Võ Lâm Oai Hiệp Truyện
Chương 7
Ta nín thở, chuẩn bị chuồn êm thì Dạ Lưu Hiểu lên tiếng: “Vị huynh đài, có thể cho ta mượn binh khí của ngươi nhìn một chút không?”
“Công tử, ngài nên ưu tiên giải quyết chuyện của mình trước đi, tại hạ …… tại hạ sẽ không quấy rầy ngài nữa.” Ta nâng bọc hành lý lên, nuốt nước miếng.
Cũng không biết Dạ Lưu Hiểu dụng cái loại khinh công gì, mà chỉ thoáng một cái đã tới trước mặt ta, một trảo chộp lấy vai ta, đau tới nỗi ta phải nghiến răng.
“Mấy vị cô nương của Nguyệt Lượng Thành, xin chuyển cáo đến Tô thành chủ, nàng từ Túc Thiên Các có được tin tức của vật muốn tìm, vị Nhược Kỳ cô nương này nếu đã gả cho Liễu Tấn, xin Tô thành chủ thuận theo nhân tình.”
Dạ Lưu Hiểu tuy khiển từ dụng cú nhưng thật ra ngôn từ lại không thiếu phần lễ phép, nhưng có là đứa ngốc mới không nhận ra trong lời nói của hắn vốn không có ý gì thương lượng cả.
Bốn cô nương kia liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi sau đó hậm hực rời đi. Nói nhảm, dù có trở lại thêm mười người nữa cũng không có khả năng là đối thủ của Dạ Lưu Hiểu.
Bất quá, bây giờ đến phiên ta nè, ta mới thật là khổ, người ta gặp nguy còn có kẻ khác ra tay giúp đỡ, đổi lại là ta thì biết kêu ai đây trời?
“Vị…tiểu huynh đệ, chuyện của tại hạ đã xong, không biết có thể mượn kiếm xem một chút hay không?”
Quên đi, muốn trốn cũng chạy không thoát đâu, Dạ Lưu Hiểu võ công không biết cao gấp mấy lần ta nữa là, muốn cướp kiếm dễ như trở bàn tay, căn bản không cần “lễ phép” ra vẻ chính mình chỉ là “mượn kiếm xem một cái”, mà không phải mượn kiếm dụng một lần. Vì vậy ta dứt khoát đem kiếm đưa tận tay hắn luôn. Hắn cẩn thận nâng lấy kiếm, ngón tay mân mê tại thân kiếm, chỉ thượng búng ra vài phát.
“Kiếm ngân thanh thúy mà thâm trầm, xuy mao đoạn phát, quả nhiên là hảo kiếm, nếu tại hạ đoán không lầm, kiếm này nhất định là đệ thất kiếm do Kiếm Thần Đế Hạo luyện thành?”
“Ách …… đúng vậy.”
“Xin hỏi, kiếm này tên là chi?”
“Vô Tà.”
“A!” Dạ Lưu Hiểu nghe tên kiếm thì giật mình, “Không nghĩ tới là Đế Hạo sẽ cho kiếm thủ một cái tên như vậy.”
“Bộ cái tên có vấn đề à? Kiếm vốn là không có hỉ nộ ai lạc, càng không phân thiện ác, chính tà. Gọi là ‘Vô Tà’, nói không chừng ý của Đế Hạo là ‘kiếm bản thân vốn vô tà vô niệm, chỉ là tùy theo ý niệm của chủ nhân mà có sinh mệnh của chính mình.” Hử! Lời này là ta nói sao? Không giỡn chứ….?
Dạ Lưu Hiểu nhướn mày, khóe miệng khẽ hiện ra ý cười, “Nói vậy, chủ nhân của kiếm này nhất định là tâm tư thuần khiết, nếu không kiếm tuyệt sẽ không được gọi là ‘Vô Tà’”
Ta hì hì cười khan hai tiếng.
Dạ Lưu Hiểu đem kiếm trả lại vô tay ta nói: “Huynh đài đã đáp ứng thỉnh cầu xem kiếm của tại hạ, không biết đối với tại hạ có yêu cầu gì làm trao đổi?”
Ta tiếp nhận kiếm từ tay hắn, nhìn hắn hòa nhã tươi cười, hiểu được người này đúng thật là một chính nhân quân tử, không nhớ rõ ai đã từng nói với ta một câu như thế này: “Trước mặt tiểu nhân thì mình càng phải tiểu nhân hơn cả hắn nữa, trước mặt quân tử thì phải làm sao cho ra vẻ quân tử như nhau.”
Ta tất nhiên sẽ không làm khó Dạ Lưu Hiểu, cười cười, chỉ chỉ ngọc bội bên hông hắn nói: “Ta làm khất cái nhiều năm, chưa hề gặp qua ngọc bội nào như vậy hết, không biết công tử có thể cho ta mượn ngắm một chút không?”
Dạ Lưu Hiểu không chút do dự, đem ngọc bội từ bên hông cởi xuống, để vào tay ta. Ta mặt mày hớn hở cầm ngọc bội, tinh tế nhìn ngắm hoa văn trên mặt nó, thật sự là cực kỳ tinh xảo nha, họa đồ lưu vân điêu khắc kia tựa hồ theo gió mà động, dưới ánh mặt trời thì cảm giác như trong suốt. Nếu ta về nhà mà có thể mang theo một khối ngọc bội như vậy thì….Ha ha, phen này phát tài rồi!
Ta một bên tưởng tượng bộ dáng có tiền của chính mình và Tiểu Đồng, còn có mẹ ta nữa, một bên cầm khư khư ngọc bội không muốn hoàn giao cho chủ nhân.
Nhờ có Dạ Lưu Hiểu, nếu không ta đời này sợ là tìm không ra nơi tử lão đầu nói Tú Vân huyện ở đâu. Lúc ly biệt, Dạ Lưu Hiểu còn dặn dò ta phải một đường cẩn thận, còn đưa cho ta một lệnh bài nữa, nếu được, ta có thể đến các nơi có hai chữ “Túc thiên” ở bảng hiệu cầu trợ giúp. Ta không nhịn được đối với vị công tử này vái tạ một cái, “Ở nhà kháo phụ mẫu, xuất môn kháo bằng hữu! Huynh đệ, cám ơn ngươi!”
Dạ Lưu Hiểu mỉm cười, đưa mắt nhìn theo hướng ta rời đi.
Khi ta vừa sắp ra khỏi quán, đột nhiên hắn với theo ta gọi lại, “Huynh đài còn chưa báo cho tại hạ tính danh!”
“A!” Ta quay đầu hô, “Ta gọi là Tàm Đậu! Sư phó hay gọi ta là Đậu Tử!”
“Vậy Đậu Tử …… Hy vọng còn có cơ hội gặp lại!”
Trời ạ! Ta tại sao còn nói chính mình tên là “Tàm đậu” cơ chứ? Đều là tại cái lão chết tiệt kia mỗi ngày gọi ta Đậu Tử riết, làm hại ta ngay cả chính mình vốn tên là gì đều không nhớ rõ! Chờ một chút? Ta vốn tên là cái gì nhỉ?…… Phong Y trong “phong y túc thực”(Cơm no áo ấm) a!
Một đường tới lui rốt cuộc ta cũng tới được Tú Vân huyện, nhưng mà tới được Tú Vân huyện thì tiếp theo thế nào đây! Tử lão đầu không có nói cho ta biết sẽ gặp mặt ở đâu! Ta ngửa mặt lên trời thở dài, tại sao ông trời lại muốn đem vận mệnh ta giao cả vào tay một kẻ điên như vậy chứ!
Mặc kệ, ba bảy hai mươi mốt, ta trước tiên phải tìm một khách *** trọ cái đã, nghĩ thầm, ngày mai thế nào cũng đi mua một tấm vải trắng, viết chữ “Lão phiến tử, đồ đệ ngươi ở đây!” Đem miếng vải đó treo ở ngoài cửa sổ, còn sợ gì lão điên đó không tới tìm chứ?
Càng nghĩ lại càng khoái chí, xoay người nằm xuống đánh một giấc.
Nửa đêm, đột nhiên cảm giác có người nào ở trong phòng đi đi lại lại, trong lòng một thoáng kinh động chẳng lẽ ta xui xẻo tới nỗi vào trọ nhầm hắc *** ư?
Ta mắt nửa nhắm nửa mở, nương theo ánh trăng mờ ảo nhìn thấy một bóng người ngồi ở trước bàn, đang mở bọc hành lý của ta, trực tiếp lấy cúc hoa cao mà ta ban ngày mua được đem ra chén sạch. Ta từ trên giường bật đứng dậy, hô to:
“Hay cho ngươi tên trộm đồ ăn này!”
Vừa định một quyền đánh tới, đối phương đã xạ ngay một chỉ, ta chỉ cảm thấy một cỗ khí lưu đánh vào trước ngực, nhất thời không thể động đậy.
“Cái gì trộm đồ ăn hả? Sư phó ăn cái gì đó của đồ đệ là chuyện đương nhiên, có gì mà la?” Còn tưởng là ai, hoá ra là tên sư phó vô trách nhiệm kia của ta!
“Vậy thì mời, nếu đã là điều đương nhiên ngươi như thế nào không châm đèn đã ăn?”
“Hắc hắc, thôi không nói cái chuyện này nữa, sư phó có việc muốn ngươi đi làm đây!”
“Muốn bàn cái gì cũng được, nhưng ngươi trước hết giải khai huyệt đạo cho ta cái đã?” Ta vẫn duy trì tư thế trông không khác gì quân cảm tử đang đứng đối đầu với lô-cốt cả, nói có bao nhiêu anh dũng thì có bấy nhiêu anh dũng.
“Được! Sư phó giải cho ngươi liền đây!”
– Vị hoàn đãi tục –
“Công tử, ngài nên ưu tiên giải quyết chuyện của mình trước đi, tại hạ …… tại hạ sẽ không quấy rầy ngài nữa.” Ta nâng bọc hành lý lên, nuốt nước miếng.
Cũng không biết Dạ Lưu Hiểu dụng cái loại khinh công gì, mà chỉ thoáng một cái đã tới trước mặt ta, một trảo chộp lấy vai ta, đau tới nỗi ta phải nghiến răng.
“Mấy vị cô nương của Nguyệt Lượng Thành, xin chuyển cáo đến Tô thành chủ, nàng từ Túc Thiên Các có được tin tức của vật muốn tìm, vị Nhược Kỳ cô nương này nếu đã gả cho Liễu Tấn, xin Tô thành chủ thuận theo nhân tình.”
Dạ Lưu Hiểu tuy khiển từ dụng cú nhưng thật ra ngôn từ lại không thiếu phần lễ phép, nhưng có là đứa ngốc mới không nhận ra trong lời nói của hắn vốn không có ý gì thương lượng cả.
Bốn cô nương kia liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi sau đó hậm hực rời đi. Nói nhảm, dù có trở lại thêm mười người nữa cũng không có khả năng là đối thủ của Dạ Lưu Hiểu.
Bất quá, bây giờ đến phiên ta nè, ta mới thật là khổ, người ta gặp nguy còn có kẻ khác ra tay giúp đỡ, đổi lại là ta thì biết kêu ai đây trời?
“Vị…tiểu huynh đệ, chuyện của tại hạ đã xong, không biết có thể mượn kiếm xem một chút hay không?”
Quên đi, muốn trốn cũng chạy không thoát đâu, Dạ Lưu Hiểu võ công không biết cao gấp mấy lần ta nữa là, muốn cướp kiếm dễ như trở bàn tay, căn bản không cần “lễ phép” ra vẻ chính mình chỉ là “mượn kiếm xem một cái”, mà không phải mượn kiếm dụng một lần. Vì vậy ta dứt khoát đem kiếm đưa tận tay hắn luôn. Hắn cẩn thận nâng lấy kiếm, ngón tay mân mê tại thân kiếm, chỉ thượng búng ra vài phát.
“Kiếm ngân thanh thúy mà thâm trầm, xuy mao đoạn phát, quả nhiên là hảo kiếm, nếu tại hạ đoán không lầm, kiếm này nhất định là đệ thất kiếm do Kiếm Thần Đế Hạo luyện thành?”
“Ách …… đúng vậy.”
“Xin hỏi, kiếm này tên là chi?”
“Vô Tà.”
“A!” Dạ Lưu Hiểu nghe tên kiếm thì giật mình, “Không nghĩ tới là Đế Hạo sẽ cho kiếm thủ một cái tên như vậy.”
“Bộ cái tên có vấn đề à? Kiếm vốn là không có hỉ nộ ai lạc, càng không phân thiện ác, chính tà. Gọi là ‘Vô Tà’, nói không chừng ý của Đế Hạo là ‘kiếm bản thân vốn vô tà vô niệm, chỉ là tùy theo ý niệm của chủ nhân mà có sinh mệnh của chính mình.” Hử! Lời này là ta nói sao? Không giỡn chứ….?
Dạ Lưu Hiểu nhướn mày, khóe miệng khẽ hiện ra ý cười, “Nói vậy, chủ nhân của kiếm này nhất định là tâm tư thuần khiết, nếu không kiếm tuyệt sẽ không được gọi là ‘Vô Tà’”
Ta hì hì cười khan hai tiếng.
Dạ Lưu Hiểu đem kiếm trả lại vô tay ta nói: “Huynh đài đã đáp ứng thỉnh cầu xem kiếm của tại hạ, không biết đối với tại hạ có yêu cầu gì làm trao đổi?”
Ta tiếp nhận kiếm từ tay hắn, nhìn hắn hòa nhã tươi cười, hiểu được người này đúng thật là một chính nhân quân tử, không nhớ rõ ai đã từng nói với ta một câu như thế này: “Trước mặt tiểu nhân thì mình càng phải tiểu nhân hơn cả hắn nữa, trước mặt quân tử thì phải làm sao cho ra vẻ quân tử như nhau.”
Ta tất nhiên sẽ không làm khó Dạ Lưu Hiểu, cười cười, chỉ chỉ ngọc bội bên hông hắn nói: “Ta làm khất cái nhiều năm, chưa hề gặp qua ngọc bội nào như vậy hết, không biết công tử có thể cho ta mượn ngắm một chút không?”
Dạ Lưu Hiểu không chút do dự, đem ngọc bội từ bên hông cởi xuống, để vào tay ta. Ta mặt mày hớn hở cầm ngọc bội, tinh tế nhìn ngắm hoa văn trên mặt nó, thật sự là cực kỳ tinh xảo nha, họa đồ lưu vân điêu khắc kia tựa hồ theo gió mà động, dưới ánh mặt trời thì cảm giác như trong suốt. Nếu ta về nhà mà có thể mang theo một khối ngọc bội như vậy thì….Ha ha, phen này phát tài rồi!
Ta một bên tưởng tượng bộ dáng có tiền của chính mình và Tiểu Đồng, còn có mẹ ta nữa, một bên cầm khư khư ngọc bội không muốn hoàn giao cho chủ nhân.
Nhờ có Dạ Lưu Hiểu, nếu không ta đời này sợ là tìm không ra nơi tử lão đầu nói Tú Vân huyện ở đâu. Lúc ly biệt, Dạ Lưu Hiểu còn dặn dò ta phải một đường cẩn thận, còn đưa cho ta một lệnh bài nữa, nếu được, ta có thể đến các nơi có hai chữ “Túc thiên” ở bảng hiệu cầu trợ giúp. Ta không nhịn được đối với vị công tử này vái tạ một cái, “Ở nhà kháo phụ mẫu, xuất môn kháo bằng hữu! Huynh đệ, cám ơn ngươi!”
Dạ Lưu Hiểu mỉm cười, đưa mắt nhìn theo hướng ta rời đi.
Khi ta vừa sắp ra khỏi quán, đột nhiên hắn với theo ta gọi lại, “Huynh đài còn chưa báo cho tại hạ tính danh!”
“A!” Ta quay đầu hô, “Ta gọi là Tàm Đậu! Sư phó hay gọi ta là Đậu Tử!”
“Vậy Đậu Tử …… Hy vọng còn có cơ hội gặp lại!”
Trời ạ! Ta tại sao còn nói chính mình tên là “Tàm đậu” cơ chứ? Đều là tại cái lão chết tiệt kia mỗi ngày gọi ta Đậu Tử riết, làm hại ta ngay cả chính mình vốn tên là gì đều không nhớ rõ! Chờ một chút? Ta vốn tên là cái gì nhỉ?…… Phong Y trong “phong y túc thực”(Cơm no áo ấm) a!
Một đường tới lui rốt cuộc ta cũng tới được Tú Vân huyện, nhưng mà tới được Tú Vân huyện thì tiếp theo thế nào đây! Tử lão đầu không có nói cho ta biết sẽ gặp mặt ở đâu! Ta ngửa mặt lên trời thở dài, tại sao ông trời lại muốn đem vận mệnh ta giao cả vào tay một kẻ điên như vậy chứ!
Mặc kệ, ba bảy hai mươi mốt, ta trước tiên phải tìm một khách *** trọ cái đã, nghĩ thầm, ngày mai thế nào cũng đi mua một tấm vải trắng, viết chữ “Lão phiến tử, đồ đệ ngươi ở đây!” Đem miếng vải đó treo ở ngoài cửa sổ, còn sợ gì lão điên đó không tới tìm chứ?
Càng nghĩ lại càng khoái chí, xoay người nằm xuống đánh một giấc.
Nửa đêm, đột nhiên cảm giác có người nào ở trong phòng đi đi lại lại, trong lòng một thoáng kinh động chẳng lẽ ta xui xẻo tới nỗi vào trọ nhầm hắc *** ư?
Ta mắt nửa nhắm nửa mở, nương theo ánh trăng mờ ảo nhìn thấy một bóng người ngồi ở trước bàn, đang mở bọc hành lý của ta, trực tiếp lấy cúc hoa cao mà ta ban ngày mua được đem ra chén sạch. Ta từ trên giường bật đứng dậy, hô to:
“Hay cho ngươi tên trộm đồ ăn này!”
Vừa định một quyền đánh tới, đối phương đã xạ ngay một chỉ, ta chỉ cảm thấy một cỗ khí lưu đánh vào trước ngực, nhất thời không thể động đậy.
“Cái gì trộm đồ ăn hả? Sư phó ăn cái gì đó của đồ đệ là chuyện đương nhiên, có gì mà la?” Còn tưởng là ai, hoá ra là tên sư phó vô trách nhiệm kia của ta!
“Vậy thì mời, nếu đã là điều đương nhiên ngươi như thế nào không châm đèn đã ăn?”
“Hắc hắc, thôi không nói cái chuyện này nữa, sư phó có việc muốn ngươi đi làm đây!”
“Muốn bàn cái gì cũng được, nhưng ngươi trước hết giải khai huyệt đạo cho ta cái đã?” Ta vẫn duy trì tư thế trông không khác gì quân cảm tử đang đứng đối đầu với lô-cốt cả, nói có bao nhiêu anh dũng thì có bấy nhiêu anh dũng.
“Được! Sư phó giải cho ngươi liền đây!”
– Vị hoàn đãi tục –
Bình luận truyện