Võ Lâm Oai Hiệp Truyện

Chương 14



Ta dựa theo trí nhớ của mình đem toàn bộ kiếm pháp luyện lại.

Ta thừa nhận, ta vung kiếm có chút chậm, động tác không chuẩn lắm, mà cũng không đẹp mắt, nhưng tên Dạ Lưu Hiểu đáng chết, ngươi cũng đâu cần đứng một bên cứ “Chậc chậc…” đả kích tâm linh yếu ớt của ta kia chứ!

“Ngày mai tiếp tục.” Đế Hạo đơn giản nói như thế rồi quay lưng rời đi.

Gần tối, ta lê tấm thân mệt nhoài trở về khách ***, lúc ăn cơm, Dạ Lưu Hiểu gọi một bàn thức ăn, vừa nhâm nhi tận hưởng rượu ngon vừa nhìn bộ dáng sói nuốt hổ vồ của ta.

“Tại sao ngươi lại đi cùng với Đế Hạo?” Ta một miệng đầy thức ăn hỏi, hướng vào tên tiểu nhân đó mà “văng miểng”. Dạ Lưu Hiểu không hổ là cao thủ nhất lưu trong chốn võ lâm, chiết phiến ưu nhã huơ lên vài cái đã hóa giải “thế công” của ta không còn chút dấu vết nào.

“Túc Thiên Các đem tin tức ngươi sở hữu Vô Tà bán cho Hắc Tùng kiếm khách, ta đương nhiên sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ nhìn huynh đệ gặp nguy, cho nên lập tức thông tri cho Đế Hạo. Dù gì, hắn cũng đã đồng ý dạy kiếm pháp cho ngươi rồi, huynh đệ, ngươi đây đúng là nhân họa đắc phúc đó!” Hắn cười cười ôn văn nho nhã như thường lệ.

Ta cười lạnh: “Thật sao? Ngươi cho ta mới lần đầu tiên biết ngươi à?”

“Ừ thì… ta tình cờ gặp Đế Hạo, nói cho hắn biết ngươi đang gặp nguy hiểm, hắn hỏi ta ngươi ở đâu, thế là ta bảo còn phải xem hắn nguyện ý đem cái gì ra để mua tin tức của ngươi.”

“Tên ~ gian – thương này~ Ta đã nói ngươi làm gì mà có hảo tâm kia chứ!” Ta bây giờ phẫn nộ chí cực.

“Đúng, đây là lý do tại sao hắn lại chịu cho ta đứng một bên xem Lưu Vân Phân Thủy kiếm.” Sau đó Dạ Lưu Hiểu liếc nhìn ta, cười thâm ý, “Nhưng mà Tàm Đậu này, ngươi không thắc mắc tại sao Đế Hạo lại muốn dạy ngươi kiếm thuật ư? Đế hạo mười bốn tuổi thì đã nổi danh giang hồ về kiếm pháp, mà Lưu Vân Phân Thủy kiếm chính là tuyệt học thành danh của hắn.”

“Hắn tống Vô Tà cho ta, đương nhiên hy vọng ta giữ nổi thanh kiếm để khỏi đánh mất mặt mũi của hắn rồi.”

“Ngươi không thể suy nghĩ theo một hướng khác sao.” gương mặt Dạ Lưu Hiểu có chút nham hiểm, trong nụ cười hàm chứa thâm ý khó dò, “Hắn tặng ngươi hãn thế thần binh, dạy nguơi tinh tuyệt kiếm pháp, cũng có thể xem là một loại phương thức để bảo vệ ngươi.”

Ta chớp chớp mắt: “Giả thiết của Dạ các chủ nghe ra thật khiến tâm tình người ta khoái trá, vậy đợi một tháng sau, nếu huynh đệ ta đây còn giữ được cái mạng nhỏ này, lúc đó ta sẽ vui lòng nguyện ý tin vào tài phán đoán của các hạ.”

Tâm tư của Đế Hạo, giống như giả thiết Goldbach trong vương quốc số học …, ngươi biết vấn đề đó, nhưng đừng hòng chứng minh được kết quả.

Nửa tháng sau đó, dưới sự chỉ dẫn của Đế Hạo, ta tiếp tục luyện tập Lưu Vân Phân Thủy kiếm. Nghĩ thử xem, người bình thường, trong nhiều ngày chuyên chú làm cùng một việc như vậy, lại không có chút tiến bộ nào, ngươi sẽ như thế nào?

Đương nhiên là phiền chết được!

Tự ta có thể cảm nhận được sự kiên nhẫn của mình đang từ từ bay mất, kiếm từ lòng bàn tay ướt đẫm, đầy mồ hôi của ta vuột ra ngoài, bay thẳng về hướng Đế Hạo, mà hắn chỉ nhẹ nhàng giơ tay một cái là bắt được thanh kiếm kia.

Ta đứng tại chỗ thở hổn hển, thầm nghĩ sao cũng được, ngươi tốt nhất lại đây nhất kiếm chém chết ta cho xong.

Cái đầu cúi thấp của ta có thể thấy được đôi giày trắng tinh không nhiễm một hạt bụi kia của Đế Hạo đã trạm trước mặt ta, cảm giác tay hắn chạm vào mái tóc đẫm mồ hôi của ta, nhẹ nhàng vuốt ve và nói: “Tuy cùng một bộ kiếm pháp nhưng người dùng khác nhau thì cảm giác và uy lực cũng khác nhau. Hôm nay tập đến đây thôi, ngươi đi nghỉ ngơi đi.”

Ta giống như thu được đại xá thi ân, thở phào nhẹ nhõm.

Trở lại khách ***, ăn xong một bữa no nê tự nhiên cảm giác áy náy trỗi dậy. Có lẽ, người thật sự mệt mỏi không phải chỉ có ta, Đế Hạo đứng một bên nhìn ta luyện tập chắc còn uể oải hơn, bởi vì ta đây thật sự chẳng phải là một đệ tử thiên phú hay kỳ tài học võ.

Ta ngồi trong bồn tắm rửa, nghĩ thầm mình cũng nên giải phóng một chút áp lực, vì vậy bắt đấu mở miệng rống: “Sông lớn chảy về đông, nhìn trời tìm sao bắc đẩu a!…. Gặp chuyện bất bình một tiếng hống a! Phải ra tay thì cứ ra tay!” Đột nhiên nghe thấy bên ngoài phòng có thanh âm vật gì từ trên cây té xuống, ta mở cửa sổ thò đầu ra nhìn, thì ra là một em chim non đang run lẩy bẩy miệng sùi bọt mép dưới tàng cây.

Hứ! Đâu cần khoa trương như vậy chứ! Ta buồn bực dùng khăn nghịch nước, phát hiện lúc ta dùng khí lực càng lớn thì chiếc khăn từ mặt nước bắn ra xoáy càng lợi hại. Đột nhiên nghĩ nếu khi ta xuất kiếm càng dùng sức thì lúc bị đối phương chống trả, phản lực cũng sẽ càng lớn, mà bộ kiếm pháp này tên là “Lưu Vân Phân Thủy”, mây lưu chuyển tự nhiên trên bầu trời, theo gió mà động. Còn ta khi gặp địch nhân, tự nhiên muốn cùng đối phương chiêu tiếp chiêu ứng phó, dùng cương đối cương, miễn cưỡng ngoan cố muốn đi nghịch lộ, chỉ biết hao phí khí lực bản thân. Thủy vốn vô hình, ngộ viên tắc viên ngộ phương tắc phương, huơ đao chém xuống cũng không cách nào chặt đứt dòng chảy, không bằng thuận thế mà đi. Ta cười vui vẻ, nhớ lại Đế Hạo từng muốn ta chú ý đến lực của ngón tay cùng cổ tay, vì vậy ta thử vụt mạnh chiếc khăn vào trong nước, âm thầm đem nội lực truyền vào, sau đó mạnh rút về, dòng nước dọc theo đường xoắn của chiếc khăn bắn ra.

Ta tựa hồ có chút thông suốt rồi.

Bỗng chốc, ta nghe được “Ầm~” một tiếng, bồn tắm gỗ nổ tung, ngay tức khắc có người đẩy cửa vào hỏi “Làm sao vậy?”

Ta ngẩng đầu, hóa ra là Đế Hạo, rồi nhìn lại chính mình, quẫn đến độ ta chỉ muốn tìm một khối đậu hủ đập đầu tự tử mà thôi (Đậu hủ mà tự tử chết được thì ta cũng khâm phục ta luôn, thế mới nói, ta “quẫn” đến độ nào). Ack, ta trên người cái gì cũng không có, hoàn toàn trong trạng thái “thoát y” ngồi trên mặt đất, nhưng quan trọng nhất chính là ta vẫn đang dạng hai chân, cả tiểu đệ đệ đều bị phô ra trước bàn dân thiên hạ mất rồi!

Đừng! Van ngươi đừng có lại đây! Ta nhắm mắt vái thầm.

Đế Hạo vẫn chậm rãi đi tới, từ một bên nhặt y phục để thay của ta lên, khoác trên vai ta nói: “Lúc dạy ngươi kiếm pháp thì ta phát giác nội lực trong cơ thể ngươi rất sung mãn nhưng lại không biết cách khống chế, lần sau khi tắm rửa nhớ phải cẩn thận.” Sau đó xoay người rời đi.

Ta đột nhiên nhớ đến lúc mình uống máu của Khinh Hàn, thứ còn quý hơn cả kim phong ngọc lộ…. Khinh Hàn, không biết hắn bây giờ thế nào? Ta cười khổ, tại sao lại còn muốn nhớ tới hắn chứ? Các ngươi có lẽ đều cùng một loại người.

Sáng sớm ngày hôm sau, không thấy Đế Hạo đến chỗ ta luyện kiếm, vì vậy ta tự mình dựa vào những suy nghĩ lúc tắm ngày hôm qua tiến hành luyện tập, không ngờ càng luyện càng thuận lợi.

Lưu vân phân thủy, không phải mỗi lần ra chiêu đối với kẻ địch thì dụng hết toàn lực, giống như khi Đế Hạo múa kiếm ngày đó, rõ ràng khí thế mãnh liệt, nhưng khi thu kiếm vẫn còn dư lực. Thuận thế mà phát, dùng lực chế lực.

Đến tối, Đế Hạo vẫn không xuất hiện, lẽ nào tại đệ tử học nghệ không xong ta này khiến hắn hoàn toàn mất kiên nhẫn rồi sao?

Trở lại khách *** thì nhìn thấy Dạ Lưu Hiểu ngồi trong đại sảnh, toàn thân phảng phất dư vị yên chi ngọc phấn, ta nhịn không được giễu cợt hắn: “Đi phong lưu hưởng thụ khoái lạc mà cũng không thèm nhớ đến kêu bằng hữu một tiếng nữa!

– Vị hoàn đãi tục –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện