Vô Lại Quần Phương Phổ

Quyển 7 - Chương 19: Giáo toa mĩ nữ sái lại



“Được thôi, ngươi hãy nói có chuyện gì trước đã.” Diệp Vô Ưu lại dương dương nói. Hắn quả thực đã chuẩn bị đáp ứng yêu cầu của Lâm Lộng Nguyệt, bất quá chỉ có chút hiếu kì muốn biết Lâm Lộng Nguyệt muốn làm gì.

“Ta muốn vào hoàng cung của Phiêu Hương đế quốc để gặp một người.” Lâm Lộng Nguyệt do dự một chút mới đáp: “Nhưng không thể để người khác biết được thân phận của ta. Nói cách khác, ta muốn ngươi lặng lẽ đưa ta vào cung.”

“Ô! Muốn gặp ai?” Diêp Vô Ưu thắc mắc. “Ta cho ngươi hay, ta cho đến bây giờ vẫn chưa từng vào hoàng cung”

nl.“Người ta muốn gặp là Thái tử của Phiêu Hương đế quốc, Tuyết Minh Cương. Ta biết Lãnh Tâm Âm và Tuyết Minh Cương có quan hệ mật thiết, chỉ cần ngươi nói với Lãnh Tâm Âm một tiếng, muốn vào hoàng cung quả thật rất dễ dàng. Đến lúc đó, ngươi đưa ta đi cùng.” Lâm Lộng Nguyệt nói tiếp thật nhanh: “Việc này với ngươi mà nói rất dễ thực hiện. Chỉ cần ngươi giúp ta hoàn thành việc đó ta sẽ giữ kín bí mật của ngươi, không nói cho Dạ Khanh Khanh biết thân phận thực sự của ngươi.”.kien

“Tuyết Minh Cương? Ngươi muốn gặp hắn làm gì? Không phải là ngươi muốn làm Thái tử phi đấy chứ?” Diệp Vô Ưu có chút kì quái nhìn Lâm Lộng Nguyệt. “Ai, ta nói cho tiểu mĩ nhân nghe, ta thấy ngươi chẳng cần phải đi, tên Tuyết Minh Cương đó tuổi cũng chẳng còn trẻ, ngươi đi làm lão bà của hắn thực sự là hơi lãng phí đấy!”

“Tử sắc lang, ngươi nói nhăng nói cuội gì vậy? Ai nói là muốn đi làm Thái tử phi của Tuyết Minh Cương chứ?” Lâm Lộng Nguyệt bực bội nói.

“Phế thoại, đương nhiên là ta nói rồi!” Diệp Vô Ưu cong môi. “Ta đoán ngươi muốn lặng lẽ đi gặp Tuyết Minh Cương không phải là muốn quan hệ với hắn thì còn muốn làm gì nữa?”

“Không cần ngươi quản, tóm lại, ngươi giúp ta giải quyết tốt việc này là được.” Lâm Lộng Nguyệt tức giận nói.

“Uc, không còn chuyện gì nữa chứ? Nếu không nói, ta phải trở về đây.” Diệp Vô Ưu miễn cưỡng nói. Ở khách điếm còn có một tiểu mĩ nhân xinh đẹp đang đợi hắn, hắn thật chẳng muốn ở bên ngoài lãng phí thời gian với mĩ nữ mà hắn chẳng ưa thích này.

“Uy, ngươi còn chưa nói khi nào sẽ đưa ta vào hoàng cung gặp Tuyết Minh Cương mà!” Lâm Lộng Nguyệt bất mãn nói.

“Ta có nói là phải đưa ngươi đi sao?” Diệp Vô Ưu nhìn Lâm Lộng Nguyệt với bộ mặt kì quái.

“Ngươi…” Lâm Lộng Nguyệt tức khí: “Vậy ngươi còn hỏi chuyện của ta làm gì?”

“Ta là người có lòng hiếu kì rất lớn, có thăm dò một chút cũng chẳng phải chuyện gì lớn. Lại nữa, ta chưa từng nói là muốn ngươi phải nói cho ta, ngươi tự mình nói ra, việc đó có liên quan gì đến ta chứ!” vẻ mặt Diệp Vô Ưu tỏ ra vô tội.

“Ngươi, ngươi không sợ bây giờ ta đi nói cho Dạ Khanh Khanh sao?” Lâm Lộng Nguyệt tức mình đe dọa.

“Tùy ngươi thôi. Ngươi nếu muốn đi mách, đi mà mách bây giờ đi, hay là chúng ta cùng về khách điếm?” Diệp Vô Ưu tỏ ra bất cần. Mặc dù hắn không muốn để Dạ Khanh Khanh biết được gã là nam nhân sớm như vậy nhưng gã càng không muốn bị Lâm Lộng Nguyệt uy hiếp.

“Ngươi… Diệp Vô Ưu, rồi sẽ biết!” Lâm Lộng Nguyệt giận dữ trừng mắt với Diệp Vô Ưu, tức tối quay người đi mất.

“Uy, tiểu mĩ nhân Lâm gia, ngươi nếu thực muốn vào hoàng cung làm Thái tử phi, có thể lại đến cầu ta. Ngươi van nài ta, ta sẽ có thể đáp ứng.” Nhìn theo bóng lưng Lâm Lộng Nguyệt, Diệp Vô Ưu hét với theo.

oOo

Thoát khỏi rắc rối với Lâm Lộng Nguyệt, Diệp Vô Ưu liền chuẩn bị trở về khách sạn. Tiểu mơ hồ Dạ Khanh Khánh đó một mình ngủ trong khách điếm khiến gã có chút không yên tâm. Chỉ là, vừa mới đi được hai bước, trước mặt lại xuất hiện một thân hình quen thuộc, cũng vẫn là một đại mĩ nhân. Bất quá đại mĩ nhân này không phải là Lâm Lộng Nguyệt mà là sư phụ của nàng, Lâm Thanh Diệp.

“Thanh Diệp tỷ tỷ dậy sớm thế!” Diệp Vô Ưu cười hi hi nói.

“Híc!” Lâm Thanh Diệp không nhịn nổi bật cười yêu kiều nói: “Diệp công tử, người thật biết nói đùa. Giờ khuya như vậy, người lại còn nói là sớm”

“Thanh Diệp tỷ tỷ, dĩ nhiên ta không hề nói bừa. Bây giờ đã quá nửa đêm, coi như đã bước sang ngày thứ hai, vì thế, bây giờ xác thực là rất sớm.” Diệp Vô Ưu khéo léo nói.

Lâm Thanh Diệp hơn ngây người rồi nở nụ cười rất nhanh: “Diệp công tử, người nói rất có đạo lí. Bây giờ quả thật rất sớm. Chỉ là, không biết Diệp công tử sớm như vậy lại chạy đến chỗ này không hiểu là có chuyện gì?”

“Chẳng phải là Thanh Diệp tỷ tỷ nàng gọi ta tới chỗ này sao?” Diệp Vô Ưu tỏ ra ngạc nhiên nhìn Lâm Thanh Diệp. Rõ ràng là nói nhăng nói cuội vậy mà hắn cũng có thể làm ra vẻ như thật. Không thể không nói, công phu diễn kịch của tên tiểu tử này có thể coi là rất xuất sắc.

“Diệp công tử, ta hình như không có gọi người tới chỗ này?” Lâm Thanh Diệp khẽ cười. Chẳng biết vì sao, mặc dù biết rõ là Diệp Vô Ưu dựng chuyện, nàng vốn là đến tìm gã vì chuyện khác, nhưng lúc này lại vẫn có tâm tình nhẫn lại bồi tiếp gã diễn kịch.

“Không thể a, Thanh Diệp tỷ tỷ. Ta vốn là đang ngủ, sau đó trong giấc mộng trông thấy Thanh Diệp tỷ tỷ xinh đẹp. Nàng gọi ta, muốn ta đến đây hẹn hò với nàng.” Diệp Vô Ưu lầm bầm nói: “Thanh Diệp tỷ tỷ, nàng không thể không thừa nhận a?”

Sắc mặt Lâm Thanh Diệp phớt hồng, tên tiểu gia hỏa này quả thật là phóng đãng, không ngờ lại nói là đến đây hẹn hò với nàng.

“Diệp công tử, đừng nói chơi nữa, Thanh Diệp đến đây là có chút chuyện muốn thương lượng với người.” Lâm Thanh Diệp chỉnh lại sắc mặt, nhẹ nhàng nói.

“Chỉ cần tỷ tỷ có việc, ta nhất định có thể giúp đỡ.” Diệp Vô Ưu cười hi hi nói, trong lòng hơi có chút minh bạch. Lâm Thanh Diệp sao mà xuất hiện đúng lúc như vậy chứ, Lâm Lộng Nguyệt vừa mới bỏ đi, nàng liền xuất hiện, đồ rằng việc nàng muốn nói, quá nửa là có liên quan đến sự việc mà Lâm Lộng Nguyệt vừa yêu cầu.

nl.“Diệp công tử, kì thật, ta muốn người giúp cho một việc.” Lâm Thanh Diệp do dự một chút mới nói tiếp: “Những lời người và Lâm Lộng Nguyệt vừa nói chuyện, ta đều đã nghe thấy. Ta không nói dối ngươi, trên thực tế, việc này không liên quan đến Lâm Lộng Nguyệt. Không phải là nó muốn gặp Tuyết Minh Cương mà là ta muốn gặp Tuyết Minh Cương.”.kien

“A? Phải chăng Thanh Diệp tỷ tỷ muốn thành Thái tử phi?” Diệp Vô Ưu la lớn với chút khoa trương: “Thanh Diệp tỷ tỷ, ngàn vạn lần đừng nên nghĩ như vậy, nàng trở thành Thái tử phi của Tuyết Minh Cương chẳng bằng làm lão bà của ta!”

Sắc mặt Lâm Thanh Diệp đỏ rực, trong lòng không ngăn được một cỗ cảm giác không thể nói thành lời trỗi dậy. Những lời nói thẳng thắn chẳng hề cố kị của Diệp Vô Ưu gây cho nàng một dạng cảm giác hết sức đặc biệt.

“Diệp công tử, đừng nói đùa nữa, ta tịnh không muốn trở thành Thái tử phi, chỉ là có chuyện khác.” Lâm Thanh Diệp có chút bất lực nói tiếp: “Ta biết việc này có thể sẽ gây nhiều khó khăn cho người, nhưng ta không tìm được người nào khác có thể giúp đỡ.”

“Thanh Diệp tỷ tỷ, kì thật, với thân thủ của nàng, muốn tiến vào hoàng cung tịnh không thể coi là quá khó?” Diệp Vô Ưu hơi do dự, có chút mê hoặc hỏi.

“Ta có thể tiến vào hoàng cung nhưng không thể gặp được Tuyết Minh Cương. Bởi vì giờ đây bên cạnh Tuyết Minh Cương có rất nhiều cao thủ, trong đó đáng kể nhất là Lãnh Tâm Âm.” Lâm Thanh Diệp khẽ thở dài: “Do đó ta muốn tiếp cận Tuyết Minh Cương trên thực tế là vô cùng khó khăn”

“Ah, Thanh Diệp tỷ tỷ, nàng tiếp cận Tuyết Minh Cương là để làm gì?” Diệp Vô Ưu nghĩ một chút rồi hỏi.

“Không dấu gì người,” Lâm Thanh Diệp trầm mặc một lúc mới thấp giọng tiết lộ: “Ta phải ám sát Tuyết Minh Cương.”

“A?” Diệp Vô Ưu há hốc miệng kinh ngạc không thôi: “Thanh Diệp tỷ tỷ, nàng, nàng không nói đùa đó chứ?”

Diệp Vô Ưu làm sao mà tưởng nổi, Lâm Thanh Diệp đột nhiên lại muốn ám sát Tuyết Minh Cương. Hơn nữa càng không tưởng nổi là không ngờ nàng lại đem việc bí mật này nói với hắn.

“Diệp công tử, người thấy lúc này ta giống như là đang nói đùa sao?” Lâm Thanh Diệp khóe miệng lộ xuất một nụ cười khổ. “Ta nói hoàn toàn sự thật, lần này ta đến Phiêu Hương thành, mục đích là để ám sát Tuyết Minh Cương”

“Cái này, Thanh Diệp tỷ tỷ, nàng có cừu hận với Tuyết Minh Cương sao?” Diệp Vô Ưu nhịn không được hỏi. Hắn và Tuyết Minh Cương tịnh không hề quen biết, đối với người này cũng chẳng có chút cảm giác gì. Lâm Thanh Diệp muốn giết gã hay không, nguyên là Diệp Vô Ưu cũng chẳng cần phải quan tâm. Bất quá rốt cuộc việc này lại liên quan tới Lãnh Tâm Âm nên hắn cũng muốn tìm hiểu một chút.

“Không có, hơn nữa, cho đến lúc này ta cũng chưa từng nhìn thấy Tuyết Minh Cương, căn bản cũng chẳng biết hình dáng gã lớn bé ra làm sao.” Lâm Thanh Diệp lắc đầu nói tiếp: “Bởi thế phải ám sát gã cũng chỉ là do một lời hứa.”

“Uc, ta hiểu rồi. Thanh Diệp tỷ tỷ, nàng bị người khác sai khiến!” Diệp Vô Ưu nghĩ ngợi: “Nhưng tại sao nàng lại phải nói với ta việc này? Nàng không sợ ta mang chuyện này nói với Tuyết Minh Cương à?”

“Ta biết người sẽ không làm vậy.” Lâm Thanh Diệp lộ ra vẻ mặt tươi cười thực là động nhân: “Ta tin tưởng người”

“Cái này, Thanh Diệp tỷ tỷ, việc này tạm thời ta e là không thể đáp ứng nàng.” Diệp Vô Ưu do dự một chút mới nói: “Để ta cân nhắc kĩ lưỡng trước đã.”

“Không sao đâu, kì thật, ta cũng không gấp.” Lâm Thanh Diệp điềm nhiên nở nụ cười.

“Đúng rồi, Thanh Diệp tỷ tỷ, nàng giúp người khác ám sát Tuyết Minh Cương, vậy nàng có đáp ứng người đó trong thời hạn bao lâu phải ám sát thành công không?” Diệp Vô Ưu chợt nghĩ ra một vấn đề liền hỏi.

“Điều này, ta không hề đáp ứng.” Lâm Thanh Diệp khẽ giật mình, lúc lại trí nhớ một chút sau đó lắc đầu đáp.

“Vậy thì được rồi.” Diệp Vô Ưu cảm thấy như cởi được gánh nặng. “Thanh Diệp tỷ tỷ, ta nói cho nàng hay, nếu như nàng không nói đến kì hạn thì nàng trước hết không cần phải lo lắng. Dù sao nàng nói có một ngày sẽ ám sát Tuyết Minh Cương, cho tới ngày đó, chỉ cần Tuyết Minh Cương vẫn còn chưa chết, nàng vẫn có thể từ từ chờ đợi!”

Mặc dù Tuyết Minh Cương chết hay không chẳng liên quan gì đến hắn, nhưng do hiện tại Lãnh Tâm Âm trợ giúp Tuyết Minh Cương, hắn không thể qua mặt Lãnh Tâm Âm. Chỉ vì cảm giác của hắn đối với Lâm Thanh Diệp cũng không tệ, không muốn thấy nàng gặp nạn nên mới nghĩ ra một chủ ý như vậy.

“Cái này, chẳng phải là cũng hay sao?” Lâm Thanh Diệp ngớ người. Phương pháp này nghe qua kì thật cũng không sai, chỉ là có điểm vô lại. Với phong cách của nàng từ trước tới nay rõ ràng là khó mà chấp nhận cách đó.

“Chẳng có gì là không hay cả, Thanh Diệp tỷ tỷ, ta không biết là ai muốn nàng làm chuyện này nhưng người đó tự mình không đi làm, lại khiến nàng đi, căn bản cũng chẳng phải tốt đẹp gì.” Diệp Vô Ưu nói theo một hướng suy nghĩ khác: “Hắn tám thành là biết nàng là người thủ tín mới sai nàng đi làm chuyện này”

Lâm Thanh Diệp trầm mặc. Mặc dù đó chỉ là suy đoán của Diệp Vô Ưu, nhưng suy đoán đó rất chính xác. Tô Tố Tố quả thật là hiểu rõ tính cách của nàng nên mới lợi dụng lời hứa của nàng, yêu cầu nàng đi ám sát Tuyết Minh Cương. Chỉ là, nàng quả thực có muốn làm theo cái cách vô lại mà Diệp Vô Ưu vừa nói không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện