Võ Lâm Oai Hiệp Truyện
Chương 56
Đế Hạo đem ta mang về Chú Kiếm Điên. Khi ta tỉnh lại giữa hương trúc thanh khiết, hắn đã ở ngay bên cạnh.
Ta chống đỡ thân mình, ***g ngực cùng bả vai đau đến nỗi ta còn chưa rời giường đã đổ gục xuống. Đế Hạo ngồi ở mép giường, đưa tay xoa nhẹ trán ta.
“Vết thương của ngươi rất nặng, đừng loạn động.”
“Lăng tiểu thư đâu? Nàng ở nơi nào?”
“Lăng trang chủ đã an táng nàng rồi.”
“An táng …… ” Ta trơ mắt nhìn lên trần nhà. Vốn nghĩ rằng hết thảy chỉ là một giấc mộng, khi tỉnh lại sẽ là sáng sớm ngày tân hôn, sau đó hai ta sẽ chuẩn bị hành lý, rời đi Bộc Tà sơn trang. Nhưng sự thật lại chân thật đến nỗi khiến người ta đau đớn đến khó thở, “Tô Nguyệt Hà thế nào rồi?”
“Bị thương, chạy rồi. Nội thương của ngươi rất nặng, ta phải ổn định nội tức cho ngươi nên không kịp đuổi theo mụ.”
“Ta phải báo thù.” Cả đời này, ta chưa từng chân chính căm ghét qua nữ nhân nào. Tâm hồn của các nàng đều rất nhỏ bé mong manh, là để cho nam nhân yêu thương và bảo hộ. Tô Nguyệt Hà cư nhiên là nữ nhân đầu tiên khiến ta hận.
“Còn chưa đến lúc, ngươi đánh không lại mụ.” Đế Hạo nắm lấy tay ta trấn an, “Chỉ cần ngươi muốn mụ chết, ta sẽ không để mụ sống.”
“Nó không như nhau …… không giống …… ” Bàn tay ta nắm lấy tay Đế Hạo không ngừng phát run, “Lăng Tử Phong đem lòng tin và tương lai hết thảy đều giao hết cho ta, ta lại không …… “
Đế Hạo nghiêng người xuống, áp lên cơ thể ta nhưng không hề đụng đến vết thương trên người ta, “Ta biết Lăng Tử Phong đem hết thảy đều giao hết cho ngươi, ta cũng thế, nên ngươi cũng không thể rời đi ta.”
Từ hôm nay trở đi, vô luận thuốc có đắng thế nào ta cũng sẽ uống hết, cho dù uống xong lại nôn ra, ta cũng sẽ uống bát thứ hai thứ ba, cho đến khi ta nuốt đến trong bụng mới thôi.
Ta phải sớm bình phục, sau đó tìm Tô Nguyệt Hà thanh toán!
Đế Hạo không nói lời nào, chỉ ở một bên trầm mặc quan sát hết thảy của ta.
Sau khi thương thế khỏi hẳn, ta bắt đầu luyện tập kiếm pháp, chưởng pháp và khinh công. Cho dù hiện tại ta không phải đối thủ của Tô Nguyệt Hà, nhưng sẽ có một ngày ta có thể. Ta rất dốc sức, ngón tay thường xuyên bị chuôi kiếm ma sát đến chảy máu, mệt mỏi đến nỗi nhiều lúc mê man trong rừng trúc nơi luyện công, sau đó được Đế Hạo bế về.
Cứ như vậy, cho đến một buổi sáng của hơn ba tháng sau, ta rời giường muốn đi luyện kiếm, vừa đứng lên đã bị Đế Hạo kéo lại, “Không cần đi.”
“Ta phải đi.” Ta dùng sức muốn rút tay về, hắn thế nhưng một tay nắm lấy vai ta, đem ta giữ chặt trên giường.
“Đừng đi.” Đế Hạo bắt đầu tháo bỏ ngoại y ta vừa mặc xong.
“Ngươi muốn làm gì?” Ta liều mạng giãy dụa, muốn đem cánh tay bị hắn đè chặt trên đỉnh đầu rút về, “Ta muốn đi luyện kiếm! Luyện kiếm!”
“Đừng giày vò bản thân nữa, ngươi không làm sai bất cứ sự tình gì.” Những nụ hôn của hắn phủ xuống, lướt qua trán, lên đôi mắt không cam tâm của ta, đầu lưỡi hắn đẩy môi ta ra, ta mở miệng mưu toan đợi hắn đưa đầu lưỡi vào sẽ hung hăng cắn xuống. Hắn tựa hồ đã sớm biết ý đồ của ta, đầu lưỡi chỉ không ngừng mân mê bờ môi. Sự nhẫn nại của ta sớm tiêu mòn hết, lại bắt đầu ra sức giãy dụa, nhấc chân lên muốn đẩy bụng hắn ra, thế nhưng ngược lại bị hắn tiến vào ngay giữa hai chân.
Ngón tay hắn mơn trớn vuốt ve cổ ta. Thừa lúc ta không chú ý, ngón trỏ hắn hơi hơi nâng lên ở nơi nào đó rồi ấn mạnh xuống, phút chốc thân trên của ta liền không thể chuyển động, hai tay vô lực buông thõng ở hai bên. Ta khóc, nước mắt không ngừng được mà rơi xuống gối.
“Ta nên làm gì đây? Làm gì đây …… ” Ta hỏi, không biết là hỏi hắn hay là hỏi chính mình, thậm chí ngay cả khi hắn tiến vào, ta thế nhưng không cảm giác quá đau.
“Đừng nghĩ ngợi nữa …… ” Đế Hạo trườn lên cơ thể ta, ôm chặt lấy ta. Thân thể hắn chuyển động rất chậm, tựa hồ cố ý muốn ta tinh tế thể hội cảm giác va chạm. Suy nghĩ của ta dần dần bị khoái cảm khó kiềm nén thay thế, tất cả thần kinh đều tập trung cảm nhận vật thể to lớn mà thô cứng của hắn ……
Ngày hôm nay, ta rốt cuộc buông tha cho việc tự tra tấn bản thân, tạm thời quên đi sự thù hận đối với Tô Nguyệt Hà.
Cả ngày, Đế Hạo ôm ta. Hắn không ra khỏi cơ thể ta, ta cũng không muốn hắn đi ra, cảm giác bị lấp đầy khiến lòng ta yên tâm.
Mấy ngày sau, Đế Hạo mang ta tản bộ ở Chú Kiếm Điên.
Nơi này rất đẹp, lúc mới đến chỉ lo nghĩ làm sao có thể đánh bại Tô Nguyệt Hà, khiến mụ thịt nát xương tan, căn bản không rảnh đi thưởng thức. Hiện tại, tâm trạng yên bình trở lại, ta mới cảm nhận được nơi đây có một loại khí thế lẫm liệt. Mỗi một khối nham thạch, mỗi một cây thanh trúc ngạo nghễ tuyệt lập, mỗi một ngôi nhà bạc xám trầm ổn tựa hồ đều đã trải qua những năm tháng dài hao mòn, như một tòa hành cung, tĩnh mịch mà không khuyết thiếu hơi người.
“Nơi này không phải chỉ có hai chúng ta chứ.” Ta kéo kéo tay áo hắn.
Hắn chỉ cách đó xa xa: “Nhóm hạ nhân đều sống ở bên kia.”
“Có bao nhiêu người?”
“Hai trù tử, còn có một vị thẩm nương, từng làm nãi nương của ta và Toái Phong.”
“Hết rồi à?” Ta ngạc nhiên, hắn không nói gì, xem như đáp lời.
Hắn đem ta đưa đến thanh tuyền ẩn sâu trong rừng trúc. Cùng khí thế của Thiên Tà thác nước hoàn toàn bất đồng, dòng nước của nó từ trên cao uốn khúc mà xuống, chảy ngang qua núi đá cỏ dại, lúc rơi xuống hồ không có tiếng vang chấn động mang tai, văn nhã tĩnh lặng như một người thiếu nữ.
Ta ngây người nhìn cảnh đẹp trước mắt, hồi lâu sau mới thốt ra một câu: “Ta muốn ở trong này gội đầu.”
Vốn dĩ ta nghĩ Đế Hạo sẽ cảm thấy lời ta nói rất đại sát phong cảnh, không nghĩ đến hắn thế nhưng từ bên hông lấy ra một bọc giấy nói: “Được, ta đã đem theo phấn bồ kết.”
Ta lại ngây người, sau đó nhè nhẹ nện hắn một cái: “Chúng ta quả nhiên tâm tình tương giao không nói cũng hiểu a!”
Vì thế, ta ngồi bên bờ suối, Đế Hạo bổ ống trúc ra, múc nước trong hồ nhẹ nhàng đổ lên những sợi tóc rũ xuống một bên của ta, tay còn lại không quên giúp ta vò tóc, hại ta bất giác cảm thấy bản thân như đang đóng quảng cáo về dầu gội đầu.
“Ngươi nói để tóc dài phiền toái biết bao, chi bằng cắt phăng đi.” Mái đầu ngắn của ta khi xưa tiện lợi vô cùng.
“Ta thích mái tóc của ngươi.” Hắn đem bột phấn bôi đều lên tóc, “Chỉ cần ngươi ở lại bên ta, ta nguyện ý giúp ngươi gội cả đời.”
“ …… Vì cái gì cứ nhất định phải thêm ‘chỉ cần ngươi ở lại bên ta’ chứ? Rốt cuộc là điều gì khiến ngươi cảm thấy ta sẽ rời đi ngươi?” Ta hỏi.
Hắn không nói gì, chỉ đem nước giội xuống rửa sạch bọt trên tóc.
“Ngươi không nói cũng không sao.” Mỗi người đều có một ít sự tình không muốn nhắc đến, nếu như đã bị chôn vùi, mà ta lại cứ một mực phải đào chúng lên bằng được, cuối cùng sẽ chỉ dấy lên một lớp bụi trần.
“Ta không phải không muốn nói với ngươi, chỉ là không biết bắt đầu từ đâu.” Bàn tay Đế Hạo khẽ ngừng lại, “Phụ thân ta Trúc Phồn trừ ta ra, còn có một tên đồ đệ, cũng chính là sư huynh của ta. Hai ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đặc biệt là sau khi Toái Phong cùng mẫu thân rời khỏi Chú Kiếm Điên, vị sư huynh này càng thêm quan trọng với ta. Hắn lớn hơn ta bốn tuổi, phụ thân ta vì mải mê luyện kiếm nên ít khi quan tâm ta, liền ngay cả nền tảng võ công của ta đều là học từ vị sư huynh này. Khi Tô Nguyệt Hà lên Chú Kiếm Điên muốn nối lại quan hệ với phụ thân nhưng bị người cự tuyệt, trong cơn phẫn nộ, mụ nảy lên sát ý với ta, người cứu ta lúc đó cũng là vị sư huynh này. Năm ta mười hai tuổi, phụ thân vì nửa quyển 《hóa hàn sấu ngọc thần công》mà mỗi bên nắm giữ ấn theo ước định cùng Phi Yên, cha của Khinh Hàn, tỉ thí võ công. Một đêm trước ngày phụ thân rời đi, ta phát hiện sư huynh hạ độc ở lá trà mà phụ thân sẽ mang theo. Không kiềm được ta chạy ra hỏi hắn vì sao phải làm vậy, hắn thế nhưng bấu lấy cổ ta, trong ánh mắt hắn ta không nhìn thấy bất cứ một sự thương tiếc nào, thay vào đó là sự quyết tuyệt, ‘người này không thể không chết’.”
“Sau đó thì sao? Ngươi đã không chết, lẽ nào hắn cuối cùng không có giết ngươi? Hắn vì sao phải hạ độc hại phụ thân ngươi?” Có quá nhiều điều ta thật không lý giải được, sư huynh của Đế Hạo đối với hắn lẽ ra phải ngập tràn tình thương của huynh trưởng mới đúng!
“Phụ thân đã cứu ta. Sư huynh bị phụ thân một chưởng chấn nát xương sọ. Với tâm tính của phụ thân, sẽ không buông tha cho kẻ phản bội. Về sau ta mới biết sư huynh là người do Bích U Cung phái đến. Nhưng ta vẫn luôn nghĩ mãi không ra, hắn giống như một người thầy dạy ta võ công, như huynh trưởng chiếu cố cuộc sống cho ta, hắn cũng có thể liều mạng cứu ta thoát khỏi Tô Nguyệt Hà, thế nhưng vào thời khắc đó lại có thể như người xa lạ muốn lấy mạng ta.”
Ta nhìn không thấy khuôn mặt Đế Hạo, cũng nhìn không thấy biểu tình của hắn. Kỳ thật muốn hiểu rõ người này, chỉ từ vẻ mặt của hắn cũng sẽ nhìn không ra cái gì. Ta hỏi hắn: “Có phải ngươi không hiểu, một người vì sao có thể tỏ vẻ quan tâm đến một người khác, hơn nữa ngụy trang giống đến như vậy?”
Hắn không nói gì.
“Có lẽ sự quan tâm của hắn đối với ngươi vốn không phải giả tạo. Chỉ là lúc phải giết ngươi, hắn mới bắt đầu ngụy trang bản thân.”
Đế Hạo nhẹ nhàng kéo đầu ta về phía sau, cho đến khi ôm sát vào lòng ngực, vạt áo ta bị thấm ướt thành một mảnh.
“Ai yo~ đại ca của ta a! Ngươi thật là, vào lúc này hai người hẳn là nên thoát hết y ngồi trong hồ nước tẩy uyên ương dục mới đúng a!” Một giọng nói thanh lãng vang lên, ngữ khí trêu đùa nghe có chút ác liệt, nhưng lại không hàm chứa ác ý.
Ta ngẩng đầu, trông thấy hắc y nam tử ở cách đó không xa, thốt lên: “Ly Toái Phong! Sao ngươi lại xuất hiện ở đây!”
Ta chống đỡ thân mình, ***g ngực cùng bả vai đau đến nỗi ta còn chưa rời giường đã đổ gục xuống. Đế Hạo ngồi ở mép giường, đưa tay xoa nhẹ trán ta.
“Vết thương của ngươi rất nặng, đừng loạn động.”
“Lăng tiểu thư đâu? Nàng ở nơi nào?”
“Lăng trang chủ đã an táng nàng rồi.”
“An táng …… ” Ta trơ mắt nhìn lên trần nhà. Vốn nghĩ rằng hết thảy chỉ là một giấc mộng, khi tỉnh lại sẽ là sáng sớm ngày tân hôn, sau đó hai ta sẽ chuẩn bị hành lý, rời đi Bộc Tà sơn trang. Nhưng sự thật lại chân thật đến nỗi khiến người ta đau đớn đến khó thở, “Tô Nguyệt Hà thế nào rồi?”
“Bị thương, chạy rồi. Nội thương của ngươi rất nặng, ta phải ổn định nội tức cho ngươi nên không kịp đuổi theo mụ.”
“Ta phải báo thù.” Cả đời này, ta chưa từng chân chính căm ghét qua nữ nhân nào. Tâm hồn của các nàng đều rất nhỏ bé mong manh, là để cho nam nhân yêu thương và bảo hộ. Tô Nguyệt Hà cư nhiên là nữ nhân đầu tiên khiến ta hận.
“Còn chưa đến lúc, ngươi đánh không lại mụ.” Đế Hạo nắm lấy tay ta trấn an, “Chỉ cần ngươi muốn mụ chết, ta sẽ không để mụ sống.”
“Nó không như nhau …… không giống …… ” Bàn tay ta nắm lấy tay Đế Hạo không ngừng phát run, “Lăng Tử Phong đem lòng tin và tương lai hết thảy đều giao hết cho ta, ta lại không …… “
Đế Hạo nghiêng người xuống, áp lên cơ thể ta nhưng không hề đụng đến vết thương trên người ta, “Ta biết Lăng Tử Phong đem hết thảy đều giao hết cho ngươi, ta cũng thế, nên ngươi cũng không thể rời đi ta.”
Từ hôm nay trở đi, vô luận thuốc có đắng thế nào ta cũng sẽ uống hết, cho dù uống xong lại nôn ra, ta cũng sẽ uống bát thứ hai thứ ba, cho đến khi ta nuốt đến trong bụng mới thôi.
Ta phải sớm bình phục, sau đó tìm Tô Nguyệt Hà thanh toán!
Đế Hạo không nói lời nào, chỉ ở một bên trầm mặc quan sát hết thảy của ta.
Sau khi thương thế khỏi hẳn, ta bắt đầu luyện tập kiếm pháp, chưởng pháp và khinh công. Cho dù hiện tại ta không phải đối thủ của Tô Nguyệt Hà, nhưng sẽ có một ngày ta có thể. Ta rất dốc sức, ngón tay thường xuyên bị chuôi kiếm ma sát đến chảy máu, mệt mỏi đến nỗi nhiều lúc mê man trong rừng trúc nơi luyện công, sau đó được Đế Hạo bế về.
Cứ như vậy, cho đến một buổi sáng của hơn ba tháng sau, ta rời giường muốn đi luyện kiếm, vừa đứng lên đã bị Đế Hạo kéo lại, “Không cần đi.”
“Ta phải đi.” Ta dùng sức muốn rút tay về, hắn thế nhưng một tay nắm lấy vai ta, đem ta giữ chặt trên giường.
“Đừng đi.” Đế Hạo bắt đầu tháo bỏ ngoại y ta vừa mặc xong.
“Ngươi muốn làm gì?” Ta liều mạng giãy dụa, muốn đem cánh tay bị hắn đè chặt trên đỉnh đầu rút về, “Ta muốn đi luyện kiếm! Luyện kiếm!”
“Đừng giày vò bản thân nữa, ngươi không làm sai bất cứ sự tình gì.” Những nụ hôn của hắn phủ xuống, lướt qua trán, lên đôi mắt không cam tâm của ta, đầu lưỡi hắn đẩy môi ta ra, ta mở miệng mưu toan đợi hắn đưa đầu lưỡi vào sẽ hung hăng cắn xuống. Hắn tựa hồ đã sớm biết ý đồ của ta, đầu lưỡi chỉ không ngừng mân mê bờ môi. Sự nhẫn nại của ta sớm tiêu mòn hết, lại bắt đầu ra sức giãy dụa, nhấc chân lên muốn đẩy bụng hắn ra, thế nhưng ngược lại bị hắn tiến vào ngay giữa hai chân.
Ngón tay hắn mơn trớn vuốt ve cổ ta. Thừa lúc ta không chú ý, ngón trỏ hắn hơi hơi nâng lên ở nơi nào đó rồi ấn mạnh xuống, phút chốc thân trên của ta liền không thể chuyển động, hai tay vô lực buông thõng ở hai bên. Ta khóc, nước mắt không ngừng được mà rơi xuống gối.
“Ta nên làm gì đây? Làm gì đây …… ” Ta hỏi, không biết là hỏi hắn hay là hỏi chính mình, thậm chí ngay cả khi hắn tiến vào, ta thế nhưng không cảm giác quá đau.
“Đừng nghĩ ngợi nữa …… ” Đế Hạo trườn lên cơ thể ta, ôm chặt lấy ta. Thân thể hắn chuyển động rất chậm, tựa hồ cố ý muốn ta tinh tế thể hội cảm giác va chạm. Suy nghĩ của ta dần dần bị khoái cảm khó kiềm nén thay thế, tất cả thần kinh đều tập trung cảm nhận vật thể to lớn mà thô cứng của hắn ……
Ngày hôm nay, ta rốt cuộc buông tha cho việc tự tra tấn bản thân, tạm thời quên đi sự thù hận đối với Tô Nguyệt Hà.
Cả ngày, Đế Hạo ôm ta. Hắn không ra khỏi cơ thể ta, ta cũng không muốn hắn đi ra, cảm giác bị lấp đầy khiến lòng ta yên tâm.
Mấy ngày sau, Đế Hạo mang ta tản bộ ở Chú Kiếm Điên.
Nơi này rất đẹp, lúc mới đến chỉ lo nghĩ làm sao có thể đánh bại Tô Nguyệt Hà, khiến mụ thịt nát xương tan, căn bản không rảnh đi thưởng thức. Hiện tại, tâm trạng yên bình trở lại, ta mới cảm nhận được nơi đây có một loại khí thế lẫm liệt. Mỗi một khối nham thạch, mỗi một cây thanh trúc ngạo nghễ tuyệt lập, mỗi một ngôi nhà bạc xám trầm ổn tựa hồ đều đã trải qua những năm tháng dài hao mòn, như một tòa hành cung, tĩnh mịch mà không khuyết thiếu hơi người.
“Nơi này không phải chỉ có hai chúng ta chứ.” Ta kéo kéo tay áo hắn.
Hắn chỉ cách đó xa xa: “Nhóm hạ nhân đều sống ở bên kia.”
“Có bao nhiêu người?”
“Hai trù tử, còn có một vị thẩm nương, từng làm nãi nương của ta và Toái Phong.”
“Hết rồi à?” Ta ngạc nhiên, hắn không nói gì, xem như đáp lời.
Hắn đem ta đưa đến thanh tuyền ẩn sâu trong rừng trúc. Cùng khí thế của Thiên Tà thác nước hoàn toàn bất đồng, dòng nước của nó từ trên cao uốn khúc mà xuống, chảy ngang qua núi đá cỏ dại, lúc rơi xuống hồ không có tiếng vang chấn động mang tai, văn nhã tĩnh lặng như một người thiếu nữ.
Ta ngây người nhìn cảnh đẹp trước mắt, hồi lâu sau mới thốt ra một câu: “Ta muốn ở trong này gội đầu.”
Vốn dĩ ta nghĩ Đế Hạo sẽ cảm thấy lời ta nói rất đại sát phong cảnh, không nghĩ đến hắn thế nhưng từ bên hông lấy ra một bọc giấy nói: “Được, ta đã đem theo phấn bồ kết.”
Ta lại ngây người, sau đó nhè nhẹ nện hắn một cái: “Chúng ta quả nhiên tâm tình tương giao không nói cũng hiểu a!”
Vì thế, ta ngồi bên bờ suối, Đế Hạo bổ ống trúc ra, múc nước trong hồ nhẹ nhàng đổ lên những sợi tóc rũ xuống một bên của ta, tay còn lại không quên giúp ta vò tóc, hại ta bất giác cảm thấy bản thân như đang đóng quảng cáo về dầu gội đầu.
“Ngươi nói để tóc dài phiền toái biết bao, chi bằng cắt phăng đi.” Mái đầu ngắn của ta khi xưa tiện lợi vô cùng.
“Ta thích mái tóc của ngươi.” Hắn đem bột phấn bôi đều lên tóc, “Chỉ cần ngươi ở lại bên ta, ta nguyện ý giúp ngươi gội cả đời.”
“ …… Vì cái gì cứ nhất định phải thêm ‘chỉ cần ngươi ở lại bên ta’ chứ? Rốt cuộc là điều gì khiến ngươi cảm thấy ta sẽ rời đi ngươi?” Ta hỏi.
Hắn không nói gì, chỉ đem nước giội xuống rửa sạch bọt trên tóc.
“Ngươi không nói cũng không sao.” Mỗi người đều có một ít sự tình không muốn nhắc đến, nếu như đã bị chôn vùi, mà ta lại cứ một mực phải đào chúng lên bằng được, cuối cùng sẽ chỉ dấy lên một lớp bụi trần.
“Ta không phải không muốn nói với ngươi, chỉ là không biết bắt đầu từ đâu.” Bàn tay Đế Hạo khẽ ngừng lại, “Phụ thân ta Trúc Phồn trừ ta ra, còn có một tên đồ đệ, cũng chính là sư huynh của ta. Hai ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đặc biệt là sau khi Toái Phong cùng mẫu thân rời khỏi Chú Kiếm Điên, vị sư huynh này càng thêm quan trọng với ta. Hắn lớn hơn ta bốn tuổi, phụ thân ta vì mải mê luyện kiếm nên ít khi quan tâm ta, liền ngay cả nền tảng võ công của ta đều là học từ vị sư huynh này. Khi Tô Nguyệt Hà lên Chú Kiếm Điên muốn nối lại quan hệ với phụ thân nhưng bị người cự tuyệt, trong cơn phẫn nộ, mụ nảy lên sát ý với ta, người cứu ta lúc đó cũng là vị sư huynh này. Năm ta mười hai tuổi, phụ thân vì nửa quyển 《hóa hàn sấu ngọc thần công》mà mỗi bên nắm giữ ấn theo ước định cùng Phi Yên, cha của Khinh Hàn, tỉ thí võ công. Một đêm trước ngày phụ thân rời đi, ta phát hiện sư huynh hạ độc ở lá trà mà phụ thân sẽ mang theo. Không kiềm được ta chạy ra hỏi hắn vì sao phải làm vậy, hắn thế nhưng bấu lấy cổ ta, trong ánh mắt hắn ta không nhìn thấy bất cứ một sự thương tiếc nào, thay vào đó là sự quyết tuyệt, ‘người này không thể không chết’.”
“Sau đó thì sao? Ngươi đã không chết, lẽ nào hắn cuối cùng không có giết ngươi? Hắn vì sao phải hạ độc hại phụ thân ngươi?” Có quá nhiều điều ta thật không lý giải được, sư huynh của Đế Hạo đối với hắn lẽ ra phải ngập tràn tình thương của huynh trưởng mới đúng!
“Phụ thân đã cứu ta. Sư huynh bị phụ thân một chưởng chấn nát xương sọ. Với tâm tính của phụ thân, sẽ không buông tha cho kẻ phản bội. Về sau ta mới biết sư huynh là người do Bích U Cung phái đến. Nhưng ta vẫn luôn nghĩ mãi không ra, hắn giống như một người thầy dạy ta võ công, như huynh trưởng chiếu cố cuộc sống cho ta, hắn cũng có thể liều mạng cứu ta thoát khỏi Tô Nguyệt Hà, thế nhưng vào thời khắc đó lại có thể như người xa lạ muốn lấy mạng ta.”
Ta nhìn không thấy khuôn mặt Đế Hạo, cũng nhìn không thấy biểu tình của hắn. Kỳ thật muốn hiểu rõ người này, chỉ từ vẻ mặt của hắn cũng sẽ nhìn không ra cái gì. Ta hỏi hắn: “Có phải ngươi không hiểu, một người vì sao có thể tỏ vẻ quan tâm đến một người khác, hơn nữa ngụy trang giống đến như vậy?”
Hắn không nói gì.
“Có lẽ sự quan tâm của hắn đối với ngươi vốn không phải giả tạo. Chỉ là lúc phải giết ngươi, hắn mới bắt đầu ngụy trang bản thân.”
Đế Hạo nhẹ nhàng kéo đầu ta về phía sau, cho đến khi ôm sát vào lòng ngực, vạt áo ta bị thấm ướt thành một mảnh.
“Ai yo~ đại ca của ta a! Ngươi thật là, vào lúc này hai người hẳn là nên thoát hết y ngồi trong hồ nước tẩy uyên ương dục mới đúng a!” Một giọng nói thanh lãng vang lên, ngữ khí trêu đùa nghe có chút ác liệt, nhưng lại không hàm chứa ác ý.
Ta ngẩng đầu, trông thấy hắc y nam tử ở cách đó không xa, thốt lên: “Ly Toái Phong! Sao ngươi lại xuất hiện ở đây!”
Bình luận truyện