Vợ Người
Chương 4: Đi chết đi!
"Cái gì cái tên khốn nạn đó! Đã đi ra ngoài bậy bạ còn về đây hà hiếp cậu! Hắn nghĩ cậu hiền dễ ăn hiếp hay sao mà lại làm như vậy chứ!" – Ngọc Nhi giận dữ la toáng lên. Cô cảm thấy ấm ức thay cho cô bạn thân của mình, Hiểu Bạch như người vô hồn ngồi đó, hiện giờ cô không còn cảm nhận được nỗi đau nữa rồi, cô cũng không còn cảm thấy điều gì nữa. Cả đêm qua cô đã nghĩ đến việc kết thúc cuộc đời mình nhưng cứ mỗi khi suy nghĩ như vậy hình ảnh A Ben đã mang cô trở lại.
"Mình nên làm cái gì đây!" – Hiểu Bạch vẫn ôm a Ben trong lòng, run rẩy, giương đôi mắt sưng múp đỏ hoe nhìn Ngọc Nhi. Ánh mắt vô thần không còn vẻ tinh anh của cô gái hoạt bát vui vẻ nữa.
"Làm gì nữa đi đánh ghen một trận rồi mang gã đàn ông thối tha đó về đây trừng trị, bêu riếu khắp nơi coi hắn còn mặt mũi nào mà đi làm cái gì nữa không?" – Ngọc Nhi giận dữ trã lời Hiểu bạch
"Không được! Mình không làm điều đó được!" – Hiểu Bạch lắc đầu ngoay ngoảy ánh mắt vô hồn buồn rầu nhìn Ngọc Nhi – "Tớ phải sống thế nào đây! Tớ như mình chết rồi vậy!"
"Ôn Hiểu Bạch! Cậu nói cái gì đó! Cậu mạnh mẽ lên! Cậu điên hả!" – nghe Hiểu Bạch nói Ngọc Nhi giật mình nắm chặt đôi vai Hiểu Bạch trước mặt, lây mạnh như muốn thức tỉnh cô.
"Tớ không biết nữa không có anh ấy... Tớ thấy không muốn sống nữa!" –Hiểu Bạch ôm a Ben trong tay hai mắt vô hồn nhìn về phía Ngọc Nhi.
- Một cái tát như trời giáng bất ngờ lên má Hiểu Bạch, khiến cô không lường trước được, một tay ôm mặt mở tròn mắt nhìn Ngọc Nhi với bàn tay còn giơ cao trường mặt.
"Cậu tỉnh chưa? Nếu chưa thì tớ thêm một cái nữa cho cậu tỉnh ra! Vì cái loại phụ tình phụ nghĩa mà cậu có thể nói những điều như vậy sao!" – Ngọc Nhi nhanh chóng tách a Ben ra khỏi tay Hiểu Bạch cho nó đứng trước mặt cô, tập trung ánh nhìn của Hiểu Bạch về phía a Ben, cậu bé đang ngơ ngác không biết chuyện gì đang diễn ra, mẹ thì cứ khóc và nói những lời khó hiểu, dì Ngọc Nhi thì lại đánh và mắng mẹ - "Cậu còn có a Ben! Cậu không thể như vậy! Cậu là chỗ dựa cho a Ben mà cậu không được ngu ngốc như vậy!"
Nhìn a Ben đứng mếu máo trước mặt Hiểu Bạch như nhận lại một phần ý thức, cô biết a Ben không thể sống thiếu mình, nếu nó phải sống với dì ghẻ thì thật tội cho nó. Cô biết vì a Ben cô không thể từ bỏ thế giới này không được có suy nghĩ như vậy!
"Mẹ đừng bỏ a Ben! A Ben hứa nghe lời không bao giờ cãi mẹ! Mẹ đừng bỏ a Ben!" – A Ben mếu máo nhìn Hiểu Bạch, tuy không hiểu những gì hai người lớn nói với nhau nhưng nó đoán về việc mẹ nó muốn bỏ nó.
"Không mẹ xin lỗi a Ben! Mẹ không có bỏ a Ben! A Ben là tất cả của mẹ có chết mẹ cũng không bỏ con! Mẹ xin lỗi a Ben nhiều lắm!" – Hiểu Bạch ôm a Ben một lần nữa vào lòng siết chặt để tự nói với bản thân mình rằng điều quan trọng nhất của cô hiện tại chính là đứa con trai nhỏ này.
Ngọc Nhi nhìn tình cảnh trước mắt cũng không biết nên làm thế nào, Hải Lý như là tất cả với Hiểu Bạch, cô sống cả đời chỉ vì chồng vì con, nay lại như vậy thật sự khiến người khác không khỏi lo lắng.
.....
<Cạch, cạch> - Tiếng mở cửa nhà khiến trái tim Hiểu Bạch chùn xuống! Đã tầm 1 tuần từ sau khi Hải Lý rời khỏi đây! Hiểu Bạch đã tìm cách liên hệ rất nhiều lần qua điện thoại như cuối cùng vẫn chỉ là không gọi được! Cô đến tận công ty tìm anh như nhân viên bên công ty bảo anh nhận việc đi công tác xa rồi!
Bước vào nhà nhìn thấy Hiểu Bạch đang đứng nhìn mình, Hải Lý có chút giật mình, anh chọn giờ này đi về nhà vì nghĩ Hiểu bạch không có nhà mà đi đón a Ben. Nét ngạc nhiên pha chút bối rối thể hiện rất rõ trên gương mặt Hải lý.
"Ông xã!" – Hiểu Bạch xúc cảm run rẩy gọi.
"Em không đi đón a Ben sao?" – Hải Lý nhìn đồng hồ, không để ý đến câu nói của Hiểu Bạch.
"Ông xã! Anh... Về nhà với em và con... Đúng không anh?" – Hiểu Bạch vẫn nuôi hy vọng, giọng nói run rẩy, ánh mắt cô sáng lên niềm hy vọng, hy vọng nhận được cái gật đầu nho nhỏ của anh! Cô tự nhủ nếu anh quay trở lại cô sẽ xem như mọi chuyện trước bỏ hết hai người sẽ bắt đầu lại từ đầu.
"Không! Tôi về lấy đồ dùng cá nhân! Tôi đã đề đơn xin ly hôn trước tiên chúng ta sẽ ly thân! Tôi đến ở với Sophia!" – Hải Lý có phần bối rối, vừa nói vừa đi ngang qua Hiểu Bạch. Lời nói của Hải Lý như một gáo nước lạnh tạt vào người cô khi trời đông giá buốt, có thể cảm nhận được từng cơn gió lạnh đang gào thét trong lòng, con tim như đóng băng lại sau lời nói đó. Cứ như vậy Hiểu Bạch cứ bất động tại chỗ không cách nào di chuyển được, cô như vẫn không tin vào những điều mà tai mình nghe thấy.
Hải Lý dọn đồ nhanh vào cái vali cá nhân của mình rồi kéo đi ra ngoài, tiếng vali đánh thức tiềm thức của Hiểu Bạch, cô nhanh chóng giật lấy cái vali từ trong tay của Hải Lý khiến anh bất ngờ không ngăn cản được.
"Đừng đi! Xin anh đừng như vậy! Chúng ta còn có a Ben nữa mà" - Cố gắng dùng hết sức bình sinh giật vali trong tay Hải Lý, Hiểu Bạch dùng ánh mắt van nài nhìn anh! Cô đã gần như cạn nước mắt rồi, bây giờ dù cô khóc hay không khóc bản thân cũng không còn cảm nhận được nữa rồi.
"Cô có thôi đi không! Cô nghĩ làm như vậy tôi sẽ suy nghĩ lại hay sao? Cô phải hiểu mọi chuyện là không thể thay đổi! Trả đồ cho tôi! Cô đừng mang A Ben ra dù sao cũng không thay đổi được gì!" – Hải Lý nhíu mày giận dữ với Hiểu Bạch, anh thật sự đã hết kiên nhẫn với cô, để đi đến quyết định này anh đã phải suy nghĩ rất nhiều thật sự anh không còn có thể ở bên cạnh cô được nữa rồi.
"Không em xin anh! Anh cứ đến với cô ta nhưng xin anh đừng bỏ mẹ con em! Em xin anh!" – Hiểu bạch ôm chầm lấy cái vali trong lòng, quỳ xuống trước mặt Hải Lý.
"Cô thôi đi, cô có biết nhìn bộ dạng yếu đuối thế này của cô làm tôi rất chán ghét hay không? Chúng ta không thể chia tay trong êm đẹp được hay sao?" – Hải Lý cố gắng lấy cái vali từ trong tay của Hiểu Bạch, cô cố gắng dùng hết sức sinh tồn của mình mà nếu kéo!
"Em xin anh đừng bỏ em! Không có anh em không sống được!"
"Tôi xin lỗi! Nhưng tôi thật sự không thể ở bên cô nữa! Chúng ta buông tha cho nhau đi! Cô có điều kiện gì cứ nói với luật sư! Tôi sẽ cố gắng đáp ứng!"
"Em không cần gì hết! Em xin anh! Đừng đi! Em thật sự sẽ không sống được nếu không có anh!"
"Cô đừng có dọa tôi! Cô có can đảm thì đi chết đi!" – Hải Lý giật mạnh cái vali trong tay Hiểu Bạch khiến cô mất thăng bằng ngã ra phía sau!
"Anh làm cái gì vậy! Anh đánh Hiểu Bạch hả? Cái thứ đàn ông lương tâm thối nát như anh! Đã ra ngoài bậy bạ còn về đây làm càng hay sao!?" – Ngọc Nhi dắt tay a Ben tình cờ bước vào nhà nhìn thấy giằng co giữa hai người liền la lớn lên, dùng sức đẩy Hải Lý ra đi vào nhà đỡ Hiểu Bạch dậy. Cô dùng ánh mắt chán ghét giận dữ nhìn anh, như thể muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện.
"Không cậu hiểu lầm rồi!" - Hiểu Bạch thấy tình cảnh trước mặt, nhìn thấy gương mặt chán ghét của Hải Lý vội vàng lên tiếng giải thích.
"Cậu đừng có mà bên hạn người đó! Tớ thấy rõ lắm!" - Ngọc Nhi không nghe lọt vào tay, trừng mắt với Hiểu Bạch không cho cô nói thêm gì nữa.
"Phiền cô chăm sóc Hiểu Bạch và a Ben giúp!" – Hải Lý nhìn Ngọc Nhi đỡ Hiểu bạch dậy bằng ánh mắt có phần chán chường thấy rõ.
"Ba ơi! Ba đi công tác hả? Sao mẹ lại té và khóc vậy ba!" – A Ben ngơ ngác đứng nhìn mọi chuyện trước mắt, thơ dại hỏi.
"Không con trai! Mẹ vô tình té đau nên khóc đó! Còn ba thì đi công tác xa nên con ở nhà phải nghe lời mẹ con nhé!" - Hải Lý ánh mắt ôn nhu nhìn đứa con nhỏ, anh ngồi xuống đối diện A Ben dùng tay xoa nhẹ lên đôi má phúng phính hồng hồng đáng yêu, cười nói.
"Đừng có đứng đó giả nhân giả nghĩa nữa!" – Ngọc Nhi hét lớn lên nhào tới hải Lý
- Giáng cái tát như trời giáng lên mặt của hải Lý khiến một bên má anh đau nhức và đỏ bừng lên. Do ngồi và cũng không nghĩ cô sẽ hành động như vậy nên không có tránh né kịp chỉ có thể trừng mắt nhìn Ngọc Nhi.
"Cô điên hả?" – Hải Lý tức giận mắt đỏ cả lên, đây là lần đầu tiên anh bị phụ nữ đánh, đã vậy còn bị đánh trước mặt con trai của mình thì nói làm sao anh nhịn được.
"Cái tát đó tôi tát giùm cho Hiểu Bạch! Nó mù mới yêu và lấy một người như anh!"
"Đồ tâm thần" – Tay xách vali Hải Lý nhanh chóng quay lưng rời đi, không một chút luyến tiếc gì quay đầu lại!
"Đừng ông xã anh đừng đi em xin anh!" – Hiểu Bạch đau khổ với theo nhưng đều vô vọng.
"Mẹ ơi! Mẹ đau lắm không?" – Câu nói thơ dại của a Ben như con dao cứa vào trái tim đang đóng băng của Hiểu bạch, cô không biết phải giải thích với đứa nhỏ ra sao, cô cũng không biết bản thân mình và đứa bé sẽ sống như thế nào!
<dr.meohoang>
"Mình nên làm cái gì đây!" – Hiểu Bạch vẫn ôm a Ben trong lòng, run rẩy, giương đôi mắt sưng múp đỏ hoe nhìn Ngọc Nhi. Ánh mắt vô thần không còn vẻ tinh anh của cô gái hoạt bát vui vẻ nữa.
"Làm gì nữa đi đánh ghen một trận rồi mang gã đàn ông thối tha đó về đây trừng trị, bêu riếu khắp nơi coi hắn còn mặt mũi nào mà đi làm cái gì nữa không?" – Ngọc Nhi giận dữ trã lời Hiểu bạch
"Không được! Mình không làm điều đó được!" – Hiểu Bạch lắc đầu ngoay ngoảy ánh mắt vô hồn buồn rầu nhìn Ngọc Nhi – "Tớ phải sống thế nào đây! Tớ như mình chết rồi vậy!"
"Ôn Hiểu Bạch! Cậu nói cái gì đó! Cậu mạnh mẽ lên! Cậu điên hả!" – nghe Hiểu Bạch nói Ngọc Nhi giật mình nắm chặt đôi vai Hiểu Bạch trước mặt, lây mạnh như muốn thức tỉnh cô.
"Tớ không biết nữa không có anh ấy... Tớ thấy không muốn sống nữa!" –Hiểu Bạch ôm a Ben trong tay hai mắt vô hồn nhìn về phía Ngọc Nhi.
- Một cái tát như trời giáng bất ngờ lên má Hiểu Bạch, khiến cô không lường trước được, một tay ôm mặt mở tròn mắt nhìn Ngọc Nhi với bàn tay còn giơ cao trường mặt.
"Cậu tỉnh chưa? Nếu chưa thì tớ thêm một cái nữa cho cậu tỉnh ra! Vì cái loại phụ tình phụ nghĩa mà cậu có thể nói những điều như vậy sao!" – Ngọc Nhi nhanh chóng tách a Ben ra khỏi tay Hiểu Bạch cho nó đứng trước mặt cô, tập trung ánh nhìn của Hiểu Bạch về phía a Ben, cậu bé đang ngơ ngác không biết chuyện gì đang diễn ra, mẹ thì cứ khóc và nói những lời khó hiểu, dì Ngọc Nhi thì lại đánh và mắng mẹ - "Cậu còn có a Ben! Cậu không thể như vậy! Cậu là chỗ dựa cho a Ben mà cậu không được ngu ngốc như vậy!"
Nhìn a Ben đứng mếu máo trước mặt Hiểu Bạch như nhận lại một phần ý thức, cô biết a Ben không thể sống thiếu mình, nếu nó phải sống với dì ghẻ thì thật tội cho nó. Cô biết vì a Ben cô không thể từ bỏ thế giới này không được có suy nghĩ như vậy!
"Mẹ đừng bỏ a Ben! A Ben hứa nghe lời không bao giờ cãi mẹ! Mẹ đừng bỏ a Ben!" – A Ben mếu máo nhìn Hiểu Bạch, tuy không hiểu những gì hai người lớn nói với nhau nhưng nó đoán về việc mẹ nó muốn bỏ nó.
"Không mẹ xin lỗi a Ben! Mẹ không có bỏ a Ben! A Ben là tất cả của mẹ có chết mẹ cũng không bỏ con! Mẹ xin lỗi a Ben nhiều lắm!" – Hiểu Bạch ôm a Ben một lần nữa vào lòng siết chặt để tự nói với bản thân mình rằng điều quan trọng nhất của cô hiện tại chính là đứa con trai nhỏ này.
Ngọc Nhi nhìn tình cảnh trước mắt cũng không biết nên làm thế nào, Hải Lý như là tất cả với Hiểu Bạch, cô sống cả đời chỉ vì chồng vì con, nay lại như vậy thật sự khiến người khác không khỏi lo lắng.
.....
<Cạch, cạch> - Tiếng mở cửa nhà khiến trái tim Hiểu Bạch chùn xuống! Đã tầm 1 tuần từ sau khi Hải Lý rời khỏi đây! Hiểu Bạch đã tìm cách liên hệ rất nhiều lần qua điện thoại như cuối cùng vẫn chỉ là không gọi được! Cô đến tận công ty tìm anh như nhân viên bên công ty bảo anh nhận việc đi công tác xa rồi!
Bước vào nhà nhìn thấy Hiểu Bạch đang đứng nhìn mình, Hải Lý có chút giật mình, anh chọn giờ này đi về nhà vì nghĩ Hiểu bạch không có nhà mà đi đón a Ben. Nét ngạc nhiên pha chút bối rối thể hiện rất rõ trên gương mặt Hải lý.
"Ông xã!" – Hiểu Bạch xúc cảm run rẩy gọi.
"Em không đi đón a Ben sao?" – Hải Lý nhìn đồng hồ, không để ý đến câu nói của Hiểu Bạch.
"Ông xã! Anh... Về nhà với em và con... Đúng không anh?" – Hiểu Bạch vẫn nuôi hy vọng, giọng nói run rẩy, ánh mắt cô sáng lên niềm hy vọng, hy vọng nhận được cái gật đầu nho nhỏ của anh! Cô tự nhủ nếu anh quay trở lại cô sẽ xem như mọi chuyện trước bỏ hết hai người sẽ bắt đầu lại từ đầu.
"Không! Tôi về lấy đồ dùng cá nhân! Tôi đã đề đơn xin ly hôn trước tiên chúng ta sẽ ly thân! Tôi đến ở với Sophia!" – Hải Lý có phần bối rối, vừa nói vừa đi ngang qua Hiểu Bạch. Lời nói của Hải Lý như một gáo nước lạnh tạt vào người cô khi trời đông giá buốt, có thể cảm nhận được từng cơn gió lạnh đang gào thét trong lòng, con tim như đóng băng lại sau lời nói đó. Cứ như vậy Hiểu Bạch cứ bất động tại chỗ không cách nào di chuyển được, cô như vẫn không tin vào những điều mà tai mình nghe thấy.
Hải Lý dọn đồ nhanh vào cái vali cá nhân của mình rồi kéo đi ra ngoài, tiếng vali đánh thức tiềm thức của Hiểu Bạch, cô nhanh chóng giật lấy cái vali từ trong tay của Hải Lý khiến anh bất ngờ không ngăn cản được.
"Đừng đi! Xin anh đừng như vậy! Chúng ta còn có a Ben nữa mà" - Cố gắng dùng hết sức bình sinh giật vali trong tay Hải Lý, Hiểu Bạch dùng ánh mắt van nài nhìn anh! Cô đã gần như cạn nước mắt rồi, bây giờ dù cô khóc hay không khóc bản thân cũng không còn cảm nhận được nữa rồi.
"Cô có thôi đi không! Cô nghĩ làm như vậy tôi sẽ suy nghĩ lại hay sao? Cô phải hiểu mọi chuyện là không thể thay đổi! Trả đồ cho tôi! Cô đừng mang A Ben ra dù sao cũng không thay đổi được gì!" – Hải Lý nhíu mày giận dữ với Hiểu Bạch, anh thật sự đã hết kiên nhẫn với cô, để đi đến quyết định này anh đã phải suy nghĩ rất nhiều thật sự anh không còn có thể ở bên cạnh cô được nữa rồi.
"Không em xin anh! Anh cứ đến với cô ta nhưng xin anh đừng bỏ mẹ con em! Em xin anh!" – Hiểu bạch ôm chầm lấy cái vali trong lòng, quỳ xuống trước mặt Hải Lý.
"Cô thôi đi, cô có biết nhìn bộ dạng yếu đuối thế này của cô làm tôi rất chán ghét hay không? Chúng ta không thể chia tay trong êm đẹp được hay sao?" – Hải Lý cố gắng lấy cái vali từ trong tay của Hiểu Bạch, cô cố gắng dùng hết sức sinh tồn của mình mà nếu kéo!
"Em xin anh đừng bỏ em! Không có anh em không sống được!"
"Tôi xin lỗi! Nhưng tôi thật sự không thể ở bên cô nữa! Chúng ta buông tha cho nhau đi! Cô có điều kiện gì cứ nói với luật sư! Tôi sẽ cố gắng đáp ứng!"
"Em không cần gì hết! Em xin anh! Đừng đi! Em thật sự sẽ không sống được nếu không có anh!"
"Cô đừng có dọa tôi! Cô có can đảm thì đi chết đi!" – Hải Lý giật mạnh cái vali trong tay Hiểu Bạch khiến cô mất thăng bằng ngã ra phía sau!
"Anh làm cái gì vậy! Anh đánh Hiểu Bạch hả? Cái thứ đàn ông lương tâm thối nát như anh! Đã ra ngoài bậy bạ còn về đây làm càng hay sao!?" – Ngọc Nhi dắt tay a Ben tình cờ bước vào nhà nhìn thấy giằng co giữa hai người liền la lớn lên, dùng sức đẩy Hải Lý ra đi vào nhà đỡ Hiểu Bạch dậy. Cô dùng ánh mắt chán ghét giận dữ nhìn anh, như thể muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện.
"Không cậu hiểu lầm rồi!" - Hiểu Bạch thấy tình cảnh trước mặt, nhìn thấy gương mặt chán ghét của Hải Lý vội vàng lên tiếng giải thích.
"Cậu đừng có mà bên hạn người đó! Tớ thấy rõ lắm!" - Ngọc Nhi không nghe lọt vào tay, trừng mắt với Hiểu Bạch không cho cô nói thêm gì nữa.
"Phiền cô chăm sóc Hiểu Bạch và a Ben giúp!" – Hải Lý nhìn Ngọc Nhi đỡ Hiểu bạch dậy bằng ánh mắt có phần chán chường thấy rõ.
"Ba ơi! Ba đi công tác hả? Sao mẹ lại té và khóc vậy ba!" – A Ben ngơ ngác đứng nhìn mọi chuyện trước mắt, thơ dại hỏi.
"Không con trai! Mẹ vô tình té đau nên khóc đó! Còn ba thì đi công tác xa nên con ở nhà phải nghe lời mẹ con nhé!" - Hải Lý ánh mắt ôn nhu nhìn đứa con nhỏ, anh ngồi xuống đối diện A Ben dùng tay xoa nhẹ lên đôi má phúng phính hồng hồng đáng yêu, cười nói.
"Đừng có đứng đó giả nhân giả nghĩa nữa!" – Ngọc Nhi hét lớn lên nhào tới hải Lý
- Giáng cái tát như trời giáng lên mặt của hải Lý khiến một bên má anh đau nhức và đỏ bừng lên. Do ngồi và cũng không nghĩ cô sẽ hành động như vậy nên không có tránh né kịp chỉ có thể trừng mắt nhìn Ngọc Nhi.
"Cô điên hả?" – Hải Lý tức giận mắt đỏ cả lên, đây là lần đầu tiên anh bị phụ nữ đánh, đã vậy còn bị đánh trước mặt con trai của mình thì nói làm sao anh nhịn được.
"Cái tát đó tôi tát giùm cho Hiểu Bạch! Nó mù mới yêu và lấy một người như anh!"
"Đồ tâm thần" – Tay xách vali Hải Lý nhanh chóng quay lưng rời đi, không một chút luyến tiếc gì quay đầu lại!
"Đừng ông xã anh đừng đi em xin anh!" – Hiểu Bạch đau khổ với theo nhưng đều vô vọng.
"Mẹ ơi! Mẹ đau lắm không?" – Câu nói thơ dại của a Ben như con dao cứa vào trái tim đang đóng băng của Hiểu bạch, cô không biết phải giải thích với đứa nhỏ ra sao, cô cũng không biết bản thân mình và đứa bé sẽ sống như thế nào!
<dr.meohoang>
Bình luận truyện