Vô Lại Quần Phương Phổ
Quyển 8 - Chương 1: Phong Cuồng Kích Tình
"Lưu manh đáng chết! Buông ta ra, nếu không ta chẳng để yên cho ngươi
đâu!" Lãnh Tâm Âm tức tối chửi mắng. Vốn là nàng không muốn Lãnh Sương
Sương biết nàng cùng Diệp Vô Ưu còn có mối quan hệ như vậy, nào ngờ Diệp Vô Ưu lại trực tiếp nói ra, khiến nàng rất tức giận. Chỉ có điều là
nàng lại không biết, trên thực tế, Lãnh Sương Sương tịnh không ngốc.
Nàng sớm đã phát hiện tư tình giữa Diệp Vô Ưu và Lãnh Tâm Âm, chỉ là
luôn luôn giả như không biết mà thôi, cũng có thể nói, không phải giả
như không biết mà là không có nhắc đến việc này thôi.
"Sư phụ tỷ tỷ, ta rất muốn nàng!" Diệp Vô Ưu hì hì cười, vừa nói vừa bắt đầu cởi quần áo nàng. Lúc trước gã đã bị nha đầu mơ hồ Dạ Khanh Khanh đó làm cho lửa dục thiêu đốt, bây giờ **ng chạm với Lãnh Tâm Âm đại mỹ nhân, người khiến gã nhung nhớ không nguôi này, làm sao lại chịu phóng thích nàng đây? Còn như uy hiếp của Lãnh Tâm Âm thì gã đúng là không một chút quan tâm. Dù sao gã cũng tin tưởng rằng, Lãnh Tâm Âm nhiều nhất cũng chỉ là miệng cứng tâm mềm, sẽ không thực sự làm gì gã cả. Nếu như sợ uy hiếp, thì lần trước làm sao gã có thể có được thân thể băng thanh ngọc khiết của nàng.
Vừa bị gã cởi quần áo, lại vừa bị nắn bóp những bộ vị nhạy cảm, Lãnh Tâm Âm vừa xấu hổ lại vừa tức giận nhưng thúc thủ vô sách nên đành phải nhìn sang Lãnh Sương Sương đang nằm bên cạnh. Nàng phát hiện Lãnh Sương Sương đang nhìn mình bằng ánh mắt có chút cổ quái, dường như một chút ý định ngăn cản Diệp Vô Ưu cũng không có. Mà không chỉ có vậy, Lãnh Sương Sương còn có vẻ như đang xem náo nhiệt bình thường.
nl."Sương Sương! Ngươi còn không mau ngăn cản hắn?" Lãnh Tâm Âm không ngớt tức giận: "Ngươi lại mặc cho hắn làm càn sao?"
"Ta cảm thấy như vậy rất tốt." Lãnh Sương Sương đều đều nói: "Hắn thích làm gì, ta đều ủng hộ.".kien
"Ngươi…" Lãnh Tâm Âm càng thêm tức giận. "Trong lòng ngươi còn có sư phụ như ta đây hay không?"
"Từ khi ta còn bé, không phải là người nói sẽ muốn chiếu cố ta cả đời hay sao?" Lãnh Sương Sương không trả lời trực tiếp vào câu hỏi của Lãnh Tâm Âm mà hỏi ngược lại.
"Bây giờ ngươi nói điều đó làm gì?" Lãnh Tâm Âm có chút tức giận nói.
"Người đã muốn chiếu cố ta cả đời, đương nhiên tốt nhất là luôn luôn cùng ở bên ta. Ta sau này cùng sư đệ luôn luôn ở cùng nhau, vậy người tất nhiên phải ở cùng một chỗ với hắn, như vậy chẳng phải tốt nhất sao?" Lãnh Sương Sương nhàn nhạt nói.
"Sư tỷ, tỷ thực sự nói rất đúng!" Diệp Vô Ưu vừa rồi mặc kệ Lãnh Tâm Âm cùng Lãnh Sương Sương đối thoại, chỉ rắp tâm cởi quần áo của Lãnh Tâm Âm, đúng lúc gã vừa mới cởi đi mảnh vải cuối cùng trên người Lãnh Tâm Âm, nghe được Lãnh Sương Sương nói như vậy, không nhịn được tán thưởng một câu.
"Lưu manh đáng chết, ngươi câm miệng cho ta!" Lãnh Tâm Âm yêu kiều quát lên.
"Sư phụ tỷ tỷ, con người ta đây rất nghe lời, tỷ bảo ta câm miệng, ta nhất định câm miệng!" Diệp Vô Ưu hì hì cười, nói xong liền cúi người dán sát vào trên thân thể phong mãn của Lãnh Tâm Âm, hôn lên bờ môi đỏ mọng mềm mại của nàng. Bảo gã câm miệng thì câm miệng, có điều nhân tiện cũng phong bế miệng của Lãnh Tâm Âm.
Nhẹ hôn lên đôi môi anh đào của nàng, môi lưỡi quấn vào nhau, dây dưa nửa khắc, đến tận lúc thân thể Lãnh Tâm Âm dần dần bắt đầu phát nhiệt, Diệp Vô Ưu mới buông miệng nàng ra, di chuyển trận địa, chậm rãi đi xuống, hôn lên chiếc cổ trắng của nàng, lên bộ ngực sữa của nàng, rồi sau đó, ngậm lấy một hạt bồ đào tím đó trước ngực nàng, nhẹ nhàng mút lấy.
Lãnh Tâm Âm hơi thở gấp. Lúc này nàng cũng không còn mắng người, khuôn mặt thanh tú trắng nõn cũng bị bao phủ bởi màu hồng rực, răng ngà cắn chặt, muốn cố nén những tiếng rên rỉ sắp thoát ra từ trong cổ họng. Nàng không ngờ chính mình có dáng vẻ phóng đãng như vậy mà lại để cho Lãnh Sương Sương nhìn thấy, có điều, lúc này nàng cũng phát hiện, chính mình sắp không kiềm chế được.
Nàng hơi nhắm mắt lại, không dám nhìn Diệp Vô Ưu, lạicàng không dám nhìn Lãnh Sương Sương bên cạnh. Ở sâu trong nội tâm, nàng cảm thấy một nỗi khát vọng không thể nói tên càng lúc càng bùng lên mãnh liệt.
Đột nhiên, Lãnh Tâm Âm cảm thấy một thân thể nhu nhuyễn trèo lên trên thân hình mềm mại của nàng, mà thân thể này, rõ ràng là thân thể nữ nhân, bởi vì, nàng vẫn còn cảm giác được ngọc phong cao vút của người đó. Vội vàng mở to mắt, nàng phát hiện không biết vào lúc nào, Lãnh Sương Sương cũng đã không còn một mảnh vải che thân đang nằm sấp trên người nàng, rồi học theo động tác của Diệp Vô Ưu, ngậm lên điểm tinh hồng còn lại trước ngực Lãnh Tâm Âm.
"Ưm…" Dưới sự công kích đồng thời của Diệp Vô Ưu và Lãnh Sương Sương, Lãnh Tâm Âm rốt cuộc không thể kiên trì thêm nữa, môi anh đào hé mở, tiếng rên rỉ tiêu hồn nhẹ nhàng thoát ra.
Lãnh Sương Sương hành động có chút vụng về, thấy gì thì học nấy, Diệp Vô Ưu làm cái gì nàng cũng đi theo làm cái đó. Diệp Vô Ưu hôn làn da trắng mịn của Lãnh Tâm Âm, nàng cũng chìa chiếc lưỡi thơm màu đỏ tươi nhẹ nhàng liếm lên thân thể mềm mại của Lãnh Tâm Âm, khi tay của Diệp Vô Ưu tập kích vào vùng cấm của Lãnh Tâm Âm, ngọc thủ mềm mại của Lãnh Sương Sương, liền lập tức cũng đi theo.
"Hỗn đản, giải khai cấm chế cho ta!" Lãnh Tâm Âm rên rỉ, nghiến răng nói.
nl.Diệp Vô Ưu xoay mình, ngồi trên cơ thể nàng, trong lòng lửa dục hừng hực thiêu đốt, tay điểm vài cái, giải khai cấm chế cho nàng, sau đó, liền tách đôi đùi ngọc của nàng ra, đột nhiên ưỡn eo lên, cuối cùng ấn mạnh một cái, tiến sâu vào trong thân thể mềm mại của nàng.kien
Lửa dục sớm đã thiêu đốt thân thể Diệp Vô Ưu, giờ phút này tất nhiên không còn có một chút điểm ôn nhu, dùng sức công kích ngọc thể mềm mại của Lãnh Tâm Âm, giống như thủy triều xung kích sâu vào, khiến Lãnh Tâm Âm cũng từ từ mất phương hướng, dần dần, nàng tựa hồ quên bên cạnh còn có Lãnh Sương Sương đang nhìn, chỉ biết nhịp theo sự xung kích của Diệp Vô Ưu và tiếng rên nhẹ càng lúc càng phóng đãng, cũng từ trong miệng nàng không ngừng phiêu xuất.
Dưới sự kích tình điên cuồng liên tục chừng gần nửa canh giờ, tuy thể chất Lãnh Tâm Âm xuất sắc phi thường, nhưng mà cuối cùng cũng thất trận. Sau khi Diệp Vô Ưu học xong Song Tu công pháp, ở phương diện năng lực kiên trì này tựa hồ tăng rất nhanh.
"Không… không được… ngươi… ngươi... đi kiếm Sương Sương đi." Lãnh Tâm Âm thở gấp, cảm nhận được trong cơ thể mình dục vọng kia vẫn thẳng cứng như cũ, không khỏi phải bắt đầu van xin, mà lúc này, người mà nàng luôn luôn yêu quý là Lãnh Sương Sương, cũng đem ra bán đứng.
Lãnh Sương Sương ở bên cạnh nhìn màn kịch kích tình lớn cả nửa ngày, xuân triều (dâm thủy) lại sớm đã tràn lan. Lãnh Tâm Âm nói còn chưa nói xong, nàng liền đưa bàn tay tuyết bạch như ngó sen ra, quấn lấy Diệp Vô Ưu. Diệp Vô Ưu cũng mừng rỡ di chuyển trận địa, bắt đầu tận tình hưởng thụ Lãnh Sương Sương vốn đã bị gã cày bừa kỹ lưỡng.
Có lẽ vì là lần đầu tiên được sư đồ Lãnh Tâm Âm và Lãnh Sương Sương cùng bồi tiếp trên giường nên Diệp Vô Ưu đêm nay đặc biệt hưng phấn, trên ngọc thể kiều mĩ của Lãnh Tâm Âm và Lãnh Sương Sương qua qua lại lại chinh chiến vài lần, cuối cùng mới kiệt hết tinh lực, liền nằm ở giữa hai nàng, mỗi tay ôm lấy một thân thể xích lõa, kết thúc trận cuồng hoan này.
"Hỗn đản! Không được ngủ, ta có việc cần nói với ngươi!" Thấy Diệp Vô Ưu nhắm mắt lại muốn ngủ, Lãnh Tâm Âm bỗng hung hãn véo gã một cái, tức giận nói.
"Sư phụ tỷ tỷ, ta thực là vì tỷ cúc cung tận tụy đến gần chết mới dừng lại, tỷ vẫn đối xử với ta như vậy sao?" Diệp Vô Ưu mặt như khóc tang nói.
Lãnh Tâm Âm sắc mặt hơi đỏ lên, hừ một tiếng: "Ngươi lại hồ thuyết bát đạo, ta bảo ngươi làm vậy ư!"
"Sư phụ! người cùng sư đệ từ từ nói chuyện nhé, ta mệt quá, ngủ trước đây." Lãnh Sương Sương liền ngáp một cái, lẩm bẩm nói.
"Sư phụ tỷ tỷ, chẳng lẽ người vẫn còn muốn…" Diệp Vô Ưu hì hì cười, thò tay ôm lấy thân thể mềm mại xích lõa của nàng vuốt ve. Mặc dù đã không còn chút khí lực nào, nhưng gã vẫn cứ có chút không ngoan ngoãn khai du mọi nơi trên thân thể nàng.
"Ta hỏi ngươi, ngươi hôm nay đã đi làm cái gì, vì sao mà buổi tối mới quay về?" Lãnh Tâm Âm có chút tức giận hung hãn véo vào tay gã một cái.
Diệp Vô Ưu bị đau, rụt tay trở về, thuận miệng nói: "Không có làm gì cả, ra ngoài đi dạo gặp được một nha đầu ngốc nghếch, chỉ có vậy thôi."
"Nha đầu ngốc nghếch nào?" Lãnh Tâm Âm có chút không vui. "Ngươi trở về muộn như vậy chắc là vì cùng nữ nhân khác vui vẻ phải không?"
"Sư phụ tỷ tỷ, người ghen hay sao?" Diệp Vô Ưu cười hì hì hỏi, thần sắc rất vui vẻ.
"Quỷ mới ghen vì ngươi!" Lãnh Tâm Âm hừ một tiếng. "Ta nói cho ngươi biết, ngươi sau này phải bồi tiếp Sương Sương nhiều, nếu không sẽ không xong với ta đâu!"
"Sư phụ tỷ tỷ, người yên tâm đi, ta nhất định sẽ bồi tiếp sư tỷ nhiều, bất quá, ta cũng còn muốn bồi tiếp người nhiều nữa." Diệp Vô Ưu cười hì hì, liền đó có chút ý tứ bất hảo nhỏ giọng nói: "Thực ra ta còn có một biện pháp có thể cho phép ta bồi tiếp sư tỷ trong thời gian lâu hơn."
"Biện pháp gì?" Lãnh Tâm Âm mặc dù cảm thấy Diệp Vô Ưu không có lời tốt đẹp gì, nhưng vẫn không nhịn được hỏi.
"Nếu sau này người cùng sư tỷ mỗi đêm đều ở cùng một chỗ, ta đây vừa có thể bồi tiếp sư tỷ lại có thể bồi tiếp người, nói như vậy, thời gian bồi tiếp sư tỷ tự nhiên nhiều hơn một chút." Diệp Vô Ưu nói nhẹ vào bên tai nàng: "Hơn nữa, ba người chúng ta còn có thể thường xuyên trải qua cảnh tượng như đêm nay, sư phụ tỷ tỷ, người có chịu không?"
"Tốt cái đầu đáng chết ngươi!" Lãnh Tâm Âm tức tối mắng. "Sắc lang đáng chết, lẽ nào tưởng là ta không biết ngươi muốn cái gì? Nói cho ngươi biết, chỉ một lần này thôi, sau này ta sẽ không cho ngươi làm thế nữa!"
Lãnh Tâm Âm trong chớp mắt hiểu được Diệp Vô Ưu nói là vì có thể bồi tiếp Sương Sương lâu, trên thực tế lại là muốn cả nàng cùng Lãnh Sương Sương bồi tiếp hắn trên giường.
"Thôi, sắc lang đáng chết, không nói về chuyện này nữa. Hôm nay ta xuất cung đến tìm ngươi là có việc thương lượng." Không chờ Diệp Vô Ưu nói chuyện, Lãnh Tâm Âm lại mở miệng nói.
"Ức, ta còn tưởng rằng người nhớ ta nên mới xuất cung đến tìm ta chứ!" Diệp Vô Ưu thuận miệng nói. Tiểu tử này rõ ràng biết Lãnh Tâm Âm không thể vì nguyên nhân này mà đi ra ngoài, nhưng mà vẫn còn muốn trêu ghẹo nàng vài câu.
"Ta muốn mời ngươi cùng vào cung một chuyến, giúp ta bảo vệ Tuyết Minh Cương." Lãnh Tâm Âm nhìn hắn khinh khỉnh. "Mặt khác, ta muốn ngươi giúp ta thỉnh Hoa Vân La cùng Giang Thiên Thiên tới hỗ trợ."
"Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao bỗng nhiên yêu cầu nhiều người bảo vệ hắn như thế?" Diệp Vô Ưu hơi sửng sốt.
"Vài ngày nữa, Tuyết Minh Cương và vài hoàng tử khác sẽ cùng đi với hoàng thượng ra ngoại thành săn bắn. Ta lo là Tuyết Minh Văn sẽ phái người ám sát Tuyết Minh Cương trong thời gian này cho nên muốn tìm vài cao thủ bảo vệ hắn." Lãnh Tâm Âm cũng không che dấu, nói ra sự thật.
"Hoàng thượng đó không phải nói đã sắp chết sao? Tại sao còn có thể đi ra ngoài săn bắn?" Diệp Vô Ưu có chút kỳ quái hỏi.
"Sư phụ tỷ tỷ, ta rất muốn nàng!" Diệp Vô Ưu hì hì cười, vừa nói vừa bắt đầu cởi quần áo nàng. Lúc trước gã đã bị nha đầu mơ hồ Dạ Khanh Khanh đó làm cho lửa dục thiêu đốt, bây giờ **ng chạm với Lãnh Tâm Âm đại mỹ nhân, người khiến gã nhung nhớ không nguôi này, làm sao lại chịu phóng thích nàng đây? Còn như uy hiếp của Lãnh Tâm Âm thì gã đúng là không một chút quan tâm. Dù sao gã cũng tin tưởng rằng, Lãnh Tâm Âm nhiều nhất cũng chỉ là miệng cứng tâm mềm, sẽ không thực sự làm gì gã cả. Nếu như sợ uy hiếp, thì lần trước làm sao gã có thể có được thân thể băng thanh ngọc khiết của nàng.
Vừa bị gã cởi quần áo, lại vừa bị nắn bóp những bộ vị nhạy cảm, Lãnh Tâm Âm vừa xấu hổ lại vừa tức giận nhưng thúc thủ vô sách nên đành phải nhìn sang Lãnh Sương Sương đang nằm bên cạnh. Nàng phát hiện Lãnh Sương Sương đang nhìn mình bằng ánh mắt có chút cổ quái, dường như một chút ý định ngăn cản Diệp Vô Ưu cũng không có. Mà không chỉ có vậy, Lãnh Sương Sương còn có vẻ như đang xem náo nhiệt bình thường.
nl."Sương Sương! Ngươi còn không mau ngăn cản hắn?" Lãnh Tâm Âm không ngớt tức giận: "Ngươi lại mặc cho hắn làm càn sao?"
"Ta cảm thấy như vậy rất tốt." Lãnh Sương Sương đều đều nói: "Hắn thích làm gì, ta đều ủng hộ.".kien
"Ngươi…" Lãnh Tâm Âm càng thêm tức giận. "Trong lòng ngươi còn có sư phụ như ta đây hay không?"
"Từ khi ta còn bé, không phải là người nói sẽ muốn chiếu cố ta cả đời hay sao?" Lãnh Sương Sương không trả lời trực tiếp vào câu hỏi của Lãnh Tâm Âm mà hỏi ngược lại.
"Bây giờ ngươi nói điều đó làm gì?" Lãnh Tâm Âm có chút tức giận nói.
"Người đã muốn chiếu cố ta cả đời, đương nhiên tốt nhất là luôn luôn cùng ở bên ta. Ta sau này cùng sư đệ luôn luôn ở cùng nhau, vậy người tất nhiên phải ở cùng một chỗ với hắn, như vậy chẳng phải tốt nhất sao?" Lãnh Sương Sương nhàn nhạt nói.
"Sư tỷ, tỷ thực sự nói rất đúng!" Diệp Vô Ưu vừa rồi mặc kệ Lãnh Tâm Âm cùng Lãnh Sương Sương đối thoại, chỉ rắp tâm cởi quần áo của Lãnh Tâm Âm, đúng lúc gã vừa mới cởi đi mảnh vải cuối cùng trên người Lãnh Tâm Âm, nghe được Lãnh Sương Sương nói như vậy, không nhịn được tán thưởng một câu.
"Lưu manh đáng chết, ngươi câm miệng cho ta!" Lãnh Tâm Âm yêu kiều quát lên.
"Sư phụ tỷ tỷ, con người ta đây rất nghe lời, tỷ bảo ta câm miệng, ta nhất định câm miệng!" Diệp Vô Ưu hì hì cười, nói xong liền cúi người dán sát vào trên thân thể phong mãn của Lãnh Tâm Âm, hôn lên bờ môi đỏ mọng mềm mại của nàng. Bảo gã câm miệng thì câm miệng, có điều nhân tiện cũng phong bế miệng của Lãnh Tâm Âm.
Nhẹ hôn lên đôi môi anh đào của nàng, môi lưỡi quấn vào nhau, dây dưa nửa khắc, đến tận lúc thân thể Lãnh Tâm Âm dần dần bắt đầu phát nhiệt, Diệp Vô Ưu mới buông miệng nàng ra, di chuyển trận địa, chậm rãi đi xuống, hôn lên chiếc cổ trắng của nàng, lên bộ ngực sữa của nàng, rồi sau đó, ngậm lấy một hạt bồ đào tím đó trước ngực nàng, nhẹ nhàng mút lấy.
Lãnh Tâm Âm hơi thở gấp. Lúc này nàng cũng không còn mắng người, khuôn mặt thanh tú trắng nõn cũng bị bao phủ bởi màu hồng rực, răng ngà cắn chặt, muốn cố nén những tiếng rên rỉ sắp thoát ra từ trong cổ họng. Nàng không ngờ chính mình có dáng vẻ phóng đãng như vậy mà lại để cho Lãnh Sương Sương nhìn thấy, có điều, lúc này nàng cũng phát hiện, chính mình sắp không kiềm chế được.
Nàng hơi nhắm mắt lại, không dám nhìn Diệp Vô Ưu, lạicàng không dám nhìn Lãnh Sương Sương bên cạnh. Ở sâu trong nội tâm, nàng cảm thấy một nỗi khát vọng không thể nói tên càng lúc càng bùng lên mãnh liệt.
Đột nhiên, Lãnh Tâm Âm cảm thấy một thân thể nhu nhuyễn trèo lên trên thân hình mềm mại của nàng, mà thân thể này, rõ ràng là thân thể nữ nhân, bởi vì, nàng vẫn còn cảm giác được ngọc phong cao vút của người đó. Vội vàng mở to mắt, nàng phát hiện không biết vào lúc nào, Lãnh Sương Sương cũng đã không còn một mảnh vải che thân đang nằm sấp trên người nàng, rồi học theo động tác của Diệp Vô Ưu, ngậm lên điểm tinh hồng còn lại trước ngực Lãnh Tâm Âm.
"Ưm…" Dưới sự công kích đồng thời của Diệp Vô Ưu và Lãnh Sương Sương, Lãnh Tâm Âm rốt cuộc không thể kiên trì thêm nữa, môi anh đào hé mở, tiếng rên rỉ tiêu hồn nhẹ nhàng thoát ra.
Lãnh Sương Sương hành động có chút vụng về, thấy gì thì học nấy, Diệp Vô Ưu làm cái gì nàng cũng đi theo làm cái đó. Diệp Vô Ưu hôn làn da trắng mịn của Lãnh Tâm Âm, nàng cũng chìa chiếc lưỡi thơm màu đỏ tươi nhẹ nhàng liếm lên thân thể mềm mại của Lãnh Tâm Âm, khi tay của Diệp Vô Ưu tập kích vào vùng cấm của Lãnh Tâm Âm, ngọc thủ mềm mại của Lãnh Sương Sương, liền lập tức cũng đi theo.
"Hỗn đản, giải khai cấm chế cho ta!" Lãnh Tâm Âm rên rỉ, nghiến răng nói.
nl.Diệp Vô Ưu xoay mình, ngồi trên cơ thể nàng, trong lòng lửa dục hừng hực thiêu đốt, tay điểm vài cái, giải khai cấm chế cho nàng, sau đó, liền tách đôi đùi ngọc của nàng ra, đột nhiên ưỡn eo lên, cuối cùng ấn mạnh một cái, tiến sâu vào trong thân thể mềm mại của nàng.kien
Lửa dục sớm đã thiêu đốt thân thể Diệp Vô Ưu, giờ phút này tất nhiên không còn có một chút điểm ôn nhu, dùng sức công kích ngọc thể mềm mại của Lãnh Tâm Âm, giống như thủy triều xung kích sâu vào, khiến Lãnh Tâm Âm cũng từ từ mất phương hướng, dần dần, nàng tựa hồ quên bên cạnh còn có Lãnh Sương Sương đang nhìn, chỉ biết nhịp theo sự xung kích của Diệp Vô Ưu và tiếng rên nhẹ càng lúc càng phóng đãng, cũng từ trong miệng nàng không ngừng phiêu xuất.
Dưới sự kích tình điên cuồng liên tục chừng gần nửa canh giờ, tuy thể chất Lãnh Tâm Âm xuất sắc phi thường, nhưng mà cuối cùng cũng thất trận. Sau khi Diệp Vô Ưu học xong Song Tu công pháp, ở phương diện năng lực kiên trì này tựa hồ tăng rất nhanh.
"Không… không được… ngươi… ngươi... đi kiếm Sương Sương đi." Lãnh Tâm Âm thở gấp, cảm nhận được trong cơ thể mình dục vọng kia vẫn thẳng cứng như cũ, không khỏi phải bắt đầu van xin, mà lúc này, người mà nàng luôn luôn yêu quý là Lãnh Sương Sương, cũng đem ra bán đứng.
Lãnh Sương Sương ở bên cạnh nhìn màn kịch kích tình lớn cả nửa ngày, xuân triều (dâm thủy) lại sớm đã tràn lan. Lãnh Tâm Âm nói còn chưa nói xong, nàng liền đưa bàn tay tuyết bạch như ngó sen ra, quấn lấy Diệp Vô Ưu. Diệp Vô Ưu cũng mừng rỡ di chuyển trận địa, bắt đầu tận tình hưởng thụ Lãnh Sương Sương vốn đã bị gã cày bừa kỹ lưỡng.
Có lẽ vì là lần đầu tiên được sư đồ Lãnh Tâm Âm và Lãnh Sương Sương cùng bồi tiếp trên giường nên Diệp Vô Ưu đêm nay đặc biệt hưng phấn, trên ngọc thể kiều mĩ của Lãnh Tâm Âm và Lãnh Sương Sương qua qua lại lại chinh chiến vài lần, cuối cùng mới kiệt hết tinh lực, liền nằm ở giữa hai nàng, mỗi tay ôm lấy một thân thể xích lõa, kết thúc trận cuồng hoan này.
"Hỗn đản! Không được ngủ, ta có việc cần nói với ngươi!" Thấy Diệp Vô Ưu nhắm mắt lại muốn ngủ, Lãnh Tâm Âm bỗng hung hãn véo gã một cái, tức giận nói.
"Sư phụ tỷ tỷ, ta thực là vì tỷ cúc cung tận tụy đến gần chết mới dừng lại, tỷ vẫn đối xử với ta như vậy sao?" Diệp Vô Ưu mặt như khóc tang nói.
Lãnh Tâm Âm sắc mặt hơi đỏ lên, hừ một tiếng: "Ngươi lại hồ thuyết bát đạo, ta bảo ngươi làm vậy ư!"
"Sư phụ! người cùng sư đệ từ từ nói chuyện nhé, ta mệt quá, ngủ trước đây." Lãnh Sương Sương liền ngáp một cái, lẩm bẩm nói.
"Sư phụ tỷ tỷ, chẳng lẽ người vẫn còn muốn…" Diệp Vô Ưu hì hì cười, thò tay ôm lấy thân thể mềm mại xích lõa của nàng vuốt ve. Mặc dù đã không còn chút khí lực nào, nhưng gã vẫn cứ có chút không ngoan ngoãn khai du mọi nơi trên thân thể nàng.
"Ta hỏi ngươi, ngươi hôm nay đã đi làm cái gì, vì sao mà buổi tối mới quay về?" Lãnh Tâm Âm có chút tức giận hung hãn véo vào tay gã một cái.
Diệp Vô Ưu bị đau, rụt tay trở về, thuận miệng nói: "Không có làm gì cả, ra ngoài đi dạo gặp được một nha đầu ngốc nghếch, chỉ có vậy thôi."
"Nha đầu ngốc nghếch nào?" Lãnh Tâm Âm có chút không vui. "Ngươi trở về muộn như vậy chắc là vì cùng nữ nhân khác vui vẻ phải không?"
"Sư phụ tỷ tỷ, người ghen hay sao?" Diệp Vô Ưu cười hì hì hỏi, thần sắc rất vui vẻ.
"Quỷ mới ghen vì ngươi!" Lãnh Tâm Âm hừ một tiếng. "Ta nói cho ngươi biết, ngươi sau này phải bồi tiếp Sương Sương nhiều, nếu không sẽ không xong với ta đâu!"
"Sư phụ tỷ tỷ, người yên tâm đi, ta nhất định sẽ bồi tiếp sư tỷ nhiều, bất quá, ta cũng còn muốn bồi tiếp người nhiều nữa." Diệp Vô Ưu cười hì hì, liền đó có chút ý tứ bất hảo nhỏ giọng nói: "Thực ra ta còn có một biện pháp có thể cho phép ta bồi tiếp sư tỷ trong thời gian lâu hơn."
"Biện pháp gì?" Lãnh Tâm Âm mặc dù cảm thấy Diệp Vô Ưu không có lời tốt đẹp gì, nhưng vẫn không nhịn được hỏi.
"Nếu sau này người cùng sư tỷ mỗi đêm đều ở cùng một chỗ, ta đây vừa có thể bồi tiếp sư tỷ lại có thể bồi tiếp người, nói như vậy, thời gian bồi tiếp sư tỷ tự nhiên nhiều hơn một chút." Diệp Vô Ưu nói nhẹ vào bên tai nàng: "Hơn nữa, ba người chúng ta còn có thể thường xuyên trải qua cảnh tượng như đêm nay, sư phụ tỷ tỷ, người có chịu không?"
"Tốt cái đầu đáng chết ngươi!" Lãnh Tâm Âm tức tối mắng. "Sắc lang đáng chết, lẽ nào tưởng là ta không biết ngươi muốn cái gì? Nói cho ngươi biết, chỉ một lần này thôi, sau này ta sẽ không cho ngươi làm thế nữa!"
Lãnh Tâm Âm trong chớp mắt hiểu được Diệp Vô Ưu nói là vì có thể bồi tiếp Sương Sương lâu, trên thực tế lại là muốn cả nàng cùng Lãnh Sương Sương bồi tiếp hắn trên giường.
"Thôi, sắc lang đáng chết, không nói về chuyện này nữa. Hôm nay ta xuất cung đến tìm ngươi là có việc thương lượng." Không chờ Diệp Vô Ưu nói chuyện, Lãnh Tâm Âm lại mở miệng nói.
"Ức, ta còn tưởng rằng người nhớ ta nên mới xuất cung đến tìm ta chứ!" Diệp Vô Ưu thuận miệng nói. Tiểu tử này rõ ràng biết Lãnh Tâm Âm không thể vì nguyên nhân này mà đi ra ngoài, nhưng mà vẫn còn muốn trêu ghẹo nàng vài câu.
"Ta muốn mời ngươi cùng vào cung một chuyến, giúp ta bảo vệ Tuyết Minh Cương." Lãnh Tâm Âm nhìn hắn khinh khỉnh. "Mặt khác, ta muốn ngươi giúp ta thỉnh Hoa Vân La cùng Giang Thiên Thiên tới hỗ trợ."
"Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao bỗng nhiên yêu cầu nhiều người bảo vệ hắn như thế?" Diệp Vô Ưu hơi sửng sốt.
"Vài ngày nữa, Tuyết Minh Cương và vài hoàng tử khác sẽ cùng đi với hoàng thượng ra ngoại thành săn bắn. Ta lo là Tuyết Minh Văn sẽ phái người ám sát Tuyết Minh Cương trong thời gian này cho nên muốn tìm vài cao thủ bảo vệ hắn." Lãnh Tâm Âm cũng không che dấu, nói ra sự thật.
"Hoàng thượng đó không phải nói đã sắp chết sao? Tại sao còn có thể đi ra ngoài săn bắn?" Diệp Vô Ưu có chút kỳ quái hỏi.
Bình luận truyện