Vợ Ngốc

Chương 36



Ngày đó Diệp Hạo có nói Elly sẽ đến nhà chơi, nên Nhạc Ân rất mong đợi, nào ngờ sau đó chẳng thấy Elly đến, Diệp Hạo phải gọi điện thoại cho Diệp Bảo mới biết Elly đã về Mỹ giải quyết công việc. Vậy nên, gặp lại Elly, Nhạc Ân thật sự rất hứng khởi. Elly cũng không khác Nhạc Ân, lúc nhìn thấy Diệp Hạo từ xa, cô đã hi vọng Nhạc Ân có theo anh, vào phòng như ý nguyện gặp Nhạc Ân, cô thấy thật vui mừng, chào hỏi bà Diệp xong xuôi là lao vào ôm tay Nhạc Ân thủ thỉ. Một lúc sau, Diệp Bảo nói chuyện với bà Diệp xong cũng chạy qua bên giường Diệp Thiên Minh tham gia tám chuyện. Lúc đó, chẳng cần Nhạc Ân kể chuyện nữa, mà cả ba người kia đã tạo thành một câu chuyện xôm tụ cho Diệp Thiên Minh nghe rồi.

Đến khuya, Diệp Bảo mới đưa Elly về, Diệp lão thì đã về trước, Diệp Hạo tiễn Diệp Bảo xong cũng quyết định sẽ ở lại, hai vợ chồng sang phòng bên cạnh nghĩ ngơi.

" Andy, không ngủ được " Nhạc Ân nằm trên giường nhìn khắp căn phòng xa lạ, cảm thấy hơi sợ, vội rúc vào lòng Diệp Hạo nhắm mắt lại

" Để đèn nên không ngủ được sao, anh tắt đi nhé" Diệp Hạo vòng tay ôm chặt Nhạc Ân, nhẹ giọng vỗ về, anh biết là cô lạ nhà nên không ngủ được

" Không, Andy không được đi đâu hết, ở đây với Ân " Nhạc Ân cuống cuồng nắm chặt áo Diệp Hạo, cô sợ anh đi tắt đèn sẽ buông cô ra

" Ngốc, anh không buông em ra đâu mà, nào, có anh rồi mà còn sợ nữa sao? " Diệp Hạo đẩy vai Nhạc Ân ra để cô nhìn anh, lại nói tiếp " Không sợ, anh luôn ôm em mà... Ân Ân, nói xem, còn sợ nữa không??"

Nhạc Ân mím môi đưa mắt liếc qua hai bên, thấy can đảm hơn một chút mới từ từ quay đầu nhìn khắp phòng lần nữa, cuối cùng là nhìn thẳng vào khuôn mặt Diệp Hạo, miệng từ từ cong lên thành nụ cười chúm chím đáng yêu, hếch cằm nói với Diệp Hạo

" Ân không sợ nữa a..." ngừng lại kéo Diệp Hạo nằm xuống, tự động ôm cổ anh rồi nói tiếp " Andy ôm ôm, đừng thả tay nha, Ân sẽ sợ"

Không sợ... Sẽ sợ.... Nói năng lung tung thế ai hiểu được đây, Diệp Hạo bật cười, nghe lời mà ôm chặt Nhạc Ân lại, thì thầm với cô

" Ừ, không bao giờ thả tay, anh đi đâu cũng sẽ mang em theo cùng... luôn luôn ở bên em...." Diệp Hạo nói xong thì hôn nhẹ lên khuôn mặt Nhạc Ân, muốn nói tiếp để thúc giục cô ngủ, nhưng đã nghe Nhạc Ân nói trước rồi

“ Andy, mẹ có sợ không??”

Bà ấy?? Diệp Hạo nhớ đến bà Diệp, kể từ ngày bị ngất xĩu, có vẻ bà cũng biết quý trọng bản thân, thay vì ngồi cả đêm trông chừng, bà đã lên giường nằm, nhưng là nằm bên cạnh Diệp Thiên Minh. Diệp Hạo mấy lần mở cửa thì nhìn thấy như vậy, nhưng anh không biết bà có ngủ không hay là nằm thức … Sau đó anh cũng đóng cửa lại rồi ra về, anh biết tính bà cố chấp, anh cũng hiểu tâm trạng của bà, hơn nữa, lâu nay anh với bà không hợp,cho nên, anh sẽ không quan tâm quá mức. Nhưng …. Chẳng hiểu sao, Nhạc Ân hỏi anh một câu, anh lại thấy hơi xao lòng, vì anh biết, bà Diệp cũng biết sợ hãi. Không phải là nỗi sợ yếu bong yếu vía như vợ anh, mà là một nỗi sợ còn đáng sợ hơn rất nhiều, sợ mất đi người mình yêu thương.

“ Ân Ân, đi với anh qua phòng cha nhé” Diệp Hạo đột nhiên ngồi dậy xong kéo Nhạc Ân dậy theo, ôm cô vào lòng rồi mới đề nghị

“ Qua phòng cha?? làm gì vậy Andy??” Nhạc Ân chu môi cau mày tò mò, chẳng lẻ là qua kể chuyện tiếp..

“ Qua nhìn cha có ngủ ngon không. Đi nhé “ Diệp Hạo đưa mắt sang chỗ khác rồi nói, bởi vì anh không chỉ là qua xem Diệp Thiên Minh mà thôi

“ Ồ, đi đi “

“ Muốn anh bế không??” Diệp Hạo mĩm cười, vừa vuốt lại mái tóc cho Nhạc Ân vừa hỏi

“ Bế, bế Ân đi “ Nhạc Ân đương nhiên là muốn bế đi, cô sợ nơi này a, càng bám chặt Diệp Hạo càng tốt.

“ Ừ, đợi anh xuống giường đã “ Diệp Hạo vừa nói vừa xuống giường, xong thì vươn tay bế Nhạc Ân như bế em bé rồi đi ra khỏi phòng, anh phải bế như thế này mới mở cửa phòng bên kia được. Còn Nhạc Ân được Diệp Hạo bế đi thì vòng tay vòng chân ôm chặt người anh, quay đầu nhìn về phía trước, chả dám nhìn sau lưng một tí nào hết, vừa nãy thôi cô nhìn về hành lang trải dài phía sau, tuy có sáng đèn nhưng trống hoắc, cô rất nhát gan a.

Phòng bệnh của Diệp Thiên Minh không để đèn ban đêm, chỉ để bóng đèn ngủ cho bà Diệp, nhưng Diệp Hạo nhìn dưới khe hở của cửa lại thấy ánh đèn rất sáng, chứng tỏ đèn trong phòng chưa tắt. Vậy, có thể bà Diệp chưa ngủ. Quả đúng vậy, khi Diệp Hạo khẽ mở cửa thì nhìn thấy bà Diệp đang ngồi suy nghĩ điều gì đó, trên tay là chiếc điện thoại.

“ Mẹ “ Người gọi là Nhạc Ân, cô thấy bà còn thức nên theo bản năng gọi bà, làm bà Diệp giật mình quay đầu nhìn.

Thấy Diệp Hạo và Nhạc Ân đang đứng ở cửa, bà Diệp hơi ngạc nhiên, bà biết ngày nào Diệp Hạo cũng mở cửa nhìn vào phòng, những lúc đó bà đều còn thức nên biết hết, có lẽ cũng có những lúc bà đã ngủ không biết, nhưng một đêm, anh mở cửa phải 4,5 lần,lần nào cũng mở ra nhìn một chút lại đóng ngay. Nhưng lần này, Nhạc Ân lại gọi bà, là có chuyện gì muốn nói với bà sao???

Nhạc Ân thấy bà Diệp cứ nhìn hai vợ chồng cô chăm chăm mà lại không nói gì, bèn nói tiếp

“ Andy muốn qua nhìn cha ngủ ngon không a”

Ôi, vợ ngốc ơi. Diệp Hạo thở dài trong lòng, anh vốn chỉ là muốn xem mà thôi, không muốn lên tiếng, anh quên mất cô vợ mình mau miệng thế nào, cô cũng chẳng hiểu ý anh để mà làm theo anh, nhưng dù sao cũng đã mở miệng rồi, cũng nên nói gì đó, vậy là Diệp Hạo cũng gật đầu phụ họa theo Nhạc Ân

“ Tôi chỉ muốn xem tình hình ông ấy có ổn không thôi, cũng chẳng có gì, chúng tôi đi nghĩ đây “ Nói xong thì muốn quay người, nhưng đột nhiên anh ngừng lại, ấp úng một chút mới chịu nói “ Bà nên đi nghĩ đi, cũng gần 12 giờ rồi đấy” Giờ mới thật sự là bước đi, đây mới chính là lí do để anh sang đây, anh muốn xem bà ngủ chưa, muốn nhắc nhở bà một câu.

“ Cậu …” Diệp Hạo vừa bước ra khỏi phòng, quay người chuẩn bị đóng cửa thì bà Diệp lên tiếng.

Đây là lần thứ 2 bà gọi anh, Diệp Hạo quay người lại, nhìn vào phòng đợi bà nói tiếp

“ Diệp Tề có liên lạc với cậu không??” Bà Diệp thở dài một hơi, cúi đầu nhìn vào chiếc điện thoại trên tay mình.

Thì ra, bà ấy đang điện thoại cho Diệp Tề, cũng phải, giờ bên Pháp đang là ban ngày mà. Và, thì ra, bà ấy còn thêm một nỗi lòng nữa, ngoài Diệp Thiên Minh, bà ấy còn rất lo cho con trai của mình. Diệp Hạo đứng im suy nghĩ, cho đến khi Nhạc Ân níu cổ anh nhắc nhở, anh mới chú ý

“ Andy, mẹ hỏi kìa”

“ Mấy hôm nay Diệp Tề không điện thoại cho tôi, nhưng bà đừng lo, Diệp Tề sẽ không sao, bà cũng biết mà, anh ấy rất có bản lĩnh “ Diệp Hạo nói một hơi rồi nhìn bà Diệp, thấy bà mới nghe thì cau mày, sau đó lại giãn ra, chứng tỏ, bà nghe theo lời anh nói.

“Diệp Tề, Diệp Bảo, hai người đó tự lo cho mình được, bà đừng lo lắng quá, bà nên đi nghĩ để có sức khỏe mà chăm sóc cho cha “ Diệp Hạo nói thêm một câu rồi đóng cửa lại, Nhạc Ân đang ôm cổ anh nhìn vào phòng lần nữa, cố gắng đưa tay vẫy chào tạm biệt, cô thấy bà Diệp cũng đang nhìn cô, cô còn thấy, bà gật đầu với mình, rồi cánh cửa khép lại.

…………..

“ Andy, mặt làm sao vậy??” Nhạc Ân đưa hai bàn tay ôm mặt Diệp Hạo, nhíu mày lo lắng, anh bế cô về phòng rồi ngồi lên giường, nhưng vẫn cứ thế mà ôm cô, không hề nằm xuống, đôi mắt lại rũ xuống, im lặng nãy giờ rồi.

Diệp Hạo nghe tiếng Nhạc Ân, vừa nâng mắt là khuôn mặt trở về trạng thái bình thường, biết mình lại làm cô lo lắng, anh vội hôn má cô một cái, mĩm cười

“ Anh đang suy nghĩ vài chuyện thôi, không có gì đâu, chúng ta đi ngủ thôi” nói xong thì quay người để Nhạc Ân vào phía bên trong giường rồi mới ôm cô nằm xuống, kéo chăn đắp cho cả hai xong ôm chặt cô thì thầm “ Ngủ đi, mai còn kể chuyện cho cha nghe nữa đó”

Nhạc Ân vốn vô tư, Diệp Hạo nói ‘ không có gì’, cô cũng không hỏi tiếp nữa, cũng đã buồn ngủ lắm rồi, Nhạc Ân ngoan ngoãn để Diệp Hạo ôm, đôi mắt cũng nhíu lại, trước khi đi vào giấc ngủ còn cố lẩm bẩm

“ Andy, hết chuyện kể rồi a …. Làm sao đây ……..”

Hết chuyện kể??? Diệp Hạo đang nhắm mắt, vội mở mắt ra, nhìn khuôn mặt cô vợ nhỏ đã ngủ, anh thấy lo lắng…. Cầu mong ngày mai cô đừng lôi kéo anh vào kể chuyện thay cô …. Diệp Hạo thở dài, nhắm mắt lại, từ từ đi vào giấc ngủ, anh không hề nhận ra, chỉ vì lo lắng việc ngày mai bị bắt phải kể chuyện, mà đầu óc anh đã không còn suy nghĩ những chuyện phiền muộn hồi nãy nữa, vậy là, giấc ngủ được ngon hơn một chút …..

Hồi nãy, anh đang suy nghĩ về Diệp Tề và Diệp Bảo, không phải do bà Diệp mới nhắc, mà anh vốn cũng suy nghĩ về họ mấy hôm nay rồi, anh đúng là tin vào bản lĩnh hai người anh em của mình, nhưng thật sự, không thể nói trong lòng anh không có lo lắng cho họ.

--------------------------

3 giờ sáng ngày hôm sau, Diệp Bảo rời khỏi thành phố A, đến tỉnh Q, một tỉnh nằm ở cực nam của đất nước, nơi có đến 2/3 là đồi núi.

7 giờ sáng, Chu Hiếu đến khách sạn Center, vẫn phòng cũ, vẫn con gái và con rể ông ở đó, nhưng lại có thêm một nhân vật mới, một người đàn ông khoảng 30 tuổi, người đó, có bộ dạng lưu manh với đôi mắt nheo nguy hiểm. Tất cả, đang đợi tin từ thuộc hạ theo đuôi Diệp Bảo.

9 giờ sáng, tin tức đầu tiên được báo về thành phố A …

“ Diệp Bảo vừa đến tỉnh Q, đã vào khách sạn sang trọng nhất ở đó, không xác định được anh ta vào đó để làm gì, cũng rất khó tiếp cận anh ta, toàn bộ khu VIP của khách sạn được một vị khách bí ẩn bao trọn, xung quanh còn có rất nhiều vệ sĩ bảo vệ ….”

10 giờ 30 sáng, tin tức thứ hai truyền về …

“ Diệp Bảo đã rời khỏi khách sạn, anh ta đi về phía bắc của tỉnh, đến một vùng toàn núi, ở đó đã có rất đông người và trang thiết bị, hình như, những người đó đã ở đó cũng khá lâu rồi …”

…………………………..

“ Tỉnh Q thì có gì nổi bật “

Trong căn phòng lớn, Triệu Chương Nghĩa lên tiếng hỏi người thư kí đang ôm một xấp tài liệu đứng sau lưng, hắn vừa hỏi xong, người thư kí đã nhanh nhẹn lật một tờ giấy, báo cáo

“ Thưa ông chủ, tỉnh Q chỉ là một tỉnh nhỏ, người dân ở đó sống phụ thuộc vào nông nghiệp và du lịch là chủ yếu, nơi phát triển nhất là thành phố Q trực thuộc tỉnh, nhưng cũng chỉ mới phát triển cách đây chừng 10 năm. Tỉnh này và một số tỉnh lân cận đều có địa hình chủ yếu là núi, nhưng đây lại là tỉnh phát triển chậm nhất. Nói tóm lại, chúng tôi không thể điều tra ra ở đó có thứ gì hấp dẫn để đầu tư vào cả”

“ Vậy hắn ta đến đó để làm gì, những người đang làm việc ở vùng núi phía bắc nữa, họ đang tìm kiếm thứ gì??” Chu Hiếu không nhịn được lên tiếng, Chu Lệ Băng đã nói với ông, Diệp Bảo đang đi tìm cơ hội cuối cùng cứu Diệp gia, chắc chắn ở đó có gì đó.

“ Còn điều tra thêm được gì nữa không, người đàn ông trong khách sạn là ai??” Triệu CHương Nghĩa không trả lời câu hỏi của Chu Hiếu, mà hỏi tiếp người thư kí

“ Thưa ông chủ, người đó có lai lịch rất bí ẩn, chúng tôi chỉ biết đó là một người Pháp. Chúng tôi cũng điều tra được ông ta đã ở đó được 1 tuần, trước đó ông ta cũng đã đến khách sạn đó, nhưng chỉ đến một mình ông ta và 1 người đi cùng, nhưng lần này, ông ta mang theo vệ sĩ. Người trong khách sạn nói hoàn toàn không biết ông ta đến để làm gì, ông ta thường xuyên rời khỏi khách sạn, đi và về rất im lặng”

“ Người Pháp ư??” Triệu CHương Nghĩa cau mày, liền quay qua người đàn ông nãy giờ vẫn ngồi im lặng trong phòng, hỏi “ Tào Bính, anh có nghi ngờ ai không?”

Tào Bính, một nhân vật bí ẩn, từ nhỏ sống ở nước ngoài, từng ở Mỹ, Anh … nhưng gần 8 năm nay, anh ta chỉ ở Pháp. Tào Bính nghe hỏi, đôi mắt nheo nguy hiểm kia càng nheo lại, khuôn mặt tuy tuấn tú nhưng nhìn vào người ta hoàn toàn không dám lại gần, hắn ta im lặng chừng 2 phút mới nhàn nhạt nói, giọng nói lơ lớ của người sống ở nước ngoài đã lâu

“ Tôi cũng không biết đó là ai, nhưng mà, hắn ta có thể là người Pháp, cũng có thể là người nước khác mang quốc tịch Pháp, các anh thử nghĩ xem, liệu có nghĩ ra là ai quen biết Diệp gia không??”

Tào Bính cũng là một nhân vật quen biết rộng ở Pháp, nhất là giới nhà giàu, anh ta cũng không đoán ra ai, thì những người ngồi ở đây cũng đành chịu. Bọn họ cũng không biết hết mấy mỗi quan hệ của Diệp gia ở đây,chỉ còn một cách duy nhất là ….

“ Hay là bảo Lệ Băng gọi điện thoại hỏi Diệp Bảo xem thử hắn có nói không?” Người lên tiếng là Chu Thiên Thiên, cô luôn ghét Chu Lệ Băng, nhưng khó khăn vẫn nghĩ đến Chu Lệ Băng đầu tiên.

Chu Hiếu nghe Chu Thiên Thiên nói, mắt hơi sáng lên nhìn Triệu Chương Nghĩa và Tào Bính hỏi ý kiến, ở đây Triệu CHương Nghĩa và Tào Bính là người ra quyết định, nhưng lâu nay, ông mới chính là người mang lại thành công cho bọn họ. Triệu Chương Nghĩa đưa mắt qua nhìn Tào Bình, tên Tào Bính kia cũng nhìn lại anh, làm ra vẻ đang hỏi ý kiến của nhau, nhưng thật ra họ đang trao đổi thông tin riêng. Cuối cùng Triệu Chương Nghĩa lên tiếng

“ Không cần, Diệp Bảo chắc chắn sẽ không nói, cách tốt nhất bây giờ chính là … “ Hắn nhìn hai cha con Chu Hiếu, nhả từng chữ “ Chờ đợi “

Nói xong, hắn ngã người ra ghế ngồi im, cả căn phòng cũng chìm trong im lặng.

………………

1 giờ chiều, thông tin lại được truyền về cho Triệu CHương Nghĩa, 1 tin vô cùng chấn động, đủ cho hắn và Tào Bính ngay lập tức phải đáp máy bay đến tỉnh Q ngay trong ngày.

“ Không chỉ ở vùng núi phía Bắc của tỉnh mới có người đang làm việc, mà vùng núi phía Đông cũng có rất nhiều người, trang thiết bị mang theo chính là để thăm dò mỏ quặng, ông chủ Triệu, ở đây có dấu hiệu của một mỏ quặng hỗn hợp rất lớn”

……………….

“ Chết tiệt, người của Diệp gia thật đáng sợ mà, bọn chúng luôn có mọi cách tìm ra những dự án béo bở,, lần này, hắn lại đi trước chúng ta một bước “ Triệu Chương Nghĩa đang ngồi trên xe với Tào Bính đến sân bay. Hắn không nhịn được phải vỗ đùi điên tiết.

Quả thật, hắn không thể nào không ghen tị với Diệp gia được. Diệp gia quả thật là những anh tài, mà thuộc hạ của bọn họ cũng là những anh tài trong anh tài. Bọn họ thành công như vậy ở thành phố A, đủ để biết được bản lĩnh của bọn họ lớn đến thế nào, Vì thế trong những năm qua, không có một ai có thể cạnh tranh với họ, Diệp gia nhờ sự lớn mạnh của mình thu hút nhân tài, họ lại càng thêm lớn mạnh. Những tưởng lần này, hắn có vốn lớn trong tay, lại có người bảo hộ sau lưng, thành công hạ Diệp gia, nhưng không ngờ, Diệp gia vẫn còn giữ được bình tĩnh, tìm ra đối sách đối phó hắn.

“ Cẩn thận, cũng có thể là cái bẫy” Tào Bính ngồi bên cạnh tỏ vẻ điềm nhiên hơn. Hắn vẫn chưa tin một mỏ quặng lớn như vậy mà đến bây giờ người ta mới phát hiện ra. Bọn hắn đang chờ thêm báo cáo điều tra. Hắn vừa nói xong, Triệu Chương Nghĩa nhận được điện thoại, lần nay thông tin thu về khá nhanh và rất cụ thể, cũng là do bọn hắn không tiếc tiền tung người.

“ Thế nào??” Tào Bính cau mày hỏi, cuộc nói chuyện kéo dài hơn 10 phút, vừa lúc đã đến sân bay luôn.

“ Lên máy bay đã, tôi sẽ nói cho anh biết, không được chậm trễ nữa” Triệu Chương Nghĩa cúp điện thoại là gấp gáp mở cửa xe rồi đi nhanh vào sân bay, Tào Bính dù đang rất tò mò những vẫn cố nhịn lại rồi cũng đi theo, có vẻ như chuyện này đúng là sự thật.

………………..

Trên máy bay, khoang VIP chỉ có người của Triệu gia và Tào Bính

“ 20 năm trước, có một thương nhân người Pháp đã mua hai dãy núi ở đó, lúc đó tỉnh Q vẫn còn khá hoang vu, dân cư chỉ tập trung ở trung tâm của tỉnh, chính là thành phố Q trực thuộc hiện nay. Nhưng sau đó, người thương nhân đó đột nhiên mất tích, vùng núi tỉnh Q vốn cũng chẳng có cây gỗ hay động vật quý nên dân cư rất ở đó rất ít, thậm chí không có ai sống ở đó,chuyện mua hai dãy núi cũng rơi vào quên lãng, đột nhiên hai tháng trước, thương nhân người Pháp kia trở lại, mang nhiều người và trang thiết bị đến, dù sao vùng núi phía bắc đó lâu nay cũng đã thuộc quyền sỡ hữu của ông ta, nên chính quyền không can thiệp, nhưng sau đó, ông ta mua thêm vùng núi ở phía đông, có lẽ ông ta quay trở lại để thực hiện kế hoạch năm xưa …”

Đó là tất cả những gì mà thuộc hạ của Triệu Chương Nghĩa báo cáo lại. Tào Bính nghe xong chỉ trầm tư, điều này cũng có thể xảy ra, hẳn là thương nhân người Pháp kia trong 20 năm đó có chuyện gì đó xảy ra, mà năm đó ông ta đã biết ở đó có một mỏ quặng lớn nên mua để dành, đương nhiên 20 năm sau, ông ta phải trở lại để kiếm tiền, chẳng ai dại gì bỏ đi một khoản kếch sù như vậy. Nhưng mà…

“ Không phải chính phủ đã cho thăm dò hầu hết các vùng có mỏ quặng rồi sao, tôi không tin họ không đụng đến vùng núi ở tỉnh Q này. Cho dù vùng ở phía Bắc đã có người sỡ hữu, nhưng ở phía Đông thì chưa, anh khẳng định họ chưa từng đụng đến, họ không hề biết gì?” Tào Bính cau mày hỏi, vẫn còn nhiều sơ hở để hắn nghi ngờ chuyện này.

Triệu Chương Nghĩa vừa lắc đầu vừa cười khan hai tiếng, hắn tuy không phải người trong nghề, nhưng những chuyện này, người làm kinh doanh như hắn có biết

“ Anh không biết đâu, đúng là chính phủ đã cho thăm dò gần hết, nhưng đa số đều là những mỏ quặng không cho giá trị kinh tế nhiều, được mỏ quặng có giá trị thì lại nằm trong khu dân cư, nếu khai thác sẽ làm ô nhiễm trầm trọng. Thêm nữa, việc thăm dò mỏ quặng không phải là việc đơn giản, không một doanh nghiệp nào ngoài quốc doanh dám bỏ tiền ra thăm dò. Chính là thế, chỉ có người nước ngoài, hoặc chính chính phủ nước này bỏ tiền ra, mới thăm dò được, nhưng thăm dò được rồi thì sao, còn phải tìm cách khai thác sao cho hợp lí, chuyện này không đơn giản. Những năm gần đây, nước ta toàn nhập khẩu quặng tinh chế mà thôi “

Triệu Chương Nghĩa giải thích một hơi, Tào Bính cũng đã hiểu, hắn cũng không phải người trong ngành này, nhưng hắn biết việc thăm dò một mỏ quặng khó khăn và tốn kém đến mức nào, nếu kết quả thăm dò cho ra mỏ quặng lớn thì lợi nhuận vô kể, nhưng nếu thăm dò chỉ cho ra những mỏ quặng vô giá trị, thì lỗ vốn là cái chắc, mà đã lỗ cũng là lỗ lớn.

“ Vậy tại sao Diệp Bảo lại tìm thương nhân người Pháp kia??” Đây chính là điều mà Tào Bính thắc mắc nhất, chẳng lẽ Diệp Bảo muốn hợp tác làm ăn với người thương nhân đó, nhưng nếu là hắn, hắn sẽ không hợp tác với Diệp Bảo, hắn sẽ chính mình khai thác, việc gì phải chia sẻ lợi nhuận với kẻ khác.

“ Điều này không lạ, luật nước này không cho phép người nước ngoài khai thác tài nguyên khoáng sản của quốc gia, họ chỉ được phép thăm dò và bán lại quyền khai thác, điều này đưa ra nhằm đảm bảo quyền lời của người dân trong nước, và tránh việc bọn họ xuất khẩu quặng ra nước ngoài” Triệu CHương Nghĩa lại tiếp tục giải thích. Luật này mới ra khoảng hơn 10 năm trước, lúc đó cũng chỉ có những người nước ngoài mới đủ điều kiện để thăm dò và khai thác khoáng sản, chính vì thế mà đất nước mất đi không biết bao nhiêu quặng vì bị xuất khẩu gần hết. Trong khi trong nước lại phải đi nhập khẩu về lại từ những nước khác, mà giá thành lại cao hơn rất nhiều, điều này là quá vô lí.

“ Có lẽ người thương nhân kia sau khi trở lại mới biết luật đã thay đổi, vậy là ông ta muốn tìm một đối tác để bán lại quyền khai thác, mà ở nước này, danh tiếng Diệp gia không cần phải bàn cãi rồi “ Triệu Chương Nghĩa nghiến răng nghiến lợi nói, bọn hắn mới làm cho Diệp gia điêu đứng gần đây thôi, danh tiếng Diệp gia vẫn chưa thể lung lay tận gốc được. Hắn càng tức hơn nữa, Diệp Bảo kia thật tinh mắt tinh mũi, có thể đánh hơi được một mối làm ăn béo bở đến thế này, trong khi bọn hắn hoàn toàn không biết gì, nếu lần này có thể hạ bệ được Diệp gia, việc làm đầu tiên của hắn chính là chiêu mộ nhân tài.

‘ Hừ, nếu thật sự là như thế thì không lo, nếu thương nhân người Pháp kia muốn tìm một đối tác để bán lại quyền khai thác, thì ông ta sẽ tìm đối tác cho giá cả hợp lí nhất. Nếu bọn họ có thể tham gia vụ này, gạt bỏ được Diệp Bảo, thì chắc chắn, đó chính là ngày tàn của Diệp gia, nhưng quan trọng nhất, vẫn phải xem ở đó có loại quặng gì, và khả năng khai thác như thế nào nữa đã.’

‘ Trong cuộc chiến này, đôi bên đều đang thăm dò nhau, chưa ai gục ngã thì chưa có chiến thắng chắc chắn, mọi lúc mọi nơi, cẩn thận là trên hết. Ta có thể cho hắn mắc bẫy, hắn cũng giăng bẫy đón chào ta, hừ, Diệp gia, ta nhất định phải tiêu diệt các ngươi’

Triệu Chương Nghĩa âm thầm suy nghĩ, ghế bên cạnh, Tào Bính cũng đang nheo mắt tính toán, mỗi người một tâm tư riêng, nhưng có lẽ phải đợi máy bay hạ cánh, bọn họ đặt chân lên tỉnh Q thì mới biết phải làm gì.

………..

Vừa đáp máy bay, đoàn người Triệu Chương Nghĩa, Tào Bính đã lên xe tìm đến khách sạn của thương nhân người Pháp, chút nữa, Tào Bính sẽ ra mặt. Nhưng đến khách sạn, thì lại bị vệ sĩ của vị thương nhân đó chặn lại, chỉ nói là ông ta đang có công chuyện quan trọng cần bàn bạc.

Công chuyện quan trọng ư??? Triệu Chương Nghĩa ngồi trong xe, Tào Bính cũng vừa mới trở lại, vừa vào xe đã nói tình hình cho hắn. Hắn đương nhiên không biết công chuyện quan trọng là chuyện gì, nhưng trong lòng hắn rất lo ngại điều gì đó. Đợi đến 10 giờ đêm thì Tào Bính không còn kiên nhẫn nữa, tìm một phòng tùy ý trong cùng khách sạn, Tào Bính ở lại đó, Triệu Chương Nghĩa thì đi nơi khác ở.

……………………..

Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy là Triệu Chương Nghĩa đã lên xe đến khách sạn đó lại, hắn vừa đi vừa điện thoại cho Tào Bính, bên khách sạn, Tào Bính vẫn chưa xin gặp được vị thương nhân người Pháp. Triệu Chương Nghĩa rất sốt ruột, người của hắn báo người hôm qua ở trong phòng vị thương gia người Pháp bàn bạc ‘ công chuyện quan trọng ‘ chính là Diệp Bảo. Điều hắn nghi ngờ có khi nào thành hiện thực hay không???

Hắn cũng không cần đa nghi lâu hơn nữa, 10 giờ sáng, người của hắn báo Diệp Bảo đã đi đến trụ sở của chính quyền tỉnh Q, chính thức trình lên hồ sơ về việc khai thác khoáng sản trong vùng. Cụ thể hơn, địa điểm khai thác là vùng núi ở phía Bắc, và một vài thông tin chưa chính thức, đó là một mỏ quặng hỗn hợp gồm đồng và vàng, với những con số về trữ lượng và hàm lượng quặng tinh đã thăm dò được vô cùng cao.

Triệu Chương Nghĩa thực sự kinh hãi.

…………………………………………………………………………

“ Diệp Tề, Diệp Bảo, chậc chậc, thật đáng khâm phục mà”

Bên ngoài phòng bệnh Diệp Thiên Minh, giọng của Từ Gia Huy văng vẳng, trên tay anh là tờ báo đăng tin về việc mua quyền khai thác khoáng sản của Diệp gia, cùng những công bố chính thức của mỏ quặng. Chuyện đã xảy ra cách đây 5 ngày, nhưng vấn đề vẫn được báo chí đem ra xào nấu liên tục, đơn giản, thông tin này quá hấp dẫn, quá nóng hổi, một nước cờ cứu được nguy cơ của Diệp gia ở trong nước, giá cổ phiếu cũng đang có xu hướng tăng lên, Diệp gia có thể trụ được qua cơn gian khó …

Diệp Hạo ngồi bên cạnh chỉ khẽ nhếch miệng mà không nói gì, mấy hôm nay, cả Diệp Tề lẫn Diệp Bảo đều không có một liên lạc nào,mọi thông tin anh biết được chỉ thông qua mấy tờ báo mà thôi, mà báo thì Từ Gia Huy cũng có thể đọc mà, anh không còn gì để nói.

“ Xem ra cậu ta rất tin tưởng tôi “ Từ Gia Huy vừa gấp tờ báo vừa gật gù nói, Diệp Hạo nghe anh nói vậy thì quay mặt qua nhìn khó hiểu

“ Cậu nghĩ xem, gữi người yêu cho tôi, lại còn không sợ tôi tiết lộ mọi bí mật, vậy chẳng phải là rất tin tưởng tôi còn gì??” Từ Gia Huy nói xong thì từ tặng cho mình một nụ cười, không quan tâm người bạn ngồi bên cạnh đã quay mặt đi không để ý đến anh nữa.

Diệp Hạo hiểu điều mà Từ Gia Huy vừa nói, trong chuyện này có một bí mật, mà bí mật đó chỉ có 4 người biết, anh, Diệp Tề, Diệp Bảo và Từ Gia Huy. À, mà khoan, có lẽ còn thêm một người nữa biết được, nếu như Diệp Bảo có tiết lộ cho cô ta. Cô ta ở đây ngoài ai khác Elly, cô gái đang ở trong phòng bệnh của Diệp Thiên Minh, và có lẽ đang dạy chữ cho Nhạc Ân.

…………………….

“ Elly, chữ này đọc sao??” Nhạc Ân chỉ vào 1 chữ trong cuốn truyện cổ tích cho Elly thấy

“ À, chữ này là nghĩa là con thỏ, con thỏ đấy,chị dâu có biết con thỏ không??” Elly chỉ đưa mắt qua nhìn, rồi lại quay mặt về chiếc laptop, vừa giải thích vừa làm việc.

“ Ô, không biết, Ân chưa thấy”

“ Đây ….” Elly nhanh tay mở một trang web tìm kiếm, rồi tìm hình ảnh con thỏ cho Nhạc Ân xem, thấy khuôn mặt cô chị dâu nhỏ rất thích thú, cô cũng thấy vui vẻ. Nhạc Ân xem hình xong, đã biết con thỏ là gì, lại tiếp tục đọc truyện.

Trên tay cô là cuốn truyện cổ tích, Elly mua cho cô. Chuyện là thế này, Diệp Bảo đem Elly gữi cho Từ Gia Huy chăm sóc hộ, Elly lúc rảnh rỗi muốn vào bệnh viện ngồi với Nhạc Ân nên bắt Từ Gia Huy đưa đến. Mấy ngày trước, lúc cô đến thì thấy Nhạc Ân đang buồn bã vì không biết chuyện gì để kể cho Diệp Thiên Minh nghe, bèn nghĩ ra cách mua truyện chữ cho Nhạc Ân, lúc đó cô rõ rang nhìn thấy mấy người nhà họ Diệp trong phòng đột nhiên vui vẻ hơn hẳn, có người còn nhìn cô bằng ánh mắt cảm kích. Elly thấy hơi khó hiểu nhưng không hỏi han, vậy là lần sau đến thì đem cho Nhạc Ân mấy quyển truyện. Nào ngờ, cô không biết Nhạc Ân hiểu rất ít mặt chữ a, cô và Diệp Hạo phải luận phiên chỉ dẫn cho Nhạc Ân, vốn mua để đọc, giờ thành ra mua để học mất rồi.

“ Oa, hiểu rồi nha “ Một lúc sau, Nhạc Ân khí thế gấp quyển truyện lại, quay người về phía DIệp Thiên Minh, theo thói quen vỗ mu bàn tay của ông rồi mới nói

“ Cha, giờ Ân kể cho cha nghe chuyện tiếp theo đây, chuyện hay lắm nha, đó là chuyện Bạch Tuyết và bảy chú lùn, cha nghe nhé, ngày xửa ngày xưa …..”

Giọng Nhạc ÂN trong vắt, lại hơi trẻ con, nghe thật đáng yêu, nghe mãi cũng không chán. Elly ngồi ghế bên cạnh Nhạc Ân đang chăm chú nhìn màn hình laptop cũng khẽ cong khóe miệng. Trong phòng, bà Diệp mỗi khi Elly đến đều tự động chuyển chỗ đến bên cửa sổ ngồi, để Elly dạy Nhạc Ân. Hiện tại bà đang nhìn ra cửa sổ, ánh nhìn xa xăm, nhưng trong lòng có tư vị bình yên. Nếu như không có một Nhạc Ân như thế, không biết bà có thể có được thời gian bình yên như lúc này không nữa.

Ngày mai nữa là đã hai tuẩn rồi.

…………………………………………………………………………………………………

Tỉnh Q

“ Bên Pháp thế nào rồi, tại sao cảnh sát chưa dứt điểm vụ Diệp Tề vậy, có quá lâu hay không??” Triệu CHương Nghĩa hỏi, khuôn mặt hiện lên sự bực mình

“ Tôi mới điện thoại cho Amaury, ông ta nói đây là một vụ án kinh tế lớn, đâu phải gấp gáp là được “ Tào Bính cũng đã hiện nôn nóng lên mặt, anh ta cũng đã tính toán những ngày này, bên Pháp đã chuyển lệnh điều tra Diệp gia bên này rồi chứ, sao không giống kế hoạch anh ta đã đề ra, chuyện ở đây cũng đang rối rắm.

“ Chết tiệt, anh đã thấy trên tivi chưa, bản tin trưa nay, một hầm mỏ rất lớn đấy, mà hắn ta chỉ mới khai mỏ một dãy núi, huống hồ chi dãy còn lại nữa, hừ, chết tiệt..” Triệu Chương Nghĩa càng nói càng điên tiết, bỏ lở một đống tài sản như thế, ai mà chẳng tiếc, huống hồ gì hắn biết, có rất nhiều người cũng đang tiếc nuối.

Trưa nay, đài truyền hình đã đến khu mỏ quay công việc xây dựng hầm mỏ, công trình xây dựng rất quy mô, nhưng đó chỉ là vẻ bên ngoài, không ai quan trọng, người ta quan tâm chính là thứ nằm trong hầm mỏ đó. Theo mấy số liệu đã công bố và lớp quặng tinh được đào ngay cửa hầm mỏ làm bằng chứng, tỉ lệ đồng có trong quặng lên đến 1,45 %, một con số cao chưa từng thấy, nên nhớ tỉ lệ đồng ở những mỏ khác chỉ có 1 phẩy, 1 phẩy không mấy phần trăm mà thôi, rất hiếm có được cái tỉ lệ trong mơ như thế. Chưa kể, trữ lượng vàng tính toán được cũng rất lớn. Mặt khác, số mỏ đồng trên đất nước này đếm chưa tới 5 cái, mà những cái trước đã đưa vào khai thác lâu lắm rồi, trong nước lại thiếu đồng, hàng năm phải nhập khẩu từ nước ngoài hơn 60% sản lượng đồng cần, con số đó càng lúc càng tăng theo tỉ lệ khai thác giảm dần trong nước. Tóm lại, Diệp gia giờ chỉ tóm gọn trong ba chữ: quá may mắn.

Nhưng mà, vẫn còn một may mắn nữa đang chờ đợi người ta nắm lấy nó, đó chính là dãy núi ở phía Đông của tỉnh, nơi mà hiện tại đang tập trung toàn bộ người của thương nhân người Pháp, dự đoán, ở đó cũng sẽ là một mỏ đồng lớn nữa. Cả tỉnh Q bây giờ, đang vô cùng rộn rã, người xe đến từ khắp mọi nơi, người nào có điều kiện cũng muốn gặp thương nhân người Pháp, nhưng đến nay, chưa từng ai gặp được ông ta, nhân viên khách sạn nói, ông ta vẫn hay gọi điện thoại yêu cầu phục vụ, vậy là ông ta còn ở trong khách sạn, chỉ là không tiếp người mà thôi.

“ Bên phía Diệp Bảo thế nào, hắn ta có động tĩnh gì không??” Tào Bính lên tiếng hỏi, mỗi ngày hắn đều hỏi 2,3 lần thế này.

“ Không, người của ta quan sát bên ngoài chỉ thấy hắn ta quanh quẩn trong khu mỏ đang xây dựng đó, hiện tại hắn đang gấp rút xây dựng, chắc cũng không thể đi đâu khác”

“ Chắc chắn hắn ta có liên lạc với lão người Pháp kia, vì thế hắn ta mới không tiếp người khác chứ. Chết tiệt, hai người đó có quan hệ gì nhỉ?? Chúng ta làm sao liên hệ với ông ta đây??”

Triệu Chương Nghĩa giương khóe mắt liếc khuôn mặt tức giận của Tào Bính, hừ nhẹ, hai ngày nay, hắn thấy Tào Bính đã biết tức giận, biết nôn nóng rồi đấy, chả bù ngày trước, khuôn mặt cứ nhởn nhơ. Triệu Chương Nghĩa không để ý đến Tào Bính nữa,hắn cau mày suy nghĩ, chợt hai mắt hắn sáng bừng lên, hắn thở dồn dập, khuôn mặt cũng hiện toàn vẻ vui mừng

“ Tôi đã có cách “

……………………

Đến chiều, Triệu Chương Nghĩa nhận được thông tin điều tra từ thuộc hạ, hắn càng đắc ý với ý tưởng của mình.

Dãy núi phía Đông có một cụm dân cư đang sống ở đó, lúc vị thương nhân người Pháp mua lại vùng núi này, Triệu Chương Nghĩa chắc chắn ông ta chưa thể mua được vùng đó lúc đó, vì cần phải di dời mới mua được. Lúc sáng hắn đã cho người đi điều tra ở khu dân cư, biết được tháng trước đúng là có người tới đây thăm dò đất ở nơi họ sống, nhưng chưa một ai đả động đến chuyện đi dời họ cả.

“ Muốn di dời khu dân cư đó, phải liên hệ với chính quyền tỉnh, làm rất nhiều thủ tục rườm ra, chắc chắn lão người Pháp đó đang trong quá trinh thăm dò, chưa biết kết quả nên chưa rat ay. Nếu như chúng ta … giúp ông ta di dời đám người đó đi ….” Triệu Chương Nghĩa nói xong thì ngừng lại, hắn thấy khuôn mặt của Tào Bính hiện lên vẻ đã hiểu.

“ Tiếp theo, chúng ta sẽ nhờ chính quyền tỉnh can thiệp vào chuyện này, nhờ họ liên hệ ông ta giúp chúng ta, có đúng không??” Tào Bính tiếp lời, hắn thấy Triệu Chương Nghĩa nheo mắt cười âm trầm, vậy là hắn đoán đúng, nhưng mà ….

“ Nhưng mà, chúng ta chưa biết kết quả dò tìm như thế nào, liệu có liều lĩnh quá không??” Điều hắn lo ngại là đúng, nếu di dời xong, kết quả dò tìm cho ra con số không tốt, bọn hắn liệu có làm lỗ chính mình.

Triệu Chương Nghĩa cũng đã lường trước Tào Bính sẽ hỏi câu này, hắn tiếp tục nói

“ Chúng ta phải thử thôi, tôi đã tính toán, di dời những hộ dân đó tuy có tốn kém, nhưng tính ra, số tiền vẫn chưa phải là quá lớn. Còn nữa, anh lo ngại điều gì cơ chứ, chẳng phải Diệp Bảo mua hai dãy núi từ ông ta, mà chỉ mới có số liệu thăm dò của một dãy, dãy bên kia đợi ông ta làm xong vùng núi phía Đông mới quay về thăm dò tiếp đó thôi, anh cũng phải nhớ, dãy núi mà Diệp Bảo đang khai thác, chỉ mới được thăm dò trước vùng núi phía Đông 2 tuần mà thôi, nói tóm lại, phải có lợi ích, ông ta mới điều hết người qua đó chứ, chúng ta phải nắm lấy cơ hội này đầu tiên …”

Tào Bính vẫn con cau mày suy nghĩ, hắn chưa từng làm gì liên quan đến lĩnh vực này nên không có kinh nghiệm, hắn tin chắc Triệu Chương Nghĩa cũng như hắn, nhưng lời Triệu Chương Nghĩa nói rất thuyết phục. Diệp Bảo liều nên mới nắm lấy cơ hội, nếu bọn hắn không liều được,thì làm sao mà lấy cơ hội còn lại đây. Hiện tại tình hình đang gấp rút, uy tín của Diệp gia càng lúc càng nâng lên, thậm chí còn cao hơn so với lúc bọn hắn chưa làm gì Diệp gia, há có thể để mọi công sức bấy lâu nay vuột mất sao.

“ Làm đi, tôi sẽ điện thoại lần nữa cho Amaury, bảo ông ta xuất tiền qua”

Triệu Chương Nghĩa nở nụ cười hài lòng, nhưng nhắc nhở thêm

“ Bảo ông ấy xuất nhiều một chút, chúng ta cần làm nhanh …”

Tào Bính lại suy nghĩ, một lúc hơi lâu sau, hắn mới nâng mắt nhìn Triệu Chương Nghĩa, giọng kiên quyết

“ Được, tôi sẽ thuyết phục ông ta, cũng đã đến lúc, ông ta phải đóng góp cho kế hoạch này rồi”

……………………………………………………………………..

Chưa tới 3 ngày sau, Triệu Chương Nghĩa nhận được điện thoại từ thư kí của thương nhân người Pháp. Cúp điện thoại, hắn nhìn Tào Bính cười hả hê, mọi chuyện, đã đúng ý hắn.

Mà lúc này ở thành phố A, trong phòng bệnh của Diệp Thiên Minh….

“ Đây … um … là ….” Nhạc Ân vừa nhai cơm vừa chỉ vào một chữ trong cuốn truyện rồi hỏi, làm cho mấy hạt cơm suýt rơi ra, cô cuống lên chưa biết phải làm gì thì Diệp Hạo ngồi bên cạnh đã nhanh tay hứng dưới cằm của Nhạc Ân, chờ cho cô bình tĩnh lại mới lấy mấy hạt cơm nằm bên môi xuống

“ Ngốc, chỉ vào chữ đó thôi, anh sẽ giải thích cho em, còn vẫn cứ ăn cơm bình thường “ Diệp Hạo đưa tay lau khóe miệng của Nhạc Ân, ân cần dặn dò, đợi cô nhai hết thì đút cho một muỗng cơm khác.

Nhạc Ân không biết có nghe lời Diệp Hạo nói không mà không gật đầu hay ừ hử gì, cứ vậy im lặng nhai cơm, mắt nhìn chăm chú vào cuốn truyện không di dời.

Từ khi có mấy quyển truyện, Nhạc Ân càng ngày càng ham học, ham kể chuyện, nhưng cũng càng ngày càng lơi là mọi việc, ăn cơm, Diệp Hạo phải ngồi bên đút cho thế này cô mới ăn, có khi ăn xong, anh còn phải bưng nước đưa tận miệng cho cô, mới mong cô không quên uống nước …

Nhìn cô vợ vẫn cứ dán mắt vào cuốn truyện say sưa, miệng chu ra ngậm cơm trong miệng, Diệp Hạo thở dài, đưa tay ra véo má cô, nhẹ giọng nhắc nhở

“ Nhai cơm đi, đừng ngậm nữa, nhìn xem, mới ăn có nữa chén thôi đó “

Nhạc Ân giờ mới nghe tiếng nhắc, nhanh chóng nhai nhai nhai, nuốt xuống, xong há miệng sẵn, đợi Diệp Hạo đút cơm cho, toàn bộ quá trình cứ như con nít đang ngồi chơi thứ đồ chơi yêu thích, để cha mẹ phải chạy quanh canh chừng mà đút cho vậy.

Trong phòng, còn có bà Diệp và Diệp lão đang ngồi bên cửa sổ. Diệp lão thì từ lâu đã biết tính Nhạc Ân rồi, còn bà Diệp lúc trước có nhìn nhìn vài lần, giờ chắc cũng quen thuộc với tình huống nên chỉ ngồi thản nhiên uống trà, không quan tâm. Hai người đã ăn cơm xong nãy giờ rồi mà Nhạc Ân vẫn còn ăn. Vì sự nghiệp kể chuyện của Nhạc Ân, không ai dám xen vào khuyên nhủ giùm Diệp Hạo.

Cả căn phòng yên tĩnh vô cùng, cho đến khi, Diệp Hạo nhắc nhở Nhạc Ân lần thứ mấy trong bữa ăn

“ Ăn đi, lại ngậm nữa sao..”

“ Ăn cơm đi con…. đừng mãi đọc như thế ….”

Giọng khàn khàn, hơi đứt quảng, quan trọng nhất, đó là giọng của một người đàn ông …..

Bàn tay cầm chén cơm của Diệp Hạo cứng lại, anh đang ngồi bên giường bệnh nhưng không dám nhìn thắng vào người mới tỉnh dậy, bên kia bà Diệp cũng sững sờ, nước mắt bất chợt lăn dài, Diệp lão đang uống trà cũng không khác Diệp Hạo. Chỉ có Nhạc Ân đang dán mắt vào quyển truyện chợt ngẩng đầu nhìn, miệng theo bản năng nuốt ực một cái hết cơm, đôi mắt hiện lên tia mừng rỡ, cô la lên

“ Cha, cha đã dậy rồi “

Diệp Thiên Minh tỉnh dậy, thần sắc mấy ngày nằm một chỗ tiều tụy đã có nét hơn, ông mĩm cười với Nhạc Ân trả lời

“ Con gái, cám ơn con”

Ông đã nhận thức được mấy ngày rồi, chỉ là không thể mở mắt nổi, những ngày đó, bên tai ông chỉ toàn là giọng nói của Nhạc Ân. Nhưng ông biết, bên ông không chỉ có mỗi mình cô. Đưa mắt nhìn quanh, thấy Diệp Hạo đang cúi đầu, Diệp Thiên Minh lại cười, nhìn qua bên kia cửa sổ, Diệp Thiên Minh ngừng lại trước hai người còn sững sờ, giọng có chút nghẹn ngào

“ Cha “

“ Kim Tuyết “

Diệp lão nghe tiếng cha thì không nhịn được nữa, hốc mắt đỏ lên, đứng dậy đi đến bên giường Diệp Thiên Minh nắm tay ông, nhưng chỉ nhìn mà không thể nói được gì, con trai tỉnh lại, Diệp lão chẳng còn gì ngoài niệm vui vô tận.

“ Cha, con bất hiếu, làm cha lo lắng “ Diệp Thiên Minh siết tay Diệp lão nói

“ Không, tỉnh lại là tốt rồi, lo lắng cái gì cơ chứ, tỉnh lại là quan trọng nhất “ Diệp lão lắc lắc đầu, nói xong thì vui quá, khuôn mặt đang xúc động bỗng nhiên bật cười khà khà, cứ cười như thế mà quay đầu vỗ vai Nhạc Ân

“ Tiểu Ân, cha cháu tỉnh rồi đấy “ rồi lại quay sang Diệp Hạo “ Diệp Hạo, cha cháu tỉnh rồi “

Lúc này, Diệp Hạo mới ngẩng đầu, thấy Diệp Thiên Minh đang nhìn anh bằng đôi mắt yêu thương, chẳng biết làm sao đành đứng dậy, bỏ chén cơm xuống ghế rồi ấp úng

“ Cháu … cháu… cháu đi gọi bác sĩ đến “ Nói xong thì mở cửa đi mất.

Nhạc Ân nhìn theo không kịp há miệng vì bất ngờ thì sau lưng lại nghe tiếng Diệp lão cười tiếp

“ Ha ha, cái thằng, lần đầu tiên ta thấy nó bối rối đấy, nào nào … “ Diệp lão quay đầu qua bà Diệp vẫn còn cúi đầu, lên tiếng

“ Còn con nữa, mau sang đây, ngồi đó làm gì, mấy cái đứa này, sao Thiên Minh tỉnh lại mà không có biểu hiện gì hêt thế này, Tiểu Ân, qua đưa mẹ con tới đây..” Diệp lão hào hứng nói, đưa tay vỗ vai Nhạc Ân ra lệnh

“ Vâng, ông nội “ Nhạc Ân bỏ qua chuyện Diệp Hạo đã trốn chạy, ào qua Bà Diệp nắm tay bà kéo đi “ Mẹ, qua nói chuyện với cha đi, cha tỉnh rồi kìa”

Bà Diệp để mặc Nhạc Ân kéo đi, đến gần giường cũng mặc Nhạc Ân đẩy mình tới trước, đôi môi mím lại, cúi đầu không dám nhìn đôi mắt Diệp Thiên Minh đang nhìn bà chằm chằm,

Hai vợ chồng im lặng, Diệp lão chỉ đứng im mĩm cười, Nhạc Ân ôm tay Diệp lão chờ đợi ….

“ Kim Tuyết, ngồi xuống đây “ Diệp Thiên Minh lên tiếng trược, giọng nói nghẹn lại

Nước mắt bà Diệp lại chảy dài lần nữa, người trong phòng còn nghe tiếng nấc nhẹ, rồi bỗng nhiên bà ngồi xuống giường, ôm lấy Diệp Thiên Minh khóc to thành tiếng …

“ Kim Tuyết, tôi tỉnh rồi đây “

Diệp Thiên Minh vẫn giữ nụ cười, chỉ là trong đôi mắt hiện lên nhu tình sâu đậm, đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc bà Diệp.

Chưa lần nào, ông giữ nụ cười lâu dài đến thế này.

Trong căn phòng, chỉ còn tiếng khóc nức nở, nhưng không còn không khí ảm đạm nữa, bởi vì môi ai cũng nở nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện