Võ Lâm Truyền Kỳ - Đơn Thuần Chỉ Là Trò Chơi?

Chương 23: Hữu tình thiên địa – Vô tình hiệp nữ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thẹn thùng chờ đợi dài cả cổ, rốt cuộc cái ngày định mệnh quốc tế phụ nữ, cái ngày gã oe oe cất tiếng khóc chào đời và là ngày tui được lên xe bông cũng đã đến. Phù, chả phải hôm nay là 8/3, là ngày gã thực hiện lời hẹn “Chúng ta cưới nhau nhá! Ngày 8/3 cũng chính là sinh nhật ta, hôm đó, hai ta đến Nguyệt Lão để Song Hỷ Lâm Môn nha“. Hồ hởi vác thân vào võ lâm với nụ cười hi hí: ”Hí hí, mình sắp được có danh có phận, hổng ai còn dám nói mình chỉ biết tò tò theo đuôi Takiem, hổng ai dám nói mình là bồ nhí của Takiem nữa. Khoái wá, khoái wá, hì hì.“

Cứ ngỡ sẽ gặp khuôn mặt đỏ kè của 1 chùy khách giang hồ vừa rời bang hội, ko ngờ, đập vào mắt tui lại là dòng chữ Xi Vưu * Devil

Nhìn nhìn gã, chợt hỏi: ”Ơ, sao hôm trước nick ngươi đỏ chát, ngươi bảo là rời Xi Vưu luôn mà, sao hôm nay lại quay về Xi Vưu rồi?”

Gã nhìn tui cười 1 cách ngờ ngợ: ”Anh em Xi Vưu hy vọng ta ở lại. Bang chủ daobatkhadao để ta làm trưởng lão và hứa hẹn sẽ cho ta nghỉ giải lao 1 thời gian.”

Có lẽ số phận của gã và Xi Vưu được gắn kết bởi keo dán sắt chất lượng như vàng, nếu định mệnh đã an bày, tui nào dám nhìu lời nhìu tiếng về mối quan hệ cắn ko đứt, cạp ko mòn giữa gã và Xi Vưu. Bang chủ cũng được, trưởng lão cũng ok, ko bang ko phái cũng chả sao, từ giờ, tui sẽ cố trở thành 1 thiếu phụ hạnh phúc sau lưng đức lang quân. Miễn gã ko lơi là, ko wăng tui vào 1 xó xỉnh nào đó để bụi đóng từng lớp dày thì tui đã mãn nguyện lắm rồi .

Hôn lễ giữa chúng tui rực rỡ pháo hoa bắn tung lên ngàn sao, nhuộm thắm những cánh hồng ngợp cả đất trời, nhưng… vắng bóng những quan khách dự lễ. Chính xác là… hôm đó, tui có mời hảo bằng hữu Hồng Thất Công cùng phu nhân Hồ Thị Anh Thư làm người chứng kiến.

Với mục đích “dằn mặt” bà xã của hảo bằng hữu, muốn nhắn nhủ với Anh Thư rằng: ”Tui cũng có chồng à nghen, tui ko có cua chồng của cô đâu nhá, chồng tui level cao hơn chồng cô, xịn hơn chồng cô, ko lý do gì tui phải đi dụ dỗ chồng cô cho mang tiếng mang tăm. Thế nhá!”

Nhưng vợ chồng 2 hảo bằng hữu đến góp vui chưa kịp nóng chỗ an tọa thì liền ra đi vội vã. Rốt lại, buổi cử hành hôn lễ đìu hiu, wạnh wẽ, chỉ có tui với gã nhìn nhau rồi nhìn trời nhìn đất nhìn mây.

Hình như gã thích thế, gã ko thích có nhìu người đến chúc mừng, gã ko thích mời bằng hữu đến chung vui. Riêng tui thì… ko hẳn khoái cảnh náo nhiệt, xô bồ của những tiệc cưới linh đình, hoạt náo nhưng… trong lòng vẫn thấy tủi thân, tủi phận. Dầu gì cũng là ngày đầu tiên, người ta được lên xe hoa, vậy mà… ko có ai đến chứng kiến, ko 1 lời chúc mừng, ko ai làm nhân chứng khẳng định dùm tui: ”Từ giờ trở đi, votinhhiepnu sẽ chính thức trở thành chủ sở hữu *Ta_kiem*!”

Ức chứ, thẹn chứ, tủi chứ, wê chứ, buồn chứ!

Nhưng có lẽ, gã ko hề biết 1 mớ tâm trạng rối tinh rối mù, chuyển biến 1 cách hỗn độn trong lòng tui, vì tui có chịu hé răng “góp ý” đâu, làm sao gã biết (nhưng chắc chắn, khi đọc được bài viết này, gã sẽ hiểu được tâm trạng của nương tử gã trong ngày lên xe hoa. Nói rõ ràng thế mà gã còn dám ko hiểu, tui sẽ ướp muối phơi khô, biến gã thành cá khô luôn. Hứ, đáng ghét!).

Có lẽ cái số của Thúy Yên môn hạ là suốt đời làm kẻ cô độc, lang thang một mình một bóng khắp cùng trời cuối đất. Tui trót gửi thân vào Thúy Yên môn nên nhiễm luôn khí chất môn hộ hay sao á . Làm cô vợ mới cưới được vài ngày thì… có 1 số vấn đề nảy sinh mà tui… chịu ko nổi (ờ, vấn đề này hơi tế nhị và lôi thôi, xin phép được đóng gói làm món wà bí mật của riêng tui vậy nhá). Với tánh khí bốc đồng (rất lấy làm xấu hổ khi thừa nhận tật xấu của mình, hic hic) và ngang bướng, tui đã ép gã phải chấp nhận li dị. Nhìu khi tui ko hiểu, gã ăn cái wái gì mà…chiều tui thế. Chiều tui đến độ khiến tui phải nổi khùng luôn. Bảo gã li dị thì gã cũng: ”Uh, miễn nàng thích là được!”

Trời ơi trời, tui đang nóng hừng hực mà gã còn dám đổ xăng vào lửa, muốn biến tui thành ngọn núi lửa đây mà. Tui giận thì nói thế thôi... chứ với biết bao kỷ niệm cùng rong ruổi giang hồ, cùng du sơn ngoạn thủy, cùng ngắm mây mong gió, đâu thể nào nói bỏ là bỏ, nói quên là quên được. Con người ta có tình có nghĩa, chứ phải khúc gỗ đâu, làm sao có thể vô tình, vô tâm đến thế (đúng hông bà con cô bác)?

Khi tui đùng đùng nổi khùng, ép gã li dị, thực tâm cũng có ý muốn… gã quay ra năn nỉ tui (hic, ôi, con gái ơi là con gái!!!). Dzậy mà gã ko thèm 1 lời năn nỉ, lại gật đầu ưng thuận hết sức dễ dàng. Vì sỉ diện, vì bực tức cái việc gã dám chấp nhận bỏ tui, vậy là, 2 chúng tui kéo nhau đến Nguyệt Lão.

Nhìn Nguyệt Lão râu tóc bạc phơ, phấp phới tung bay trong gió, khiến lòng tui ngao ngán thế sự, sợ hãi tình đời. Gã cứ thúc: ”Nàng mau nói chiện với Nguyệt Lão đi. Ta ghét cái ko khí này. Đừng bắt ta phải đứng vùi giữa nơi này.“

Đến lúc này, những giận hờn, những bực bội ko còn chỗ đứng trong lòng nữa, chỉ còn lại cảm giác xót xa, ngậm ngùi trước giờ phút phân ly. Tui cứ đứng đó, đứng chôn chân 1 chỗ, hết ngó Nguyệt Lão đến ngó gã. Không nói ko rằng, tui phóng lên ngựa, chạy ào ra khỏi gia trang Nguyệt Lão trong đôi mắt sững sờ của gã. Có lẽ, gã ko thể biết, lúc ấy tui đã tìm đến Dương Châu liễu xanh ngút ngàn, tìm đến nàng Tiển Hiểu Chân với khuôn mặt mếu máo: ”Hiểu Chân ơi Hiểu Chân, gã đòi bỏ ta kia. Từ nay, gã ko thèm lo cho ta nữa. Gã ngán ta đến tận cổ nên muốn vứt ta wa 1 xó đây mà. Hic hic, bây giờ ta phải làm sao đây, Hiểu Chân?”.

Tui tìm đến Dương Châu vì đây là nơi “lần đầu tiên tui cảm nhận được sức mạnh bảo vệ từ phía gã. Chính tại nơi này, gã đã xử tên đồ tể râu ria bờm xờm để bảo vệ yên bình cho tui”. Người ta thường tìm về những nơi đầy ấp kỷ niệm, tui cũng ko ngoại lệ!

Tui cố tình ngồi chờ… gã tại nơi này, có lẽ, coi nhìu phim wá nên tui bị nhiễm nặng những tình tiết lãng mạn trong mấy bộ phim mất rùi. Tui cứ hy vọng, trong lúc mình ngồi đợi, gã sẽ hiện ra bên cạnh mình và nói: ”Nàng ơi, đừng ly dị nữa nhá. Chúng ta hòa cả làng đi. Đừng ly dị nghen!”

Nhưng… cuộc đời ko thể như những bộ phim đã được dàn dựng và xếp đặt sẵn. Thế nên, tui đợi mỏi cả mắt, vẫn ko thấy nửa lời nhắn tin năn nỉ, huống chi bóng dáng gã. Hì, gã quả thực đã quá ngán ngẩm tui, nên muốn sớm ngày tống khứ tui đó mà. Có níu kéo cũng vô ích, ly dị thì ly dị, ai ngán ai. Hậm hực trèo lên lưng Hắc Liệt Mã chạy ùa đến Nguyệt Lão kèm lời réo gọi inh ỏi: ”Ngươi mau quay lại Giang Tân, mau đến Giang Tân ly dị đi.”

Gã tiếp tục vác thân cục mịch đến Nguyệt Lão, ko thèm liếc mắt nhìn tui mà cứ dán mắt dính chặt vào Nguyệt Lão. Uất ức trước ánh mắt cà chớn đó, tui hét: ”Khi ly dị thì phải chia tài sản. Ngươi chia tài sản cho ta, rồi ta sẽ ly dị!”

Có lẽ nghe được những lời này, gã mừng hớn hở, chắc chắn là gã vui mừng như mở cờ trong bụng nên liền nhanh nhảu đáp: ”Được rồi! Nàng đứng đây đợi, ta đến rương chứa đồ đã”.

Chắc gã phóng hết mã lực, nên chỉ trong chớp mắt, gã đã hiện ra với lời mở đầu: ”Giao dịch đi nàng!”

Tui tò mò muốn biết, phần tài sản mà gã chia như thế nào, bèn bật giao dịch. Ừm, gã chuyển cho tui hơn 1000 vạn. Nhiều nhỉ?

Wớ thánh thần thiên địa ơi, gã là tên đầu đất hay sao á. Người ta dùng dằng như thế, tức là người ta ko hề muốn ly dị tẹo nào. Vậy mà gã cứ làm mọi việc để thúc đẩy cuộc ly dị thành công. Giận run người vì hành động “ngoan ngoãn” ấy, tui hét thẳng vào mặt gã: ”Ngươi muốn ly dị lắm chứ gì? Ok thôi! Ta sẽ chiều theo ý ngươi. Ngươi mang đống tài sản của ngươi về đi. Ta ko thèm nhận của ngươi 1 xu nào.”

Ném mớ vàng mã vào mặt gã, tui xin Nguyệt Lão: ”Hãy cho con ly dị tên cà chớn này.”

Với ánh mắt hiền từ, Nguyệt Lão đã chấp nhận lời xin xỏ ấy. Thế là duyên nợ giữa tui và gã gián đoạn từ đây…

Hic, một cô gái đầy lòng kiêu ngạo như tui, làm sao chấp nhận được tình cảnh bị người ta bỏ chứ . Tức đến nghẹn lòng, giận đến run người: ”Takiem, ngươi hay ho lắm, dám bỏ rơi ta, ko có ngươi thì ta ko thể chống lầy à? Ko có ngươi thì ta ko xuôi ngược khắp giang hồ được à? Hãy đợi đấy! Rồi ngươi sẽ phải ân hận vì dám bỏ ta, hu hu“.

Quyết phải rửa sạch mối hận này, tui bèn lên kênh thế giới rao: ”Thúy Yên 4x cần cưới chồng gấp, ai wan tâm xin vui lòng PMMMMM“

Tui hiểu rõ, cơ hội kiếm chồng kiểu này rất khó ăn, vì bọn nam nhân sẽ nghĩ:

- Đây tuy là char nữ nhưng chắc là do nam chơi nên mới... bạo như thế. Mình mà cưới nó để nó lừa rồi cười mình ngốc nghếch à?

- Nó mới 4x yếu xìu lại nghèo... rớt mùng tơi. Chắc định bám vào ta để nhanh thăng cấp, rồi bòn rút gia tài của ta đây mà. Họa có khùng mới đưa thân ngọc ngà của ta ra cho nó chén.

- Nếu là Nga My thì anh còn gắng nhắm mắt nhắm mũi rước về để “lợi cả đôi đường”. Chứ Thúy Yên thì chả lợi dụng được tẹo nào, rước bả về để bả làm bà chúa, mình làm tôi tớ, suốt ngày ra đồng cày cực khổ để nuôi bả à?

- Chắc con nhỏ này tâm lý thất thường, hoặc khùng khùng điên điên gì đó. Con gái con lứa lại chạy theo đàn ông con trai để... đòi cưới.

Rao 1 hồi mà hổng thấy ma nào thèm hỏi han, hu hu, tủi thân ơi là tủi thân. Tui bèn gọi hảo bằng hữu: “Hảo bằng hữu ơi, mau chúc mừng cho ta đi.”

Hồng Thất Công bon chen chúc tụng: ”Chúc mừng hảo bằng hữu . Chiện vui gì vậy?“

Tui cười nói rất ngạo mạn: ”Ta và Takiem vừa ly dị xong. Chiện này ko đáng để chúc mừng à?”

Hồng Thất Công há hốc mồm, tỏ vẻ khó hiểu: ”Hảo bằng hữu nói thiệt hay nói đùa vậy?”

Tui hứ hứ: ”Ta mà thèm nói xạo với hảo bằng hữu à? Hiện ta đang rao trên kênh thế giới tìm chồng mới nè.”

Hồng Thất Công giật mình: ”Ặc ặc, sao hảo bằng hữu muốn cưới chồng gấp thế?”

Ko chút e ngại, tui liền thành thật thú nhận: ”Ta tức Takiem, ta ghét Takiem, gã dám ly dị ta, ta phải mau cưới chồng, chứng minh cho gã thấy, ta đủ sức để tự lo, ko có gã thì ta vẫn nhởn nhơn sống thoải mái“.

Hồng Thất Công chỉ biết xoa: ”Hảo bằng hữu bình tĩnh chút nào. Mà hảo bằng hữu nè… ta… ta làm chồng hảo bằng hữu được ko?”

Rất ngạc nhiên trước lời đề nghị bất ngờ ấy, tui nạt: ”Hảo bằng hữu muốn Anh Thư xé ta ra thành từng mảnh vụn à? Hảo bằng hữu đã thành gia lập thất rùi, đừng có chọc ghẹo ta, coi chừng ta đập chết giờ.”

Hồng Thất Công vội phân bua: ”Thật mà, ta ko có ghẹo hảo bằng hữu đâu, có muốn cưới hảo bằng hữu thật mà…”

Vội chặn lời Hồng Thất Công: ”Thôi được rồi nghen, còn dám ghẹo ta nữa thì đừng hòng sống sót nhá. Im lặng nào, có người vừa pm hỏi cưới ta kìa. Chờ ta 1 tẹo nào.”

Hehe, mừng wá, rốt cuộc cũng có kẻ muốn cưới mình, đời vẫn còn đẹp:

* Nè, ngươi theo môn phái nào? Cấp bao nhiu? Muốn cưới ta hả?

* Ừ, anh muốn cưới em. Anh là Cái Bang, 9x rồi.

* Nghe có vẻ được quá nhỉ? Ok, ta sẽ cưới ngươi.

* Mà em ơi, em bao nhiêu tuổi thế em?

Sau khi nghe tui tự thổ lộ xuân xanh của mình thì tên Cái Bang này im re, ko hó hé gì nữa, chờ hoài vẫn ko thấy hắn nói gì, tui bèn muối mặt đi hỏi:

* Ê, có muốn cưới ta nữa ko hả? Sao tự nhiên im re vậy?

* Hic, chị Hai ơi chị Hai, em mới sinh năm 88 à.

* Ặc ặc, vậy thôi, em giai còn bé xíu!

* Dạ, bye bye chị Hai nha!

Quê thật, mình thế này bị coi là già nè trời, hic. Quay qua Hồng Thất Công, tui bèn cười khằng khặc: ”Hảo bằng hữu ơi, cậu nhóc đó chê ta già nên ko thèm cưới nè, hi hi.“

Hồng Thất Công cứ thẹn thùng, ngập ngừng: ”Hảo bằng hữu nè, cho ta 1 cơ hội đi, ta muốn cưới hảo bằng hữu thật mà.”

Gửi tặng Hồng Thất Công ánh mắt liếc xéo: ”Còn Anh Thư thì wăng ở đâu? Muốn ta làm vợ bé ngươi hả? Muốn chết hay sao mà dám đề nghị như thế với ta".

Hồng Thất Công bối rối: ”Ko sao đâu, Anh Thư sợ ta lắm, ta nói gì thì Anh Thư đều nghe cả, hảo bằng hữu cứ an tâm đi”.

Tui gầm gừ: ”An tâm cái gì mà an tâm! Đã nói ko là ko, hảo bằng hữu lo chăm sóc Anh Thư cho tốt đi, đừng để ta mang tiếng quyến rũ hảo bằng hữu.”

Hồng Thất Công càng cố nài: ”Hảo bằng hữu ko thích ta à? Ta ko thể cưới hảo bằng hữu được à?”

Nghe cũng xuôi xuôi bụng, tui bèn đáp: ”Trừ khi hảo bằng hữu giải quyết xong xuôi với Anh Thư thì hẵng nói đến chiện cưới ta. Hảo bằng hữu chưa ly dị Anh Thư thì đừng hòng nghĩ đến việc cưới ta.":T

Hồng Thất Công trả lời chắc nịch: ”Được rồi, ta sẽ ly dị Anh Thư!”

Tui cười hì hì: ”Có mới nói! Chừng nào giải quyết xong thì đến Nguyệt Lão đợi ta.”

Nói thì nói thế thôi, chứ tui ko dám tin là hảo bằng hữu có thể bỏ được Anh Thư. Cô nàng này ghen tuông dữ dội lắm, giữ chồng như giữ vàng, chắc chắn hảo bằng hữu sẽ ko ép cô ta ly dị được đâu. Đang miên man suy nghĩ lung tung, chợt nhận được tin nhắn của Hồng Thất Công: ”Hảo bằng hữu ơi, ta đến Nguyệt Lão rồi Hảo bằng hữu đang ở đâu thế?”

Tui ngạc nhiên: ”Ủa? Thiệt hả? Định cưới ta thiệt hả? Đứng đó đi, ta đến liền!”

Lốc cốc lộc cộc chạy tưng tưng đến cổng nhà Nguyệt Lão, chưa kịp băng vào cổng, bỗng thấy thấp thoáng bóng dáng Anh Thư, trời ơi, tui làm sao dám gặp Anh Thư, trong vụ này, tui sai rõ mười mươi, bắt chồng người ta bỏ người ta để cưới mình, da mặt tui ko hề dày tí nào nên tui cũng biết thẹn với Anh Thư, vì thế, vội quay ngựa… bỏ chạy.

Anh Thư thấy tui quay lưng bỏ chạy, bèn phóng ngựa đuổi theo: ”Ê, con kia, dám cướp chồng tao hả?“

Tía má ơi, sao lại đưa đẩy con vào tình cảnh ngang trái này, mang tiếng giựt chồng người ta, kiểu này dẫu có nhảy xuống sông Cửu Long cũng đừng hòng rửa sạch tội. Tui chỉ còn biết phân bua: ”Ko! Ko có, ko có thật mà!“

Anh Thư càng gào khóc thảm thiết: ”Ta nói ko sai mà, rốt cuộc, cô cũng tìm cách mê hoặc, dụ dỗ chồng ta. Chỉ vì cô nên chồng ta mới đòi bỏ ta. Ta biết cả mà, hu hu”.

Tui chỉ biết đứng chôn chân 1 cách xấu hổ: ”Ko có, ko có mà, tui… tui ko hề có ý như thế…”

Anh Thư ko thèm nói năng, vội leo lên ngựa phóng đi vun vút như 1 cơn gió thoảng. Từ trong nhà Nguyệt Lão, Hồng Thất Công chạy vọt ra: ”Hảo bằng hữu có thấy vợ ta đâu ko? Vợ ta thương ta và lo lắng cho ta lắm. Ta thật có lỗi khi làm cô ấy buồn!”

Mèn đét ơi, tình cảm vợ chồng người ta mặn nồng như thế, sao tui có thể nhẫn tâm làm kẻ phá hoại chứ. Tui bèn chỉ dẫn: ”Ta thấy Anh thư chạy về phía Xa Phu, hảo bằng hữu mau đuổi theo mau“.

Hồng Thất Công chỉ kịp buông lời: ”Uh, ta đi tìm cô ấy đây”, rồi phóng ngựa biến mất.

Một mình tui đứng giữa Giang Tân rộng lớn, tự cười mỉa mai cho số phận bèo dạt mây trôi này. Đột nhiên lại nhận được tin nhắn của Hồ Thị Anh Thư: ”Nè, cô có thích chồng ta thật ko? Nếu ta rút lui thì cô sẽ thay ta chăm sóc tốt cho anh ấy chứ?”

Chỉ vì tui mà vợ chồng người ta sinh ra rắc rối, tui nào dám đành lòng làm cho mọi thứ rối ren thêm: ”Ko có đâu, tui ko có giành chồng với cô đâu. Lúc nãy chỉ là đùa thôi, hảo bằng hữu muốn thử lòng cô nên mới bày ra kế thế này, chứ có 1 người vợ tốt như cô, làm sao hảo bằng hữu nỡ lòng đánh mất chứ. Chỉ là đùa thôi, ko có gì cả đâu, cô đừng quá lo lắng và cũng đừng giận hảo bằng hữu nha.”

Anh Thư ngơ ngác, vặn hỏi: ”Thật chứ? Chỉ là đùa thôi à?”

Hì, số phận đưa đẩy, khiến tui phải làm kẻ giảng hòa và vun đắp cho tình cảm 2 vợ chồng họ. Có lẽ Hồng Thất Công chưa tìm được Anh Thư nên đã quay về bên Nguyệt Lão, rồi xin lỗi tui rối rít: ”Xin lỗi hảo bằng hữu, có lẽ… ta ko thể ly dị Anh Thư được.”

Tui cười cười: ”Ko sao đâu! Hảo bằng hữu đừng có lo nữa, ta vừa nói chiện với Anh Thư xong, cô ấy ko giận hảo bằng hữu đâu, hảo bằng hữu mau nhắn tin năn nỉ cô ấy 1 chút, thì đâu lại vào đấy ấy mà. Chúc vợ chồng hảo bằng hữu sớm vui vẻ trở lại nghen .”

Hồng Thất Công ko nói ko rằng bèn… bật đồ sát, tui hoảng hồn: ”Ê, muốn giết ta hả?”

Hồng Thất Công xụ mặt phân bua: ”Đâu có, ta đồ sát Nguyệt Lão mà. Ta phải đồ sát Nguyệt Lão. Nguyệt Lão thật đáng ghét, tại sao nam nhân ko thể cưới 2 vợ? Ta phải đồ sát Nguyệt Lão…”

Trời đất, tên hảo bằng hữu này dở hơi ghê chưa? Nếu Nguyệt Lão mà cho phép cưới 2 vợ thì thiên hạ này đại loạn rồi. Hừ, thục nữ đoan trang quyết ko thờ 2 chồng! Biết chưa hả? 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện