Vô Năng Vi Phượng
Chương 4
Nhìn thanh thủy trước mắt, Tiêu Mộc Phi không nói, Quân Phi Hoàng cũng không mở miệng, Cố Hiểu Khanh cùng Đỗ Thương Lược hai người liếc nhau, lập tức đứng lên lui tới một bên. Đỗ Thương Lược cảm thấy minh bạch, Quân Phi Hoàng căn bản tám chín phần mười nhận định Tiêu Mộc Phi, tự Đoan vương tặng trà đến cùng vương phi đáp ứng chia tay, coi như về phía Đoan vương đã là việc đương nhiên, nhưng từng câu để lại đường lui, tuy với Tiêu Mộc Phi không quá lưu tình, cẩn thận cân nhắc thì những thái độ đó lại là thích thú cực độ, hắn còn nhớ lần trước cùng Cố Hiểu Khanh đến bái phỏng, Quân Phi Hoàng mộ bộ dáng không cần nói nhiều chính là như thế, thật sớm tiễn khách, hôm nay lại là hao phí lời lẽ, dục cự hoàn nghênh (thích đối phương nhưng không muốn biểu lộ ra nên ngoài mặt tỏ ra cự tuyệt), tựa như chỉ cần lập y làm hậu, Đoan vương cũng không đủ đe dọa. Tiêu Mộc Phi không phải đứa ngốc, chỉ sợ trong lời nói kia hắn nghe được còn cặn kẽ hơn, nếu không thế nào ngoan ngoãn ngồi xuống?
Cố Hiểu Khanh và Đỗ Thương cùng đứng, trong lòng đối Quân Phi Hoàng là kính cũng là sợ, kính trọng khí độ ung dung, lâm sự không kinh động, cũng không sợ hãi…… Hắn cùng với Tiêu Mộc Phi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, rất rõ ràng trong nội tâm vương gia nhà hắn đối Đoan vương có điểm địch ý cùng tâm kết (chuyện trong lòng không bỏ được) khó nói ra, nhưng hắn cũng tinh tường Tiêu Mộc Phi che giấu rất khá, nếu không phải sớm chiều ở chung, chỉ sợ là khó có thể nhìn thấu, Quân Phi Hoàng lại xảo diệu bắt lấy điểm ấy, chỉ với vài câu liền làm Tiêu Mộc Phi thật sự nổi giận, lại làm từ chính miệng hắn nói ra hai chữ vi hậu …… Ánh mắt tối sầm lại, nếu như vương gia nhà hắn thật chiêu được Quân Phi Hoàng liền bỏ qua, nếu không, người này liền vạn không thể lưu!
Dường như phát hiện chấn động trong lòng hắn, Đỗ Thương Lược khẽ đụng tay hắn, như là vô ý, nhưng một chút nhiệt độ lại làm hắn phục hồi tinh thần lại, mà hai người trước bàn vẫn như cũ trầm mặc chống đỡ.
Tiêu Mộc Phi nhìn thanh thủy trước mắt, miễn cưỡng đè nén tất cả hôn ám đã qua, lần nữa nâng mắt, chỉ thấy Quân Phi Hoàng nhìn thẳng hắn, tư thái chờ đợi rõ ràng là nhàm chán muốn chết, hắn lại bắt được đáy mắt trong trẻo kia một tia nghiêm túc sảo túng tức thệ (vừa buông lỏng liền biến mất), vì vậy hắn lại nở nụ cười.
Y hãy nói đi, Tiêu Lệnh Vũ kia có cái gì tốt, có chỗ bì kịp được với hắn!
Thấy không hiểu sao hắn lại cười, Quân Phi Hoàng chau mi, đột nhiên có xúc động muốn đứng dậy tiễn khách, rồi lại không thể, ngón tay dài trên bàn nhẹ nhàng gõ a gõ, càng gõ càng là phiền lòng.
“Tại sao muốn làm hoàng hậu?”
Tiêu Mộc Phi mặc dù mở miệng trước, vấn đề lại cùng vừa rồi nói không liên quan nhau, lông mày Quân Phi Hoàng càng nhíu chặt. “Đó là việc riêng của ta, không nhọc vương gia lo lắng.”
Tiêu Mộc Phi vừa cười, khí chất phong lưu tiêu sái, thường ngày hắn cười như vậy, mỹ nhân bên cạnh sợ đã sớm cả người mềm yếu, Quân Phi Hoàng lại không chút dấu vết xa hắn một điểm, Tiêu Mộc Phi thấy tỉ mỉ, đáy lòng vừa là hài lòng vừa là buồn cười. “Ta nếu xưng đế, ngươi chẳng phải là hoàng hậu của ta, vậy còn có việc riêng gì cần phải giấu ta?”
“Vương gia đã đáp ứng điều kiện của ta?”
Tiêu Mộc Phi dời đi ánh mắt, ho khan một tiếng. “Chính như bên ta vừa nói, ngươi muốn vi hậu, tổng nên lấy chút bản lãnh tới, chẳng lẽ muốn ta tùy tiện đặt cược?”
Cố Hiểu Khanh thấy ánh mắt vương gia nhà hắn từ trên mặt Quân Phi Hoàng dời đi, nhịn không được liếc mắt. Nói cho cùng có lẽ ghét bỏ nửa mặt người ta chưa đủ mỹ là được rồi ah! Liền đặt cược loại lời này đều nói được ra, đây là mưu quốc, cũng không phải là đánh bạc. Đang muốn lên tiếng, Đỗ Thương Lược lại hướng hắn khoát khoát tay, Cố Hiểu Khanh giật giật môi, đúng là vẫn còn chưa nói cái gì.
Quân Phi Hoàng âm thầm đem động tác mọi người minh bạch, cũng tiện tay cầm nước ấm một bên rót vào trong chén, che dấu một chút hốt hoảng dưới đáy lòng. “Nguyên lai vương gia không chỉ là thương nhân, còn là con bạc.”
“Thương nhân cùng con bạc có gì khác biệt?”
“Xác thực không quá mức khác biệt, nhưng so với Đoan vương lại kém khá xa.” Quân Phi Hoàng khiêu khích nhất tiếu. “Vương gia tuy là tiên đế chi tôn, nhưng là con của một phế thái tử, phế thái tử đến nay tội danh chiêu hiển (rõ ràng), danh hào Lăng vương của vương gia bất quá tự lập, không bằng Đoan vương danh chính ngôn thuận.”
Trong lòng tuy tức giận, trên mặt Tiêu Mộc Phi lại nửa điểm cũng không thấy, vẫn là cười khẽ. “Có cao kiến gì chăng?”
“Cao kiến không dám nhận, ngược lại muốn hỏi chút vương gia dựa vào gì để nắm được thiên hạ?”
“Dựa vào ta có tiền.”
Nghe vậy, Cố Hiểu Khanh chỉ cảm thấy một hồi choáng váng, nhịn không được dựa vào người Đỗ Thương Lược, người sau mặc hắn dựa vào, muốn cười lại không dám cười, y nếu cười, chỉ sợ Cố Hiểu Khanh một bên sẽ khóc cho xem, dù thích thú nhưng y chỉ có thể ẩn nhẫn, cũng rất cẩn thận không kinh động tất cả mọi người, đưa mắt lên, y mới phát hiện chính mình thật sự quá lo lắng, Tiêu Mộc Phi trước bàn cùng Quân Phi Hoàng trừng mắt như ô nhãn kê (thái độ lúc nhân ý không hợp mà trợn mắt nhìn nhau), mà Cố Hiểu Khanh hiển nhiên còn trầm ngâm ở trong lời nói tuy là sự thật lại mười phần mạc danh kỳ diệu, căn bản không có người để ý đến hắn.
“Đoan vương là ấu tử được tiên đế tối sủng ái, đồng dạng của cải phong phú.”
Tiêu Mộc khinh thường cười. “Đuổi kịp với ta?”
“Vương gia binh năm vạn, Đoan vương binh bảy vạn, ngân lượng vương gia có thể mua được hai vạn binh mã tinh nhuệ?”
Biết rõ hắn cố ý giễu cợt chính mình, Tiêu Mộc Phi lại thành thực lắc đầu. ‘”Không thể.”
“Vương gia đã biết không thể, nghĩ đến muốn đánh là đánh lâu dài, dù rằng khiến vương gia may mắn thắng, chỉ sợ cũng đã là tóc bạc trắng răng lung lay, có nhiều hết thảy hùng tâm tráng chí (hoài bão phi phàm), cũng không thể nào mở rộng.”
“Ngươi có thể chiêu mộ cho ta được hai vạn binh mã?”
“Hà tất chiêu mộ? Hiện có một vạn binh mã đợi vương gia đến lấy, một vạn binh mã chênh lệch, mặc dù không thể nói cùng thế lực Đoan vương ngang nhau, e rằng vẫn có thể liều đến ngươi chết ta sống.” Quân Phi Hoàng một mặt nói, một mặt quan sát sắc mặt Tiêu Mộc Phi, người sau lại vẫn là một nửa bộ dáng thoải mái, người xem tự dưng nổi giận!
“Một vạn binh mã kia chẳng lẽ chính là của hồi môn của ngươi?”
Nhịn xuống xúc động muốn hất chén nước trên tay vào khuôn mặt tươi cười kia, Quân Phi Hoàng cố tỏ ra nét mặt tươi cười. “Vương gia muốn nghĩ như thế, ta cũng không thể nào!”
“Như vậy, Bình Xuyên tướng quân như thế nào?” Tiêu Mộc Phi phối hợp uống nước, liền nhìn cũng không nhìn Quân Phi Hoàng. “Hắn đang nắm giữ tám vạn binh.”
“Bình Xuyên tướng quân trấn thủ biên quan, tám vạn binh mã kia coi như tạm thời rút về, thì hoạ ngoại xâm sẽ xảy ra, Bình Xuyên tướng quân mặc dù nghĩ đoạt vị, chỉ sợ cũng không thể không phòng bị bao vây tứ phía, còn nữa, tướng quân cũng không có khả năng xưng đế.”
Tiêu Mộc Phi lúc đầu còn nghiêm túc, nghe đến cuối cùng lại nhịn không được cười ra tiếng, như vậy thẳng thắn nói Tiêu Thành Phương kia không có khả năng xưng đế, hắn thật đúng là lần đầu gặp, nghe tới thực là tâm hoa nộ phóng (mở cờ trong bụng), không khỏi vui vẻ, lại nhịn không được liếc mắt trộm nhìn Quân Phi Hoàng kia vẫn nói đến vui vẻ …… Đúng như Cố Hiểu Khanh nói, xác thực là một nhân tài, nhưng chính điểm có tài ấy lại phiền toái, còn có cả điều kiện mạc danh kì điệu kia nữa.
Nói thật, nhân tài như vậy hắn không chiếm được liền thôi, nhưng quyết không thể để Tiêu Lệnh Vũ lấy được!
Trong mắt sát ý nổi lên, Quân Phi Hoàng liền ngừng lời nói thao thao bất tuyệt, nhìn về phía hắn, Tiêu Mộc cũng không thu về ánh mắt, liền liền thoải mái đánh giá y, trong nháy mắt đó, Quân Phi Hoàng chỉ cảm thấy chính mình giống như miếng thịt của người bán hàng rong, mặc người lật qua lật lại chọn lựa, bên tai thậm chí truyền đến tiếng gõ, y chăm chú nhìn kỹ, mới phát hiện ngón tay Tiêu Mộc Phi dường như giống động tác kích thích tính toán giá trị, mà Cố Hiểu Khanh một bên lại là giấu đi mặt mũi, như ngượng ngùng hộ ai đó, Đỗ Thương Lược ngược lại nghiêm túc, đứng thẳng tắp, nhưng ánh mắt nhìn về phương xa, bất luận tiếng gì vang lên cũng không nghe thấy.
Quân Phi Hoàng đột nhiên có chút lui bước, bọn người Tiêu Mộc Phi này…… Cùng y nguyên bản suy nghĩ tựa hồ hơi có chênh lệch? Lông mày ngày càng nhăn lại, không nghĩ ra tin tức của mình rốt cuộc là xảy ra vấn đề chỗ nào, đang tính toán, lại nghe thấy Tiêu Mộc Phi thở dài một tiếng, quay đầu đi, lại đúng lúc đón lấy tay nam nhân đang duỗi ra.
Tiêu Mộc Phi chế trụ mặt y, từ nửa bên phải nhìn sang nửa bên trái, nhịn không được lại là than nhẹ. Đáng tiếc, thật sự là đáng tiếc, nếu không vết sẹo chướng mắt kia, việc mua bán này cũng còn có lợi. “Cái này có thể che khuất không?”
Cố Hiểu Khanh ở một bên rốt cuộc chịu đựng không nổi, từ mười ngón tay che mặt tràn ra một tiếng. “Cứu mạng……”
Cố Hiểu Khanh và Đỗ Thương cùng đứng, trong lòng đối Quân Phi Hoàng là kính cũng là sợ, kính trọng khí độ ung dung, lâm sự không kinh động, cũng không sợ hãi…… Hắn cùng với Tiêu Mộc Phi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, rất rõ ràng trong nội tâm vương gia nhà hắn đối Đoan vương có điểm địch ý cùng tâm kết (chuyện trong lòng không bỏ được) khó nói ra, nhưng hắn cũng tinh tường Tiêu Mộc Phi che giấu rất khá, nếu không phải sớm chiều ở chung, chỉ sợ là khó có thể nhìn thấu, Quân Phi Hoàng lại xảo diệu bắt lấy điểm ấy, chỉ với vài câu liền làm Tiêu Mộc Phi thật sự nổi giận, lại làm từ chính miệng hắn nói ra hai chữ vi hậu …… Ánh mắt tối sầm lại, nếu như vương gia nhà hắn thật chiêu được Quân Phi Hoàng liền bỏ qua, nếu không, người này liền vạn không thể lưu!
Dường như phát hiện chấn động trong lòng hắn, Đỗ Thương Lược khẽ đụng tay hắn, như là vô ý, nhưng một chút nhiệt độ lại làm hắn phục hồi tinh thần lại, mà hai người trước bàn vẫn như cũ trầm mặc chống đỡ.
Tiêu Mộc Phi nhìn thanh thủy trước mắt, miễn cưỡng đè nén tất cả hôn ám đã qua, lần nữa nâng mắt, chỉ thấy Quân Phi Hoàng nhìn thẳng hắn, tư thái chờ đợi rõ ràng là nhàm chán muốn chết, hắn lại bắt được đáy mắt trong trẻo kia một tia nghiêm túc sảo túng tức thệ (vừa buông lỏng liền biến mất), vì vậy hắn lại nở nụ cười.
Y hãy nói đi, Tiêu Lệnh Vũ kia có cái gì tốt, có chỗ bì kịp được với hắn!
Thấy không hiểu sao hắn lại cười, Quân Phi Hoàng chau mi, đột nhiên có xúc động muốn đứng dậy tiễn khách, rồi lại không thể, ngón tay dài trên bàn nhẹ nhàng gõ a gõ, càng gõ càng là phiền lòng.
“Tại sao muốn làm hoàng hậu?”
Tiêu Mộc Phi mặc dù mở miệng trước, vấn đề lại cùng vừa rồi nói không liên quan nhau, lông mày Quân Phi Hoàng càng nhíu chặt. “Đó là việc riêng của ta, không nhọc vương gia lo lắng.”
Tiêu Mộc Phi vừa cười, khí chất phong lưu tiêu sái, thường ngày hắn cười như vậy, mỹ nhân bên cạnh sợ đã sớm cả người mềm yếu, Quân Phi Hoàng lại không chút dấu vết xa hắn một điểm, Tiêu Mộc Phi thấy tỉ mỉ, đáy lòng vừa là hài lòng vừa là buồn cười. “Ta nếu xưng đế, ngươi chẳng phải là hoàng hậu của ta, vậy còn có việc riêng gì cần phải giấu ta?”
“Vương gia đã đáp ứng điều kiện của ta?”
Tiêu Mộc Phi dời đi ánh mắt, ho khan một tiếng. “Chính như bên ta vừa nói, ngươi muốn vi hậu, tổng nên lấy chút bản lãnh tới, chẳng lẽ muốn ta tùy tiện đặt cược?”
Cố Hiểu Khanh thấy ánh mắt vương gia nhà hắn từ trên mặt Quân Phi Hoàng dời đi, nhịn không được liếc mắt. Nói cho cùng có lẽ ghét bỏ nửa mặt người ta chưa đủ mỹ là được rồi ah! Liền đặt cược loại lời này đều nói được ra, đây là mưu quốc, cũng không phải là đánh bạc. Đang muốn lên tiếng, Đỗ Thương Lược lại hướng hắn khoát khoát tay, Cố Hiểu Khanh giật giật môi, đúng là vẫn còn chưa nói cái gì.
Quân Phi Hoàng âm thầm đem động tác mọi người minh bạch, cũng tiện tay cầm nước ấm một bên rót vào trong chén, che dấu một chút hốt hoảng dưới đáy lòng. “Nguyên lai vương gia không chỉ là thương nhân, còn là con bạc.”
“Thương nhân cùng con bạc có gì khác biệt?”
“Xác thực không quá mức khác biệt, nhưng so với Đoan vương lại kém khá xa.” Quân Phi Hoàng khiêu khích nhất tiếu. “Vương gia tuy là tiên đế chi tôn, nhưng là con của một phế thái tử, phế thái tử đến nay tội danh chiêu hiển (rõ ràng), danh hào Lăng vương của vương gia bất quá tự lập, không bằng Đoan vương danh chính ngôn thuận.”
Trong lòng tuy tức giận, trên mặt Tiêu Mộc Phi lại nửa điểm cũng không thấy, vẫn là cười khẽ. “Có cao kiến gì chăng?”
“Cao kiến không dám nhận, ngược lại muốn hỏi chút vương gia dựa vào gì để nắm được thiên hạ?”
“Dựa vào ta có tiền.”
Nghe vậy, Cố Hiểu Khanh chỉ cảm thấy một hồi choáng váng, nhịn không được dựa vào người Đỗ Thương Lược, người sau mặc hắn dựa vào, muốn cười lại không dám cười, y nếu cười, chỉ sợ Cố Hiểu Khanh một bên sẽ khóc cho xem, dù thích thú nhưng y chỉ có thể ẩn nhẫn, cũng rất cẩn thận không kinh động tất cả mọi người, đưa mắt lên, y mới phát hiện chính mình thật sự quá lo lắng, Tiêu Mộc Phi trước bàn cùng Quân Phi Hoàng trừng mắt như ô nhãn kê (thái độ lúc nhân ý không hợp mà trợn mắt nhìn nhau), mà Cố Hiểu Khanh hiển nhiên còn trầm ngâm ở trong lời nói tuy là sự thật lại mười phần mạc danh kỳ diệu, căn bản không có người để ý đến hắn.
“Đoan vương là ấu tử được tiên đế tối sủng ái, đồng dạng của cải phong phú.”
Tiêu Mộc khinh thường cười. “Đuổi kịp với ta?”
“Vương gia binh năm vạn, Đoan vương binh bảy vạn, ngân lượng vương gia có thể mua được hai vạn binh mã tinh nhuệ?”
Biết rõ hắn cố ý giễu cợt chính mình, Tiêu Mộc Phi lại thành thực lắc đầu. ‘”Không thể.”
“Vương gia đã biết không thể, nghĩ đến muốn đánh là đánh lâu dài, dù rằng khiến vương gia may mắn thắng, chỉ sợ cũng đã là tóc bạc trắng răng lung lay, có nhiều hết thảy hùng tâm tráng chí (hoài bão phi phàm), cũng không thể nào mở rộng.”
“Ngươi có thể chiêu mộ cho ta được hai vạn binh mã?”
“Hà tất chiêu mộ? Hiện có một vạn binh mã đợi vương gia đến lấy, một vạn binh mã chênh lệch, mặc dù không thể nói cùng thế lực Đoan vương ngang nhau, e rằng vẫn có thể liều đến ngươi chết ta sống.” Quân Phi Hoàng một mặt nói, một mặt quan sát sắc mặt Tiêu Mộc Phi, người sau lại vẫn là một nửa bộ dáng thoải mái, người xem tự dưng nổi giận!
“Một vạn binh mã kia chẳng lẽ chính là của hồi môn của ngươi?”
Nhịn xuống xúc động muốn hất chén nước trên tay vào khuôn mặt tươi cười kia, Quân Phi Hoàng cố tỏ ra nét mặt tươi cười. “Vương gia muốn nghĩ như thế, ta cũng không thể nào!”
“Như vậy, Bình Xuyên tướng quân như thế nào?” Tiêu Mộc Phi phối hợp uống nước, liền nhìn cũng không nhìn Quân Phi Hoàng. “Hắn đang nắm giữ tám vạn binh.”
“Bình Xuyên tướng quân trấn thủ biên quan, tám vạn binh mã kia coi như tạm thời rút về, thì hoạ ngoại xâm sẽ xảy ra, Bình Xuyên tướng quân mặc dù nghĩ đoạt vị, chỉ sợ cũng không thể không phòng bị bao vây tứ phía, còn nữa, tướng quân cũng không có khả năng xưng đế.”
Tiêu Mộc Phi lúc đầu còn nghiêm túc, nghe đến cuối cùng lại nhịn không được cười ra tiếng, như vậy thẳng thắn nói Tiêu Thành Phương kia không có khả năng xưng đế, hắn thật đúng là lần đầu gặp, nghe tới thực là tâm hoa nộ phóng (mở cờ trong bụng), không khỏi vui vẻ, lại nhịn không được liếc mắt trộm nhìn Quân Phi Hoàng kia vẫn nói đến vui vẻ …… Đúng như Cố Hiểu Khanh nói, xác thực là một nhân tài, nhưng chính điểm có tài ấy lại phiền toái, còn có cả điều kiện mạc danh kì điệu kia nữa.
Nói thật, nhân tài như vậy hắn không chiếm được liền thôi, nhưng quyết không thể để Tiêu Lệnh Vũ lấy được!
Trong mắt sát ý nổi lên, Quân Phi Hoàng liền ngừng lời nói thao thao bất tuyệt, nhìn về phía hắn, Tiêu Mộc cũng không thu về ánh mắt, liền liền thoải mái đánh giá y, trong nháy mắt đó, Quân Phi Hoàng chỉ cảm thấy chính mình giống như miếng thịt của người bán hàng rong, mặc người lật qua lật lại chọn lựa, bên tai thậm chí truyền đến tiếng gõ, y chăm chú nhìn kỹ, mới phát hiện ngón tay Tiêu Mộc Phi dường như giống động tác kích thích tính toán giá trị, mà Cố Hiểu Khanh một bên lại là giấu đi mặt mũi, như ngượng ngùng hộ ai đó, Đỗ Thương Lược ngược lại nghiêm túc, đứng thẳng tắp, nhưng ánh mắt nhìn về phương xa, bất luận tiếng gì vang lên cũng không nghe thấy.
Quân Phi Hoàng đột nhiên có chút lui bước, bọn người Tiêu Mộc Phi này…… Cùng y nguyên bản suy nghĩ tựa hồ hơi có chênh lệch? Lông mày ngày càng nhăn lại, không nghĩ ra tin tức của mình rốt cuộc là xảy ra vấn đề chỗ nào, đang tính toán, lại nghe thấy Tiêu Mộc Phi thở dài một tiếng, quay đầu đi, lại đúng lúc đón lấy tay nam nhân đang duỗi ra.
Tiêu Mộc Phi chế trụ mặt y, từ nửa bên phải nhìn sang nửa bên trái, nhịn không được lại là than nhẹ. Đáng tiếc, thật sự là đáng tiếc, nếu không vết sẹo chướng mắt kia, việc mua bán này cũng còn có lợi. “Cái này có thể che khuất không?”
Cố Hiểu Khanh ở một bên rốt cuộc chịu đựng không nổi, từ mười ngón tay che mặt tràn ra một tiếng. “Cứu mạng……”
Bình luận truyện