải song tu. Ta sau này sẽ không bồi tiếp ngươi song tu nữa!”
Hoa Vân La có chút không ưng ý vì nàng biết Diệp Vô Ưu lúc này không phải muốn cùng nàng song tu mà chẳng qua muốn hưởng thụ ngọc thể mà thôi. Vì vậy mới đưa ra lời cảnh cáo.
Diệp Vô Ưu đành phải nghe lời. Tuy hắn hiện tại hắn rất muốn giày vò, hạ thân xuống người ngọc kiều mĩ, nhưng hắn cũng muốn đề thăng công lực của bản thân. Hoa Vân La lại là tu tiên giả cao cấp nhất, cùng nàng tiến hành song tu, đối với hắn sự trợ giúp đó là vô cùng lớn.
"Tiểu phôi đản, ngươi không động, vậy ta lại nha!” Nghe Diệp Vô Ưu đọc một lần khẩu quyết song tu tâm pháp, Hoa Vân La đã hiểu hết, sau đó lật thân đè người hắn xuống nũng nịu nói.
Tự nhiên là Hoa Vân La chủ động, Diệp Vô Ưu tự nhiên rất thích để nàng phục thị, nhìn thấy nàng nhanh chóng vất bỏ những vật bó buộc trên người, dục vọng trong lòng hắn lại càng mãnh liệt, chỉ là vì muốn song tu tiến hành thuận lợi. Hắn phải miễn cưỡng nhẫn nhịn, lúc sau, Diệp Vô Ưu đột nhiên có một loại cảm giác, song tu kì thật không phải mang lại cảm giác thoải mái sao, đối diện với ngọc thể dụ nhân, lại không được chinh phục, đó chẳng phải là gây ra tội sao?
“Xem ra không có loại tu tiên công pháp nào thực sự mang lại cảm giác thoải mái!” Diệp Vô Ưu trong lòng cảm thán, chính vì thân thể hắn không cảm thấy thích thú trong lúc đang vui vẻ như thế này. Nếu người khác biết Diệp Vô Ưu ôm oán hận với loại công pháp tu tiên này, chỉ sợ mỗi ngày có thể có một vạn người nguyền rủa hắn.
Cùng Hoa Vân La song tu hiệu quả xác thực rất tốt, Diệp Vô Ưu cảm thấy công lực bản thân tăng tiến rất nhiều, như là sau ngày cùng Lãnh Sương Sương song tu lần thứ nhất, hiện tại lại tiến triển không nhanh, hắn tự đoán là do tu vi của bản thân mình, chỉ là đột nhiên phát hiện sự tình làm bản thân rất buồn bực vì hắn có thể bình giám tu tiên cho người khác, nhưng lại chẳng tự bình giám cho mình được.
"Không biết bao giờ ta mới có thể ngự kiếm phi hành, ta sẽ mang Hoa Vân La song tu trong không trung.” Diệp Vô Ưu trong lòng lại nổi lên suy nghĩ, lúc này hắn cùng Hoa Vân La đang ở tư thế kết hợp tối thân mật, Hoa Vân La ngồi trên thân hắn, ngọc thể tuyệt mĩ vừa ép sát vào hắn vừa di chuyển lên xuống, mang lại cho hắn sung sướng vô thượng.
Nửa đêm triền miên, trời đã sắp sáng, Diệp Vô Ưu mới ôm Hoa Vân La chìm vào giấc ngủ.
Ngày mới lại đến, Vô Ưu sơn trang hiện rõ vẻ náo nhiệt, bởi vì các nơi đều rối rít đến tham gia bình giám tu tiên giả. Nhưng Diệp Vô Ưu lại rất là coi nhẹ, hắn cơ bản mỗi ngày đều cùng Hoa Vân La quấn quýt, cùng tuyệt đại mĩ nhân này dù chỉ nửa giờ hắn cũng chẳng muốn li khai, đương nhiên vì vậy lạnh lẽo với Tạ Phinh Đình hơn, nhưng đối với Tạ Phinh Đình mà nói, đó là điều chẳng cầu mà được. Diệp Vô Ưu nếu muốn bồi tiếp nàng một đêm, nàng chẳng cự tuyệt, nhưng nếu như Diệp Vô Ưu ngày đêm lúc nào cũng đến tìm nàng, nàng khẳng định chẳng chịu được.
Chuẩn bị bình giám đại hội chính phải do Lăng Nguyệt Nguyệt tiến hành, Lãnh Tâm m chợt tham gia vào giúp nàng, còn tiếp đãi tu tiên giả là Lăng Nguyệt Nguyệt tiến hành, vì Lăng Phỉ Phỉ chẳng thấy bóng dáng ở đâu.
Đương nhiên, chẳng phải tất cả các tu tiên giả đều ở lại Vô Ưu sơn trang, Vô Ưu sơn trang tuy rất lớn, nhưng lại chẳng có nhiều phòng khách. Vì vậy, đa số tu tiên giả phải tự đi tìm chỗ ở cho mình, chỉ có một số ít khách nhân trọng yếu, như chưởng môn các phái, mới có thể ở lại Vô Ưu sơn trang.
Người Kiếm Các quay lại Vô Ưu sơn trang, nhưng cùng với lần trước không giống nhau, lần này trừ Tống Nhạc cùng Tống Linh huynh muội lại có thêm một nữ tử mĩ mạo.
Bọn họ lại đến Vô Ưu sơn trang xin gặp Diệp Vô Ưu, chỉ là Diệp Vô Ưu hiện tại không có thời gian để gặp họ, còn Lăng Nguyệt Nguyệt hiển nhiên phải biết điều này.
"Xin lỗi, Tống công tử, Diệp công tử ngày hôm nay không tiện tiếp khách. Ba ngày sau, sau khi bình giám đại hội bắt đầu, người mới có thể gặp công tử được.” Lăng Nguyệt Nguyệt sắc mặt không vui nói, nàng chẳng thể không như vậy, khi Tống Nhạc đi nàng đã phải ủy thân cho Diệp Vô Ưu, hiện tại muốn gặp Diệp Vô Ưu nàng sao chịu được.
Lăng Nguyệt Nguyệt đã gặp Hoa Vân La, sau khi nàng nhìn thấy Hoa Vân La, mới biết cái gì gọi là tự ti mặc cảm, trước kia nàng đối với dung mạo của mình nàng rất tự tin, sau khi gặp Hoa Vân La lòng dấy lên một nỗi tự ti. Thân là nữ nhân, nàng tuyệt không thể chấp nhận có người đẹp hơn mình, nhưng đứng tại vị trí nữ nhân mà nhìn, nàng chẳng thể không công nhận, trong lòng lại còn có một loại cảm giác hoang đường. Nếu như có nữ nhân này bồi tiếp nàng nửa đời, nàng nguyện ý chẳng cần đến nam nhân.
Nhìn thấy Hoa Vân La ôn thuận nằm trong lòng Diệp Vô Ưu, Lăng Nguyệt Nguyệt cuối cùng cũng biết tại sao cả ngày hôm nay Diệp Vô Ưu không ra khỏi cửa. Có một tuyệt sắc mĩ nữ như thế ở cùng, hắn tự nhiên phải chẳng muốn ra khỏi cửa.
Nhưng không phải ai cũng không gặp được Diệp Vô Ưu. Ví như hiện tại lại có một mĩ nhân vừa vào phòng Diệp Vô Ưu, vả lại còn thành công kéo Diệp Vô Ưu cùng nàng ra khỏi cửa.
Đây là một tiểu mĩ nhân, rất tinh trí, không phải ai khác chính là Giang Thiên Thiên.
"Ca ca, ca ca!” Giang Thiên Thiên ngó vào phòng Diệp Vô Ưu cất thanh âm nhẹ nhàng gọi. Lúc này, Diệp Vô Ưu đang gối lên trên ngọc nhũ cao vút của Hoa Vân La, thoải mái thả hồn.
"Thiên Thiên, ngươi đến làm gì?” Diệp Vô Ưu có cảm giác chẳng biết khóc hay cười, tiểu mĩ nhân lại theo cửa sổ nhảy vào.
"Ca ca, cùng ta ra ngoài chơi đi!” Thiên Thiên chạy lại bên giường kéo Diệp Vô Ưu, sau lại quay lại đối diện Hoa Vân La cười khẽ: "Tỷ tỷ, nhường ca ca cùng ta ra ngoài chẳng được sao?”
"Hi Hi, tiểu muội muội, gọi ta lại một tiếng tỷ tỷ, ta để hắn cùng muội ra ngoài.” Hoa Vân La nhìn Thiên Thiên cười nhẹ, nghe Thiên Thiên gọi tỷ tỷ, hình như nàng rất thích thú.
"Tỷ tỷ!” Lời nói rõ ràng, Thiên Thiên lại từ từ gọi một tiếng, sau đó lại đưa đại nhãn tình mĩ lệ thu hồn nhìn Diệp Vô Ưu: ”Ca ca, có đi cùng muội không?”
Diệp Vô Ưu có chút buồn bực, hắn có thể không đồng ý sao? khó có thể nha đầu Thiên Thiên bằng lòng cho, Hoa Vân La vừa nói không phải đã tỏ rõ ý cho hắn hay sao?
"Đi đi, tiểu muội muội khả ái đã đến tìm ngươi, ngươi lại không đi cùng, cũng không ra giống gì!” Diệp Vô Ưu không kịp nói gì thì Hoa Vân La đẩy đẩy người hắn giọng nói ôn nhu cất lên.
Lúc này, Diệp Vô Ưu chẳng còn gì để nói, chỉ là có chút không đành từ trên giường nhảy xuống, sau đó cùng Thiên Thiên đi ra ngoài.
Vừa mới ra khỏi cửa, Diệp Vô Ưu đã phát hiện, ngoài cửa còn có người đang đứng, chính là Hàm Yên cùng Mộ Dung Tiểu Tiểu, ngoài ra còn có cả Lam Tiểu Phong đã rất lâu rồi không thấy.
"Vô Ưu ca ca, huynh đi ra đây!” Hàm Yên chạy lại, ôm lấy bắp tay Diệp Vô Ưu.
"Ngươi muốn tìm ta sao lại không đến tìm ta, sao lại để Thiên Thiên đến?” Diệp Vô Ưu có chút bất mãn hỏi. Hắn hiểu rằng, Thiên Thiên bị nha đầu Hàm Yên sai khiến.
"Vô Ưu ca ca, đừng tức giận mà, muội nói cho huynh một tin tức tốt nha!” Hàm Yên lắc lắc cánh tay Diệp Vô Ưu yêu kiều nói.
Bình luận truyện